Vân Nê

Chương 41


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 41


Edit: Coco
Ngày Vân Nê từ Bắc Kinh về, đến khi cô đến trạm ngủ dậy mới nhìn thấy tin nhắn của Lý Thanh Đàm, chẳng may khi ấy điện thoại lại không đủ pin.

Đến lúc cô trở về kí túc xá, gọi video qua thì đầu bên kia lại không nhấc máy.

Cô gọi điện cho Lý Minh Nguyệt thì mới biết được chiều nay Lý Chung Viễn vừa đến viện điều dưỡng.

Hai bố con xa cách đã lâu, lần này coi như hoàn toàn chấm dứt.

Lý Thanh Đàm ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu, anh không ăn tối, uống thuốc rồi đi ngủ từ sớm.

Sáng hôm sau, Vân Nê nhớ phải gọi cho anh.

Kết quả cô vừa tỉnh dậy đã bị giáo sư Chu gọi đi họp.

Sau một ngày chạy qua chạy lại, đến chạng vạng cô mới liên hệ được với Lý Thanh Đàm.

Trong video, anh vừa mới tắm xong, mái tóc ngắn đã được tỉa tót lại, hai bên mai được cạo gọn gàng sạch sẽ, để lại một đoạn chân tóc ngắn ngủn.

Vết sẹo trên thái dương vẫn chưa lành hẳn, lên da non màu hồng nhạt.

Vân Nê dí sát mặt vào xem, Lý Thanh Đàm bèn để điện thoại ra xa rồi hỏi: “Sao thế?”
“Vết sẹo này có biến mất được không?” Cô vừa nói vừa mở mạng ra tra cách làm mờ sẹo.

Trái lại, anh thì không quan tâm lắm: “Anh không biết.”
Vân Nê thở dài như thể cực kỳ tiếc nuối.

Cô nhíu mày, cảm thấy đây là một vấn đề rất khó giải quyết: “Anh gửi cho em địa chỉ nhận hàng đi.”
“Sao thế?”
“Em sẽ mua vài loại thuốc trị sẹo rồi gửi cho anh.” Cô nhìn vào người trong video lần nữa rồi lên tiếng giải thích, chẳng khác gì đang giấu đầu lòi đuôi: Em không có ý ghét bỏ anh đâu, em chỉ đau lòng mà thôi.”
Lý Thanh Đàm dài giọng đáp: “Ồ, đau lòng.”
“Đúng vậy.” Cô nghiêm túc chống má quan sát anh hồi lâu, sau đó cất tiếng gọi: “Lý Thanh Đàm.”
“Vâng?”
“Anh có thích động vật nhỏ không?”
“Bình thường ạ.” Lý Thanh Đàm hỏi: “Sao vậy, em muốn nuôi à?”

“Ừ, em vẫn luôn muốn nuôi một con.” Cô lại hơi chần chừ nói tiếp: “Tuy nhiên trước đây bạn cùng phòng em đã nuôi mèo rồi, nó rụng lông rất nhiều.

Hiện tại em bận như vậy, chắc chắn không có thời gian dọn dẹp.

Ngoài ra còn phải dọn cát mèo đúng giờ nữa, quá rắc rối.

Nhưng mà em thật sự rất muốn nuôi một con.”
Hàm ý trong câu này quá rõ ràng, Lý Thanh Đàm không thể giả vờ không hiểu được, anh khẽ thở dài nói: “Nuôi đi, để anh chăm sóc nó cho.”
Vân Nê được voi đòi tiên, tiếp tục thăm dò: “Vậy em có thể xin nuôi thêm một con chó được không?”
“…” Lý Thanh Đàm cười bảo: “Đàn chị này.”
“Ừ?”
“Không bằng chị nuôi anh đi.” Anh liệt kê ra một đống lợi ích nếu nuôi anh thay vì nuôi chó mèo, sau đó còn chốt lại với vẻ hết sức tự tin: “Thế không phải là quá lời ư? Anh không cần chị phải dọn cát, cũng không cần chị dắt đi dạo.

Ban ngày anh có thể chơi với chị, đến tối còn có thể làm ấm giường cho chị.”
“Nhưng em vẫn thích mấy thứ mềm mại hơn.”
“Ồ.” Anh nhướng mày hỏi: “Ý chị là anh không mềm, hay là anh không phải mấy thứ.”
“…”
Lý Thanh Đàm không ép cô trả lời, anh cười nói: “Thôi được rồi, nuôi đi.

Dù gì anh cũng nuôi hai đứa rồi, không ngại nuôi thêm một đứa nữa.”
“Hai đứa?”
“Một mèo, một chị, chẳng phải hai đứa ư?”
Vân Nê “Ồ” một tiếng, nói với vẻ cực kỳ hưởng thụ: “Nếu muốn nuôi chó và mèo, chúng ta có cần thuê một căn nhà rộng hơn không? Mấy hôm trước em đọc thông tin về nhà cho thuê gần trường, thấy một căn ba phòng ngủ ở địa điểm khá tốt.

Để em tìm ảnh cho anh xem.”
“Được.” Lý Thanh Đàm tựa đầu vào tay gọi: “Đàn chị.”
“Ừ?”
“Chị đang rủ anh sống chung đấy à?”.

Truyện Trinh Thám
Vân Nê ngây người, ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại: “Không được ư?”
Lý Thanh Đàm không ngờ cô lại phản ứng như thế.

Anh cũng đơ ra luôn, sau đó mới từ từ nhếch môi đáp: “Không có gì là không được hết.”
“Em gửi ảnh cho anh rồi đấy.” Cô vừa xem lại ảnh vừa nói: “Em thấy trong nhà đã có sẵn mọi thứ, nhưng nếu định thuê rồi vào ở thì vẫn cần mua thêm chút đồ dùng nữa.


Tuy nhiên mấy chuyện đó không gấp, chờ anh từ Bắc Kinh về, chúng ta có thể ghé qua cửa hàng bán nội thất…”
Vân Nê nói một hồi mới nhận ra Lý Thanh Đàm đang ngẩn người trong video, Cô ghé sát vào, giọng điệu có phần bất mãn: “Lý Thanh Đàm? Anh có đang nghe em nói không đấy?”
“Anh có nghe.” Lý Thanh Đàm hoàn hồn, nhìn cô một lúc, thấp giọng đáp: “Anh vừa suy nghĩ về những cảnh tượng em mới nói.

Cảm giác như đang nằm mơ vậy.”
Hai người sống chung, nuôi một chó một mèo, tan làm cùng nhau ghé qua cửa hàng bán nội thất.

Vào chiều hoàng hôn nóng nực mùa hạ, hai người sẽ nắm tay nhau đi dọc ven đường.

Họ giống như tất cả những cặp đôi bình thường khác trên đời này, trải qua những ngày bình thường, chia sẻ với nhau những niềm vui nho nhỏ.

Đối với Lý Thanh Đàm mà nói thì đây đã từng là chuyện mà anh gần như chẳng dám nghĩ đến.

Vân Nê lập tức hiểu được ý của anh, mũi hơi chua xót.

Cô bỗng dưng lên tiếng: “Lý Thanh Đàm, mặc dù hiện tại em chưa mua được nhà, cũng không thể cho anh cuộc sống như trước kia, nhưng em sẽ cố gắng khiến anh vui vẻ hạnh phúc.”
“Em sẽ cố gắng để cho anh một gia đình.” Cô nhìn anh không chớp mắt, chậm rãi nói: “Cho anh thật nhiều tình yêu, mãi mãi không rời xa anh.”
Từ nay về sau, anh có cô, có mèo, có chó, có một mái ấm nho nhỏ, anh sẽ trở thành người may mắn nhất thế giới.

Lý Thanh đàm im lặng, khuôn mặt anh chìm trong khung cảnh lờ mờ.

Anh chỉ chăm chú nhìn người trong video, yết hầu khẽ di chuyển, anh trịnh trọng nói: “Được.”
Anh đồng ý với em, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, anh sẽ mãi mãi yêu em, trao cho em từng nhịp đập trái tim của cả cuộc đời này.

…!
Tiết Cốc Vũ vừa qua, nhiệt độ ở Lư Thanh ngày càng cao hơn, cây anh đào trong trường rụng dần, Vân Nê cũng bắt đầu bận bịu.

Cô còn một năm nghiên cứu sinh, sau khi trở về từ Bắc Kinh, giáo sư Chu lại qua trò chuyện với cô.

Ông ngỏ ý muốn cô theo chân ông làm nghiên cứu, đừng tìm tìm việc vội.

Vân Nê đã theo chân giáo sư Chu từ thời đại học.

Trong những năm ấy, cô liên tục tham gia vô số cuộc thi, để dành được đủ loại tiền thưởng và học bổng.


Tuy nhiên, thời điểm ấy cô vẫn còn cân nhắc về chuyện làm nghiên cứu này nên chưa đồng ý với giáo sư luôn.

Sau đó, trong một buổi liên hoan nhóm, một sư tỷ đã học thẳng lên tiến sĩ biết chuyện bạn trai cô trở về thì bèn thuận miệng hỏi xem có phải vì anh ta mà cô không đồng ý học thẳng lên tiến sĩ không.

Vân Nê đã uống chút rượu, cô hơi chếnh choáng nên đã mở miệng đùa: “Đúng vậy, em phải kiếm tiền nuôi gia đình.

Nếu em đi làm nghiên cứu thì làm sao đủ tiền nuôi anh ấy được.”
Sau đó không biết giáo sư Chu nghe được ở đâu rằng cô không đồng ý tiếp tục học lên tiến sĩ vì để nuôi bạn trai, bèn gọi cô đến răn dạy một trận.

Khi đó Vân Nê cảm thấy cực kỳ buồn bực, cô đã nói sẽ không học tiến sĩ đâu.

Hơn nữa, bạn trai cũng không cần cô nuôi thật, đấy chỉ là một câu nói đùa thôi, chẳng hiểu sao giáo sư Chu đã lớn tuổi rồi còn dễ tin vào lời đồn như thế.

Tuy nhiên cô cũng không tranh cãi với giáo sư Chu, im lặng nghe mắng, đến khi cô đồng ý với giáo sư Chu sẽ bắt đầu chuẩn bị tài liệu học thẳng lên tiến sĩ mới thôi.

Buổi tối lúc gọi video với Lý Thanh Đàm, Vân Nê nhắc đến chuyện này mà vẫn còn chán nản: “Gần đây em không được nghỉ ngơi.

Hiện tại giáo sư Chu cứ nhìn em với ánh mắt nhìn một vị vua vì mỹ nhân mà bỏ bê chuyện triều chính, sợ em lơi lỏng.

Ông ấy chẳng duyệt cho em bất kỳ ngày nghỉ nào trước kỳ nghỉ hè cả.”
Có một chuyện mà cô không kể, đó là từ sau khi các sư tỷ, sư huynh cùng nhóm với cô nhìn thấy ảnh của Lý Thanh Đàm, tới giờ họ đều hay gọi đùa anh là hồng nhan họa thủy.

Lý Thanh Đàm không quá để ý đến hoàn cảnh đáng thương của Vân Nê, trái lại anh còn bận tâm cái khác: “Vẫn có chút khác biệt.”
“Gì cơ.”
“Em và những vị vua bỏ bê chuyện triều chính.”
“?”
“Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa*.” Lý Thanh Đàm thong thả nói: “Nhưng em thì không, em đã “Sủng hạnh” anh đâu?”
(*Giải thích ở cuối chương.)
“…”
Nói xong, anh dường như có hứng thú với vấn đề “Sủng hạnh” này, nở một nụ cười đầy mờ ám: “Vậy nên đàn chị à, chị định sắp xếp nó vào lúc nào đây?”
“…” Vân Nê mặt không cảm xúc, bật ra từng chữ một: “Sắp, xếp, con, khỉ.”
Nói là không được nghỉ nhưng đến cuối tháng sáu, Vân Nê lại dẫn đội đi tham gia thi đấu ở Bắc Kinh.

Đó là trận đấu giữa Đại học khoa học kỹ thuật Trung Quốc và Đại học Thanh Hoa, địa điểm ở khuôn viên trường Thanh Hoa.

Vân Nê và một sư huynh khác đảm nhiệm vị trí đội phó và đội trưởng, đồng hành với cả team suốt toàn bộ hành trình.

Cô vội đến nỗi chân không chạm đất, không có thời gian đến viện điều dưỡng.

Trái lại, tình trạng phục hồi của Lý Thanh Đàm khá tốt, anh được cấp phép cho ra ngoài một buổi chiều.


Anh không nói với Vân Nê mà đi thẳng đến nơi thi đấu.

Lúc đó vừa vặn là thời điểm thi đấu, anh đứng sau biển người mênh mông, nhìn người con gái mặc áo blouse trắng, đeo kính bảo hộ đứng trên khán đài.

Anh bỗng cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Mấy năm qua, anh hoàn toàn không biết gì về tình hình của cô.

Anh đã từng một lần thử liên hệ, nhưng định mệnh đã khiến họ không kết nối được với nhau.

Sau đó Lý Chung Viễn nhúng tay vào, anh hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ muốn liên lạc.

Thời gian trôi qua, cô vẫn có dáng vẻ im lặng tập trung như trước, nhưng cuối cùng vẫn có vài sự thay đổi.

Cô trở nên xinh đẹp và tự tin hơn, không còn đơn độc một mình, có thầy giáo, có đồng đội.

Mà anh đã bỏ lỡ tất cả những sự thay đổi trân quý ấy.

Lý Thanh Đàm không thể đứng lâu.

Anh đứng hàng sau xem trận đấu, đang định ra ngoài tìm chỗ ngồi một lúc thì bắt gặp vài chàng trai mặc đồng phục của đội Đại học khoa học kỹ thuật Trung Quốc đang nhìn anh với vẻ ngập ngừng.

Lúc đi lướt qua, họ không nhịn được quay đầu nhìn theo anh.

Mặc dù họ đã đi được một đoạn, nhưng người có thính lực tốt như Lý Thanh Đàm vẫn có thể nghe được giọng điệu ngạc nhiên của đối phương.

“Đậu má.”
“Đó chẳng phải là tên hồng nhan họa thủy ư?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lý: Σ(? д? |||)??
– —
*Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị
Phiên âm:
“Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều ”
Dịch nghĩa:
“Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy
Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa”
(Nguồn: Phiên âm và dịch nghĩa từ Facebook Yêu Thơ).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.