Vân Nê

Chương 43


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 43


Edit: Coco
Đến bảy giờ hơn buổi tổng kết mới xong xuôi.

Dòng người nườm nượp tuôn ra khỏi phòng khách sạn.

Vân Nê và vài sư huynh, sư tỷ ở lại thu dọn đồ đạc.

Trạng thái lúc bận và lúc không bận của cô hoàn toàn khác biệt.

Cô vừa kết thúc còn không kịp tắt máy tính đã lấy điện thoại nhắn tin cho Lý Thanh Đàm, hỏi xem anh có đói bụng không.

Sư tỷ cầm bình nước ngồi xuống cạnh cô hỏi: “Nghe nói bạn trai em qua hả?”
“Vâng ạ, anh ấy đang ở đây.” Lý Thanh Đàm không trả lời.

Cô cất điện thoại vào túi, gập laptop lại chuẩn bị đi: “Sư tỷ, em không tham gia bữa tiệc tối nay nhé ạ.”
“Đừng mà.” Sư tỷ níu kéo cô: “Em cứ dắt theo cả bạn trai đến đi.

Dù sao thì mọi người cũng tầm tuổi nhau, còn không có giáo viên nữa.”
Vân Nê cười đáp: “Vậy để em về hỏi anh ấy.”
“Ok.” Sư tỷ nháy mắt với cô: “Hai đứa nhất định phải đi đấy.

Chị đã nhìn ảnh vài năm rồi, kiểu gì cũng phải được thấy người thật chứ.”
Vân Nê vội đáp lại: “Được rồi ạ, em sẽ về nói với anh ấy.

Kể cả không đi cũng sẽ dắt qua cho các chị xem.”
“Này.” Sư tỷ vỗ tay cô nói: “Em đừng nói thế, đừng có mà phá hỏng hình tượng của bọn chị.”
“Em biết rồi.” Vân Nê cười với vẻ bó tay, ôm máy tính rời khỏi phòng họp, trở về phòng 706 ở dưới tầng.

Cô quẹt thẻ vào phòng, mặc dù đã cắm thẻ vào khe cắm nhưng căn phòng vẫn tối đen.

Cô cũng không bật đèn lên, men theo vách tường đi đến bên giường.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ giúp cô nhìn rõ bóng dáng trên giường.

Lý Thanh Đàm nghiêng người ngủ say, cánh tay bỏ ngoài chăn, mép chăn rũ xuống đất, bàn chân đi tất lộ ra bên ngoài.

Vân Nê cầm điều khiển điều hòa lên xem nhiệt độ, 25℃, không quá thấp.

Cô đặt điều khiển xuống, khom lưng nhặt mép chăn rồi để lên chân giường, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt anh, gọi tên anh trong bóng tối: “Lý Thanh Đàm.”
Gọi lần đầu anh vẫn chưa tỉnh.

Vân Nê khẽ thở dài, nghĩ hay thôi chẳng gọi nữa.

Cô vươn tay kéo chăn giúp anh, đang định đứng dậy đi ra ngoài thì cổ tay bỗng bị nắm lấy, kéo về phía trước.

Cô vốn không đứng vững, cứ thế nghiêng người ngã xuống, quỳ gối bên mép giường, cách một lớp chăn mềm mại rơi vào lồng ngực ấm áp của anh.

Lý Thanh Đàm vươn tay ôm cô, giọng điệu lúc ngái ngủ vừa biếng nhác vừa bám người: “Em không có cách gọi dậy khác à?”
Lỗ tai của Vân Nê bỗng chốc trở nên tê dại, cô lười động đậy, bèn chui thẳng vào lòng anh rồi đáp: “Anh tỉnh từ khi nào thế?”
“Em vừa mở cửa anh đã tỉnh rồi.” Anh xoa đầu cô rồi tiếp tục nói: “Anh vốn đang muốn xem em có định làm loạn nhân lúc anh ngủ không.”
“…” Vân Nê gối đầu lên tay, kề sát vào mặt anh, hỏi: “Anh có hiểu nhầm gì về em không?”
“Hửm? Không có.” Lý Thanh Đàm xoa vành tai cô: “Lúc ở Melbourne, chẳng phải em hay…”
Vân Nê nhận ra anh định nói gì, lập tức giơ tay bịt miệng anh lại: “Ok, anh im được rồi đấy.”
Lý Thanh Đàm không nhịn được cười, cả người khẽ run lên.

Có điều anh bị bịt miệng nên hơi khó thở, nghiêng đầu ho vài tiếng mới bình tĩnh lại.

Vân Nê thấy thế thì giật mình, vội vàng ngồi dậy từ trong lòng anh, bất cẩn đập tay vào cạnh bàn cũng không để ý: “Anh có sao không?”
“Không sao.” Anh nắm lấy tay cô, bật đèn ở đầu giường lên, thấy mu bàn tay cô có một vệt đỏ thì bảo: “Em không thấy đau à, tại sao không kêu lên.”
“Ai bảo anh làm em sợ, đâu có thì giờ mà kêu đau.” Vân Nê thấy sắc mặt anh không tốt bèn nói thêm: “Nhưng em cũng không đau lắm đâu.”
Lý Thanh Đàm không nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay xoa cho cô.

Cô ngồi xổm xuống bên giường, để anh tùy ý nắm tay, nói như đang dỗ trẻ con: “Lát nữa chỗ em tổ chức tiệc mừng, anh có muốn đi không?”
“Hừm?”
“Mấy sư tỷ của em đều muốn gặp anh.” Vân Nê nói: “Trước đây bọn họ vẫn luôn biết đến sự tồn tại của anh, nhưng chỉ mới xem qua ảnh mà thôi.”
Lý Thanh Đàm lập tức hiểu ra: “Vậy nên bây giờ các cô ấy đều muốn xem anh “Hồng nhan họa thủy” đến mức nào à”

“…”
Anh mỉm cười, đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay cô: “Vậy đi thôi.”
….!
Tiệc mừng được tổ chức trên tầng 12 cùng khách sạn.

Những người tham gia đều là bạn bè thuộc phòng thí nghiệm của Đại học khoa học kỹ thuật Trung Quốc, không có giáo viên và ban lãnh đạo nên bầu không khí không quá nghiêm túc.

Trước khi ra của, Vân Nê rào trước với Lý Thanh Đàm: “Chuyện là, sư đệ và sư muội của em hay nói đùa, mọi người xưa nay cũng đã quen với điều đó, không có ác ý gì đâu.”
“Anh biết rồi.” Lý Thanh Đàm vừa rửa mặt qua loa, khuôn mặt đẫm nước, ngũ quan càng trở nên sáng sủa hơn: “Chẳng phải đã có em ở đây ư.”
Vân Nê nghĩ cũng thấy đúng bèn nói: “Nếu các cô ấy trêu em sẽ nói đỡ cho anh.

Anh mà cảm thấy không thoải mái thì phải bảo em luôn đấy, đừng cố chịu đựng.”
“Có phải em hiểu nhầm ý anh rồi không?”
“Ủa?” Vân Nê quả thật không hiểu: “Là sao?”
“Anh bảo có em ở đây, không phải để em trợ giúp anh, mà anh có thù sẽ báo.” Lý Thanh Đàm véo khuôn mặt mềm mại, cúi đầu hôn lên khóe môi cô.

Hai người bỗng chốc kề sát lại, anh chậm rãi hỏi: “Hiểu chưa?”
“…” Cô thật sự chẳng muốn hiểu tí nào.

Hai người lôi kéo nhau ra cửa thang máy.

Lý Thanh Đàm ngủ cả buổi chiều nên tay chân hơi bủn rủn.

Anh khoác tay lên vai Vân Nê, đến lúc vào thang máy vẫn không buông ra, đầu cũng ngả qua luôn.

May mà thang máy không có ai, cô bèn mặc kệ anh, hỏi: “Anh thấy không thoải mái à?”
“Không sao.” Anh nhắm mắt lại, thích nghi với cảm giác nhức mỏi ở chân: “Em định ở lại Bắc Kinh mấy ngày?”
“Nốt sáng mai thôi, chắc tối em phải về rồi.” Vân Nê hỏi: “Bao giờ anh phải quay về viện điều dưỡng?
“Sáng mai.

Bác sĩ Ngô chỉ cho anh nghỉ mỗi nửa ngày.”
“Vậy lúc đó em đưa anh về.” Vân Nê nghiêng đầu nhìn anh.

Đúng lúc ấy, tháng máy lên đến tầng 12.

“Ting”, cửa thang máy mở ra.

Cô vừa quay đầu lại thì thấy giáo sư Chu và trợ lý đứng bên ngoài.

Cô giật mình, thẳng lưng chào: “Giáo sư Chu.”
Lý Thanh Đàm đã được nghe về giáo sư Chu, anh ngẩng đầu lên, đứng cách xa Vân Nê một chút,
Giáo sư Chu “Ừ” một tiếng, tầm mắt rơi vào khuôn mặt Lý Thanh Đàm.

Ông không hỏi gì thêm, quay đầu tiếp tục thảo luận công việc trước đó với trợ lý.

Vân Nê: “Giáo sư Chu, bọn em đi trước đây ạ.”
“Em đi đi.”
Cô vội vàng kéo Lý Thanh Đàm ra khỏi thang máy, đi đến nơi giáo sư Chu không nhìn thấy được mới khẽ thở phào: “Hú hồn chim én.

Sư tỷ bảo giáo sư Chu không tham gia tiệc mừng mà nhỉ.”
Lý Thanh Đàm chưa từng thấy cô như vậy, cảm thấy hài hước bèn hỏi: “Bình thường em với giáo sư cũng như thế à?”
“Không đâu.

Chẳng phải tại tin đồn em vì anh mà từ chối học thẳng lên tiến sĩ gần đây, khiến giáo sư Chu có ý kiến với em ư?”
“Ồ, đều tại anh.”
“Nếu không thì sao, ai bảo trông anh——” Vân Nê quay đầu, giơ hay tay xoa mặt anh: “Hại nước hại dân như thế chứ.”
“…”
Đàn chị đặc biệt giữ cho bọn họ hai ghế trống ở bàn cô ấy.

Vân Nê vừa dắt Lý Thanh Đàm vào đã bị kéo qua đó ngồi.

Mọi người đều trưởng thành, không thích náo nhiệt như hồi cấp ba, nhưng cũng không tránh khỏi hỏi về những chủ đề người lớn.

Như công việc chẳng hạn.

Lý Thanh Đàm không từ chối bất cứ người nào, ai hỏi cái gì cũng trả lời thật thà: “Trước đây tôi ở Melbourne, năm nay mới quay về Bắc Kinh.”

“Lý do không về thăm cô ấy khá khó nói, hơi phức tạp.”
“Tôi không làm nhiệm vụ bí mật cấp quốc gia nào cả.

Tôi học đại học ngành tài chính, trước khi về nước thì làm trong ngành đầu tư.”
Có sư huynh muốn mời rượu anh, Vân Nê, người vẫn đang cúi đầu ăn bèn ngăn lại: “Sư huynh, không được đâu ạ, anh ấy không thể uống rượu.”
Lý Thanh Đàm cầm tay cô, lấy lại ly rượu rồi nói: “Không sao đâu, anh có thể uống một chút.”
“Lý Thanh Đàm.” Vân Nê cau mày nhìn anh.

Anh gãi nhẹ lên mu bàn tay cô để trấn an, khẽ nói: “Bác sĩ Ngô bảo anh có thể uống một ít, không có vấn đề gì đâu.”
Sư huynh giơ chai rượu lên hỏi: “Vậy tôi rót nhé?”
Lý Thanh Đàm quay đầu nhìn qua: “Ok.”
Tuy anh bảo không sao nhưng Vân Nê vẫn không dám để anh uống nhiều.

Anh uống hết một ly, cô bèn nhấc chiếc ly đến trước mặt mình rồi nói: “Để em uống thay anh ấy.”
“Ồ, đây là sư muội tự nói đấy nhé.” Sư huynh chẳng khách khí tí nào, tiếp tục rót thêm chén nữa rồi mở miệng đùa: “Sư muội rể đúng là đẹp trai ưu tú, nhưng em cũng đừng che chở cậu ấy như thế.”
Vân Nê không nhịn được cười đáp: “Ôi, sư muội rể là cái gì vậy trời?”
Bầu không khí trên bàn vô cùng náo nhiệt.

Tửu lượng của Vân Nê ở mức trung bình, hôm nay mấy sư huynh, sư tỷ nắm bắt cơ hội hiếm có, liên tục rót rượu cho cô
Đến khi kết thúc, ai nấy cũng ngà ngà say.

Lúc về, Lý Thanh Đàm trao đổi thông tin liên lạc với mấy sư huynh, sau đó trở về bàn, ngồi xổm xuống trước mặt cô hỏi: “Em có đi được không?”
Vân Nê nhìn anh không nói gì, đôi mắt đen trắng rõ ràng, vì say rượu mà trở nên đỏ và hơi ướt át.

“Sao thế?” Lý Thanh Đàm khẽ hỏi: “Em thấy khó chịu à?”
“…!Không.” Giọng cô hơi khàn, hô hấp nặng nề.

Khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, nước rơi từ khóe mắt xuống, nghẹn ngào gọi tên anh: “Lý Thanh Đàm.”
Anh đáp lại một tiếng, ngón tay lau qua khóe mắt cô.

“Trước đây em từng có một giấc mơ giống hệt như bây giờ.

Em uống say, anh đến đón em, cõng em về trường học.” Cô vẫn nhắm mắt, nước mắt chảy không ngừng: “Nhưng đến khi em tỉnh lại, anh đã không còn ở đó nữa rồi.”
Từ lúc gặp lại đến nay, hai người không ai nhắc đến cuộc sống không có nhau suốt mấy năm qua.

Cả hai đều cắn răng nuốt những đau khổ, buồn bã và xót xa đó vào lòng.

Nhưng đêm nay, Lý Thanh Đàm đã nghe rất nhiều về cuộc sống của Vân Nê khi anh không ở đây từ bạn bè của cô.

Sư tỷ thân thiết nhất với Vân Nê bắt gặp anh sau khi ra khỏi nhà vệ sinh.

Trong lúc trò chuyện, cô ấy vô tình nhắc đến mùa đông một năm, nhóm họ tụ tập, Vân Nê nhận được một cuộc gọi điện thoại, chưa nói được vài từ đã ngắt máy.

Lúc ấy, di động cô đặt trên bàn.

Điện thoại vừa đổ chuông, sư tỷ bèn liếc qua, thấy hiển thị cuộc gọi đến từ Melbourne.

“Nó nghe xong thì ngồi im một lúc, sau đó cả tối đều không nói năng gì.” Sư tỷ hỏi: “Đó là cuộc gọi của cậu à?”
Ngọn đèn ở hành lang nhấp nháy khiến người khác đau mắt.

Lý Thanh Đàm cụp mắt, lắc đầu trả lời: “Không ạ.”
“Vậy thôi, chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, chắc là tôi nhớ nhầm đấy.” Sư tỷ đứng trước cửa phòng riêng nói: “Chị không nên nói điều này, nhưng chị nghĩ với tính cách của con bé thì có nghẹn đến chết cũng chẳng nói với em.

Dù thế nào thì hai đứa giờ đây cũng coi như là khổ tận cam lai rồi, nhớ đối xử tốt với con bé nhé.”
…!
Cảm giác ướt át nơi đầu ngón tay khiến Lý Thanh Đàm nhớ lại năm tháng ở Melbourne, những cơn gió biển mát lạnh, ẩm ướt đã đồng hành với anh, cùng anh vượt qua từng đêm tối đơn độc.

Hầu kết của anh khẽ di chuyển.

Anh đưa tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt cô, nói: “Anh nên làm thế nào bây giờ, anh không thể cõng em về được.”
Một câu nói đùa vừa để an ủi, vừa để động viên.

Vân Nê bật cười giữa cơn nức nở, ngồi thẳng dậy, rút giấy ăn ra che mặt rồi đáp: “Em tự đi được.”

“Vậy mình đi nhé?”
“Ừ.”
Cô chống tay vào mép bàn đứng lên.

Mặc dù cô bảo có thể đi, nhưng vẫn cứ lảo đảo.

Lý Thanh Đàm vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô rồi hỏi: “Sư tỷ của em ở phòng nào.”
“710.”
“Về đó à?”
“…” Vân Nê nhắm mắt lại mắng: “Anh bị điên à?”
Anh khẽ cười bảo: “Đi thôi.”
Hai người trở về cửa phòng 706.

Lý Thanh Đàm một tay đỡ cô, một tay lấy thẻ phòng mở cửa.

Đến khi vào phòng anh cũng không bật đèn lên.

Hai người nghiêng ngả đi về phía giường, thẻ phòng rơi xuống sàn.

Trước khi rời khỏi phòng, họ để mở cửa sổ.

Khí trời phương Bắc đêm hạ không bí bách ngột ngạt, gió lạnh thổi từ ban công vào, men say chầm chậm nổi lên khiến cho hành động và suy nghĩ của Vân Nê trở nên hơi lờ đờ.

Cô không cẩn thận đập đầu gối vào thành giường, cau mày quay đầu lại hỏi: “Sao anh không bật—— ưm.”
Những lời muốn nói bị chặn lại.

Lý Thanh Đàm đột ngột hôn cô khiến cô bất ngờ không kịp phản ứng.

…!
…!
Vân Nê đưa tay chạm vào mái tóc đen mềm mại của anh, sau đó lại bị anh kéo tay áp lên sườn mặt, tiếp tục hôn sâu hơn.

Hơi thở dồn dập, ướt át.

…!
Trong căn phòng tối đen như mực, tiếng còi bên ngoài cửa sổ nhỏ dần, những chuyển động khiến người ta đỏ mặt, nóng tai cũng biến mất.

Vân Nê nằm ngửa trên giường thở gấp.

Cơn gió lạnh cũng không thể xua tan cảm giác khô nóng khắp người.

Lý Thanh Đàm vẫn đang đè trên người Vân Nê.

Anh vùi đầu vào cổ cô, khẽ hôn lên đó từng chút, từng chút một, nói với giọng vừa trầm vừa khàn: “Đi tắm nhé.”
“…!Ừ.” Cô toát nhiều mồ hôi, quần áo dính trên người hơi khó chịu.

Hơn nữa, cô rất cần đi tắm nước nóng để xua tan mùi rượu.

Lý Thanh Đàm chống tay ngồi bên mép giường, quần áo lộn xộn.

Vân Nê đợi một lúc mới từ từ ngồi dậy, cúi đầu cài lại từng nút áo sơ mi, động tác vuốt phẳng lại nếp nhăn trên áo cực kỳ mờ ám.

Thẻ phòng rơi trên thảm ở gần đó.

Anh đứng dậy nhặt thẻ lên, đi về phía cửa, nhét thẻ vào khe cắm trên tường.

“Ting” một tiếng, nguồn điện trong phòng được kết nối.

Đèn ở cửa và đèn ở đầu giường sáng lên, điều hòa cũng lập tức hoạt động.

Khoảnh khắc ngọn đèn bật sáng, tất cả mọi thứ trong phòng đều hiện lên một cách rõ ràng.

Chiếc chăn trắng bị dồn rơi xuống giường, tấm ga nhăn nhúm, những chiếc gối lộn xộn và hai con người áo quần không chỉnh tề.

Hôm nay Vân Nê mặc một bộ đồ công sở, bấy giờ vạt áo sơ mi bị kéo xuống, khuy cài dang dở, chỗ xương quai xanh có một dấu vết rất sâu.

Sau khi sự việc kết thúc, khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước.

Lý Thanh Đàm tựa vào cạnh bàn, mở chai nước ra rồi nhìn cô: “Em qua đây uống nước đi.”
Vân Nê không xỏ giày, đi chân trần qua, được được anh đút cho vài ngụm nước.

Cô nói: “Em đi tắm trước nhé.”
“Ok.” Lý Thanh Đàm khom lưng lấy một đôi dép lê mới ở bên cạnh rồi đặt xuống đất: “Em xỏ dép vào đi.”
Vân Nê cúi đầu đi dép, giơ tay buộc tóc, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn.

Dấu vết mà anh vừa cắn cũng bị lộ ra ngoài.


Lý Thanh Đàm nhìn sang chỗ khác.

Anh lấy điều khiển điều hòa để giảm nhiệt độ phòng.

Đến khi có tiếng nước phát ra từ nhà vệ sinh, anh lại tăng nhiệt độ lên.

Vân Nê tắm xong mới nhận ra vừa nãy cô đi thẳng đến đây, quên về phòng bên kia lấy quần áo.

Cô nhìn áo sơ mi và chân váy ướt nhẹp mà bản thân vừa thay ra quẳng dưới đất.

“…” Đau đầu quá.

Do dự hết mãi một hồi, cô đành lấy chiếc khăn tắm lớn trên giá quấn quanh người.

Khi đi đến bồn rửa tay, nhìn thấy những dấu vết kiều diễm đầy cổ và vai trong gương, cô vẫn không khỏi cảm thấy nóng mặt.

Vân Nê không những không có quần áo sạch để thay, mà còn chưa lấy cả đồ tẩy trang và lau mặt.

Cô đứng trong nhà vệ sinh vài phút, sau đó quấn khăn tắm ra ngoài.

Phòng bật điều hòa.

Gió lạnh thổi qua những giọt nước đọng trên người khiến cô nổi da gà.

Cô khẽ co rúm lại, rồi hắt xì một tiếng.

Lý Thanh Đàm đang đứng ở ban công, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu nhìn qua.

Ánh mắt anh dừng trên dấu đỏ sau đó nhanh chóng lướt qua.

Anh đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn sạch rồi bọc cô lại, tăng nhiệt độ điều hòa lên và nói: “Để anh đi lấy quần áo cho em, em còn cần gì nữa không?”
Vân Nê liệt kê vài món cần dùng rồi bảo: “Để sư tỷ tìm cho anh, chị ấy biết đấy.”
“Được rồi, em vào sấy tóc trước đi.”
Cô khẽ đáp lại, sau đó xoay người vào nhà vệ sinh.

Có vẻ như sư tỷ đã sớm đoán được rằng Lý Thanh Đàm sẽ qua lấy đồ, cô ấy đưa thẳng vali của Vân Nê cho anh rồi nói: “Mọi thứ đều ở trong đấy, có điều hơi lộn xộn thôi.”
Lý Thanh Đàm cười đáp: “Không sao đâu ạ, cảm ơn sử tỷ.”
“Đừng khách sáo.” Sư tỷ đang định ra ngoài nên hai người không nói gì thêm.

Anh kéo vali quay về phòng, Vân Nê đang sấy tóc trong buồng tắm.

Tiếng máy sấy vù vù.

Anh bước vào khiến cô giật cả mình: “Sao anh đi không phát ra tiếng thế?”
“Do em không nghe thấy đấy chứ.” Lý Thanh Đàm cầm lấy máy sấy trong tay Vân Nê, đứng sau lưng sấy tóc cho cô.

Bóng dáng hai người phản chiếu lại trong tấm gương.

“Sư tỷ chưa ngủ đúng không?”
“Chưa, chị ấy chuẩn bị ra ngoài.” Lý Thanh Đàm chỉnh máy sấy xuống chế độ thấp, tiếng nhỏ đi kha khá, anh nói: “Năm thứ hai em học đại học, anh từng gọi cho em một cuộc.”
Vân Nê ngây người, không biết tại sao đột nhiên anh lại nhắc tới chuyện này.

Cô im lặng một lúc mới đáp: “Hôm đó em đang ở trong phòng thí nghiệm, quên sạc điện thoại nên không nhận được cuộc gọi.”
“Ừ.” Anh dừng tay lại, nhìn vào cô trong gương: “Sau đó, em nhận rất nhiều cuộc gọi đến từ Melbourne đúng không?”
“Em sợ bản thân không nghe, nhỡ đâu là anh thì sao.” Đó đều là chuyện quá khứ, đến giờ nhắc lại Vân Nê đã không còn đau lòng như trước nữa: “Có phải lúc đó anh dùng điện thoại của người khác gọi cho em không? Sau đó e gọi lại nhưng không ai nhấc máy.”
“Không, đó là số của anh.” Chỉ là hôm ấy anh uống say, ngủ ở công viên một đêm, khi tỉnh lại thì điện thoại và ví tiền đều bị trộm mất.

Thời điểm đó, tất cả mọi chuyện của anh đều bị Lý Chung Viễn kiểm soát, tốn bao công sức mới gọi được một cuộc điện thoại.

Ai ngờ định mệnh sắp đặt, hai người vẫn không liên lạc được với nhau.

Sau này có rất nhiều chuyện xảy ra, anh không thể nào liên lạc lại được nữa.

Thậm chí đôi khi anh còn cảm thấy may mắn vì cô không nhận cuộc gọi đó.

Cảm giác đau đớn ấy khi nhận được chút hy vọng lúc cùng cực, sau đó lại bị cướp đoạt một cách tàn nhẫn, anh hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Lý Thanh Đàm xúc động, viền mắt đỏ lên.

Anh bất chợt cúi xuống ôm cô thật chặt: “Anh xin lỗi.”
“Mọi chuyện đều đã qua rồi mà.” Vân Nê cúi đầu nắm lấy tay anh: “Chẳng có gì để xin lỗi cả.

Anh đã trở về, chúng ta vẫn đang ở bên nhau, cả đời không còn gì nuối tiếc.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lý muốn, nhưng cơ thể không cho phép:D.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.