Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 34
Edit: Coco
Vân Nê học đại học tại Lư Thành.
Cô trở thành thủ khoa của Đại học khoa học và kỹ thuật Trung Quốc tại Lư Thành năm ấy, theo ngành khoa học máy tính và kỹ thuật của trường.
Ngày nhận được giấy trúng tuyển, cô trở về Tam Trung.
Lưu Nghị Hải đã trải qua một cuộc phẫu thuật trong hè, nhà trường cân nhắc đến tình hình sức khỏe của ông nên không để ông dẫn dắt lớp trọng điểm năm nay, chỉ sắp xếp cho ông lịch dạy ba lớp bình thường.
Ông không bận rộn như trước nữa.
Vân Nê ngồi trong văn phòng hơn nửa tiếng, mãi đến khi tiếng chuông tiết tự học buổi tối vang lên, Lưu Nghị Hải mới cầm lấy tài liệu và nói: “Đi thôi.”
Khi đi đến tầng một, Lưu Nghị Hải nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, mấy hôm trước Tô Niệm Niệm và bố em ấy về trường làm thủ tục chuyển trường.
Năm năm em ấy sẽ học lại ở Nhị Trung.
Thầy thấy em ấy hồi phục rất tốt, còn nhờ thấy chuyển tới em một tiếng xin lỗi.”
Sự việc trước kia đã sớm kết thúc, ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa rồi.
Vân Nê không nói gì thêm, chỉ bảo: “Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy Lưu.”
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Lưu Nghị Hải còn phải lên lớp, ông dặn: “Em về thong thả, rảnh thì ghé qua nhé.”
“Vâng ạ.”
Chẳng bao lâu sau, Đại học khoa học và kỹ thuật Trung Quốc bắt đầu vào học.
Vân Nê đại diện cho tân sinh viên lên phát biểu trong lễ khai giảng.
Trước khi màn phát biểu kết thúc, cái tên của cô đã làm mưa làm gió khắp nơi trên confession của trường đại học.
Các thanh thiếu niên thoát khỏi sự kiểm soát nghiêm ngặt, không cho yêu sớm của thầy cô và bố mẹ thời cấp ba, hiển nhiên là vào đại học họ trở nên buông thả hơn rất nhiều.
Sau kỳ huấn luyện quân sự, hai trong số bốn bạn trong ký túc xá của Vân Nê đã có đối tượng, còn mỗi cô và người bạn nằm giường cùng hàng – Lương Sầm là cô đơn.
Lương Sầm là một cô gái cực kỳ ngầu, thích xăm hình, thích hút thuốc.
Hai cô bạn khác cùng phòng với Vân Nê đều là người gốc Lư Thành.
Chỉ có cô ấy đến từ Đồng Thành.
Trong một đêm tâm sự ngẫu nhiên trong ký túc xá, lúc sắp kết thúc, hai cô bạn cùng phòng đã có người yêu hỏi bọn họ tại sao không yêu đương.
Lương Sầm vừa ngẩng đầu lên thì nghe thấy tiếng của dì trông ký túc xá bên ngoài hành lang.
Cô bạn cùng phòng ghé sát vào cánh cửa, “Suỵt” một tiếng, sau đó nhanh nhẹn tắt đèn.
Một lúc sau, bạn trai của hai cô nàng gọi tới, họ bắt đầu nấu cháo điện thoại.
Chủ đề trước khi tắt đèn cứ thế trôi vào dĩ vãng.
Có điều, người nói vô tình, người nghe có ý.
Tối hôm đó, Vân Nê hiếm khi mơ thấy Lý Thanh Đàm.
Trong giấc mơ, bọn họ quay về thôn Lão Châu, đi phà tới đảo Thái Dương, hôn nhau dưới chiều hoàng hôn.
Dọc đường về, chiếc ca nô trên sông bất ngờ mất kiểm soát và bị lật, nước sông lạnh như băng nhấn chìm những người vừa rơi xuống nước.
Xung quanh tràn ngập những tiếng kêu cứu tuyệt vọng.
Sương mù xuất hiện trên sông, Vân Nê không tìm thấy bóng dáng của Lý Thanh Đàm, những gương mặt hốt hoảng đầy xa lạ lần lượt lướt qua trước mặt cô.
Cô gọi tên anh, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Trước mắt tối đen, tựa như cô đang chìm trong đám sương mù trên sông, không nhìn thấy gì cả.
Người mà cô không tìm thấy trong mơ thì tương tự cũng không thể tìm thấy ngoài đời.
Sau giấc mơ khủng bố đó, Vân Nê không buồn ngủ nữa.
Ngoài cửa sổ thấp thoáng có ánh lửa bập bùng.
Cô khẽ bước xuống giường, đẩy cửa ban công ra.
Lương Sầm ngoảnh đầu nhìn lại.
Lương Sầm đẹp kiểu sắc sảo, đôi mắt đào hoa nhỏ hẹp, con ngươi đen như mực, khiến người khác vừa nhìn đã không rời mắt được.
Cô ấy mặc một chiếc áo ba lỗ ôm người màu xám, để lộ hình xăm trên cánh tay và trước ngực.
Màu sắc rực rỡ khiến vẻ đẹp sắc sảo của cô ấy càng thêm phần quyến rũ.
“Hút không?” Lương Sầm quơ quơ điếu thuốc trong tay.
Vân Nê nhận lấy một điếu, Lương Sầm ngả người qua giúp cô châm lửa.
Hai cô gái ghé sát vào nhau, ngọn lửa bập bùng trong gió.
Cô rít một hơi, khói thuốc xộc thẳng vào mũi và cổ họng, gây ra phản ứng sinh lý cực kỳ mãnh liệt.
Lương Sầm vỗ vào lưng Vân Nê, định lấy điếu thuốc của cô: “Đưa mình đi.”
“Không sao đâu.” Vân Nê giữ điếu thuốc, không hút thử lần nữa.
Cô không có ý định học hút thuốc, chỉ cảm thấy hương vị này rất quen thuộc.
Cuối cùng mùa hè cũng sắp trôi qua, gió đêm không còn ấm nóng nữa, mặt trăng rắc xuống những tia sáng trong trẻo mà lạnh lùng.
Vân Nê hỏi Lương Sầm có biết thôn Lão Châu không.
Cô ấy cười nói: “Mình là dân địa phương đó, sao không biết được.” Sau đó cô ấy lại hỏi: “Cơ mà chỗ ấy không nổi tiếng, sao cậu biết được? Cậu từng đến đó à?”
“Mình từng đến đó một lần.” Vân Nê đáp: “Rất đẹp.”
“Đẹp ư?” Lương Thần không cho là như thế.
Nơi đó nhỏ bé, không đẹp cũng chẳng sạch sẽ.
Cô ấy sắp sửa đập tan hình ảnh thôn Lão Châu trong trí nhớ của Vân Nê.
Vân Nê thở dài một tiếng rồi bảo: “Cũng đâu tệ đến thế chứ.”
Lương Sầm bật cười, dụi điều thiếu rồi ném vào một cái chai nhựa.
Hai người trò chuyện tựa như đang vui đùa, đột nhiên nhắc đến chủ đề trước khi tắt đèn vừa nãy.
Vân Nê nhìn cô ấy, hỏi: “Lúc đó cậu định nói gì thế?”
“À.” Lương Sầm nghịch điếu thuốc trong tay: “Mình lười yêu đương, còn cậu, tại sao cậu không yêu đương?”
“Mình có bạn trai.”
“Người trong ví của cậu à?”
Vân Nê hơi ngạc nhiên.
Tấm ảnh đó được chụp vào buổi chiều hôm cô tốt nghiệp, là tấm ảnh đầu tiên và duy nhất cô chụp chung với Lý Thanh Đàm.
“Mình đã thấy nó từ hôm khai giảng.” Lương Sầm không ngại ngần mà khen: “Rất đẹp trai.”
Cô cười nói: “Cảm ơn.”
“Mình có khen cậu đâu.”
“Cậu khen anh ấy, chứng tỏ ánh mắt của mình tốt.”
“…”
Sau đó hai người lại tiếp tục trò chuyện linh tinh, Vân Nê đã không còn nhớ rõ, chỉ là khi sắp đến bình minh, cô hỏi Lương Sầm hút thuốc hãng nào.
“Dòng Huyền Hách Môn của Nam Kinh*.” Lương Sầm quay đầu nhìn cô, sườn mặt chìm đắm trong ánh sáng đỏ thẫm tại khoảnh khắc mặt trời mọc: “Cậu đã nghe qua câu này chưa?”
(*Ảnh dòng thuốc là Huyền Hách Môn của Nam Kinh.)
“Câu gì?”
“Hút thuốc chỉ hút Huyền Hách Môn, cả đời này chỉ yêu một người.” Lương Sầm nói xong thì mỉm cười: “Có phải rất trẻ trâu không?”
“Không.” Cô đáp.
Lương Sầm không nói thêm gì nữa.
Kể từ đêm đó, giữa Vân Nê và Lương Sầm dường như có một sự ăn ý ngầm.
Hai người thường đi chung với nhau, ngẫu nhiên sẽ mất ngủ cả đôi, Lương Sầm cũng sẽ kể chuyện của cô ấy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, thu đi đông lại về.
Kỳ nghỉ đông năm ấy, Vân Nê thành công vượt qua kỳ khảo sát nội bộ và gia nhập đội tuyển của trường.
Cô và đàn anh đàn chị vùi mình trong phòng thí nghiệm ở trường cả ngày, chuẩn bị tham dự cuộc thi trí tuệ nhân tạo toàn quốc vào năm sau.
Có một hôm chạy tiến độ suốt đêm, cô và đàn chị xuống dưới tầng mua cà phê.
Lúc cô lấy tiền ra, đàn chị nhìn thấy bức ảnh trong ví của cô bèn hỏi: “Bạn trai em à?”
“Vâng ạ” Cô nhét tờ 5 tệ vào máy.
“Sao nghỉ rồi cũng chưa bao giờ thấy cậu ta tới tìm em thế?”
“Anh ấy rất bận, không ở trong nước ạ.” Vân Nê đưa cốc cà phê cho chị ấy, nửa đùa nửa thật nói: “Em cũng không thể liên lạc được với người ta.”
Đàn chị cười bảo: “Em yêu đương vất vả phết nhỉ.”
Vân Nê nhìn ra khung cảnh trắng xóa bên ngoài, đáp lại với vẻ bình tĩnh lạ thường: “Cũng tạm ạ.”
Sau này không biết sao tấm ảnh kia lại lộ ra ngoài, một đống người lên confession kêu gào vì hoa khôi khoa máy tính đã có chủ.
Một tuần trước Tết âm lịch, phòng thí nghiệm được nghỉ, Vân Nê đi đến Thượng Hải.
Phương Miểu cãi nhau với bố mẹ, hiện tại còn không về nhà, sống một mình trong căn phòng cho thuê ở ngoài trường.
Cô đưa người về, giữ lại nhà mình ăn Tết.
Đến tối, hai người nằm chung chăn, Phương Miểu vô tình đề cập đến Lý Thanh Đàm, cô ấy hết sức dè dặt hỏi: “Bấy lâu nay vẫn không có chút tin tức gì về cậu ta à?”
Vân Nê ngẩn người vài giây, sau đó gật đầu.
Phương Miểu nhìn cô rồi thở dài: “Ôi, đừng khóc mà, cô bé đáng thương.”
Một năm đó êm đềm trôi qua.
Ra Tết, hàng loạt bài vở và cuộc thi tựa như hai ngọn núi đè nặng lên vai Vân Nê.
Cô bận đến nỗi thở không ra hơi, nhưng sau khi nhận được cuộc gọi của Lưu Nghị Hải, cô vẫn dành ra một ngày cuối tháng năm để quay về Tam Trung.
Vân Nê là học sinh tốt nghiệp xuất sắc năm ngoái, đến giờ ảnh của cô vẫn được dán ở tủ kính ngoài cổng trường.
Nhà trường mời cô về để diễn thuyết cho các đàn em lớp 12.
Sau khi kết thúc, Vân Nê và Tưởng Dư đi ăn trưa ở căng tin.
Gần một năm rồi hai người chưa gặp nhau, lúc ngồi bên nhau không thể nhắc đến chuyện quá khứ, giữa họ cũng chẳng có chủ đề chung.
Cả hai bèn yên lặng ăn cơm, không ai nhắc tới ba từ kia.
Ăn xong, Tưởng Dư về lớp trước, Vân Nê đi dạo vẩn vơ quanh trường.
Khi cô đi ra khỏi cổng trường, đột nhiên nghe thấy ai đó hô lên từ phía sau: “Đàn chị——!”
Âm thanh ấy hết sức quen thuộc, cả người Vân Nê cứng đờ, cô nín thở, sững sờ một lúc lâu mới từ từ quay đầu lại.
Chàng trai vừa cao vừa gầy, mặc đồng phục mùa hè, có vẻ do nóng mà cậu ta xắn ống quần lên hai vòng, mái tóc ngắn, da rất trắng.
Chỉ là cậu ta vẫn cực kỳ xa lạ đối với cô.
“Chị làm rơi đồ ạ.” Chàng trai đang cầm một chiếc thẻ sinh viên của Đại học khoa học kỹ thuật Trung Quốc, trên đó có ảnh của cô.
“Cảm ơn.” Vân Nê nhận lấy, khoảnh khắc cô xoay người rời đi, rốt cuộc cũng không nhịn được rơi nước mắt.
Cô khóc suốt dọc đường, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người khác, chỉ cảm thấy ánh mặt trời chưa bao giờ gắt như hôm đó.
Không lâu sau khi trở về, Vân Nê đột ngột lên cơn sốt cao, được Lương Sầm đưa vào viện giữa đêm khuya.
Phòng truyền nước hết giường, hai cô gái chen chúc nhau ở góc hành lang.
Giữa cơn sốt mơ màng, cô lẩm bẩm ba chữ “Lý Thanh Đàm”, nước mắt lăn dài.
Y tá thay bình truyền thấy vậy cũng không đành lòng, hỏi cô không thoải mái hay sao.
Lương Sầm nói: “Không sao đâu ạ, tâm bệnh, không có cách chữa.”
Y tá than “Ôi” một tiếng.
Sau khi Vân Nê tỉnh lại, cô cũng không nhớ rõ việc này.
Truyền nước xong, Lương Sầm dìu cô đi vệ sinh.
Lúc cô đang rửa tay, Lương Sầm đứng bên cạnh hút thuốc, cô ấy cầm điếu thuốc bằng ngón trỏ và ngón cái.
Vân Nê nhìn thấy một hình xăm mới ở ngón áp út bên tay phải, kề sát với ngón giữa của cô ấy
Hai chữ cái lồng vào nhau L và C.
Lương Sầm*.
(*Liang Cen)
Vân Nê tự cho là như thế, cô hỏi: “Đó là tên viết tắt của cậu à.”
“Không phải.” Lương Sầm vứt điếu thuốc đi rồi đáp: “Là của người yêu mình.”
Sau này, trước khi mùa hè kết thúc, Vân Nê đến chỗ mà Lương Xầm thường xuyên đi xăm.
Cô ở đó cả một buổi chiều, lúc ra ngoài, mặt mũi hoàn toàn trắng bệch.
Trở về kí túc xá, Lương Sầm nhìn đống đồ cô mang về, khẽ nhướng mày hỏi: “Cậu đi xăm đấy à?”
“Ừ.” Cả chiều này Vân Nê không uống nước.
Sau khi rót hai cốc nước, cô mới cởi áo khoác ra, bên trong mặc một chiếc áo hai dây ôm người màu đen.
Lương Sầm nhìn thấy hình xăm ở dưới vai trái, chỗ gần trái tim của cô.
Vừa xăm xong nên làn da xung quanh vẫn còn đỏ.
Nhưng không khó để nhìn ra đường nét.
Đó hẳn là nét vẽ sông và biển theo lối trừu tượng.
Điểm khác biệt với các bức tranh hoàng hôn nơi núi biển khác đó chính là hình xăm này có thêm một gốc cây được phác họa đơn giản.
Da Vân Nê rất mỏng, hình xăm ấy được chăm sóc rất lâu.
Sau này cô đi dặm màu với Lương Sầm.
Lúc đấy đã là cuối hạ.
Trời sẩm tối, hai người ra khỏi cửa tiệm, đi bộ dọc theo con ngõ nhỏ.
Cô vẫn mặc chiếc áo hai dây lần trước, cầm áo khoác trên tay.
Hình xăm đã hiện ra trọn vẹn, màu sắc chính là lam và lục.
Lương Sầm liếc nhìn vài lần, hỏi cô đó là cái gì.
Vân Nê theo tầm mắt của cô ấy nhìn xuống hình xăm, khi cô ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra chút cảm xúc lưu luyến thật sâu, giọng cô cũng trở nên dịu dàng.
“Thanh Đàm, bóng cây xanh cao ráo phản chiếu xuống mặt hồ trong vắt*.”
(*Giải thích tên nam chính: Thanh Đàm có ý nghĩa là hồ nước trong vắt.).