Vân Nê

Chương 35


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 35


Edit: Coco
Vân Nê trải qua Tết Nguyên Đán năm 2015 trong bệnh viện.

Thời điểm cuối thu, đầu đông, Vân Liên Phi cảm thấy cổ họng hơi khó chịu.

Mỗi khi ông ăn thức ăn cứng thì sẽ có cảm giác như bị nghẹn.

Ban đầu, ông tưởng rằng mình bị viêm họng nên đã đến phòng khám mua thuốc tiêu viêm.

Vào đúng dịp Tết, ông có rất nhiều việc ở công trường nên không quá quan tâm.

Đến tận lúc cảm giác bị nghẹn ngày càng trở nên rõ rệt hơn, vùng xương ngực cũng phải chịu đựng những cơn đau đớn tựa kim châm, ông mới cảm thấy không ổn.

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, ông được chẩn đoán mắc ung thư thực quản giai đoạn đầu.

Bác sĩ nói rằng, nếu ông đến muộn một chút, tình huống sẽ không giống như bây giờ.

Trong khoảng thời gian đó, Vân Nê không ở Lư Thành, cô đi dự một buổi triển lãm ở Thượng Hải với giáo sư Chu.

Cô nhận được điện thoại vào đúng ngày chuẩn bị về, đang đi ăn trưa với Phương Miểu ở trường cô ấy.

Căn tin ồn ào, giọng ông lúc cao lúc thấp, ông chỉ bảo mình bị ốm, bác sĩ đề nghị người nhà đến bệnh viện để bàn bạc về vấn đề phẫu thuật.

Khoảnh khắc ấy, cô cảm giác bầu trời như sụp đổ.

Cô cúp mày, nói vài lời với Phương Miểu rồi định đi ngay.

Cô đứng bật dậy, vô tình đụng vào một người.

Bát canh trứng cà chua trong tay người ta đổ cả vào người cô, khiến bộ quần áo bẩn gần hết.

Chàng trai đó giật mình, cầm cái bát không đứng im tại chỗ.

Vân Nê sốt ruột muốn đi, vội vàng nhét vào túi áo anh ta vài đồng tiền rồi nói: “Thật sự xin lỗi anh, tôi đang có việc gấp.”
Phương Miểu đuổi theo Vân Nê, chạy ra khỏi căn tin.

Trên đường đi, cô ấy xin phép giảng viên nghỉ vài ngày, sau đó qua khách sạn lấy hành lý rồi trở về Lư Thành với cô.

Đến đêm, hai người mới xuống khỏi tàu cao tốc, Vân Nê gọi điện cho Vân Liên Phi ở trên xe để hỏi thăm tình hình.

Sau khi Phương Miểu biết được chi tiết về căn bệnh của ông, cô ấy liên hệ với đàn chị của mình ở khoa tiêu hóa Bệnh viện Nam Kinh.

Sáng sớm hôm sau, ba người lập tức đi tàu cao tốc đến Nam Kinh.

Do có người quen ở bệnh viện nên quá trình từ xét nghiệm đến nhập viện không mất nhiều thời gian.

Cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào chiều ngày 23 Tết.

Vân Nê chờ đợi từ chạng vạng cho đến khi trời tối om.

Ánh đèn của vô số căn nhà bên ngoài cửa sổ khiến cho biểu tượng chữ thập đỏ trên đỉnh của tòa bệnh viện trở nên cô đơn lạ thường.

May thay, tất cả đều thuận lợi.

Trong vòng bảy ngày nhịn ăn sau khi phẫu thuật, ngoài sắc mặt không được tốt lắm ra thì mọi phương diện khác trên cơ thể Vân Liên Phi đều được cho là ổn định.

Vào chập tối đêm 30, Phương Miểu xách túi lớn túi nhỏ từ nhà chạy đến, vừa vào cửa bèn hỏi: “Chú thế nào rồi.”
Vân Liên Phi vẫn đang ngủ, Vân Nê nhận đống đồ trong tay cô ấy, khẽ trả lời: “Khá ổn, chắc qua Tết Nguyên Tiêu là có thể xuất viện.”
Đàn chị của Phương Miểu hỗ trợ sắp xếp một phòng bệnh 2 người.

Bệnh nhân cùng phòng kia đã ra viện từ trước Tết, chiếc giường kế bên để không.

Phương Miểu ngồi xuống bên mép giường rồi nói: “Giờ chú ấy đã ăn được chưa? Mình có đem theo sữa và súp loãng.”
“Ông ấy có thể ăn được một ít.

Chờ ông ấy tỉnh mình sẽ đi hâm lại.” Vân Nê hỏi: “Năm nay cậu lại không ăn Tết ở nhà, bố mẹ cậu không nói gì ư?”
“Dù họ có nói hay không thì mình cũng đâu muốn ở nhà đón năm mới.” Mâu thuẫn giữa Phương Miểu và bố mẹ không phải ngày một lạnh đi, cũng không thể giải quyết trong vòng một ngày.

Cả hai bên đều cứng đầu, không hai chịu nhường ai.

Vân Nê chậm rãi thở dài.

Trái lại Phương Miểu không để ý lắm, cô ấy nói: “Để mình đi gặp đàn chị, tiện đưa cho chị ấy vài thứ.”

“Ok.”
Ban đêm, Vân Liên Phi tỉnh dậy.

Vân Nê đến căn tin bệnh viện mua một ít bánh chẻo.

Ba người ở trong phòng bệnh xem chương trình chào xuân, cùng nhau đón cái Tết ấy.

Ban đêm yên ắng, Vân Nê trằn trọc không ngủ được.

Cô cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở hàng ghế dài ngoài sảnh, lướt xem những tin nhắn chúc mừng.

Tất cả đều là tin nhắn được gửi theo nhóm, nhưng cô vẫn trả lời lại từng cái một.

Sau đó cô bấm vào ava quen thuộc kia.

Tin nhắn được lưu lại cuối cùng là vào ngày 23 tháng 1.

Cô không kéo lên trên, mà gửi một tin nhắn qua đó theo thường lệ.

[Chúc mừng năm mới.]
Phương Miểu ở lại bệnh viện ba ngày.

Cô ấy vừa đi, Lương Sầm đã nối bước tới thăm bệnh.

Buổi sáng ngày mùng 8, Vân Nê và cô ấy đi chùa Kê Minh.

Năm ngoái, sau khi nghe dì ở cùng phòng bệnh nói rằng chùa Kê Minh rất linh thiêng, cô vẫn luôn muốn dành thời gian ghé qua đây một chuyến.

Mùa đông ở chùa Kê Minh không đẹp như mùa xuân, thời điểm mà hoa đào nở rộ.

Đá lởm chởm cây xơ xác, hàng người dọc đường trông có vẻ thưa thớt.

Chùa chỉ có một con đường một chiều, tường đỏ ngói xanh.

Leo lên bậc thang đến nơi cao nhất là Điện Quan Âm.

Vân Nê và Lương Sầm khấn vái suốt dọc đường từ trên đó đi xuống.

Sau khi thắp hương xong và đi vào đền, hai người quỳ xuống tấm thảm trước tượng Phật.

Khoảnh khắc bọn họ nhắm mắt lại, âm thanh của mọi người xung quanh dường như tan biến.

Năm nay có được có mất, càng có nhiều điều không như ý.

Vân Nê không cầu tiền tài, không cầu công danh, chỉ cầu người trong lòng có thể thuận lợi, bình an.

Cả một năm 2015, Vân Nê vẫn vội đến nỗi chân không chạm đất, nhưng không hề uổng phí.

Cô giành được huy chương vàng trong một cuộc thi, số tiền thưởng rất hậu hĩnh.

Cô bắt đầu tự mình dẫn team đi thi đấu, dần vươn lên trong mảng trí tuệ nhân tạo.

Đến năm cuối đại học, cô nhận được rất nhiều cơ hội đến từ các công ty danh tiếng ở Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu.

Đến giữa tháng 5, Vân Nê và Lương Sầm đều có tên trong danh sách được bảo lưu lên nghiên cứu sinh của trường.

Trong khi các bạn cùng phòng đang bận rộn đi thực tập và thi nghiên cứu sinh, cô và Lương Sầm ôm dưa hấu, ngồi trước quạt, ở trong ký túc xá viết luận văn tốt nghiệp.

Bốn năm mưa gió thoáng qua, cứ ngỡ mùa hè năm ấy là chuyện của ngày hôm qua.

Thời gian trôi nhanh như cát chảy, cô không nghĩ đã lâu đến thế.

Tháng 6, sau khi hoàn thành bảo vệ đồ án tốt nghiệp, các bạn cùng lớp bốn năm sắp sửa mỗi người một nơi.

Bữa ăn chia tay của ban 1 được sắp xếp vào ngày 24 tháng 6.

Tối hôm ấy, Vân Nê uống say.

Khi cả đám hô hào đòi đi tăng hai ở quán karaoke thì Vân Nê và Lương Sầm đang ngồi hút thuốc ở nơi góc phố không ngươi.

Nhãn hiệu thuốc lá của Lương Sầm không hề thay đổi trong suốt bốn năm, nhưng cô vẫn cảm thấy không quen như lần đầu tiên.

Khói thuốc sặc sụa hòa vào trong rượu, nước mắt của cô dường như không thể ngừng rơi.


Có một chàng trai tỏ tỉnh ở ven đường.

Cậu ta hát bài “Yêu nhất” của Châu Huệ Mẫn, vừa thâm tình vừa cảm động.

Vô số người đứng xung quanh xem, tiếc thay kết quả lại không như ý.

Nữ chính mãi không xuất hiện, coi như tỏ tình thất bại.

Giọng hát dần tan biến trong đám đông, chỉ còn vương vấn lại những ca từ cuối cùng.

Lương Sầm kẹp điếu thuốc trong tay, tùy ý ngâm nga vài câu: “…!Em chẳng thể nào che giấu tình yêu này.

Tình yêu của em sâu như biển lớn.

Một đời một kiếp khó chia lìa, khó thay đổi cũng khó thêm lần nữa.

Hãy để tình yêu của anh lấp đầy trái tim em*…”
Trong bốn năm nay, Vân Nê đã nghe câu chuyện xưa của cô ấy bảy, tám lần.

Cô ấy yêu một người không thể yêu.

Dường như cả cuộc đời này, tiếc nuối lúc nào cũng nhiều hơn viên mãn.

Có được hoặc mất đi, tất cả đều do duyên phận, con người không có quyền quyết định.

Cô và Lý Thanh Đàm, đến bây giờ há không phải cũng là một sự tiếc nuối ư.

Yêu mà không có được thì đành chịu, nhưng đã có được rồi lại mất đi thì sao.

Thành phố trước mắt họ thay đổi từng ngày, những tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, phồn hoa, náo nhiệt, không còn dáng vẻ suy tàn của ngày xưa nữa.

Hoa anh đào tàn rồi lại nở, cây ngô đồng vàng rồi lại xanh.

Mùa hè năm mười bảy tuổi ấy, thiếu niên sáng sủa và sinh động trong trí nhớ, thứ tình yêu nhiệt liệt, nồng nàn kia, tất cả như thể chỉ là một giấc mộng xa xỉ của cô khi còn niên thiếu.

Giờ đây khi tỉnh dậy, giấc mộng tan thành bong bóng, chỉ còn mình cô thẫn thờ.

Hai mắt Vân Nê mơ màng đẫm lệ, cô chậm rãi nhớ lại đây đã là mùa hè thứ tư kể từ sau khi Lý Thanh Đàm rời đi.

…!
Mùa hè mà Lý Thanh Đàm rời khỏi Bắc Kinh, anh đã gây ra chấn động không nhỏ trong giới quen biết.

Sau khi ông nội Lý qua đời, Lý Chung Viễn khăng khăng muốn đưa Lý Thanh Đàm ra nước ngoài.

Hai bố con tranh cãi không ngừng, không ai chịu nhường ai.

Sự việc Lý Thanh Đàm trốn nhà và bị bắt lại cực kỳ ồn ào, sau đó không biết ra sao lại dính dáng tới xuất thân của anh.

Rất ít người biết chuyện Lý Thanh Đàm là con riêng của Lý Chung Viễn, cũng như chuyện Lý phu nhân từng xinh non.

Sau khi Lữ Tân qua đời, Lý Chung Viễn đưa anh về Bắc Kinh, tuyên bố với bên ngoài rằng anh chính là đứa trẻ sinh non năm đó, chỉ là khi ấy anh bị đánh tráo, đến bây giờ mới tìm lại được.

Gia đình nhà họ Lý có quyền có thế ở Bắc Kinh, rất nhiều người đã âm thầm điều tra chuyện này.

Nhưng mối quan hệ máu mủ giữa Lý Chung Viễn và Lý Thanh Đàm là điều không thể chối bỏ.

Thêm vào đó, Lý phu nhân cũng thừa nhận đứa trẻ này, dẫn đến việc không một ai tra ra được.

Lần ấy, do vài người cố ý xúi dục, cánh báo chí đồng loạt lên bài.

Trong phút chốc, tin đồn đã truyền đi hơn nửa Bắc Kinh.

Lý Thanh Đàm biết Lý Chung Viễn đang bận sứt đầu mẻ trán về chuyện này, định dùng một con át chủ bài đi đàm phán với Lý Chung Viễn để đổi lấy một cơ hội tự do.

Đêm hôm đó, hai bố con nổ ra xung đột lớn nhất từ trước đến nay.

Lý Chung Viễn không ngờ anh lại sử dụng thủ đoạn như vậy, trong lúc giận giữ, ông dứt khoát nhốt người lại: “Giờ mày đủ lông đủ cánh rồi, tao không quản nổi mày nữa, mày chờ ra nước ngoài tự sinh tự diệt đi!”
Lý Chung Viễn hành động rất quyết liệt, không ai trong nhà họ Lý có thể ngăn lại được, Lý Thanh Đàm thậm chí còn không kịp để lại lời nói gì.

Sau nửa năm bị đẩy ra nước ngoài, hộ chiếu và chứng minh thư của Lý Thanh Đàm đều nằm trong tay những người mà Lý Chung Viễn phái đến để giám sát anh.


Anh không có bất kỳ phương tiện liên lạc nào, cắt đứt mọi liên hệ với trong nước.

Dù anh đi đến đâu cũng có người theo sau canh chừng.

Anh mơ màng trải qua nửa năm, bị đưa vào viện do uống rượu đến nỗi xuất huyết dạ dày.

Khi tỉnh lại, anh nhìn thấy Lý Minh Nguyệt ngồi bên giường.

Anh không nói gì.

Lý Minh Nguyệt lên tiếng trước: “Cô ấy biết em ra nước ngoài.”
Lý Thanh Đàm nhắm mắt lại, hầu kết khẽ di chuyển, vẫn tiếp tục im lặng.

“Cô ấy học Đại học khoa học kỹ thuật Trung Quốc.” Lý Minh Nguyệt nói rất nhiều, thấy anh từ đầu đến cuối đều thờ ơ, bỗng dưng cô ấy đỏ mắt hỏi: “Em bày ra dáng vẻ này cho ai xem? Cho bố ư? Ông ấy mà nhìn thấy thế này còn tức giận hơn.

Cả đời này em đừng hòng quay về!”
“Em có thể làm gì đây.” Cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói cực kỳ khàn: “Lý Chung Viễn làm việc dứt khoát như thế, không chừa lại cho em một con đường sống nào.”
“Bố làm việc dứt khoát, vậy em có thể trở nên tốt hơn không?” Lý Minh Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Sao em có thể dùng chuyện đó để uy hiếp bố!”
“Em không có cách nào khác.” Anh đã từng tranh cãi, sử dụng tất cả mọi biện pháp, chỉ còn đúng cái mạng này.

Nhưng anh lại luyến tiếc, chỉ sợ không thể gặp lại cô.

“Sao em không đồng ý ra nước ngoài trước? Nếu em chịu ra nước ngoài, tại sao bố lại đến mức này, ngay cả nhà cũng không cho em về cơ chứ?”
“Những chuyện như thế này, có lần một thì sẽ có lần hai.” Lý Thanh Đàm nhìn Lý Minh Nguyệt, nói: “Ông ta là người như thế nào, chị còn không hiểu ư?”
Lý Minh Nguyệt dừng lại, không gạt nước mắt đi ngay.

Cô ấy im lặng một hồi, giọng điệu dần bình tĩnh lại: “Trước đây chị nói với em như thế nào, em phải đạt được thành tựu trước rồi mới có thể tự tin đấu tranh cho những gì mình muốn.

Em sống buông thả như bây giờ, người chịu khổ chỉ có mình em.

Em không muốn trở về ư? Không muốn gặp lại cô ấy ư?”
Tại sao anh lại không muốn về cơ chứ.

Lý Thanh Đàm nhắm mắt lại, vô số hình ảnh lướt qua đầu anh, cô khóc, cô cười, cô vừa giận dỗi vừa thẹn thùng.

Mỗi hình ảnh đều đủ khiến cho trái tim chết lặng của anh sống lại hết lần này đến lần khác.

Hầu kết của anh chuyển động, cảm xúc dâng trào cuồn cuộn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Lý Minh Nguyệt sẽ không bao giờ quên buổi chiều hôm ấy.

Đứa em trai của cô, từ năm 6 đến 20 tuổi, dù đã trải qua nỗi đau khủng khiếp nhất trên đời, nhưng vẫn mãi là một thiếu niên chân thành và nhiệt huyết.

Dưới cái nắng hè rực rỡ mà chói chang ở Melbourne, lần đầu tiên thiếu niên từ bỏ sự cứng cỏi trước mặt cô ấy, giống như một đứa trẻ không biết làm gì, khóc đỏ bừng mắt và nói: “Chị giúp em với.”
…!
Lý Minh Nguyệt ở Melbourne nửa tháng, lại một lần nữa liên hệ với một trường cấp ba cho Lý Thanh Đàm.

Ba năm đầu tiên là khó khăn nhất.

Anh vội vã trưởng thành, vội vã muốn đạt được thành tựu, hy vọng trở thành một kẻ mạnh có đủ khả năng đàm phán với Lý Chung Viễn.

Anh học tập không kể ngày đêm, lần lượt tham gia từng kỳ thi một, được nhận vào một ngôi trường danh giá.

Vào mùa hè năm thứ hai ở đại học, Lý Thanh Đàm hoàn thành đủ tín chỉ, tốt nghiệp sớm, gia nhập vào một ngân hàng đầu tư ở địa phương.

Năm đó anh 23 tuổi, được thăng từ chuyên viên phân tích lên chuyên viên phân tích cấp cao trong vòng nửa năm.

Anh có tương lai đầy triển vọng, dần đủ lông đủ cánh.

Mùa đông năm 2016, Lý Thanh Đàm trở về Bắc Kinh.

Vài năm nay nhà họ Lý đã thay đổi rất nhiều.

Lý Thanh Phong ly hôn với vợ, sau đó lại tái hôn.

Lý Minh Nguyệt cũng vừa kết hôn năm ngoài.

Giờ chỉ còn lại việc cưới xin của Lý Thanh Đàm.

Trên bàn ăn, Lý phu nhân đột nhiên nhắc đến điều này, còn đề cập tới vài tiểu thư gia đình quyền thế.

Lý Chung Viễn tự thay anh quyết định một buổi xem mắt: “Bà sắp xếp đi, nó cũng đã đủ tuổi——”
“Con không cần.” Lý Thanh Đàm đập đũa xuống bàn, tạo ra tiếng động không nhỏ.

Ánh mắt Lý Chung Viễn thản nhiên, ông ta nói: “Mày ra nước ngoài vài năm đã quên hết phép lịch sự cơ bản rồi à? Có còn phép tắc không?”
Lý Thanh Đàm không muốn nói những lời vô nghĩa, anh đáp: “Con không cần đi xem mắt.

Con trở về không phải để gặp những tiểu thư nhà quyền thế đó.”
“Mày không muốn gặp bọn họ cũng được, còn về người mày nghĩ trong lòng——” Lý Chung Viễn tàn nhẫn dập tắt hy vọng của anh: “Mày muốn yêu đương bao lâu cũng được, nhưng kết hôn thì không.

Vợ tương lai của mày, dù là xuất thân, phẩm chất hay bằng cấp đều phải tương ứng với gia đình chúng ta.”
Lý Thanh Đàm nhìn thẳng qua đó, ánh mắt vừa sắc bén vừa giận giữ: “Mẹ tôi thì sao? Mẹ tôi là gì?”
Mẹ đẻ của Lý Thanh Đàm là điều cấm kỵ trong căn nhà này.


Lý Minh Nguyệt cau mày đá cẳng chân anh dưới bàn, quát: “Em im đi.”
Nhưng lời đã nói ra, không thể thu lại được.

Lý Chung Viễn đặt đũa xuống, mặt mũi không giận tự uy: “Tao đã sai lầm một lần, sẽ không để cho con mình phạm phải sai lầm đó lần hai.

Người mẹ bây giờ của mày họ Đàm.

Tao phải dạy mày bao nhiêu lần nữa thì mày mới nhớ kỹ đây?”
Lý Thanh Đàm đứng bên mép bàn, phải cố gắng kiểm soát nắm đấm của mình lắm mới không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.

Anh nói: “Lý Chung Viễn, ông quả là khiến tôi ghê tởm.

Nếu được lựa chọn, tôi thà rằng bản thân chưa từng được sinh ra, cũng không muốn để mẹ tôi gặp phải người như ông.”
Chuyến đi này là anh mơ mộng hão huyền.

Anh không nên ôm suy nghĩ không thực tế, tự mình liều mạng để đổi lấy sức mạnh đi đàm phán với người như Lý Chung Viễn.

Lý Thanh Đàm chẳng còn ảo tưởng gì với gia đình này nữa, người duy nhất anh nhớ cũng chỉ có Lý Minh Nguyệt, người đã che chở và cho anh hơi ấm.

Anh sẽ đền đáp những tình cảm đó, còn cái gia đình này, anh đã từ bỏ rồi.

“Tôi sẽ không về nữa, ông và nơi này đều khiến tôi buồn nôn.” Lý Thanh Đàm gằn từng chữ một: “Tôi chỉ có đúng một người mẹ, bà ấy tên là Lữ Tân.”
Thấy anh đá văng ghế đi ra ngoài, Lý Chung Viễn cất tiếng: “Mày đứng lại cho tao!”
Lý Thanh Đàm không quan tâm, khi anh đi tới cửa thì bị thư ký của Lý Chung Viễn cản lại.

Anh ta cầm một tập tài liệu trong tay: “Tiểu thiếu gia, tôi nghĩ cậu nên xem qua thứ này trước.”
Tập tài liệu không được niêm phong.

Lý Thanh Đàm vừa rút ra một phần ba, nhìn thấy tấm ảnh quen thuộc, ánh mắt bèn thay đổi.

Anh đột ngột quay đầu lại gắt gao trừng mắt nhìn Lý Chung Viễn.

Cơ mặt anh căng chặt, gằn từng chữ: “Ông muốn làm gì?”
Lý Chung Viễn vẫn ngồi im tại chỗ: “Chuyện tao muốn làm sẽ dựa vào việc mày định làm cái gì.”
“Ông——” Lý Thanh Đàm sôi máu, cổ nổi gân xanh.

Trong nháy mắt anh siết chặt tay, đấm vào cửa kính bên cạnh.

Thủy tinh vỡ nát xuống sàn, phản chiếu ánh sáng vụn nát dưới ngọn đèn, Tại khoảnh khắc đó, Lý Minh Nguyệt thấy rõ ràng ánh sáng trong mắt anh thoáng chốc bị dập tắt.

Lý Thanh Đàm đứng tại chỗ, ngón tay bị thủy tinh cắt qua, máu chảy từng giọt, tạo thành một vũng nhỏ có màu đỏ chói mắt.

“Ông cứ coi như tôi đã chết đi.”
Anh hết sức bình tĩnh nói ra câu đó, giơ tay quăng tập tài liệu đi.

Hơn chục tờ giấy A4 bay khắp không trung.

Anh bước đi mà không quay đầu nhìn lại.

…!
Lý Thanh Đàm khởi hành ngay đêm về Melbourne.

Một đoạn thời gian dài sau đó, anh chìm đắm trong những cơn đau không thể kìm nén.

Anh mất ngủ, trạng thái tinh thần cũng ngày càng tệ hơn.

Công việc bận rộn ban ngày có thể đè ép nỗi đau bén nhọn này, nhưng khi đêm đến, sự mất mát từ khắp mọi nơi và nỗi tuyệt vọng cũng đủ để nhấn chìm anh.

Anh trở nên gai góc, trầm mặc.

Anh hút thuốc, uống rượu, tàn phá cơ thể hết lần này đến lần khác.

Nhưng cứ mỗi khi anh đến bước đường cùng, luôn có một suy nghĩ trong lòng giữ anh lại.

Anh mắc kẹt trong mớ cảm xúc hỗn loạn giữa hy vọng và tuyệt vọng, như thể anh đã vượt qua đủ mọi chông gai, cuối cùng lại đến bên vách núi.

Vừa muốn tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa muốn kết thúc mọi chuyện.

Anh cũng cảm nhận được cảm giác đó khi đua xe với tốc độ nhanh như chớp.

Tiếng động cơ, tiếng gió êm ru trên con đường mòn đều là bằng chứng sống cho vô số những đêm mất ngủ của anh sau này.

Buổi tối hôm Lý Minh Nguyệt nhận được điện thoại của Lý Thanh Đàm, anh tham dự một cuộc đua.

Cô ấy biết hai năm qua anh bắt đầu đua xe, nhưng không để ý lắm.

Mãi đến khi nghe thấy một câu kia, cô ấy bỗng chốc đóng băng tại chỗ.

Ống nghe truyền đến tiếng sóng biển phía xa và tiếng nhạc gần kề.

Giọng nói của anh mơ hồ lạc trong đó, không có bất kỳ cảm xúc gì, tựa như mặt hồ tĩnh lặng thật lâu, rồi lại cố gắng hòng tạo nên một gợn sóng cuối cùng.

“Dù sống hay chết, em cũng phải quay về bên cô ấy.”
(*Bản edit có tham khảo Vietsub từ nguồn: https://.youtube.com/watch?v=VkZb0y7NB5c).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.