Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 33
Edit: Zịt cac cac cac
Tôi muốn ở bên cạnh cậu.
Lý Thanh Đàm đứng tại chỗ, nghe câu nói đã từng vụt qua vô số lần trong đầu anh trong một năm nay mà vì nhát gan nên không thể nói ra, đại não như rơi vào khoảng trống im lặng một hồi.
Từ khi biết cô nghe thấy lời của Lý Minh Nguyệt, cảm giác sợ hãi có thể sẽ đẩy bản thân ra bên ngoài trào ra một lần nữa.
Từ lúc không liên lạc được với cô, nó vẫn lan tràn trên cả quãng đường anh chạy từ bệnh viện đến đây.
Thậm chí là một giây trước khi nghe thấy cô nói ra những lời này, những cảm xúc lo được lo mất quấn trong lòng anh từ đầu đến cuối.
Trong giây phút nghe thấy sáu chữ này, tất cả đều hóa thành hư ảo.
Anh hơi ngây ngốc mà rủ mắt, nhìn Vân Nê chỉ đứng cách mình vài bước dài, hầu kết trượt lên xuống.
Có khoảnh khắc thậm chí anh còn không biết nói gì.
Sự trốn chạy của cô đã từng là nỗi băn khoăn khiến anh không thể dễ dàng nói chữ thích ra khỏi miệng.
Nhưng anh lại thật không ngờ, sự chờ đợi và bầu bạn của anh, có một ngày cũng sẽ biến thành dũng khí để cô đến bên anh.
Cuộc “Thầm mến” này long trọng mà khác với bình thường, cuối cùng tấm màn che đẹp đẽ cũng buông xuống trong đêm hè huyên náo này.
Sự bất ngờ đột ngột làm lòng Lý Thanh Đàm có một loại cảm giác không chân thật.
Anh rất mong mỏi cũng rất cấp bách muốn bắt lấy hoặc là cầm cái gì đó, để chắc rằng mình không phải đang nằm mơ.
Một giây sau khi suy nghĩ này xuất hiện, đột nhiên anh bước tới hai bước, giữa lúc Vân Nê đang có vẻ căng thẳng và ngượng ngùng, anh đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng.
Trong giây phút ôm chặt kia, trái tim Lý Thanh Đàm tràn ngập sự mềm mại.
Cánh tay anh không tự chủ mà dùng sức, gần như là gần đến không còn một kẽ hở.
Anh cúi đầu, sườn mặt cọ cọ lên lỗ tai cô, cảm nhận nhiệt độ từ đối phương, lẩm bẩm: “Không phải là em đang nằm mơ đúng không…”
Một tiếng lẩm bẩm trầm thấp kia, làm cho Vân Nê nhớ tới dáng vẻ ốm yếu lại tủi thân khi anh ngã bệnh lúc trước, trong lòng bỗng chốc đau xót.
Anh ôm chặt như vậy, làm cô có hơi khó thở, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không giãy ra, hơi di chuyển đầu, cọ vào khuôn mặt của anh, nói: “Không phải.”
Anh giống như từ một con sư tử khùng điên thoáng cái đã biến thành con sư tử yếu đuối, đôi má cũng hiện ra một lớp đỏ ửng nhợt nhạt.
Khoảng cách tách ra một chút.
Vân Nê nhìn thấy vết bàn tay bên sườn mặt của anh, bụng ngón tay vươn qua sờ sờ: “Có đau không?”
“Không đau nữa rồi.” Lý Thanh Đàm men theo bờ vai cô muốn đi xuống nắm lấy tay cô, nhưng không cẩn thận chạm đến vết trầy trên cánh tay cô, ấn đường anh nhíu lại: “Cái này là làm sao?”
“Lúc chiều không cẩn thận bị quẹt trúng, tôi đã xử lý qua ở bệnh viện rồi, không sao.” Vân Nê cầm ngón tay có hơi lạnh lẽo của anh, mới nhớ đến anh còn đang mặc quần áo bệnh nhân và mang dép lê: “Cậu cứ như vậy mà từ bệnh viện tới đây à? Chị cậu không ngăn cậu?”
“Chị ấy không biết em tới đây.” Lý Thanh Đàm phán đoán thời gian: “Bây giờ thì hẳn là đã biết rồi, nói không chừng còn đang trên đường tới.”
“…”
Vân Nê muốn về nhà thu dọn quần áo cho Vân Liên Phi, bảo Lý Thanh Đàm về bệnh viện trước nhưng anh lại không muốn, cô đành phải dẫn người lên lầu.
Đèn điều khiển bằng âm thanh giữa tầng một và tầng hai đã bị hỏng, ánh trăng sáng tỏ rọi vào từ cửa sổ.
Vết thương của Lý Thanh Đàm còn chưa lành, đi đường có hơi tốn sức.
Vân Nê dìu anh, hai người kề bên nhau rất gần trong hành lang mờ mịt.
Đêm hè ngột ngạt, tiếng hít thở ướt át quấn lấy nhau.
Trong không gian chật hẹp, thân thể đang kề sát nhau tản ra nhiệt độ.
Lý Thanh Đàm đột nhiên dừng bước, Vân Nê ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế?”
Trong hoàn cảnh mờ tối nhưng ánh mắt anh lại vô cùng sáng, giống như là mang theo nhiệt độ.
Cô như thể bị nhiệt độ này làm bỏng, hô hấp cũng có hơi bất ổn.
Ai cũng không nói rõ là ai kề vào ai trước, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì khoảng cách giữa hai bên đã bằng không.
Môi hai người kề càng gần hơn so với thân thể.
Hơi thở ẩm ướt mà ấm áp trao đổi lúc nông lúc sâu, răng va vào nhau, tay Lý Thanh Đàm chống lên lan can cầu thang, cánh tay khác bị cô nắm chặt.
Anh cũng dùng sức nắm chặt, các ngón tay đan vào nhau, mồ hôi trắng mịn tuôn ra nhưng từ đầu đến cuối chưa hề buông ra.
Chỉ có điều, chuyện hơn mười giây, lại giống như chạy marathon một trận, cả người mềm nhũn.
Trong khoảnh khắc tách nhau ra, hai người đều nghiêng đầu sang hướng khác, hô hấp dây dưa, nặng nề mà mập mờ.
Khuôn mặt bị gió lạnh thổi qua cả một đêm của Lý Thanh Đàm, vào lúc này đã có huyết sắc hơn mấy phần, trên đôi môi dính ánh nước, phiếm đỏ lấp lánh.
Còn cô thì có thể tốt đến mức nào chứ.
Ánh mắt ẩm ướt, khóe môi bị anh không cẩn thận đụng phải nứt ra một khe hở nhỏ, đang thoáng đau đớn.
Khoảnh khắc hai người đối mắt, không ai nói gì.
Lý Thanh Đàm buông cái tay đang chống trên lan can ra, lại ôm lấy cô vào lòng, cánh tay siết chặt, vùi đầu vào hõm vai cô cọ xát.
Giống như là bảo bối đạt được một cách bất ngờ, quý trọng vô cùng.
Tay Vân Nê chạm đến túi quần của anh, sau đó đẩy cánh tay anh ra: “Điện thoại cậu.”
Khỏi đoán Lý Thanh Đàm cũng biết là điện thoại của Lý Minh Nguyệt.
Anh lại cọ hai cái nữa mới nhận.
Đêm khuya trong hành lang yên tĩnh, giọng nói của Lý Minh Nguyệt giống như là xuyên thấu vào bóng đêm này: “Trong vòng 5p em lăn ra đây cho chị.”
“…” Thậm chí Lý Thanh Đàm còn chưa kịp nói một chữ thì điện thoại đã bị cúp.
Anh bỏ lại điện thoại vào trong túi: “Em đi trước, bằng không chờ một lát nữa chị của em sẽ lên bắt người mất.”
Vân Nê kéo anh: “Vậy tôi tiễn cậu ra ngoài.”
Lý Thanh Đàm quay lại cầm tay cô: “Không cần, tự em có thể ra ngoài được.
Không phải chị còn muốn tới bệnh viện à, mau quay về dọn đồ đi.”
“Lý Thanh Đàm.” Cô gọi tên của anh, nhiều hơn mấy phần không nỡ.
“Haizz.” Anh cười đáp lại một tiếng, đưa tay miết gương mặt của cô: “Em sẽ trở lại nhanh thôi.”
…!
Lý Thanh Đàm đến vội vã đi cũng vội vã, giống như là một giấc mộng thay đổi chóng mặt.
Chỉ là mộng rồi sẽ tỉnh, sẽ biến thành thứ không thể nào phục chế được.
Nhưng mà người thì sẽ không như thế.
Trong những ngày không thấy mặt nhau, dường như thời gian cũng bị kéo dài ra.
Vân Nê bận rộn với công việc làm thêm và chăm sóc bố, chỉ có khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi có thể dành cho Lý Thanh Đàm.
Sau đó qua không bao lâu sau, anh dưỡng thương xong, cũng không biết đã dùng cớ gì lại trở về Lư Thành.
Ngày đó vừa đúng là lập thu, mấy ngày hôm trước Vân Nê dầm mưa không cẩn thận đã bị cảm cúm, uống thuốc ở nhà ngủ, không nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Chờ đến khi nhìn thấy tin nhắn thì đã chập tối.
Cô thậm chí còn không kịp mang dép, chân trần chạy ra mở cửa.
Mùa hè trời đột nhiên đổ cơn mưa xối xả, hơi nước ướt át xộc vào trong nhà khi cửa vừa mở ra.
Thiếu niên ngồi nơi hàng hiên không một bóng người, bị tiếng mở cửa làm cho chú ý nên ngẩng đầu.
Ánh mắt thẳng tắp đối diện với cô.
Ký ức mà anh cho cô, mãi mãi luôn là hình ảnh của sự chờ đợi.
Có thể là ông trời nhìn thấy nên không muốn bỏ qua, muốn trừng phạt cô, cho nên sau này cô mới có những năm tháng chờ đợi ở đây.
…!
Gió lớn kèm mưa to gào thét bên ngoài cửa sổ, Lý Thanh Đàm ngồi ở bên ngoài một lúc, vết ẩm ướt trên vai, trên lưng, còn có trên đùi đều đã bị gió thổi khô.
Vân Nê cho anh cốc nước ấm, muốn trở về phòng mang dép lê vào lại bị anh kéo tay, ôm lên để cô đạp lên chân anh, nghênh đón một nụ hôn vừa lâu vừa ẩm ướt của anh.
Anh xoa đầu của cô, tách ra rồi còn muốn hôn tiếp.
Vừa nãy Vân Nê chưa phản ứng kịp, lúc này tay đẩy bờ vai của anh ra, nghiêng đầu sang bên cạnh: “Không được, em bị ốm, sẽ lây đấy.”
Anh lại đến gần, cầm lấy tay cô giữ ở sau lưng, nụ hôn vụn vặt dừng lại bên tai cô, còn nói rất đắc ý: “Vừa nãy đã hôn rồi.”
“…”
Đợi đến khi quậy xong một hồi, Vân Nê sợ anh bị nhiễm bệnh thật, cô pha một cốc thuốc cảm cúm rồi theo dõi anh uống hết.
“Anh đến lúc nào thế?”
Lý Thanh Đàm cau mày, bỏ cốc xuống: “Buổi trưa.”
Vân Nê cầm viên kẹo đặt trong lòng bàn tay anh, cầm cái cốc đi vào phòng bếp: “Sau này anh muốn đến thì nói trước với em, lỡ đâu em không có ở nhà thì sao?”
“Không phải là anh, muốn cho em một sự bất ngờ hay sao?”
“Không có bất ngờ.” Vân Nê đóng vòi nước, đặt cái cốc vào bên cạnh: “Em tỉnh lại nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, dọa chết em đó.”
“…”
Cô nở nụ cười, tay dính nước miết vành tai của anh: “Nhưng mà bây giờ em vẫn rất vui.”
Mấy ngày Lý Thanh Đàm ở lại Lư Thành, ngoại trừ ngày thứ hai vừa trở về có tới nhà họ Tống ăn cơm một chuyến, thời gian còn lại đều dính bên Vân Nê.
Cô đi làm thêm, anh cũng đi theo, khiến cho phụ huynh học sinh còn tưởng rằng là người trong nhà cô lo lắng cho sự an toàn của cô, cố ý tìm người đi cùng.
Sau này trở về, Vân Nê hung dữ với Lý Thanh Đàm một trận.
Đến lúc cô tiếp tục đi dạy thêm một lần nữa, anh đợi ở tiệm trà sữa ngay tại cổng tiểu khu.
Mùa hè gần tối rất nóng, hai người tay nắm tay, ăn kem ly ở ven đường.
Hơi nóng không tiêu tán, ngay cả gió cũng mang theo độ ấm.
Thời điểm quá nóng, thời gian dạy thêm của Vân Nê từ buổi chiều đổi sang buổi tối, Lý Thanh Đàm cũng không đề cập đến chuyện quay về Bắc Kinh, ở nhà xem phim với cô hoặc là làm một số chuyện giết thời gian.
Không có điều hòa, máy quạt chạy đến mức lớn nhất vẫn rất nóng, ngoài cửa sổ tiếng ve sầu càng ngày càng dài.
Hôm nay Vân Nê nghỉ ngơi, chạng vạng đi ra mua thức ăn.
Cô đi đến ghế sofa đẩy đẩy Lý Thanh Đàm còn đang ngủ: “Em đi mua đồ ăn, anh có đi không?”
Anh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại nhắm mắt lại: “Anh ngủ.”
Cô cười chọc chọc vào mặt anh, không gọi anh nữa, cầm lấy chìa khóa rồi ra ngoài.
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, không biết là tiếng đóng cửa ở đâu làm người trong phòng bừng tỉnh.
Lý Thanh Đàm lê dép đến ban công.
Sẩm tối mùa hè trời còn rất sáng, người già trong tiểu khu dẫn theo trẻ em ngồi dưới bóng cây hóng gió.
Anh đợi một lúc, mới thấy Vân Nê xuất hiện ở trong tầm mắt: “Đàn chị.”
Vân Nê quay đầu lại, trông thấy anh nhoài người ngoài ban công, tóc ngủ đến lộn xộn, khuôn mặt chìm trong ánh sáng ảm đạm của nắng chiều, rõ ràng mà đẹp đẽ.
“Sao thế?” Cô hỏi.
Anh cười nói: “Mua cho anh cây kem.”
“Biết rồi.” Cô thu hồi tầm mắt, đi về phía trước.
Gió nóng mùa hè tạt vào mặt, tiếng ve sầu xung quanh càng ngày càng râm rang.
Chờ đến khi khuất bóng cô, Lý Thanh Đàm mới xoay người đi vào nhà, bưng cốc nước ở trên bàn lên uống một hớp, lại nằm lại sofa.
Nắng chiều lọt vào trong phòng, máy quạt chuyển động vù vù.
Một ngày chỉ rất bình thường như thế, bình thường đến mức bọn họ không ai ngờ tới, đó chính là lần một lần cuối cùng họ được thấy nhau trong mùa hè này.
…!
Cuối cùng Lý Thanh Đàm vẫn không thể ăn được cây kem kia.
Trên đường mua thức ăn trở về Vân Nê nhận được điện thoại của anh, lúc đó anh đã đang trên đường đến sân bay.
Ông nội đã xảy ra chuyện, anh không thể quan tâm tới việc nói lời tạm biệt đàng hoàng với cô, hẹn chờ đến lúc sinh nhật cô sẽ cùng tới Đồng Thành xem mặt trời lặng.
Vài ngày sau đó, Vân Nê vẫn bận rộn y như mọi ngày, liên lạc với Lý Thanh Đàm cũng cách quãng, chỉ biết là tình hình của ông nội anh ngày càng xấu đi.
Sau đó, cuối cùng ông nội vẫn không thể chống đỡ được qua mùa hè ấy.
Vân Nê nhìn thấy cáo phó nhà họ Lý công bố trên TV, trong màn hình máy ảnh của các phóng viên, trông thấy bóng dáng gầy gò kia đứng trong đám người.
Cũng từ hôm đó, những tin nhắn cô gửi đi như thể đá chìm đáy biển, những cuộc gọi đi cũng không có người nhận.
Trong một buổi tối, cô mất đi tất cả tin tức của anh.
Một năm đó, Lư Thành nghênh đón một mùa mưa dài đằng đẵng hiếm gặp.
Mưa to như thác cuốn theo hơi nước ẩm ướt, giống như là muốn bao phủ cả thành phố.
Vân Nê chen chúc trong chiếc xe bus đầy nhân viên văn phòng, những giọt mưa ngoài cửa sổ đập lốp bốp trên nóc xe, nước nương theo cửa kính xe chảy xuống.
Cô xuống khỏi xe, bung ô đi về phía trước.
Một chiếc Audi đậu ở cổng tiểu khu, lúc Vân Nê đang đi ngang qua thì đột nhiên tiếng vang lên tiếng còi, sau đó cửa kính xe theo đó mà hạ xuống.
Người phụ nữ ngồi trong xe đối với Vân Nê mà nói cũng không hề xa lạ, cô đã từng thấy một lần trên tin tức ông cụ Lý qua đời.
Cô ấy mặc một cái váy dài màu đen tuyền đứng cạnh Lý Thanh Đàm.
Giờ phút này, cô ấy khác với sự tiều tụy của ngày đó, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc được chải chuốt ngăn nắp, sở hữu một đôi mắt giống với Lý Thanh Đàm bảy tám phần.
Lý Minh Nguyệt im lặng nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Lên xe đi.”
Cô ấy có lời muốn nói, hiển nhiên là tình hình thế này cũng không thích hợp nói chuyện.
Người tài xế xuống xe thu ô thay Vân Nê, để cô ngồi ở một bên của hàng ghế sau.
Cửa xe đóng lại lần nữa, tiếng mưa rơi trở nên nhỏ hơn, bên trong xe quanh quẩn một mùi đàn hương mờ nhạt.
Vân Nê, cái tên này đối với Lý Minh Nguyệt mà nói dường như cũng chẳng hề xa lạ.
Sau khi Lý Thanh Đàm xảy ra chuyện, Hà Sở Văn đã nói rõ những chuyện đã xảy ra trong một năm Lý Thanh Đàm ở Lư Thành này, hai chữ Vân Nê này xuất hiện theo rất nhiều lần.
“Tôi là chị của Lý Thanh Đàm.” Lý Minh Nguyệt chỉ im lặng vài giây, ánh mắt dừng trên mặt cô, quả thật là một cô gái nhỏ rất đẹp cũng rất dễ khiến người khác nảy sinh sự yêu mến.
Sự không đành lòng có xuất hiện trong một khoảnh khắc, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn mở miệng: “Lý Thanh Đàm em ấy bị bố tôi đưa ra nước ngoài rồi.”
Vẻ mặt Vân Nê sửng sốt, cánh môi mấp máy, nhưng cô cũng không hề nói gì.
Lý Minh Nguyệt không nhiều lời, nói dăm ba câu về những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay: “Sau khi ông nội qua đời, trong nhà không có ai có thể khuyên được bố tôi cả.
Ông ấy muốn đưa ai đi, chúng tôi cũng không ngăn được mà cũng chẳng có cách nào nhúng tay vào.
Trước khi đi Lý Thanh Đàm ầm ĩ với ông ấy một trận, sau khi bị nhốt thì em ấy nhảy từ tầng hai xuống, nó muốn đi tìm cô, nhưng còn chưa ra khỏi thành phố Bắc Kinh thì đã bị bắt trở về…”
Hơi nước mưa ẩm ướt ngoài cửa sổ dường như xộc vào trong xe trong khoảnh khắc đó.
Ngày đó Lý Minh Nguyệt còn nói gì đó, nhưng Vân Nê đã không còn nhớ rõ nữa.
Cô chỉ nhớ sau khi mình đẩy cửa xe ra thì hơi nước khắp trời xộc thẳng vào mặt, gần như làm cô suýt chết ngạt ở trong đó.
Cô thật sự không ngờ cuộc chia ly của bọn họ lại vội vã và qua loa như vậy, thậm chí ngay cả một lời tạm biệt cũng không thể nói hẳn hoi.
Cô đội mưa đi bên ven đường, nước mắt và nước mưa cùng nhau trượt dài hai bên má, trái tim bị sự đau nhói nhè nhẹ từng cơn bao bọc lấy.
Cô đưa tay ôm ngực muốn giảm bớt cảm giác ngạt thở mãnh liệt kia, nhưng lại chạm vào sợi dây chuyền tinh cầu trước kia anh tặng cô.
Đó là vào một buổi tối mùa hè bình thường, trong vô tình Vân Nê trông thấy Lý Thanh Đàm vậy mà lại có một sợi dây chuyền tinh cầu, cô đuổi theo anh hỏi xem là có chuyện gì.
Lý Thanh Đàm nằm trên sô pha, thuận thế ôm cô vào lòng, hôn cô say đắm, sau đó anh mới cười, kể cho cô nghe câu chuyện về Charon và Pluto.
—— “Pluto (Sao Diêm Vương) là hành tinh cách xa Mặt Trời nhất trong Hệ Mặt Trời.
Gần như không có một tia sáng nào có thể chạy 5,9 tỉ kilometers để đến với nó.
Nhưng có một hành tinh lùn, cùng mức năng lượng tên là Charon (Ca Nhung), khoảng cách từ hành tinh này đến Pluto chỉ bằng 1/15 khoảng cách từ Trái Đất đến Mặt Trăng.
Nó vẫn luôn đồng hành cùng Pluto trên suốt chặng đường vắng vẻ và dài đằng đẵng này này*.”
(*Dành cho các bạn muốn tìm hiểu thêm về cặp đôi này: https://vatlythienvan.com/251-kham-pha/he-mat-troi/mat-trang/4928-charon-mat-trang-lon-nhat-cua-sao-diem-vuong.html)
Anh đặt hai tinh cầu của hai người bên cạnh nhau, ngón tay chậm rãi vuốt ve, giương mắt lên nhìn cô mà nói: “Em chính là Charon của anh.”
…!
Khung cảnh khi ấy dường như vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt.
Chàng thiếu niên cười dịu dàng, lông mày đen nhánh, từng chiếc hôn, những cái ôm, cái nắm tay, tất cả đều như dấu vết khắc sâu trong lòng cô.
Cuối cùng Vân Nê cũng không thể kìm chế được nữa, cô khom lưng ngồi xổm xuống đất, cổ họng nghẹn lại, cô chuyển từ khóc thầm sang gào khóc như một đứa trẻ.
Năm ấy, dường như mùa hè ở Lư Thành kéo dài bất thường, bầu trời đen kịt liên tục đổ mưa xối xả.
Cô giống như là không thể nhìn thấy mùa hè tiếp theo nữa..