Vân Nê

Chương 32


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 32


Edit: Coco
Vân Nê ung dung trải qua hai ngày chờ điểm thi.

Trước đó Lưu Nghị Hải đã gọi cô đến trường để ước tính điểm.

Sau khi tính toán cẩn thận, họ chắc rằng số điểm sẽ vượt qua 650.

Dựa theo điểm chuẩn năm ngoái, cơ bản thì điểm của cô thích học trường nào cũng được.

Nhưng vẫn còn vài yếu tố không chắc chắn trong số điểm dự đoán.

Năm nay, lớp của Lưu Nghị Hải có vài hạt giống chủ chốt.

Sáng sớm ngày 23, ông gọi bọn họ đến tập trung ở trường để xem điểm.

Lúc 9h sáng, trên mạng liên tục phát tán các chủ đề liên quan đến điểm thi đại học, có người share ảnh cá chép gấm đề cầu đạt điểm cao, cũng có người share ảnh weibo của các trường đại học danh tiếng để lấy may.

Bầu không khí trong văn phòng không thoải mái lắm.

Lưu Nghị Hải không ngừng kéo chuột, được một lúc lại chuyển sang nhìn điện thoại.

Vài bạn học đang ngồi chờ điểm chung đều cảm thấy căng như dây đàn.

Vân Nê cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này, hơi thở toát ra sự lo lắng.

Lưu Nghị Hải đang nghe điện thoại, chỉ thấy ông nói mấy lời “Có rồi ư?”, “Trường nào?”, “Bao nhiêu điểm?” và “Được” sau đó bèn cúp máy.

Ông ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt khẩn trương của mọi người, cất tiếng cười nói: “Năm nay thủ khoa khối tự nhiên đến từ Nhất Trung, đạt 675 điểm.”
Trong số vài người, có người thổn thức, ngạc nhiên, cũng có người cảm thấy tiếc nuối.

Lưu Nghị Hải không nói gì thêm.

Vân Nê nghĩ đến số điểm dự đoán trước đó của bản thân, không nhịn được cắn môi, bẻ khớp ngón tay, phát ra từng tiếng răng rắc.

Hơn 11h mới tra được kết quả.

Trong số 8 người ngồi đây, 6 người đã tra được điểm và đều đạt trên 620.

Còn lại Vân Nê và lớp trưởng Tần Thục, Lưu Nghị Hải đã thỏa mãn đến nỗi cười nhăn tít mắt lại, ông hỏi: “Hai em ai tra trước đây?”
Tần Thục nhìn sang Vân Nê và nói: “Ưu tiên con gái trước.”
Cô không có ý kiến gì, đưa giấy báo thi cho Lưu Nghị Hải, nhìn ông đánh từng chữ số một, sau đó nhấp chuột, bông hoa cúc nhỏ xoay vòng vòng.

Khi nó xoay đến lần thứ mười thì trang chủ hiện lên.

Phiếu điểm thi đại học có dạng bảng, hàng đầu tiên hiển thị số báo danh và tên thí sinh, tiếp theo là tổng điểm và xếp hạng toàn thành phố.

Vân Nê nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lại tiếp tục cắn môi.

Lần này cô không cẩn thận cắn sứt một vết nhỏ.

Khoảnh khắc đầu lưỡi cảm nhận được vị gỉ sắt, cô nghe thấy Lưu Nghị Hải không kìm chế được sự kích động bật thốt lên: “663, xếp thứ 7 toàn thành phố.”
Vài giây sau Vân Nê vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cô nhìn chằm chằm mấy con số trên màn hình một lúc, tiếp đó dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, cụp mắt xuống.

Tốt quá, không uổng công cố gắng một năm qua.

Sau khi tra điểm xong xuôi, Lưu Nghị Hải vội vàng đi báo lại với thầy chủ nhiệm khoa, bảo bọn họ về nhà cân nhắc chọn trường và chuyên ngành.

Tần Thục đi sau Vân Nê, vỗ vai cô nói: “Chúc mừng cậu nhé.”
“Cảm ơn.” Điểm của Tần Thục khá ổn, cô cũng nói lời chúc mừng cậu ta.

Hai người trò chuyện vài câu thì Tần Thục nhận được điện thoại của người thân, đi xuống tầng trước.

Cô đứng ở hành lang, gọi cho Vân Liên Phi để báo kết quả.

Vân Liên Phi liên tục bảo tốt, giọng điệu có phần nghẹn ngào.

Vân Nê cảm thấy chua xót, cô hít một hơi nhẹ rồi nói: “Chờ con vào đại học, sau này bố sẽ không phải vất vả như thế nữa.”
“Bố biết rồi, con gái bố giỏi quá.” Vân Liên Phi lại cười: “Nếu tối nay con không đi đâu thì chiều bố sẽ mua đồ về nhà ăn mừng.”
“Vâng ạ.”
Vân Liên Phi vẫn đang đi làm nên hai bố con không thể trò chuyện được lâu.

Sau khi cúp máy, Vân Nê trả lời tin nhắn của Phương Miểu.

Cô không khỏi nhìn thấy khung thoại đã im lặng suốt ba ngày qua.

Không rõ gần đây Lý Thanh Đàm bận chuyện gì mà không trả lời những tin nhắn của cô.

Vân Nê kéo lên đoạn hội thoại trước kia, hầu như anh đều trả lời lại sau vài giây, nếu trả lời chậm cũng sẽ giải thích lý do tại sao, chưa từng xuất hiện tình huống như thế này.

Thời khắc này, nỗi lo lắng quanh quẩn trong lòng cô mấy ngày nay lại trồi lên.

Cô tìm số điện thoại của Lý Thanh Đàm, ấn nút gọi.

Điện thoại của anh vẫn đang bật nhưng không có ai trả lời.

Vân Nê tắt cuộc gọi không người nhận đi, vẫn cảm thấy hơi lo lắng, đành nhắn tin cho Tưởng Dư.

Tuy nhiên đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tưởng Dư nhắn lại.

Vân Nê không tìm được ai khác biết rõ tình hình của Lý Thanh Đàm.

Cô đứng tại chỗ một hồi, đến khi bị ánh mặt trời hun nóng mới đi xuống tầng.

Sau khi về đến nhà, Vân Nê ăn uống qua loa, căn đúng hướng gió quạt rồi nằm lên giường.

Không biết có phải do hôm ấy quá nóng hay không mà tiếng ve kêu trên hàng cây bên ngoài khiến người ta cực kỳ phiền lòng.

Cô ngủ trưa không yên.

Đến ba giờ chiều, điện thoại thông báo có cuộc gọi, cô mơ màng cầm lên nghe.


Là Tưởng Dư.

Cậu ta gọi hỏi cô về kết quả thi.

Vân Nê lập tức tỉnh táo lại.

Cô đứng dậy đóng chặt cửa sổ, loại bỏ những tạp âm bên ngoài rồi trả lời: “Cũng được, hơn 600 điểm.”
“Tốt quá, chúc mừng chị nhé.” Giọng Tưởng Dư không quá hào hứng.

Cậu ta dứt lời thì không nói thêm gì nữa, cũng không bảo cúp máy.

Vân Nê nắm chặt di động, cảm thấy cổ họng khô một cách khó hiểu.

Cô cụp mắt nhìn cái bóng trên bàn, hỏi: “Gần đây cậu có ở chung với Lý Thanh Đàm không?”
“Có ạ.”
“Vậy tại sao cậu ấy không trả lời…” Vân Nê không biết nên mở miệng thế nào, cứ như thể nếu cô không hỏi thì chuyện mà cô tưởng tượng và không ngừng suy đoán sẽ không diễn ra.

Hai người không ai lên tiếng.

Qua một lúc lâu, Tưởng Dư có vẻ không nhịn được nữa, khẽ thở dài và nói: “Cậu ấy xảy ra chuyện rồi ạ.”
…!
Buổi tối ba ngày trước, Ngô Vĩ chủ động hẹn Lý Thanh Đàm ở một quán bi-a tại phía Nam thành phố để nói về chuyện em trai của anh ta.

Lý Thanh Đàm biết đây là Hồng Môn Yến*.

Trên đường đi, anh gửi địa chỉ cho Tưởng Dư, bảo cậu ta dắt vài người tới.

Nhưng anh không ngờ Ngô Vĩ còn chẳng buồn tốn công tổ chức một bữa Hồng Môn Yến.

Đàm phán chỉ là vỏ bọc, mục đích thật sự của anh ta là giết anh.

(*Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần.

Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN.

Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên.

Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm)
Đối phương rất đông, mà lại anh một thân một mình.

Chờ đến khi Tưởng Dư dẫn người đuổi tới nơi thì anh chỉ còn hơi thở thoi thóp.

“Mẹ nhà mày.” Tưởng Dư đỏ mắt khi nhìn thấy cả người Lý Thanh Đàm đầy máu.

Cậu ta cầm cái ghế bên cạnh lên phang thẳng vào ngực Ngô Vĩ: “Nếu cậu ấy có chuyện gì, tao sẽ làm cho mày và thằng em rác rưởi của mày ngồi tù cả đời.”
Sự việc vô cùng chấn động.

Trong khi Tưởng Dư chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, Hà Sở Văn, người chạy tới sau khi nhận được tin tức, gọi điện cho bố của Lý Thanh Đàm.

Trong đêm đó, Lý Minh Nguyệt và Lý Chung Viễn lần lượt tới bệnh viện.

Thời điểm đó, Lý Thanh Đàm vừa ra khỏi phòng cấp cứu.

Anh bị gãy xương nhiều chỗ, vết thương nghiêm trọng nhất là hai chỗ bị dao đâm ở bụng.

Anh mất quá nhiều máu, cộng thêm bị chấn động não, giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Tưởng Dư chưa bao giờ gặp người nhà của Lý Thanh Đàm, cậu ta cũng không cần giải thích thêm gì.

Hà Sở Văn là người tường thuật lại toàn bộ quá trình, từ cứu Chung Diễm rồi bỏ tù Ngô Chinh, cho tới Ngô Vĩ hiện giờ.

Lý Chung Viễn không hỏi xem tại sao Hà Sở Văn lại giúp Lý Thanh Đàm che giấu chuyện Ngô Chinh, chỉ quay đầu lại, trầm giọng bàn giao cho những người ông mang theo đi xử lý Ngô Vĩ.

Nếu không phải trạng thái của cơ thể Lý Thanh Đàm còn chưa ổn định thì Lý Chung Viễn sẽ sắp xếp chuyển anh về bệnh viện Bắc Kinh ngay trong đêm.

Tưởng Dư không rõ những chuyện xảy ra sau đó, người nhà họ Lý không hỏi đến sự tồn tại của cậu ta, cũng không để cậu ta gặp lại Lý Thanh Đàm.

May thay, nhà họ Tưởng ở Lư Thành cũng có chỗ đứng, cậu ta không đến nỗi không nghe ngóng được gì về Lý Thanh Đàm.

…!
“…!Chị của Lý Thanh Đàm cầm điện thoại cậu ấy.

Trước đó em có gọi một cuộc nhưng không ai bắt máy.” Giọng điệu của Tưởng Dư có vẻ mệt mỏi: “Hiện giờ em cũng không thể liên lạc được với cậu ấy.”
Sau khi nghe Tưởng Dư nói xong, sợi dây kéo căng trong đầu Vân Nê đứt phựt.

Cô không ngừng tưởng tượng ra hình ảnh Lý Thanh Đàm người đầy máu nằm dưới đất.

Cô mím môi thật chặt để đè nén cảm giác đắng chát trào lên từ cổ họng: “Vậy cậu ấy…!cậu ấy thế nào rồi?”
“Đã qua cơn nguy kịch, sáng nay vừa tỉnh lại một lần.”
Vân Nê chịu đựng sự run rẩy trong giọng nói, lên tiếng hỏi: “Tôi có thể gặp cậu ấy được không?”
“Không được ạ.

Phòng bệnh của cậu ấy có người canh gác, ngoài bác sĩ và y tá ra thì không ai được vào.” Tưởng Dư nghẹn ngào nói: “Tất cả là tại em.

Đáng ra khi nhận được cuộc gọi, em phải ngăn cậu ấy lại.

Nếu em đi cùng cậu ấy thì sẽ không xảy ra chuyện này.”
“Tưởng Dư, đây không phải lỗi của cậu.” Trong đầu Vân Nê tràn ngập hình ảnh Lý Thanh Đàm nằm trong vũng máu, đầu đau như bị kim châm, nhưng cô vẫn không muốn để Tưởng Dư gánh tội danh vô lý này, giống hệt như bản thân cô lúc trước.

Mà giờ phút này, cô chẳng khác gì Lý Thanh Đàm khi ấy.

“Không phải lỗi của cậu.

Người sai là đám cặn bã mất dạy kia.” Vân Mê hít một hơi thật sâu rồi đổi chủ đề: “Ngô Vĩ và đồng bọn có bị bắt không?”
Tưởng Dư đáp một tiếng “Có”, sau đó bật khóc nức nở.

“Vậy là tốt rồi…” Cô lẩm bẩm.

Cuộc gọi với Tưởng Dư đã hoàn toàn cắt đứt niềm vui vì được điểm cao của Vân Nê.


Cô ngồi xác xơ dưới cái nắng mùa hè trong phòng ngủ, nước mắt lặng lẽ rơi theo khoảnh khắc mặt trời lặn đằng tây.

Trong bữa cơm tối, Vân Liên Phi thấy vành mắt của cô đỏ bừng, ướt át thì không biết tại sao.

Ông đợi ăn cơm xong mới hỏi xem có phải xảy ra chuyện gì ở trường hay không.

Cô lắc đầu phủ nhận.

Nhưng trong khoảnh khắc này, nỗi lo lắng sợ hãi mà không thể nói cho ai vào buổi trưa đột nhiên sụp đổ, cô vừa khóc vừa nói năng lộn xộn.

Kể từ sau khi Từ Lệ gặp chuyện không may, Vân Liên Phi chưa từng thấy con gái bộc lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài.

Lúc này, ông thấy cô khóc mà lòng thắt lại, lau nước mắt cho cô và an ủi: “Chẳng phải đã qua cơn nguy kịch rồi ư.

Để hôm sau bố đưa con đi gặp cậu ấy.”
“…!Con không gặp được.” Cô cảm thấy khó chịu, liên tục lặp lại những lời này.

Vân Liên Phi không an ủi cô nữa, ông rời mắt đi, không kìm chế được mà đỏ mắt khi nhìn lên di ảnh của vợ mình trên tường.

Sau khi cô khóc đủ và khóc mệt rồi, Vân Liên Phi dùng khăn lau mặt cho con gái.

Giống như khi cô còn nhỏ, ông sẽ vừa lau mặt vừa hát ca khúc thiếu nhi cho cô.

Nhưng qua thời gian dài, chuyện đó bị bỏ lại phía sau.

Vân Nê dở khóc dở cười.

Sau khi cảm xúc không kìm nén được qua đi, cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, bèn tự cầm lấy khăn lau mặt qua loa.

Đến tối, trước khi đi ngủ, Vân Liên Phi vẫn cân nhắc về vấn đề này, định hỏi cô xem người bạn đó là ai.

Vân Nê suy nghĩ một hồi, không biết cô nghĩ đến điều gì mà bỗng dưng cụp mắt nói: “Là một người bạn vô cùng quan trọng.”
…!
Trong những ngày tiếp theo, Vân Nê vừa bận vừa hoang mang.

Cô có thể chọn bất cứ trường đại học nào với số điểm của mình.

Lưu Nghị Hải chỉ đưa cho cô vài lời khuyên về chuyên ngành.

Học đại học sẽ mất bốn năm, tiền học và chi phí sinh hoạt cũng không cao như cấp ba.

Vân Nê cân nhắc trường học và chuyên ngành xong thì tìm được hai công việc gia sư.

Chạng vạng, sau khi buổi dạy thêm kết thúc, cô sẽ đi xe buýt đến bệnh viện.

Mặc dù cô vẫn không thể nhìn thấy Lý Thanh Đàm, nhưng chỉ cần ngồi chờ ở đó một tiếng, cô sẽ cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Thi thoảng cô tình cờ bắt gặp Tưởng Dư, hai người yên lặng ngồi ở khu vườn nhỏ sau tòa nhà nội trú, chờ đến khi màn đêm buông xuống mới rời đi.

Tháng sáu cứ thể trôi qua, ngoài công việc gia sư tại nhà, Vân Nê còn tiếp tục làm thêm ở McDonalds.

Vào ngày đầu tiên của tháng 7, Lư Thành đổ một trận mưa to, xua tan đi thời tiết nóng bức mấy hôm nay.

Thời điểm Vân Nê nhận được cuộc gọi của Tưởng Dư, cô vừa mới hoàn thành buổi dạy thêm và ra khỏi tiểu khu.

Ngoài trời mưa tầm tã, cô một tay cầm ô, một tay cầm điện thoại đứng ven đường: “Tưởng Dư, có chuyện gì…”
“…!Đàn chị.”
Câu nói dang dở bị tiếng gọi quen thuộc này cắt đứt.

Cô ngẩn người đứng đó, cảm giác dường như đã trôi qua mấy đời.

Đúng lúc này, một chiếc xe nhỏ phóng vụt qua vũng nước.

Nước bắn tung tóe khiến người đi đường khó chịu, bật ra những tiếng kêu ca phàn nàn.

Đầu bên kia ngừng thở, nhanh chóng mở miệng gọi: “Đàn chị?”
Vân Nê nắm chặt điện thoại, nín thở, cô giống như không thể tin nổi, khẽ khàng hỏi một câu: “Lý Thanh Đàm à?”
Điện thoại im lặng vài giây rồi mới phát ra tiếng: “Em đây.”
Nghe thấy câu trả lời này, Vân Nê cuối cùng cũng không thể kìm nén áp lực suốt bấy lâu nay thêm được nữa, giây phút nước mắt rơi xuống, cô cúp điện thoại.

Lý Thanh Đàm gọi lại rất nhanh.

Cô không nhận cuộc gọi, vừa lau nước mắt vừa gõ chữ.

[Trời mưa, tôi không tiện nghe máy.

Cậu thế nào rồi?]
[Em khá hơn nhiều rồi.

Chị đang ở ngoài đường à?]
[Ừ, tôi vừa mới dạy thêm xong.]
Lý Thanh Đàm không trả lời nữa.

Đợi một lúc lâu, anh lại gọi cho cô.

Khi Vân Nê nghe máy, đầu bên kia đã đổi sang người khác.

“Đàn chị, là em đây.

Bố của Lý Thanh Đàm vừa đến, em không thể ngồi trong phòng bệnh lâu được.” Giọng điệu của Tưởng Dư rõ ràng đã thoải mái hơn trước rất nhiều, cậu ta nói: “Cậu ấy hồi phục rất tốt, chị đừng lo.”
Vân Nê vẫn đang đứng ở ven đường.

Gió thổi hắt mưa, chiếc ô nhỏ không thể che được, cô lùi vào trong một cửa hàng tiện lợi rồi hỏi: “Vậy bao giờ tôi có thể đến bệnh viện thăm cậu ấy được?”
“Em đoán là phải chờ bố cậu ấy về Bắc Kinh.

Người nhà cậu ấy rất nghiêm khắc, nếu hôm nay chị cậu ấy không ở đây chắc em cũng không thể vào.”

Vân Nê hít sâu một hơi, đáp: “Tôi hiểu rồi.

Cậu ấy không sao là được.”
Cuộc gọi bất ngờ này đã xua tan toàn bộ mọi nỗi buồn của Vân Nê lúc trước, nó khiến người ta vừa vui sướng vừa bất ngờ, tựa như cầu vồng sau cơn mưa.

Cô sẽ không còn ngủ không an giấc vì lo lắng cho Lý Thanh Đàm, cũng không còn bừng tỉnh sau những cơn ác mộng về chấn thương của anh.

Hai ngày cứ thế trôi qua, thời điểm Vân Nê nhận được cuộc gọi tiếp theo của Tưởng Dư cũng là lúc cô biết tin Lý Thanh Đàm chuẩn bị phải về Bắc Kinh.

Khi ấy cô vừa mới dạy thêm xong, đang trên đường về nhà.

Cô đột ngột dừng bước, bị chàng trai đi xe đạp phía sau đâm vào, điện thoại cũng văng khỏi tay.

Vân Nê không quan tâm đến cánh tay bị trầy da.

Cô đứng dậy nhặt điện thoại, gấp gáp nói xin lỗi, sau đó chặn một chiếc taxi ven đường và chạy thẳng tới bệnh viện.

…!
Lý Thanh Đàm nằm ở phòng bệnh cao cấp.

Đó là phòng đơn, giá cả rất cao nên nhiều gia đình không đáp ứng được.

Chính vì vậy mà cả tầng cực kỳ yên ắng.

Yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng anh và Lý Chung Viễn tranh cãi với nhau từ rất xa,
“…!Bố có từng quan tâm đến con không? Bố có hỏi ý kiến con về bất cứ vấn đề gì không? Bố đưa con từ Lư Thành đến Bắc Kinh, bỏ mặc con trong căn nhà đó chẳng khác gì một đống rác rưởi.

Bố có biết cuộc sống của con ở đấy như thế nào hay không?!” Lý Thanh Đàm gào đến khản cả giọng: “Nếu bố không cần con, vậy tại sao trước đây lại đẻ con ra? Tại sao bố lại muốn con phải chịu đựng sai lầm của bố?!”
“Thằng khốn nạn này!” Lý Chung Viễn tát anh một phát.

Lý Minh Nguyệt sợ hãi hét lên: “Bố!”
Giọng điệu của Lý Chung Viễn khó che giấu được sự tức giận: “Chuyện này không có cửa để đàm phán.

Ngày mai mày cút về Bắc Kinh cho tao!”
Dứt lời, người bên trong kéo cửa phòng ra, tấm cửa nện “Rầm” một tiếng vào tường.

Lý Chung Viễn trầm mặt bước ra ngoài.

Sự tức giận ngút trời khiến ông ta thậm chí không để ý tới khoảnh khắc cánh cửa thoát hiểm đối diện mở ra đóng lại, có hai bóng người lặng lẽ lách vào.

Hành lang yên tĩnh một lúc, Tưởng Dư và Vân Nê mở cửa thoát hiểm ra.

Bức tường nhà vệ sinh đã chắn gần hết tầm nhìn trong phòng bệnh, chỉ có thể nhìn thấy chân giường, và Lý Minh Nguyệt đang ngồi quay lưng ra cửa ở gần đó.

Tưởng Dư đã từng gặp Lý Minh Nguyệt, cô ấy toàn nhắm mắt cho qua chuyện Lý Thanh Đàm giao thiệp với bạn bè, không can thiệp sâu.

Cậu ta đang định gõ cửa thì nghe thấy Lý Minh Nguyệt lên tiếng: “Em có biết em vừa nói gì không? Em vì cô bé đó mà nói chuyện với bố như vậy, em thấy có đáng không?”
“Tất cả những gì em nói đều là sự thật, không liên quan đến chuyện có đáng giá hay không, cũng không liên quan gì đến cô ấy.”
“Trước đây em không như thế này.” Lý Minh Nguyệt im lặng nhìn thiếu niên trước mắt.

Khi cô ấy mở miệng lần nữa, giọng nói có vẻ mệt mỏi: “Kết cục giữa chị và Dương Thành Thư chưa đủ để làm bài học cho e ư?”
Dương Thành Thư là bạn trai cũ của Lý Minh Nguyệt.

Hai người đã yêu nhau 6 năm kể từ thời cấp 3 đến đại học, cuối cùng thua bởi bốn chữ môn đăng hộ đối.

Lý Thanh Đàm đã từng thấy hai người hạnh phúc, cũng chứng kiến Lý Minh Nguyệt đấu tranh với người nhà vì Dương Thành Thư.

Sự việc đó rất phức tạp, không thể diễn tả đầy đủ chỉ bằng một hai câu.

Anh không có ý định đào sâu vào vết sẹo trong tim của chị mình.

Anh tựa vào giường, nhắm mắt gọi: “Chị…”
Lý Minh Nguyệt khẽ thở dài: “Gia đình như chúng ta, nói cho vui là sinh ra đã ngậm thìa vàng, đến lúc chết cũng vẫn như thế, cả đời tận hưởng giàu sang, phú quý.

Nhưng cuối cùng chúng ta đều phải trả giá đắt cho tất cả những thứ đó.

Đây cũng là điều mà em không thể nào thay đổi được.”
“Không thể nào thay đổi được, vậy em có nên từ bỏ nó không?”
“Lý Thanh Đàm!” Lý Minh Nguyệt cao giọng nói: “Em có biết mình đang nói gì không? Sao em có thể từ bỏ được? Em bị đánh cho hỏng đầu rồi à?”
“Chị.” Lý Thanh Đàm đột nhiên mỉm cười rồi đáp: “Em chưa bao giờ nói đùa với chị.

Nếu thật sự có ngày như thế, em thà rằng từ bỏ.”
“…”
Cổ họng Lý Minh Nguyệt nghẹn lại trong thoáng chốc.

Có lẽ cô ấy đang nghĩ đến quá khứ của bản thân, đôi mắt đỏ lên, nói: “Chị biết lời này khó nghe, nhưng chờ đến khi em về Bắc Kinh, con người và sự việc ở nơi này có khi còn không bằng một hạt cát trong cuộc đời dài đằng đẵng của em.

Hiện tại em mới bao nhiêu tuổi, em có hiểu như thế nào là thích, thế nào là yêu không?”
“Em không biết định nghĩa của mọi người về thích và yêu rốt cuộc là như thế nào.” Lý Thanh Đàm ngừng lại một lúc rồi mới nói: “Em chỉ biết là cô ấy cần em.”
“…”
“Năm đầu tiên em tới Bắc Kinh, em cảm giác bản thân chẳng khác gì không khí trong nhà.

Không ai để ý đến sự tồn tại của em, cũng không ai quan tâm đến em.

Dù em có làm gì, hay nói cái gì thì đều không được đáp lại.

Em thật lòng, chị à, em chưa bao giờ nói với chị, rằng em thật lòng cực kỳ biết ơn chị.”
Cho tới bây giờ, Lý Minh Nguyệt chưa từng nghe anh nói những lời như này.

Trong phút chốc, đôi mắt Lý Minh Nguyệt trở nên chua xót, nhưng cô ấy kìm nén để không bật khóc.

“Sau khi bố đưa em tới Lư Thành, cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt hơn.

Thậm chí em đã từng nghĩ dù bản thân có chết cũng sẽ không có ai rơi nước mắt vì em.

Trái lại, mọi người còn cảm thấy nhẹ nhõm như thể vứt bỏ được một gánh nặng.” Lý Thanh Đàm cầm khăn giấy trên bàn, đặt nó xuống chân giường.

Động tác ấy đã chạm phải miệng vết thương ở bụng, anh cau mày ngả người về chỗ cũ, tiếp tục nói: “Nhưng cô ấy không như thế.

Cô ấy có vẻ rất thông minh, có những lúc lại rất ngốc.

Cô ấy không biết mang ô khi trời mưa, cũng không có tế bào vận động, lúc bị ốm cũng cần người chăm sóc.

Cô ấy bị bắt nạt cũng không nói.

Thi thoảng đi đường còn bị vấp…”
Rõ ràng anh đang nói cô bé ấy cần người chăm sóc, nhưng Lý Minh Nguyệt lại cảm thấy anh muốn chăm sóc cô bé để chứng minh rằng sự tồn tại của bản thân là có ý nghĩa.

Cuối cùng cô ấy cũng hiểu.

Giữa Lý Thanh Đàm và Vân Nê, không phải Vân Nê cần Lý Thanh Đàm, mà là Lý Thanh Đàm không thể nào rời khỏi Vân Nê.

…!
Chiều hôm đó, chung quy Vân Nê vẫn không thể gặp được Lý Thanh Đàm.

Cô và Tưởng Dư ra khỏi khu nội trú.


Trong lúc Tưởng Dư đang chần chừ muốn giải thích thì cô nhận được một cuộc điện thoại, chưa kịp nói gì đã rời khỏi bệnh viện.

Đến tận rạng sáng hôm sau cô mới gặp được Lý Thanh Đàm.

Chiều hôm trước, Vân Liên Phi đang kiểm tra an toàn mạch tại công trường thì đột ngột ngất xỉu, ngoài ý muốn ngã từ tầng hai xuống.

May là lúc đó dưới mặt đất có rất nhiều bao xi măng, chúng làm giảm thiểu khoảng cách giữa hai tầng nên không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Sau khi kiểm tra, nguyên nhân ông ngất xỉu chỉ là do làm việc quá sức, cộng thêm tuổi tác đã lớn, các chỉ số trên cơ thể đều hơi cao.

Vì lý do an toàn, bác sĩ đề nghị làm kiểm tra sức khỏe toàn thân, tiếp tục ở bệnh viện quan sát hai ngày, chắc chắn không xảy ra vấn đề gì thì hẵng ra viện.

Vân Liên Phi nằm ở phòng bệnh bình thường, cô vẫn luôn ngồi cạnh bên giường, nhìn khuôn mặt say giấc của bố mà lòng rối bời.

Mãi đến tận đêm Vân Liên Phi vẫn chưa tỉnh, Vân Nê bèn đứng dậy ra ngoài.

Cô nhắn nhủ y tá đang trong ca trực mấy câu, sau đó mới rời khỏi bệnh viện, về nhà lấy vài thứ.

Xe dừng lại trước cổng tiểu khu, vừa bước xuống xe đã bị gió tạt vào mặt.

Trong cơn gió còn đọng lại hơi ấm từ buổi sáng nóng bức.

Cô chạy chậm một đường, gió đuổi theo phía sau.

Gần đây tiểu khu đang được cải tạo, bổ sung nhiều cây xanh hơn.

Chỗ đất trống trước tòa nhà cũng được trang bị thêm các thiết bị tập thể dục và một loạt băng ghế dài.

Lý Thanh Đàm đang ngồi trên một băng ghế.

Anh vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng, lần này chỗ trán bị thương trước đó lại phải quấn băng gạc, mái tóc cũng bị cạo ngắn đi, sắc mặt tiều tụy hơn trước rất nhiều.

Không biết anh đã đợi bao lâu.

Khoảnh khắc này anh đang dạng chân, hai tay đan nhau đặt lên bụng, cả người tựa vào ghế như đang ngủ.

Một con mèo xám đang ngủ ở đầu còn lại của băng ghế.

Giữa mèo và người có một chiếc bật lửa màu bạc và một bao thuốc đang mở.

Vân Nê bỗng chốc dừng bước, đứng cách chỗ đó không xa.

Trái tim cô đã từng nứt ra vì dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Lý Thanh Đàm.

Nhưng nó hoàn toàn sụp đổ tại khoảnh khắc thấy anh trong tư thế chờ đợi yếu ớt này.

Cô lặng lẽ bước tới gần.

Chú mèo rất cảnh giác, mở mắt thấy gương mặt xa lại thì “Meo” một tiếng rồi nhảy khỏi băng ghế, chạy vào trong màn đêm.

Lý Thanh Đàm bị tiếng động ấy đánh thức, anh ngước mắt nhìn bóng người đang đứng trước mặt, cất giọng vừa trầm vừa khàn: “…!Đàn chị.”
Vân Nê cảm thấy xót xa, khô khan đáp: “Sao cậu lại tới đây.”
Anh vịn vào thành ghế đứng dậy, cả người khẽ run rẩy, nhíu mày, đến khi đứng ổn định mới nói: “Em phải về Bắc Kinh rồi.”
Cô kìm nén sự run rẩy trong giọng nói: “Tôi biết.”
Lý Thanh Đàm vẫn luôn nhìn cô, tựa như rất nhiều lần trước đây.

Vân Nê biết Tưởng Dư đã nói gì đó với anh, nếu không anh sẽ chẳng xuất hiện ở đây vào thời điểm này.

“Lý Thanh Đàm.” Cô không thể nói thêm gì nữa, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ bật khóc.

“Em biết chị muốn nói gì.” Lý Thanh Đàm tiến về phía trước một bước, đôi mắt đen như mực chứa đầy tơ máu, giọng điệu có phần cầu xin: “Nhưng hôm nay em đến đây để tạm biệt chị.

Những lời khác để lần sau gặp rồi nói, được không ạ?”
Cô cắn chặt răng, run rẩy đáp: “Không.”
Lý Thanh Đàm cúi đầu, xương quai hàm bạnh ra.

Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng anh có vẻ không chịu được nữa bèn nói: “Nhưng em không muốn nghe.”
Anh tuyệt vọng muốn chạy trốn, nhưng chân lại bước rất chậm.

Hai người như đi ngược về hai hướng khác nhau trên cùng một đường thẳng.

Vân Nê cúi đầu, rơi nước mắt, quay lưng về phía anh và nói: “Cậu có từng nghĩ lời của chị cậu cũng không sai không? Chúng ta là hai người đến từ hai thế giới khác nhau.

Chờ sau khi cậu trở về Bắc Kinh, có thể cậu sẽ nhanh chóng quên tôi——”
“Em bảo là em không muốn nghe!” Lý Thanh Đàm quay đầu lại khẽ gào lên.

Anh nhìn bóng lưng cô, khuôn mặt vừa yếu đuối vừa đau khổ: “Em sẽ không.”
Anh gằn lại từng tiếng một: “Cả đời này em sẽ không quên chị.”
Vân Nê thật sự bối rối trước câu nói này của anh.

Cô nhắm mặt lại, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn anh và bảo: “Hôm nay bố tôi bị bệnh phải vào viện.

Giây phút ông ấy nằm trên giường, tôi mới phát hiện ông ấy đã có rất nhiều tóc bạc.

Sau khi mẹ tôi qua đời, ông ấy vẫn luôn cố gắng muốn cho tôi một cuộc sống tốt đẹp.

Trước khi mua căn nhà này, gia đình tôi đã nợ rất nhiều tiền, nhưng ông ấy bảo ông ấy không muốn khi tôi ở Lư Thành một mình, ngay cả một chỗ dừng chân cũng không có.

Mặc dù mẹ đã mất, nhưng gia đình vẫn nơi đây.”
“Lý Thanh Đàm, chị cậu nói không sai.

Cậu sinh ra đã ngậm thìa vàng, cả đời đều hưởng giàu sang phú quý.

Trong chuyện yêu đương, trước giờ đều là người khác theo đuổi cậu, cậu chưa từng trải qua đau khổ.” Vân Nê nhìn anh, nói chậm lại: “Nhưng lần này có thể cậu sẽ hơi vất vả đấy.

Bố tôi đã lớn tuổi, tôi muốn ở bên cạnh chăm sóc ông ấy nên không thể đi học ở xa được, càng không có khả năng đến Bắc Kinh.”
Lý Thanh Đàm vốn định trốn tránh, lúc này lại đóng băng tại chỗ vì những lời của cô.

Mặt anh sửng sốt cứ như không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn cô: “…!Chị nói gì cơ?”
“Cậu nghe không hiểu ư?” Vân Nê nhìn anh không chớp mắt.

Những lời tiếp theo có lẽ hơi xấu hổ.

Cô đã ấp ủ nó trong suốt thời gian dài, mãi đến khi hai má và hai tai đỏ bừng, cô mới nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Tôi muốn ở bên cạnh cậu.”
….!
Vân Nê đã từng trốn tránh rất lâu, cũng đã từ chối rất nhiều lần, nhưng anh chưa từng rời đi.

Cô lùi một bước, anh tiến hai bước.

Chính anh đã khiến cô tin tưởng rằng trên đời này thật sự có khổ tận cam lai*.

(*Đắng cay trôi qua, ngọt bùi sẽ đến.)
Vậy nên lần này, cô cũng muốn tiến về phía trước một bước.

Mặc dù chặng đường sau này phủ đầy chông gai, chỉ cần hai người yêu nhau, có lẽ sẽ có một ngày, một đóa hoa xinh đẹp có thể nở trong bụi gai..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.