Vân Nê

Chương 31


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 31


Edit: Zịt cac cac cac
Mấy ngày trước kỳ thi đại học, sự quạnh quẽ trong nhà Vân Nê hiển nhiên đã náo nhiệt hơn so với trước kia rất nhiều.

Phương Miểu từng nói sẽ đến trông nom cô, còn chạy tới thật.

Kỳ nghỉ Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư không có việc gì, buổi sáng ở nhà ngủ, giữa trưa mang theo cơm tới.

Bốn người họ cơm nước xong, Vân Nê bị bọn họ thúc giục vào phòng học bài, ba người họ thì ở phòng khách chơi bài, chơi một phát đến chiều.

Chạng vạng, Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư vội vàng rời khỏi tiểu khu trước khi Vân Liên Phi tan làm.

Sự kiện Tôn Niệm Niệm trước kia, Lý Thanh Đàm nhờ Hà Sở Văn đi điều tra, đã xác định chuyện là do anh trai Ngô Chinh, Ngô Vĩ làm.

So với Ngô Chinh, Ngô Vĩ hoàn toàn là xã hội đen, thủ đoạn và hành vi cũng độc ác hơn.

Lý Thanh Đàm xem như là người đã gián tiếp phá hủy tiền đồ của em trai gã, đương nhiên gã sẽ không bỏ qua.

Lý Thanh Đàm sợ gã sẽ làm một con thiêu thân gì đó trước kỳ thi đại học, sau khi anh rời đi với Tưởng Dư, đã để lại hai người theo dõi ở cổng tiểu khu.

Trên đường về, Tưởng Dư hỏi: “Cậu định giải quyết chuyện này thế nào? Dẫu sao cũng không thể cứ dính dáng như vậy.

Bọn họ đều là ai, cậu lại là ai, kéo dài tiếp, người bất lợi sẽ chỉ là cậu.”
Lý Thanh Đàm cúi đầu, bẻ ngón tay mấy cái: “Chờ đàn chị thi đại học xong đi, tôi hẹn bọn họ ra nói chuyện.”
Hai ngày 7-8 này, kỳ thi đại học diễn ra trên toàn thành phố, Lý Thanh Đàm gần như theo sát Vân Nê một tấc cũng không rời.

Từ buổi sáng đi ra cửa đến trường thi rồi đến khi cuộc thi kết thúc, ngay cả cơm trưa cũng là do anh gọi người đưa đến.

Vân Nê bị anh làm cho có hơi căng thẳng: “Chuyện rất nghiêm trọng à?”
“Không nghiêm trọng, chị đừng lo, thi thật tốt là được rồi.” Lý Thanh Đàm nở nụ cười: “Đây là lần đầu tiên em theo người khác đi thi đại học, không có kinh nghiệm gì cả.”
“Phải không đó?”
“Đương nhiên.” Lý Thanh Đàm rót chén canh gà cuối cùng trong hộp giữ nhiệt cho cô: “Mau ăn đi, ăn xong lại ngủ một lúc.”
Nơi thi của Vân Nê là ở Thập Lục Trung, ngược hướng với Tam Trung, giữa trưa đi đi về về thì không đủ thời gian.

Lý Thanh Đàm thuê một phòng khách sạn gần ngay nơi thi, buổi trưa Vân Nê nghỉ ngơi, anh không có chuyện gì, nằm trên sofa chơi game, đến giờ thì lại đi kêu Vân Nê dậy.

Buổi chiều ngày đầu tiên chỉ còn lại một môn toán.

Lúc Vân Nê nhận được đề thi, cô nhìn lướt qua tất cả đề bài, thoạt nhìn không có bài nào hóc búa.

Tuy rằng cô không lệch môn, nhưng tổng thể thì môn toán vẫn đứng top.


Lúc trước vào năm lớp 11 Lão Lưu còn muốn để cô đi tham gia cuộc thi toán, nhưng Vân Nê không đi.

Cuộc thi tốn nhiều thời gian hơn so với bây giờ, khi đó cô hoàn toàn không thừa tinh lực và tiền bạc để bận rộn đi thi đấu.

Hai tiếng, Vân Nê chỉ dùng một tiếng rưỡi.

Thi đại học không cho nộp bài sớm, còn lại nửa tiếng, cô cẩn thận kiểm tra lại bài thi một lần, lại tính lại các bài khoanh tròn lúc trước một lần nữa.

Cuối cùng cô chỉ sửa lại đáp án của một lựa chọn.

Tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, chờ thầy cô thu bài thi xong, Vân Nê theo dòng người ra ngoài.

Cổng trường còn chưa mở, cô ra ngoài nhìn.

Lý Thanh Đàm đứng ở nơi bọn họ đã hẹn trước, anh cũng tìm bóng dáng của cô ở trong đám người, nhưng có thể là quá nhiều người, cũng chưa có nhìn thấy cô.

Vân Nê lách qua một bên đi tới.

Cô còn chưa tới gần thì đã trông thấy có nữ sinh khác đi qua tìm anh muốn xin cách thức liên lạc.

Anh rất đẹp trai, đứng trong đám người thì càng cao lớn hơn, quả thực là như hạc giữa bầy gà.

Trước kia cô đã chú ý tới.

Hôm nay Lý Thanh Đàm ăn mặc đơn giản sạch sẽ, áo phông màu đen phối với một cái quần jean màu lam.

Lúc nghe nữ sinh nói chuyện, anh ngẩng đầu nhìn thấy Vân Nê, xin lỗi một tiếng ngắt lời: “Ngại quá, hôm nay tôi cũng là đến đón người.”
“Hả?” Nữ sinh nhìn theo ánh mắt của anh thì trông thấy Vân Nê, còn không chết tâm: “Là em gái à?”
“Không phải em gái, là đàn chị.” Lý Thanh Đàm đợi Vân Nê đến gần, mới nói: “Đúng không, đàn chị?”
Vân Nê đứng bên cạnh anh, không nói gì.

Nữ sinh hơi tiếc nuối, lại có hơi hâm mộ: “Anh đối xử với đàn chị tốt thật, chúc hai người hạnh phúc.”
Vân Nê: “…?”
Lý Thanh Đàm bật cười khì khì, lấy mũ bảo hiểm trên đầu xe máy đưa cho cô: “Cảm thấy thế nào, đề bài khó không?”
“Tàm tạm.”
“Buổi sáng chị cũng trả lời câu này.”
Vân Nê vươn tay đội mũ bảo hiểm, tóc bị đè ra nếp, đổi lại một cách nói khác: “Với tôi mà nói thì không tính là rất khó.”
“Có tự tin như vậy, không phải sẽ đạt điểm tuyệt đối đấy chứ?”
“Không nói chắc được.”
Anh cười to hơn, chân dài vòng qua ngồi lên xe máy: “Đi thôi, về ăn cơm.”
Vân Nê ngồi lên, chú ý đến những ánh mắt xung quanh, giấu đôi mắt chớp chớp dưới mũ bảo hiểm, khóe môi chậm rãi nhếch lên.


Ngày thi hôm sau đối với Vân Nê mà nói vẫn không tính là rất khó, dù sao thì tổ hợp tự nhiên là điểm mạnh của cô, thi xong thì tới nơi cũ gặp Lý Thanh Đàm.

Cơm nước xong, Vân Nê không thấy buồn ngủ, ngồi ở phòng khách xem một bộ phim điện ảnh với Lý Thanh Đàm.

Bộ phim rất lâu đời, cô cũng không nói ra được tên của diễn viên đó nữa.

Rèm cửa kéo một nửa, ánh mặt trời chiều mùa hè rọi vào trong nhà, tiếng ve sầu lúc trầm lúc bổng, âm thanh của TV xì xà xì xồ.

“Buổi chiều bố tôi tới đón tôi, chút nữa cậu cứ về trước đi, không cần phải…” Vân Nê vừa nói vừa nhìn qua anh, mới phát hiện anh đã dựa vào sofa ngủ tự bao giờ.

Ngoài cửa sổ gió nổi lên, rèm cửa phập phồng trong gió, ánh sáng lọt vào trong phòng cũng theo đó mà lay động.

Một nửa bóng dáng của thiếu niên chìm vào trong bóng râm, anh ngửa đầu, sống mũi cao thẳng, giữa cổ có một khối nhỏ gồ lên vô cùng rõ ràng.

Trông anh ngủ thật sự rất ngon.

Vân Nê cầm lấy điều khiển tắt TV, đi đến bên cửa sổ kéo kín rèm lại.

Trong phòng không được chiếu sáng, ánh sáng mờ mịt.

Cô đi đến bên cạnh bàn, lục lấy ra một tờ giấy nháp từ trong túi, để lại tờ giấy bên cạnh bàn.

Trước khi ra ngoài, Vân Nê lại nhìn vào chàng thiếu niên ngủ say trên sofa, nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó mới giơ tay đóng cửa.

…!
Lý Thanh Đàm bị một tràng tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa sổ làm tỉnh giấc.

Anh nhíu mày mở mắt ra, phát hiện trong phòng vô cùng yên tĩnh thì lập tức tỉnh táo, động tác đứng dậy quá mạnh, đầu gối không cẩn thận đập vào mép bàn trà, làm cả bàn trà cũng hơi dịch chuyển theo.

Anh cúi người xoa đầu gối, nhặt cái bật lửa rơi trên mặt đất, đồng thời cũng trông thấy tờ giấy đặt dưới cái gạt tàn trên bàn.

[Tôi tới nơi thi trước, buổi chiều thi xong bố tôi sẽ đến đón tôi, cậu tỉnh ngủ thì về thẳng nhà đi.]
Lý Thanh Đàm lo sợ lâu như vậy, gần đến cuối cùng lại không tận mắt thấy cô tiến vào trường thi, trong lòng anh không hiểu sao lại có hơi hoảng, vừa xuống lầu vừa mở điện thoại ra.

Từ lầu một đến lầu ba, ánh mặt trời đâm vào xen kẽ các khe giữa cầu thang.

Anh lao đi nghiêng ngả lảo đảo, điện thoại cũng thiếu chút nữa là không cầm chắc.

Chạy thẳng ra bên ngoài khách sạn, anh mới nhìn thấy một tin nhắn mà cô gửi đến mười phút trước.


[Tôi đã đến trường thi rồi, chỉ có điều là tín hiệu nơi đây không tốt lắm, không biết lúc nào cậu mới có thể thấy tin nhắn này.]
Lý Thanh Đàm đứng dưới tán cây ở cổng khách sạn, cơn gió mùa hè ấm áp phất qua khuôn mặt của anh, sự hoảng loạn và căng thẳng trong lòng dần dần hạ xuống.

Anh đi vào siêu thị nhỏ ở ven đường, cầm lấy một cây kem trong tủ lạnh của quán, đứng ở ven đường vừa cắn từng miếng vừa nghe âm thanh trong khuôn viên trường học truyền ra đến khi ăn xong, nhiệt độ lạnh lẽo xua tan đi chút khô nóng của mùa hè.

Đúng 5h chiều, môn thi cuối cùng kết thúc, tiếng chuông ngày hôm đó dường như đặc biệt dài.

Thầy cô giám thị lặng lẽ thu hết bài thi.

Vân Nê ngồi ở phía trên, mãi cho đến khi nghe thấy thầy cô nói câu “Chúc các em tiền đồ như gấm”, cuối cùng mới nhận ra cuộc sống cấp 3 của mình hình như đã kết thúc vào giờ khắc này.

Cô đi ra khỏi lớp, trong sân trường đâu đâu cũng là tiếng hoan hô và tiếng gào thét kiềm chế rất lâu.

Rất nhanh, dần dần có tiếng khóc không thể khống chế được truyền ra, đầu tiên là một người, sau đó là liên tiếp.

Tiếng khóc còn có sức lây nhiễm hơn tiếng hoan hô lúc nãy.

Vân Nê không có nhiều cảm xúc thương cảm lắm, thời học sinh của cô không quá giống người khác, không có hoạt động quá phong phú, ngoại trừ học tập thì chính là làm thêm.

Sự kết thúc của kỳ thi đại học đối với cô mà nói chính là đổi một nơi để bắt đầu lại.

Huống chi, cô cảm thấy lần này hẳn là mình thi cũng không tệ lắm, tuy là không thể chắc chắn điểm số, nhưng cảm thấy hẳn là sẽ không thấp hơn lần thi thử đợt 1 và đợt 2.

Vân Nê đi đến cổng trường, trông thấy hình dáng Vân Liên Phi trong đám người.

Hôm nay ông thay một bộ đồ sạch sẽ, trong tay cầm một bó hoa hướng dương, giống như rất nhiều bậc cha mẹ đang chờ đợi xung quanh, biểu hiện trên mặt vừa căng thẳng vừa vui mừng.

Cô bước nhanh tới: “Bố.”
Vân Liên Phi cười “Aiz” một tiếng, đưa bó hoa qua: “Chúc mừng con, sắp bước vào giai đoạn mới của cuộc đời.”
Trong lòng Vân Nê ấm áp: “Cảm ơn bố.”.

truyện tiên hiệp hay
Cô cầm hoa đi theo sau Vân Liên Phi ra ngoài, trông thấy Lý Thanh Đàm đứng ở ven đường, cô đang định đi tới thì anh giơ tay lên, ý bảo cô nhìn điện thoại.

Vân Nê cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, lại ngẩng đầu lên, người đã không thấy đâu nữa rồi.

[Lý Thanh Đàm: Chúc mừng chị.]
[Vân Nê: Lúc này mới thi xong thôi.]
[Lý Thanh Đàm: Sớm muộn gì cũng phải chúc mừng, sớm chút cũng chẳng sao mà.]
[Vân Nê: Cảm ơn.]
Buổi tối trong lớp còn có bữa cơm chia tay, nhưng Vân Nê không đi, cô chỉ gọi cho Lưu Nghị Hải, sau đó cùng đi ăn lẩu ở một trung tâm mua sắm gần đó với Vân Liên Phi.

Hai bố con ít khi có thời gian tiếp xúc thế này.

Mấy năm trước Vân Liên Phi vẫn luôn làm thuê ở bên ngoài, giữa thời điểm đó có một hai năm thậm chí đến tết âm lịch ông cũng ở nơi khác, sự quan tâm với Vân Nê lúc nào cũng là trong điện thoại.

Trên đường đi bộ về nhà, Vân Nê và Vân Liên Phi cũng không trò chuyện gì nhiều, nhưng trong lòng lại kiên định và bình tĩnh vô cùng, như thể tất cả đều đã lắng xuống.


Trước khi có kết quả kỳ thi đại học, Vân Nê không vội đi làm thêm, cô làm tổ ở nhà xem hơn mười bộ phim điện ảnh với Phương Miểu.

Thỉnh thoảng gần tối Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư sẽ tới tìm hai cô đi ăn.

Bốn người cơm nước xong xuôi, vô định đi dọc theo rìa thành phố.

Một lần đi xa nhất, bọn họ thậm chí suýt ra khỏi biên giới Lư Thành, phóng tầm mắt nhìn lại tất cả đều là đồng ruộng rộng lớn vô ngần.

Gió mùa hè ấm áp từ giữa đồng ruộng thổi qua, mầm lúa nước xanh biếc lung lay theo gió.

Ánh nắng chiều nơi chân trời lôi kéo chồng chất, trời chiều buông xuống nơi chân trời phía Tây.

Tưởng Dư tùy ý ngồi lên một bờ ruộng cao một chút, cánh tay đặt trên đầu gối: “Có phải qua hai ngày nữa sẽ có kết quả kỳ thi đại học hay không?”
Vân Nê “Ừ” một tiếng, nói: “Ngày 23.”
“Nhanh thật ha.”
Bốn người đứng ngồi nhìn trời chiều dần chìm xuống, đến khi mặt trăng lên, lại theo đường cũ trở về.

Tưởng Dư và Phương Miểu thuận đường, nửa đường đã về nhà trước.

Vân Nê và Lý Thanh Đàm tiếp tục đi về phía trước dọc theo ven đường.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, cô đi vào mua hai cái kem.

Hai người vừa đi vừa ăn, hơi thở mùa hè bao phủ, tiếng ve sầu càng ngày càng râm ran.

Vân Nê nghĩ tới điều gì đó, nghiêng đầu nhìn anh: “Khi nào cậu quay về Bắc Kinh?”
“Qua hết kỳ nghỉ hè, còn có…” Lý Thanh Đàm còn muốn nói gì nữa, nhưng bị một cuộc điện thoại cắt ngang.

Anh đi sang bên cạnh, cái kem chưa ăn hết trong tay chậm rãi tan ra, nhỏ giọt xuống mặt đất.

Qua một lúc, Vân Nê nghe thấy anh nói: “Được, bây giờ tôi sang.”
Anh kết thúc cuộc gọi, mới nhớ đến cái kem trong tay, đã tan đến không còn hình dáng, nhưng anh vẫn ăn hết.

Vân Nê cầm tờ giấy cho anh lau tay: “Cậu phải đi rồi à?”
Lý Thanh Đàm lau tay: “Ừm.

có chút việc, phải tới một chuyến.”
“Vậy cậu đi đi, tôi tự về là được rồi.”
“Không sao, em đưa chị về trước, cũng không xa lắm.” Đoạn đường còn lại, Lý Thanh Đàm luôn cầm điện thoại nhắn tin.

Vân Nê vào tiểu khu, thấy anh xoay người đi tới ven đường, cô lại gọi anh: “Lý Thanh Đàm.”
“Ừ?” Anh quay đầu lại.

Không hiểu sao cô có hơi bất an, nhưng lại không thể nói thành lời, đành phải dặn dò: “Cậu trở về chú ý an toàn.”
Anh nở nụ cười: “Biết rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.