Vân Nê

Chương 22


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 22


Edit: Zịt cac cac cac
Không biết qua bao lâu, Vân Nê nghe thấy Phương Miểu đang gọi cô.

Cô bỗng lấy lại tinh thần, vội vàng quýnh quáng đứng lên khỏi lồng ngực Lý Thanh Đàm.

Hô hấp cô hơi gấp gáp, khuôn mặt cũng rất đỏ: “Tôi đi trước.”
Anh chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dần xa.

Bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết, Lý Thanh Đàm dứt khoát nằm trong tuyết không hề động đậy, nhìn từng bông tuyết với hình dạng khác nhau rơi xuống.

Anh nhớ tới hình ảnh lúc trước, chậm rãi nhắm mắt lại, cười ra một tiếng.

…!
Tiết thể dục kết thúc, Vân Nê và Phương Miểu tới căn tin ăn cháo.

Trên đường, Vân Nê cứ phân tâm nhớ tới khoảnh khắc đối mặt kia, cùng với độ ấm và hơi thở truyền ra từ người chàng trai lúc đó.

Phương Miểu nói gì đó, cô không hề nghe thấy một chữ nào, mãi cho đến khi nghe thấy cái tên quen thuộc kia——
Mí mắt cô giật giật, hỏi: “Ai?”
Lời nói của Phương Miểu bị cắt ngang, kẹt lại mà hỏi: “Hả? Cái gì?”
“Cậu vừa nói cái gì thế?”
“Nói về chàng trai tặng cái giỏ trái cây kia cho cậu lúc trước khi cậu nằm viện á.” Phương Miểu nhìn cô: “Sau này không phải mình nhìn thấy cậu ta mặc đồng phục Tứ Trung ở cổng trường sao.

Mình có tìm bạn bè bên trường kia hỏi thăm một chút.

Nam sinh đó tên Chung Diễm, cũng học lớp 12.

Chỉ có điều là hình như danh tiếng của cậu ta ở Tứ Trung không tốt lắm, cũng không hay đến trường lắm nên người biết cậu ta không nhiều.

Cậu biết cậu ta không?”
“Biết.

Trước kia mình bị người bên trường nghề gây khó dễ, chính là cậu ta cứu mình.” Vân Nê nhíu mày: “Sao cậu ta lại tặng mình giỏ trái cây?”
“Có thể là cậu ta cảm thấy bởi vì lúc trước cậu cứu cậu ta cho nên mới bị trường nghề trả thù, trong lòng áy náy, cố ý tặng một giỏ trái cây đến để tỏ ý cảm ơn?”
“Chắc vậy.” Dù sao chuyện đã qua rồi, giữa cô và Chung Diễm cũng không ai nợ ai.

Vân Nê cũng không nghĩ lại đi chọc vào cậu ta nữa.

Nhưng Vân Nê lúc đó không hề biết, trên đời này có rất nhiều chuyện đều có nhân quả tuần hoàn.

Nhiều khi kết cục của một chuyện luôn trái với ý muốn ban đầu.

Mà lúc cô hiểu được sâu sắc đạo lý này, tất cả đều đã không kịp.

Đảo mắt, nửa tháng đã trôi qua.

Giữa tháng 1, tất cả khối 12 đều kết thúc tiết học thể dục cuối cùng, theo đó là kỳ thi cuối cùng của cả học kỳ đến.

Khối 12 phải kết thúc kỳ thi cuối kỳ sớm hơn hai khối khác.

Sau khi kỳ thi kết thúc thì phải học ở trường thêm một tuần nữa, mãi đến buổi chiều trước Tết ông Công ông Táo mới được nghỉ.

Ngày đó vừa vặn là ngày nhận phiếu điểm của khối 10 khối 11.

Vân Nê ra khỏi tòa dạy học, nhìn thấy danh sách điểm của khối đặt trên sân rộng giữa hai tòa dạy học khối 11 và 12.


Lúc đó đã không còn bao nhiêu học sinh, cô ôm chồng đề thi thử đi tới.

Danh sách điểm của khối 10 bên trái, của khối 11 ở giữa, ban tự nhiên ở ngoài cùng bên trái.

Vân Nê nhìn từ vị trí thứ đầu tiên tới vị trí 1000.

Vì sợ là mình nhìn sót, cô lại nhìn lại một lần nữa.

Quả thật là không có tên của Lý Thanh Đàm.

Ban tự nhiên khối 11 tổng cộng có 1530 học sinh, danh sách 500 học sinh cuối cùng chỉ có một tờ, Lý Thanh Đàm xếp thứ 100 trong một tờ kia.

Thành tích cũng thảm không nỡ nhìn.

Vân Nê nhìn đến điểm tổ hợp tự nhiên chỉ hai con số, không nhịn được mà khẽ hít vào một hơi.

Kém như vậy sao.

Cô cười một tiếng, ôm đề thi đi.

Tòa dạy học khối 11 cách đó không xa, Lý Thanh Đàm đi theo phía sau Lý Minh Nguyệt ra khỏi văn phòng chủ nhiệm.

Hai chị em đi tới chỗ lúc trước Vân Nê đã tới.

Lý Minh Nguyệt lướt qua danh sách điểm, cười khẽ: “Em cũng giỏi thật.”
“…” Lý Thanh Đàm giơ tay sờ mặt, không nói gì.

Lý Minh Nguyệt thu mắt về rồi đi ra ngoài: “Hôm nay em về Bắc Kinh với chị một chuyến, hay là muốn nán lại vài ngày rồi mới về?”
“Qua hai ngày nữa đi, em tự về.”
“Có việc à?”
“Không, em chỉ không muốn về sớm vậy thôi.”
Lý Minh Nguyệt sáng tỏ: “Tùy em, nhưng cũng đừng muộn quá nhé.

Năm nay chúng ta tới nhà ông nội ăn tất niên, nếu như đến Tết Nguyên Tiêu em mới trở về như năm ngoái thì cho dù bố có nói gì làm gì, chị cũng sẽ không giúp em đâu.”
Lý Thanh Đàm “Ừ” một tiếng: “Năm nay sẽ không.”
“…” Lý Minh Nguyệt mở cửa xe, suy nghĩ một chút, vẫn dặn dò: “Cho dù là ở đâu, cũng đừng làm người kém nhất.

Có thành tích mới có thể có sức mạnh thực hiện điều mình muốn, biết không?”
Anh ngẩn ra, rủ mắt nói: “Biết.”
“Vậy chị đi đây, em về sớm chút.”
“Được.”
Lý Thanh Đàm đứng tại chỗ nhìn xe chạy xa, rồi đi đến một siêu thị mua gói thuốc.

Sau khi anh mua xong thì đi ra đứng ở góc đường một lúc, mới gọi xe rời đi.

Vào ngày Tết ông Công ông Táo, Lý Thanh Đàm tắt điện thoại ở nhà ngủ một ngày.

Buổi sáng dì giúp việc lặng lẽ đến, tới gần tối lại lặng lẽ đi.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, anh đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mở mắt ra, trước mắt là một mảng tối đen, sự yên tĩnh chảy xung quanh mặt đất có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tất cả mọi thứ xảy ra trong mộng đều quá rõ ràng và sâu sắc, anh không dám nhắm mắt lại, chỉ sợ những hình ảnh máu đỏ lại tràn ngập cả trong đầu lần nữa.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi liên tục, Lý Thanh Đàm nằm trên giường thả lỏng, một lúc lâu sau mới đứng lên vào phòng khách tìm thuốc lá và bật lửa.

Anh ngồi trước cửa sổ sát đất sạch sẽ sáng sủa, khói lửa giữa đốt ngón tay lúc sáng lúc tối.


Làn khói xanh trắng làm nhòe cả khung cảnh.

Cao ốc từ tầng 23 có thể nhìn tới nơi rất xa.

Ánh đèn xe trên cầu vượt không ngớt, những tòa cao ốc san sát nhau, người đi đường giống như con kiến trên đường quốc lộ.

Điều này khác xa với Lư Thành trong trí nhớ của anh.

Anh cứ như vậy mà ngồi trước cửa sổ một đêm.

Đợi cho đến khi chân trời ló dạng, anh mới ấn đầu lọc chưa cháy hết trên tay vào trong cái gạt tàn thuốc đầy ắp đầu lọc.

Lý Thanh Đàm đứng lên khỏi mặt đất, mở cửa sổ nơi góc phòng khách.

Gió lạnh thổi vào, thổi đi ít mùi khói thuốc ám sang người.

Anh quay về phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lấy điện thoại rồi ra ngoài.

6h sáng, ánh mặt trời còn chưa nhú lên, thành phố lất phất sương mù.

Lý Thanh Đàm ra khỏi cửa hàng bán hoa, bắt taxi ở ven đường.

Tài xế vừa nghe thấy địa chỉ anh muốn tới, nụ cười xán lạn trên mặt lập tức cứng ngắc, đoạn đường còn lại cũng không tán dóc với hành khách như trước nữa.

Rời xa nội thành náo nhiệt, kiến trúc xung quanh dần trở nên thấp bé, đường phố cũng càng lúc càng thoáng hơn.

Lý Thanh Đàm ngồi ở phía sau, hí hoáy điện thoại, im lặng không nói gì.

Đến đích đến là chuyện của hơn một giờ sau.

Lý Thanh Đàm bước xuống khỏi xe, nghênh diện với anh là gió lạnh thấu xương, lạnh đến cắt da cắt thịt.

Anh tém chặt áo, cầm bó hoa tới cổng đăng ký tên họ, lại mua thêm ít giấy tiền vàng bạc.

Anh cứ đi dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây phía trước rồi vào trong, đứng trước một ngôi mộ ở cuối cùng.

Lý Thanh Đàm đặt đóa bách hợp màu trắng trong tay xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trẻ tuổi trong bức ảnh khảm trên bia, thấp giọng nói: “Mẹ, con đến thăm mẹ.”
…!
Bên kia thành phố.

Sáng sớm Vân Nê đã nhận được điện thoại của Vân Liên Phi.

Bởi vì đợt nghỉ phép trước mà ông lỡ mất mấy công, phải đến đêm 30 mới có thể về.

Bố con hai người cũng không nói chuyện gì, nhắn nhủ vài câu rồi cúp máy.

Ngày hôm đó là ngày 4 tháng 2 năm 2013, Lập Xuân.

Nhiệt độ không khí của Lư Thành lại không thể bắt kịp tốc độ chuyển biến của tiết khí, vẫn âm độ.

Nhưng may mà trời trong, không hề lạnh như lúc trước.

Trong nhóm tuyển dụng, Vân Nê nhìn thấy cửa hàng McDonalds ở lân cận đang tuyển nhân viên làm thêm.


Buổi trưa ăn cơm xong, cô thu dọn đơn giản rồi tới phỏng vấn.

Thời điểm cô tới không khéo, đúng lúc là thời điểm bận rộn nhất trong cửa hàng.

Hơn nữa học sinh đến phỏng vấn rất nhiều, một đám người chen chúc trong văn phòng nhỏ ở lầu hai.

Đợi hơn một tiếng đồng hồ mới được vào trong điền biểu mẫu.

Trước khi đi, Vân Nê trông thấy cửa hàng trưởng đánh một dấu tích lên biểu mẫu.

Trong lòng cô chắc chắn, ra khỏi cửa hàng, tiện đường đi tới siêu thị gần đó mua đồ tết.

Cận tết âm lịch, trong siêu thị đông nghịt người, giống như ngày tiếp theo chính là ngày tận thế vậy.

Đồ trên kệ hàng trống lại thêm, thêm lại trống.

Vân Nê xách một túi mua hàng to, đi dọc theo vỉa hè trở về.

Dưới hàng cây ngô đồng ở cổng tiểu khu, cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nam sinh cao cao gầy gầy, mặc chiếc áo lông màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi cùng màu, quần là quần jean màu xanh lam.

Hình như là anh đã đợi lâu lắm rồi, đôi mắt cũng bị gió thổi đỏ.

“Lý Thanh Đàm?” Vân Nê đến gần.

Đồ trong tay quá nặng ghì đến đau tay, cô đổi tay, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Đúng lúc đi ngang qua.” Lý Thanh Đàm nói: “Ngày mai em sẽ phải quay về Bắc Kinh rồi.”
“Hả?” Tim cô run lên.

“Quay về ăn tết.” Anh cười cười: “Qua tết vẫn quay lại.”
Cô nghĩ đến điều gì đó, “À” một tiếng không có tư vị.

Hai người trầm mặc nhìn nhau vài giây, Lý Thanh Đàm đột nhiên nói: “Chị ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Vân Nê sững người: “Cậu vẫn chưa ăn à?”
“Chưa.”
Đồ trong tay thật sự quá nặng, Vân Nê khom lưng đặt xuống bên chân, vê lòng bàn tay bị ghì đỏ: “Vậy cậu muốn đi ăn chút gì không?”
“Em không biết ăn gì.” Lý Thanh Đàm nhìn xung quanh: “Xung quanh đây có gì ngon không?”
Lúc đó cũng đã 3h hơn rồi, rất nhiều quán ăn gần tiểu khu cũng mới vừa ngừng kinh doanh hoặc là vẫn chưa kinh doanh.

Vân Nê không trả lời được câu hỏi của anh.

Cô suy nghĩ một lúc: “Bỏ đi, cậu theo tôi đến đây.”
Lý Thanh Đàm “Ò” một tiếng, giành xách cái túi to trên đất lúc nãy của cô, đi theo vào tiểu khu.

Ban ngày và ban đêm ở tiểu khu khác nhau rất lớn.

Chỉ có một điều không khác đó chính là đoạn đường xi măng lồi lõm kia.

Vẫn là cái tòa lúc trước kia.

Lúc Lý Thanh Đàm lên lầu mới nhớ tới mà hỏi: “Trong nhà chị có ai không? Em vào như vậy có phải không ổn lắm hay không?”
Vân Nê lấy chìa khóa mở cửa: “Không có ai.

Bố tôi còn chưa trở về.”
“Lúc nào chú mới về vậy chị?”
“Ngày 30 tết á.” Vân Nê mở cửa rồi đi vào.

Cô thấy anh còn đứng ở cổng, nói: “Không cần đổi giày, đi thẳng vào đi.”
“Ò.”
Đây là một căn nhà nhỏ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Lý Thanh Đàm.

Bố cục một phòng ngủ một phòng khách, bài trí rất đơn giản, nhưng khắp nơi có thể thấy rõ hương vị cuộc sống.

“Ngồi tùy ý đi.” Vân Nê cầm cái cốc: “Uống trà hay nước đun sôi?”

“Không cần đâu, em không khát.” Lý Thanh Đàm đặt túi mua hàng trong tay ở góc tường, đi đến ghế sofa ở bên cạnh rồi ngồi xuống.

Vân Nê vẫn rót cho anh cốc nước đun sôi, hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Anh bưng cốc, cũng không khách sáo: “Mì có được không chị?”
“Có thể.

Vậy trước tiên cậu ngồi đây chút nhé.” Vân Nê xách túi to vào phòng bếp.

Lý Thanh Đàm bỏ cốc xuống đi theo tới.

Không gian phòng bếp càng chật hẹp.

Anh đứng dựa vào cửa, ánh mặt trời từ cửa sổ lọt vào, cô trong ánh sáng quay đầu lại hỏi anh: “Trứng gà muốn ăn rời hay nguyên?”
Dường như là Lý Thanh Đàm đang xuất thần, anh ngẩn ra mấy giây mới đáp: “Sao cũng được.”
Vân Nê không nói nữa, anh hơi nghiêng đầu, vành mắt tràn ngập sự ấm áp.

Sợ cảm xúc bị bại lộ, anh xoay người đi ra khỏi phòng bếp.

Anh dạo phòng khách một vòng, cuối cùng đứng lại trước một vách tường treo rất nhiều ảnh chụp kia.

Trong ảnh chụp lại thời thơ ấu của Vân Nê.

Lý Thanh Đàm nhìn rất kỹ, ánh mắt dừng lại một bức trong đó.

—— Nữ sinh mặc đồ múa ba lê, cúi người lại gần trước ống kính, trong tay giơ giấy chứng nhận và cúp, cười rất vui vẻ.

Lý Thanh Đàm lại tiến gần hơn để nhìn.

Nét chữ trên giấy chứng nhận đã có hơi mờ nhạt, nhưng không khó để nhìn ra tên họ người được khen thưởng là hai chữ Vân Nghê, chứ không phải Vân Nê như bây giờ.

Anh còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì nghe thấy tiếng động phía sau.

Anh lại làm bộ như không có việc gì mà thu ánh mắt, xoay người bước hai bước sang bên cạnh.

Thời gian vài giây, Vân Nê bưng bát mì từ phòng bếp ra: “Ăn thôi.”
Anh trả lời một tiếng, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên nhìn người ở trước mặt đang chơi điện thoại, nghĩ nghĩ, vẫn không hề hỏi cái gì cả.

Ngày hôm đó, Lý Thanh Đàm cứ ở đó đến gần tối mới rời đi.

Vân Nê đi xuống vứt rác, nhân tiện tiễn anh ra cổng tiểu khu đón xe.

Xe tới, anh chào tạm biệt cô: “Năm sau gặp lại.”
Vân Nê nở nụ cười: “Năm sau gặp lại.”
Xe dần tăng tốc, Lý Thanh Đàm nhìn bóng dáng dần trở nên nhỏ bé từ kính hậu, trong lòng nảy lên một loại cảm xúc tên là không nỡ.

…!
Lý Thanh Đàm từng sống ở thành phố này 6 năm, một khi rời đi, lúc trở lại, thành phố này đã không còn bộ dạng của ngày xưa nữa.

Thời gian xa cách 12 năm, Lư Thành chỉ mang đến cho anh sự xa lạ.

Những nhà dân thấp bé anh từng quen thuộc, mỗi một cái ngõ nhỏ anh từng đi qua, đều chỉ có thể tìm lại ở trong ký ức.

Anh lẻ loi một mình, sống ở thành phố này một cách vô thức, giống như là một du hồn loanh quanh trong thế gian.

Mãi cho đến tới năm thứ hai anh đến Lư Thành, Lý Thanh Đàm tình cờ gặp một người.

Cô làm cho anh tìm lại cảm giác thuộc về thành phố mà anh đã từng sống.

Anh không nỡ rời đi, cũng bắt đầu càng muốn nhiều hơn.

Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Đàm: CP của Chung Diễm là Phương Miểu, không liên quan gì đến đàn chị của tôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.