Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 21
hương 21
Edit: Coco
Lý Thanh Đàm chỉ tỉnh lại đúng một lúc, bàn tay nhanh chóng nới lỏng, cánh tay trượt xuống bên mép giường.
Đầu ngón tay Vân Nê giật giật, dường như bên trên vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.
Cô xoay người giúp anh cho tay vào trong chăn, nhặt khăn mặt rơi dưới đất lên.
Trước khi rời khỏi phòng ngủ, cô quay đầu lại nhìn anh.
Có vẻ anh vừa chìm vào giấc ngủ, sắc mặt tái nhợt không chút máu, nhưng môi lại đỏ rực.
Căn phòng im ắng, tựa như giây phút anh yếu đuối chỉ là ảo giác của cô.
Vân Nê không nhìn nữa, đi ra ngoài.
Tưởng Dư sợ không dùng được nhiệt kế thủy ngân nên đã mua một chiếc nhiệt kế đo trán theo lời giới thiệu của nhân viên trong hiệu thuốc.
Cậu ta thấy cô đi ra bèn hỏi: “Cậu ấy thế nào rồi ạ?”
Vân Nê lắc đầu: “Vẫn chưa tỉnh.
“Để em đi đo nhiệt độ của cậu ta.” Tưởng Dư lấy chiếc nhiệt kế đo trán ra, đọc lại hướng dẫn sử dụng một lần nữa.
Sau vài thao tác, cậu ta nhìn số hiển thị trên nhiệt kế: “Trời má! Ba mươi chín độ, sao cậu ta lại thế này chứ.”
Lúc trước Vân Nê sờ trán anh cũng lờ mờ cảm thấy nóng bất thường, nhưng không ngờ anh lại sốt cao như vậy.
Cô bèn vào thay cho anh một chiếc khăn mặt khác.
Cô đã làm tất cả những gì có thể.
Tưởng Dư gọi điện thoại thuật lại tình huống cho bác sĩ tư nhân, thúc giục ông ấy mau đến: “Nếu không cậu ấy sẽ lên cơn mê sảng mất.”
Người ở đầu bên kia nói: “Tôi sắp đến rồi, tầm mười phút nữa thôi.”
Cậu ta cúp máy, xem giờ rồi quay sang hỏi cô: “Chị ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, cậu chưa ăn à?”
“Em chưa kịp ăn mà gọi cho cậu ấy trước.” Tưởng Dư quẳng điện thoại lên sô pha, nói: “Để em xem trong bếp có gì ăn không.”
Dì giúp việc sợ Lý Thanh Đàm không về Bắc Kinh nên từ tối 31, trước khi đi đã mua ít thực phẩm bỏ vào tủ lạnh.
Nhưng đối với một đại thiếu gia mười đầu ngón tay không dính nước như Tưởng Dư thì đống đồ ấy cũng vô dụng.
Cậu ta lấy một quả táo từ ngăn tủ ra, rửa qua loa rồi cắn vài miếng.
Vân Nê ngẩng đầu nhìn qua, hỏi: “Không có gì để ăn à?”
“Tất cả đều là nguyên liệu sống, em không biết làm.” Tưởng Dư cũng cảm thấy hơi đói, cậu ta gặm táo rồi nói: “Bác sĩ cũng sắp đến rồi, em chờ ông ấy đến rồi đi ăn sau.”
Vân Nê nghĩ một hồi bèn bảo: “Nếu cậu không ngại thì để tôi nấu cho.”
“Ôi.” Tưởng Dư hỏi: “Có phiền chị không ạ?”
“Không đâu, tôi tiện thể nấu ít cháo luôn.
Chắc hẳn Lý Thanh Đàm tỉnh dậy sẽ đói.”
“Vậy phiền chị nhé.” Tưởng Dư vứt nửa quả táo còn lại đi, đứng dậy vào bếp: “Chị muốn làm món gì, để em giúp chị.”
“Trong tủ lạnh có gì?”
Tưởng Dư trả lời thẳng đuột: “Rau và thịt ạ.”
“…”
Vân Nê theo chân vào bếp, nhìn qua một lượt những nguyên liệu có sẵn rồi hỏi: “Trứng xào cà chua, gà xào khoai tây được không?”
“Được ạ.”
Ban đầu Tưởng Dư còn ở trong bếp giúp đỡ, về sau bác sĩ tư nhân đến, cậu ta phải vào phòng ngủ.
Vân Nê chuyển sang xử lý nốt đống khoai tây mà cậu ta đã gọt một nửa.
Cô nhanh chóng hoàn thành hai món ăn, bê ra ngoài, sau đó xới một bát cơm bỏ vào tủ lạnh.
Đến khi Tưởng Dư ăn xong, cô lấy cái bát đó ra, đổ vào nồi cơm rồi cho nước đến nửa nồi.
Nồi cơm điện thông minh tích hợp nhiều chức năng, có cả chế độ nấu cháo.
Vân Nê cài đặt xong thì nói với Tưởng Dư đang đứng rửa bát: “Cháo đang nấu rồi, chắc tầm một tiếng nữa là xong.”
Tưởng Dư hỏi: “Lúc nấu xong em phải làm thế nào ạ?”
“Không cần làm gì đâu, chỉ cần không rút điện thì cháo vẫn được giữ ấm.” Vân Nê nhìn đồng hồ nói: “Tôi về trước đây.”
Cô lấy một tờ giấy nhớ trong chiếc giỏ treo cạnh tủ lạnh, viết xuống một dãy số: “Đây là số điện thoại của tôi.
Cậu cần gì thì gọi cho tôi nhé.”
“Vâng ạ.”
Vân Nê rời khỏi phòng bếp, cánh cửa ra vào khép hờ, bác sĩ tư nhân mà Tưởng Dư gọi đến đang đứng ngoài nghe điện thoại, hộp thuốc của ông ấy ở phòng khách.
Cô nhìn sang cánh cửa phòng ngủ đang đóng, đứng tại chỗ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đẩy cửa đi vào.
Người trên giường đang truyền nước, trán đắp miếng hạ sốt.
Chắc hẳn do tác dụng của thuốc nên lần này anh ngủ yên hơn, không nhăn mày mím môi nữa.
Diện tích phòng ngủ rất lớn, so với phòng khách trống vắng thì hiển nhiên là nơi này có hơi người hơn.
Nhưng Vân Nê vẫn cứ cảm thấy dù là con người hay đồ vật trong căn nhà này, tất cả đều toát ra sự cô độc khó tả.
Cô đứng một lúc rồi đóng cửa lại, chào tạm biệt Tưởng Dư sau đó xuống tầng đi về trường.
…!
Lý Thanh Đàm ngủ khá lâu.
Có thể do hôm qua anh nghĩ về chuyện quá khứ, nên hôm nay cũng có một giấc mơ liên quan đến nó.
Khi anh tỉnh thì trời đã tối.
Bịch truyền nước đã cạn, cơn sốt cũng dịu đi.
Anh toát mồ hôi, mở mắt nhìn Tưởng Dư ngồi bên giường, chưa tỉnh táo hẳn.
Tưởng Dư đặt điện thoại xuống, lại gần hỏi: “Tỉnh rồi à.”
Anh mới tỉnh từ sau cơn sốt cao nên vẫn còn yếu, cả người mềm nhũn không có sức, giọng vẫn khàn: “Mấy giờ rồi.”
“Mới tám giờ.” Tưởng Dư nói: “Cậu sắp ngủ cả ngày rồi, nếu còn không tỉnh chắc tôi phải gọi cấp cứu mất.”
Lý Thanh Đàm chống tay ngồi dậy: “Có nước không?”
“Có” Tưởng Dư đứng dậy rót nước cho anh: “Có cháo đấy, cậu có muốn ăn không.”
Anh nhắm mắt lại đáp: “Có.”
Tưởng Dư múc một bát cháo, sau đó lại rót thêm một cốc nước ấm: “Uống nước trước đi.”
Lý Thanh Đàm nhận lấy, uống một hơi hơn nửa cốc, nghỉ một lúc mới bưng bát cháo lên, ăn một thìa rồi hỏi: “Cậu nấu đấy à?”
“Cậu thấy khả thi không?”Tưởng Dư đặt cốc nước lên bàn đáp: “Đàn chị nấu đấy.”
Lý Thanh Đàm ngây người.
Tưởng Dư cười bảo: “Tin nhắn lúc nửa đêm của cậu được gửi đến điện thoại của đàn chị.
Sáng nay chị ấy đến tìm tôi, sau đó tôi liên hệ cho cậu.
Tôi thấy cậu bị ốm, cần người chăm sóc nên gọi chị ấy đi cùng.”
“Chị ấy đâu rồi.”
“Về rồi.” Tưởng Dư nói: “Chị ấy nấu cháo cho cậu, còn nấu cơm trưa cho tôi nữa, chăm cậu một lúc lâu mới đi.”
“Chị ấy còn nấu cơm cho cậu ư?”
“Ừ.”
Lý Thanh Đàm đặt bát xuống nói: “Cậu được đấy.”
“Sao, không được à?”
“Cậu không biết tự đi mua đồ ăn à?”
Tưởng Dư nóng lên: “Chẳng phải vì chăm sóc cậu ư.
Tôi còn chưa ăn gì đã đến tìm cậu rồi! Trong tủ lạnh nhà cậu nhiều đồ thế mà tôi chỉ ăn được mỗi quả táo, chị ấy thấy thương nên mới nấu cơm cho tôi.”
Cậu ta càng nói càng tủi thân, Lý Thanh Đàm không nhịn được cười bảo: “Thôi được rồi, cậu đừng có mà khóc đấy.”
“Mẹ nó, ai khóc chứ.” Tưởng Dư nói năng rất hùng hồn: “Lý Thanh Đàm, cậu đúng là không có lương tâm.
Tôi trốn học qua đây, một lòng một dạ chăm sóc cậu, chẳng nhẽ tôi không được ăn cơm đàn chị của cậu nấu à?”
“Được ăn, do tôi lỡ miệng, xin lỗi.” Lý Thanh Đàm cười đến nỗi ho khù khụ, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào hơn.
“Ok, ok, tôi tha thứ cho cậu.” Tưởng Dư cau mày đưa anh cốc nước: “Ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu đấy.”
Lý Thanh Đàm nhấp một ngụm nước, sau đó xốc chăn xuống giường.
Tưởng Dư: “Cậu đi đâu đấy? Cần gì thì bảo tôi lấy cho là được.”
“Đi toilet.”
“…”
Lý Thanh Đàm ngủ nguyên một ngày nên đầu óc hơi choáng váng.
Sau khi rửa mặt xong, anh ra khỏi phòng tắm, đi về giường lấy điện thoại.
Anh mở lại tin nhắn gửi nhầm lúc nửa đêm kia, nhớ bản thân đã nắm một bàn tay trong lúc nửa tỉnh nửa mê.
Hóa ra không phải là mơ.
Tưởng Dư bê bát ra ngoài, nói: “Cậu gọi điện cho đàn chị đi.
Buổi tối chị ấy còn hỏi tình hình cậu, tôi bảo cậu chưa tỉnh.”
“Ừ.” Lý Thanh Đàm ngồi bên mép giường, tìm số điện Vân Nê rồi ấn gọi.
Anh không chú ý thời gian, đến khi cuộc gọi kết nối, anh mới ý thức được giờ đang là tiết tự học buổi tối.
Anh vừa định dập máy thì đầu bên kia đã lên tiếng.
“Lý Thanh Đàm?” Giọng cô rất khẽ, xung quanh hơi ồn.
“Em đây.” Lý Thanh Đàm nhìn đồng hồ trên đầu giường: “Chị không trong tiết tự học à?”
“Không, tôi đang ở sân vận động.
Cậu thấy đỡ hơn chưa?”
“Em khá hơn nhiều rồi.
Tại sao giờ này chị lại ở sân vận động thế?”
“Tôi chơi ném bóng tuyết bên ngoài.” Trong vòng ba ngày nghỉ, tuyết đọng thành từng ụ trên sân vận động.
Đến tối, không biết đám con trai lớp nào gào mồm đòi ném bóng tuyết.
Gần như cả khối 12 chạy hết ra ngoài, thầy chủ nhiệm qua gọi mấy lần cũng không được.
Vân Nê nắm di động, đi sang một bên, bỗng dưng có quả bóng tuyết bay thẳng vào đầu cô.
“Bộp” một tiếng, lạnh buốt người.
Cô khẽ rít lên.
“Sao thế?”
“Tôi bị ném trúng rồi.” Vân Nê phủi đống tuyết trên tóc xuống, đi đến một góc: “Tôi nấu cháo cho cậu đấy, cậu đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Lý Thanh Đàm khẽ cười: “Vậy chị cứ chơi đi nhé, em không sao.”
“Ừ.” Vân Nê nín thở, định chờ anh cúp máy trước.
Nhưng hơn mười giây sau, cô cầm điện thoại xem, thấy màn hình hiển thị vẫn đang trong cuộc gọi.
“Lý Thanh Đàm?”
“Hửm?”
“Sao cậu không cúp máy?”
“Em tưởng chị sẽ cúp trước.”
Giọng anh trầm thấp, âm cuối vẫn hơi khàn.
Vân Nê bỗng chợt nhớ đến dáng vẻ anh kéo tay cô trước đó, không kiềm chế được nói với giọng điệu mềm mại: “Vậy tôi tắt đây.”
“Ừ.”
Lý Thanh Đàm ở nhà nghỉ ngơi một tuần.
Khi anh trở lại trường, tóc đã dài đến nỗi sắp chọc vào mắt.
Anh vào bừa một hàng cắt tóc trước cổng trường để cắt.
Người anh không dễ để lại sẹo, vết sẹo trên trán từ trận đánh nhau trước đó đã nhạt đi nhiều.
Có lẽ vì Hà Sở Văn đã giúp anh che giấu chuyện của Ngô Chính nên trong mấy ngày Tết nguyên đán anh về Bắc Kinh, Lý Chung Viễn không hề hỏi anh lý do bị thương.
Một tuần mới bắt đầu, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn.
Người đi đường đều ăn mặc kín mít, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
Hôm nay là thứ sáu.
Hai ngày trước, Lư Thành đã rơi vài đợt tuyết ngắt quãng.
Số tuyết đọng trên sân vận động vẫn chưa được xử lý xong xuôi, tiết thể dục vốn đã bị hoãn.
Lý Thanh Đàm mới ngủ được năm phút thì bị Tưởng Dư gọi dậy: “Lão Chu bảo chúng ta ra sân thể dục tập trung.”
Anh không nhúc nhích, đáp: “Bảo tôi xin phép không đi.”
Tưởng Dư gặp chiêu nào tiếp chiêu nấy: “Cậu quên là lớp mình học thể dục chung với khối 12 à?”
Lý Thanh Đàm vẫn bò ra bàn không nhúc nhích.
Vài giây sau, anh ngẩng đầu lên, đứng dậy cài áo khoác rồi nói: “Đi thôi.”
“…”
Sân vận động.
Có rất nhiều lớp học chung tiết thể dục, cả ba khối đều có.
Tiết thể dục này là tiết thể dục cuối cùng của học kỳ, cũng là tiết thể dục cuối cùng thời cấp ba của lớp 12 ban 2.
Để học sinh không còn gì nuối tiếc, Uông Bình và các giáo viên thể dục lớp khác đã tổ chức hoạt động ném bóng tuyết.
Số lớp tự nhiên xã hội giữa các ban ở Tam Trung chênh lệch nhau rất nhiều.
Cuối cùng, khối 10 và ban xã hội vào chung một đội, tất cả những lớp tự nhiên còn lại thành một đội khác.
Uông Bình cầm còi dặn: “Các em nhớ chạy cẩn thận kẻo ngã.
Không được bỏ đá hoặc mấy thứ linh tinh vào bóng tuyết.
Tình bạn là trên hết, trận đấu xếp sau.”
Khi câu nói kết thúc, tiếng còi cất lên, hiện trường trở nên hỗn loạn, tuyết bay đầy trời.
Những thiếu niên, thiếu nữ trẻ trung vừa chạy vừa chiến đấu không biết đâu mà lần.
Mấy hôm trước, Vân Nê bị Phương Miểu kéo ra sân chơi một hồi.
Sau khi về, cô bị đau cổ tay rất lâu.
Lần này cô không dám di chuyển linh tinh nữa, lặng lẽ chuồn ra khỏi đám người.
Nhưng do quá đông, trong trường hợp hỗn loạn như thế này thật sự chẳng ai phân biệt nổi đâu là địch đâu là bạn.
Cô đã liên tiếp ăn vài quả tuyết vào lưng.
Ai đó vô tình ném vào đầu cô.
Quả bóng tuyết vỡ ra, rơi xuống lông mi, cô vừa cúi đầu phủi tuyết vừa đi ra ngoài.
Bỗng nhiên cô va vào một người, ngón tay chạm vào khóa kéo lạnh như băng của người ta.
Vân Nê ngẩng đầu lên.
Thiếu niên đã thay đổi kiểu tóc, lộ ra hàng lông mày sắc nét, khi anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt vẫn luôn toát ra ý cười.
“Đàn chị.”
Vân Nê đang định lên tiếng thì thấy anh ngẩng đầu nhìn về phía sau, đột nhiên thay đổi sắc mặt, giơ tay nắm lấy bả vai cô, thân hình thoáng vọt lên trước mặt cô.
Hai người bỗng chốc hoán đổi vị trí, một quả bóng tuyết từ xa bay đến đập trúng lưng Lý Thanh Đàm.
Vân Nê được anh bảo vệ trong lòng, những bông tuyết đọng lại trên người anh rơi lã chã hết xuống cổ cô.
Lý Thanh Đàm buông tay ra, không rảnh trò chuyện với cô, khom lưng tùy tiện nắm một quả cầu tuyết, ném thẳng về phía Tưởng Dư.
Hết quả này đến quả khác, tốc độ rất nhanh.
“Ê này này, Lý Thanh Đàm, cậu bình tĩnh đã.” Tưởng Dư vừa chạy về phía Vân Nê vừa né, nắm lấy cánh tay cô hét: “Đàn chị cứu em!”
Vân Nê nhìn Lý Thanh Đàm đang từng bước ép sát, bảo: “Cậu có muốn——”
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã không cẩn thận bị người ta đẩy từ phía sau, cả người loạng choạng, nhào thẳng về phía Lý Thanh Đàm.
Trong khoảnh khắc đó, Vân Nê nhìn thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt anh.
Lý Thanh Đàm bị Vân Nê va vào, lảo đảo lùi lại vài bước, nhưng vẫn không đứng vững được.
Cả người đổ thẳng về phía sau, ngã xuống nền tuyết.
Cô cũng ngã xuống theo quán tính, trán đập mạnh vào cằm anh, nghe thấy anh không nhịn được cất tiếng rên.
Hai người nằm đè lên nhau dưới mắt đất, xung quanh là tiếng chân chạy qua chạy lại.
Vân Nê ngây ra vài giây, rồi mới lúng túng đứng dậy khỏi ngực anh.
Trong nhảy mắt cô không biết nên tỳ tay vào đâu, lại ngã vào lòng anh lần nữa.
Lần ngã này là mặt đối mặt.
Giây phút ấy, khoảng cách giữa hai người được kéo lại rất gần, gần đến nỗi Vân Nê có thể nghe được tiếng hít thở của anh trong hoàn cảnh ồn ào huyên náo này.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, những âm thanh xung quanh dường như biến mất.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, Vân Nê mới biết được hóa ra ánh mắt của con người cũng có độ ấm.
Nó thiêu đốt đối phương, khiến người ta rung động..