Vân Nê

Chương 23


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 23


Edit: Zịt cac cac cac
Ngày giao thừa hôm đó, Vân Liên Phi đi tàu hỏa trễ giờ, qua giữa trưa mới về đến nhà.

Ngày đó là 9 tháng 2 năm 2013, Vân Nê làm thêm ca ngày ở McDonalds, buổi chiều 2h tan làm.

Vân Liên Phi đã ở nhà chuẩn bị xong đồ đạc.

Vân Nê trở về thay quần áo, rời nhà đi tảo mộ mẹ ở quê với bố.

Năm mà Từ Lệ qua đời, chính là năm trong nhà khó khăn nhất.

Ngay cả một mảnh đất mộ tươm tất Vân Liên Phi cũng không mua nổi, đành phải đưa vợ về quê an táng.

Chuyến xe về quê không có bao nhiêu người, Vân Nê ngồi chỗ sát cửa sổ, tầm nhìn ra ngoài cửa sổ dần trống trải, rơi vào sự im lặng giống với bố.

Con đường trở về hàng năm này, đều là thời khắc bố con hai người ăn ý nhất.

Xuống xe, phải men theo bờ ruộng đi một đoạn đường rất dài.

Vân Liên Phi xách đồ đi đằng trước, thân thể khập khiễng.

Vân Nê tiến lên một bước, nhận lấy đồ trong tay ông: “Để con xách đi.”
“Không sao, chút đồ như vậy có thể nặng bao nhiêu chứ.” Nói thì nhiều như vậy, nhưng Vân Liên Phi vẫn buông tay.

Đi tới trước mộ Từ Lệ, bố con hai người một người dọn dẹp lá rụng cành khô bên cạnh mộ, một người ngồi xổm xuống đất đốt giấy tiền vàng bạc, cũng không nói gì.

Đốt hết giấy, Vân Nê dập đầu lạy ba lạy cho Từ Lệ, sau đó đứng dậy đi ra xa xa giống như lúc trước, để cho Vân Liên Phi nói chuyện với mẹ.

Hoàng hôn mùa đông tới cực kỳ sớm.

Vân Nê đứng bên cánh đồng rộng vô bờ bến, quay đầu nhìn hình bóng bố hơi khom người, trong lòng đột nhiên chua xót, cái mũi cũng chua theo.

Cô di chuyển tầm mắt, lại đi tới trước vài bước.

Qua một khoảng thời gian thật dài, Vân Liên Phi mới theo kịp.

Viền mắt ông vừa đỏ vừa ẩm ướt, giọng nói cũng có hơi khàn khàn: “Đi thôi, về nhà.”
“A, vâng.”
Chờ trở lại thành phố lần nữa thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Trong tiểu khu đốt đèn lồng, ánh đèn đoàn viên đều phát sáng trong từng nhà.

Sáng sớm Vân Nê đã mua đồ ăn cả rồi.

Sau khi về đến nhà, cô thay áo khoác, mặc tạp dề vào nhặt rau rửa rau trong phòng bếp.

Vân Liên Phi đi rửa mặt, sau đó theo tới.

Ông cầm lấy một cái tạp dề khác bên tường: “Con mua đồ ăn gì đấy?”
“Gà, cá, thịt lợn, còn có ít rau dưa.” Cơm tất niên hai người cũng không ăn bao nhiêu, Vân Nê cũng không mua nhiều.

Gà thì tối hôm qua đã được hầm nhừ, Vân Liên Phi xắn ống tay áo bắt đầu làm cá, nói chuyện bầu bạn với tiếng nước chảy: “Công trình ở Hàng Châu kia còn chưa xong phần còn lại.


Mùng 8 bố phải tới một chuyến, khoảng đầu tháng 3 mới có thể quay về.”
“Vậy sau đó bố còn đi không?”
“Trước khi con thi đại học bố sẽ không đi.

Nếu như sau này con thi đến thành phố khác, bố sẽ dứt khoát không đi nữa.”
Ông tắt nước: “Nói cho cùng trong nhà này dẫu sao phải có một người ở lại.”
Vân Nê “Dạ” một tiếng, tiếp tục rửa rau.

Ăn cơm đã là chuyện của một tiếng sau.

Chỉ có hai người ở trong nhà, nhưng trên bàn vẫn bày ba bộ bát đũa như trước, tivi chiếu Xuân Vãn.

Hai bố con vừa ăn vừa xem, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu.

Đến khi cơm nước xong, Vân Liên Phi rửa chén trong phòng bếp, Vân Nê đi xuống lầu vứt rác.

Một năm này, lệnh cấm đốt pháo còn chưa hoàn toàn thực thi.

Tiếng dây pháo xa xa lúc trầm lúc bổng, bầu trời thỉnh thoảng xuất hiện mấy đóa pháo bông.

Cô đứng trên hành lang nhìn pháo bông một lúc mới lên lầu.

Vân Liên Phi đã dọn dẹp xong, pha tách trà ngồi trong phòng khách xem Xuân Vãn.

Vân Nê rửa sạch tay, cầm điện thoại ngồi một bên khác của ghế sofa.

Năm nay Phương Miểu ra nước ngoài nghỉ lễ với bố mẹ, chốc chốc lại gửi video về.

Vân Nê và cô ấy hàn huyên một lúc, đợi đến khi ngẩng đầu, Vân Liên Phi đã dựa vào một bên ghế sofa kia ngủ rồi.

Trong tay ông còn cầm nửa quả quýt chưa ăn hết.

Cô bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi qua: “Bố?”
“Ừm!?” Vân Liên Phi chợt bừng tỉnh, ánh mắt còn chưa thanh tỉnh, giơ tay vuốt mặt: “Bố đã ngủ hả, mấy giờ rồi con?”
“11h ạ.” Vân Nê cầm lấy quả quýt trong tay ông: “Bố vào trong ngủ đi, đêm nay con ngủ ở phòng khách cho.”
“Không sao, con vào trong ngủ đi.” Ông xoa xoa bả vai, đứng dậy đẩy bàn trà về phía trước, san phẳng sofa, làm thành giường ngủ.

Trong nhà chỉ có một phòng.

Mỗi lần Vân Liên Phi trở về đều ngủ trong phòng khách.

Vân Nê không lay chuyển được ông, đành phải lấy chăn gối cho ông: “Vậy bố nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.”
Vân Nê vào phòng ngủ, đóng cửa lại ngồi bên bàn.

Giờ này, bên ngoài nơi nơi vẫn toàn là tiếng bùm bùm, cô còn chưa thấy buồn ngủ, lấy đề thi bày ra bàn.

Dường như cuộc sống của cô cứ đều là như thế này, khô khan nhàm chán.

Làm đề hơn nửa tiếng, sắp đến 0h, tiếng đốt dây pháo và pháo hoa bên ngoài nhỏ đi rất nhiều.

Vân Nê cầm điện thoại, mới nhìn thấy có mấy cuộc gọi của Lý Thanh Đàm gọi tới.

Cô hiếm khi có thói quen nói chuyện điện thoại với người khác.


Mỗi kỳ nghỉ, Phương Miểu biết cô phải đi làm thêm rất bận, cũng chỉ sẽ gửi tin nhắn tới.

Liên lạc với Vân Liên Phi cũng đều cố định mấy ngày đó.

Trong danh bạ điện thoại, người liên lạc cũng lác đác không có bao nhiêu.

Cô cầm điện thoại, trước khi đến 0h, gọi lại một cuộc điện thoại.

Tiếng bíp bíp dài dằng dặc, đợi chờ bao giờ cũng vừa sốt ruột lại căng thẳng.

“Đàn chị ạ?”
Vẫn là giọng nói và cách xưng hô quen thuộc.

“Là tôi.” Một tay Vân Nê cầm điện thoại, tay còn lại không chủ định vẽ một vòng tròn trên bàn: “Tôi vừa mới làm đề, di động để chế độ im lặng.”
Anh thoáng nở nụ cười: “Chăm chỉ như vậy à?”
“Dù sao cũng không có việc gì.” Cô nghĩ đến điểm tổ hợp tự nhiên hai con số của anh, không biết sao anh có thể bình tĩnh và bình thản như vậy: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Lý Thanh Đàm đứng trước cửa sổ, đối diện anh chính là tòa dạy học của đại học Sư Phạm.

Anh dùng tay đo chiều cao, hỏi: “Cứ nhất định phải có chuyện mới có thể gọi cho chị hả?”
“…” Vân Nê nghẹn họng: “Tôi cũng không có ý này.

Thấy cậu gọi nhiều như vậy, tôi tưởng là phải có chuyện gì quan trọng.”
“Không có chuyện gì quan trọng cả.”
“À.”
“Chỉ là muốn gọi cho chị, không được sao?”
Trong lòng Vân Nê căng thẳng.

Cô nắm điện thoại, cánh môi giật giật, không nói tiếp, anh cũng không mở miệng lại ngay.

Trong lúc nhất thời trong ống nghe chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.

Cô không cẩn thận móc rớt một vụn gỗ nhỏ ở góc bàn, mới nhẹ giọng nói: “Không có gì không được cả.”
Lý Thanh Đàm bật cười, cầm lấy cái đồng hồ đeo tay trên bàn.

Cách 0h còn có 2p nữa, anh dựa bên cạnh bàn, đợi kim giây quay hết hai vòng cuối cùng.

10s cuối cùng.

“Đàn chị.”
“Hả?”
Lý Thanh Đàm vốn định nhắm đúng giờ nói một tiếng “Năm mới vui vẻ”.

Nhưng anh không ngờ cùng với khoảnh khắc anh mở miệng, trong ống nghe đột nhiên truyền đến một tràng tiếng dây pháo rất gần.

“…”
“…”
Là tiếng bên Vân Nê truyền đến.

Có lẽ là trong tiểu khu có người ngồi không đốt dây pháo và pháo bông vào lúc 0h.


Còn không chỉ là một hộ.

Tiếng động vẫn duy trì thật lâu, nhưng hai người ai cũng không cúp điện thoại.

Rõ ràng là cách một khoảng cách rất xa, nhưng vào giờ khắc này, lại giống như hai người đang bên cạnh nhau cùng xem pháo bông.

Đợi đến khi hoàn toàn yên tĩnh lại, đã qua hơn chục phút.

Lý Thanh Đàm im lặng một lúc lâu, mãi mới mở miệng: “Đàn chị.”
Cô đáp lại một tiếng.

“Năm mới vui vẻ.” Anh dừng lại, sau đó dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Hy vọng chị trong năm mới này, suôn sẻ hết thảy.”
Lần này Vân Nê thật sự bật cười: “Tôi hy vọng cậu cũng thế.”
Ngày hôm đó, chỗ rất xa ngoài cửa sổ vẫn luôn có tiếng pháo bông truyền đến.

Cả thành phố đều đắm chìm trong sự vui vẻ đón cái mới tạm biệt cái cũ.

Một năm mới thật sự đến rồi.

…!
Mùng 8, sáng sớm Vân Liên Phi vội vàng về Hàng Châu.

Lúc Vân Nê thức dậy thì giường sofa ngoài phòng khách đã dọn dẹp thành bộ dạng ban đầu.

Chăn gối được xếp gọn, đặt ở bên cạnh.

Trên bàn trà có một tờ giấy Vân Liên Phi để lại.

—— Đồng nghiệp mua vé xe lửa chuyến sớm nhất, thấy con còn đang ngủ nên bố không gọi con.

Trong nồi có mì nấu sẵn, con hâm lại ăn nhé.

Chữ ký là bố để lại.

Cô nắm chặt tờ giấy, nhìn phòng khách vắng vẻ, trong lòng nảy lên một cảm xúc lạc lõng, nhưng cũng may chỉ là nhất thời thôi.

Dù sao nhiều năm như vậy, biệt ly và cô độc đều là trạng thái bình thường của cô.

Còn lại vài ngày nghỉ, Vân Nê cũng giống như mọi ngày.

Ban ngày cô làm thêm ở McDonalds, ban đêm trở về giải đề.

Sự không giống duy nhất là, trong cuộc sống nhạt nhẽo như nước này, từ đầu đến cuối cô và Lý Thanh Đàm vẫn duy trì liên lạc không thường xuyên nhưng rất liên tục.

Bình thường đều là vào sẩm tối.

Anh chụp gửi mấy tấm ảnh cảnh tuyết rơi của thành phố phương Bắc, chia sẻ những câu chuyện thú vị như mặc áo ngắn tay ăn kem trong phòng có hệ thống sưởi, đi ra ngoài lại phải bọc rất dày với cô.

Lúc đó cô vừa đang trên đường tan làm, lại vội vàng trả lời một câu: “Tôi vừa tan làm, rất lạnh, không muốn cầm điện thoại, trở về lại trò chuyện nhé.”
Mà bao giờ anh cũng canh giờ hỏi chị về đến nhà chưa.

Vân Nê đổi dép, rót nước vào bình đi đun.

Sau đó cô ngồi lên sofa trong phòng khách trả lời lại tin nhắn của anh.

[Về đến rồi.]
Anh lại hỏi.

[Buổi tối chị ăn gì?]
[Ăn cơm.]
[…]
Cách một màn hình, Vân Nê cũng có thể đoán chắc là anh lại đang cười.


Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời thêm một câu.

[Cơm trứng chiên, còn có canh gà.]
[Không cần chi tiết như thế.

Chị nói tới em cũng thấy có hơi đói rồi.]
Vân Nê nở nụ cười.

[Vậy sao cậu còn không đi ăn đi?]
[Tối phải ra ngoài ăn, bảy giờ mới khai tiệc.]
Hai người cứ hàn huyên về chủ đề này một cách đứt quãng hơn nửa tiếng, cuối cùng kết thúc khi Lý Thanh Đàm nói câu “Em phải đi rồi, chốc nữa nói tiếp nhé” này.

Nước cũng sôi rồi.

Vân Nê đứng dậy rót cốc nước ấm, đứng cạnh bàn uống từng hớp từng hớp hết cốc, cuối cùng lại trở lại cuộc sống giống như trước kia.

Lý Thanh Đàm quay về Lư Thanh hai ngày trước khi bắt đầu học.

Vụ án của Ngô Chinh mở phiên tòa, anh và Hà Sở Văn đi tới tòa án dự thính.

Cùng với tiếng búa đập xuống, Ngô Chinh bị phán ngồi tù hai năm.

Mà những người được gọi là bạn bè kia của anh ta, cũng đều phải chịu trừng phạt thích đáng.

Người nhà họ Ngô trên tòa án không khống chế được cảm xúc.

Mẹ của Ngô Chinh gào khóc, vẻ mặt bố của anh ta thì đầy tức giận.

Hà Sở Văn vỗ tay anh: “Đi thôi.”
Lý Thanh Đàm đứng dậy bước theo bên cạnh anh ta, quẳng đi hết tất cả những hỗn loạn này.

Lư Thành đã vào Lập Xuân từ lâu, ngay cả mùa mưa cũng vừa qua, bầu trời hoàn toàn quang đãng, sự ấm áp hoàn toàn bao phủ cả thành phố.

Lý Thanh Đàm thở phào: “Thư ký Hà, chuyện này cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Hà Sở Văn xách túi công văn.

Lúc ngồi vào trong xe, thật ra anh ta lưỡng lự một lúc, muốn hỏi Lý Thanh Đàm rằng kết quả này có thể nào hơi quá đáng hay không.

Nhưng nói trắng ra anh ta cũng chỉ là một người làm công ăn lương, tiếp tục nói nhiều thì lại như là lập trường bất chính.

Anh ta nói sang cái khác: “Có muốn tôi đưa cậu về không?”
“Không cần, tôi tự về là được.”
“Vậy được, có chuyện gì cứ liên lạc với tôi.”
“Ừ.”
Lý Thanh Đàm đi dọc theo vỉa hè một lát.

Một chiếc xe bus quen thuộc vào trạm bên cạnh, anh không chút suy nghĩ, đi theo đám người lên xe.

Xe bus băng qua các phố lớn ngõ nhỏ, đi đi dừng dừng, lúc anh xuống xe thì trong xe đã không còn bao nhiêu người.

Lý Thanh Đàm xuống xe đứng ở góc trạm bus, cầm điện thoại gửi tin nhắn với ai đó.

Có nữ sinh bên cạnh tiến lại gần, nghe ý tứ là muốn xin phương thức liên lạc.

Anh lộ ra nụ cười mang theo ý xin lỗi: “Ngại quá, tôi có hẹn rồi.”
Nói xong, anh đi xuống bậc thang, xuyên qua đường cái, đi vào trong tiểu khu cũ bên cạnh.

Cách đó không xa, xe bus rời trạm chạy về phía xa xa, đuôi xe xoáy lên một trận khói bụi, đúng lúc có một cơn gió thổi đến.

Khói bụi lơ lửng này trôi nổi ở trong ánh sáng sạch sẽ, rất lâu sau vẫn không thể lắng xuống..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.