Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 20
Edit: Coco
Kỳ nghỉ của Lý Thanh Đàm không hề bình yên.
Một khi Lý Chung Viễn đã nói thì sẽ không thay đổi, kiên quyết bắt anh qua Tết Nguyên Đán phải quay về trường cũ.
Bầu không khí giữa hai bố con căng thẳng không khác gì một năm trước, sau khi phụ huynh của một học sinh bị Lý Thanh Đàm đánh tìm đến nhà, lúc Lý Chung Viễn kiên quyết tống anh đi cũng giương cung bạt kiếm như vậy.
Trước đây là một bên ép đi, một bên không chịu đi.
Đến giờ thì tình huống đã đổi thay, người muốn giữ, người lại không muốn quay về.
Nhiều năm trôi qua, dường như cả hai bố con chưa từng nhất trí với nhau chuyện gì.
Lý Chung Viễn áp đặp tất cả sự cố chấp và cáu kỉnh của bản thân lên người đứa con trai nhỏ trước mặt.
Lý Thanh Đàm cũng đáp trả ông bằng sự thờ ơ và ngỗ nghịch.
Giữa hai người không tồn tại bất cứ khung cảnh hòa bình nào.
Trận cãi nhau lớn ban ngày đã tạo thêm một vết nứt trong mối quan hệ vốn bấp bênh giữa hai bố con.
Đêm đến, Lý Thanh Đàm ngồi trên sân thượng tầng hai hút thuốc.
Anh nhìn về phía những tòa cao ốc xa xăm, nhớ lại năm anh mới đến cái nhà này.
Khi ấy, Lý Thanh Đàm mới sáu tuổi.
Sau khi trải qua nỗi đau vì sự ra đi đột ngột của mẹ, vào một đêm khuya, anh được bố đưa về Bắc Kinh.
Đêm đó đánh dấu sự khởi đầu một cuộc sống mới của anh, đồng thời mở ra chuỗi ngày đau khổ.
Cũng trong hôm đó, Lý Thanh Đàm biết được lý do tại sao bố luôn luôn không có thời gian đến Lư Thành thăm mẹ và anh, tại sao Tết âm lịch hàng năm chỉ có hai mẹ con.
Tại sao bố không đi họp phụ huynh cho anh, không tham gia bất cứ hoạt động gia đình nào ở nhà trẻ của anh.
Hóa ra tất cả không phải vì ông không có thời gian, mà vì Lý Chung Viễn đã có một gia đình ở Bắc Kinh từ rất lâu, lâu đến trước cả khi anh được sinh ra.
Anh là vị khách không mời mà đến của nhà họ Lý, là bằng chứng chứng minh Lý Chung Viễn không chung thủy với vợ, không có trách nghiệm với các con.
Năm thứ nhất ở Bắc Kinh, cuộc sống của Lý Thanh Đàm trôi qua không mấy tốt đẹp.
Khi ấy Lý Thanh Phong đã trưởng thành, cực kỳ chán ghét sự xuất hiện của anh.
Bà Lý đối xử với anh lạnh nhạt.
Chỉ có mình Lý Minh Nguyệt lặng lẽ lẻn vào căn phòng nhỏ của anh, cho anh đồ ăn, đồ chơi.
Lý Chung Viễn thường bận bịu chuyện công việc, hiếm khi về nhà.
Hộ khẩu và tuổi của anh đều bị sửa lại.
Anh chưa đến tuổi đi học, ngày qua ngày ở nhà, chỉ di chuyển trong giới hạn từ phòng ngủ đến phòng ăn.
Khi không có gì để làm, anh lúc nào cũng nằm trên giường, ngắm cây bạch quả qua cửa sổ.
Từ xuân sang thu, lá xanh thay màu vàng.
Thi thoảng anh sẽ nhớ đến mẹ, nhớ những ngày tháng hai người ở Lư Thành.
Cuộc sống như vậy duy trì hơn một năm, kết thúc vào một ngày ông cụ Lý từ bệnh viện về nhà, đón anh đi.
Ông không những không quan tâm đến xuất thân của anh, trái lại còn cực kỳ chiều chuộng anh.
Từ năm bảy đến mười lăm tuổi, Lý Thanh Đàm lớn lên dưới sự bao bọc của ông.
…!
Một mảnh tàn thuốc rơi xuống, làm bỏng tay Lý Thanh Đàm.
Anh tỉnh táo lại, dí điếu thuốc vào gạt tàn.
Anh đứng dậy đi vào nhà, bắt gặp Lý Thanh Phong vừa về ở cầu thang.
Chắc hẳn Lý Thanh Phong vừa đi xã giao về, dáng vẻ chếnh choáng say, bề ngoài anh tuấn cứng cáp chẳng khác gì Lý Chung Viễn.
Lý Thanh Đàm dừng bước, cụp mắt gọi: “Anh hai.”
Anh ta lạnh lùng đáp lại.
Giây phút hai người lướt qua nhau, anh ta đột nhiên cất tiếng hỏi: “Không muốn về à?”
Lý Thanh Đàm ngẩn người.
Lý Thanh Phong đứng trên bậc thang, quay đầu nhìn anh: “Vậy thì đừng bao giờ về nữa.”
Dứt lời, anh ta quay đầu đi lên tầng.
Lý Thanh Đàm đứng im tại chỗ một lúc, sau đó mới cất bước về phía căn phòng ngủ nơi cuối hành lang.
Có lẽ là do cơn gió lạnh buổi đêm mà Lý Thanh Đàm ngủ không yên giấc, cứ như bị bóng đè, tiềm thức rối loạn.
Khi anh tỉnh lại thì trời đã sáng.
Cảm giác nặng nề khiến anh cả người khó chịu.
Anh đặt vé máy bay buổi chiều, khi về anh không mang theo nhiều hành lý, khi rời đi cũng thế.
Sau bữa trưa, tài xế trong nhà đưa anh ra sân bay.
Trước khi đi, Lý Minh Nguyệt nhét một tấm thẻ vào ba lô của anh, nói: “Ở bên đó cứ sống thoải mái.
Còn nữa, bố bảo chị chuyển lời cho em, lớp 12 bố sẽ đưa em về.”
Lý Thanh Đàm nghi ngờ “Vâng” một tiếng, mũi vẫn nghẹt, uể oải hỏi: “Sao tự nhiên ông ấy lại lùi bước thế?”
Anh cứ nghĩ đây sẽ là một trận chiến trường kỳ.
Lý Thanh Đàm nhếch cằm về phía phòng khách, nói: “Em hỏi anh ấy đi.”
Lý Thanh Đàm nhìn sang Lý Thanh Phong đang ngồi trên sô pha, quay lưng lại với phía ngoài.
Anh nghĩ đến câu nói của anh ta tối qua, không cần biết có phải thật lòng hay không, ít nhất thì nó cũng đem đến một kết quả tốt trong chuyện này.
Anh cười: “Chị giúp em cảm ơn anh nhé, em đi đây.”
“Đi đi, nhớ chú ý an toàn nhé.” Sau khi xe rời khỏi sân, Lý Minh Nguyệt xoay người đi vào nhà, ngồi xuống đầu còn lại của sô pha: “Anh hai.”
Lý Thanh Phong nhìn tờ báo, không lên tiếng.
“Thật ra bây giờ anh không còn ghét thằng bé như trước nữa rồi đúng không?” Lý Minh Nguyệt nói: “Nếu không thì sáng sớm nay anh chẳng việc gì phải nói với bố về chuyện này cả.”
“Anh chỉ không muốn thấy nó ở nhà mà tôi.”
Lý Minh Nguyệt ném một quả táo vào lòng anh ta: “Anh cứ mạnh miệng đi.”
…!
Khi Lý Thanh Đàm đến Lư Thành thì trời đã tối.
Tình trạng nặng đầu của anh trở nên nghiêm trọng hơn, bên cạnh đó anh còn cảm thấy buồn ngủ.
Về đến nhà, anh chưa thay quần áo đã nhào lên giường ngủ.
Anh ngủ mơ màng đến nửa đêm thì tỉnh vì khát.
Trong nhà không có nước ấm, anh cứ thế uống hai ngụm nước lạnh, cổ họng đau như bị dao cứa.
Lý Thanh Đàm đặt cốc nước xuống, nhớ đến trước khi nghỉ lễ, dì giúp việc đã hẹn mùng năm mới trở về.
Anh lại nằm xuống giường lần nữa.
Trong lúc mơ màng, anh với lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tưởng Dư.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Vân Nê tỉnh dậy, cô phát hiện ra hôm qua quên sạc điện thoại.
Sau khi sạc một hồi, cô lấy sạc dự phòng trong ngăn kéo ra rồi cầm theo đến trường.
Hết tiết đầu, cô mới lôi điện thoại ra, ấn nút khởi động.
Điện thoại đã được sử dụng quá lâu nên hoạt động hơi chậm.
Nó mất một lúc để khởi động, sau đó nhảy ra vài tin nhắn chưa đọc.
Vân Nê lướt xuống, nhìn thấy tin nhắn Lý Thanh Đàm gửi vào rạng sáng lúc 3h.
[Cậu xin lão Dương cho tôi nghỉ hai ngày, bảo là tôi bị ốm.]
Giọng điệu trong tin nhắn này không giống như dành cho cô.
Vân Nê cầm điện thoại ra khỏi lớp, trả lời tin nhắn của Lý Thanh Đàm rồi gọi cho anh.
Không ai nhấc máy.
Cô đi xuống tầng, băng qua quảng trường, đi vào tòa nhà của lớp 11.
Lúc này vừa hết tiết, phòng học lớp 5 tràn ngập tiếng tranh giành cười đùa.
Tưởng Dư ngồi cạnh cửa sau, cô vừa đi qua đã thấy.
“Đàn chị?” Tưởng Dư cũng sửng sốt khi thấy cô, cậu ta cắn kẹo mút ra khỏi phòng học, hỏi: “Sao thế, chị tìm em có việc gì à?”
Vân Nê đưa tin nhắn Lí Thanh Đàm gửi cho anh ta xem: “Hình như cậu ấy gửi nhầm.”
“Bảo sao hôm nay cậu ấy không đến.” Tưởng Dư rút kéo mút ra, lấy điện thoại trong túi gọi cho anh.
“Tôi gọi rồi mà cậu ấy không nhấc máy.”
“Hửm?” Tưởng Dư cũng không gọi được: “Chắc cậu ấy đang ngủ đó, cậu ấy lúc nào cũng thế, ngủ xuyên các tiết buổi sáng.
Chị đừng lo, nếu em liên hệ được với cậu ấy thì sẽ báo chị.”
Vân Nê muốn nói rằng cô không hề lo lắng, nhưng thôi không giải thích: “Tôi về trước đây.”
“Bai bai đàn chị.”
Tưởng Dư vào lớp, Tằng Dương Dương đang ngồi ở chỗ của Lý Thanh Đàm mở miệng trêu: “Cậu được đó, đàn chị tự tới tim cậu kìa.”
“Đừng nói bậy.” Tưởng Dư gõ xuống mặt bàn của Lý Thanh Đàm: “Tìm cậu ấy đó.”
“Bạn gái à?”
Tưởng Dư không kiên nhẫn đáp: “Sao cậu lắm chuyện thế.”
“…”
Sau giờ học buổi sáng, cuối cùng Tưởng Dư cũng liên lạc được với Lý Thanh Đàm: “Cậu làm sao đấy? Tôi gọi cậu bao nhiêu cuộc mà không nghe.
Cậu ngủ đến tận bây giờ à?”
Anh cất giọng khản đặc: “Chẳng phải tôi bảo tôi ốm còn gì.”
“Đậu má, tôi tưởng cậu đùa.” Tưởng Dư nghe thấy giọng anh thì nhận ra anh ốm không nhẹ: “Cậu đang ở đâu đấy.”
“Nhà.” Lý Thanh Đàm lại ho khù khụ: “Tôi quên mua thuốc rồi.
Cậu có rảnh thì qua đưa thuốc cho tôi đi.”
Tưởng Dư vừa đi ra ngoài vừa nói: “Được rồi cậu nằm nghỉ đi.
Tôi qua bây giờ đây.
Chịu cậu đấy, bị bệnh không biết tự uống thuốc à, dì vú nhà cậu đâu rồi.”
“Về quê.”
“…” Tưởng Dư cúp máy, vội vàng chạy xuống tầng.
Đi được nửa đường, dường như cậu ta nhớ ra chuyện gì đó, chạy đến khu lớp 12 gọi: “Đàn chị, đàn chị.”
Cậu ta gào rõ to, Phương Miểu thò đầu ra hỏi: “Sao thế?”
“Chị Vân Nê có đấy không ạ? Em tìm chị ấy có việc gấp.”
“Cô ấy đi lấy nước rồi.”
“Em cảm ơn.” Tưởng Dư chạy đến phòng nước, đúng lúc bắt gặp Vân Nê đi ra, thở hồng hộc nói: “Đàn chị, chị giúp em được không?”
“Sao thế?”
“Không kịp rồi, em sẽ nói với chị trên đường.”
Mãi đến khi lên xe, Vân Nê mới biết Lý Thanh Đàm bị ốm thật.
Tưởng Dư quan sát nét mặt của cô, thổi phồng mọi chuyện mà mặt vẫn tỉnh bơ: “Em gọi cho cậu ấy, chưa nói được vài từ, đầu bên kia đã im lặng rồi.
Em nghi cậu ấy bị ngất.”
Vân Nê còn cầm bình giữ nhiệt trong tay, hỏi: “Nhà cậu ấy không có ai à?”
“Không ạ, cậu ấy sống một mình.
Dì giúp việc vẫn đang nghỉ lễ, bố mẹ cậu ấy thì ở Bắc Kinh.
Nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi.”
Vân Nê nhớ trước đây có người từng nói anh là học sinh chuyển trường từ Bắc Kinh.
Cô gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Lý Thanh Đàm ở gần đường vành đai hai, cách trường nửa tiếng đi xe.
Sau khi Tưởng Dư xuống xe, cậu ta vơ vét một đống thứ ở hiệu thuốc trước cổng khu dân cư.
Vân Nê không nhìn nổi nữa đành đi qua, bỏ thuốc làm tan máu bầm, thuốc đau dạ dày ra, nói: “Cậu ấy bị sốt.
Mua thuốc hạ sốt là được rồi.
“…”
Tưởng Dư thanh toán.
Hai người đi vào khu dân cư.
Nhà của Lý Thanh Đàm ở tầng 23, cửa sử dụng khóa mật mã.
Khi Tưởng Dư điền số vào, Vân Nê quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Căn nhà lạnh lẽo hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Phòng khách ngăn nắp, sạch sẽ, được thiết kế đi kèm với cửa sổ sát đất.
Trong nhà có rất ít nội thất, nhìn không giống nhà mà giống một chỗ thuê ngắn hạn hơn.
Tưởng Dư đóng cửa, lấy một đôi dép lê sạch trong tủ ra đưa cho Vân Nê: “Chị ngồi trước đi, em vào phòng ngủ xem tình hình của cậu ấy.”
“Được.”
Tưởng Dư vào phòng một lúc rồi chạy ra, nhìn có vẻ căng thẳng: “Đậu mé, thằng bé ngất thật.”
“…” Vân Nê nói: “Tôi vào xem có tiện không?”
“Được ạ, nó có mặc quần áo.” Tưởng Dư vừa gọi điện cho bác sĩ tư nhân, vừa đi tìm nhiệt kế.
Cậu ta hiển nhiên hơi bị luống cuống tay chân, tạo ra một đống tiếng động trong phòng khách.
Phòng ngủ có hơi người hơn phòng khách một chút.
Rèm trong phòng được kéo một nửa.
Lý Thanh Đàm nằm trên giường, úp mặt vào gối, hô hấp rất nặng nề, không biết là đang ngủ hay đang hôn mê.
Vân Nê vươn tay sờ trán anh, hơi nóng.
Cô ngồi xổm xuống cạnh giường, gọi tên anh vài lần.
Anh mơ màng đáp lại nhưng vẫn không tỉnh.
Vân Nê đứng dậy đắp chăn tử tế giúp anh, sau đó rời khỏi phòng ngủ: “Cậu ấy đang ngủ thôi, nhưng nhiệt độ cơ thể khá cao.
Hay chúng ta đưa cậu ấy đi bệnh viện trước đi.”
“Em đã gọi điện cho bác sĩ rồi, ông ấy đang trên đường đến đây.” Tưởng Dư gãi đầu: “Vừa nãy em quên mua nhiệt kế, để em xuống nhà mua.”
“Ừ.” Vân Nê nhớ đến gì đó bèn nói: “Có khăn mặt sạch không, tôi giúp cậu ấy hạ thân nhiệt trước.”
“Chị chờ chút để em tìm.” Tưởng Dư lôi ra hai chiếc khăn mặt chưa sử dụng trong tủ: “Vậy em đi mua đồ nhé.”
“Ok.” Vân Nê cầm khăn mặt vào phòng vệ sinh, để chúng thấm nước lạnh rồi vắt qua, mang về phòng ngủ.
Lý Thanh Đàm vẫn đang ngủ trong tư thế vừa rồi.
Cô đi qua, vắt khăn mặt lên cánh tay, từ từ lật người anh lại.
May thay anh vẫn còn chút ý thức, thấy có người động vào cũng không phản kháng, dựa theo lực đó mà chậm rãi nằm ngửa ra.
Vân Nê đắp chăn cho anh một lần nữa, sau đó gập chiếc khăn mặt ướt thành hình chữ nhật, đặt lên trán anh.
Đến khi nhiệt độ chiếc khăn gần bằng nhiệt độ cơ thể, cô lại đổi sang một chiếc khác, cầm chiếc khăn vừa thay vào phòng vệ sinh tiếp tục thấm nước lạnh.
Trong suốt quá trình, Lý Thanh Đàm không tỉnh lại.
Tuy nhiên anh ngủ cũng không yên, cau mày, đôi môi vừa đỏ vừa khô vì nóng.
Vân Nê đi ra bếp tìm ấm đun nước siêu tốc, cho nước vào, cắm điện, rồi lại trở về phòng ngủ tiếp tục thay khăn.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài bèn đứng dậy thay khăn trên trán Lý Thanh Đàm, đang định ra ngoài thì bị giữ tay lại.
Vân Nê cúi đầu xuống, thấy anh mở mắt nhìn mình, khóe mắt phiếm hồng, có vẻ như chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Anh khẽ hé môi, mơ hồ thốt ra hai từ: “…!Đừng đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Đàm: Tui yếu đuối, dễ bị tổn thương..