Vai Diễn Định Mệnh

Chương 75: Thật ra...


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 75: Thật ra…

Thật ra, trước khi yêu cô nàng tóc vàng thì Hải Đăng thích Sam. Thích rất nhiều và cũng rất lặng lẽ. Thích từ khi chưa gặp mặt. Tình cảm nứt mầm từ những lời kể hồn nhiên của Gia Nguyên. Gia Nguyên vô cùng tự hào về Sam, mồm miệng lúc nào cũng một “Sam nhỏ”, hai “Sam nhỏ”, ba “Sam nhỏ”… SAM, cái tên hàng giờ gõ vào đầu Hải Đăng cả chục lần, hàng ngày gõ vào đầu Hải Đăng cả trăm lần, rồi gõ vỡ cả vỏ trái tim lúc nào chẳng biết.
Cậu bắt đầu tò mò về “cục cưng” của Gia Nguyên, mặt mũi vờ vịt lãnh đạm nhưng ruột gan lại thon thót mỗi khi Gia Nguyên cong môi chuẩn bị búng ra mấy thông tin vặt vãnh. Kiểu như:
“Hôm nay Sam ăn hai cái bánh donut. Em ấy vốn chẳng thích đồ ngọt, nhưng cũng măm măm vì nhìn bánh donut lại nhớ tới hai con mắt của tớ.”
“Cậu không biết đâu, Sam đỉnh cực luôn. Đầu óc em ấy như cái máy vi tính lưu trữ vô số tệp kiến thức, click một cái là xổ ra và hệ thống roẹt roẹt. Nhỏ của tớ đọc sách rất nhanh, và nhớ thì lâu dữ dội. Sam ghi nhớ như thể chụp bóng ấy, không sai dấu phẩy, dấu chấm nào đâu nhé! Sam hay bảo thích đọc sách về Tôn Giáo và biểu tượng học. Nhà bố Ivan là cả một cái thư viện. Sam nhỏ chắc bơi trong đó cả ngày như cá. Sam nhỏ không có bạn, toàn ngồi một mình đọc sách thôi. Hồi còn ở trại trẻ, tớ toàn kiếm bạn cho Sam…”
“Ùi, Yêu của tớ thích táo lắm. Thích ăn táo, uống nước táo. À, em ấy giống hệt tớ, khoái món mỳ ly chết lên chết xuống. Sở thích của Sam giống tớ nhiều lắm. Vậy nên anh em tớ chẳng bao giờ chán nhau quá nửa giây.”
“Bảo bối của tớ vừa kiếm được một người bạn, tóc vàng như nắng. Cậu nói xem, tóc đen với tóc vàng, tóc nào đẹp hơn? Tớ thuộc team tóc đen. Vì Sam tóc đen mà. Đẹp như tớ. À không, đẹp hơn tớ!”
“Sam nhỏ ốm. Em ấy bị cảm lạnh hôm qua. Này nhé, tớ mà không mắc chứng hen suyễn chết tiệt này, tớ sẽ ở bên Anh và bám riết cục cưng của tớ. Sam mà bị cảm thì tớ còn khó chịu hơn mấy lần. Bởi vì khi cảm, Sam ho kinh. Ho như nát cả phổi. Yêu của tớ khó chịu. Tớ khó chịu lắm! Nhìn mặt cậu thấy ghét quá! Cho tớ đấm một cái được không?”
“Này, nhìn tớ đi! Thấy tớ đẹp không? Cậu mà dám bảo không là tớ táng móp đầu! Sam giống tớ, nên tớ đẹp thì Sam mới đẹp. Tớ tất nhiên là rất đẹp phải không? Dám bảo không đi! Gì? Tớ giống con gái á? Ờ, kệ, giống Sam đấy! Đẹp đấy! Ghen tị chứ gì?… Tớ và Sam chỉ khác nhau màu mắt thôi. Cậu hay bảo mắt tớ đen thui như hạt nhãn. Chắc đôi mắt Sam sẽ làm cậu ngạc nhiên. Đôi mắt hài hòa giữa biển đêm và trời hạ đó. Đôi mắt cười kira – kira đó.”
“Sam nhỏ sắp về! Yêu của tớ sắp về! Cục cưng của tớ sắp về! Nói xem, em ấy sẽ hôn chỗ nào trên mặt tớ đầu tiên? Mũi á? Tại sao? Hở… mũi của tớ nhìn dễ thương à? Thế trán tớ, má tớ không dễ thương à?”
Thế rồi Sam về thật. Hải Đăng đứng từ xa nhìn cô gái nhỏ đang đọc sách bên bậu cửa nhà Gia Nguyên. Tĩnh tại, trầm ngâm, tinh khiết. Cô ấy mặc chiếc áo phông trắng dài tay, mang quần baggy, chân xỏ dép bông. Những ngón tay nhỏ nhắn nấp dưới ống áo, bàn chân lười biếng lơi lỏng khỏi chiếc dép, thi thoảng đung đưa, bâng quơ túm đuôi vài sợi gió. Tóc tết múi dày và đen nhánh, tùy ý vắt qua đôi vai thanh mảnh. Sam nhỏ bé hơn tưởng tượng. Cô ấy trông nhỏ hơn Gia Nguyên, trắng hơn Gia Nguyên, gầy hơn Gia Nguyên. Nhưng giống hệt Gia Nguyên… chắc cô ấy khi giấu mớ tóc dài đi và quét vài làn phấn nâu nhẹ, người ta sẽ không phân biệt được với anh trai nữa. Cô ấy sẽ là một Gia Nguyên gầy gầy, trắng trẻo. Một Gia Nguyên thư sinh, ít nói, sạch sẽ và vô cùng trầm tĩnh.
Tim cậu tự dưng bị hỏng rồi. Những ốc vít thành mạch lung lay, đập tưng tưng không ngơi nghỉ. Cậu đào hoa, từng quen nhiều cô gái đẹp, nhưng mà, Sam rõ ràng khác họ. Rất khác. Cô ấy trong suốt như tinh linh đất trời, xa xôi và hắt men rượu vào lòng người ta. Người ta đó chính là Hải Đăng. Chết tiệt! Say mất tiêu rồi!
Vậy nên ngày hai người “chính thức” gặp lại, Hải Đăng lúng túng khi phải tiếp cận “ai đó” trong thân phận Gia Nguyên. Và cậu như một tên ngốc xít, cố gây sự chú ý của Sam bằng mấy trò ngốc xít nốt. Quậy Sam, trêu Sam, thọc nguấy Sam, gây sự với Sam,… – kiểu tỏ tình ngấm ngầm của mấy thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch. Bởi vì, cậu thích Sam mà. Cũng bởi vì, cậu ngốc mà.
___________________________
Thật ra, ban đầu Hải Đăng chẳng thích Jully Arena. Bởi vì thoáng qua, Jully trông giống như một món fast food, quen chỉ để quen, chứ không để yêu. Cô ấy không khác mấy với những nàng chân dài đỏm dáng, yêu hàng hiệu, ưa nói xấu sau lưng và nghiện ngồi lê đôi mách.
Jully gợi cảm, ba vòng nảy lửa, ăn mặc sành điệu. Kèm theo đó là khoản lắm mồm lắm miệng, tám chuyện không kịp kéo da non, chuyên gia tò mò tọc mạch.
Jully tóc vàng hoe, son môi đỏ chót, tỉ mỉ dũa móng tay trong suốt các tiết học và cứ vài ba phút lại lấy gương ra săm soi mặt mày. Kèm theo đó là khoản bướng bỉnh, ngang ngạnh, ưa lý sự và cạnh khóe mấy lỗi diễn đạt vặt vãnh.
Jully khá giống dạng người sống phóng túng, thoải mái chơi trò tán tỉnh, tình một đêm, thay người yêu như thay áo,… Cô nàng chẳng bao giờ khiến người ta cảm thấy đứng đắn và luôn mang một vẻ kêu gọi lả lơi trá hình. Dạng con gái muốn đàn ông phạm tội vì mình.
Bởi vậy, Hải Đăng vắt óc nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi tại sao Sam có thể kết thân với một con người như thế. Jully giống như âm bản của Sam, đối chan chát với tính cách của Sam, ngược dấu hoàn toàn với sở thích của Sam. Định lý nam châm trái cực hút nhau liệu có áp dụng được ở đây?
Sam im lặng trầm tĩnh như nước. Jully ồn ào, sexy như lửa.

Sam thích sách và thiên nhiên. Jully chán sách và yêu tiền.
Sam gần như chẳng bao giờ quan tâm đến vẻ ngoài. Jully tôn thờ chủ nghĩa hình thức.
Sam kiêu hãnh. À, riêng về khoản này hai người tương đồng, Jully cũng kiêu hãnh ngút trời.
Sam chẳng có bạn (hay không muốn kết bạn). Jully chỉ cần một tẹo thời gian để có thể bắt chuyện và hòa đồng với tất cả.
Sam không có bạn trai. Jully quên tuốt mình từng cặp qua bao nhiêu người. (khoản này thì Jully khá giống Hải Đăng).

Hải Đăng ban đầu không ấn tượng sâu mấy với Jully, hoặc cậu chán ngấy dạng con gái như Jully, hoặc cậu quá ấn tượng với Sam nên chẳng màng đến ai nữa. Nhưng mà dần dần, Hải Đăng phát hiện ra một điều khiến cậu thỉnh thoảng phải tự tát mình mấy cái: cậu hiểu sai lè về cô gái Âu Mỹ!
Jully mang bề ngoài tạm bợ kiểu fast food, song, đó là cô gái càng tìm hiểu lại càng thấy kì lạ. Kì lạ đến nỗi bị thu hút triệt để lúc nào chẳng biết. Cô ấy đối cực với Sam, nhưng cô ấy có kiểu đốt cháy trái tim người khác riêng. Cô ấy là Jully Arena – người không thích sự đụng hàng, và cũng là người không bao giờ đụng hàng.
Trông tóc vàng đỏm dáng như vậy, cứ tưởng bở là cô nàng sẽ la oai oái nếu thấy một con sâu. Ai ngờ… Jully tỉnh bơ cầm đũa gắp sâu đi trêu quanh, còn bỏ vào cổ áo Hải Đăng.
Trông môi đỏ điệu đà như vậy, cứ tưởng bở là cô nàng sẽ né tiệt mấy phong trào thể thao của trường lớp. Ai ngờ… Jully giật tưng hết mấy giải quán quân trong hội thi thể thao. Điền kinh nhất. Nhảy xà nhất. Bơi lội nhất. Quần vợt nhất. Nhảy bao bố nhất. Bóng rổ nữ cũng nhất.
Nói đến chuyện bóng rổ, Hải Đăng phải thừa nhận rằng bản thân đã được một phen nổi da gà, dựng tóc gáy khi chứng kiến Jully vào sân. Cái kỉ niệm kinh điển nhất là hôm giao hữu bóng rổ nam giữa đại học Nam Kinh với đại học Quảng Đông, Jully Arena hệt như thiên thạch đâm sầm vào trái đất.
Thế này nhé, đội Nam Kinh của Hải Đăng toàn là những cầu thủ đầy tràn tinh thần thượng võ, trung thực, thẳng thắn, hòa bình. Trong khi đó, đội Quảng Đông lại chơi bẩn chưa từng thấy, dùng đủ mọi chiêu thức qua mắt trọng tài, đả thương đối thủ. Hải Đăng nhanh nhạy như sóc cũng không thoát kiếp nạn nhân, bị gạt trật khớp chân đến mức đứng lên không nổi vào cuối hiệp một. Ở đời có câu:
“Thẳng thắn, thật thà, thừa thua thiệt.
Lọc lừa, lươn lẹo, lại leo lên.”
Trúng đâu không trúng, lại đi trúng chóc cái tình huống này. Hải Đăng giận sôi nhưng chẳng làm gì được. Nếu có Gia Nguyên ở đây thì hay biết mấy… Cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho những người vi phạm “tinh thần bóng rổ” mà cậu ấy luôn giương cao. Cậu ấy sẽ cuồng sát tơi bời khói lửa vào rổ của đối phương mà không thèm nhân nhượng cho chúng một giây để thở. Cậu sẽ dập tắt mọi sự kiêu ngạo trá hình của những trò bẩn thỉu. Gia Nguyên là anh hùng bóng rổ, là siêu nhân bóng rổ, là thượng võ bóng rổ. Nếu có cậu ấy ở đây…
Hải Đăng nghiến răng.
Bỗng, có người búng tai cậu từ phía sau. Hải Đăng xoay lại, cau mày nhìn tên con trai mảnh khảnh mang áo cầu thủ xanh dương (màu của trường đại học Nam Kinh).
“Nhìn ra ai không?” Chất giọng quen tai cất lên từ bờ môi nhạt.

Hải Đăng nhíu mày sâu hoắm. Quen. Nhìn hao hao ai đấy. Giọng cũng quen. Da hắn ngăm ngăm, tóc nâu, mắt xanh, mũi cao phảng phất nét Âu Mỹ, và cả sự thanh tú. Hải Đăng nghiêng đầu, đột nhiên há mồm trợn mắt:
“Jul…”
Tên con trai giơ một ngón tay trước môi làm dấu im lặng, miệng nhếch lên vẽ ra một nụ cười đểu lạnh:
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Trời sinh voi sinh cỏ. Người sinh heo đất thì cũng sinh nhíp để moi tiền. Vậy nên…”
“Cô đang làm cái quái gì thế Arena?” Hải Đăng che tay ghé sát thì thầm, lấm la lấm lét nhìn quanh: “Đào đâu ra cái bộ dạng lưu manh này thế?”
“Tôi xem từ đầu trận. Nửa hiệp thì ứ chịu nổi cái kiểu chơi bẩn của bọn chúng, cái kiểu chơi đần của bọn mình, nên bỏ quách đi hóa trang. Đội trưởng như cậu mà bị gạt trật khớp thì cái đội hình ẻo lả trường mình cầm cự được bao lâu? Thượng võ cái cóc khô các cậu! Nếu cậu không thể không thượng võ thì để tôi ra tay!”
“Này! Đây là bóng rổ nam nhé!” Hải Đăng suýt nhảy dựng khỏi ghế.
“Cậu nom tôi bây giờ là con gì?”
Hải Đăng cứng họng. Cậu nuốt khan mấy cái liền, thấp thỏm bẻm mép:
“Nhưng… cô biết ngoáy gì bóng rổ bóng riếc mà đòi xung trận?”
Tên con trai da ngăm lừ mắt, gương mặt lạnh tanh của hắn nói rõ hơn bất cứ ngôn ngữ nào về sự khinh bỉ. Hắn lại búng tai Hải Đăng, trề môi thảy ra một tiếng rít kiêu ngạo:
“Thấy bọn chúng chơi bẩn lắm chứ gì? Tức lắm chứ gì? Mà ứ cản được chứ gì? Này, tôi cho cậu xem thế nào mới là thủ đoạn bóng rổ nhé! Cậu nên biết là cái biệt danh “Vua gạt chân” chẳng phải huyền thoại. Chúng chưa là thá gì cả, so -với – độ – bẩn – của – tôi! Được rồi, mở to mắt ra mà xem, ai mới là kẻ mạnh!”
Vậy là “Vua gạt chân” vào sân. Gạt chân, gạt chân và gạt chân. Đối thủ không kịp thấy, không kịp hét, không kịp ứng phó. Trọng tài trợn to mắt cũng không tài nào đuổi kịp những tiểu xảo huyền thoại tua băng băng, vùn vụt. Bóng vào rổ, vào rổ và vào rổ.
Tỉ số thay đổi.
Những con điểm đỏ chót lộn ngược.
Khán đài nổ tung bởi sự phấn khích.
Những làn sóng thần cuộn lên mãnh liệt.

Hải Đăng chết điếng, ngồi im thin thít trên ghế như một pho tượng thạch cao, há hốc mồm miệng dõi theo cái bóng mảnh dẻ da ngăm tóc nâu đang quần đảo trên sân.
Một định kiến bị đập nát bét. Một tia sét ái tình bất thình lình giáng đùng xuống đầu đội trưởng đội bóng rổ trường đại học Nam Kinh. Jully Arena dũng mãnh như một con beo đốm, dẻo dai như một con trăn Nam Mỹ, kiêu hãnh như một con đại bàng núi. Khi thắng trận, cô ấy quay về phía anh, nở bung một nụ cười rạng rỡ. Đôi mắt cô ấy cũng cười.
Nếu Sam là vầng trăng lạnh, khiến Hải Đăng yêu thích một cách trầm mặc, lặng lẽ, tinh khiết; thì Jully Arena tỏa sáng như ánh dương kỳ khôi, làm tim Hải Đăng như bị thiêu rụi, nóng rực. Dường như cả tuổi trẻ bị đốt cháy trong giây lát. Cuộc đời chàng thanh niên đang phẳng lì bỗng rách toạc ra một thứ tình cảm điên cuồng, cháy khát. Và anh biết, mình bị chinh phục triệt để vào thời khắc ánh mắt hai người va chạm nhau. Đôi mắt xanh của Jully – đôi mắt tựa ngọc thủy túy kết tinh giữa lòng Địa Trung Hải. Hải Đăng yêu đôi mắt đó. Cậu yêu Arena.

Từ một cái nháy mắt đến một cái nắm tay. Từ một cái nắm tay đến một chiếc ôm. Từ một chiếc ôm đến một nụ hôn. Những chuyến hẹn hò mở ra, những cuộc dạo phố, rúc rích trong rạp phim, tín đồ shopping, đua moto, lướt đủ thứ trò cảm giác mạnh,… Hải Đăng nhận ra sở thích của cả hai giống nhau đến khó tưởng. Soi vào người kia, sẽ thấy mình rất rõ.
Như hai mảnh tim răng cưa tìm được nhau, khớp từng nét, trùng từng đường.
Như bộ tranh ghép còn thiếu được lấp đầy bởi một miếng xếp hình phù hợp.
Thật bất ngờ khi hai kẻ đào hoa, ẩm ương, cà chớn tìm được nửa kia của mình. Bỏ tiệt cái thói trăng hoa ưa tán tỉnh, trong mắt họ, chỉ còn có đối phương. Vứt quách cái lề lông bông, lách chách, trong tim họ, chỉ còn có đối phương. Đập bẹp dí cái trò bẻm mép, xẳng xớm, trong lòng họ, chỉ còn có đối phương.
Thật kỳ cục khi hai kẻ chẳng bao giờ nghiêm túc lại yêu nhau nghiêm túc đến vậy.
Thật quái đản khi hai kẻ tưởng chẳng bao giờ sắt son lại yêu nhau chung thủy đến vậy.
Thật lạ lùng khi hai kẻ tưởng bất cần, bất chấp, lại trân trọng nhau đến vậy.
Song, thật bình thường khi một anh chàng thiên tài giả ngốc và một cô nàng tài hoa, sâu sắc vờ khờ dại lại có một màn cầu hôn ngoạn ngục đến vậy.
“Màn cầu hôn ngoạn ngục”… phải, thật ngoạn ngục! Chỉ có hai người. Tại một thang máy trong suốt bị kẹt giữa tầng cao địa ốc. Trong một không gian bé tí lơ lửng trên không. Chuông báo động bị hỏng. Bóng đêm hòa tuyết thành gam xám bàng bạc. Cái lạnh ôm trùm…
Có tiếng điện thoại đứt quãng. Cô gái mở máy, nhíu mày nhìn dãy kí tự đã quen bấy. Hải Đăng đứng đối diện cô, và… cậu đang gọi cô. Nàng tóc vàng nghe máy với vẻ khó hiểu.
“Làm vợ anh nhé?” Chàng trai dựa một góc thang máy, thì thầm vào điện thoại, đôi mắt đen hắt tia nhìn nghịch ngợm đến người kia.
“Em nói “đồng ý” đi!” Chàng trai mỉm cười, lại thì thầm vào điện thoại.
“Anh bị dở hơi à?” Tóc vàng nén cục bực bội xuống dạ dày, chanh chua dằn mạnh một câu. Đã bị nghẽn thang máy trên không, đã chẳng biết đường sống chết thế nào, tên ngốc đó còn ghẹo vô duyên như thế. Thật muốn đá đít mấy phát!
“Em nói “đồng ý” đi!” Chàng trai lặp lại.
“Đợi khi chúng ta xuống đất an toàn đã. Em không muốn làm vợ ai đó trong tình trạng sống chết không rõ thế này đâu!” Đằng này bắt đầu bốc sát khí.
“Em nói “đồng ý” đi!” Chàng trai lặp lại.
“Chúng ta sắp chết đấy!”

“Em nói “đồng ý” đi!” Chàng trai lặp lại.
“Được rồi, anh chết bằm!” Cô gái thõng vai, thì thầm yếu ớt vào điện thoại: “Em đồng ý.”
“Nói lớn lên! Như thế mới đủ kích hoạt. Yếu quá nó bắt hơi không được đâu.”
“Hửm? Anh lảm nhảm gì thế?”
“Gái nói “đồng ý” lớn lên!”
“ĐỒNG Ý!” Tóc vàng bực tức rít vào điện thoại.
“Ngoan quá! Giờ thì… đằng sau quay!” Chàng trai hất cằm ngầu hết cỡ.
Jully cau trán quay lại. Mất vài giây để cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chúa ơi…” – Cô trợn mắt hét toáng.
Tòa nhà hành chính bằng kính đối diện sáng rực lên, nổi bần bật giữa phố xá hoa lệ. Những ô kính nhỏ của tòa nhà vàng óng ánh đèn. Rồi tất cả tắt phụt. Rồi rất trật tự, từng ô đèn sáng lên theo một sự chỉ đạo vô hình. Bàn tay chàng hacker thông minh siêu đẳng nào đấy đã phẩy ra hạt phép màu này. Sự sáng tạo và kì công của chàng hacker thông minh siêu đẳng nào đấy đã kích hoạt dòng ánh sáng lạ lùng.
Jully thấy những lọn tóc gợn sóng vàng lả lơi. Cô thấy đôi mắt xanh, bờ môi đỏ, sống mũi cao. Cô thấy… chân dung của mình hiện lên sống động, sáng rực ghép từ muôn ô cửa kính. Rồi cô thấy một trái tim căng mọng. Rồi cô thấy một bông hồng. Rồi cô thấy một hàng chữ chạy xoáy trôn ốc:
“JULLY ARENA, MARRY ME?”
Một chiếc ôm ấm áp vòng đến từ phía sau, cô gái tóc vàng lọt thỏm vào vòm ngực vững chải. Có tiếng thì thầm dịu dàng phả vào vành tai:
“Đồng ý hay không?”
“Thì ra “kích hoạt” anh bảo là đây?”
“Đồng ý hay không?”
“Hải Đăng này… em hỏi một câu.”
“Hỏi đi!”
“Rốt cuộc trên thế giới này… còn ai hạnh phúc hơn em không?”
Chiếc hôn ngọt rơi từ đôi mắt xanh, bầu má hồng rồi trượt dài xuống bờ môi anh đào. Chiếc hôn thay cho câu trả lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.