Đọc truyện Vai Diễn Định Mệnh – Chương 76: Nhật ký Rachel Lynes
HÔM QUA
“Ngày trôi về phía cũ…
Mây mù khỏa lấp những vì tinh tú bàng bạc, trăng hấp hối trong lớp màn đục ngầu, tựa như bị bóng mây há miệng nuốt chửng. Đêm đen như lòng. Đêm rỗng như lòng. Gió lạnh lùa vào tâm hồn trống hoác, lùa vào trái tim đau.
Tình yêu đào mồ chôn vào dĩ vãng. Tôi xa họ. Tôi yêu anh, tôi không quên được đôi mắt đen lạnh với cái nhìn sâu thẳm của anh, tôi không quên được cái chau mày cao ngạo của anh, tôi không quên được giọng nói trầm ấm từ môi miệng anh. Nhưng tôi đã chấp nhận xa anh, tập làm quen với suy nghĩ rằng anh không phải của tôi, không thuộc về tôi. Người anh yêu là Sam.
Đúng rồi, phải như vậy, người anh yêu là Sam, tôi nhất định phải nhớ kĩ điều này. Thỉnh thoảng tôi lại chìm trong mộng tưởng, tôi tự tưởng tượng tiếng gõ cửa phòng lúc nửa đêm, tôi nghĩ Hồng Quân đến, nói rằng: người anh yêu là tôi. Tôi vội tung chăn, chạy phóng ra mở cửa.
Không có ai. Hành lang vắng như tờ. Tôi rơi tõm vào bể sâu im lặng, ngột ngạt, tức thở. Không có Quân. Chỉ có sự tăm tối đặc quyện, nhỏ giọt xuống hốc mắt mỏi mệt của tôi. Mọi thứ chỉ là ảo giác.
Tự dưng tôi nhớ mẹ khủng khiếp, người tôi chưa bao giờ được gặp mặt và cũng không bao giờ có cơ hội đó. Vì mẹ chết rồi, qua đời ngay khi sinh ra tôi. Tôi đến, mẹ đi. Tôi cướp mất sự sống của mẹ, tham lam giật mất sự tồn tại của mẹ.
Tôi nhớ Quân, tôi nhớ mẹ. Tôi nhớ cả tôi lúc còn nhỏ. Tôi nhớ những phím đàn dương cầm cũ, tôi nhớ con búp bê vải tóc rối bù có nụ cười huyền bí. Tôi nhớ tập truyện “Nghìn lẻ một đêm” dày với giấy vàng ố, hoen gỉ bụi tháng năm. Tôi nhớ những lời thủ thỉ rùng rợn của thần thoại Ấn Độ, những trang khảo cổ khô khan về Ai Cập. Tôi nhớ hương hoa hồng vàng xa ngái, thẳm sâu. Tôi lại nhớ đến mẹ…
Tôi bị ảo giác, hai nhân cách nhập nhằng qua lại chóng mặt. Đôi lúc, tôi không nhớ được những gì mình vừa làm. Đôi lúc, sực tỉnh lại, tôi choáng váng nhận ra mình đang đứng ở một nơi lạ hoắc. Đôi lúc, tôi mở thao láo mắt nhìn vào cây kim đồng hồ chỉ đúng khấc 0 giờ, nhìn con lắc đồng hồ chao liên tục, rồi mộng du đứng dậy, tìm xuống hầm rượu của bố, lục tung nhà kho, trèo lên tận ban công áp mái, đi lòng vòng quanh vườn lớn của biệt thự.
Tôi không hề tỉnh táo. Tôi bị sang chấn tâm lý.
Bố đưa tôi đến bệnh viện tâm lý lớn nhất Birmingham và ông yêu cầu chính viện trưởng phải vào cuộc điều trị này…”
HÔM NAY
Ngày thứ nhất.
“Nắng gắt, trời xanh lam. Cây cối trông có vẻ ngu ngơ, hoa cỏ thảng nét vụng dại. Gió hát một bài lạc điệu, luồn qua khung cửa xếp của bệnh viện, rít lên như tiếng ngáp của một con mèo mướp lười biếng.
Tôi nhìn mình trong bộ áo quần bệnh viện xanh sọc rộng tuếch. Hơi gầy, hơi bé lại, hơi ngố. Giống hệt đứa trẻ nít lùn tịt chui vào bộ pyjamar xênh xang của bố. Không hiểu sao lúc này tôi lại nảy ra một ý tưởng khùng điên, muốn vờ trở thành một kẻ ngốc nghếch, lớ ngớ, khờ khạo. Và thế là tôi tự cười một điệu ngáo ngơ khủng khiếp. Ngồi một mình, cười một mình. May mà đây là phòng bệnh riêng, không ai có thể dòm ngó giây phút dở hơi nông nổi này của tôi. Đôi lúc tôi vẫn có hứng thú giả điên để tự xỉa xói trình độ vờ vịt của chính mình. Tôi là người có máu lập dị.
Vừa lúc đó – chính xác là cái khoảnh khắc tôi đang cười điên dại, mặt mày hết cỡ ngố đân, cửa phòng đột nhiên bật mở. Gã như một con ếch từ đâu nhảy tọt vào phòng tôi, rồi mở to mắt, trân trố nhìn tôi đến bất lịch sự.
Lâu lắc đi một hồi gã mới chịu chớp mắt một cái, giãn nét mặt còn vương rõ sự hãi hùng ra chút xíu. Gã hắng giọng, đưa tay bẻ lại cái cổ áo blue, phủi phủi hai tà kiểu trịnh trọng.
Tôi vừa định mở miệng quăng vào mặt gã cái câu: ” Sao anh vào phòng người ta mà không chịu gõ cửa?” thì một tràng liên thanh bắn ra đặc sệt mùi địa phương, chặn ngang họng:
“À, là cô gái ngu – xuẩn – tự – tử – vì – tình phải không? Tôi có vài điều muốn nói:
Thứ nhất, một khi đã xác định tự tử thì phải nhằm cái động mạch chính ở cổ mà đâm ọt một phát cho dứt khoát vào, đảm bảo chết tươi! Đừng phí công rạch cổ tay cổ chân, tọng thuốc ngủ, thuốc trừ sâu và những thứ đại loại, nhìn màu mè vậy thôi chứ rất khó đi củi.
Thứ hai, vì tôi rất đẹp trai, cô biết đấy, và cũng rất dễ động lòng trước những sự cầu xin khẩn thiết, cô biết đấy, nên tôi nghiêm túc yêu cầu cô không giở trò cầu xin tình yêu, sự quan tâm, nụ hôn, thân thể hay bất cứ thứ gì liên quan đến tình cảm tâm hồn của tôi. Bằng không tôi sẽ nảy sinh lòng đa đoan mà chấp nhận mất! Có rất nhiều kẻ khoác áo blue nhưng không phải thiên thần, tất nhiên, trừ – tôi – ra. Tôi là thiên thần chính hiệu, cô biết đấy, do đó, làm ơn đừng có bắt tôi yêu cô bằng được, hiểu không? Tôi còn phải có gia đình và vợ con đàng hoàng trong tương lai không xa nữa!
Cuối cùng, tuân thủ đúng lời thề Hippocrates: “Dù vào bất cứ nhà nào, tôi cũng chỉ vì lợi ích của người bệnh, tránh mọi hành vi xấu xa, cố ý và đồi bại nhất là tránh cám dỗ phụ nữ và thiếu niên tự do hay nô lệ”, tôi sẽ chăm sóc cô hết sức chu đáo như gà mẹ rướn cổ moi giun đất cho gà con béo ị lười biếng.
À, e rằng tôi chưa giới thiệu tên tuổi với cô thì phải, e rằng cô đang ngưỡng mộ tôi chết khiếp mà chưa biết danh tính để xin chữ kí phải không, e rằng khi tôi nói tên ra thì cô cũng sẽ thần tượng cái tên xinh đẹp của tôi mất. À, vâng, quý ông lịch lãm, thông minh và tài ba nhất Birmingham City – Samuel Gill Laurence.
À, tôi cũng e rằng tôi chưa giới thiệu mình là ai thì phải. Vâng, e rằng cô đang tò mò phát điên lên vì hồ hởi khi được gặp mặt tôi và cũng đang ức chế phát điên lên vì chưa biết cô sẽ vinh hạnh liên quan đến tôi thế nào phải không? Samuel Gill Laurence – bác sĩ điều trị tâm lý cho cô trong thời gian tới!
Cô có muốn bắt tay tôi trong niềm sung sướng không?”
Cái gã khoác áo blue mặt mũi non choẹt đến búng ra sữa, tóc nâu rắm rối nghịch ngợm, một tay đưa lên vuốt tóc, tay còn lại ngạo mạn chìa về phía tôi. Đôi mắt xanh thẳm với cái nhìn ất ơ của gã rơi tõm xuống mái đầu tôi như ghẹo chọc. Nụ cười ngoác lên gần đến mang tai cố tình khoe hai cái răng khểnh hệt như mèo Cheshire trong “Alice in Wonderland”.
“Khai thật đi! Cậu là bệnh nhân tâm thần phòng đặc cách phía cuối dãy đúng không? Biến đi trước khi tôi bấm chuông gọi người đến!” – Tôi búng thẳng vào mặt tên bác sĩ tâm lý chắc chắn 100% giả mạo kia cái câu nãy giờ nghẹn ở cổ, mặt đanh lại kiềm nén sự phẫn nộ. Một thằng nhóc điên khùng chính hiệu!
” Mời quý cô!” – Gã thả một câu lạnh tanh, đôi mắt xanh cợt nhã chợt đông đặc lại sự trầm tư, môi nhếch lên ném cho tôi một nụ cười đạt chuẩn nghiêm nghị. Rồi gã rút chiếc thẻ bọc da từ trong túi áo Blue ra, dí sát mặt tôi, đồng thời không quên bấm cái chuông tự động trên đầu giường – “Muốn gọi người thì tôi có thể gọi giúp!Miễn phí cho cô lời cảm ơn về sự tử tế hơn người của tôi!”
Đồng tử tôi sựng đứng lại trước mấy dòng in ngay ngắn trên thẻ da:
“SAMUEL GILL LAURENCE
VIỆN TRƯỞNG BỆNH VIỆN TÂM LÝ BIRMINGHAM”.
Tôi thề có Chúa chứng giám cho độ sốc kinh hoàng của mình. Gã … gã … gã hâm chết bằm đó là Samuel – một trong những bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất nước. Tôi không biết lúc đó tôi đã phát ngôn điều gì, tôi chỉ nhớ gã ta tự dưng cúi xuống, bẹo má tôi đau điếng, mè nheo mấy câu biến thái nhất quả đất:
“Này, tôi rất ghét ai đó gọi mình là ẾCH NHÁI. Mặc dù xét ra thì hoàng tử Ếch cũng là cái tên cúng cơm của tôi thật. Tôi e rằng cô đang phát hoảng vì độ đẹp trai làm lệch cả trục địa cầu của tôi. Nhưng mà này, tôi nhắc lại, đừng mang thể loại lưỡng cư đó ra ví von với tôi. Thà rằng cô so sánh tôi với cún Boo xinh tươi chun chút hay Master Cat (mèo Đi Hia) mắt tròn xoe như bi ve ấy. Nhưng mà tôi e rằng, cô phải khổ sở khi mang nhan sắc của tôi ra đọ cùng Brad Pitt, Bradley Cooper, Robert Pattinson, bởi dù sao thì… cô biết đấy, chân dung của tôi là tuyệt tác của Chúa Trời mà! Nếu cô còn bắn ra mấy lời sặc thuốc súng đó, cẩn thận tôi – đét – sưng – mông đấy!”
Lạy Chúa lòng lành, nói với tôi rằng trái ớt chuông đạt huy chương vàng marathon còn dễ tin hơn việc gã này là viện trưởng trẻ tuổi nhất Anh quốc.
Lạy Chúa lòng lành, gã còn vỗ đầu tôi, chìa ra một cái phiếu bé ngoan mới cứng, ngoác miệng cười toe:
“Nếu nghe lời tôi sẽ phát thêm khoảng vài trăm cái nữa! Ngoan!”.
Lạy Chúa lòng lành, tôi thề rằng tôi còn đủ tỉnh táo để nhận ra mình vừa rơi tọt vào tay một thằng điên!”.
_______________________
Ngày thứ hai.
Thời tiết ngố thấy mồ. Đông với Xuân cứ bện vào nhau tùy tiện như thể những đường móc trên chiếc áo len. Không khí nửa ướt nửa ráo, nắng vàng nửa nạc nửa mở, gió nửa nhão nửa hanh khô. Trên cây bằng lăng cạnh cửa sổ, một chú chim non có nhúm lông kem sữa trên đầu, gân cổ gào lên những nốt âm thanh tập tễnh buồn cười.
Tôi ngồi bó gối trên giường, nhẩn nha gặm miếng pizza nấm, nhìn những ngón chân ngọ nguậy trong bít tất xinh xắn, rồi lơ đễnh quăng ánh nhìn qua khung cửa sổ.
Kinh hoàng!
Đập vào mắt một cái đầu người bật tưng lên sau khung cửa với nụ cười ngoác rộng đến mang tai, mái tóc rối bù chôm chôm.
Tôi kinh hãi rú ầm lên, vứt tuột miếng bánh trên tay, nhanh như chớp chui tọt xuống gầm giường, run bắn đến bật khóc.
…
Cộc cộc! – tiếng gõ kính vang lên từng nấc ngắt quãng. Tôi bấu chặt lấy đầu gối, từ từ ló đầu sợ sệt nhìn về phía có âm thanh. Gã ở đâu trồi phắt lên ngoài cửa sổ như ma quỷ, nhe răng cười nham hiểm kiểu mào Cheshire, đưa hai ngón tay huơ huơ như lời chào vui vẻ. Samuel?
Tôi dụi khẽ mắt, rồi trợn tròn lên giận dữ, ném luôn cái điệu bộ thút tha thút thít một giây trước đó đi:
“Tên điên kia! Anh làm gì ngoài đó vậy hả?” – Tôi hét tướng – “Đừng mới sáng đã mò đi nhát ma tôi chứ!”.
Gã khùng chết tiệt đó mỗi ngày làm tôi đứng tim liên tù tì cả trăm lần, không bằng cách này cũng bằng cách khác. Cứ xuất thần như ma quỷ, trăm phương ngàn kế chọc tôi tức điên.
Gã dễ ợt đẩy xoẹt cánh cửa ra, chống tay lên bậu rồi nhảy tọt vào trong phòng. Vừa phủi phủi lại áo, gã vừa đằng hắng giọng, đột nhiên thò tay vào túi trong áo, lấy ra một bông hoa hơi héo rũ, ngồi thụp xuống, chìa đến trước mặt tôi:
“Tặng cô này! Hôm nay cô đẹp quá trời quá đất luôn. Đẹp kinh hoàng. Đẹp khủng khiếp. Tôi chưa từng thấy người con gái nào đẹp hơn cô đấy!”
Lại vẽ trò mới!
Tôi trợn mắt to hơn, định thốt: ” Anh lảm nhảm quái gì vậy?” thì đã bị gã bẹo tưng hai má. Gã túm đầu tôi lôi tuột ra khỏi gầm giường, thuận tay bốc luôn một miếng pizza nấm nhón vào miệng, nhóp nhép ngon lành trong vẻ tự tiện đến quái đản.
“Ê, buông ra!” – Tôi gắt ầm, một sức cướp lại hai má bị bẹo đỏ choét đau điếng – “Tên đầu chôm chôm này!”.
“Sao lại gọi người vừa khen mình xinh đẹp là đầu chôm chôm hử?” – Gã lốn ngốn thức ăn trong mồm, búng chóc vào trán tôi một cái nữa – “Tôi khen cô đẹp đấy. Hôm nay cô đẹp kinh hoàng luôn!”.
“Anh lại đang bày trò gì đấy?”
“Bày trò quái gì? Tôi đang thực thi mệnh lệnh đáng yêu của Platon mà! À, quên mất! Tôi e rằng cô vẫn chưa hiểu dụng ý lời khen của tôi phải không? Tôi biết mà! Mặt cô đang đần ra trước nhan sắc của tôi kìa. Đừng nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng đáng sợ đó! Chẳng qua Platon bảo: ” Con gái thích được khen, dù xấu. Và phụ nữ thường hay chết vì đàn ông am tường điều đó”. Vâng, cô biết đấy, tôi e rằng cô thì làm sao mà chọi lại vẻ đẹp ngời ngời của tôi? Không! Cô thì đẹp quái gì! Ở đây chỉ có tôi là đỉnh cao của mọi vẻ đẹp thôi! Tâm hồn đẹp này, thân hình đẹp này, tính cách đẹp này, và… Ôi thôi! Cô biết đấy, gương mặt của tôi là sự hoàn hảo khi Chúa nặn nên khuôn mặt cho loài người mà!” – Lua xong một tràng dài không kịp thở, gã mới nuốt ực miếng bánh cuối cùng xuống bụng. Sau đó gã quay sang tủ lục lọi tìm nước hoa quả tỉnh bơ uống.
“Biến đi!”
“Này, đừng tỏ thái – độ – vô – lễ với người điều trị điển trai này chứ! Nên nhớ là cô đang ở trong tay tôi đấy! Không phát phiếu bé ngoan cho bây giờ!”
“Biến đi!” – Tôi hét lên.
“Tin tôi đét mông cô không?” – Gã nốc một ngụm nước táo.
Tôi điên tiết, nhảy xuống giường, lao đến tủ quần áo, lôi điện thoại ra gọi:
“Bố ơi! Mau đến mang con ra khỏi đây! Con không chịu đựng nổi nữa! Bố, đến mau đi bố! Con chết mất!”.
Chiếc điện thoại đột nhiên bị rút ngon ơ, tôi trợn mắt nhìn gã đang xua xua một ngón tay trước mặt kiểu bé – con – đừng – hư . Tôi nhào vào tranh điện thoại, gào toáng:
“Bố, hắn ta không để con yên! Con muốn về nhà!”.
Gã xem tôi như con muỗi vo ve, dùng một tay chụp lấy đầu tôi đẩy lùi về sau, mặc cho tôi huơ tay huơ chân đấm đá túi bụi vẫn không sao mó được đến cái điện thoại gã đang cầm gọn lỏn áp vào tai:
“Vâng, vâng. Chào ông Robert… Tất nhiên, tôi đang dốc sức điều trị cho con gái yêu của ông đây! Bé con này chẳng qua nổi bướng ấy mà. Bướng quá đi! Ông biết đấy, ông Lynes, người ta thường nói lấy độc trị độc, thuốc đắng giã tật chính là đây này!”
“BỐ ƠI! CỨU CON! CON CHẾT MẤT!” – Tôi dồn hết hơi, gân cổ ráng sức ré om vào điện thoại.
” Ông thấy đấy! Cô ấy tích cực và linh hoạt lên hẳn so với vẻ điếc đặc, ù lì trước đây rồi còn gì!” – Gã vờ vịt cười kiểu viện trưởng thực thụ. Tên khốn kiếp! Dám bảo tôi điếc đặc, ù lì!
“…” – Bố nói gì đó.
“Phải. Tôi chắc chắn mà! Bé cưng đã khỏi 70% bệnh rồi cơ! Còn nghịch ngợm, hiếu động thế này. Sẽ sớm khỏi sạch cho xem!” – Gã vẫn giữ chặt đầu tôi. Tôi vẫn gào, đấm đá túi bụi.
“Ông Lynes cứ yên tâm đi! Giao cho tôi thế nào cũng xong!” – Gã đánh mắt sang tôi, nở nụ cười bí hiểm, cố tình nhe răng nanh ra dọa cắn –” Vâng, vâng… Cứ thế nhé!”.
Gã cúp phắt điện thoại, vạch mắt quỷ, lè lưỡi chảnh chọe:
“Tôi thắng! Ngốc mới chọi với tôi!”
“Tên khốn!” – Tôi tức đến độ tưởng rằng nếu mình là một con nhím thì nhất định sẽ bắn sạch gai vào mặt gã – “Đồ xấu xa! Đồ chết bằm! Nhất định sẽ bị sét đánh cháy đen thui!”
“Mới sáng sớm chả nên gây chú ý kiểu này đâu cô – gái – ngu – xuẩn – tự – tử – vì – tình ạ!” – Gã thậm chí không thèm nhét lời tôi nói vào lỗ tai, chỉ vờ chăm chăm vào cái bảng theo dõi sức khỏe, đều đều giọng thảy cho tôi một nhiệm vụ điên khùng mới – ” Này, vì cô vừa xấu xí vừa bướng bỉnh, nên tôi mặc dù rất thương người, rất tốt bụng nhưng không thể không phạt cô. Cô biết đấy, một bác sĩ thực thụ luôn tuân thủ nguyên tắc của mình. Vậy nên bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày cô bắt buộc phải viết một bài văn cảm nhận về vẻ đẹp làm lệch trục Trái Đất của tôi. À, cô biết đấy, tôi thì rất uyên thâm, người giỏi giang mà, nên tôi ghét mấy lối viết ngớ ngẩn tầm phào lắm nhé! Mỗi ngày phải viết một bài, ít nhất 3 mặt giấy A4, văn phong chính quy trường ốc, không ngẫu hứng, không túng tẩy tự do! Mỗi bài phải dùng một phương thức biểu đạt khác nhau: diễn dịch, quy nạp, tổng – phân – hợp, …đại loại thế, phải viết theo nhiều giọng khác nhau: hùng biện, biểu cảm, chính luận, báo chí,… đại loại thế, phải viết theo nhiều kiểu khác nhau: tự sự, miêu tả, thuyết minh, … đại loại thế, phải dùng nhiều biện pháp tu từ khác nhau: so sánh, nhân hóa, ẩn dụ,… đại loại thế! Chẳng hạn nhé: “Mặt trời đẹp thật đấy, rạng ngời thật đấy, nhưng vẫn thua xa lắc xa lơ vẻ đẹp của Samuel Gill Laurence. Samuel đẹp hơn tất cả những gì có thể đem ra so sánh. Đó là vẻ đẹp không thể dùng lời để diễn tả…” – Gã ba hoa khoa tay múa chân, mắt nhắm tịt, mặt ngước lên trời biểu cảm, không hề chú ý rằng tôi đang khom người xuống, lẳng lặng nhặt lấy chiếc dép lê tổ ong dưới sàn.
Và…
“Ê, chôm chôm!” – Tôi gọi. Gã ngừng huyên thuyên, quay mặt về phía tôi, đang định hỏi “Gì?”
Phải, một góc bẹt, thẳng một đường trực diện, chuẩn xác trên từng milimet… chiếc dép tổ ong vạch một đường thẳng tuyệt đẹp.
Tựa như cầu thủ tuyệt sát vào khung thành đối thương, dép tàn nhẫn chọi thẳng vào mặt gã. Một tiếng “BỐP” inh ỏi cả phòng rõ đáng yêu!
***
Cô y tá xinh đẹp đến giờ mang thuốc cho tôi, vừa bước vào phòng đã trợn tròn mắt trước cảnh gã đầu chôm chôm hai tay cầm hai quả trứng gà nóng ra sức lăn vèo vèo khắp khuôn mặt ngố vừa in phải một dấu dép tổ ong bầm tím.
Gã nhìn cô y tá, gào toáng lên uất ức như đứa trẻ nít bị giật mất kẹo:
“Elsa! Samuel bị cô ta chọi dép vào mặt! Samuel nhục quá người đẹp ơi!”.
***
Ngày thứ ba…
Hôm nay gã lạ lắm! Tự dưng mới sớm bửng đã chui vào phòng tôi, kéo cái ghế đẩu tới sát cửa sổ, hai tay tựa lên bậu cửa, chống cằm nhìn xa lắc xa lơ chốn nào, cả nửa ngày trôi qua cũng không hé răng một tiếng. Cố tình diễn vai pho tượng sống?
Sự im re rè rè đến quái dị kéo dài trong khoảng thời gian ngột ngạt. Tôi bỗng chột dạ, có khi nào việc tôi ném tọt chiếc dép tổ ong vào “dung nhan mỹ lệ” của gã khiến gã nổi sùng lên đến mức trở thành tự kỉ thế này không?
Cái dáng điệu thẫn thờ đến ngô nghê của gã sặc mùi trầm cảm, làm tôi bỗng nhiên thấy ngứa ngáy miệng. Cuối cùng, không nhịn nổi nữa, tôi bèn cố tình lên tiếng đập tan bầu không khí quái đản, kì cục tợn này:
“Ê, đầu chôm chôm, có thể cho tôi xuất viện sớm không?”
Gã không trả lời, cũng không phản ứng, tựa như đang đắm chìm vào cái thế giới không ai có thể mó đến của riêng mình.
“Ê, có nghe tôi nói không đấy tên kia?” – Tôi cáu kỉnh.
Gã vẫn nhìn chòng chọc ra ngoài kia, lơ đễnh đến độ một cái chớp mắt cũng lười biếng.
“Ê! Tên chôm chôm!” – Tôi xốc cái chăn, bực bội vặn to volume giọng nói- “Tên kia! Nhìn gì nhìn mãi thế? Nghe tôi nói đây này! Nhìn đây này!”.
Tôi những tưởng bở gã sẽ tiếp tục quăng sự khó chịu của tôi vào cái thờ ơ đáng ghét, ai dè, tôi còn chưa kịp nạnh họe ra câu móc mỉa tiếp theo thì gã đã đứng bật lên, quay phắt lại, cười toe toét đắc thắng vang dội:
“Ê ê! Cô vừa cầu xin tôi nhìn cô và lắng nghe cô sao? Đã bảo đừng cầu xin tôi yêu cô cơ mà! Cô biết đấy, tâm hồn và trái tim tôi đa đoan thương người kinh khủng. Thôi mà, làm ơn đi! Tôi còn phải vợ con đàng hoàng trong tương lai. Sao tôi có thời gian dư giả mà đi yêu cô được chứ?”.
Á à, thì ra là trò mới! Tôi giận sôi gan trước tràng súng liên thanh đặc sệt chất địa phương gã tống thẳng vào mặt mình, bấu lấy cái chăn bông như muốn vò nát bét, tôi gào lên:
“Tên hâm khốn kiếp này!”
“Tôi biết 99% phụ nữ đều tỏ ra tức giận khi bị nói trúng tim đen. Nhưng mà cô không cần phải kích động đến mức đó đâu. Yêu tôi thì cũng có giới hạn thôi nhé! Đừng mù quáng nhé! Và cũng đừng cầu xin thêm gì cả nhé!” – Gã túm lấy ánh mắt đại bác của tôi và đáp lại bằng cái nhún vai kiêu hãnh lẫn tự hào, cố tình trề môi tỏ vẻ ki – bo về mẩu tình cảm đa đoan thương người sắp quăng cho tôi.
“SAMUEL GILL LAURENCE!!!” – Tiếng thét xuyên qua muôn trùng lớp bê- tông cốt thép làm rung chấn cả bệnh viện.
“Chà! Gì thế này? Cả tên họ của tôi cô cũng cuồng sao? Thật quá đáng mà! Vậy là cô một mực bắt tôi phải yêu cô? Ôi đau đầu thật, tôi phải từ chối thế nào cho phải phép đây?”.
“Anh… anh…” – Tôi tưởng như cục tức sắp sửa chặn đứt yết hầu đang nghẹn bứ giận giữ của mình.
“Này, đừng thốt ra cái câu cũ rích trên phim truyền hình nhé! “Anh, anh, nhìn em, nói yêu em đi!” ấy! Không được nha, cô biết đây, Hippocrates yêu cầu bác sĩ không cám dỗ bệnh nhân nhưng lại thiếu sót một điều khủng khiếp là bệnh nhân cũng không nên giở trò dụ khị bác sĩ kiểu này. Ôi, con tim yếu đuối bé xinh của tôi!”.
“…” – Lần này thì tôi ngậm miệng, câm như hến. Cảm giác như chỉ cần hé răng ra thì tôi sẽ gào lên câu: “Tôi muốn giết người!” đang réo âm ỉ trong dạ dày phập phồng cơn tức tưởi.
Gã cũng im lặng, chợt trút một hơi thở dài rầu rĩ vô biên, giọng trầm xuống vẻ hoàn toàn bế tắc:
“Chà, còn cố tình tạo khoảng lặng cho sự lãng mạn nữa cơ. Tôi chết mất! Ồ! Đúng là tôi chết thật rồi! Này, xem như cô đã thành công. Tôi đổ rụp trước sự nài xin chân thành đau khổ của cô rồi. Thôi được, cứ xem như vậy đi, cô Đã bắt tôi dứt bỏ lòng tự trọng mà yêu cô rồi đấy! ” – Đoạn, gã ngửa mặt lên trời như để nước mắt chảy người vào trong, thì thầm ai oán – ” Ôi, vợ con tương lai, anh xin lỗi. Nhưng vì sức khỏe bệnh nhân, theo lời thề xương máu với Hippocrates, anh đành phải chấp nhận tình yêu cuồng si của cô – gái – ngu – xuẩn – tự – tử – vì – tình này thôi!”.
Tích tắc. Một phút mặc niệm trôi qua, gã từ ẩm ương quái gở bỗng quay ngoắt 180 độ, thay xoẹt qua cái mặt nạ lừa tình khác, cười tươi rói như một bông hoa mới nở sớm mai, đôi mắt xanh thẳm với cái nhìn trìu mến, chốt lại một câu ngọt xớt làm tóc gáy tôi dựng cả lên, sống lưng lạnh toát:
“Em yêu. Em đừng nhìn anh mới ánh mắt thèm thuồng đó nữa, anh ngại ngùng chết mất! Bộ muốn anh hôn em hả?”.
Lạy Chúa lòng lành, tôi thề, nếu tôi còn ở lại nơi này thêm một ngày nào nữa, ở trong lòng bàn tay quái gở của gã viện trưởng hâm điên này thêm một phút nào nữa, tôi sẽ mất trí thực sự mất thôi!
***
Cô y tá xinh đẹp vừa bước vào phòng đã trợn tròn mắt khi thấy cảnh viện trưởng trẻ tuổi nhất Anh Quốc đang bẹo má cô gái mắt tím, vỗ vỗ đầu, xoa xoa lưng, thả mấy câu ngọt lịm như nhúng vào hũ mật:
“Ngoan nào, bé cưng của anh! Đáng yêu quá đi!”
Cô gái quay phắt sang nhìn y tá, mắt ngân ngấn nước, so vai lại thu hết sức gào toáng lên:
“Elsa, tôi bị cưỡng hôn! Nhục mặt quá thể Elsa ơi!”
“Cưỡng hôn là thế nào? Rõ ràng em yêu anh đến phát cuồng lên nên anh mới mi em một cái thôi mà!” – Samuel vờ vịt uất ức, mè nheo.
“TÔI KHÔNG HỀ YÊU ANH! TÔI KHÔNG HỀ!”
“Hai lần phủ định là một lần khẳng định đấy cục cưng ạ!”. Một câu nói của viện trưởng tài năng bắn ra, bịt mồm tiếng thét của cô gái gọn lỏn.
Cô thực sự phát điên được mất!