Vai Diễn Định Mệnh

Chương 74: Kí ức màu vàng úa.


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 74: Kí ức màu vàng úa.

KÍ ỨC MÀU VÀNG ÚA.
~ Lời của Aiden Ivan
~Đuôi váy màu đỏ phần phật bay, gợn nên những đường sóng gợi cảm vô cùng. Eris tung mình trên sân băng, chân nhẹ nhàng lướt không một chút áp lực, đường sải chân rộng và uyển chuyển, hài hòa tuyệt đối giữa sắc màu ballet cổ điển với sự nổi loạn của vũ điệu hiện đại. Sắc đỏ rực cháy từ em như thiêu đốt cả sân băng lạnh giá. Tốc độ nhanh kết hợp cùng sự đối cực gay gắt về bản chất ấy đã khiến em trở thành hiện thân của một ngọn lửa dữ dội.
Một cú tung mình xoay tròn hoàn hảo trên không. Nhẹ bẫng. Eris sải tay, thần thái kiêu hãnh như nữ hoàng lửa, đáy mắt ánh lên niềm đắc thắng không gì dập tắt nổi. Rạch nát cả băng. Thiêu rụi cả sự lạnh giá. Đốt cháy sắc trắng đục mờ ảo dập dềnh trong không gian…
Cao Lịch Phong nhìn em. Gương mặt vốn phớt tỉnh, bất cần kia bỗng trở nên xa xăm, dịu dàng. Đôi mắt đen sâu thẳm của cậu ấy hướng về em, phảng phất niềm đam si mơ hồ. Lịch Phong chưa bao giờ nhìn ai như thế.
Một nỗi lo sợ rất mờ nhạt nhen nhóm trong lòng tôi. Lúc ấy, tôi không hiểu tại sao mình lại sợ. Thoáng dự cảm sâu xa nào đó lướt qua, làm mặt hồ tâm hồn tôi bắt đầu nổi những đợt sóng đầu tiên…
Năm tôi 14 tuổi, cả gia đình tôi mất trong một vụ hỏa hoạn lớn. Tôi là người duy nhất may mắn thoát chết. Trong một đêm tuyết lạnh lang thang nơi đầu đường xó chợ, tôi gặp Josh Cullens. Người đàn ông tốt bụng ấy đã đem tôi về nuôi nấng, yêu thương như con trai ruột của mình. Vợ chồng nhà Cullens chỉ có một đứa con gái duy nhất. Tôi yêu con gái của họ – Eris Cullens, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Tôi lớn lên cùng Eris, em thua tôi 5 tuổi. Eris luôn để tóc ngắn, tóc em bẩm sinh đã đỏ màu rượu vang. Em lúc nào cũng lẽo đẽo theo tôi, bám tôi như thể một cái đuôi nhỏ, nhưng chưa bao giờ tỏ ra muốn làm phiền tôi. Mọi người hay trêu Eris là “kẹo cao su bám dính Aiden Ivan”, nhưng Eris chỉ giương đôi mắt xanh bình thản, trong suốt lên nhìn họ, hồn nhiên nói: “ Tại Ivan rất giống cây kẹo mút biết đi, chỉ cần ngoặm anh ấy một miếng sẽ cảm thấy rất ngọt. Eris thích ăn kẹo mút!”.
Lí do của em rất chổi cùn. Ngoài em ra, có lẽ chẳng ai cảm thấy tôi giống cây kẹo mút cả. Nhưng tôi thích Eris bám lấy tôi như vậy. Em không nũng nịu như những đứa con gái khác, em không thích xúng xính váy đầm, em càng không thích khóc lóc yếu đuối. Eris luôn cứng rắn, trung thực và bản lĩnh. Làm cái gì, em cũng thích làm một mình, không cần người khác nhúng tay vào. Em có vòm trời của riêng em, có những mơ mộng của riêng em, có hoài bão khát khao của riêng em, chẳng cần ai vạch đường dẫn lối.
Eris nói với tôi, em muốn một ngày sẽ bước lên sân băng nghệ thuật quốc tế. Em được bố mẹ cho học trượt băng từ khi lên 5, lướt mình trên mặt sàn trong suốt giá lạnh là niềm đam mê lớn nhất của Eris. Eris yêu trượt băng vô cùng, và trên sân băng, em luôn là một ngọn lửa hừng hực cháy.
Tôi theo Eris từ những cuộc thi nhỏ nhất, đến những cuộc thi có tiếng vang. Hình ảnh em tung mình trên sân băng, những đường chân sải không áp lực, xoay vòng mãnh liệt như cơn lốc đỏ, khắc sâu vào tâm khảm tôi như một hạt ngọc châu tuyệt đẹp, lúc nào cũng ngời sáng lạ thường.
Khi Eris yêu thứ gì đó, tình cảm của em không phải nông nổi nhất thời, mà là yêu vô thời hạn. Khi Eris đặt mục tiêu làm gì đó, em sẽ làm đến cùng, dù khó khăn thế nào đi nữa, tất nhiên là làm một mình. Em rất cố chấp, và, em cũng rất độc lập.
Eris như cánh chim tự do.
Nhưng ở cạnh tôi, lúc nào em cũng bé nhỏ, mong manh. Tôi tự xem mình như bầu trời rộng lớn, có thể mãi mãi xanh để che chở cho cánh chim tự do ấy. Tôi yêu Eris hơn yêu cuộc đời mình. Tôi yêu Eris hơn yêu sự sống mình.
Hạnh phúc lớn nhất của tôi chính là nhìn Eris hạnh phúc…
Năm tôi 17, Eris 12, bố mẹ Cullens bất ngờ bị tai nạn ô tô qua đời. Tôi trở thành trụ cột gia đình. Tôi nuôi sống Eris nhờ chính tiền học bổng đạt được từ trường đại học Birmingham City. Cái tên Aiden Ivan luôn luôn đứng đầu trong mọi bảng xếp hạng, găm chặt vào vị trí số 1 như điều hiển nhiên nhất. Eris sống tốt khi tôi học tốt, thành tích của tôi càng cao bao nhiêu, cuộc sống của anh em chúng tôi lại bớt khó khăn bấy nhiêu. Rồi Eris cùng thi đỗ vào Birmingham City với số điểm tuyệt đối, còn tôi, được giữ lại giảng dạy chuyên ngành thiết kế kiến trúc ngay khi vừa tốt nghiệp.
Chúng tôi nương tựa vào nhau, như hình với bóng.
Cao Lịch Phong ban đầu là một du học sinh đến từ Trung Quốc, cũng giống như tôi, cậu được giữ lại trường khi vừa tốt nghiệp để giảng dạy bộ môn Kinh Tế học cho đông đảo sinh viên Trung Quốc vì có thành tích xuất sắc.
Tôi và Lịch Phong khá thân thiết. Sự trầm tính của tôi đi bên cạnh cái ngông ngạo của Lịch Phong như một cặp bài vừa đối lập, vừa tương tác bổ sung. Lịch Phong quả thật rất ngông, cậu ấy là một người có ngạo cốt.
Cái ngông của Lịch Phong thể hiện từ trong ra ngoài. Cậu ấy không có tác phong nghiêm túc, đứng đắn của một giảng viên. Trong khi người ta mặc âu phục đóng thùng gọn gàng, tay xách cặp ngay ngắn lịch lãm, thì Lịch Phong lại là một sự đối cực hoàn hảo. Cậu mặc quần jean bạc bạc, áo sơ mi thả ra ngoài phủi phủi bụi bụi, tóc để rối rối, đeo ba lô một vai, lái chiếc xe đua suzuki đâm thẳng vào cổng trường chẳng kiêng nể ai. Hiệu trưởng có kỉ luật, cậu cũng mặc kệ, dù sao cũng đã hợp đồng, Lịch Phong tuổi trẻ tài cao, giảng dạy cho sinh viên hiệu quả bậc nhất, muốn đuổi cũng không đuổi được.
Những người khác thường du di điểm số cho sinh viên năm tư, Lịch Phong lại đặc biệt dị ứng chuyện này. Sinh viên bao giờ cũng run như cầy sấy trước nụ cười kiêu bạc của cậu ấy khi lên xin xỏ điểm, cùng câu nói như tát nước vào mặt: “ Xin tiền của bố mẹ đã thấy nhục rồi, xin điểm của tôi thì MAX nhục!”. Nếu có kẻ mặt dày kéo đến tận nhà cậu để xin xỏ, sẽ há hốc miệng khi thấy hai câu đối đỏ lòe cậu dán trước cửa:
“ NHỮNG TÊN BẤT NGHĨA THÔI KHỎI ĐẾN
ĐỂ MẶC THỀM TA PHỦ RÊU XANH!”
Và rồi ngậm ngùi đi về.
Lịch Phong là kiểu người vừa đấm vừa xoa. Đôi khi, sinh viên ghét cay ghét đắng cậu, nhưng cũng có lúc chúng thấy ở trên đời này, cậu là người dễ thương nhất. Ngày Quốc Tế Phụ Nữ, trường bảo thủ một mực không cho sinh viên ra ngoài, Lịch Phong nghênh ngang vào phòng bảo vệ, cướp giật chìa khóa để mở cổng cho sinh viên nam ra ngoài mua hoa tặng các bạn nữ. Thầy hiệu trưởng gào vào mặt Lịch Phong: “Tại sao anh dám làm thế? Anh đang xúi bọn chúng nổi loạn phải không?”. Cậu ấy liếc mắt, buông một câu làm hiệu trưởng ngây ngốc: “ Đàn ông chinh phục thế giới. Phụ nữ chinh phục đàn ông. Đừng nói với tôi hôm nay ông bủn xỉn đến độ không mua cho vợ một bông hoa hồng!”
Sinh viên cũng rất thích xem Lịch Phong đá bóng. Đường đường là giảng viên, nhưng trong trận bóng nào của sinh viên cậu cũng tham dự, lại còn đá rất hăng.

Dáng người thanh cao di chuyển trên sân bóng vô cùng linh hoạt, Lịch Phong luồn lách nhanh nhẹn như con sóc. Nhưng khi đến gần sát khung thành, một sinh viên bất ngờ lao vào cản, va Lịch Phong một cú rất mạnh.
Bịch! – Lịch Phong ngã xuống, âm thanh nặng nề kia vọng cả vào khán đài ồn ào. Tôi thót tim nhìn gương mặt cậu ấy trắng bệch vì đau. Đôi tất trắng thoáng ướt át một màu đỏ loang lổ vùng cổ chân. Khán giả nín thở.
Đôi mắt Lịch Phong tối tăm, cậu phẫn nộ đấm xuống nền sân thi đấu một cái. Giây sau đó liền bật dậy, lao đến đối phương như cuồng phong, cướp bóng, và tung một cú tuyệt sát vào khung thành.
Trọng tài thổi còi, đội Lịch Phong chiến thắng. Khán đài ào ào tiếng vỗ tay.
“Aiden, người ghi điểm vừa rồi là ai?” – Eris ngồi lặng rất lâu, bất ngờ lên tiếng.
“Cao Lịch Phong, bạn anh. Cậu ấy là giảng viên khoa Kinh Tế học trường mình!” – Tôi ngạc nhiên nhìn em. Eris bất đắc dĩ mới bị tôi lôi đến đây xem bóng đá, suốt trận vừa rồi em lơ đễnh chơi game. Tôi không ngờ em cũng có hứng thú với pha ghi bàn của Lịch Phong.
“Cao Lịch Phong sao… “- Ánh mắt Eris trở nên xa xăm kì lạ. Em nhìn theo bóng Lịch Phong đi cà nhắc vào bên trong sân.
Đó là lần đầu tiên em lên tiếng hỏi tôi về một người lạ. Eris nếu xét ra thì khá khó gần, vì em ít khi bắt chuyện, cũng rất ít khi để tâm đến chuyện của những người xung quanh. Sự dịu dàng trong đáy mắt Eris lúc ấy khiến tôi lạ lẫm…
Eris vừa hoàn thành xong phần thi trượt băng nghệ thuật cấp quốc gia. Em đã thay một bộ đồ thể dục gọn gàng, tay xách hộp đựng giày trượt, tiến về phía tôi và Lịch Phong.
Nét mặt em không để lộ sự phấn khởi vì vừa giành cúp vàng, nhưng đôi mắt bình thản, trong suốt của em lại sóng sánh niềm vui. Tôi ôm lấy Eris, thì thầm trong niềm tự hào vô tận: “ Eris, chúc mừng em. Em rất tuyệt!”
“Cám ơn Aiden!” – Eris khẽ đáp. Rồi em hướng ánh nhìn về phía Cao Lịch Phong bên cạnh tôi.
Lịch Phong chẳng hề lên tiếng, cậu chỉ lẳng lặng tiến đến, rồi quỳ xuống trước Eris, cẩn thận thắt lại dây giày bata đã tuột của em. Tay cậu tỉ mẫn rút chặt chiếc nơ xinh xắn màu đỏ lại.
Eris nhìn Lịch Phong, đôi mắt lấp lánh nụ cười, hai má thoáng ửng hồng. Họ chỉ nhìn nhau, đơn giản chỉ là sự giao nhau của ánh mắt xanh biếc và ánh mắt đen huyền. Không nói lời nào, nhưng đong đầy một nét cảm tình sâu sắc.
Thời khắc ấy, tôi bỗng thấy mọi thứ quanh mình trở nên xa xăm. Dường như, tự bao giờ, tôi trở thành kẻ ngoài cuộc…
Tiếng hai ly rượu chạm nhau vang lên khẽ khàng, tôi ngửa cổ, uống một ngụm vừa đắng chát vừa cay xè. Lịch Phong nhìn tôi, giọng an tĩnh:
“Aiden, chúng ta đến đây không phải chỉ để uống rượu phải không?”
Chất men ngà ngà thấm vào máu, đầu tôi hơi nặng, lí trí chênh chao đôi chút. Tôi im lặng, lại uống thêm một ly nữa. Tay đưa lên day day giữa trán, tôi thở dài mệt mỏi, giọng khàn đi:
“Lịch Phong… đừng đến gần Eris nữa!”
“Tôi không hiểu ý cậu!” – Lịch Phong nhấp ngụm rượu, nhìn xa xăm.
“Đừng nói dối! Cậu hiểu rất rõ điều tôi muốn nói là gì!”
“Tôi chỉ là quan tâm cô ấy”.
“Cậu yêu Eris?” – Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên cùng hơi rượu. Thứ chất lỏng đậm men trong ly sánh cả ra ngoài, từ đáy lòng bắt đầu cuộn lên sự phẫn nộ.
Lịch Phong không trả lời. Cậu lại nhìn xa xăm, không phải trốn tránh câu hỏi của tôi, mà là đang chuẩn bị ột câu trả lời nghiêm túc. Tôi càng thấy tâm trí mình bức bối hơn, lòng nóng như lửa đốt, có gì đó cồn cào dữ dội. Giọng tôi nghẹn lại như thể vướng một vật lớn nơi cổ họng:
“Lịch Phong, tôi yêu Eris từ bé, tôi lớn lên cùng cô ấy, chúng tôi luôn ở bên nhau. Tôi xem Eris còn quan trọng hơn cả sự sống của mình. Cậu không thể nào nhẫn tâm tách chúng tôi ra. Cậu chỉ là người đến sau! Cậu không thể phá vỡ tình cảm giữa chúng tôi… Tại sao lại là Eris? Tại sao cậu chọn Eris? Cậu có thể yêu bất kì ai, có thể chọn bất kì cô gái nào, ngoại trừ E…”
“Aiden, còn nhớ hồi học năm ba chúng ta đã cùng đọc một bộ tiểu thuyết rất dài không? Bộ tiểu thuyết về gia tộc ma cà rồng và người sói ấy?” – Lịch Phong cắt ngang lời tôi bằng một câu hỏi lạc đề. Cậu lắc lắc ly rượu có viên đá nhỏ bên trong, trầm ngâm mỉm cười.
“Ý cậu là gì?” – Tôi cau mày, trong đầu loáng thoáng nhớ lại bộ tiểu thuyết dài tập “Twilight” của Stephenie Meyer.
“Phần “Breaking Dawn”, Jacob Black có mặt khi Bella sinh Renesmee. Cậu ấy gần như ngay lập tức“gắn kết”cách vô thức với con gái của Edward Cullens và Bella Swan vì nhìn vào mắt cô bé. Renesmee Cullens đã chọn Jacob!”
“Một phản ứng không chủ ý khi một người sói tìm thấy người bạn đời của mình?” – Tôi lờ mờ đoán ra điều tiếp theo Lịch Phong muốn nói.
“Phải. Một lực hút vô hình, và mạnh kinh hoàng.” – Lịch Phong đăm chiêu nhìn thứ chất lỏng trong suốt sóng sánh trong ly. Giọng cậu bỗng trầm lại như tiếng gió len mình qua vòm cổ thụ – “Aiden, chơi với tôi lâu như vậy, cậu biết rõ con người tôi một khi đã quan tâm điều gì thì sẽ theo đuổi đến cùng. Không ai cản đường được tôi. Trừ phi chính bản thân tôi không muốn.”
“Cậu không thấy mình đang rất giống một kẻ cướp sao? Cậu định giật Eris khỏi tay tôi?”
“Tôi chưa nói thế bao giờ. Là cậu tự vẽ đường cho hươu chạy trước”. – Lịch Phong nhướn mày, nở nụ cười nửa miệng rất nhạt – “Cậu đang sợ tôi?”
“Phải…” – Tôi hớp rượu, khẽ chau mày – “Cậu luôn làm người khác sợ… Nói tôi nghe, tại sao lại là Eris? Tại sao nhất định chọn Eris?”
“Aiden, tôi không chọn Eris, mà là Eris chọn tôi!”– Lịch Phong bình thản nhìn thẳng vào mắt tôi, khẳng định rõ mồn một – “Tôi yêu Eris không chủ ý. Tôi yêu Eris cách vô thức. Nhưng, đó là sự gắn kết kì lạ, tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế với bất cứ người con gái nào. Cảm giác ấy như axit ăn mòn cả tim. Chỉ cần ánh mắt cô ấy hướng về phía tôi, tôi lập tức mất hết cả phòng ngự.”
Cảm giác như có một sợi chỉ mảnh luồn qua những khe trái tim tôi và siết chặt lại nhức nhối.
“Từ khi nào cậu lại như thế?” – Ly rượu trong tay rung mạnh, tôi tưởng như có thể bóp vụn nó ra.
“Từ khi Eris Cullens xuất hiện trong tầm mắt tôi lần đầu!”

Tôi lảo đảo về nhà trong cơn say. Eris sốt ruột đứng ở bồn hoa trước cổng đợi tôi. Trời lạnh như thế mà em chỉ phong phanh chiếc áo gió thể thao, da em trắng xanh lại. Hình như đã đợi tôi rất lâu.
Vừa thấy bóng tôi, Eris lao ngay đến, giọng bồn chồn:
“Aiden, anh đi đâu mà em gọi điện…”- Rồi đột nhiên em sững lại, cao giọng thảng thốt – “Anh… uống rượu?”
Tôi chẳng nói gì, chỉ im như phỗng giương đôi mắt nhuốm màu ngà ngà nhìn em. Eris ngạc nhiên. Phải rồi, em chưa từng thấy tôi uống rượu bao giờ, em chưa từng nghĩ một người đứng đắn, nghiêm túc như tôi cũng có lúc say.
“Có chuyện gì vậy Aiden? Sao anh tìm đến rượu?” – Hình như trong ánh mắt lo lắng của em có pha chút trách móc. Eris đưa bàn tay lạnh ngắt lên áp vào má tôi, khẽ khàng hỏi – “Đã có chuyện gì khiến anh không vui vậy?”
Tôi giữ bàn tay bé nhỏ lại trên má mình, rồi cúi xuống, hôn nhẹ vào lòng bàn tay như băng tuyết của em. Hơi thở ngắt ra từng quãng, đáy lòng xao động, tôi nhìn thẳng vào mắt Eris, hỏi:
“Eris, rốt cuộc em xem anh là gì? Em xem Aiden Ivan này là gì?”
Eris chớp mắt, bỗng đưa luôn bàn tay còn lại áp vào má tôi, xoa xoa như người ta nựng trẻ con, em mỉm cười, tròn trịa nhấn từng chữ:
“Ivan là người quan trọng nhất.”
“Có ai hơn anh trong lòng em không?”
“Không. Ivan luôn quan trọng nhất” – Eris đáp rành mạch. Tôi cười, nhưng nụ cười còn chưa kịp vẽ ra hết trên vành môi đã vội đông cứng lại. Tiếng Eris rơi vào tim tôi như một vết cắt sâu hoắm – “Anh là anh trai của em. Không ai quan trọng hơn anh. Ivan là một phần sự sống của em. Người anh trai tuyệt nhất trên đời”.
“Anh trai?” – Tôi cảm thấy đôi mi mình nặng trĩu, tựa bao nhiêu gánh nặng trên đời bỗng đổ dồn lại trên mi, kéo chùng nó xuống, che phủ cái nhìn đau đớn của tôi hướng vào Eris. Lời nói uất nghẹn nơi cổ họng, hơi rượu thấm vào phần lí trí yếu ớt – “Eris Cullens… em biết rõ anh yêu em như thế nào, yêu đơn thuần như một chàng trai yêu một cô gái. Anh không xem em là em gái. Anh xem em là người anh yêu. Từ đầu đã thế rồi… ngay từ đầu anh đã yêu em… em không thể giả vờ mình không biết gì cả. Eris, em biết anh yêu em…”
Eris rời tay khỏi má tôi, rất tự nhiên, em choàng tay tôi sang vai mình, dìu tôi vào nhà. Tiếng em văng vẳng bên tai tôi, như gió:
“Ivan, anh say lắm rồi. Ngoài đây lạnh lắm, anh sẽ cảm mất…”
Eris lãng tránh lời tôi. Một kiểu cự tuyệt âm thầm. Em quan trọng nhất với tôi, tôi quan trọng nhất với em, nhưng tôi biết giữa chúng tôi có một khoảng cách về trái tim… đủ cho Lịch Phong xen vào và thay thế…
Bởi Eris chưa từng yêu tôi. Ngược lại, Eris rất yêu Lịch Phong. Chỉ qua cái cách em nhìn Lịch Phong, tôi biết em cảm tình với cậu ấy biết nhường nào.
Giữa mạng sống của tôi và Lịch Phong, hiển nhiên, Eris sẽ chọn tôi. Giữa tình yêu với tôi và với Lịch Phong, hiển nhiên, Eris sẽ chọn Cao Lịch Phong.
Eris vừa nhận bằng tốt nghiệp đại học, còn tôi được trường cử sang Pháp giảng dạy – giao lưu một chuyến khoảng 20 ngày.
Tôi đi, Eris giúp tôi chuẩn bị đồ đạc. Em là người chu đáo, cứ dặn dò tôi như thể em là chị cả trong gia đình.
“Aiden, phải ăn đủ bữa đấy. Anh lúc nào cũng coi thường sức khỏe.”
“Aiden, ngày nào cũng phải gọi về cho em nhé!”
“Aiden, có gì không ổn thì phải nói ngay với những người cùng đoàn được không?”
“…”
Em nói rất nhiều, đến khi ra sân bay tiễn tôi vẫn còn lo mình dặn thiếu điều gì đó. Eris ôm tiễn tôi, hôn nhẹ lên hai má:
“ Đừng quên những lời em dặn đấy. Em chỉ sợ anh tỏ ra bất cần!”
Tôi hướng ánh nhìn về phía Cao Lịch Phong đang đẩy xe vali giúp tôi gần đó, cậu ấy đến cùng Eris để tiễn tôi. Rồi tôi lại nhìn em, mỉm cười rười rượi, cúi xuống hôn lên một bên má Eris, tiếng thở tôi bỗng trở nên sâu thẳm hòa cùng giọng nói phảng phất buồn thương:
“ Còn anh chỉ sợ một điều… rằng em yêu cậu ấy hơn yêu anh”.
Một tai nạn khủng khiếp xảy ra. Máy bay BA 98 đi vào vùng nhiễu động khí. Radar mất tín hiệu. Một màn xáo trộn của phi cơ, tiếp viên và hành khách. Vật dụng bị quăng vào vòng xoáy hỗn loạn của những cơn xóc mạnh. Tiếng lạo xạo phát ra từ máy đàm của trưởng phi hành đoàn thật sự căng thẳng: “ Quý khách không rời vị trí, xin cố gắng trấn tĩnh tinh thần, máy bay đang đi vào vùng thời tiết xấu…”
Và, kinh hoàng. Máy bay mất kiểm soát, rơi tự do xuống eo biển Manche.
Những tiếng thét cất lên.
“Lạy Chúa tôi… Lạy Chúa tôi…”
Biển cả há miệng đớp chiếc BA 98 như một con thủy quái hung dữ đớp mồi. Tiếng thét bí ngặt trong chu vi nhỏ bé còn chút không khí hiếm hoi. Rồi không khí bị rút hết. Rồi thân máy bay bị áp lực đập vỡ thành những mảnh lớn. Rồi nước tràn vào khoang. Rồi đại dương phủ trùm tất cả. Rồi nguýt lên một sự im lặng trá hình…
Im lặng đến kì dị.
Báo đài mấy ngày nay liên tục đưa tin về vụ máy bay BA 98 rơi tại eo biển Manche. Không khí cả nước bí bách đến ngạt thở. Chuyện kinh hoàng này lâu lắm rồi không xảy ra, bây giờ đột nhiên trồi lên như một cú đấm tàn bạo giáng xuống sự sống an nhiên của những người dân Anh. Mọi thứ hỗn loạn, tin tức xoay vần, nhàu nát tựa bị quăng vào lòng máy xay sinh tố, cắt nghiến những nỗi đau và lo sợ thành từng mảnh, rải khắp xứ sở sương mù.
“Eris, chúng ta về đi. Em đã đứng ròng rã ba ngày rồi. Eris, em đang bị sốt!” – Lịch Phong khoác thêm áo ấm lên đôi vai hao gầy của người con gái, giọng khản đặc sự bất lực.
Eris túm lấy tay cậu, đôi mắt mở to, một màu xanh trống rỗng, khánh kiệt, cạn lấp mọi cảm xúc. Nỗi đau dâng lên trên thần thái đờ đẫn, nhợt nhạt của em. Em lắc đầu, liên tục mấp máy đôi môi khô nứt như ngày hạn:
“Lịch Phong, nói không phải đi! Nói tất cả chuyện này không thực đi! Nói Ivan không bị làm sao cả đi! Nói với em như vậy đi Lịch Phong! Ivan không có chuyện gì cả đúng không? Anh ấy không sao cả đúng không? Chuyện BA 98 rơi chỉ là tin đồn thổi phải không?”
Lịch Phong im lặng trong khổ sở, nuốt cái nhìn vô hồn của Eris xuống đáy lòng đầy bão tố. Cậu ôm Eris vào lòng, nhắm mắt tàn nhẫn dồn em vào bước đường cùng của sự thật, cậu không thể lừa Eris:
“Anh không thể nói dối. Eris, Aiden Ivan chết rồi!”
“ KHÔNG! LỊCH PHONG! KHÔNG THỂ NÀO CÓ CHUYỆN ĐÓ!” – Eris xô cậu ra, gào lên, nước mắt như quả chanh mọng bị bóp mạnh, bật ra cay đắng. Rồi em đổ người ngồi thụp xuống, không còn chút sức lực nào đọng lại trên thành mạch trái tim Eris, tim dường như ngừng đập. Tiếng nức nở của Eris hòa vào bao tiếng than khóc khác. Sự thật ấy cắn xé ruột gan em. Sự thật ấy giáng xuống em như lưỡi đao lạnh lùng của một tên đao phủ xử trảm độc tàn.
Aiden Ivan chết rồi. Aiden Ivan chết rồi. Aiden Ivan chết rồi…
Âm thanh đó cứ vang vang mãi, ám lên từng sợi thần kinh yếu ớt của Eris. Một phần sự sống của Eris – Aiden Ivan, đã bị số phận cắt lìa khỏi em. Trên đời không còn Ivan nữa. Trên đời không còn người Eris cho là quan trọng nhất nữa.
Hơn hai tháng sau sự việc máy bay BA 98 rơi tại eo biển Manche…
Birmingham trắng xóa tuyết. Tuyết phủ dày trên những nóc nhà tam giác, đường phố kết hoa giăng đèn sáng rực. Những ca khúc giáng sinh len lỏi mọi ngõ ngách vốn ngủ quên của thành phố. Tiếng hát thiên thần bè phối, hòa kết vào nhau thanh thoát, xếp lớp lên âm thanh cuộc sống sôi động, như những đường móc đan xen nhau trên một chiếc áo len dày.
Riêng căn nhà màu xanh cuối con phố Belle vẫn im lìm, không chút sức sống. Nó không mừng giáng sinh, không giăng đèn, không mở “Silent Night” “ Holy Night” như mọi năm. Nó thật tối tăm, u ám.
Đó là nhà của tôi.

Tôi gõ cửa. Một lát sau nghe tiếng dép bông đi trong nhà loạch xoạch vọng đến chỗ mình. Cánh cửa bật mở.

Xoạch! – Chùm chìa khóa rơi xuống nền gạch men, dội vào không gian một tiếng khô khốc. Eris sững sờ nhìn tôi, gương mặt cứng lại như pho tượng thạch cao, hai mắt em mở to bàng hoàng.
“Eris… anh về rồi đây!” – Tôi kéo chiếc khăn choàng cổ xuống khỏi cằm, phả ra một làn không khí mỏng tang trắng sữa.
“I…Ivan…” – Môi em khẽ mấp máy, bật ra thứ âm thanh của sự kinh ngạc tột độ.
“Phải. Là anh!” – Tôi tiến lại gần hơn, đẩy cảnh cửa ra một chút. Chúng tôi đứng sát nhau, Eris vẫn chỉ cao đến ngực tôi. Tôi đưa tay vén một lọn tóc đỏ rượu ra sau vành tai nhỏ nhắn, khẽ vuốt ve bầu má mềm mại của Eris cách âu yếm. Hai tháng rồi, Eris lại càng xinh đẹp thêm, mặc dù thần thái có tiều tụy đi. Làn da trắng xanh yếu ớt, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm và xanh rờn như nước Địa Trung Hải, môi hồng cánh đào thắm tươi. Và, tóc em đã dài ra đến vai, óng ánh ngọt ngào.
“ Em đẹp quá!” – Tôi thì thầm, vòng tay ôm Eris trong niềm hạnh phúc vô bờ. Cuối cùng cũng về đến nhà, cuối cùng cũng gặp được em.
“ Ivan…” – Eris vẫn bất động, cả người cứng ngắc. Em chợt xô tôi ra, nhìn tôi với vẻ không – tin – nổi. Em lắc đầu, đôi mày khẽ chau lại như đang cố phủ định điều gì đó, giọng em run lên tê tái – “ Không… anh chết rồi… Ivan chết rồi…”
“Có phải em không nhận ra anh?” – Tôi cúi nhìn em, bắt gặp chân dung mình trong đáy mắt trong suốt. Đúng vậy, tôi khác lắm. Đôi gò má cao và hóp lại, gương mặt xanh xám, cằm lún phún râu. Tôi đã gầy sọp đi, đánh rơi mất gần ¼ trọng lượng cơ thể khi trước. Sinh khí chết chìm trên thần thái đờ đẫn của tôi. Rất khác Aiden Ivan lúc rời đi.
“Là…anh thật …sao?” – Eris dường như đã lượm lại được chút trấn tĩnh. Em cố gắng nói mà không lắp bắp – “ Anh… không chết sao? BA 98 …” . Bỗng nhiên, em ngưng bặt lại. Rồi thất thần cao giọng, có cái gì vỡ ra trong lí trí tê liệt của em– “ Ivan… lạy Chúa… anh còn sống!”
“Anh còn sống. Eris, anh còn sống! BA 98 rơi xuống Manche, nhưng lúc đó anh vừa kịp mặc được áo phao. Máy bay vỡ ra, anh bám vào được một mảng nổi. Còn vài người nữa… Bọn anh được một tàu đánh cá xa khơi của Pháp cứu. Anh không chết… Nước rất lạnh, người ta chết rất nhiều… Anh ngâm mình dưới nước hơn hai ngày. Lúc đó, anh nghĩ đến em. Anh không thế chết… Vì Eris đang đợi anh ở nhà…” – Cánh khói tỏa ra từ hơi thở dồn dập của tôi tụ lại trắng đục. Cả người tôi lạnh cóng nhưng tim thì đập dồn như sắp rơi ra khỏi lồng ngực. Mặt tôi nóng bừng bừng. Tâm hồn tôi giây lát như bị bóp nghẹt khi quá khứ đánh xoẹt qua những cảnh kinh hoàng ấy. Tôi đã rất lạnh. Tôi đã chứng kiến rất nhiều người chết. Xác họ nổi lên và rữa ra ngay trước mắt tôi…
“Chúa ơi…”’ – Eris liên tục thốt lên. Tay em run rẩy nắm lấy áo da của tôi, đáy mắt em đỏ hoe sự tổn thương – “Tại sao anh không liên lạc với em? Tại sao anh không nói cho em biết anh vẫn còn sống? Tại sao anh để em tin rằng anh đã chết đi?”
“Anh bị thương nặng. Anh hôn mê nhiều ngày. Khi tỉnh lại, ban đầu anh đánh mất hết ý thức, anh không nhớ được gì cả. Trí nhớ của anh chỉ mới khôi phục gần đây, khi anh vô tình xem một diễn viên trình diễn trượt băng nghệ thuật. Không phải anh không muốn liên lạc với em, mà là anh không thể… Thậm chí anh còn không nhớ được mình là ai… Anh luôn buột miệng gọi tên Eris, nhưng anh không nhớ đó là tên ai…”
“Chúa ơi… Ivan… Ôi Chúa ơi…” – Eris thốt lên bằng cái giọng đau đớn cùng cực, em run lẩy bẩy, choàng tay ôm tôi, cuống quít hôn lên má tôi. Nước mắt em tuôn ra, rơi xuống vai tôi, đánh tan đi cái lạnh cóng mùa đông đang ám trên tà áo.
“Ai đến vậy Eris?” – Một giọng nam trầm ấm vọng ra từ phía bếp rơi vào không gian như cây đinh đóng xuyên qua màng nhĩ. Tôi ngơ ngác nhìn thân ảnh cao ráo đi ra từ phòng bếp nhà mình. Cao Lịch Phong trên tay cầm tách ca cao nóng, mặc áo quần thể dục thoải mái.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, niềm kinh ngạc tóe lên như tia lửa văng ra từ lò luyện kim.

Cao Lịch Phong, tại sao cậu ấy lại ở trong nhà tôi? Với bộ dạng như chủ nhà đó?
“Eris… tại sao…” – Tôi mở to mắt nhìn em. Một bạt tai giáng thẳng vào lí trí tôi, cơn sóng thần dâng lên nuốt trọn tâm can. Bước chân đặt trên thảm nhà của tôi bỗng yếu ớt rụt lại. Trong khoảnh khắc, tôi hiểu được điều gì đang xảy ra.
Người ở bên Eris là Lịch Phong, người rời xa Eris là tôi. Người Eris yêu là Lịch Phong, người Eris không yêu là tôi. Người Eris cần là Lịch Phong, người Eris không cần là tôi.
Sự trở về của tôi trong tình huống này là VÔ NGHĨA.
Những âm thanh và đèn điện xung quanh tắt vụt hết trong tâm trí tôi. Tôi nhìn hai người họ, cổ họng nghẹn đắng. Lịch Phong không nói gì, Eris không nói gì, và cả tôi cũng lặng thinh bất lực. Im lặng đến ngạt thở.
Tôi hèn nhát như con rùa rụt cổ vào mai, cụp mắt xoay người phóng thẳng ra không gian ngập tuyết trắng xóa. Tiếng thét của cả Eris và Lịch Phong đồng vọng, cố túm lấy tà áo bị tuyết cắn nát của tôi.
“AIDEN! DỪNG LẠI! AIDEN IVAN!”
Sự sống thật có ý nghĩa. Nhưng với tôi bây giờ, thà chết đi, thà đừng bao giờ quay trở lại mới hạnh phúc.
Tiếng chân dồn dập đuổi theo đàng sau. Một lực kéo mạnh lôi tôi lại. Tôi thở dốc, một màn nước phủ lên giác mạc bỏng rát. Người thanh niên túm chặt tay tôi, tiếng nói cậu đứt khúc ra vì lạnh:
“ Ivan. Chúng ta cần nói chuyện. Mọi chuyện không phải…”
Tôi quay phắt lại nện một cú đấm phẫn nộ vào mặt Lịch Phong, gào lên điên tiết:
“Bỏ tay tao ra thằng khốn! Tao không quen mày! Thằng khốn nạn!”
“Bình tĩnh đi Ivan! Cậu phải nghe tôi nói!” – Lịch phong cắn chặt môi ngăn dòng máu len ra từ khóe miệng rách.
“Mày còn định bao biện điều gì với tao? Nói rằng mày chỉ đến nhà tao thăm Eris một chút ư? Nói rằng mày đã không ở nhà tao suốt hai tháng vừa rồi và không kè kè bên cạnh Eris ư? Nói rằng mày cũng đau đớn khi nghe tin tao chết ư? Thật khốn nạn! Tao đã xem mày là bạn. Tao đã xem một thằng mong tao chết để cướp người tao yêu thương nhất về tay mình là bạn!” – Tôi lại quăng một cú đấm vào ngực Lịch Phong, trút tất cả phẫn uất vào tiếng thét của mình.
“Không phải! Cậu bình tĩnh đi!” – Lịch Phong trừng mắt, phun toẹt ngụm máu ngập trong khoang miệng xuống nền tuyết trắng xóa. Máu loang lổ trên nền tuyết như một bông hoa kì dị.
“Mày còn muốn tao bình tĩnh trong tình huống này? Tao không cần nghe gì hết!”
Bốp! – Một cú đấm khô khốc xé toạc không gian giá lạnh. Không phải tôi đánh Lịch Phong, mà là cậu ấy đánh tôi. Lịch Phong túm xốc lấy cổ áo tôi, gào lớn:
“ Ivan. Eris vì cậu mà đau khổ đến mức lao đầu vào xe tự sát. Cô ấy vì cậu mà uống cả lọ thuốc ngủ. Rồi còn định cắt cổ tay… Nếu không có tôi bên cạnh thì cô ấy chết rồi. Chính cậu đã làm đau Eris. Đừng chỉ đổ lỗi cho tôi, là cậu kìa! Nếu tôi không chăm sóc Eris thì lúc nãy cậu đã không thể gặp lại cô ấy! Thằng ngốc này. Lỗi cũng do cậu kìa!”
“Gì cơ?… Eris… tự… sát?” – Tôi ngơ ngác. Một tiếng sét đánh thẳng vào tâm trí tôi. Sao chứ? Eris định tự sát… vì tôi?
“ Phải. Tôi không dối trá về việc tôi ở bên cạnh Eris vì tôi yêu cô ấy, nhưng, Eris cần người luôn ở bên cạnh mình. Cô ấy cần người bảo vệ mình. Mọi chuyện không như cậu suy diễn. Tôi biết cảm giác của cậu khi thấy tôi trong nhà mình, tôi biết cậu hiểu lầm chúng tôi dan díu. Tôi biết cậu nghĩ Eris và tôi phản bội cậu. Nhưng, Ivan, chuyện bắt buộc phải thế. Không có cách nào khác. Chúng tôi thực sự không làm gì tội lỗi với cậu cả.”
Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau. Chúng tôi, hai thằng đàn ông cùng rất yêu một cô gái. Chúng tôi từng là bạn thân…
Tuyết phủ trắng xóa mái đầu tôi và Lịch Phong. Môi Lịch Phong rớm máu. Mặt tôi cũng sưng lên vì cú đấm của Lịch Phong khi nãy. Chúng tôi đã đánh nhau…
Một lúc lâu sau, Lịch Phong lên tiếng, giọng trầm ngâm như hợp âm thấp của những phím dương cầm:
“Ivan, có một số điều bây giờ cậu phải làm quen đi. Mọi thứ không đơn giản như trước nữa. Chúng ta… không đơn thuần như trước nữa. Cậu không còn là anh trai đúng nghĩa của Eris. Tôi không còn là thầy giáo lặng lẽ yêu Eris…”
“ Tôi phải làm quen với việc cậu chính thức thành người yêu của cô ấy, còn tôi là một người ngoài cuộc sao?” – Lòng tôi đắng ngắt.
“Cậu không phải người ngoài cuộc. Nhưng, cậu cũng nên biết, chúng tôi thực sự yêu nhau!”
Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời đen kịt, không ánh sao nào hiển hiện, chợt, bật cười lớn chua chát. Ngày này rốt cuộc cũng đến rồi sao? Điều tôi lo sợ mơ hồ trước kia thành hiện thực rồi sao?
“Ở bên cậu Eris có hạnh phúc không?” – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy của Lịch Phong, khẽ hỏi.
“Có! Eris yêu tôi. Khi ở bên cạnh tôi, tôi biết cô ấy cảm thấy rất dễ chịu và hạnh phúc!” – Lịch Phong chính trực lên tiếng. Cậu ấy luôn thẳng thắn như vậy.
“Thật sự hạnh phúc sao?”
“Ừ! Thật sự hạnh phúc!”.
“Ivan! Lịch Phong!” – Bóng dáng nhỏ bé của Eris liêu xiêu trong màn tuyết dày. Gương mặt em xám ngắt vì lạnh, đôi mắt vô hồn đầy đau thương. Eris thậm chí không mang giày, khó khăn bước tập tễnh về phía chúng tôi.
Tôi rời ánh mắt buồn thăm thẳm khỏi Lịch Phong, quay bước tiến về phía Eris. Tôi nhìn em, tự dưng mỉm cười ấm áp. Tôi ngồi xuống tháo đôi giày thể thao ra khỏi chân mình, rồi nhấc bàn chân Eris lên, phủi phủi lớp tuyết lạnh bám bên dưới đôi bít tất trắng của em, lặng lẽ xỏ chân em vào giày tôi. Rồi tôi choàng khăn của mình vào cổ em. Tôi phải giữ ấm cho Eris, trông em tê tái vì lạnh.
Eris nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Tôi ôm em vào lòng, vỗ về, nâng niu như một vật báu, khẽ hôn lên mái tóc đỏ óng ánh, khẽ hôn lên vầng trán mềm mại. Tôi nở một nụ cười, êm dịu nói với em:
“Nếu đó là điều em muốn … anh sẽ … tác thành cho hai người!”
Và rồi, tôi quay đi. Lịch Phong không gọi tôi, Eris cũng không đuổi theo tôi. Tôi lẫn vào tuyết trắng cô độc.
Lưỡi không xương nhưng đủ cứng để làm tan vỡ một trái tim. Tôi tự làm trái tim mình tan vỡ bằng chính lời nói của mình…
Tôi không bao giờ từ chối Eris bất cứ điều gì, chỉ cần em hạnh phúc. Hạnh phúc của Eris chính là hạnh phúc của tôi, dù người em yêu không phải là tôi. Nếu đó là điều Eris muốn, tôi sẽ tác thành cho bọn họ. Tôi sẽ để em đến với Lịch Phong, chỉ cần em hạnh phúc…
***
Sự thật hôm qua chắc gì đã là sự thật hôm nay. Sự thật hôm nay chắc gì đã là sự thật ngày mai…
Tiếng hạc cầm ngân lên những cung bậc thiên đường êm ái, hòa tan vào tiếng vĩ cầm mượt như nhung và thanh âm dương cầm trầm lắng. Dưới cơn mưa hoa thơm ngát, tôi nắm tay Eris Cullens dìu vào bên trong thánh đường St.Paul.
Từ những ô cửa sổ đủ màu trên cao, nắng óng vàng đổ xuống không gian, làm ngập ánh sáng. Vòm nhà thờ cao hơn, họa tiết mang nét đẹp ảo diệu tựa đóa phù vân. Eris cao khiết trong chiếc xoa – rê đuôi dài trắng muốt, dải nắng đáp nhẹ trên đôi vai tỏa ra tựa đôi cánh lông vũ huyền nhiệm. Tôi và em đi từng bước trên thảm đỏ, bàn tay Eris lồng vào tay tôi. Tôi nhìn hình ảnh đó trên mặt kính hai bên hành lang, tự mỉm cười trống rỗng, đôi mắt tôi tăm tối, cạn lấp xúc cảm. Thật đẹp đôi. Eris đứng cạnh tôi cũng thật đẹp đôi. Ước gì tôi là chú rể, ước gì cứ được nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời như thế.
Nhưng kìa, cuối thảm đỏ, Lịch Phong đứng đó chờ đợi. Chàng thanh niên lịch lãm, bặt thiệp mang phong thái cao ngạo, đẹp đẽ. Đôi mắt Lịch Phong ngời sáng tình yêu dành cho Eris, nụ cười Lịch Phong tươi trẻ cùng niềm đam si. Tôi tiến đến gần cậu, nhẹ nhàng đặt tay Eris vào tay cậu, trao người quan trọng nhất cuộc đời tôi cho cậu. Cao Lịch Phong sẽ là chú rể của em, Cao Lịch Phong sẽ mang lại hạnh phúc cho em, Cao Lịch Phong sẽ ở bên em trọn đời.
Tôi cúi xuống, hôn lên hai má Eris như lời từ biệt chân thành. Em nhìn tôi xúc động. Tôi thả vào lòng em một nụ cười giả tạo bọc trong sự hạnh phúc, thì thầm trao gửi:
“ Cầu cho em có được một người tình… như anh đã yêu em!”
Một lời chúc cao thượng nhất có thể của tôi. Và cũng là một lời chúc vị kỉ, tham lam nhất của tôi. Vừa như thiên thần, yêu chỉ để yêu. Vừa như kẻ tầm thường, yêu để ghen tuông, đố kị…
Nếu Lịch Phong yêu em hơn anh, em cứ yêu cậu ấy. Nếu Lịch Phong yêu em bằng anh thì hãy quay trở về bên anh.
***
Lịch Phong đưa Eris về Trung Quốc định cư, Eris xa tôi theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhưng Eris vẫn thường xuyên liên lạc với tôi, để hỏi tôi “anh sống tốt chứ?” và để cho tôi biết “ở bên Cao Lịch Phong, em hạnh phúc vô cùng!”.
Eris cứ giục tôi chuyện có bạn gái. Tôi rất tự nhiên gửi cho em bức ảnh một cô đồng nghiệp xinh đẹp bá vai mình, rồi gõ vài dòng tin bông đùa, giả dối, sáo rỗng: “Eris yên tâm, bây giờ anh đã có Deborah bên cạnh. Cô ấy chăm sóc anh kĩ như một bà mẹ trẻ và suốt ngày bám riết lấy anh. Một cô nàng dễ thương đáo để!”.
Eris gửi cho tôi vài bức ảnh đáng yêu về cặp song sinh nhà em. Thằng bé tên Cao Gia Nguyên, con bé tên Cao Khiết Sam. Cả hai đều giống Eris hơn Lịch Phong và chúng bé xíu.
Giáng sinh hàng năm, vợ chồng Eris vẫn đáp chuyến bay đến Anh Quốc thăm tôi, mang theo những mẩu hạnh phúc ngọt lịm của gia đình họ rải lên ngôi nhà màu xanh cuối phố Belle.
Năm nay cũng vậy…
“Sao em không đưa tụi nhỏ qua đây thăm anh nhỉ?” – Tôi ngắm nghía ảnh của Gia Nguyên và Khiết Sam xúng xính bộ đồng phục Tiểu học xanh trắng, vai đeo cặp sách ngộ nghĩnh – “Đáng yêu quá! Đã vào Tiểu học rồi cơ!”
“Gia Nguyên bị hen suyễn, rất dị ứng với không khí lạnh và khô. Đưa thằng bé qua đây nó sẽ không thở nổi mất!” – Lịch Phong mỉm cười.
“Còn Sam? Con bé cũng bị hen à?” – Tôi nhìn tấm ảnh Sam bị Gia Nguyên bẹo má, đôi mắt trăng khuyết của con bé thật sinh động.
“ Không, Sam không chịu đi. Con bé bám Gia Nguyên như cái đuôi vậy. Nó có thể xa bố mẹ chứ không đời nào chịu rời Gia Nguyên nửa bước!” – Eris lắc đầu ra vẻ không hài lòng về sự thiên vị của con gái.
“Eris khi nhỏ cũng bám riết anh còn gì! Sam không xem Gia Nguyên là cây kẹo mút của nó chứ?” – Tôi chợt bật cười rũ rượi. Tự dưng tôi thấy loáng thoáng hình bóng tuổi thơ của tôi và Eris trong hai đứa nhỏ.
“Không… bọn trẻ khác chúng ta!” – Eris dịu dàng buông ra một câu gần như vô thức. Giây sau đó, em chợt giật mình, liền ngẩng lên nhìn Lịch Phong.

Lịch Phong nhanh như gió lái sang chuyện khác, đá xoáy vào cô đồng nghiệp Deborah xinh đẹp của tôi:
“Anh vợ! Lúc nào cũng oang oang than phiền Deborah xinh đẹp bám đuôi mình mà! Bao nhiêu lần thằng em này đến đều không thấy bóng. Hay cô ả chán cái bản mặt già khú khó ưa của anh rồi hả?”
“Không đời nào! Lịch Phong! Tôi là cục nam châm khổng lồ, Deborah chẳng qua chỉ là cây kim bé xíu, làm gì có chuyện cô nàng chán tôi! Mà này, Deborah chỉ là một – trong – những – cây – kim thôi nhé. Tôi chỉ cần nguýt một cái là một dàn mỹ nhân đến xếp hàng trước cửa ngay lập tức. Tin không?” – Nụ cười giả lả của tôi vang khắp phòng khách.
“Vâng, Aiden Ivan là kẻ đào hoa! Nhưng khốn nổi bao nhiêu năm rồi vẫn không săn được bóng hồng nào, vì tội bốc phét! Anh hùng rơm quá!”.
“Ai bảo thế!…”
Giáng sinh năm đó thật ấm, nụ cười của Eris còn sáng hơn ánh đèn màu lung linh giăng kết trên muôn con phố Birmingham. Nụ cười Eris giòn tan, cái bông đùa của em đáng yêu quá thể, nổ tanh tách trong lòng tôi như những thanh củi cháy trong lò sưởi. Một năm gặp mặt vài lần, tôi có cảm giác Eris tạm xa Lịch Phong đi chút xíu để thể hiện tình thương với tôi. Em cười với tôi thật nhiều, nói huyên thuyên đủ chuyện suốt đêm cũng không tỏ ra mệt mỏi. Lâu lâu Eris uống ngụm vang trắng, nấc lên một cái say nhẹ, cười như đứa trẻ được sống trong lâu đài cổ tích, rồi thút thít trong chính nụ cười kẹo ngọt đó:
“Aiden này, Eris nhớ anh lắm nhé! Ở Trung Quốc nhớ anh lắm nhé…”
***
Giáng sinh năm ấy không biết thật sự ấm áp lạ lùng như thế, hay nó đặc biệt hơn mọi năm vì đó là lần cuối tôi gặp Eris…
Chuyến bay từ Anh trở về Trung Quốc của Eris và Lịch Phong gặp nạn. Đời như cuốn băng bị xước, tua lung tung, khúc phim kinh dị trong quá khứ bỗng bị lôi tuột lại và dựng lên thành thảm kịch trước mắt. Lịch sử lặp lại trong cùng một cuộc đời. Chín năm trước, BA 98 rơi xuống eo biển Anh – Pháp Manche. Bây giờ, BA 75 lại bị đại dương nuốt chửng. Cả Lịch Phong và Eris đều bị cuốn vào dĩ vãng.
Khác với tôi, Eris không trở về nữa. Không ai cứu em, không ai giúp em. Toàn bộ hành khách trên BA 75 đều thiệt mạng, không có ngoại lệ nào dành cho Eris Cullens.
“Ivan, giữ sức khỏe nhé, em sẽ sớm quay lại thăm anh!” – Lời nói ấy của Eris hóa ra lại là thanh âm cuối cùng tôi được nghe từ em.
Đời tôi chỉ cần Eris hạnh phúc. Tôi đã giao em vào tay người khác, chỉ cần em hạnh phúc. Tôi không còn quan trọng chuyện Eris ở bên hay xa rời tôi, chỉ cần em hạnh phúc. Chỉ cần Eris còn tồn tại, tôi vẫn sẽ yêu và lấy đó làm hạnh phúc cho riêng mình.
Nhưng Eris chấm dứt sự tồn tại của mình, đời tôi cũng sụp đổ.
Tôi sống là để dõi theo sự hạnh phúc của Eris. “Nếu Eris không còn sống”… mệnh đề ấy chưa bao giờ tồn tại trong tâm tưởng tôi. Peter Pan là đứa trẻ nghĩ mình sẽ không bao giờ lớn. Tôi là kẻ đốn mạt vì tình yêu, nghĩ rằng Eris sẽ không bao giờ biến mất.
Tôi lầm. Eris chết rồi. Eris Cullens chết rồi…
***
Không ai thăm tôi vào mùa đông năm sau đó. Không có người con gái mái tóc đỏ rượu vang, nghiêng nghiêng đầu thảy cho tôi một cái nhìn trìu mến sâu thẳm. Cuối mỗi năm không có bóng hình nào ngồi bên cửa sổ nhà tôi, ôm cây Ukulele nghêu ngao hát “L’amour C’est pour Rien”, hay nhón chân lên hái ngôi sao trên đỉnh cây thông Noel, hay kéo tôi ra sân băng với đôi giày trắng, vừa lướt như cánh thiên nga thuần khiết rồi lại xoay vần bùng lên ngọn lửa đỏ rực…
“Như một điều mạnh mẽ, tình yêu là điều diệu kỳ
Không ai có thể trói buộc
Dành trao cho cuộc sống
Và không điều gì có thể xóa nhòa
Ngoại trừ dòng chảy của lãng quên.
Tình yêu, đó không dành cho toan tính
Tôi không thể bán đi
Tình yêu, đó không dành cho toan tính
Tôi đâu thể mua lại…”
– L’amour C’est pour Rien –
Tôi chìm vào nỗi đau không lời, và cũng không người chia sẻ. Đôi vai đàn ông tưởng cứng rắn, giữa đêm khuya bỗng run lên thổn thức, cơn đau quặn dội lên từ trái tim nứt vỡ. Tôi dựa vào tường, hơi thở tan ra, miệng lầm bầm khấn nguyện với Chúa, nước mắt ướt nhòa…
“Chúa ơi… xin cất lấy những đứt gãy trong tim con. Xin cho tai nạn của Eris chỉ là cơn ác mộng đêm nay, để khi con tỉnh giấc, con vẫn nhận được lời nhắn hạnh phúc từ em với nụ cười bình thản… Ngài là Đấng nhân từ, xin nghe lời nguyện cầu tan vỡ…”.
Một tình yêu vốn không thể bắt đầu, song vẫn sống mãnh liệt. Một tình yêu vốn không nghĩ đến hồi kết, bất ngờ bị định mệnh cắt ngang tàn nhẫn. Tôi đã yêu Eris mà không cần hồi đáp. Nhưng cuối cùng đến cơ hội để yêu cũng đã bị số phận tước đoạt vĩnh viễn.
***
Sau đó tôi sang Trung Quốc tìm hai đứa bé. Tôi nhận nuôi Nguyên và Sam. Rồi tôi mang Sam sang Anh, Nguyên buộc phải ở lại vì chứng hen suyễn bẩm sinh. Ban đầu, Sam một mực không chịu đi, Nguyên cũng không chịu xa em gái. Nhưng tôi thuyết phục thằng bé tạm rời Sam, để Sam đến với môi trường tốt hơn và rèn luyện tính độc lập.
“Sam mà cứ bám con thế này thì không thể nào mạnh mẽ được. Này Nguyên nhỏ, con muốn em con mạnh mẽ chứ?”
“Tất nhiên rồi ạ!” – Thằng bé rầu rĩ.
“Con sẽ để em đi chứ?”
“Chú móc ngoéo đi! Hứa sẽ để Sam về thăm con nhiều nhiều đi!”
“Được mà!” – Tôi móc tay vào ngón tay bé xíu, quẹt qua bàn tay ấm áp xinh xắn rồi đập vào trán mình –“ Đã photocoppy xong, dán vào trán luôn này!”
Thằng bé ôm tôi, nhè khóc: “ Con sẽ nhớ Sam nhỏ lắm cho xem! Thật đấy! Con sẽ nhớ em con chết mất.”
“Sam cũng sẽ nhớ con lắm cho xem! Thật đấy!” – Tôi hôn lên bầu má trẻ con.
Tôi lo liệu người chăm sóc cho Gia Nguyên, chu cấp đầy đủ cho cuộc sống của thằng bé. Còn Sam theo tôi, trở thành con gái yêu của tôi. Thật kì lạ, tình yêu tôi dành cho Eris tự nhiên chuyển hóa thành tình thương tôi dành cho Sam. Tôi thương con bé kinh khủng. Con bé như cây non lớn lên bên cạnh tôi, đôi mắt nó có ánh nhìn bình thản, trong suốt phảng phất bóng hình mẹ.
Sam lớn lên. Sam trưởng thành.
***
Câu chuyện có thể đặt dấu chấm hết ở đó. Phải.Nhưng đời là cuộc biện chứng khổng lồ. Khi lật lại mặt âm bản, những gì ta từng cho là trắng sẽ đổi thành đen, những gì ta từng cho là đen, sẽ đổi thành trắng. Mọi thứ đảo ngược, sự thật cũng đảo ngược. Câu chuyện của Aiden Ivan chỉ là một mặt giấy, có thể lật ngược lại. Mọi thứ chưa kết thúc, bởi sự thật hôm qua chắc gì đã là sự thật hôm nay, sự thật hôm nay chắc gì đã là sự thật ngày mai.
Chúng ta đã biết Aiden Ivan yêu Eris thế nào, nhưng chúng ta chưa biết sự thật đằng sau tình yêu cao thượng ấy.
Aiden Ivan cứ nghĩ rằng trên đời này không ai hiểu Eris bằng mình. Nhưng sự thật là… Ivan chẳng hiểu gì về Eris cả. Eris tồn tại trong cuộc đời anh, gắn liền với anh như hơi thở, như sự sống, nhưng rốt cuộc, chừng ấy năm qua Ivan đã chìm vào một định nghĩa sai lệch về cô gái nhà Cullens.
Tuyệt! Aiden Ivan như một thằng ngốc, đã bị chính bản thân lừa bịp đến lầm lạc, ảo tưởng!
Thằng ngốc ấy quả thực rất tệ khi cứ khăng khăng rằng mình cao thượng, mình hy sinh cho Eris nhưng lại không nhận ra được cái điều mà ai cũng dễ dàng nhận ra: Eris Cullens yêu mình.
Thằng ngốc ấy quả thực rất tệ khi làm ra vẻ đã thấu Eris lắm rồi, đã tường minh được tất cả xúc cảm của cô, tự hào vỗ ngực rằng lúc nào cô buồn, lúc nào cô vui mình đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng lại không nhận ra cái điều dễ nhận ra nhất: cô ấy yêu mình.
Đúng vậy, mặt dương bản kể rằng Aiden Ivan yêu Eris, còn Eris lại hờ hững với tình cảm đó. Nhưng mặt âm bản kể rằng Eris Cullens đã hy sinh trọn đời mình để Aiden không phải chịu nỗi đau kinh hoàng mà cô đang chịu. Mặt âm bản kể rằng đời Eris là một sự thật thà lớn đến mức giả dối, một sự hạnh phúc viên mãn đến mức ngập ngụa trong khổ đau…


Tại sao Eris khi nhỏ lại bám riết lấy Aiden?
Đơn giản, vì cô bé thích anh.
Ngày bố Josh mang anh về, cô bé nép sau cánh cửa phòng mở hé, tò mò nhìn anh. Một chàng thiếu niên rất cao, đứng đến tai bố, mặc áo Padersuy dài. Mái tóc nâu cắt lớp có chút rối lưu lại những tia nắng nhảy nhót, đôi mắt với cái nhìn sâu thẳm khó dò. Anh nhìn mẹ Evelya, cúi chào và cười. Nét cười trầm rơi vào lòng Eris, bỗng nở bung ra như pháo hoa đủ màu sắc.
Bố gọi Eris, cô bé bẽn lẽn đi đến, mở đôi mắt xanh xoe tròn nhìn anh. Ạnh đã bật cười thích thú và xoa đầu cô.
Cô thích.


Eris không thích chia sẻ nhiều chuyện với mọi người, nhưng trước Aiden lại kể tuốt luốt. Nào là sẽ trồng một cây ti – gôn trên lầu, nào là sẽ nuôi một con sóc, nào là lén mẹ chạy vào rừng hái nấm nhiều màu, nào là thích ăn hạt dẻ, hạt hạnh nhân, nào là thích nướng kẹo masrhmallow rồi kẹp vào bánh quy cứng, nào là đào mộ chôn một con ve sầu chết khô, … rồi sau đó là trượt băng nghệ thuật, sau đó là xây một căn nhà tương lai, sau đó là… rất nhiều thứ.
Khi Aiden học bài, cô sẽ ngồi bên cạnh để vẽ vời, tô màu. Khi Aiden ngồi vào đàn dương cầm và chơi những khúc nhạc xinh tươi, cô sẽ nhón chân nhảy nhót. Khi Aiden mải miết với những mô hình bé xíu, cô sẽ cầm cây súng bắn keo tỉ mẫn giúp anh hoàn thành từng bánh răng, đinh vít.
Cô ở bên anh suốt ngày như vậy, là vì cô thích.


Lớn lên một chút, rất tự nhiên, nỗi thích biến thành niềm yêu. Cô gái bé nhỏ nuôi trong mình một tình yêu to bự. Yêu mỗi nét cười, mỗi cái nhìn, mỗi dáng suy tư của Aiden.
Eris thường lặng lẽ ngắm anh khi anh đăm chiêu, tay xoay xoay cây bút trên những đầu ngón.
Eris thường lặng lẽ tạt ánh nhìn về phía anh khi anh khoác tay bạn bè, kéo nhau lên sân hockey.
Eris thường lặng lẽ ném sự quan tâm về những việc anh làm, những thứ anh thích. Aiden thích ăn lòng trắng trứng hơn lòng đỏ, Eris đổi cho anh, dù cô không mấy hứng thú với viên tròn cam đỏ. Aiden có thói quen uống sữa và gặm một lát sandwich lạt lúc nửa đêm, Eris vẫn để sẵn mấy thứ đó trên bàn, đậy lồng cẩn thận. Aiden dường như vô thức xem phim hành động thâu đêm những ngày tâm trạng không tốt. Aiden đánh dương cầm hay bị nhầm một nốt trong hợp âm La trưởng. Aiden khi vẽ có thói quen vắt cục gôm dài lên vành tai. Aiden hay xoay ngược mũ lưỡi trai lại. Aiden thường buộc áo khoác nửa vời trên cổ. Aiden rất hay mang ngược chiếc ba lô,…
Eris để ý từng thứ. Vì cô yêu.


Năm Eris 12 tuổi. Một đêm, cô bỗng choàng thức giấc vì những tiếng cãi cọ thấu sang từ phòng bên cạnh của bố mẹ. Eris lén bước ra, mở cửa phòng hai người một khe rất mảnh, đủ để nghe được chuyện gì xảy ra bên trong. Tiếng mẹ nấc lên vì giận dữ, và cả những câu lạnh lùng như dao cắt của bố.

“Thằng Ivan là con ruột của ông với cô ta? Ông nhận nuôi nó vì nó là giọt máu của ông? Ông để tôi nuôi và yêu thương nó như một cách để hành hạ tôi? Tôi yêu thương con của kẻ thù. Chúa ơi! Ông là thứ quỷ gì vậy?”
“Phải, Ivan là con tôi, con ruột của tôi. Tôi yêu Debbie. Cô là gì? Một mụ vợ trên hợp đồng! Tôi không bao giờ yêu cô. Đừng mơ tưởng! Nếu cha không một mực sắp đặt như vậy thì tôi đã không dính líu gì đến cô. Cả con bé Eris kia nữa! Hai người chẳng là thá gì cả! Giả dối!”.
“ Quỷ dữ! Sao ông có thể quăng vào mặt tôi mấy lời khốn nạn đó! Tôi đã làm gì sai?”.
“Vụ hỏa hoạn năm đó của nhà Debbie đừng nói là không liên quan đến cô!”

Ivan ở trên tầng hai, vẫn say ngủ vì bài học hôm nay trên trường quá nặng. Anh không biết chuyện khủng khiếp gì đã đổ xuống đầu cô bé của anh, anh không biết gia đình nhỏ ấm áp mà anh vô cùng yêu quý đã thối nát, mục ruỗng từ lâu lắc về trước. Anh chẳng biết gì cả.
Nhưng Eris biết. Eris biết cô và anh có cùng một người cha. Eris biết những mối quan hệ hận thù chằng chịt của những người lớn. Eris biết cô là thứ bỏ đi. Eris biết bố Josh và mẹ Evelya đều giả dối.
Eris càng biết: cô và Aiden không thể yêu nhau, không bao giờ được phép yêu nhau.


Có lẽ ngày bố mẹ bí mật ra tòa ly dị là ngày định mệnh đó. Tai nạn xe, phải, cuối cùng họ vẫn chết bên nhau như một cặp đôi hạnh phúc. Những trận to tiếng trong căn phòng cách âm mỗi đêm bị chôn vùi vào sâu thẳm lãng quên. Hận thù bị khép kín trong dĩ vãng. Cô con gái 12 tuổi chính là chiếc chìa khóa han gỉ để mở được chiếc hộp chứa những bí mật đau thương ấy. Ngoài những thứ Eris chôn giấu ra, mọi thứ bế ngoài đều hoàn hảo, mọi thứ đều tốt đẹp.
Aiden Ivan, anh ấy yêu cô, nhưng Eris bất lực, chôn sâu những nhịp thổn thức của tim mình xuống miền ký ức vời xa. Đau nhất là yêu người, biết người yêu mình, mà không thể làm gì cả.
Eris lãng tránh những nét cười ấm đong đầy tình cảm của Ivan. Cô tảng lờ ánh nhìn mến thương của anh. Cô gạt phắt việc tâm sự với anh như lúc nhỏ. Cô khép mình lại trước sự quan tâm của anh, giả vờ bất cần, giả vờ thản nhiên tất cả.
Aiden Ivan kì lạ thay lại càng yêu cô sâu hơn trước, quan tâm cô đến từng chút một. Vừa là trách nhiệm, vừa là tự nguyện, anh cứ cố dấn mình sâu vào tình yêu của cô. Eris nhớ sinh nhật năm nào đó, tim cô bật ra một điều ước cay đắng với Thượng Đế: “ Chúa ơi. Con ước Ivan không bao giờ thơm lên má con với nụ cười quá ấm ấy nữa!”. Nhưng, Thượng Đế trêu người, cái hôn của Ivan lên bờ má Eris mỗi lúc một yêu, nụ cười của Ivan mỗi lúc một ấm.
Trái tim không đổi thay, Eris bẻ ngoặt lí trí mình qua con đường khác, cô sẽ tìm người để yêu, ngay trước mắt Ivan. Và cô chọn Lịch Phong. Cao Lịch Phong thực chất chỉ là một sự tình cờ của xúc xắc định mệnh.
Trận đá bóng năm ấy, thực ra cô cũng chẳng hứng thú gì, chỉ là đột nhiên nảy hứng diễn trò trước mắt Ivan. Cô dịu dàng nhìn theo bóng Lịch Phong, làm ra vẻ mình rất ấn tượng, sẽ yêu anh chàng cầu thủ đó từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng Aiden Ivan ngốc, rất dễ tin cô, cứ nghĩ cô thích Lịch Phong thật.

Eris cũng không ngờ Lịch Phong lại đột ngột gọi tên mình khi kết thúc một buổi học. Anh nắm tay cô kéo ra sau trường, cô mặc sức lớ ngớ không hiểu chuyện.
“Tôi thích em!” – Đó là câu đầu tiên Lịch Phong búng ra từ trước đến giờ. Cô chỉ gặp mặt anh vài lần, thậm chí chưa từng bắt chuyện.
“Thầy nói gì vậy?”
“Tôi thích em. Đúng hơn là tôi yêu em!” – Lịch Phong nhìn vào mắt Eris, tỏ tình thẳng tưng.

“Nếu em không yêu thầy, thầy vẫn yêu em?” – Eris hỏi.
“Vẫn!”
“Thầy yêu em được bao lâu?”.
“Không biết! Trước giờ tôi chỉ thích thích vài người, nhưng giờ tôi yêu. Nói ra thì bảo giống thằng dẻo mép ưa nịnh bợ phụ nữ, nhưng mà kì thực, tôi nghĩ sẽ mãi như vậy”.
“Thầy có phải một tên dẻo mép ưa nịnh bợ phụ nữ không thế?”
“Tôi nhìn giống vậy à?”

“Thầy cần gì?”.
“Tôi cần em bên cạnh!”
“Em không yêu thầy cũng không sao?”
“Phải! Chỉ cần em ở bên cạnh!”.

“Thầy biết gì không? Em yêu Aiden Ivan nhất trên đời!”.
“Biết! Điều đó nhìn vào thấy ngay!”
“Nhưng em phải gạt Ivan ra khỏi tình cảm của mình…”
“Tôi giúp em làm điều đó được không?”
“Chúng ta sẽ yêu nhau?”
“Phải!”

Giao ước ngầm giữa Lịch Phong và Eris được hình thành từ đó. Tình yêu xuất hiện giữa ba con người không hiểu nhau, trở thành một kiểu chồng chéo rất bi hài.
Với Aiden Ivan, tình yêu là sự cao thượng, đặt hạnh phúc của người mình yêu lên trên hết.
Với Eris Cullens, tình yêu là sự hy sinh thầm lặng, chỉ cần người kia không đau khổ.
Với Cao Lịch Phong, tình yêu đơn giản là sự có nhau, nhìn thấy nhau, ngay trong tầm mắt nhau. Nếu xa nhau một khoảng, sẽ nhớ khủng khiếp, nhớ đến mức không thể chịu được.

Ivan bất lực hỏi Eris trong lúc say rượu: “ Em biết anh yêu em mà. Sao em có thể tỏ ra thờ ơ như thế?”
Eris bất lực trả lời trong tim:”Nếu em không thờ ơ, anh sẽ đau chết mất!”

Nét cười của Ivan buồn thăm thẳm: “ Anh chỉ sợ duy nhất một điều… rằng em yêu cậu ấy nhiều hơn yêu anh!”
Nét cười của Eris vô tư đến giả tạo, cô chỉ mong điều đó trở thành hiện thực để cả hai được giải thoát, nhưng chẳng chút hiệu quả.

Nghe tin Ivan chết đi, Eris hoàn toàn sụp đổ. Sự hiện diện của Lịch Phong như không khí, không thể làm dịu đi nỗi đau dẫu chỉ một chút.
Cô tự sát, phải, vì cô không thể chịu đựng được. Tình yêu dành cho Ivan nổ tung, giết chết cả đời sống của cô.
Ivan đột nhiên trở về, anh không hiểu, anh không biết. Anh nghĩ Eris lừa dối mình, anh nghĩ Lịch Phong phản bội mình. Anh cao thượng tha thứ cho Eris và Lịch Phong, anh cao thượng trao cô cho Lịch Phong, anh cao thượng gửi gắm: “ Nếu đó là điều em muốn, anh sẽ tác thành cho hai người!”. Một nhát dao đâm thẳng vào tim cũng không đau bằng lực sát thương của lời nói đó.

Ngay cả khi Ivan để Lịch Phong cưới Eris, anh cũng cao thượng quá đỗi. “Cầu chúc cho em có được một người tình… như anh đã yêu em”. Lời chúc rơi vào lòng Eris hằn lên một nỗi tuyệt vọng. Rõ ràng anh rất yêu cô, nhưng, cũng thật rõ ràng, anh không hiểu cô.
Ivan quay lưng đi ra khỏi lễ đường. Nước mắt cô tuôn dài trên má. Lịch Phong cúi xuống, dùng nụ hôn lúc trao nhẫn để gạt đi dòng lệ đắng, giọng anh rất trầm:
“Eris, kết thúc rồi. Em không việc gì phải sợ hãi nữa. Bây giờ, người bảo vệ em là ANH. Bây giờ, người sẽ làm em hạnh phúc là ANH… Aiden Ivan… anh không biết em sẽ yêu cậu ấy đến bao giờ, có lẽ rất lâu nữa, có lẽ suốt cả đời em… anh hứa sẽ không ép buộc em phải thay đổi, phải quên phắt cậu ấy đi. Anh chỉ muốn em biết rằng, anh yêu em, anh sẽ ở cạnh em. Có thể không khiến em quên Ivan, nhưng anh sẽ nỗ lực để khiến em quên đi nỗi đau hằng hữu trong tim em, anh sẽ dùng cuộc đời anh để che đi những tổn thương đó…”

Lịch Phong vẫn chở che, nhưng không thể thay thế được Ivan trong lòng Eris. Ivan vẫn yêu một cách cao thượng và nhớ nhung. Eris vẫn lặng thầm gặm nhấm những tâm tình không bao giờ nói ra thành lời.
Và, Eris đã ôm những bí mật đó chìm sâu xuống lòng đại dương, chôn giấu mãi mãi.
Ivan không bao giờ biết đời Eris là một sự thật thà lớn đến mức trở thành giả dối, một hạnh phúc viên mãn đến mức ngập ngụa trong khổ đau…
***
Trong câu chuyện này, bi kịch không dành riêng cho ai. Bi kịch dành cho tất cả.
“Tình yêu, đó không dành cho toan tính
Tôi không thể bán đi
Tình yêu, đó không dành cho toan tính
Tôi đâu thể mua lại…”
HẾT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.