Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 53: Hỏa Đền – Sòng bài Fire Phoenix
Bó đuốc cháy sáng rực như đóa hoa lửa, rọi sáng toàn không gian u tịch của Hỏa Đền. Hương trầm nghi ngút hòa quyện vào không gian cái cảm giác thiêng liêng đến rợn ngợp. Làn khói mong manh trườn lên bờ tường đầy hoa văn rồng phượng chao uốn, nhấn chìm tâm hồn vào sự thành kính sâu khôn cùng.
Gia Nguyên bước vào Hỏa Đền, đôi chân trần chạm sàn gỗ nhẹ tênh như người mộng du. Không gian hương khói này khiến hắn có cảm giác mọi thứ không thực, cứ dập dìu ẩn hiện sau làn khói mộng mị.
Từng bước điềm nhiên tiến sâu vào chính điện, lách mình qua những cây trụ gỗ bóng nhẵn, cảnh tượng hiện ra sau rèm khói hương khiến Gia Nguyên bần thần.
Ở chính điện có một bức màn lớn giăng mắc từ trần đến sàn gỗ. Bức màn được thêu hết sức tinh xảo, màu sắc hài hòa, đường chỉ lụa óng lên cơ hồ khiến cho hình ảnh linh vật trên màn chao liệng, lả lướt… Đồng tử xanh đen giãn rộng, thu trọn bóng hình linh vật ấy vào đáy võng mạc… một con Phượng Hoàng lửa đang bốc cháy rực rỡ, đôi cánh thần sải rộng kéo theo những tia lửa mềm mại, uyển chuyển, hốc mắt đen huyền bí, từ cặp mỏ vàng phun ra một luồng đỏ cam hừng hực cháy… Phượng Hoàng bốc cháy!
– Con Phượng Hoàng này đang chuyển kiếp! – chất giọng trong trẻo của Húc nhi vang lên, vọng đi vọng lại trong không gian đền điện tịch u.
– Chuyển kiếp? – Gia Nguyên trở nên đăm chiêu lạ thường.
– Đúng vậy! Khi Phượng Hoàng bốc cháy là lúc nó chuyển kiếp. Phượng Hoàng là một loài chim bất tử. Vòng đời của nó kết thúc bằng việc nó xây cái tổ cấu tạo bằng những sợi tơ có màu nâu vàng phát ra ánh sáng rực rỡ, rồi nó sẽ tự phát cháy trong chiếc tổ này. Cuối cùng, một con chim non mới sẽ chào đời! – Sư thầy ôn tồn giải thích, bàn tay già nua nhu thuận chỉnh lại vị trí bó hoa lửa trên tường.
– Phượng Hoàng… có tượng trưng cho nhuệ khí không sư?
– Tất nhiên rồi! Phượng Hoàng là loài chim tượng trưng cho nhuệ khí!
Những dây thần kinh của Gia Nguyên bắt đầu căng ra. Ambigram “Fire” trong sáu biểu tượng đối xứng hai chiều của hội Illuminati có ý nghĩa rất đặc biệt. “Fire” tượng trưng cho nhuệ khí… Phượng Hoàng cũng đại diện cho nhuệ khí. Phượng Hoàng và lửa. Lửa và Phượng Hoàng… Đây là ngầm ý của Jang phải không?
Không, không phải là ngầm ý mà đây chính xác là điều Jang muốn nói với hắn. Không thể nào sai được, Gia Nguyên tin vào trực giác của mình. Hắn đang đi đúng hướng.
Tuy vậy, vẫn còn một điều làm hắn vướng bận, Gia Nguyên cảm thấy rất mơ hồ ở mối quan hệ giữa Satan và Phượng Hoàng. Phượng Hoàng là loài chim thiêng, rất được tôn quý ở Đông phương… vậy, nó có liên quan gì đến Satan sao?
Theo hắn biết thì Phượng Hoàng đâu phải biểu tượng của Satan. Trong Thánh Kinh rõ ràng không đề cập đến điều này, lời Thánh Kinh chỉ cho biết Phượng Hoàng là loài chim thiêng, quý hiếm, có ý nghĩa cao cả, tốt đẹp. Hắn nhớ rất rõ một câu so sánh rằng: “ Tuổi đang thì của ngươi trở lại như của chim phượng hoàng”, nghĩa là Thượng Đế sẽ ban cho những ai tin Ngài sự sung sức và thịnh vượng như Phượng Hoàng vậy…Lẽ nào Jang nhầm lẫn gì ở đây?
Gia Nguyên trầm mặc một lúc lâu, rồi bật tab truy cập vào trang mạng xã hội thông dụng, search bằng key: “Satan and Phoenix”. Hắn lướt qua một lượt, toàn những đề mục liên quan đến ý nghĩa tích cực của Phượng Hoàng, sự cao quý của Phượng Hoàng, nguồn gốc của Phượng Hoàng, các truyền thuyết về sự bất tử của Phượng Hoàng,… không có thứ cần tìm…
Gia Nguyên bâng quơ lướt thêm một page nữa. Bất chợt, ngón tay hắn khựng lại trên màn hình cảm ứng tinh thể lỏng. Máu trong mạch như đông cứng lại, trái tim khô sạn bỗng nảy lên một nhịp mạnh mẽ, hai mắt tròn lên sửng sốt… Gia Nguyên hít vào một hơi thật sâu, bờ môi khẽ mấp máy một dòng chữ nhỏ xíu nằm cuối page: “ Phượng Hoàng lửa là hình xăm dành cho những ai giữ vị trí cao nhất trong hội người tôn thờ quỷ Satan, các thành viên cấp thấp hơn thì thường dùng hình xăm là đầu của một con sơn dương với mặt mày dữ tợn, có bó đuốc cháy sáng giữa hai cái sừng nhọn, cân đối theo khuôn của một ngôi sao sáu cánh”.
Cảm giác vỡ lẽ cuộn trào trong lòng Gia Nguyên như sơn sóng thần dữ dội, mặt hắn tối sầm lại với những chuyển biến phức tạp. Gia Nguyên lôi từ ba lô ra cái bản đồ điện tử loại thông minh nhất hắn mới mua lúc sáng. Những vệt laze đỏ nhấp nháy phát ra từ đầu con chip vi mạch tròn tròn. Hắn lấy cây bút cảm ứng từ khoanh tròn một vùng rộng lớn xung quanh dấu chéo nhỏ “Thien Van Pagoda” rồi viết từ “Phoenix” vào trong vòng khoanh ấy. Chưa đầy 2 giây, trên bề mặt bản đồ đã nháy lên một vạch màu xanh neon. Gia Nguyên kích nhẹ đầu bút từ vào điểm sáng, ngay lập tức, mọi thông tin của vị trí này chạy ào ra màn hình, sắp xếp dữ liệu lại thành một hệ thống hoàn chỉnh. Mắt dừng lại ở cái tên đề, Gia Nguyên thở ra một hơi run rẩy, khóe môi nhạt cong lên tạo thành một nụ cười bán nguyệt yêu mị. Từng tiếng thì thầm bị nuốt ngược vào bên trong, tan biến nơi đầu lưỡi: “ 12 km về hướng Bắc… Sòng bài Fire Phoenix”
Hơi đêm lạnh lẽo luồn qua những vòm cây tăm tối, khua mạnh cành cổ thụ làm lớp lá khô run lên từng đợt sợ hãi. Bóng tối trong những hẻm con đặc quánh lại, loang loáng chảy dài hai bên đường nhựa. Gia Nguyên rảo từng bước gấp gáp, thân ảnh ấy dường như bí ẩn hơn trong chiếc áo khoác đen rộng. Hắn đội mũ lưỡi trai khuất mặt, tiếng giày đế đinh của nam chà xác trên mặt đường nghe khô khốc.
Trước mặt hắn không xa là sòng bài Fire Phoenix. Biểu tượng con phượng hoàng lửa hai cánh sải rộng sáng rừng rực, nổi hẳn lên trên tông màu xám lạnh lẽo chủ đạo của tòa nhà lớn. Sòng bài này khá nổi tiếng ở Nam Kinh – nơi dành cho phần đông giới thượng lưu, những kẻ lắm tiền nhiều của, địa vị cao trong xã hội, thế giới của sự giải trí bất tận, của những cơn say rượu và tình, của đỏ đen, thắng thua…
Gia Nguyên dùng ống nhòm điện tử quan sát lại mục tiêu để một lần nữa khẳng định mình đang đi đúng hướng. Ống nhòm phóng to hình ảnh con phượng hoàng, từng đường nét thu vào đáy võng mạc hắn không sai một li. Khóe môi Gia Nguyên khẽ nhếch lên kiêu bạc khi mắt tìm thấy một lá thư màu trắng nằm gọn ghẽ nơi mỏ đồng của con chim lửa… đó chắc chắn là mật thư thứ tư rồi. Xem nào… nơi đặt biểu tượng phượng hoàng là ban công tầng thứ 3 của tòa nhà. Chỉ cần lên được ban công tầng thứ ba thì hắn sẽ hoàn thành xong nhiệm vụ lần này. Đơn giản thôi mà!
…
Gia Nguyên lách mình qua cánh cửa xoay cảm ứng, thong dong bước vào trong. Tuy nhiên, một thanh niên cao ráo toàn thân âu phục đen từ đâu đến chặn hắn lại, anh ta nhã nhặn mỉm cười:
– Xin quý khách xuất trình thẻ hội viên để vào trong!
– Thẻ hội viên? Ra vào đây phải có thẻ sao? – Gia Nguyên bỏ mũ lưỡi trai xuống, vuốt vuốt lại tóc rồi ngước lên nhìn anh, đôi lông mày thanh tú cau lại nghi hoặc.
– Đó là quy định thưa quý khách!
– Làm thẻ tốn bao nhiêu thời gian?
– 30 phút thưa quý khách!
Gia Nguyên cười nhạt, một phút bây giờ đối với hắn cũng quý giá lắm rồi, đừng nói đến ba mươi phút ngồi xơi trà đợi làm thẻ. Mơ đi! Hắn lãnh đạm lôi ví rút ra một tờ ngân phiếu huơ huơ trước mặt thanh niên kia:
– Dùng cái này để vào được không? Tôi chỉ vào khoảng 15 phút thôi!
Mắt quét qua dãy số trên tờ ngân phiếu mới căng, anh chàng cứng người, quay sang đánh giá lại set đồ bụi bặm cùng cái balo xanh dương to đùng trên vai Gia Nguyên. Xong nhanh chóng đứng dạt sang một bên, cúi thấp đầu, hạ giọng kính cẩn:
– Vâng, xin mời quý khách vào ạ! Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của quý khách!
Gia Nguyên nhếch môi cười ruồi một cái vô cùng kiêu bạc, quẳng lại tờ ngân phiếu cho anh chàng rồi ngông ngạo xoay người bước vào hành lang tầng một.
Thanh niên cầm tờ ngân phiếu, hít vào một hơi thật sâu, mấp máy môi trong sự thảng thốt:
– Suýt chút nữa mình làm phật lòng triệu phú rồi! Cậu ta là một triệu phú…đi bụi! Thật là… mình còn tưởng đó là một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch vét tiền của mẹ đi đánh bạc chứ? Ai ngờ…
…
Không gian bên trong khá náo nhiệt. Gia Nguyên nghe thấy tiếng cười nói, tiếng trò chuyện, tiếng xóc bài, tiếng xúc xắc kêu rủng rảng trong ly, tiếng những ly rượu vang chạm nhau khe khẽ,… Hắn đảo mắt một lướt bao quát toàn cảnh tầng một của sòng bài. Một nơi thật hiện đại, xô bồ và huyên náo!
Gia Nguyên điềm đạm lướt qua những dải bàn dài chật kín người. Không khí nực nội, bức bối khiến hắn cảm thấy khó chịu, bèn cởi luôn chiếc áo khoác đen ra, rồi nhét mũ lưỡi trai và áo khoác vào ba lô sau lưng. Gia Nguyên thấy dải bài hất tung lên thành một đường cung điêu luyện từ tay của một cô gái mặc áo ghile đen và váy ôm. Hắn thấy một anh chàng hòa nhã mỉm cười, tay điệu nghệ xóc cái ly chứa những viên xúc xắc phát ra âm thanh rủng rảng khô khát. Hắn thấy những quý ông đăm chiêu nhìn con bài trên tay mình, thỉnh thoảng quay sang bảo phục vụ châm ột điếu xì gà rồi ngạo nghễ nhả những làn khói trắng. Hắn còn thấy những cô gái trẻ trung mặt mũi đậm đà son phấn diện bộ cánh hàng hiệu, đi đôi bốt da có gót nhọn hoắt, kênh kiệu ngồi tại quầy, thưởng rượu và thuốc lá… ánh đèn nhiều màu đan xen nhau, rèm kim sa giăng mắc sáng lóa khiến hắn cảm thấy nhức mắt.
Gia Nguyên cảm thấy thế giới đỏ đen này thật trống rỗng, vô nghĩa, thậm chí mùi vị đồng tiền ở đây cũng thật tanh tưởi. Hắn ghét…
Gia Nguyên trà lẫn vào đám người, đôi mắt trăng khuyết thẫm lại tăm tối…
…
Vừa đặt chân lên cầu thang dẫn lên tầng hai, đồng hồ điện tử của Gia Nguyên bỗng rùng một cái khiến chân hắn khựng lại. Hắn cúi xuống nhìn dòng chữ hiện ra trên mặt đồng hồ, lông mày lập tức cau lại nghi hoặc. Chỉ có bốn chữ đỏ rực như máu: “Ra khỏi đó ngay”.
Địa chỉ nhận tin nhắn của Gia Nguyên chỉ có bố Aiden, Edward, Kaylee và Jang biết. Tin nhắn này có ký hiệu cuối là “J”… nó của hacker Jang sao?
Gia Nguyên lầm lì ngước nhìn những bậc thang bằng đá hoa cương, đôi chân cứng nhắc, bờ môi nhạt bặm lại lạnh lẽo. Jang lại chơi trò gì nữa đây? Muốn hắn ngay lập tức ra khỏi nơi này ư? Không biết hắn đã tốn công như thế nào để đến được đây à? Không biết hắn đã dốc sức như thế nào để giải đáp mật thư của anh à? Không biết hắn phải nén cơn đau đến tê buốt nơi gáy lại, phải tìm đủ mọi cách để trốn khỏi bệnh viện để đến đây à? Không biết hắn vừa trải qua phẫu thuật chết đi sống lại mới chỉ hai tuần à?
Ít nhất đừng ra lệnh kiểu đó trong lúc sự nỗ lực của hắn đang ở mức cao nhất chứ? Ít nhất cũng phải để cho hắn lên ban công tầng ba lấy được mật thư đã chứ?
Gia Nguyên lạnh nhạt bước tiếp, không thèm để tâm đến tin nhắn quái quỷ vừa rồi. Hắn chán trò mèo vờn chuột này của Jang lắm rồi, chỉ muốn kết thúc thật nhanh. Đừng cố tình kéo rê thời gian nữa Jang à! Hắn biết anh khó xử để nói sự thật, nhưng như thế không có nghĩa là anh có quyền được thử thách sự nhẫn nại của hắn. Đợi đấy! Hắn sẽ kết thúc nhanh gọn năm mật thư này thôi. Đến lúc ấy, hắn sẽ có được cái mình muốn… đáp số cho câu hỏi hóc búa nhất: “Ai là kẻ sát nhân?”
Được ba bậc thang nữa, một tin nhắn lại hiện lên trên màn hình đồng hồ kéo theo một chuỗi rung dài. Lần này nội dung dài hơn, màu đỏ của những con chữ sáng rực lên rất giống vệt máu loang: “ Ra khỏi đó ngay! Nơi đó vô cùng nguy hiểm! Ra ngay!”
Gia Nguyên cắn môi, lòng dạ càng sắt đá hơn bao giờ hết, tiếp tục bước đi cứng nhắc của mình. Nhưng không để hắn lên hết cầu thang, máy bluetooth của Gia Nguyên nháy lên vạch laze đỏ hiển thị địa chỉ IP của Jang. Một giây sau đó, hắn nhận được tín hiệu từ bên kia. Một giọng nam trầm thét lên vô cùng phẫn nộ, sự giận dữ, hồi hộp, cùng lo sợ bện chặt lấy nhau trong hơi thở run rẩy của anh. Máu Gia Nguyên đông lại…
“ Sam! Ra khỏi đó mau! Ở tầng một, bàn số 46, góc bên trái đều là thuộc hạ của DM. Chúng là những tên đã giết Gia Nguyên. Chúng biết mặt Gia Nguyên. Chúng tinh mắt lắm. Rời khỏi đó ngay! Rời ngay!”
Sống lưng Gia Nguyên cứng ngắc, tim hắn như ngừng đập. Từ từ xoay người về vị trí Jang nói. Bàn số 46, góc bên trái… Đồng tử hắn chững lại, giãn rộng ra, thu gọn hình ảnh mười tên mặc vest đen, trên ngực áo đeo huy hiệu bạc chạm khắc hai chữ “ DM” tinh xảo sáng lóa lên sắc lạnh. Thần thái của chúng cho Gia Nguyên biết… đây đều là những… sát thủ!
Không kịp nữa rồi! Không kịp rồi! Chúng đã nhìn thấy mặt Gia Nguyên. Một giây thoáng qua, vẻ bần thần hiện rõ trên gương mặt lạnh lẽo của chúng, vẻ sửng sốt hiện rõ khi chúng cứng nhắc đứng lên để rời khỏi vị trí, khi chúng đưa bàn tay xương xẩu rút súng ra khỏi đai lưng…
– Tóm nó lại! Nó là Cao Gia Nguyên! Không được để nó thoát! – Tiếng gầm lạnh băng vọng lại, dội vào những bức tường, phá vỡ tiếng cười nói của đỏ đen huyên náo.
Lao vù lên những bậc thang như gió, Gia Nguyên cắm đầu chạy qua đại sảnh tầng hai, bước chân hỗn loạn.
Hắn đang mất bình tĩnh.
Hắn đang bị truy sát.
Hắn sẽ bị giết!