Vai Diễn Định Mệnh

Chương 52: Vượt rào - Part 2


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 52: Vượt rào – Part 2


Bánh xe sắt chậm rãi lăn trên nền gạch sứ. Y tá khoan thai đẩy xe đựng dụng cụ y tế ra khỏi hành lang. Khi băng qua đám vệ sĩ một thân âu phục đen, to cao như hộ pháp, mặt mày cứng nhắc kiểu băng tảng ngàn năm, lưng cô bỗng thẳng lên, sải bước dài hơn, đầu ngẩng cao kiêu hãnh, nhưng mà… mặt mày lại xanh lét như tàu lá chuối.
– Này, cô kia! – Một giọng nam trầm hùng vọng là từ giữa đám vệ sĩ.
Cả người cô nàng cứng đờ, trái tim suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực mà lăn long lóc trên sàn.
Tự nhiên, phải thật tự nhiên!
Y tá hít lấy một ngụm khí lạnh để trấn tĩnh mình, xong quay đầu lại, cười niềm nở:
– Vâng, anh gọi tôi?
Tên vệ sĩ tiến lại gần, đôi mắt xếch đầy hàn khí như muốn đóng băng cô đến nơi. Gã chỉ tay vào xe đẩy của cô, nghi hoặc hỏi:
– Tiếng bánh xe sao lại rít lên khô như vậy? Xe dụng cụ y tế chẳng phải chỉ chuyên chở những vật nhẹ thôi sao? Âm thanh vừa nãy nghe như nó đang phải chở một thùng hàng nặng vậy?
Nghe lời phân tích chi li của hắn, y tá lén nuốt khan một cái, mồ hôi lạnh rịn ra ướt trán. Cô duyên dáng đưa tay vén lọn tóc ra tai, khuôn miệng nhỏ mím lại:
– A… tiếng bánh xe khô sao? Thực ra thì… xe này khá cũ rồi, bánh xe chưa thay nhớt mới nên khi đẩy cũng hơi khó khăn. Tôi đang định chuyển hết dụng cụ qua một xe đẩy mới đây. Thật xin lỗi quá! Hình như âm thanh vừa rồi làm ảnh hưởng đến các anh rồi!
– Không phải ảnh hưởng đến chúng tôi mà là ảnh hưởng đến bệnh nhân. Tầng này của bệnh viện đã được đặc cách cho bệnh nhân Cao Gia Nguyên nên phải tuyệt đối giữ im lặng. Cần tránh những âm thanh như lúc nãy, không tốt cho quá trình dưỡng bệnh! – Gã lạnh nhạt giải thích.
– Ồ, là do sơ suất của tôi, tôi sẽ đi đổi xe khác ngay! – Y tá hối lỗi cúi đầu, bày ra dáng vẻ đáng thương vô cùng.
– Mau đổi đi! – Vệ sĩ hừ lạnh một tiếng rồi quay về đứng lại trong đội.
Y tá hít sâu, niềm nở cười, rồi sau đó nhanh chóng đẩy xe vào thang máy…

– Ok! Ở đây không có ai cả, anh ra được rồi đó! – Y tá vén tấm khăn đậy khung sắt dưới của xe lên, nhỏ giọng thì thầm như người ta đang làm chuyện phi pháp. Mà đúng là cô đang làm chuyện phi pháp, rất phi pháp là đàng khác. Đó là… giúp một “ngục nhân” tẩu thoát.
Gia Nguyên lén lút thò đầu ra, đảo mắt quan sát xung quanh… đúng là không có ai. Hắn ngước nhìn cô, phong tình nháy mắt một cái, đưa tay lên ra hiệu “số zách”.
Lồm cồm chui ra khỏi khung sắt nhỏ hẹp, Gia Nguyên đứng thẳng dậy, phủi phủi lại bộ áo bệnh nhân mà xanh nhạt. Hắn hít vào một hơi, mặt mày bỗng bi thương, sầu não:
– Với bộ đồ màu xanh này mà ló đầu ra, tôi sẽ bị tóm mất!

– Ừ nhỉ?… anh đợi em chút! – Y tá thì thầm, rồi rón rén biến đâu mất tăm.
Mấy phút sau, cô trở lại, đưa cho hắn một chiếc áo blue dài, nón bác sĩ, khẩu trang và một tấm thẻ xuất trình khi ra vào cửa của bác sĩ nội trú, tươi cười nói:
– Em vừa cuỗm của bạn đấy! Anh mặc vào đi! Sẽ không có ai phát hiện đâu!
– Em thật là một cô gái tốt bụng, nhân hậu nhất mà tôi từng biết! Gặp được em là niềm hạnh phúc lớn lao của đời tôi. Tôi… không biết phải thể hiện lòng biết ơn của mình… như thế nào nữa! – Gia Nguyên dịu dàng mỉm cười, đưa tay vén lọn tóc đen nhánh ra sau tai cô.
Y tá nhịn thở hưởng thụ sự dịu dàng của hắn, tâm hồn treo ngược lên trần nhà, nửa ngày mới lắp bắp được một câu:
– Không… không có gì đâu ạ! Anh… mau đi đi… kẻo lỡ việc mất!
– Được! Vậy tôi đi đây! Cám ơn em lần nữa nhé! Em quả thật rất đáng yêu, người đàn ông nào có được em chắc chắn là người hạnh phúc nhất trên đời!
Y tá cúi gằm mặt nhìn ngón chân mình, lời đường mật kia làm trái tim thiếu nữ ngây thơ của cô tan chảy không còn một mảnh…đến khi cô định thần ngẩng lên, hắn đã biến mất tự lúc nào, không để lại một tiếng động, hệt như tan vào không khí…

Tà áo blue khẽ phất phơ theo từng nhịp bước lạnh lùng. Gia Nguyên bình thản lẫn vào hành lang bệnh viện tấp nập người. Không ai nhận ra hắn vì chiếc mũ bác sĩ đã kéo xuống thấp và mặt mũi được che kín bởi khẩu trang trắng.
Hắn liếc hai tay mình, da gà dựng lên lớp lớp, cảm giác miệng lưỡi vẫn còn tê rân… Ây, hắn rùng mình một cái thật mạnh. Diễn nhập vai quá đi! Nhập đến nỗi những lời đường mật từ chính miệng hắn nói ra làm hắn vô thức nổi hết cả da gà. Dùng cả buổi sáng để nghiên cứu “ 1000 cách cua gái hữu hiệu” quả thực có ích.
Gia Nguyên âm thầm tán dương mình khi nhớ lại biểu hiện “xuất thần” không kém gì diễn viên chuyên nghiệp lúc nãy. Sao hắn có thể nghĩ ra một mẫu chuyện làm tan chảy lòng người như thế này nhỉ?
“ Mẹ của tôi vừa về nước, tôi phải ra đón bà, chỉ một lúc thôi, đủ để bà nhìn thấy tôi khỏe mạnh là được rồi. Tôi nói dối mẹ rằng mình đang nghiên cứu kết quả một thí nghiệm cho trường, rằng tôi vẫn ổn. Tôi giấu bà về việc mình bị tai nạn. Nếu biết chuyện bà sẽ đau đớn mà đổ bệnh mất. Tôi là con trai duy nhất của bà, ôi… tim mẹ tôi mong manh, yếu đuối lắm… Thế nhưng giáo viên hướng dẫn tốt nghiệp của tôi (ám chỉ Hồng Quân) nhất quyết không cho tôi ra ngoài, còn thuê cả vệ sĩ canh gác khắp nơi như muốn giam lỏng tôi vậy *người dư tiền mà*. Nói là lo ngại cho tình trạng sức khỏe của tôi nhưng thực chất lại đang ép tôi hoàn thành nhanh dự án nghiên cứu của hắn, cô nhìn này… *lôi một đống giấy tờ chi chít số má ra* … mấy ngày nay hắn không cho tôi nghỉ ngơi một giây nào hết, tính toán,tính toán, rồi lại tính toán, bóc lột cùng kiệt sức lao động của tôi. Không khác gì cái lão trọc phú Chu Bái Bì ! Tôi ở trong này chỉ thêm đổ bệnh, vừa phẫu thuật xong mà bị hắn hành hạ tàn nhẫn như vậy quả thật sắp không chịu nổi nữa rồi. Tôi còn phải đi đón mẹ, bà mà không thấy mặt mũi tôi đâu chắc sẽ lo lắng chết mất… mẹ tôi rất yếu, rồi biết đâu còn nghĩ đến chuyện tôi gặp phải tai họa gì mà tụt huyết áp. Vậy nên…
Tôi chỉ đi một tiếng thôi, 60 phút sau sẽ lập tức quay lại ngay, bây giờ hắn đang bận thu xếp việc ở trường, sẽ không phát hiện được đâu . Chỉ cần gặp mặt bà và đưa bà về nhà là xong chuyện…”
Haiz! Bối cảnh này thật giống phim Hàn nha. Nam chính lấy nỗi khổ tâm, mặc cảm hoàn cảnh của mình ra để “quyến rũ” nữ chính. Đôi lúc, mấy bộ phim ảo tưởng, phi lí kia cũng thật có giá trị.
Chu Bái Bì: Nhân vật trọc phú tham lam, độc ác trong tiểu thuyết “Nửa đêm gà gáy” nổi tiếng của Trung Quốc. Mới nửa đêm, Chu Bái Bì đã mò dậy giả tiếng gà gáy buổi sớm để đánh lừa những người làm thuê dậy làm việc, bóc lột cùng kiệt sức lao động của họ.

Gia Nguyên thong dong đi gần đến cửa ra vào, bỗng bước chân hắn khựng lại. Gia Nguyên hít sâu, ngụm khí lạnh tràn vào phổi làm tê rân từng thớ thịt… Bệnh viện này, y bác sĩ muốn ra vào đều phải quẹt thẻ. Khi quẹt thẻ buộc phải mở khẩu trang ra. Mà mở khẩu trang ra thì… hắn nuốt khan một cái, hình ảnh chục tên vệ sĩ đứng nghiêm trang ngay chỗ cửa ra vào đông cứng lại trên võng mạc… Chết chắc rồi!
– Mau lên, số 37A, đường Khang Hữu Vi! Mau lên! – Tiếng gọi lớn của vị bác sĩ lôi kéo sự chú ý của mọi người. Gia Nguyên không kịp suy nghĩ gì thêm, cắm đầu chen vào giữa đám y tá, bác sĩ, hắn vơ bừa một tập tài liệu trên kệ báo gần đó giả làm hồ sơ bệnh án.

Những bước chân rầm rập, hối hả vọng lại từ phía cuối đại sảnh. Gia Nguyên theo toáng người đó đi ra cổng sau, nơi đậu những chiếc xe cấp cứu trắng. Đèn báo hiệu xoay vần, những tia đỏ rọi quét ngang, quét dọc. Chớp mắt, hắn đã bị tống lên xe, một bác sĩ dúi hộp đồ cứu thương vào tay hắn, rồi hất hắn vào trong góc, luôn miệng bảo:
– Xích vào một chút, mau lên! Mười phút nữa phải có mặt ở đó, tai nạn xe tải nặng lắm!
Gia Nguyên ra sức gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, mặt mày xám ngoét khi người ta cứ chuyền hết hộp dụng cụ này đến hộp dụng cụ khác vào tay hắn, bảo hắn phân loại thuốc cầm máu, khử trùng, giảm đau này nọ, rồi còn bắt hắn chuẩn bị túi dịch và ống xi – lanh…
Chiếc xe lao như tên bắn, còi xe gầm rú giữa quốc lộ tấp nập, màu đỏ chớp nháy xoay vần khiến người ta cảm thấy nhức mắt…
Trời đã chuyển sang trưa, những vạt nắng nhạt nhòa đầu thu lười biếng trườn lên vòm cổ thụ. Một chút cảm giác bỏng rát chạy rân rân trên mặt, Gia Nguyên đưa tay lau vầng trán nhễ nhại mồ hôi, hắn đẩy mũ lưỡi trai lên ột chút, ra sức hít thở không khí trong lành.
Gia Nguyên ngước lên nhìn những bậc thang rêu phong quen thuộc, nhìn cánh cổng cao cao bằng gỗ đã sờn nước sơn màu cánh gián. Sự sung sướng lâng lâng trong từng thớ thịt, ngấm vào máu cảm giác hoang hoải, tự hào ngút trời của một người vừa hoàn thành sứ mệnh lớn lao nhất đời mình. Hắn rốt cuộc cũng đã đến được đây. Ôi, Thiên Vân Pagoda vô cùng yêu dấu ơi…
Không ai biết hắn vừa trải qua một hành trình điên khùng cỡ nào đâu. Nếu sớm phát hiện ra tài năng diễn xuất phi thường của mình, có lẽ hắn đã chẳng thèm quan tâm đến quản trị kinh doanh nữa. Nhớ lại cảnh tượng ban nãy, hắn rùng mình thật mạnh, da gà lại thi nhau nổi lên lớp lớp. Sao hắn không đi đóng phim nhỉ? Thật là lãng phí tài nguyên quốc gia!
Chỉ trong một buổi sáng mà kiêm tận ba vai: một anh chàng lãng tử, phong tình, mở miệng ra là những lời đường mật, cuỗm mất trái tim ngây thơ, trong sáng của con gái người ta. Một bác sĩ nội trú lăm lăm tập hồ sơ bệnh án trên tay. Và vai thứ ba… là bệnh nhân… tâm thần phân liệt vừa được kí giấy xuất viện.
Lúc đang ngồi trong xe, một bác sĩ trẻ tuổi nhìn hắn chằm chằm, xong run rẩy chỉ vào tấm thẻ bác sĩ nội trú hắn đeo trên cổ, hét toáng lên:
– Cái thẻ này là của Tần Khoa mà? Cậu là ai? Sao lại đeo thẻ của nó?
– Chuyện quái gì vậy? – Tiếng xôn xao dội lên như sóng, những cặp mắt đang lim dim qua một giây đã tròn lên như … bi ve, hung hăng rọi thẳng vào hắn.
Lúc đó Gia Nguyên đã biểu hiện như thế nào nhỉ?… A! Hắn nuốt khan một cái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng hai bên thái dương. Tay cứng nhắc kéo khẩu trang xuống, trong cái nhìn thảng thốt của mọi người, hắn bật ra hai tiếng “hihi” hết sức ngây thơ. Thấy họ nhất thời thành tượng đá, hắn giơ hai ngón tay lên “hi” thêm một tiếng, rồi bấn loạn cười một mình. Họ vẫn không động đậy. Hắn bắt đầu múa múa gì đấy, ngâm nga bài hát về bảng chữ cái tiếng Ạnh “ABC” cách biểu cảm. Rồi sau đó hắn gào lên, nhảy loạn xạ. Có người mặt xám ngoét, có người mặt trắng bệch, có người mặt đen sì,… đủ cả bảy sắc cầu vồng. Gia Nguyên tự biên tự diễn một lúc lâu, lôi hết mấy biểu hiện ngốc nghếch, điên khùng nhất hắn biết ra làm trò, đến khi ai nấy đều ngệch mặt ra, hắn mới dừng lại, hiền lành gãi gãi đầu, lí nhí khai cung:
– Tôi… là bệnh nhân… tâm thần phân liệt! Hôm nay bác sĩ cho tôi xuất viện. Bố mẹ chưa đến đón. Thấy xe này có cái còi kêu chíu chíu hay quá, giống hệt tiếng sủa của con mèo Pippi nhà tôi. Tôi thích lắm, thế là…

Khỏi phải nói đến chuyện sau đó. Gia Nguyên không nhớ hắn xuống xe bằng cách nào, hình như là bị “đá” xuống hay “ném” xuống gì đấy. Thẻ, áo blue, mũ, khẩu trang gì đều bị lột sạch bách. Gia Nguyên lúc ra khỏi bệnh viện chỉ mang theo một chiếc túi nho nhỏ để đựng camera, điện thoại, thiết bị Bluetooth và thẻ ngân hàng 7 chấm.
Không có một đồng rách tiền mặt nào trong tay, hắn phải lăn lộn quá giang từ ô tô đến xe bò để có thể đến được chỗ ATM rút tiền. Có tiền rồi mới ung dung lội vào hàng điện tử mua một cái bản đồ cảm ứng và đồng hồ vi mạch đọc tin nhắn. Lội qua hàng quần áo, giày dép, hắn mua mũ lưỡi trai, áo sơ mi, quần hộp và giày bata đế đinh ình. Gia Nguyên còn lượn sang cả khu thực phẩm để vơ một lốc nước táo và mỳ ly, nhét hết vào ba lô, chuẩn bị cho công cuộc truy tìm mật thư hết sức quan trọng. Mật thư thứ ba là một thách thức lớn, thời gian không còn nhiều, hắn phải tận dụng từng phút một để tìm ra đáp án, vạch trần sự thật mà mình đeo đuổi bấy lâu nay.
Việc đầu tiên hắn làm là gì? À… đó là ngắt mọi tín hiệu định vị GPS của điện thoại, tab, cho cái tên “Quân Ma Vương” vào blacklist để chặn cuộc gọi. Trong vòng 12 tiếng nữa đừng mơ tìm được tung tích của hắn. Đỗ Hồng Quân dù có dùng cách gì đi nữa cũng chẳng thể nào truy ra vị trí của hắn được đâu. Nào, 12 tiếng tự do. 12 tiếng để giải mật thư thứ 3 và tìm mật thư thứ 4. Gia Nguyên không cho phép mình chậm trễ thêm một giây nào nữa. Thời gian Hacker Jang dành ỗi mật thư tối đa là ba tuần, bây giờ đã là ngày thứ 20 trong thời hạn của mật thư thứ ba, trời đã sang trưa, mất nửa ngày rồi. Chỉ còn nửa ngày nữa – 12 tiếng đồng hồ, Gia Nguyên phải đánh cược. Hoặc là được tiếp tục dấn thân trên hành trình tìm sự thật. Hoặc là trở về MO, về vạch xuất phát, về với con số không tròn trĩnh.
Đánh cược từ giờ phút này!


Chú tiểu say sưa quét sân, miệng ngâm nga một khúc đồng dao trẻ con quen thuộc. Chiếc chổi gom lá đa lại theo từng nốt nhạc vui tai. Chú tiểu ngước lên nhìn những đóa hoa nắng bung nở trên vòm cổ thụ, vô tình thu một hình ảnh vào mắt… Người kia đứng đăm chiêu chỗ tượng con rồng đá thứ ba, trên vai đeo một ba lô màu xanh dương khá to, áo quần phong cách bụi bặm… A… một khách du lịch? Một người nước ngoài? Người này biết nói tiếng Anh!
– He…llo… you! – Tiếng ai thanh trong vọng lại làm Gia Nguyên bừng tỉnh khỏi mớ giả thiết bòng bong liên quan đến Ambigram và hội Illuminati. Hắn ngẩng lên, thấy một chú tiểu lăng xăng chạy đến, tà áo lam nghịch ngợm phất phơ.
Chú tiểu dừng lại trước mặt hắn, tươi cười hớn hở khoe ra hai chiếc răng cửa bị sún, ánh mắt sáng long lanh bày tỏ lòng ngưỡng mộ:
– May… may…may I… help… you? – Cậu bé lắp ba lắp bắp câu tiếng Anh mình vừa được học lúc sáng. Người ta khi nói được tiếng Anh đối với cậu thực sự rất có…tầm vóc. Cậu thần tượng tất cả những ai biết nói tiếng Anh.
– Oh, sorry, I’m not English! – Gia Nguyên thích thú quan sát vẻ gà mờ của cậu khi cố vểnh tai lên nghe rõ từng chữ hắn phát ra. Ây, cái này gọi là không biết gì mà ưa thể hiện đây.
– Can…can… you… speak again?
– I’m not English! I’m Chinese! – Hắn nhún vai một cái. Hết diễn trai đa tình, bệnh nhân tâm thần phân liệt rồi, giờ định bảo hắn diễn khách du lịch chắc?
– Can… you… speak…a…again? – Chú tiểu hai tay đan lấy nhau, mặt căng ra như dây đàn, cố gắng lục lại vài ba từ vựng còn trong đầu mình.
– Chinese! – Gia Nguyên chành giọng ra nhấn mạnh duy nhất một từ, sau đó còn đánh vần từng chữ cái. Mặc dù là con lai nhưng Gia Nguyên vẫn thường nói với mọi người hắn là người Trung Hoa. Sống ở Trung Hoa phải là người Trung Hoa mới không bị bắt nạt.
– Can…you…speak…speak… – Chưa để cho cậu nhóc kia cà lăm hết câu, Gia Nguyên đã thở hắt ra một hơi, ngước lên nhìn trời cảm thán. Hắn vỗ vai cậu một cái an ủi, rồi trầm giọng:
– Stop here! I don’t have free time!
– Can… you speak… a… again?- Chú tiểu gạt mồ hôi trên vầng trán nhỏ, dồn hết sự chú tâm vào câu nói vừa rồi của hắn.
Gia Nguyên đen mặt, kéo cái mũ lưỡi trai ra để cho tóc đen nhánh đổ xuống vành tai:
– Muốn giúp tôi sao? Tôi là người Trung Quốc, làm ơn nói tiếng Trung dùm!
– Ế? Anh là người Trung hả? Sao giống Tây balo quá vậy? Nét của anh rất Tây nha! – Chú Tiểu như người sắp chết đuối vớ được phao, liền đổi từ gà mờ sang sáng dạ, cười tươi rói.
Hai từ “con lai” sắp bật ra liền bị hắn nuốt ngược vào trong, Gia Nguyên phẩy phẩy tay, lạnh nhạt giải thích:
– Tôi đang bỏ nhà đi bụi ấy mà! Phong cách của người đi bụi đều thế này cả!
– Ồ…tôi cũng muốn đi bụi! Đi bụi sẽ nói được Tiếng Anh đúng không? – Chú tiểu phấn khích hét lên, cây chổi trong tay thuận đà võ thiếu lâm khua loạn xạ.
– Đi bụi cái gì Húc nhi? Muốn đi bụi lắm à?– một giọng nói thông trầm vọng đến làm máu trong người cậu nhóc đông lại. Mặt mày xám ngoét, cậu quay phắt lại nhìn sư phụ của mình, tay chân luống cuống cả lên.
Sư thầy phủi lại vạt áo lam, tề chỉnh bước đến, ánh mắt nghiêm khắc của một người đứng tuổi dán lên đỉnh đầu tròn vo có sáu cái chấm của cậu trò nhỏ:
– Thằng nhóc này lại quấy phá thí chủ rồi! Quẩy vừa thôi! Con thật là…Tiếng Anh thì không chịu học mà cứ ưa đao to búa lớn, không ra thể thống gì!

Húc nhi xịu mặt nhìn sư thầy, bị sư trừng mắt một cái liền thụt đầu lại, ngoan ngoãn quét lá đa. Sư thầy mỉm cười, quay sang Gia Nguyên, ôn nhu hỏi:
– Không biết thí chủ đến đây có việc gì?
– Tôi muốn tìm hiểu một số chuyện! – Gia Nguyên quét mắt bao quát toàn cảnh ngôi chùa rộng lớn, rồi lãnh đạm lên tiếng – Ở đây hoặc gần đây có tượng con Lân nào không sư?
– Ồ, ở chùa này chỉ có Rồng đá thôi, kiến trúc của chùa chúng tôi từ hoa văn đến tượng đều là Rồng cả, không có Lân!
– Xung quanh đây có địa danh nào liên quan đến Lân không? Một ngôi chùa khác nổi tiếng với nhiều tượng Lân chẳng hạn?
– Thật ngại khi phải nói rằng kiến trúc Phật giáo ở Nam Kinh không chuộng Lân, toàn bộ chùa đều ưu tiên cho hình Rồng cả. Tôi đã từng đi tham quan tất cả những ngôi chùa lớn nhỏ ở Nam Kinh này rồi, dường như tượng Lân chỉ là một thiểu số, không đáng kể!
– Thưa sư, vậy có truyền thuyết cổ xưa gì đấy về linh vật này được lưu truyền ở đây không ạ? Truyền thuyết ấy có gắn liền với địa danh nào chăng?
Sư thầy ngẫm nghĩ một lúc lâu, xong lắc đầu bất lực:
– Sư không nhớ được truyền thuyết nào về Lân nổi tiếng ở đất Nam Kinh này cả, ngược lại truyền thuyết về Rồng thì rất nhiều!
– Không có gì liên quan đến Lân cả sao? – Gia Nguyên nghi hoặc, đôi mày thanh tú nhíu lại căng thẳng, môi nhạt bặm thành một đường mỏng…Biểu tượng Lân hình như không ổn… liệu có phải hắn đi sai hướng rồi chăng? Rốt cuộc Ambigram“Fire” ám chỉ điều gì? Không phải Hội Illuminati vẫn bị gọi là “hội Quỷ Satan”sao? Lẽ nào lần này không thể men theo câu thơ khóa “Satan dẫn lối kẻ cô độc” ấy nữa?
Gia Nguyên nhìn con số nhấp nháy trên đồng hồ điện tử, bây giờ đã quá nửa ngày, thời hạn ật thư thứ ba chỉ còn nửa ngày thôi. Chỉ còn 12 tiếng thôi! Hắn xoa nhẹ sau gáy, khi căng thẳng, Gia Nguyên cảm thấy vùng phía sau đầu này hơi nhức nhối…
– Xin mạn phép được hỏi thí chủ, tại sao thí chủ lại tìm đến linh vật Lân? Tại sao không phải Rồng, Rùa hay Phượng Hoàng? – Sư thầy xoa xoa chuỗi tràng hạt trên tay, trầm mặc hỏi.
– Tôi chỉ tìm linh vật liên quan đến lửa. Ngoại trừ Rồng ra chẳng phải chỉ còn Lân thôi à?
– Phượng Hoàng là một loài chim gắn liền với lửa mà, sao thí chủ không đề cập đến? Thậm chí khi nghĩ đến Phượng Hoàng thì ấn tượng về lửa không phải còn mãnh liệt hơn Lân rất nhiều sao?
– Sư thầy nói sao cơ? Ấn tượng về lửa ở Phượng Hoàng rất mạnh? Phượng Hoàng không phải chỉ là một loài chim thiêng sống trên núi, tượng trưng cho hòa bình và thịnh vượng sao? – Gia Nguyên sững người. Chim Phượng Hoàng và lửa?
Gia Nguyên vốn không hiểu biết nhiều về linh vật này, mặc dù phượng hoàng cũng nằm trong bộ tứ linh được sùng bái ở phương Đông. So với Rồng, những hiểu biết của hắn về loài chim thiêng chỉ bằng hạt đậu. Kiến thức đơn giản nhất mà Gia Nguyên nắm được về Phượng Hoàng chỉ là Phượng Hoàng có ý nghĩa rất tích cực. Nó là biểu tượng của đức hạnh và vẻ duyên dáng, thanh nhã. Phượng Hoàng cũng biểu thị cho sự hòa hợp âm dương. Theo truyền thuyết, nó xuất hiện trong thời kỳ hòa bình và thịnh vượng nhưng không có khi thời kỳ tăm tối sắp đến… có gì liên quan đến Satan ư?
Gia Nguyên nghi hoặc nhìn sư thầy, hắn bắt đầu cảm thấy máu trong mạch nóng lên, trái tim dường như xuất hiện linh cảm về một hướng đi mới bỗng chốc đập mạnh:
– Thưa sư thầy, liệu ở ngôi chùa Thiên Vân này có thứ gì liên quan đến Phượng Hoàng không? Chùa này không phải kiến trúc chỉ có duy nhất Rồng đá thôi sao?… ý tôi là… có thứ gì đó liên quan đến lửa?
– Fire… fire! – Húc nhi đang quét lá đa, tự dưng nhớ ra từ lửa bên tiếng Anh gọi là “fire” liền hét lên phấn khích, cậu quẳng cây chổi xuống sân rồi chạy đến bên cạnh Gia Nguyên, láu táu bập bẹ một câu trật lất ngữ pháp – Is …you…say… say…fire?
– Yes! – Hắn nhướn mày, lãnh đạm khoanh tay.
– Oh… I know… know… it! – gương mặt nhỏ với cái đầu cạo trọc có sáu chấm bỗng tươi rói lên, cậu quay sang sư thầy đang nhăn mặt nhìn mình, cười khoe hai răng sún – Sư phụ, anh ấy tìm Hỏa Đền đấy! Ở đó luôn có lửa, hơn nữa còn có Phượng Hoàng! Anh ấy tìm… Fire… Fire Pagoda!
– Con làm ơn đừng có nửa nạc nửa mỡ thế được không? Nói tiếng Trung dùm đi! – Sư thầy nghiêm giọng, xong quay sang Gia Nguyên khẽ gật đầu – Phía sau ngôi chùa này có một ngôi đền nhỏ gọi là Hỏa Đền, ở đó người ta quanh năm đốt đuốc. Thứ mà cậu bảo liên quan đến Fire … chỉ có thể là Hỏa Đền thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.