Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 54: Truy sát
Bố Aiden từng hỏi Gia Nguyên rằng: “ Nếu có một ngày con bị truy sát thì con sẽ làm gì?”
Lúc ấy, hắn bình thản trả lời: “ Sẽ tìm đường trốn!”
“ Con trốn bằng cách nào?”
“Chạy!”
Bố nhướn mày, dang tay ôm hắn vào lòng, tì nhẹ cằm lên đỉnh đầu hắn, ôn nhu giải thích:
“ Đừng chạy trốn, vì càng chạy thì sẽ càng bị truy đuổi gắt gao hơn, càng kích động sự hung hăng và bản tính săn mồi của chúng hơn… điều con cần nhất lúc này chính là sự bình tĩnh đến lạnh lùng. Và cách tốt nhất để trốn thoát chính là dùng đầu óc tỉnh táo của mình để… làm loạn. Chỉ cần con làm mọi thứ loạn lên thì nhất định sẽ thoát! Chỉ cần sự bình tĩnh là đủ!”
…
Bước chân Gia Nguyên chậm dần, hắn hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh mình…Đừng kích động chúng! Bây giờ muốn trốn thoát chỉ có một cách là… làm loạn hết nơi này lên.
Chúng đã chạy lên được cầu thang, Gia Nguyên chỉ cách chúng chừng mười mét, nín thở đứng nép mình sau cây trụ lớn.
– Nào… khả năng phản xạ nhanh của mày đâu? Lôi ra dùng ngay đi! Mày là Storm, nhớ không? Mày là một cơn bão mạnh nhất, nhớ không? – Hắn thì thầm trong miệng, khuôn ngực phập phồng mãnh liệt theo từng luồng khí lạnh buốt.
…
“Bản chất của một tuyển thủ Taekwondo đạt huyền đai tứ đẳng như con là gì hả Sam?”
“Là sự bình thản tuyệt đối thưa bố!”
“Bình thản ở đâu?”
“Tâm hồn con. Hành động của con.”
“Con là ai?”
“Con là kẻ mạnh!”
…
Chớp mắt, hắn lách mình qua chiếc cửa xoay của tầng hai, lao vào hòa lẫn trong đám đông huyên náo. Gia Nguyên lôi chiếc túi nhỏ đựng những dụng cụ điện tử của mình ra buộc vào thắt lưng, vứt cái ba lô nặng nề qua một góc. Hắn gồng mình chui vào khe hở của một hõm tường nhỏ, chờ đợi thời cơ.
Thần kinh hắn căng ra như dây đàn, mồ hôi nhễ nhại hai bên thái dương, một cảm giác tê buốt truyền đến từ sau gáy khiến không gian trước mắt hắn hơi chao nghiêng. Gia Nguyên cắn răng nuốt cơn đau xuống, mắt nheo lại quan sát… Chúng đến rồi!
Lặng lẽ và khéo léo như cách săn mồi của những con báo, không ầm ĩ, khoa trương bằng những tiếng súng hay những động tác đạp phăng cửa hung tợn, chúng bình thản đi vào bên trong. Ung dung, sắc lạnh, nhẹ nhàng, nhưng… vô cùng nguy hiểm. Chúng quét mắt tìm bóng dáng mảnh khảnh giữa rừng người đang say sưa nhập cuộc đỏ đen, từng bước chân thận trọng chen vào những chiếc bàn dài chật kín đại gia, băng qua quầy rượu nồng mùi son phấn và thuốc lá của gái làng chơi. Những đôi mắt sâu hoắm, tinh như diều hâu lướt không chừa một ngõ ngách… Một tên đi đến gần hõm tường Gia Nguyên đang nấp… cách bảy bước chân nữa…
Thình thịch… thình thịch… thình thịch…
Gia Nguyên nín thở, các giác quan được thức nhọn bắt đầu trở nên mẫn cảm, mẫn tiệp. Hắn có thể nghe được tiếng thở mỏng như sương của kẻ đó, tiếng bước chân khẽ khàng của kẻ đó. Gia Nguyên biết rằng thời khắc này đây… hắn cũng đang trở thành một con báo đen. Không lo sợ, không hãi hùng, chỉ có một cảm giác duy nhất cồn cào ruột gan, là cảm giác… khát máu. Đúng vậy, cái tê rân chạy dọc cơ thể không phải là sự hoang mang, mà là khát máu.
Đôi mắt trăng khuyết bỗng chốc tối tăm lạ thường, một luồng ánh sáng xanh lạnh lẽo cuộn trào lên như những đợt sóng thần…Chúng đã giết anh, chúng đã bắn chết anh, chúng đã cướp mất đi sự sống của người hắn yêu thương nhất, cướp mất đi ý nghĩa cuộc đời hắn…
Báo đen khi bị khiêu khích thì phải làm sao?
Đơn giản thôi! Báo đen thì phải…săn mồi!
Tốc độ nhanh như tia chớp, sức mạnh lớn như vũ bão, bất ngờ ào đến như cơn sóng thần, sát lực như núi lửa trào phun…một cước ngay mi tâm của kẻ đó. Mắt Gia Nguyên sáng rực ngọn lửa xanh của địa ngục, sát khí toát ra như thể vừa giải phóng một con ác thú ngủ quên trong người. Xương cốt kẻ đó kêu lên răng rắc, hốc mắt có máu trào ra… một giây sau, hắn tắt thở.
Gia Nguyên cúi xuống giật mạnh khẩu súng trong tay tên đó. Muốn làm loạn nơi này à?… Dễ thôi!… xoay vòng đạn, lên nòng… hình ảnh Gia Nguyên giơ cao khẩu súng lên, khóe môi thoáng hiện ý cười, băng lãnh nhún vai một cái thu gọn vào tầm mắt bọn vest đen.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! – một tràng âm thanh sắc nhọn vang lên làm đông cứng cả không gian tầng hai. Vài giây thất thần trôi qua, những tiếng thét hoảng loạn đồng loạt vang lên rung chuyển cả tường lạnh. Rồi sau đó là một cảnh tượng hỗn tạp chưa từng thấy. Ghế bị xô ngã, những ly rượu vang rơi vỡ tan tành trên nền đá hoa cương, bài bạc bị hất tung lên, bay loạn xạ tạo thành một cơn mưa trắng, người đạp lên người, những bước chân giày xéo nhau trong hãi hùng… Gia Nguyên chỉ đợi có thế, liền cúi rạp người, chui xuống những gầm bàn, thu hết tốc lực để lách qua những khe hở nho nhỏ, lăn từng vòng để tránh bị đạp lên người, tư thế luồn lách nhanh nhẹn, chớp nhoáng.
Tốc độ truy kích của bọn chúng rất nhanh, nhưng Gia Nguyên còn nhanh hơn. Chúng là những con báo, Gia Nguyên là cơn gió vô hình. Chúng là những con diều hâu tinh mắt, Gia Nguyên là màn bụi khí thoắt ẩn, thoắt hiện, có thể tan biến bất kì lúc nào. Chúng là sấm, Gia Nguyên là chớp, thi nhau rạch nát không gian hỗn loạn kia bằng những âm thanh súng đạn gai người.
Cầu thang tầng ba kia rồi… Gia Nguyên thu hết tốc lực phóng lên, lạnh lùng xô ngã tất cả những người chắn đường mình. Hắn lao ra ban công rộng lớn, trèo lên khung sắt cao, đu người ra chỗ con phượng hoàng lửa… Mày đây rồi! Mật thư thứ tư! … Gia Nguyên giật lấy lá thư màu trắng nơi mỏ đồng của linh vật rực rỡ kia. Thở ra một hơi dài run rẩy, tim đập như trống dồn vì phấn khích, lồng ngực hắn phập phồng dữ dội. Cuối cùng cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ lần này rồi. Trong tay hắn là bìa thư đề: “ The fourth secret letter – from: Jang”… Tốt rồi!
Nét cười thoáng hiện nơi khóe môi Gia Nguyên vụt tắt, tai hắn dỏng lên… bọn chúng đang đến, còn 15 mét nữa. Gia Nguyên nhíu mày hít thở thật sâu để điều hòa nhịp tim và nén trận đau tê buốt truyền từ sau gáy. Lúc này cần nhất sự tỉnh táo, một chút mơ hồ cũng không được, chịu đựng đi nào Gia Nguyên, mày làm được mà, một chút nữa thôi, chịu đựng đi… Đôi tay run rẩy của Gia Nguyên một lần nữa dồn sức phát lực ra sung mãn, tóm lấy thanh xà ngang rồi đu thõng xuống ban công tầng hai. Hơi choáng váng bởi vị trí lơ lửng trên không trung vô cùng nguy hiểm của mình, Gia Nguyên cắn môi thật mạnh đến độ bật máu ra. Tỉnh táo lại ngay!
Hắn huých một cái thật mạnh rồi đánh người vào trong… Bịch! Một cú tiếp đất an toàn…
Gia Nguyên lảo đảo đứng dậy, nép vào sau tấm rèm nhung nghe ngóng động tĩnh. Nhân lúc quang cảnh hỗn loạn vẫn chưa chấm dứt, hắn nhảy ra, tung một cước cực mạnh vào người đàn ông cao gầy đang hãi hùng thét lên gần đó. Gã ta bất tỉnh, đổ rạp xuống nền. Gia Nguyên kéo gã vào một góc khuất, nhanh tay cởi chiếc áo bành tô màu lam của gã ra choàng vào người, rồi lấy luôn cả cặp kính gọng bạc và chiếc mũ phớt đen có vành khá rộng, đủ để che khuất mặt…
Trong 36 kế, không phải chuồn mới là thượng sách. Tình huống này, để lọt lưới an toàn chỉ có duy nhất một cách. Đó là thay đổi hình dáng của mình!
Phục trang kĩ lưỡng xong xuôi, Gia Nguyên trở ra dưới bộ dạng của một người đàn ông đứng tuổi. Lẫn vào đám người đang gào thét giày xéo lên nhau, hắn bình thản lách mình qua cửa xoay cảm ứng rồi từng bước thong dong xuống tầng một. Tờ mật thư vẫn an toàn nằm sâu tận đáy túi áo bành tô lam…
Gia Nguyên tưởng mình sẽ lọt lưới, nhưng không ngờ bọn chúng lại đông như vậy. Đám báo đen đuổi theo hắn lúc nãy chỉ có phân nửa, chúng còn bố trí người ngay cửa ra vào của tầng một, mắt diều hâu săm soi bất kì ai. Gia Nguyên cứng người… muốn ra khỏi đây chẳng khác nào bắt lạc đà chui qua lỗ kim vậy!
Giờ đây hắn nên làm gì?… Tiếng thủ thỉ của bố vẫn ấm áp vang vọng bên tai: “Thứ con cần nhất là sự bình tĩnh. Bình tĩnh đến lạnh lùng. Chỉ cần bình tĩnh là đủ rồi!”… Phải! Chỉ cần bình tĩnh thôi, cứ tự nhiên bước ra khỏi đây như một người bình thường, chỉ cần một cái cau mày của hắn, một giọt mồ hôi rịn ra nơi trán hắn, thì sẽ có chuyện đấy!
Gia Nguyên hít một hơi thật sâu, nén cảm giác hồi hộp nơi tim lại, tay điềm tĩnh đẩy gọng kính lên. Hắn thẳng người bước đi, lướt qua ánh mắt diều hâu sáng rực của chúng. Nào Cao Gia Nguyên, phải thật tự nhiên, chẳng phải sáng nay mày một lúc kiêm tận ba vai diễn sao? Chẳng phải vai trai đa tình, vai bác sĩ, vai bệnh nhân tâm thần phân liệt gì mày cũng chơi tới bến sao? Tự nhiên đi!
Lướt qua mặt chúng, Gia Nguyên có thể cảm nhận được hơi thở lạnh buốt của chúng gần trong gang tấc, nắm tay hắn siết chặt lại…
Thịch! – Tim Gia Nguyên rơi lệch một nhịp, từ nơi bả vai, một dòng điện cao thế truyền đến, lan dọc các đốt xương tạo nên cảm giác tê liệt. Trên vai hắn là… tay của một tên báo đen đang siết chặt lại. Hơi thở địa ngục của gã gần kề, sát khí toát ra khiến người ta lạnh xương sống:
– Mày – bỏ – mũ – xuống – cho – tao!
Một giây mọi suy nghĩ đều đông cứng, Gia Nguyên hít vào một hơi thật sâu, lá phổi căng ra đón nhận tất cả sự bình tĩnh ôn hòa chạy trong từng mạch máu nhỏ. Hắn đưa tay đẩy gọng kính bạc lên, khóe môi nhạt vẽ thành một đường cong hoàn mỹ, tiếng hừ lạnh phát ra nơi cổ họng của hắn:
– Muốn nhìn mặt tôi sao?… Được thôi!
Hắn ngẩng lên. Thoáng hiện ra dưới vành mũ đen là đôi mắt xanh cuồng nộ sát khí, sáng rực một gam màu lạnh thấu xương của ma quỷ. Tiếng nói trầm đặc của hắn như mũi tên sắc nhọn cắm xuyên vào da thịt người ta:
– Nhưng bù lại… là cái chết!
Phập! – Một đường đi chân cuồn cuộn áp lực vẽ ra trên không trung cú đá hoàn hảo của tuyển thủ Taekwondo đạt huyền đai. Đế giày đinh nhọn hoắc tán thẳng vào ngực tên báo đen lực khủng khiếp như cả trái núi đá đè lên. Thấu cả ruột gan, buốt nhức lên đến đỉnh đầu. Gã bật ngã lùi ra sau, mắt trợn lên nhìn Gia Nguyên sững sờ. Tiếng hét của gã xuyên vọng khắp tòa nhà, từ khóe môi máu tanh tưởi bắt đầu trào ra, loang xuống dưới chiếc cổ cồn trắng tinh, phủ đỏ tươi chiếc huy hiệu bạc trên ngực áo vest:
– Hắn! Là hắn! Cao Gia Nguyên! Giết! – Gã giãy dụa trên nền đá hoa cương như một con gà bị chọc tiết, tay run lên bần bật cố chỉ về hướng Gia Nguyên.
Rầm rập, rầm rập… từ cầu thang chúng túa xuống như cơn sóng thần, kéo theo cuồng phong phẫn nộ. Chớp mắt, Gia Nguyên như một cơn gió lao vụt ra khỏi cánh cửa xoay, phóng vào đêm đen ngoài kia, tắm mình trong hơi lạnh của làn sương mù mỏng manh. Chúng đuổi theo. Hắn cắm đầu chạy, chạy và chạy đến thục mạng…
Cảm giác mộng mị, chao đảo bắt đầu xuất hiện, mọi thứ trước mắt hình như đang nhòe đi, chân guồng lên cơn tê mỏi, các cơ rút lại đau đớn. Hắn cảm thấy tức thở. Tiếng chân của chúng hình như gần hơn, gần hơn nữa…
Bất ngờ một thân ảnh cao lớn xuất hiện như chớp nhoáng, kéo mạnh hắn vào vòng tay mình. Đó là một tên báo đen sao? … Không phải! Không phải người của bọn chúng. Người thanh niên ôm lấy hắn thật chặt, nép sát vào cột điện của một hẻm con tăm tối, hơi thở dồn dập của anh ta vờn trên mặt hắn.
Một giây, hai giây, ba giây… tiếng chân rầm rập lạnh lẽo của chúng đổ ào tới khiến mặt đất như rung chuyển. Gia Nguyên nín thở.
Một giây, hai giây, ba giây… tiếng chân ấy tựa như một cơn lốc, mạnh mẽ lướt qua, nhỏ dần, rồi nhỏ hơn nữa, đến khi hắn không còn nghe thấy gì… Chúng đi qua rồi! Chúng không phát hiện ra hắn! … Hắn lọt lưới rồi?
Gia Nguyên mơ hồ ngước lên nhìn người thanh niên đối diện vẫn đang ôm chặt lấy mình. Hình ảnh của anh ta trong võng mạc hắn bị nhòe đi như làn sương mù lãng đãng. Hắn chỉ mông lung cảm nhận được chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống che kín nửa khuôn mặt anh ta, chiếc áo chùng đen huyền bí phủ lên người anh ta…
Nghe ngóng thêm một lúc không thấy động tĩnh gì, người thanh niên buông hắn ra rồi vội vàng quay đi. Gia Nguyên chụp lấy tay anh, hơi thở dồn dập sự nghi hoặc:
– Anh là ai?
– … – Người thanh niên im lặng.
– Nói! – Hắn gằn giọng.
– Jang! – Một âm thanh trầm trầm vang lên giữa không gian tĩnh lặng tuyệt đối.
Gia Nguyên ngây người ra, tay hắn nới lỏng. Không chần chừ, anh ta giật mạnh tay mình khỏi tay hắn rồi xoay người chạy sâu vào trong con hẻm đen. Bóng lưng anh ta như hòa tan vào không gian huyền bí, bị sự tăm tối nhấn chìm trong giây lát.
Giọng nói này…giọng nói trong máy bluetooth lúc nãy…bóng lưng cao lớn quen thuộc… hình xăm kì quái hắn vừa lướt qua trên mu bàn tay của anh… giống hệt một người, không sai một li một nét…
Đội trưởng đội bóng rổ của trường, thằng bạn ngố hay tươi cười với hàng lông mày rậm đầy nam tính, người anh em kết nghĩa kiêm đệ tử bất đắc dĩ của hắn… Trần Hải Đăng?