Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 40: Tin hay thương hại?
Minh Kha đi tìm Gia Nguyên từ ban chiều, vừa thấy hắn, anh liền chạy nhanh đến…
Minh Kha chộp lấy vai Gia Nguyên, lay nhẹ, từng hơi thở gấp gáp của anh như cố nén chặt bao lo lắng trong lòng:
– Cậu ở đâu thế? Tôi nghe nói Hội Đồng nhà trường đòi gặp cậu?
Gia Nguyên bừng thức khỏi bao suy tư ngổn ngang, hắn ngẩng lên, mắt khẽ lướt qua nét mặt người đối diện. Minh Kha cố nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nó đang phản chiếu điều gì vậy? Buồn ư? Hay thất vọng? Hay mệt mỏi?
Anh không biết, thứ duy nhất anh thấy là sự phẳng lặng và bình thản đến kì lạ. Đôi mắt ấy trống rỗng, đồng tử dường như đen hơn, tối tăm hơn … Lòng anh chợt đắng lại. Minh Kha nhận ra hắn đang rất cô độc.
Hàng mi Gia Nguyên khẽ khàng chùng xuống, hắn nhấc tay anh khỏi vai mình, bờ môi nhỏ lặng lẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhẽo:
– Ăn cắp tài liệu thi, đình chỉ học hai tuần!
– Không…thể nào…! – Minh Kha ngập ngừng trong sự sửng sốt tột độ, anh vội vã lắc đầu – Cậu không làm thế!
– Còn nữa, vu oan cho Rachel Lynes và làm cô ấy bị thương! –Hắn cong nhẹ của khóe môi như một lời chế giễu chua chát. Gia Nguyên ngẩng đầu, nhìn xoáy vào anh, đuôi mắt khẽ cong lên như thể cười khinh cái vẻ ngây ngô tội nghiệp của vị phó chủ tịch – Được chưa? Tôi là thế đấy! Bây giờ thì hiểu rồi chứ? Tránh xa tôi ra đi!
Gia Nguyên xoay lưng bỏ đi thẳng, từng bước chân điềm tĩnh, phong thái vẫn đĩnh đạc, cao ngạo. Hắn quen lắm rồi, trái tim của hắn không dễ bị tổn thương đâu, hắn là gỗ đá, hắn chai lì lắm, hắn mạnh mẽ lắm, hắn không buồn, hắn không thất vọng cũng không khó chịu gì đâu… Hắn là con người của sự tăm tối và cô độc, hắn là con người của băng tuyết và lạnh lẽo, hắn chẳng cần ai thương hại mình hết. Thế giới của hắn bé lắm, chỉ dành cho người đó thôi, người đó đi rồi thì hắn không cho ai bước vào nữa. Hắn muốn một mình.
– Cao – Gia – Nguyên, đứng lại đó! – Minh Kha gằn giọng, nắm tay anh siết rất chặt.
– Gì? – Gia Nguyên ngoái đầu nhìn anh, gương mặt vô cảm.
– Cậu không làm thế!
– Nếu anh không tin thì có thể đến phòng hội đồng xác nhận, và anh sẽ được xem đoạn phim quay cảnh tôi vào sảnh D!
– Cậu không làm thế! – Minh Kha kiên nhẫn lặp lại, giọng anh chắc nịch.
Gia Nguyên im lặng, hắn liếc nhìn sự cương nghị, khảng khái rõ nét mà người kia đang cố thể hiện:
– Anh tin tôi? Hay đang thương hại tôi? Hay đang an ủi?
– Tôi không thương hại, cũng không an ủi, tôi chỉ là hoàn toàn tin cậu không làm những việc đó.
– Tại sao?
– Vì cậu là Cao Gia Nguyên mà tôi biết, cậu là một người trung thực!
Đôi mắt vô hồn trống rỗng của Gia Nguyên bất ngờ dậy lên những đợt sóng dịu nhẹ, hắn đọc được trong đôi mắt đen sâu hun hút của Minh Kha một sự chân thành không thể diễn tả bằng lời. Anh không hề nói dối, anh đang nói thật đấy, rất thật. Gia Nguyên cảm thấy trái tim mình thổn thức những nhịp sinh động, rốt cuộc, vẫn có người tin hắn sao?
Minh Kha bước đến, anh nhẹ nhàng xoa đầu hắn, bàn tay ấm áp lùa qua những lọn ngắn mềm mại, giọng anh dịu dàng:
– Cậu đừng buồn, cậu là một người trung thực, và có khối kẻ ganh tị với cậu nên mới bày những trò hèn hạ đó. Tôi không quan tâm lí do cậu vào sảnh D, tôi cũng không quan tâm tại sao Rachel Lynes lại bị thương, tôi chỉ tin chắc rằng cậu thực sự tài giỏi, thực sự khôn ngoan và mọi thành tích cậu đạt được đều là công sức của cậu, chẳng phải ăn cắp tài liệu gì cả!
…
Gia Nguyên thở trút ra một hơi rồi ngước lên, sự lạnh nhạt đã tan dần đi trên gương mặt hắn. Trong đôi mắt ấy, Minh Kha lại thấy hai gam màu xanh, đen quyện chặt vào nhau hài hòa hơn, điềm tĩnh hơn, dễ chịu hơn.
Bất ngờ, khóe môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười, từng đường nét sáng lên thanh quý, rạng rỡ. Minh Kha nín lặng trong sự sững sờ, lần đầu tiên, kể từ lúc gặp gỡ Gia Nguyên đến nay, sự chân tình và gần gũi lại được thể hiện rõ đến thế ở hắn. Tim anh đập rất mạnh, anh đang nhìn thấy một Cao Gia Nguyên khác, một con người khác.
– Tôi nhờ anh một chuyện được không? – Hắn bẽn lẽn cúi đầu.
– Chuyện gì?
– Tôi đói!
– Hả? – Minh Kha tròn mắt lên, cắt đứt mọi xúc cảm đang tuôn trào trong lòng.
– Tôi muốn ăn, anh đưa tôi đi ăn cái gì đó đi! – đôi mắt dáng trăng khuyết cong lên như cười.
Minh Kha nhìn hắn chằm chằm một lúc, đói bụng? Đi ăn?… rồi anh chớp mắt một cái:
– Ờ…được thôi, tôi cũng đang đói!
Gia Nguyên phóng tầm nhìn ra xa, bao quát toàn cảnh thành phố Nam Kinh hoa lệ. Những tòa địa ốc vươn cao, những xa lộ bóng bẩy, đèn điện bừng sáng mọi ngõ ngách, những biển hiệu nhấp nháy đủ màu,… cuộc sống thật rực rỡ và sôi động, khác hẳn với cái không gian cổ kính, yên tĩnh mà hắn đang hiện diện.
Bản giao hưởng “Unfinished Symphony” của Franz Schubert ngân vọng thứ âm điệu sâu lắng, từng nốt nhạc cuồn cuộn xúc cảm, thấm sâu vào lòng người một nỗi buồn dịu nhẹ, dịu êm.
– Nơi này thật tuyệt! –Hắn quay lại, mỉm cười với Minh Kha.
– Đúng vậy, cổ kính mà hiện đại, yên tĩnh mà sôi động, đơn giản mà khác biệt, những lí do đó khiến tôi vô cùng thích nó so với những nơi từng đến! – Minh Kha nghiêng đầu, giọng anh nhỏ nhẹ.
Người phục vụ cẩn thận đặt những món ăn lên bàn rồi nở nụ cười hòa nhã:
– Kính chúc quý khách ngon miệng! – Xong, cúi đầu lễ phép và lặng lẽ lùi đi chỗ khác.
Gia Nguyên nhìn những chiếc đĩa sứ trước mặt, lông mày hắn lập tức cau lại. Minh Kha ngẩng lên, ngạc nhiên hỏi:
– Gì thế?
– Hải sản! – Gia Nguyên đáp, đẩy nhẹ đĩa thức ăn sang một bên.
– Có vấn đề gì sao?
– Tôi không ăn được, tôi bị dị ứng với hải sản.
– Vậy thì cậu ăn cái này! – Minh Kha chuyển một bát lớn lại gần hắn – Thịt gà, ổn chứ?
Gia Nguyên gật đầu, hắn đói lắm, thực sự rất đói, khi sáng lười biếng quá nên hắn không ăn gì, bây giờ báo hại ruột gan cồn cào khổ sở. Gia Nguyên cầm thìa và bắt đầu ăn ngon lành, Minh Kha nhìn hắn, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm phảng phất một sự dịu dàng kín đáo, môi anh khẽ cong lên… trông Gia Nguyên như một chú mèo nhỏ!
…
Cái vị của thứ gà này cứ thấy là lạ thế nào ấy. Thịt gà tại sao lại cay, hơi đắng và sực nức một hương vị nồng khó tả?… Thức ăn bỗng nghẹn lại nơi cổ họng Gia Nguyên, như phát hiện ra điều bất thường gì đó, hắn ngẩng phắt lên nhìn Minh Kha chằm chằm:
– Kha, món này là món gì thế?
– Gà hầm rượu, sao lại hỏi vậy? – Minh Kha buông thìa xuống, chớp mắt ngạc nhiên.
– Rượu? – Hắn thảng thốt.
– Ừ!
– Rượu thật hả? – Mắt hắn tròn lên.
– Đúng vậy, có gì không ổn sao? – Minh Kha lo lắng quan sát vẻ mặt sửng sốt của Gia Nguyên.
– Anh không nói đùa chứ? Rượu? Kha, rượu hả?
– Đùa làm gì?
– Chết tiệt! – Hắn không nén nổi sự khổ sở mà bật ra một tiếng chửi thề, Gia Nguyên vuốt mặt rồi trút ra một hơi thở dài thườn thượt.
– Rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ là một chút rượu để tạo hương vị đậm đà thôi mà?
– Ôi Trời… – Gia Nguyên rên rỉ – Tôi sẽ say ngay bây giờ đấy, chỉ một giọt rượu cũng đủ làm tôi say ngất rồi, huống hồ tôi lại vừa ăn một món hầm với rượu nữa chứ. Tiêu rồi!
– Tửu lượng của cậu…tệ vậy sao? – Minh Kha nuốt khan một cái.
– Không phải tệ! – Gia Nguyên lắc đầu nguầy nguậy – Mà là rất, rất, rất tệ, vô cùng tệ!
Không để cho Minh Kha thêm cơ hội bình luận, Gia Nguyên vội vã đứng dậy, hắn cầm tay anh lay lay, gương mặt thành khẩn:
– Kha, đưa tôi về ngay lập tức, nhanh lên!
– Nhưng…đã dùng bữa xong đâu? – Minh Kha cau mày, tạm thời không tin trên đời này lại có kẻ say vì ăn gà hầm rượu.
– Làm ơn đi! – Hắn thực sự mất bình tĩnh, mồ hôi bắt đầu vã ra lấm tấm trên trán.
Rốt cuộc Minh Kha cũng phải đứng dậy đưa hắn về, anh kinh ngạc khi thấy hắn được mấy bước đã chệnh choạng, không vững. Đừng nói với anh hắn thực sự bị say rồi nhé?
…
Gia Nguyên bước vào xe trong trạng thái vô thức, Minh Kha lo lắng nhìn hắn, anh hạ giọng nghi hoặc:
– Này, Gia Nguyên, cậu vẫn ổn đấy chứ?
Gia Nguyên tròn mắt, hắn nghiêng đầu nhìn anh đăm đăm như nhìn sinh vật lạ, xong cười phá lên đầy hứng khởi. Minh Kha nhất thời bất động, đơ ra trước biểu hiện bất thường ấy, anh lắp bắp:
– Gia Nguyên…bộ cậu say…thật hả?
– Anh gọi ai thế? Gia Nguyên đâu có ở đây! – Hắn cau mày, mắt quắc lên, rồi gằn giọng – Gia Nguyên không có ở đây!
– Này…cậu…
– Tôi không phải là “cậu” nào hết, tôi là Sam, Cao Khiết Sam! Sam đó! Hiểu chưa tên ngốc này? – Gia Nguyên vừa lắc đầu vừa cười nhăn nhở, hắn chồm ra, kéo mạnh anh vào xe và đóng sầm cửa lại, sau đó mau mắn cúi xuống thắt chặt dây an toàn giúp anh, miệng lầm bầm – Tại sao anh không thắt dây an toàn hả? Chạy lên núi mà không thắt dây an toàn sẽ bị xóc mạnh lắm đấy! Văng xuống hố tôi không chịu trách nhiệm đâu! Dù sao tôi cũng không mang theo dù để nhảy!
Lên núi? Nhảy dù? Hắn đang nói gì vậy? Gia Nguyên cứ lộn xộn như người mê sảng ấy! Minh Kha run rẩy quan sát hắn bằng tất cả sự ngạc nhiên lẫn bất an…
Hắn bỗng nằm gục xuống ghế làm anh hết hồn, Minh Kha lúng túng đỡ hắn ngồi dậy rồi anh nhoài người qua thắt dây an toàn giúp hắn, kẻ mất trí này mới đúng là kẻ cần đến dây an toàn chứ?
…
Chiếc mui trần chạy phăng phăng trên xa lộ. Minh Kha quay sang nhìn hắn, anh thở phào. Hắn đã ngủ?
Nhớ lại cái cảnh lúc nãy hắn nói một tràng tiếng Pháp, rồi tiếng Nga và tiếng Anh, xong cười rồ dại, anh lắc đầu khổ sở, suýt chút nữa hắn còn nôn lên người anh, thật may mắn là hắn tự dưng quay ra cửa sổ mà nôn thốc tháo.
Bây giờ hắn ngồi yên, thư thả dựa vào ghế xe, hai mắt nhắm nghiền với từng nhịp thở chậm rãi vang lên, chắc là ngủ rồi. Minh Kha lặng lẽ quan sát hắn, tim anh đập những nhịp ấm áp lạ thường.
Gương mặt ấy không phải rạng ngời, sắc sảo như một bông hoa quý, từng đường nét nom thật giản dị, nhưng sự giản dị này, một khi đã lọt vào tầm mắt ai thì người đó khó lòng mà quên được, cứ như thể một bông hoa dại, tự nhiên mà sinh động, đầy ấn tượng riêng. Minh Kha vừa mới biết, bông hoa hoang dã ấy mang tên Cao Khiết Sam…
…
Minh Kha giật nảy khi Gia Nguyên đột nhiên mở mắt ra, hắn nhìn anh trân trân, đồng tử trống rỗng, vô hồn. Gia Nguyên chồm đến, giật mạnh cổ áo anh, hắn nhìn xoáy vào những cảm xúc hỗn loạn tận sâu thẳm của đôi mắt đen tuyền.
Bất ngờ, từ đuôi mắt cong cong ấy, lệ trào ra, cánh mũi hắn khẽ phập phồng… Gì thế này? Minh Kha sững sờ… Hắn… đang khóc sao?
– Tại sao? Tại sao anh lại bỏ mặc Sam? Tại sao… anh lại nhẫn tâm vậy? – Bàn tay Gia Nguyên siết lấy cổ áo Minh Kha mỗi lúc một chặt, anh cảm thấy hơi khó thở, hắn vẫn nhìn anh, đôi mắt xao động dữ dội với những đợt sóng cuộn lên lớp lớp, tiếng hắn khàn đặc, đứt quãng – Anh bỏ mặt Sam, anh làm Sam tổn thương…
Minh Kha chẳng hiểu nổi hắn đang lảm nhảm điều gì, nhưng lòng anh đắng lại khi bắt gặp ánh mắt đau khổ của hắn. Đau khổ và đầy dằn vặt. Tay Gia Nguyên run lên bần bật, giọng hắn nghẹn ngào:
– Anh đi rồi không ai tin Sam cả…anh đi rồi Sam bị bắt nạt…Sam lại bị người ta gài bẫy, nhưng chẳng có ai bảo vệ…anh hứa bảo vệ Sam mà, tại sao anh lại bỏ mặt Sam? – Gia Nguyên tự dưng bật cười chua chát, gương mặt trắng bệch của hắn hiện rõ bao nhiêu cảm xúc phức tạp – Anh ta cũng không tin Sam…anh từng bảo nếu Sam tin ai thì người đó cũng sẽ tin Sam mà…nhưng anh ta không tin… anh ta không hề tin Sam… anh ta đã bỏ đi…anh ta khiến Sam thất vọng lắm… Gia Nguyên à! Anh ta làm Sam buồn lắm!
Gia Nguyên ngả vào Minh Kha, khóc nấc lên. Dòng lệ đắng thấm qua lớp áo sơ mi, xuyên thẳng vào lòng anh một cảm giác rụng rời khó tả, sự tổn thương sâu sắc từ trong trái tim hắn tuôn theo nước mắt, ướt đẫm vai anh. Gia Nguyên sụt sùi một chút rồi lại rơi vào trạng thái vô thức.
Lần này thì thực sự hắn đã ngủ, không hề biết gì nữa…
Hơi gió đã thổi ráo mảng áo ướt nước mắt kia, tuy vậy lòng dạ Minh Kha vẫn chưa hết xáo trộn. Hắn tưởng anh là Cao Gia Nguyên? Hắn nghĩ mình đang nói chuyện với anh trai sao?… Đã có chuyện gì xảy ra với bọn họ vậy? Chuyện gì làm hắn tổn thương đến thế? Và cả người nào đó mà hắn gọi là “anh ta” nữa. Người đó đã làm gì hắn? Nỗi thất vọng cay đắng này rốt cuộc là xuất phát từ đâu?…
Xoảng! – người thanh niên ném mạnh chiếc cốc sứ vào tường, dòng cà phê đen đặc quánh còn nghi ngút khói từ từ trườn dọc theo bờ tường xuống nền rồi lan ra một mảng rộng. Anh cố kìm cho nhịp thở của mình đều lại, bờ môi bặm chặt khẽ run lên.
Người thanh niên khổ sở gục xuống bàn, dòng nước mắt đắng tuôn ra ướt nhòa cả gương mặt, giọng anh chua chát vang vọng trong không gian tĩnh lặng:
– Tại sao thế? Mình đã thử 30 lần rồi mà tại sao kết quả vẫn thế? Tại sao vẫn là người đó?
Anh nghiêng đầu liếc mớ giấy A4 bị vò vụn nằm ngổn ngang trên bàn và dưới chân. Anh đã thử đến 30 lần, hay nhiều hơn?… nhưng vẫn là gương mặt với những đường nét quen thuộc ấy. Cuộc gọi mà Sam gửi qua chỉ ột kết quả duy nhất… “DM” là người này, người giết Cao Gia Nguyên có gương mặt này.
Jang biết rõ không nên tự lừa dối mình thêm nữa, anh buộc phải chấp nhận rằng đây chính là kẻ liên quan đến cái chết của Gia Nguyên. Vì anh là một hacker, một hacker thực thụ. Anh nghĩ rằng công nghệ này mới nên anh chưa thành thạo. Nhưng không phải đâu, dòng công nghệ đoán diện mạo này không mới chút nào cả, thậm chí chính anh là người đã góp phần tạo ra nó mà, anh phải là người hiểu nhất chứ? Anh đã lừa dối chính mình …
Nhưng làm sao anh có thể nói cho Sam biết đây? Rằng đó chính là người liên quan đến cái chết của anh trai cô? Rằng đó chính là “DM”? Cô gái ấy chưa chịu đủ tổn thương sao? Cô gái ấy chưa đủ cô độc sao?Cô gái ấy chưa đủ đau đớn sao?… Anh không phải là một người nhẫn tâm. Anh không thể làm như thế!
Chính Jang còn chết đứng khi biết được sự thật, chính Jang còn không tin nổi đó là kẻ sát nhân, người này chưa bao giờ nằm trong danh sách tình nghi của Jang… Sam sẽ ra sao khi biết sự thật nhỉ?… Anh cũng không biết nữa, anh không dám nghĩ đến…
…
Jang hít một hơi thật sâu, lắng nghe từng nhịp đập quặn thắt của con tim, đôi mắt đen sâu thẳm với những cảm xúc giấu kín đang đỏ ngầu vì lệ. Jang biết mình không thể giấu được sự thật này, anh không thể giấu Sam đâu, vì cô ấy đang điên cuồng tìm kẻ sát nhân, anh hiểu sự khát khao trả thù trong cô lớn như thế nào, bởi bản thân anh cũng như thế. Anh là một người đồng cảm với Sam . Nếu Jang im lặng thì anh còn tàn nhẫn hơn cả kẻ đó nữa.
Phải làm sao để kéo dài thời gian? Phải làm sao để giúp Sam tự khám phá ra sự thật này? Phải làm sao để nó đến nhẹ nhàng hơn? Phải làm sao để nó không giết chết Sam, không làm Sam quá đau đớn? Phải làm sao?…
Jang vuốt mặt rồi thở ra một hơi nặng nề, bất chợt, một suy nghĩ vụt lóe lên trong đầu anh… Cách để sự thật đến nhẹ nhàng hơn? Cách để Sam tự khám phá nó?
Người thanh niên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính chi chít những kí tự màu trắng nhạt, hơi thở run rẩy hòa tan vào từng nhịp trống ngực:
– Phải rồi…mật thư! Là mật thư!
Rốt cuộc thì cũng đã đến lúc đưa trò chơi trí tuệ của Jang lên sàn. Mật thư của Jang [thuộc bản quyền Mỳ đựng trong Ly]