Vai Diễn Định Mệnh

Chương 41: Vị hôn.


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 41: Vị hôn.

“…Gia Nguyên cẩn trọng quan sát xung quanh rồi từng bước tiến vào sảnh D, mỗi bước chân đều lén lút và vội vã. Hắn băng qua hành lang vắng lặng, đi sâu vào dãy phòng tăm tối, lo lắng nhìn quanh quất. Hắn chạy đến ngay trước căn phòng lưu trữ tài liệu thi và mở cửa lẻn vào…”
Màn hình ti vi vụt tắt, màu đen phủ lên tầm nhìn và một sự yên lặng bất thường ập đến…
Gia Nguyên nở nụ cười nhạt nhẽo, hắn quay sang liếc Hồng Quân, lông mày khẽ nhướn lên khinh bạc:
– Thế nào? Bây giờ thì anh đã hiểu lí do tôi bị đình chỉ học rồi chứ? Cao Gia Nguyên tôi chẳng có gì để biện minh cả!
– Nói đi! Tại sao em lại vào đó? – chất giọng trầm lạnh của Hồng Quân vang lên đầy nghi hoặc.
– Ăn cắp tài liệu để đứng nhất trường! Đây là lần thứ ba anh hỏi tôi câu này rồi đấy, anh có vẻ rất thích câu trả lời của tôi! – Gia Nguyên lên giọng mỉa mai không giấu giếm.
Bàn tay Hồng Quân siết chặt lấy chiếc điều khiển ti vi, anh gằn giọng khó chịu:
– Đừng nói dối nữa! Em không hợp với mấy lời đó chút nào hết! – Quân nhìn sâu vào đôi mắt phẳng lặng, tối tăm của hắn, lông mày anh cau lại- Em không làm việc này, cả việc đánh Rachel nữa, đúng không?
Nụ cười lạnh nhạt trên môi Gia Nguyên vụt tắt, hắn đứng phắt dậy, sự tối tăm trong đôi mắt mỗi lúc càng lan tỏa mạnh mẽ:
– Hồng Quân này, anh thật buồn cười! Anh đang bắt tôi phải trốn tội đấy à? Anh không biết mình vừa xem cái gì sao? Tôi đang đi ăn cắp đề thi đấy! Tôi thừa nhận mà, cả việc Rachel Lynes nói cũng không sai, tôi đã đánh cô ấy đấy! Tôi đã nói cô ấy là “tiện nhân” đấy!
Bốp! – Chiếc điều khiển bị ném mạnh vào tường, những mảnh nhựa vỡ bắn ra, hai viên pin rơi cạch xuống nền đá hoa cương rồi lăn tròn mấy vòng.
– Im đi! Tôi đã bảo em đừng nói dối nữa mà! – Hồng Quân gầm lên, đôi mắt đen lạnh của anh đanh lại với những cảm xúc phức tạp.
Gia Nguyên khinh khỉnh liếc những mảnh nhựa văng tứ tung trên sàn, thật giả hình! Hắn ngẩng lên quan sát vẻ giận dữ hiếm thấy ở vị chủ tịch lạnh lùng, mắt nheo lại:
– Nói dối? Ai nói dối vậy? Anh bảo tôi nói dối sao? Nói vậy chẳng lẽ anh nghi ngờ Rachel à? – Gia Nguyên lắc đầu, hắn tiến đến, vỗ nhẹ vai anh vài cái khiêu khích – Không được nhé! Nghi ngờ ai chứ sao anh dám nghi ngờ Rachel Lynes hả? Quân này, anh phải tin cô ấy tuyệt đối chứ? Rachel mà nghe những lời vừa rồi hẳn phải buồn lắm, anh đừng có khiến hôn phu của mình thất vọng!
– Khiết Sam! Đủ lắm rồi, em có biết khi cố gồng lên để nói mấy lời này trông em đáng thương như thế nào không? – Hồng Quân nói mà gần như quát vào mặt hắn.
Gia Nguyên thoáng sững lại…Đây là lần đầu tiên trông Đỗ Hồng Quân mất bình tĩnh như vậy. Anh đang rất giận?
Quân bảo hắn “đáng thương”?
Gia Nguyên đanh mặt lạnh lẽo, hắn “đáng thương”ư? Anh có tư cách gì để nói câu đó? Gia Nguyên bước đến, vươn tay ra giật mạnh lấy cổ áo Quân. Hắn nhìn xoáy vào tận cùng của đôi mắt đen lạnh ấy, từng chữ rít qua kẽ răng đe dọa:
– Ai cho phép anh thương hại tôi? Anh đừng cố an ủi tôi làm gì, trông giả tạo lắm! Không tin tôi thì đừng có mạnh miệng như vậy. Tôi đây chẳng bao giờ cần đến thứ thương hại bố thí ấy đâu, Hồng Quân ạ!
Rồi hắn xô anh ra, quay lưng bỏ đi, nhưng mới được mấy bước, như sực nhớ ra điều gì đó, Gia Nguyên ngoái đầu, môi nhếch lên kiêu bạc:
– Phải rồi, thất lễ với anh, tôi xin rút khỏi tất cả những hoạt động tiến cử vị trí phó chủ tịch và xin nhường hoàn toàn cái vị trí mình đang đứng lại cho người khác! Tôi đây không – xứng! Kẻ dối trả không nên tồn tại trong thế giới đẹp đẽ của anh!
Xong, Gia Nguyên điềm nhiên bước thẳng. Khi hắn vừa đặt tay lên nắm cửa, Hồng Quân bất ngờ lên tiếng, giọng anh trầm hẳn xuống, đong đầy tâm trạng:
– Nếu tôi nói tôi tin em thì sao? Nếu tôi nói tôi chưa bao giờ nghi ngờ em thì sao? Nếu tôi nói mọi việc đều do Rachel bày ra và đổ lên đầu em thì sao?

Từng chữ rót vào tai Gia Nguyên làm hắn tê dại. Anh… đang nói cái gì vậy?
Gia Nguyên bất chợt cười lớn, hắn ra sức vỗ tay, tán thưởng cái điều vô cùng thú vị mình vừa nghe, mắt hắn tròn lên nhìn Hồng Quân đầy ngưỡng mộ:
– Tôi không hề muốn một đứa bỉ ổi như mình chen vào tình cảm hết sức tốt đẹp giữa hai người chút nào! Nói cho anh biết này Hồng Quân, an ủi cũng có mức độ của nó thôi! Tôi không ngờ một kẻ như anh lại có thể thái quá đến mức thế này đấy! Tôi đã nói mình không cần thứ lòng thương hại bố thí đó rồi mà?
– Tôi không an ủi em, càng không thương hại em! – Thái độ của Hồng Quân cương nghị lạ lùng, ở anh có một cái gì mới mẻ như thể lần đầu tiên bắt gặp, một cái gì đó vô cùng mãnh liệt – Tôi chỉ muốn khẳng định với người mình thích rằng tôi tin cô ấy!
… Gì chứ? Người mình thích?… Thích?…
Gia Nguyên bất động, hai đồng tử giãn ra đầy sửng sốt. Cảm xúc trong hắn bất ngờ dâng trào, phá vỡ lớp vỏ lạnh lùng kìm nén bấy lâu, một thoáng, trong đôi mắt hắn những đợt sóng cuộn lên lớp lớp, mạnh mẽ đến nỗi chính hắn có thể cảm nhận được.
Lúc này, Gia Nguyên không thể xác định nổi trái tim hắn đang đập theo nhịp điệu nào, nghe thật hỗn loạn và rối rắm. Môi hắn khẽ mấp máy trong sự thảng thốt tột độ:
– Thật điên rồ! … Quân…anh điên rồi! Điên thật rồi!
Hồng Quân tiến đến, anh ghì chặt vai Gia Nguyên, bàn tay lớn của anh siết lấy bờ vai mảnh khảnh kia, đôi mắt đen dồn nén bao nhiêu xúc cảm bỗng chốc xao động dữ dội, giọng anh run rẩy:
– Phải, tôi điên rồi!…điên rồi đấy!…và thằng điên này không ngăn nổi việc mình thích em! Tôi không thể ngăn nổi tình cảm mình dành cho em! Tôi không thể ngăn mình quan tâm đến em! Tôi không làm được! Sam, em nghe rõ chứ?
Gia Nguyên chớp mắt nhìn anh, lông mày hắn cau lại xen lẫn ngạc nhiên và bực bội. Gia Nguyên thở hắt ra một hơi não nề:
– Đủ rồi, dừng lại đi, anh đùa quá trớn rồi đấy! Đừng đem tôi ra bỡn cợt như thế! Tôi mệt mỏi lắm! Bỏ ra đi!
– Đùa ư? – Hồng Quân lạc giọng – Tôi nói tôi thích em mà em bảo là đùa ư? Cao Khiết Sam?
Bất ngờ, Hồng Quân kéo mạnh Gia Nguyên về phía mình, vòng tay lớn của anh ôm ghì lấy hắn, nhanh như chớp, anh cúi xuống tìm môi hắn và trao một nụ hôn mãnh liệt.
Mọi điều anh chôn chặt trong lòng, những tình cảm anh giấu tận sâu thẳm tâm can bỗng chốc vỡ òa ra, hòa tan thành cảm giác cháy bỏng kì lạ. Mặc cho Gia Nguyên vùng vẫy, Hồng Quân vẫn cứng đầu không chịu buông, cánh tay rắn chắc cố giữ hắn lại…cho đến lúc anh nhận ra một vị tanh nồng quấn nơi đầu lưỡi…
Hồng Quân khựng lại, Gia Nguyên liền xô bật anh ra. Đập vào mắt anh vết máu tươi dính trên môi dưới của hắn, một cảm giác chợt nhói lên, Hồng Quân đưa tay sờ môi mình. Ở đó có một vết rách và máu cứ vậy tuôn ra. Hắn vừa cắn anh?
Gia Nguyên nhìn anh trân trân, mắt hắn mở to, đỏ ậng nước và choáng ngợp cảm giác hãi hùng, bờ vai nhỏ run lên bần bật. Một giây sau, hắn đạp cửa và lao vọt ra ngoài, đầu không ngoái lại.
Hồng Quân cố níu giữ nhưng tay anh đã trống rỗng, chơi vơi…
Một cảm giác lạnh lẽo, đơn độc từ đâu xâm lấn cả tâm hồn. Anh buông thõng hai tay, nhìn sững theo cái bóng mỗi lúc một xa dần của ai đó, lòng quặn thắt. Khóe môi Quân run run cong lên tạo thành một nụ cười nhạt thếch:
– Thằng điên này, mày vừa làm cái quái gì thế? Ánh mắt hoảng sợ ấy… mày làm tổn thương Sam! Đỗ Hồng Quân, thằng khốn nạn, mày vừa làm tổn thương cô ấy!

Phía sau góc khuất bờ tường, Rachel Lynes thất thần đưa tay che miệng, cuộc đối thoại vừa rồi không một chữ nào lọt khỏi tai cô… “Phải, tôi điên rồi!…điên rồi đấy!…và thằng điên này không ngăn nổi việc mình thích em! Tôi không thể ngăn nổi tình cảm mình dành cho em! Tôi không thể ngăn mình quan tâm đến em! Tôi không làm được! Sam, em nghe rõ chứ?”… Hồng Quân thích Sam? Người anh thích là Cao Khiết Sam?
Cả người cô gái run lên, trái tim nhỏ bé đập những nhịp khô khốc, quặn thắt, đau đớn. Chân Rachel như mềm nhũn ra, không đỡ nổi sức nặng cơ thể, cô khuỵu xuống. Dòng lệ nóng lăn xuống khóe miệng đắng chát. Rachel bật khóc không thành tiếng.

Anh ấy nghi ngờ cô, anh ấy không hề tin cô, một chút cũng không?
Hồng Quân là của cô mà? Hồng Quân yêu cô mà? Ngay từ đầu anh ấy đã dành cho cô… Đỗ Hồng Quân là của cô!

Buổi chiều hôm ấy, cái buổi chiều mà cô chạy đến ôm chầm lấy anh để tố cáo cô bị Gia Nguyên làm hại, Rachel đã nghĩ Hồng Quân tin mình. Anh ân cần lau vết thương trên trán cô, dịu dàng khoác áo cho cô và đưa cô về. Sự ấm áp của Hồng Quân khiến cô lầm tưởng. Cô đã hả dạ biết bao khi anh không thèm nghe lời biện minh của Gia Nguyên, cô sung sướng biết bao khi anh không nhìn hắn lấy một cái, cô khoái trá biết bao khi thấy sự ngỡ ngàng trong mắt tên ấy. Và Rachel khẳng định, ván cờ lần này cô đã chiến thắng.
Nhưng nụ cười kiêu hãnh trên môi cô chẳng giữ được lâu đã vụt tắt, thay vào đó là cảm giác hoang mang vô tận. Hồng Quân chở cô về nhà, tự tay anh sát trùng và băng vết thương cho cô, sau đó anh đứng dậy… Rachel giật mình khi cảm nhận được sự lạnh giá xen lẫn trầm buồn trong đôi mắt sâu thẳm của Quân, đột nhiên cô thấy khoảng cách giữa hai người thật xa xôi. Quân chỉ nói đúng một câu rồi bỏ đi thẳng:
– Em vừa nói dối anh! Lần đầu tiên anh thất vọng về em đến thế, vô cùng thất vọng! Dối trá!
Anh không cần nghe Gia Nguyên nói, anh không cần nhìn Gia Nguyên, bởi niềm tin anh dành cho hắn là tuyệt đối, không điều gì có thể lay chuyển được. Trong mắt Hồng Quân, Rachel đang diễn một vở kịch mà anh đã biết rõ từng lời thoại của kịch bản.
Đêm ấy anh không về nhà…
Rachel đến tìm Hồng Quân để nói chuyện, cô không muốn anh tỏ ra xa cách, cô không muốn anh tránh mặt mình… nhưng cô đã nghe thấy gì vậy? Tim cô mỗi lúc càng siết lại đau đớn.
Rachel dựa vào tường, cô nhìn về hướng Gia Nguyên vừa rời đi, một giây sau, trong đôi mắt tím sự tối tăm lan tỏa mạnh mẽ…
“Khiết Sam, mày là thứ sâu bọ, mày là thứ ăn cắp! Mày không giành được anh ấy đâu! Hồng Quân là của tao, ngay từ đầu đã thế rồi!”
Rachel gạt nước mắt, cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh. Rút điện thoại ra, cô gọi cho bố mình:
– Bố, làm ơn gác công việc lại và sang Trung Quốc một chuyến ngay đi! Lúc này con cần sự có mặt của bố, con không muốn hôn sự với Hồng Quân chậm trễ thêm một giây nào nữa! Con muốn đính hôn!
Khi về đến nhà, Hồng Quân thấy một chiếc limousine đen bóng đậu trong khuôn viên. Đi lại bằng chiếc xe sang trọng như thế thì chỉ có một người anh quen. Gương mặt Hồng Quân lập tức tối sầm lại với những chuyển biến phức tạp…
Đúng như anh nghĩ, căn phòng khách vốn vắng người lúc này đã có mặt đầy đủ cả bố anh, Rachel Lynes và bác Robert Lynes. Vừa thấy anh về, Rachel đã chạy mau ra đón bằng một nụ cười niềm nở, cô nắm lấy tay anh kéo vào.
Hồng Quân lễ phép cúi chào hai người đàn ông rồi ngồi vào chiếc ghế bành trắng đối diện. Cô người hầu rót hồng trà đầy chiếc tách sứ cho anh, xong lặng lẽ lùi đi.
– Càng trưởng thành lại càng điển trai nhỉ Hồng Quân? Mới mấy năm không gặp mà đã ra dáng đàn ông thế rồi! – Bố Rachel mỉm cười khoan hòa, ông nâng tách trà, nhấp một ngụm bách thảo phảng phất hương thơm ngọt dịu.
– Cháu cảm ơn! – Hồng Quân dửng dưng đáp.
– Chẳng cần nói thì con cũng biết hôm nay chúng ta đến đây vì chuyện gì rồi chứ?- Bố Hồng Quân chống cằm nhìn anh, lâu rồi bố con anh mới gặp lại nhưng Hồng Quân chưa bao giờ trông đợi ở bố một nụ cười ấm áp hay một cái ôm thân mật. Ông ấy là người lạnh lùng.
– Chuyện gì ạ? – Hồng Quân nhẹ giọng lãng tránh, anh nhấp một chút hồng trà, hơi khói trắng nghi ngút tỏa ra từ thứ chất lỏng kia khéo léo che khuất cái cau mày khó chịu của anh.
– Chúng ta sẽ đính hôn! – Rachel lồng bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay anh, dịu dàng đáp, đôi mắt tím ngời sáng lên một vẻ hiền thục.
Hồng Quân thừa sức đoán trước lí do hiện diện của những người ngồi đây nhưng lòng anh vẫn không tránh được cái cảm giác gò bó, mệt mỏi, nặng nề.

Rachel từ nhỏ đã được định là thanh mai trúc mã của anh, việc đính hôn khi hai người trưởng thành đã trở thành tất yếu trong suy nghĩ của cả hai dòng họ. Điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, nó bình thường đến độ mọi người vẫn thuận miệng gọi Rachel là “hôn phu của cậu chủ”.
Tuy nhiên, Hồng Quân lại chưa lúc nào nghĩ như thế. Với anh, Rachel Lynes không bao giờ vượt quá giới hạn của một đứa em gái mà anh vô cùng trân quý. Tình cảm của anh giành cho cô cao cả, thiêng liêng như tình cảm gia đình, và trong gia đình đó, cô luôn là một đứa em gái, không hơn không kém. Chỉ là em gái mà thôi… Hàng mi anh khẽ chùng xuống, bao cảm xúc dồn nén tận sâu trong đáy mắt khiến đồng tử cơ hồ mỗi lúc càng tối lại.
Bác Robert nhịp nhịp ngón tay trên mặt kính, chất giọng cương nghị của một người đứng tuổi vang lên nghe thật thâm thúy:
– Ta bay từ Anh sang đây cũng chỉ để nói với cháu một điều, cháu và con gái ta là thanh mai trúc mã, dù chưa thật sự trưởng thành nhưng việc đó chẳng quan trọng gì, vấn đề nằm ở chỗ tình cảm của hai đứa. Đính hôn sớm, ta và bố cháu đều cho là việc nên làm, hơn nữa ước nguyện của con gái ta cũng chỉ có vậy. Ta muốn biết ý kiến của cháu, bao giờ thì có thể tổ chức lễ đính hôn đây?
– Ta thấy sự trưởng thành của con chẳng có gì phải bàn cãi cả, hai mươi ba tuổi với vị thế xã hội con đang đứng thì đính hôn chỉ là một chuyện nhỏ. Huống hồ tình cảm hai đứa lại tiến triển tốt như vậy, tiến đến hôn nhân sớm cũng không có gì ảnh hưởng – Bố Hồng Quân lên tiếng, sự trầm lắng trong giọng nói của ông thể hiện thái độ cứng rắn, ngang tàng quen thuộc.
Sự im lặng mỗi lúc một sâu…
Hồng Quân nhìn Rachel, nhìn bố rồi nhìn bác Robert, đôi mắt đen lúc này tăm tối khác thường, thần thái uy linh đến kì lạ… Cuối cùng, Hồng Quân đứng phắt dậy, gạt tay Rachel ra, anh hít một hơi để lấy lại sự lạnh lùng, băng lãnh vốn có. Nắm tay siết rất chặt, Hồng Quân lên tiếng, từng chữ một rõ ràng, dõng dạc và sắc lạnh:
– Thưa bố, thưa bác Robert Lynes, mọi người muốn con đính hôn với Rachel ư? Nhưng thật xin lỗi, con đây chưa bao giờ yêu Rachel, với con, Rachel là một đứa em gái mà con luôn trân trọng. Rachel chỉ là em gái! Còn tình cảm của con thì đã dành trọn cho người khác. Người con yêu chỉ có một và tất nhiên cô ấy không phải Rachel! Không – bao – giờ – là – Rachel!
Gia Nguyên không tài nào chợp mắt được, hắn cứ lăn qua, lăn lại rồi dụi mặt vào gối. Chỉ trong vòng hai ngày mà không biết bao nhiêu chuyện điên rồ đổ ào xuống đầu hắn. Bị dụ vào sảnh D, bị hội đồng nhà trường triệu tập, bị say rượu và bị Hồng Quân…
Gia Nguyên thở dài, cố tưởng tượng ra cái buổi tối đi ăn với Minh Kha, hắn đã ăn món gà hầm rượu. Ôi, rượu – kẻ thù của hắn, trên thế giới này không biết còn kẻ nào có tửu lượng kém hơn Cao Gia Nguyên không? Với hắn, chỉ cần mấy giọt rượu là trời đất đã đảo lộn, một người thành mười người, mọi thứ xoay tít lên. Và còn một chuyện đáng nói hơn, cứ mỗi lần say, Gia Nguyên lại hành động như một thằng điên, nói năng lảm nhảm, cười ré ầm ĩ, thậm chí còn hung hăng đánh người.
Hắn nhớ trước đây có một lần hắn bị say, Jully đưa hắn về, sau đó, cô nàng không chịu gặp mặt hắn cả tuần. Vì sao ư?… Cứ trông mấy vết thâm tím đầy mặt mũi và “những vết mèo cào” đỏ lừ trên tay cô là thừa hiểu, hắn đã đánh cô nàng tơi bời hoa lá. Chỉ vì say!
Khi tỉnh rượu, Gia Nguyên phát hoảng vì mình vẫn ngồi trên xe Minh Kha, còn anh thì biến đâu mất dạng. Hắn đau khổ vạch ra một danh sách những tình huống xấu nhất mà mình có thể hành động trong lúc vô thức: bắt Minh Kha chở lên núi, nôn ọe đầy xe, nói nhảm đủ các thứ tiếng,… liếc nhìn qua chiếc ghế trống trơn, Gia Nguyên thoáng rùng mình. Có khi nào… hắn đạp Minh Kha văng ra đường rồi một mình lái xe đến đây không nhỉ?
Đang lúc tâm sinh bất ổn, tâm lí bất an thì Minh Kha quay trở lại xe với một chai nước khoáng trên tay. Gia Nguyên nhìn anh ái ngại, giọng điệu ăn năn hối lỗi hết mực:
– Này Kha, tôi vừa hành động điên rồ lắm phải không?
– Hành động điên rồ? – Minh Kha ngạc nhiên nhún vai, anh đưa chai nước khoáng cho hắn, mỉm cười nhẹ nhàng – Không có đâu, cậu chỉ ngủ thôi, tửu lượng đúng là kém thật!
– Thật chứ? – Mắt hắn tròn lên ngạc nhiên vô độ, có thể nào lại thế?
– Ừ, không có gì cả! Bây giờ tôi đưa cậu về kí túc xá! – Minh Kha đóng cửa xe, xong chẳng nói chẳng rằng gì nữa, cứ im thin thít suốt đường về.
Rõ ràng là có gì đó không ổn, Gia Nguyên biết chắc anh đang nói dối, chưa bao giờ hắn say rượu mà không gây ra những chuyện điên rồ. Chỉ ngủ thôi ư? Ai mà tin được chứ?
– Haiz… rốt cuộc là mình đã làm cái quái gì nhỉ? Mình có bụp vào mặt anh ấy không? – Gia Nguyên vò vò mái tóc ngắn rồi trút ra một hơi dài thườn thượt.
Hắn cố nghĩ về chuyện say rượu nhằm mục đích không cho đầu óc mình một giây rảnh rang nào để nghĩ đến một chuyện tồi tệ hơn. Thế nhưng không xong rồi, Gia Nguyên cảm thấy bất lực đến ức chế lên được, đầu hắn cứ lảng vảng mấy hình ảnh hồi chiều, nhất là hành động bất ngờ của Hồng Quân.
“Phải, tôi điên rồi!…điên rồi đấy!…và thằng điên này không ngăn nổi việc mình thích em! Tôi không thể ngăn nổi tình cảm mình dành cho em! Tôi không thể ngăn mình quan tâm đến em! Tôi không làm được! Sam, em nghe rõ chứ?” – chất giọng trầm ấm nhưng cương nghị của anh văng vẳng bên tai làm Gia Nguyên rối trí… Hồng Quân thích hắn?
Hắn đưa tay lên sờ môi mình. Ôi, nụ hôn đầu của hắn… Sự mãnh liệt và nóng bỏng của Hồng Quân, sự vụng về của anh, nụ hôn ấy vụng về như thể đây là lần đầu anh hôn một cô gái. Trong lúc hoảng loạn, Gia Nguyên đã cắn anh một cái thật mạnh, hắn không hiểu nổi tại sao mình lại hành động như thế, nhưng hắn thực sự hoảng sợ. Không phải sợ anh, mà là sợ mình, hắn sợ cái vết máu tươi tanh nồng trên môi anh. Và hắn đã cắm đầu chạy thục mạng.
Tim Gia Nguyên đập điên cuồng, một cảm giác mới mẻ lan tỏa trong từng thớ thịt, cái rân rân chạy trong mạch máu hắn là gì vậy?… Gia Nguyên chưa bao giờ hình dung ra một nụ hôn sẽ như thế nào, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu. Một hương vị nồng nàn khó tả, một sự mãnh liệt, nóng bỏng khó quên, nhất là cái cảm giác ngọt ngào quyện lại nơi đầu lưỡi…
Ngọt ngào ư? …Thật điên rồ! Sao hắn lại có thể cảm thấy ngọt ngào trong tình huống đó?… Máu nóng dồn lên khiến mặt Gia Nguyên nóng ran, tim hắn đập lạc hẳn đi, chẳng hiểu nó đang theo quy luật nhịp điệu nào nữa.
Gia Nguyên sượng sùng dụi mặt vào chiếc gối lông vũ êm ái, trái tim của hắn – một trái tim nhỏ bé và chằng chịt vết thương đang đập, đập mạnh lắm…
Tít – tít – tít ! – Một chuỗi âm thanh bất chợt vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch làm Gia Nguyên giật bắn mình. Hắn liền bật dậy, lao đến chỗ máy in. Từ khe kê giấy, tờ A4 chậm rãi chạy ra, tiếng ống mực quét đều đều nghe khô khốc.

Gia Nguyên chụp lấy tờ giấy mới in, hơi ấm phả vào tay, đồng tử hắn chợt sững lại… Cái gì thế này?

Hắn vội vàng bật máy đàm lên, bắn tín hiệu sang Aiden. Một giây sau, đầu bên kia đã nhận kết nối. Gia Nguyên siết chặt tờ giấy trong tay, hơi thở hắn gấp gáp:
– Bố, nói cho con biết hacker Jang là ai?
– Con đang hỏi gì đấy Sam? Jang là Jang chứ là ai?
– Con muốn biết danh tính thật của hắn!
– … – Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, Gia Nguyên nghe một tiếng thở dài nặng nề phả vào máy đàm.
– Bố? Sao bố không trả lời? – Hắn sốt ruột.
– Không được Sam ạ! Bất cứ thứ gì con muốn, ngoài danh tính của Jang! – Aiden cương nghị đáp trả.
– Tại sao? – Gia Nguyên ngạc nhiên, bố hắn đang giấu hắn ư?
– Vì bố đã hứa với cậu ấy rồi! Cậu ấy chỉ giúp chúng ta khi bố chịu giữ bí mật, nếu bố nói ra, nhất là nói với con, Jang sẽ vĩnh viễn im lặng, cậu ấy sẽ không giúp bất cứ điều gì nữa!
– Bố, làm ơn đi, làm ơn cho con biết danh tính của Jang, con sẽ không để hắn nghi ngờ đâu! – Gia Nguyên van lơn khẩn thiết.
– Xin lỗi Sam! – Aiden đáp gọn rồi ngắt tín hiệu, mọi thứ lại rơi tõm vào bể sâu im lặng.
Gia Nguyên nhìn sững vào khoảng không vô định, lần đầu tiên bố ngắt máy trước. Aiden một khi đã nói không tiết lộ thì nên hiểu điều đó sẽ mãi mãi là bí mật.
Khác với Edward và Kaylee, Jang chưa bao giờ lộ diện trước mặt hắn, cũng chưa bao giờ trao đổi với hắn qua máy đàm. Mọi liên lạc với Jang đều thông qua một người trung gian khác – bố Aiden!
Tại sao bố giấu hắn? Tại sao bố không chịu nói? Jang… rốt cuộc là ai?
Gia Nguyên run rẩy đọc từng chữ trên tờ giấy hắn vừa nhận. Mặt trước là dòng chữ “ Sự thật nằm đằng sau năm mật thư”, rồi bên dưới có một bài thơ ngắn:
“ Biển trời trong vắt tựa gương soi
Bóng người tan vào làn bọt trắng
Mê cung u tịch đầy cay đắng
Satan dẫn lối kẻ cô độc”
Gia Nguyên lật ra mặt sau tờ giấy, một trang đầy những con số bí ẩn, nhìn dòng cuối hắn khẽ nuốt khan: “ The first secret letter (Mật thư thứ nhất) – Key (chìa khóa) : Sea (Biển) – from: Jang”
Cái quái quỷ gì thế này?… Mật thư ư?
Từ chương 38 trở đi, Gia Nguyên bắt đầu dấn thân vào hành trình giải năm mật thư đầy khó khăn của hacker Jang Brown để tìm sự thật sau cùng. Nói một chút về năm mật thư này, toàn bộ kiến thức Gia Nguyên dùng để giải mật thư đều là kiến thức xác thực, tuyệt đối không bịa đặt, có nguồn gốc sách vở đàng hoàng. Tuy nhiên những địa điểm để Jang giấu mật thư lại là do tác giả hư cấu (Bệnh viện đa khoa Nam Kinh, chùa Thiên Vân, Hỏa đền, sòng bài Fire Phoenix, nhà thờ Thiên Chúa giáo Tô Châu và công viên Mê Cung).
À, do tác giả chém gió nên bài thơ khóa thuộc thể thất ngôn tứ tuyệt của Jang cũng chưa đảm bảo hoàn toàn về niêm luật, chưa tuân thủ đúng vần. Nếu có sai sót ở điểm này mong bạn đọc thông cảm.
– Năm mật thư thuộc bản quyền Mỳ Ly-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.