Vai Diễn Định Mệnh

Chương 39: Sập bẫy!


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 39: Sập bẫy!

Điện thoại nhận tin nhắn mới, rung lên một tiếng khô khốc. Gia Nguyên tỉnh giấc, tay lười biếng mở biểu tượng “hộp thư đến” ra, đôi mắt mệt lử lướt qua dòng chữ nhỏ:
“Khi tan trường đến sảnh D gặp em nhé! Em cần anh giúp việc này vô cùng quan trọng! Làm ơn đi Gia Nguyên! Anh nhất định phải đến! – From: Tiểu Mạn”.
Sảnh D? Gia Nguyên khẽ cau mày, đến đó làm cái quái gì? Đó là sảnh cấm mà, ai cho sinh viên vào chứ?…Nhưng… tin nhắn này thì đúng là của Tiểu Mạn. Cô bé cần hắn giúp? Một chuyện vô cùng quan trọng? Nếu đã là Tiểu Mạn gọi thì nhất định phải đi rồi!
Gia Nguyên nhét điện thoại vào ba lô, hắn lại gục đầu lên hai tay và tiếp tục ngủ ngon lành. Tiếng giáo viên giảng bài vang lên đều đều…

Sân trường chỉ còn lác đác vài người, vệt nắng hoàng hôn nhạt nhòa xuyên qua những tán cây cổ thụ. Gia Nguyên thức giấc, giờ học đã kết thúc rồi.
Gia Nguyên uể oải vươn vai, hắn mệt mỏi nhấc từng bước đến sảnh D…
Sảnh D trống trải và tối tăm, chẳng sinh viên nào dám bén mảng đến khu vực này. Trong trường đại học Nam Kinh, đây là sảnh cấm, vì nó lưu giữ toàn bộ hồ sơ, tài liệu mật của trường, cũng có thể là đáp án của tất cả những đợt thi cử trong năm. Nếu dính dáng đến thì chả phải dễ bị kỉ luật lắm sao?
Gia Nguyên cau mày nghi hoặc, rốt cuộc Tiểu Mạn hẹn hắn ở cái nơi quái quỷ này làm gì?… Hắn chẳng có câu trả lời nào ngoài việc tiếp tục suy nghĩ rằng Tiểu Mạn đang có chuyện gì quan trọng lắm đây và cô bé cần hắn giúp. Hắn thì lúc nào cũng sẵn sàng, nhất là với chuyện của Tiểu Mạn.
Gia Nguyên nheo mắt nhìn một bóng người thấp thoáng trên hành lang. Cái mái tóc nâu ngắn và dáng người mảnh mai ấy…đích thị Tiểu Mạn rồi.
Hắn rảo bước nhanh hơn, chiếc balo sau lưng lắc mạnh theo từng nhịp gấp gáp và bí mật.
Nhưng, chớp mắt, cái bóng ấy đã tan vào dãy phòng tối tăm. Gia Nguyên khựng lại, cô bé làm gì trong đó?
– Tiểu Mạn! – Gia Nguyên gọi lớn. Tiếng gọi hắn dội vào những mảng tường kem sữa, vọng đi vọng lại.
Không có ai trả lời, tất cả là một sự im lặng bất thường.
Mỗi lúc, Gia Nguyên càng tiến sâu hơn, vẫn gọi Tiểu Mạn, nhưng cái bóng thấp thoáng phía trước ấy không trả lời cũng không hành động gì, cứ xăm xăm bước đi mãi. Thoáng chốc, hắn đã vào hẳn bên trong sảnh. Bầu trời hoàng hôn nhạt dần sắc ráng đỏ, bóng tối bắt đầu buông xuống…
Bất ngờ, Gia Nguyên nghe thấy một tiếng thét vọng lại từ cuối sảnh: “Gia Nguyên! Cứu em với! Cứu em!”. Gia Nguyên sững người, một luồng điện chạy dọc cơ thể, làm máu trong mạch như đông cứng lại. Mắt trợn lên, hắn lao ngay đến. Nơi cuối sảnh! Tiếng thét đó phát ra từ căn phòng cuối sảnh!
Gia Nguyên không chần chừ lao vụt đến đập cửa phòng đó, hắn vặn khóa…
Cửa không khóa?… Cánh cửa mở ra, hắn bước nhanh vào phòng, mắt hoảng hốt tìm kiếm:
– Tiểu Mạn! Em …
Không có ai trả lời. Bên trong tối tăm, Gia Nguyên đảo mắt một lượt, tìm người. Nhưng quả thật không có ai cả. Mắt hắn dừng lại tại ánh sáng nhấp nháy màu đỏ của đèn led. Cái đó…
“Gia Nguyên! Cứu em với! Cứu em!” – Đúng như âm thanh lúc nãy hắn nghe thấy.
Tiếng thét này, chất giọng này…hình như không phải giọng Tiểu Mạn? Chỉ hơi giống, âm hơi cao và trong. Chỉ hơi giống, chứ không phải giọng Tiểu Mạn!
Đây không phải là máy thu phát âm tự động sao?
Chiếc điện thoại rùng rùng trong balo làm Gia Nguyên giật mình, chân hắn như bám rễ dưới đất. Nãy giờ hắn cứ lo đuổi theo cái bóng ấy mà không biết mình đã đi đến đâu, mặc dù thân ảnh ấy nhìn từ phía sau rất giống Tiểu Mạn nhưng hắn vẫn cảm thấy kì lạ sao ấy. Cũng không rõ nữa, cứ có cảm giác đó là một người khác.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên, soi rõ cái nhíu mày ngạc nhiên của Gia Nguyên…Tiểu Mạn đang gọi này.

– Gia Nguyên đấy à? Anh có giữ mấy tập thảo luận đề án mở rộng thư viện vừa rồi không? – Chất giọng trong trẻo quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
– Em đang ở đâu đấy Mạn?
– Anh hỏi kì thế? Ở nhà chứ đâu?
– Vậy à? – Gia Nguyên bước ra khỏi phòng, ngước lên nhìn tên của căn phòng hắn vừa lao vào… “Phòng lưu trữ đề thi”.
– Tôi không giữ tài liệu ấy, em thử hỏi Nhật Hạ xem sao!
– À…vậy sao? Để em liên hệ Nhật Hạ!
– Này, Tiểu Mạn…ban chiều, em có luôn mang điện thoại bên mình không?
– Điện thoại? – Tiểu Mạn hơi ngập ngừng nhớ lại – Hình như…không anh ạ! Em để nó trong cặp ở lớp, chiều nay em có cuộc họp, không mang theo! Mà có chuyện gì sao anh?
– Không có gì! Tôi ngắt máy đây! – Gia Nguyên bình thản đáp rồi lạnh lùng dập máy.
Sự tối tăm bao phủ toàn không gian, mọi thứ rơi tõm vào bể sâu yên lặng đến vô cùng, trái tim vẫn đập đều đều những nhịp khô khốc.
Tiểu Mạn đang ở nhà mà, vậy tin nhắn, cái bóng và tiếng thét ấy đang cố dụ hắn vào đây? Đường đường là phòng lưu trữ đề thi lại không khóa cửa. Có thằng ngốc mới không biết rằng mình đang rơi vào bẫy! Dùng Tiểu Mạn để dụ hắn ư?
Gia Nguyên mệt mỏi vuốt mặt rồi thở ra một hơi dài thườn thượt, hắn xoay lại nhìn vệt laze đỏ rực phát ra từ chiếc camera bảo vệ bắt trên tường. Đôi mắt hắn phẳng lặng đến kì lạ, không một chút xao động, màu xanh nhàn nhạt nhường chỗ cho sắc đen bí ẩn. Bờ môi hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo khác thường:
– Ngốc thật, lại bị người ta gài bẫy rồi! Mày đi đến đâu cũng dính với mấy thứ rắc rối không đáng này. Số mày vốn vậy mà Sam…

Gia Nguyên quay trở ra, khẽ khàng lướt nhìn những chiếc camera rải rác trên các trụ hành lang. Phải, hắn đã bị gài bẫy, một cái bẫy đơn giản nhưng hết sức tinh vi. Sắp có chuyện lớn đây.
Thợ săn lặng lẽ nở một nụ cười quỷ dị. Con mồi đã sải chân rồi. Nó… đã hoàn toàn sập bẫy!
Hiệu trưởng liếc nhìn cô gái có mái tóc màu hạt dẻ ngồi đối diện, ông nhấc chiếc tách sứ lên và nhấp một ngụm trà bách thảo, giọng ông phảng phất chút thân thiện hiếm thấy:
– Cho ta gửi lời cảm ơn về món quà giá trị của bố cháu nhé! Ta rất thích nó!
– Vâng ạ! – Cô gái nở nụ cười đằm thắm, dịu dàng vén vài lọn tóc rơi xuống mắt. Cô mở túi xách, lấy ra một cuộn băng nhỏ, đẩy về phía ông.
– Cái gì thế? – Hiệu trưởng đặt tách sứ xuống chiếc lót ly màu cánh gián bằng gỗ hương.
– Hôm qua cháu ở lại trường hơi trễ, chứng kiến một việc không thể nào tin được, và cháu đã liên hệ với những người trực camera bảo vệ sảnh D để lấy đoạn băng này làm bằng chứng.
Nghe nhắc đến sảnh D, hàng lông mày rậm của người hiệu trưởng khẽ cau lại, ông lặng lẽ nhìn cuộn băng, rồi đến gương mặt trầm buồn của cô gái, hình như cô đang thất vọng về một điều gì đó.
– Cháu nghĩ bác nên xem nó, bởi vì cậu học sinh ưu tú nhất vào những kì gần đây đã hành động gian lận.
– Chẳng lẽ… cháu nhắc đến Cao Gia Nguyên, người liên tục dẫn đầu trường trong học kì vừa rồi? – Ông ngập ngừng hỏi trong sự thảng thốt.
– Bác cứ xem rồi sẽ rõ, đến cháu còn không tin được vào những gì mình thấy, nhưng đó là một sự thật đáng buồn thưa hiệu trưởng. Trong ngôi trường nghiêm minh mà mỗi sinh viên đều nỗ lực hết mình thì lại có một kẻ gian lận khủng khiếp. Cháu chỉ muốn nói rằng cháu thực sự lấy làm tiếc khi chính bác lại đang là hiệu trưởng, nếu có những sinh viên hành động như thế thì cháu ngại tiếng tăm của bác sẽ bị ảnh hưởng.

Cô gái quan sát những chuyển biến phức tạp trên gương mặt người đàn ông đã đứng tuổi. Rồi cô nhẹ nhàng đứng dậy:
– Bây giờ cháu có việc bận nên phải đi, cháu chỉ khuyên bác nên đặc biệt chú tâm đến trường hợp này, nếu không muốn ánh mắt người ta dành cho bác khác đi! Cháu xin phép!
– Ừ, cảm ơn cháu đã đến thăm ta, nếu quả thật điều cháu nói là đúng thì Cao Gia Nguyên sẽ bị đình chỉ học ngay lập tức!
Cô gái khẽ cúi chào rồi bước ra khỏi văn phòng, từng bước đi uyển chuyển tạo nên phong thái sang trọng, trang nhã đến quyến rũ. Khóe môi cô khẽ cong lên một cách mãn nguyện khó hiểu:
– Đình chỉ học? Chưa đủ đâu, cái tao muốn là ánh mắt khinh thường của mọi người dành ày, trong đó có Đỗ Hồng Quân!
Tiếng loa thông báo vang vọng khắp cả trường: “Sinh viên Cao Gia Nguyên lớp 37k12 –khoa quản trị kinh doanh lập tức về phòng hội đồng”
Gia Nguyên bỏ cuốn sách xuống, hàng lông mày gọn ghẽ nhướn lên, hắn nở một cười nhạt thếch:
– Đến lúc rồi sao? Xem ra rất ghét mình nên mới nôn nóng như vậy. Để xem thử lần này là gì đây?
Hắn đứng dậy, rảo từng bước lạnh lùng đến phòng hội đồng, bỏ qua những tia nhìn đầy thắc mắc của mọi người: “Cao Gia Nguyên? Phòng hội đồng? Đó chẳng phải là nơi chỉ dành cho những học sinh cá biệt bị đình chỉ học thôi sao?”

Gia Nguyên bình thản ngước nhìn hội đồng nhà trường, tất cả những thầy cô đều đang có mặt ở đây, đôi mắt hắn lúc ấy băng lãnh kì lạ. Thật cao ngạo!
Cuộc tra khảo bắt đầu…
– Câu hỏi đầu tiên: Tại sao anh lại vào sảnh D trong khi nhà trường đã ra quy định cấm?
– Có người gọi tôi đến đấy!
– Người đó là ai?
– Tôi xin không trả lời câu hỏi này.
– Nếu vậy thì chúng tôi đủ điều kiện để có thể kết luận anh vừa nói dối, anh đến đó để đánh cắp tài liệu thi đúng không?
– Nếu đúng vậy thì sao ạ? Còn nếu không thì sao?
– Chúng tôi đang thẩm vấn, yêu cầu anh trả lời trung thực, không được phép phản bác lại hội đồng như thế!
– Vâng, câu trả lời của tôi là không, tôi không ăn cắp thứ gì cả!
– Vậy thì chẳng có động cơ nào để anh đến tận phòng lưu trữ đề thi, anh có giải thích gì cho việc này không?
– Không!
– Chúng tôi kết luận anh đã ăn cắp tài liệu để phục vụ ục đích cá nhân, trước đây, anh vốn không phải là một học sinh ưu tú, nhưng đột nhiên lại có một bước tiến vượt bậc về thành tích, điều này có thể đặt nghi vấn.

Gia Nguyên nhếch môi cười ruồi, nghi vấn? Phải rồi, đùng một cái từ bét lớp lại nhảy lên dẫn đầu trường thì thật khó lí giải, cái bẫy này mới thực tế làm sao!
Hắn ngước lên, đôi mắt sẫm lại che khuất mọi cảm xúc phức tạp bên trong. Gia Nguyên hít một hơi thật sâu, giọng hắn vang lên trong gian phòng lớn dõng dạc khác thường:
– Ngay bây giờ đây, tôi nghĩ mình có thể chứng minh rằng chẳng việc gì tôi phải ăn cắp thứ tài liệu đó, bởi tôi đứng đầu trường này bằng chính thực lực của tôi. Không gian lận, không giả dối gì cả… Tất cả các thầy cô ở đây, ai cũng có thể vấn đáp tôi, về bất kì vấn đề nào có trong chương trình học mà quý vị muốn, thậm chí tôi thách thức vấn đáp trong cả chương trình của học kỳ tới. Tôi sẽ trả lời ngay tại đây, tất cả những vấn đề mà quý vị có thể ra thi cho sinh viên. Câu hỏi nào cũng được : quản trị tài chính, quản trị quốc tế, quản trị thương hiệu,… Nào, xin mời!
Có một làn sóng xì xào nổi lên tạo thành bầu không khí căng thẳng cao độ. Vấn đáp ngay tại đây? Về tất cả mọi vấn đề có trong chương trình? Làm bài thi bằng miệng?
Cậu sinh viên ấy có hiểu vấn đáp thực sự là gì không? Cậu ta phải trả lời bất cứ phạm vi kiến thức nào thầy cô hỏi đến, mỗi câu hỏi phải được trả lời đầy đủ nội dung và chính xác, điều quan trọng của cách thức này là thí sinh phải rất tự tin, rất bình tĩnh, kiến thức thực sự sâu rộng, phản xạ nhanh, trí nhớ tốt và phải trả lời cách khôn khéo, gãy gọn, súc tích.
Gia Nguyên ngẩng cao đầu, thần thái kiêu hãnh đáng sợ. Từ trước đến giờ, hội đồng nhà trường chưa khi nào phải đối mặt với một lời thách thức bản lĩnh như thế. Được thôi, để xem thực lực cậu sinh viên này đến đâu!
Mọi thứ đã được quyết định, Gia Nguyên chứng minh mình không ăn cắp tài liệu thi rất tốt ,tuy nhiên việc tự ý vào sảnh cấm khiến hắn bị đình chỉ học hai tuần…Nghỉ học? Vậy cũng khỏe! Có nhiều chuyện khác phải làm lắm!
Gia Nguyên thong dong bước đi, đến góc khuất cầu thang, hắn gặp phải một người ngáng đường.
Rachel nhẹ nhàng hất những búp tóc mềm mại ra sau lưng, cô khoanh tay, mỉm cười hòa nhã:
– Nghe nói có kẻ ăn cắp tài liệu đề thi…Ồ, thì ra đó là lí do mà cậu luôn dẫn đầu? – Đôi mắt cô thoáng qua sắc tím đục bí ẩn, Rachel nhếch môi nhả từng chữ đầy khinh bạc – Thật kinh tởm!
– Nói thế là cô bày ra trò này? Lên kế hoạch được đấy! – Gia Nguyên bình thản đáp trả với gương mặt nhàn nhạt thứ cảm xúc lạnh lẽo.
– Dựa vào đâu mà cậu nói thế nhỉ? – Rachel nhún vai, hàng lông mày lá liễu khẽ nhếch lên ra vẻ ngây ngô, hiền thục – Có bao kẻ ghét cậu tại sao lại cứ đổ lên đầu tớ?
– Vì cô là kẻ ghét tôi nhất trong những kẻ ghét tôi, và cô sống cũng chỉ để bày những trò như thế thôi!
Rachel bật cười, tiếng cười giòn tan, thánh thiện đến kì lạ:
– Vậy sao? Thế thì cậu định làm gì tôi đây, học sinh ưu tú Cao Gia Nguyên? Tôi không nhầm thì cậu bị đình chỉ học đến hai tuần vì tội vi phạm nội quy mà. Quan sát ánh mắt mọi người dành cho cậu kìa! Cay cú chứ nhỉ?
– Cay cú? Cô nghĩ ai cũng giống cô sao Rachel Lynes? – Gia Nguyên nhướn mày cao ngạo, giọng hắn trầm tịch, băng lãnh – Tôi chẳng sao cả, vì loại người như cô đâu đáng để tôi phải bận tâm!
Nụ cười trên môi Rachel vụt tắt… Không đáng để bận tâm ư?
Cô liếc nhìn thái độ dửng dưng của hắn, đôi mắt tím bất ngờ cuộn lên những đợt sóng dữ dội, máu trong huyết quản thoáng chốc đã sôi sùng sục…Hắn vừa lăng mạ cô?
Rachel siết chặt tay, những đường gân xanh xám chạy rần rần dưới làn da trắng như ngọc, cô rít từng chữ qua kẽ răng đầy phẫn nộ:
– Thế mày nghĩ mày là ai, Cao Khiết Sam? Một đứa con gái giả trai để dễ dàng quyến rũ đàn ông chứ gì?
– Nhảm nhí! – Gia Nguyên gằn giọng vẻ khó chịu, hắn quay lưng, định bỏ đi, nhưng lời của Rachel làm hắn thoáng khựng lại:
– Mày muốn cướp Hồng Quân từ tay tao phải không? Mày đang cố tiếp cận anh ấy, mày giả vờ để giành được sự thương hại của Quân? Nói ày biết, mày mơ xa quá rồi đó. Đồ tiện nhân!
Chát! – Gia Nguyên quay phắt lại, giáng thẳng vào mặt Rachel một cái bạt tai thật mạnh. Đôi mắt hắn sẫm lại với những đợt sóng cuồn cuộn mạnh mẽ đến đáng sợ:
– Câm – miệng – trước – khi – tôi – nổi – giận!
– Haha…Mày đánh tao sao? – Rachel cười lớn trong sự kinh ngạc thú vị, cô cảm thấy ran rát ở khóe miệng, có thứ chất lỏng nhẹ chảy vào đầu lưỡi, quyện một vị tanh nồng…máu?
Mắt cô trợn lên với sắc đục tăm tối lan tỏa, cô đưa tay vuốt ngược tóc ra sau, môi nhếch lên đầy hứng khởi:
– Được lắm con khốn! Đã thế thì đừng trách tao!
Bốp – bốp! – Rachel điên cuồng dập đầu vào bờ tường mấy cái liên tiếp. Khi cô dừng lại, trán đã thâm tím với một đường máu tươi tuôn ra, chảy dọc hai bên thái dương.
Gia Nguyên khoanh tay, mắt hắn đanh lại lạnh lẽo, gì thế này? Hắn nở nụ cười khinh bạc:

– Sao cứ có mỗi một trò mà lôi ra diễn hoài vậy? Chưa nhàm sao?
– Mày cứ chờ đó, lần này sẽ khác! – Rachel ngửa cổ cười khùng khục tà mị.
Cô liếc nhìn Gia Nguyên bằng ánh mắt thách thức lần cuối, rồi đâm đầu chạy thẳng lên cầu thang. Rachel chạy đến phòng chủ tịch…
Khi Hồng Quân vừa mở cửa, Rachel đã lao đến ôm chầm lấy anh, bờ vai nhỏ bé run lên bần bật trong sự kinh hãi tột độ. Quân nhẹ nhàng đẩy cô ra, đôi đồng tử đen lạnh bất ngờ giãn ra sửng sốt…Trán Rachel bầm tím, máu tuôn ướt đẫm hai bên thái dương, khóe môi bị rách một đường nhỏ, vết thương đã thâm lại.
Quân siết chặt lấy vai cô, hơi thở anh gấp gáp, chất giọng trầm trầm chứa đựng sự lo lắng sâu sắc:
– Rachel, có chuyện gì xảy ra với em vậy? Bộ dạng này là sao?
Cô gái run rẩy áp mặt vào ngực Hồng Quân, hai tay siết chặt lấy anh như đang trốn tránh một điều khủng khiếp nào đó. Rachel ngước lên, gương mặt thanh tú giàn giụa nước mắt, đôi mắt tím xao động dữ dội với những đợt sóng hoang mang cuộn lên lớp lớp. Từng tiếng nấc nghẹn ngào như cố kìm lại trong cổ họng …và rồi cô bật khóc nức nở.
– Trả lời anh đi! Có chuyện gì với em vậy, Rachel? – Hồng Quân kiên nhẫn lặp lại câu hỏi ấy, mỗi lúc càng cảm thấy lo lắng hơn.
– Do tôi đánh! – Gia Nguyên từ đâu tiến lại, từng bước bình thản, sự lạnh nhạt toát ra từ phong thái ấy một cách không hề giấu giếm – Tôi đánh cô ta thành vậy đấy!
Hồng Quân khẽ cau mày, anh nhất thời định nói gì đó nhưng lập tức khựng lại bởi sự tiếng khóc vỡ òa của Rachel. Cô lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt ngấn lệ mở to nhìn anh. Hồng Quân đọc được gì trong đó? – sự sợ hãi, bồn chồn và đau đớn đến vô cùng. Rachel hoàn toàn mất bình tĩnh, giọng cô lạc hẳn đi:
– Không, Hồng Quân, em không làm gì cả! Cậu ấy vu oan cho em… Gia Nguyên nói việc cậu ấy bị đình chỉ học là do em bày ra, cậu ấy nói em cố tình dụ cậu ấy vào sảnh D rồi quay phim báo giám thị, Gia Nguyên bảo em là tiện nhân… Quân, tin em đi, em không làm như thế, em không làm hại ai cả… Gia Nguyên đánh em, cậu ấy đổ tội lên đầu em, em không có như thế…anh biết mà, em không như thế!
Quân nhìn sâu vào mắt cô, sự chân thật ấy, sự khổ sở ấy, sự sợ hãi ấy… Anh im lặng một lúc rất lâu, rồi anh cũng vòng tay ôm lấy cô, khẽ xoa nhẹ bờ vai ấy như một cách an ủi chân thành:
– Được rồi, anh hiểu rồi! – Hồng Quân cởi chiếc áo vest ra, nhẹ nhàng choàng cho Rachel, anh cẩn thận lau vệt máu còn chảy dài trên vầng trán ấy bằng chiếc khăn mùi xoa của mình, rồi anh nắm lấy tay cô, dịu dàng dẫn đi – Bây giờ anh đưa em về!
Những người đứng gần đó đưa tay che miệng xì xầm trao đổi, những cái chỉ trỏ hướng về Gia Nguyên, họ vừa chứng kiến một cảnh tượng hay ho…
Vậy ra Cao Gia Nguyên là người tồi tệ như thế? Đã ăn cắp tài liệu đề thi rồi còn vu oan cho người khác?…Tệ thật, cứ ngỡ con người kiêu hãnh ấy bước lên bục vinh quang bằng đôi chân của mình, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ cặn bã, ưa dùng thủ đoạn để đạt được mục đích cá nhân. Người như vậy lại suýt chút nữa được tiến cử vào vị trí phó chủ tịch, xem ra trong ngôi trường này vẫn còn lắm kẻ tiện nhân. Không ra gì! Không đáng được người ta quan tâm!
Họ tảng lờ đi, dấu hiện quen thuộc ấy Gia Nguyên thừa hiểu được ý nghĩa… Hắn đã bị tẩy chay…
Bóng hai người ấy xa dần, hàng mi Gia Nguyên khẽ chùng xuống khiến gương mặt tự dưng thoáng qua một nét buồn rất lạ.
Hồng Quân không hề nhìn Gia Nguyên, một cái cũng không, đôi mắt đen ấy vẫn bình thản như chẳng có gì xảy ra. Hắn biết sự lo lắng, quan tâm của anh dành cho Rachel không hề dối trá, anh không lạnh lẽo như mọi khi, anh ấm áp và đầy quan tâm.
Khoảnh khắc đó anh thật sinh động, khoảnh khắc đó anh không phải là vị chủ tịch kiêu hãnh, khoảnh khắc đó anh không phải một con người lạnh nhạt, băng lãnh… mà khoảnh khắc đó, Đỗ Hồng Quân thật rất dịu dàng.
Gia Nguyên vuốt tóc, nở một nụ cười nhạt, giọng hắn trầm hơn bình thường:
– Thất vọng cái gì chứ? Chẳng phải từ trước đến giờ không ai tin tưởng mày sao? Ngoài bố, ngoài Jully và người đó ra thì trên đời này làm gì còn ai quan tâm mày, không có ai tin mày đâu! Mày là một đứa cô độc, từ khi sinh ra đã thế rồi… vì vậy cũng đừng tin bất kì ai…Điều đó sẽ khiến mày khó chịu đấy Sam!

Bóng Gia Nguyên nhạt nhòa ngả dài trên hành lang, đôi mắt xanh vẫn phẳng lặng như tờ, không một đợt sóng nào, không một cảm xúc nào.
Hắn thở nhẹ ra, có nên nói thật ra không nhỉ?
Sẽ là dối trá nếu hắn nói mình không cảm thấy gì hết, không phải đâu, thật ra hắn đang buồn… một niềm tin vừa vỡ tan như quả cầu pha lê rơi xuống nền, bắn ra hàng trăm mảnh thất vọng, chua chát. Hắn thất vọng lắm, vì người lần này không ai khác lại là Hồng Quân…
Gia Nguyên ghét anh, nhưng không phải hắn không tin anh. Hắn ghét anh, nhưng chẳng hiểu sao đó là người đầu tiên ở đây khiến hắn tin tưởng. Gia Nguyên thất vọng vì hắn vừa đặt niềm tin vào Đỗ Hồng Quân.
Bây giờ thì khác rồi, niềm tin ấy đã bị vỡ…
Mảng xám thứ hai…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.