Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 11: Người dưng đáng ghét.
Bây giờ là giữa kì, khoa quản trị kinh doanh đang trong một giờ kiểm tra căng thẳng, đề thi lần này có phạm vi rộng, kiến thức nhiều, chỉ cần sơ sẩy một chút là đi toi. Những sinh viên với gương mặt căng như dây đàn, mồ hôi nhễ nhại, thời tiết thì lạnh nhưng trong lòng cứ hừng hực lửa đốt, bài khó quá.
Trong khi mọi người đang hì hục cố hoàn thành bài thi cho đúng giờ thì có một kẻ hết sức bàng quan, thậm chí hắn còn ngủ gục trên bàn cách ngon lành, giáo viên đến gõ đầu dậy, hắn nộp bài và không ngần ngại bước ra ngoài, giáo viên lắc đầu, chắc mẩm cái thằng nhóc đó nửa chử bẻ đôi cũng không làm được.
Ai ngờ, khi lật bài xem thử mới tá hỏa trước những nét chữ gọn ghẽ, trình bày rành mạch đến độ không có một nét gạch bỏ nào, một trang bài thi nếu chỉ mới xét về hình thức đã đạt điểm mười rồi! Giáo viên đọc lướt qua và dừng lại ở dòng điền họ và tên – “Cao Gia Nguyên”! Quả là ấn tượng.
*********************************
Gia Nguyên bước tành tành qua các lớp học, hắn cắm tai phone vào nghe một bài độc tấu vĩ cầm. Ngoài trời mưa nhẹ, những giọt mưa trong suốt, đọng lại trên mặt kính, rót vào lòng người một cảm xúc kì lạ, có gì đó thoáng vu vơ. Buồn…
Mấy ngày qua nghe đồn ầm lên rằng đề thi khó, giáo viên khó, mọi thứ đều khó, làm hắn cứ tưởng đây là một kì sát hoạch gì khủng khiếp lắm, rốt cuộc ra cũng chỉ mấy câu cũ rích trong sách, chán đời!
Đang thong dong một mình, Gia Nguyên bắt gặp một kẻ cũng ra sớm như mình, người dưng!
Tên kia cao lắm, cái phong thái anh ta đi cũng khác lạ, có chút hơi hướng quí tộc. Dù sao Gia Nguyên cũng chẳng quan tâm lắm, hắn vốn định xuống căn tin ăn sáng, chưa có gì bỏ bụng cả, đói meo!
Thế nhưng tên kia hình như cố ý chắn đường, anh chàng đút tay vào túi quần đứng ngay trước mặt . Ở khoảng cách gần thế này Gia Nguyên mới nhìn rõ người kia, hai mắt gặp nhau, cả hai bên đều không một chút dao động, dường như chỉ nhìn cái mình muốn nhìn, hoàn toàn bình thản, tự nhiên. Đó là một tên con trai cao lớn, chiếc áo sơ mi anh đang mặc được là phẳng băng, màu da trắng sáng, mái tóc đen dày phủ tai càng làm cho đường nét khuôn mặt trở nên rõ và sắc. Quả là một gương mặt cân chỉnh, rất cân chỉnh là đàng khác. Mọi thứ trên gương mặt ấy đều hết sức hài hòa, từ đôi mắt màu đen lạnh, sâu hun hút, đến chiếc mũi thanh tú, cả khuôn miệng cong ngạo nghễ cũng hệt như điêu khắc.
Thoạt nhìn cứ ngỡ là một tác phẩm nghệ thuật bất hủ về vị hoàng đế băng lãnh, cao ngạo nào đó. Anh làm người ta cảm nhận được cái thần thái sang trọng, cao quí toát ra một cách không tiết chế của mình, một cách để áp đảo đối phương! Chỉ tiếc anh chọn nhầm người, với một kẻ miễn dịch như Cao Gia Nguyên thì cũng chẳng hề hấn gì, hắn ta cứ nhìn anh chàng kia với cái kiểu không quan tâm mấy, mà đúng là hắn không quan tâm thật.
Bởi vậy cứ thế hắn lướt qua, nhưng người kia lên tiếng:
– Có vẻ bài thi của cậu rất ổn! – một chất giọng nam trầm, lạnh, đầy uy lực.
Gia Nguyên quay lại, nhướn mày:
– Anh khác gì tôi?
Khóe miệng người kia bất giác cong lên, tạo thành một nụ cười bán nguyệt đầy ẩn ý:
– Vậy sao? Tôi nghĩ cái đề ấy sẽ làm khó mọi loại sinh viên đấy!
– Nó có làm khó anh không?- Gia Nguyên dò xét
– Cậu nghĩ thế nào?
Gia Nguyên nhún vai, vẻ mình không liên quan đến chuyện này, chẳng cần phải trả lời câu hỏi đó. Người kia cũng không hề tỏ ra bất mãn trước thái độ của cậu, chỉ nhẹ giọng hỏi:
– Tôi là ai? Cậu biết không?
– Câu trả lời đó không thuộc về tôi! Đừng hỏi người khác những thứ mình đã biết, sẽ nhàm lắm!
– Cậu thú vị thật! Thẳng thắn đấy!- Người kia bật cười – giờ cậu đi đâu?
– Ăn sáng! Muốn đi cùng à?
– Có thể không?
– Tùy anh! Nhưng tôi không thích ngồi cùng bàn với người lạ!
– Tôi lại muốn!
Gia Nguyên không đôi co nữa, vặn to volume tai nghe lên và lại thong dong bước đi, sau lưng cậu là kẻ lạ mặt kia, anh ta quả là muốn phá đám thật, gương mặt cao ngạo của người đó thoáng qua một cảm xúc rất nhẹ…hình như là đang thú vị về một điều gì…
*************************************
Màu vàng nhạt của nước táo sáng óng ánh, lóa lên một vạt ánh sáng nhỏ, phản chiểu từ ánh mặt trời xa xăm. Một kẻ ngồi ăn điểm tâm cách chậm rãi, hở một chút lại uống một ngụm nước táo, có vẻ là thói quen. Người đối diện với ly cà phê đen sóng sánh trong tay, cũng hướng tầm mắt mình về một nơi xa xăm nào đó. Trông họ đối lập hoàn toàn với sự ồn ào xung quanh, chả là ở căn tin mà, có phải nhà riêng của ai đâu. Hai người đấy là trung tâm của mọi ánh mắt, nhất là chàng trai cao lớn có mái tóc đen dày kia, những tiếng xì xầm vang lên khắp mọi nơi. Một nhóm bạn gái ngồi gần đó, mắt dán vào hai anh chàng, miệng không ngớt những lời bàn tán:
– Đó chẳng phải là chủ tịch sinh viên Đỗ Hồng Quân sao?
– Anh ấy có bao giờ vào căn tin đâu.
– ừ nhỉ! Lại còn ngồi với anh chàng nào đó nữa!
– Hình như là tân sinh viên chuyển vào hồi giữa kì mà!
– A…Cao Gia Nguyên phải không?
– Chắc vậy! Hai người đó quen nhau à?
– Mình không rõ nữa, trừ phó chủ tịch Dương ra thì ít thấy anh ấy đi với người khác, nhất là tân sinh viên.
– Anh ta nổi tiếng lạnh lùng mà, khó bắt chuyện mà được hâm mộ nhiều ơi là nhiều!
– Có vẻ mọi người sợ anh ấy! Không hẳn do lạnh lùng mà do gia thế quá lớn!
– Đúng vậy, người như thế chỉ để ngắm thôi, chứ nói đến làm quen thì khó thôi
rồi luôn!
– Tớ cũng nghĩ thế! Nếu xét về góc cạnh đẹp trai, tớ bình chọn cái vẻ lạnh lùng cao ngạo của anh ấy!
– Tớ thích phó chủ tịch Dương Minh Kha hơn, anh ấy vừa đẹp lại vừa hòa đồng nữa, dù vẫn có khoảng cách lớn nhưng anh ấy không đến độ quá xa xỉ như Đỗ Hồng Quân. Nói đến chủ tịch thì chắc mẩm là không với nổi. Chẳng biết vị tiểu thư nào phúc đức có được anh ấy!
– Chắc đó phải là một mỹ nhân, con của một tập đoàn lớn, hay đại loại như thế!
– Còn tớ thì chú ý đến cậu nhóc kia kìa!
– Cao Gia Nguyên á?
– Phải! không phải rất đẹp sao? Đúng là dáng vẻ lạnh lùng chết người!
– Tớ thấy cậu ta không bề thế bằng hai vị trong bang chủ tịch kia nhưng cũng xa xỉ lắm, gương mặt rất lạnh, đồn rằng tính tình cậu ta cũng rất lạnh!
– Nhưng tớ thích!
– Điên rồi! tất cả điên rồi, dân đen như chúng ta chẳng bao giờ có cơ hội đâu, đừng mơ nữa!
– Ê! Đừng phá giấc mộng đẹp của người khác chứ!
– Nếu không muốn bị vẻ lạnh lùng của mấy người kia đóng băng cho thì dẹp mơ hão đi!
– Chán thật! cậu chỉ được cái nói đúng!
………….
Những tiếng xôn xao tạo thành một bầu không khí đặc quánh phủ lên Hồng Quân và Gia Nguyên, nhưng họ chẳng để tâm gì, Hồng Quân chăm chú nhìn Gia Nguyên, tuy cắm cúi ăn nhưng không phải Gia Nguyên không cảm nhận được, hắn lên tiếng:
– Mặt tôi dính gì?
– Không có gì! – điểm nhìn của vị chủ tịch vẫn không dao động
– Thế sao lại nhìn?
– Vì cậu rất giống một người tôi biết!
– Ai?
– Một cô gái!
Gia Nguyên thoáng khựng lại, nhưng rồi lại bình thản ăn tiếp, giọng hắn sắc lạnh:
– Đừng đem con gái ra so sánh với tôi, tôi ghét điều đó đấy!
– Tôi chỉ nói ra cái gì mình thấy!- Hồng Quân mỉm cười – cô ấy cũng có chiếc khuyên tai giống cậu và…
– Anh không giống một tên lo chuyện bao đồng nhỉ? Có lẽ tôi nhìn nhầm người! – Gia Nguyên chắn ngang câu nói của anh chàng kia, hắn thả chiếc thìa xuống mặt bàn đánh một tiếng keng, ánh mắt đe dọa hướng thẳng vào người đối diện – nói cho anh biết, tôi ghét nhất những người lo chuyện bao đồng!
– Bị cậu phát hiện rồi! – Hồng Quân nhún vai một cái – Tôi là một kẻ bao đồng, và khẳng định với cậu, kẻ bao đồng như tôi một khi đã thấy điều thú vị thì không buông tha đâu!
– Vậy à? – Gia Nguyên đẩy ghế đứng dậy, nhìn xuống bằng thái độ khinh bạc nhất – Thế thì tôi nên tránh xa những người như anh mới phải!
Hồng Quân bật cười, anh đưa hai tay vẻ đầu hàng:
– Chưa có ai dám nhìn tôi bằng ánh mắt đó đâu, cậu làm tôi sợ đấy, nhưng…càng thú vị chứ sao!
Gia Nguyên xoay lưng bỏ đi hẳn, nắm tay siết chặt lại, chiếc khuyên tai là kỉ vật của mẹ, hắn giữ một chiếc, và chiếc kia nằm trong tay người quan trọng còn lại, chiếc khuyên hình trăng khuyết bằng đá ruby tím này là duy nhất, ngoài người ấy ra, không ai khác trên đời sở hữu được. Gia Nguyên dặn lòng mình phải cảnh giác cao độ với Đỗ Hồng Quân, một con người không tầm thường, ngược lại còn nguy hiểm nữa, biết đâu lại liên quan đến quá khứ của mình.
Hồng Quân ngồi lại, chậm rãi nhấm thứ chất lỏng đen sánh, đậm đà. Thái độ đó, ánh mắt đó, chiếc khuyên đó làm anh ấn tượng, anh tự cười mình, sao Cao Gia Nguyên lại giống đến vậy cơ chứ. Một người con trai lạnh lùng, ngang tàn, nói chuyện chẳng nể nang ai, thường nhướn mày thay cho câu trả lời, trên tai lấp lánh chiếc khuyên bằng đá ruby tím nhạt, nhất là ánh mắt của đứa con ngoại lai hài hòa giữa hai gam màu xanh và đen cực kì sinh động. Trước đây rất rất lâu, Hồng Quân đã từng gặp một con người cũng kì lạ như thế, chỉ tiếc người đó là con gái, anh không bao giờ quên được, lúc nào hình ảnh của cô gái cũng sắc nét trong trí nhớ của anh, mặc dù đã rất xa vời…