Vai Diễn Định Mệnh

Chương 10: Đừng tổn thương em gái tôi - Part 2.


Bạn đang đọc Vai Diễn Định Mệnh – Chương 10: Đừng tổn thương em gái tôi – Part 2.

Giờ giải lao, Tiểu Mạn chạy vội lên tầng 3, tất nhiên là phòng học của Gia Nguyên, cô đang định sẽ xin lỗi hắn vì chuyện hôm qua. Tiểu Mạn đã rất lo lắng, hình như Gia Nguyên hôm qua thực sự không ổn, trong cái dáng đi bình thản ấy của hắn cô vẫn nhận ra sự khập khiễng dẫu rất nhỏ, có vẻ hắn bị thương.
Chỉ tại cô nói với Minh Kha, tại cô ngốc, nếu không sẽ chẳng xảy ra xung đột ấy. Tiểu Mạn vô cùng thất vọng, tự dưng Gia Nguyên nói chuyện với cô như người dưng nước lã khiến cô hụt hẫng kinh khủng. Đúng lúc Minh Kha xuất hiện, chắc thấy cô nước mắt ngắn dài nên nổi cáu với Gia Nguyên. Tính Minh Kha vốn nóng, chỉ cần ai đụng đến cô anh sẽ không tha. Nhưng đối với Tiểu Mạn không gì đau đớn hơn việc Gia Nguyên gặp tai nạn mà cô chẳng biết gì hết, cô tự trách mình vô dụng, đã không ở bên hắn trong thời kì khó khăn lại còn gây thêm rắc rối. Cô đúng là đồ đáng ghét!
Tiểu Mạn đến lớp, vội hỏi Gia Nguyên, có cậu con trai thò đầu ra đáp:
– Gia Nguyên vừa xuống phòng y tế, cậu ấy hình như bị thương nặng lắm, đang học mà máu loang ướt cả áo!
Tiểu Mạn thất đảm, sao cơ sự lại đến nỗi này, Gia Nguyên bị thương nặng vậy sao? Cô phóng vù qua khu y tế, chân ríu cả vào nhau. Lỗi là tại cô! Tất cả là tại cô!
Cô chạy mà chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập rất mạnh, cô va vào nhiều người, rồi
tiếp tục bỏ chạy mà không kịp xin lỗi, nước mắt yếu đuối chỉ chực trào ra.
Khi Tiểu Mạn chạy đến cửa phòng, ánh mắt dáo dác của cô bắt gặp Cao Gia Nguyên đang đọc sách, hắn ngồi tĩnh lặng trên bậu cửa sổ, gương mặt nhìn nghiêng thoáng qua nét mũi thanh tú, ánh mắt chăm chú vào trang sách,mái tóc đen phất hơi gió nhẹ làm cho làn da càng thêm trắng.
Cảm giác có người nhìn mình, Gia Nguyên quay ra cửa, Tiểu Mạn đứng đấy thở hồng hộc, mái tóc ngắn rối bời và ướt mồ hôi, gương mặt trắng xanh, đôi mắt cô đỏ hoe, ngân ngấn những giọt lệ trong suốt. Hắn nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, đứng dậy tiến về phía Tiểu Mạn, biểu hiện của hắn chẳng có chút gì giống một người bị thương nặng cả, chỉ trừ chiếc áo trắng hắn đang mang đúng là loang một vết máu lớn thật. Tiểu Mạn nhìn hắn, lòng thắt lại, giọng cô run run:

– Anh đau lắm hả? Em nghe nói anh xuống đây, em tưởng…
– Thất vọng hả?- Gia Nguyên hỏi vặn lại.
– Không! Em không có ý đó! Anh nói cái gì vậy? Em lo muốn chết!
Gia Nguyên đứng thẳng trước mặt Tiểu Mạn, gương mặt hắn không thể hiện cảm xúc nào, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng:
– Em lo cho tôi sao?
– Em… em…- Tiểu Mạn ấp a ấp úng, cái vẻ mặt ấy của Gia Nguyên làm cô bối rối.
– Em là Dương Tiểu Mạn đúng không?
– Vâng- Tiểu Mạn tròn mắt trước một câu hỏi chẳng liên quan gì đến chủ đề.
– Em là bạn gái của tôi?
– …
– Đúng là rất dễ thương!- Gia Nguyên xoa xoa đầu cô bé như xoa đầu một chú cún, mái tóc nâu mượt chảy qua kẻ tay hắn, hắn thích những cô gái tóc ngắn, nhìn rất hoạt bát.
Tiểu Mạn hoảng hồn, cô đứng im như phỗng, chẳng biết cư xử ra sao trước hành động kì cục của Gia Nguyên. Chợt cô ngước lên, hai má đỏ hồng, lại ấp úng hỏi:
– Anh … ăn trưa chưa…?
Gia Nguyên làm bộ suy nghĩ, lông mày hắn khẽ cau lại, nghiêm túc hỏi:
– Em định mời tôi ăn hả?

Ôi chao! Sao mà xổ thẳng ra vậy, có đời nào con gái lại đứng ra mời con trai đi ăn, đúng là ý Tiểu Mạn như thế nhưng Gia Nguyên làm cô ngượng. Thế mà hắn ta chẳng nghĩ ngợi gì, gương mặt có vẻ rất vô tư, cô đành gật đầu xấu hổ:
– Vậy đi ăn với em nhé!
– Được thôi! Có người tốt bụng mời mà! Tôi cũng đang đói!- hắn nói một lèo, xong đút tay vào túi đi ra ngoài.
Tiểu Mạn nuốt khan một cái, cô chẳng hiểu nổi tại sao hắn lại thay đổi thái độ nhanh như thế, mới hôm qua hắn con chẳng nhìn mặt cô, thế mà…
***************************
Tiểu Mạn gọi cho Gia Nguyên phần bánh mì phô mai, cô cũng gọi luôn nước táo cho hắn nữa. Gia Nguyên nhìn ly nước táo sóng sánh trên bàn, tròn mắt nhìn Tiểu Mạn:
– Sao em biết tôi thích nước táo vậy?
– Không phải từ trước đến giờ anh vẫn uống vậy sao?
– …Vậy hả?
– Chắc anh không nhớ cái chuyện đã từng trộn chung súp với nước táo đâu nhỉ?
– Có sao?

– Đúng là anh không nhớ rồi!
Chợt Gia Nguyên bật cười, Tiểu Mạn ngây người ra, đây là lần đầu tiên hắn cười kể từ lúc gặp lại, khuôn miệng thanh tú của hắn cong lên để lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp, Gia Nguyên lầm bầm:
– Đúng là đồ ngốc!
– Anh nói gì cơ?
– À không có gì!- Ngay lập tức khuôn mặt lại trở về trạng thái không cảm xúc như trước, hắn thong thả gặm một miếng bánh, Tiểu Mạn cũng bắt đầu dùng bữa.
Đến bây giờ hắn mới thực sự chú ý đến cô bé. Đó quả là một người xinh xắn, gương mặt nhỏ nhắn được ôm lấy bởi mái tóc ngắn đáng yêu, chiếc mũi nhỏ, bờ môi hồng tươi như cánh hoa anh đào, hai gò má phơn phớt nét hồng hào tươi trẻ, đẹp nhất là đôi mắt trong veo như hồ thu, hàng mi dày cong vút khiến đôi mắt ấy đậm và sinh động lắm.
Hèn gì trước đây hắn thích cô bé, cái vẻ mềm yếu và trong sáng kia cần một sự che chở, cả cái cách nói chuyện cũng rất chân thành, tiếng nói trong trẻo ưa nghe và những động tác để biểu đạt cái mình muốn nói bao giờ cũng đậm nét trẻ con. Rất trong, rất thánh thiện.
Giữa những cái mặt nạ giả dối bao quanh, Gia Nguyên thấy lòng mình chợt ấm lại bởi sự quan tâm của một người mới gặp mặt chỉ hai lần. Hắn cảm thấy không khó chịu khi ngồi bên cạnh một người lạ như thế này, tính hắn vốn khoảnh, không muốn vào hội của bất kì ai, nhưng thật lạ, sự trong veo mà ngay từ đầu hắn nhìn thấy ở Tiểu Mạn lại làm hắn dễ chịu. Hắn muốn làm quen, muốn kết bạn với một người như thế…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.