Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 7
Để tô cháo trước mặt Duy rồi nó ngồi xuống đối diện lôi điện thoại ra bấm bấm gì đó. Đúng là cháo nó nấu ngon thiệt, Duy từ không muốn ăn thành ăn không đã lun.
– Cậu có thuốc phải uống đó
– Ờ, nhưng…tôi ghét thuốc
– Có ai thích thuốc đâu vẫn phải uống đó thôi
– Tôi không uống!
– Phải uống – nó trừng mắt rồi lườm cậu, nhìn nó dễ thương hơn là đáng sợ
– Nếu tôi uống thì tôi được gì ? – Duy cười đểu
– Cậu khỏe lại, muốn gì nữa
– Tôi muốn nghe cô hát, được chứ ? – cậu đã nghe nó hát ở chõ cây cổ thụ, rất hay và trong
– Gì? tôi hát ?
– Ùm
– Rảnh ha
– Cô đang rảnh mà
Nó cứng họng, từ nhỏ tới giờ nó có một thói quen không thích thấy người khác bệnh hay bị thương, nếu thấy nó sẽ giúp đỡ hết sức cho người đó hết bệnh. Và giờ nó rơi vào tình huống này cậu ta đang bị thương và chỉ chịu uống thuốc nếu nó hát cho nghe.
– Ok! một bài thôi – nó nghiến răng ken két
– Thanks
Nó hắng giọng, cố nhớ lại bài nào dễ dễ. Ah! có rồi.
I remember tears streaming down your face when I said ” I’ll never let you go”
But all that shadow almost killed your light
I remember you said ” don’t leave me here alone”
But all that dead and gone and passed tonight
Just close your eyes
The sun is going down
You’ll be alright
No one can hurt you now
Come morning light
You and I’ll safe and sound
Don’t you dear look out your window, darling everythings on fire
The war out side out door keeps raging on
Hold on to this lullaby
Even when music gone
Just close your eyes
The sun is going dow
You’ll be alright
No one can hurt you now
Come morning light
You and I”ll be safe and sound
Nó ngưng hát lấy hơi lại, nhìn mặt cậu ta, ngồi bất động. Nó kêu rồi đập bàn rồi búng tay trước mặt Duy vẫn ngồi im như tượng, đến lúc nó lấy viên đá lạnh áp lên mặt Duy cậu ta mới giật mình xém té ghế.
– Ê! bị sao dạ ?
– Àh! không sao, e hèm – Duy hắng giọng lấy lại bình tĩnh
– Sao đơ dữ vậy ? bộ tui hát dở lắm hả ?
– Không, nghe được
– Ờ, thanks