Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 8.2
Nó cười hì hì rồi đưa thuốc cho Duy, cậu phải uống cho bằng hết. Ặc! thứ cậu căm thù nhất là thứ này, nhưng lỡ hứa với nó rồi phải uống thôi. Nghĩ lại lúc nãy khi nó cất tiếng hát cậu thấy vẫn còn lâng lâng, giọng nó hay thiệt. Rồi cậu nhìn quanh nhà, trên bàn có một khung ảnh trong đó là nó đang hôn má một chàng trai, anh ta rất đẹp trai. Duy nhíu mày, cậu không thích bức hình đó chút nào. Rồi lại tiếp tục công việc từ nãy là…nhìn nó.
– Tối đừng về sớm, đi ăn lun đi nhá! em không nấu gì đâu – nó cười gian
-…
– Tại sao em phải nấu chứ??
-…
– Em đâu phải osin, kệ anh tự đi mà lo
-…- người bên kia hình như đang hét
– Không biết, tự lo đi, bye, he he
Rồi nó cúp máy luôn mặt cười hí hửng. Duy (lại) nhíu mày, không biết người đó là ai mà nó kêu anh xưng em ngọt thế nhỉ?
– Này, cô vừa nói chuyện với ai thế??
– À, anh tôi hình anh ấy đó – nó chỉ vào khung hình lúc nãy
– Ờ
Nét mặt Duy có vẻ vui, chỉ là anh trai của nó thôi, chỉ là anh trai thôi. Rồi nó đứng lên đi dọn dẹp, sau đó chạy lên phòng. 10′ sau nó xuống cùng cái balo
– Giờ tôi có việc phải ra ngoài, cậu cũng nên về nhà đi
– Cô đi đâu ?
– Tôi đi học võ, mà hỏi làm gì ??
– Đợi tôi chút – nói rồi Duy bước ra ngoài luôn
– Ê!
Nó mở cửa ra ngoài, thấy cậu ta gọi cho ai đó. Nó nghe người bên kia hỏi nhìu lắm mà cậu ta chỉ trả lời đúng ba từ ”có, không, ừ”, đúng là đồ kiệm lời thêm vài từ có chết đâu. Một lúc sau có một người chạy con moto trắng tới, đưa cho Duy một túi đồ, rồi đi mà để lại con moto. Duy cầm túi đồ bước vào trong nhà, khoảng 5′ sau thì bước ra. Nó ngớ người khi thấy cậu trong bộ đồ khác, áo sơ mi trắng dài tay xắn lên, quần jean đen
Nó bị đơ trong vòng 3 giây, mỗi đôi mắt xanh của cậu ta thôi đủ đẹp rồi, còn thêm cái mặt đó nữa chứ!! Nó không phải kiểu thích trai đẹp nhưng cũng phải công nhận cậu ta đẹp trai thật. Gật gù với suy nghĩ của mình, nó quay qua hỏi Duy
– Kêu tôi đợi làm gì thế?
Duy im, đi thẳng ra chỗ moto luôn làm nó bực mình vô cùng. Nó thuộc dạng nói nhìu mà cứ nói chuyện với cậu ta riết chắc thành đồ tự kỷ luôn á!!. Cậu ta leo lên xe đội mubahi vô rồi ngoắc ngoắc nó, nó không hiểu gì mà cũng ra. Vừa ra tới nơi Duy đã chụp cái nón lên đầu nó, cài lại làm nó chẳng kịp phản ứng gì. Rồi cậu ta vỗ tay lên chỗ trống còn lại trên xe, nó hiểu nhưng đến nước này thì hết chịu nổi rồi
– Ê, cậu có bị vấn đề gì với cái lưỡi không vậy ?
– …- lắc đầu
– Thế cậu xem tôi như con cún nhà cậu à?? hết ngoắc rồi vỗ khác nào ra lệnh cho cún?
-…- tiếp tục lắc đầu
– Cậu nói giùm tui cái, nói 1 từ cậu cũng đâu bị tổn thọ đâu
– Lên – chịu nói nhưng đúng một từ, không hơn không kém
Nó nhìn xuống đồng hồ trên tay, Ặc! sắp trễ giờ học rồi đành phải đi cùng tên này thôi, coi như cậu ta đang trả ơn mình đi. Nó leo lên rồi chỉ đường cho cậu ta.
Duy phóng bạt mạng ngay sau khi nó nói đường, khẽ cười nghĩ ”chắc cô đang sợ lắm nhỉ?”. Duy định chọc nó một chút nhưng nào ngờ…
– Ê, chạy nhanh lên coi, gì mà chậm thế. Tôi chạy còn nhanh hơn cậu đấy! – nó vỗ bốp vô vai Duy
Bị chạm tự ái, xưa giờ chưa ai dám nói cậu chạy chậm cả vì cậu cứ như điên khi lên xe, thế mà nó nỡ nói vậy. Duy phanh kít lại xuống xe, nhìn nó buông hai chữ
– Cô chạy!
– Được thôi! – nó cười đểu, dám thách nó à??
Duy vừa leo lên không biết đã kịp ngồi chưa nó đã lên ga, phóng đi làm cậu mém bật ngửa. Nó chạy còn ”điên” hơn cậu. Tí xíu đã tới lớp học võ của nó, nó nhảy phóc xuống tháo mubahi ra đưa Duy
– Này, coi như không ai nợ ai cả, ok?
Duy còn hơi ngất ngất, cứ tưởng nó cũng phải hiền chút chứ, cầm nón, cậu phóng đi, không nói câu nào. Nó cho là hết nợ, nhưng cục nợ này sẽ đeo bám nó mệt luôn ấy!