Ừ, Anh Yêu Em

Chương 6


Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 6

Nó đỡ được cậu về tới nhà là siêu lắm lun rồi, cậu cao to như vậy, nó thì người có chút xíu. Gọi bác sĩ của gia đình mình tới chữa cho cậu nó cũng hơi lo, vj bác sĩ này là bạn thân lâu năm của ba nó, mà hiện tại nó không muốn ba mình biết bất cứ thông tin nào về mình, nên nó mới ra sống riêng. Mà thôi, cứu người quan trọng hơn có gì tính sau.

Vị bác sĩ già bước vào, mặt ông toát lên vẻ hiền từ, nhưng cũng không kém phần lạnh lùng. Nó cúi chào ông, rồi dẫn ông lên phòng, cả hai không nói với ai câu nào. Ông Trung – tên vị bác sĩ đó- xem vết thương trên đầu, nó đã lau sạch nên ông không phải lo nhìu, chỉ cần băng lại, vết thương không nghiêm trọng như vết thương ở vai. Do bị dao chém trúng, vết thương đó phải may nó ngồi ngoài mà thấy hơi lo, sao bác Trung không làm nhanh rồi đi đi đừng nhớ gì về nhà nó.

Ông Trung bước ra, nó đứng dựa vào bức tường đối diện, đứng thẳng dậy nhìn vào phòng, cậu vẫn đang ngủ. Nó nhìn ông, mặt không cảm xúc
– Cảm ơn bác
– Không có gì, nhưng sao cháu không về…
– Dạ, cháu cảm ơn bác nhìu, cháu mong bác sẽ không nói gì về việc này với ông ta – nó vội cắt lời ông, nó không muốn nhắc tới chuyện này
– Chàng trai đó….?
– Bạn thôi
– Cháu giữ sức khỏe, ta về
– Dạ
Trước khi về, ông nói một câu làm nó suy nghĩ rất nhìu
– Ông ấy rất nhớ cháu, có lẽ cháu nên tập tha thứ

Nó không trả lời, cúi chào rồi bước vào nhà.

Nhìn người đang nằm ngủ trên giường mình, nó khẽ thở dài. Bản thân nó còn không hiểu vì sao mình lại giúp cậu, vì đôi mắt đó ư?

‘Chắc không, trước giờ mình chưa từng thấy thích hay iu ai, đâu thể chỉ vì một đôi mắt mà xiu lòng, cứu người theo bản năng thôi

‘. Nó tự nghĩ vậy, tự tìm ình một lý do. Cậu khẽ cựa người, mặt nhăn lai vì vết thương ở vai, ôm vai ngồi dậy. Nó đỡ cậu
– Có đau không ?
-…
Cậu không trả lời, nhìn quanh phòng, một màu xanh biển bao trùm, thật dịu mát. Cậu rất ngạc nhiên khi thấy nó và càng ngạc nhiên hơn khi biết mình đang ở nhà nó. Cậu nhìn nó chăm chú, nó chợt đứng dậy nói

– Tôi đi lấy cháo cho cậu, nằm xuống đi

Nó vừa toan quay đi thì cậu nắm tay nó kéo lại, thế là nó ngồi kế bên cậu rất gần.
– Sao giúp tôi ? – giọng cậu hơi khàn, nhưng nghe ấm vô cùng
– Thả tay tôi ra rồi nói, thả ra – nó cố vùng tay mình ra và đứng lên, nhưng vô ích
– Trả lời đi
– Ờ thì thấy người gặp nạn ai mà không giúp – nó cố lấp liếm che đi cái lý do thật

Nó vừa nói xong cậu buông tay nó, đứng lên bước ra khỏi phòng, cậu sợ cậu mà gần nó thêm một giây nữa thôi là cậu sẽ ôm nó thật chặt để ngửi mùi oải hương.

‘Phải kiềm chế


– Ê, đi đâu vậy vai cậu vừa mới may 5 mũi đó – nó nắm tay áo Duy

Duy quay lại nhìn nó nhưng chính xác là nhìn xuống chỗ tay nó đang nắm áo cậu. Nó vội thả tay ra lùi lại
– Cứ nghỉ ngơi đi, nếu thấy phiền tôi sẽ ra khỏi phòng
Duy không nói gì, kéo nó lại ôm luôn từ nãy cậu đã cố kiềm chế rồi nó còn nắm áo cậu, chịu sao nổi???
– NÀY!! làm gì vậy hả???
– Đứng im 5
‘ thôi
– Gì mà 5
‘, 5 giây cũng không được, thả ra
– Làm…ơn – giọng Duy nhỏ dần
– Ơ…
-…
– Cậu tên gì ?
– Duy, Dương Lâm Duy
– ok, Duy cậu làm tôi khó xử đó thả tôi ra coi
Duy tiếc nuối buông nó ra rồi bước ra khỏi phòng, còn nó sau khi Duy buông ra như người điên ấy! vò đầu, nhảy tưng tưng, cứ lẩm bẩm


‘Tại sao mình lại để tên đó ôm chứ????

‘. Duy ra khỏi phòng nhưng cậu vẫn chưa đi, định hỏi nó thì thấy nó vậy làm cậu mắc cười cực kì. Lấy lại vẻ bình thường, cậu gõ cửa
– Này, nước để đâu vậy tôi thấy khát
Nó giật mình, nói vội
– Đợi tui xíu, tôi ra ngay – nó chỉnh chu quần áo rồi bước nhanh ra không nhìn mặt Duy
Dẫn Duy xuống nhà bếp, nó ngồi xuống ghế đối diện cậu
– Ăn cháo không tôi có nấu đó
-..- cậu lắc đầu, cậu không đói
– Sao vậy? ăn đi tôi nấu cũng được lắm đó không dở đâu
– Ừ- cậu miễn cưỡng gật đầu, nhưng nếu muốn bên nó thêm thì phải ăn thôi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.