Ừ, Anh Yêu Em

Chương 5


Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 5

Nó tỉnh dậy khi chuông reo lần hai, là giờ giải lao, nó tự cốc đầu mình, sao dạo này nó ngủ nhiều thế nhỉ ? Lạ thật! Thong thả đi xuống căn tin, đói rồi, đói rồi. Ngồi gặm bánh mì, nó nhìn xung quanh bàn nào mọi người cũng nói chuyện vui vẻ với nhau, nó muốn nói lắm chứ, nhưng nói với ai bây giờ, với ly cafe à???. Nó không biết rằng cách nó một bàn có người vẫn ngồi nhìn nó, một cách chăm chú và đầy iu thương.
Cậu đội nón đen che nửa khuôn mặt điển trai, cậu mà không đội nón sao mà bước vào căn tin được. Thấy nó đứng lên đi, cậu cũng bước đi, nhưng đi trước nó chợt gió ở đâu thổi tung nón cậu, chưa kịp nhặt nón lên, thì đã nghe tiếng hét
– Ahh! anh Duy kìa bây – một nữ sinh cất cái giọng chẳng khác gì cái loa của mình
– Đâu ? Đâu ? – nữ sinh 2
– Ôi! anh Duy, tình iu của đời tao (mắc ói quá thím ơi!!) – nữ sinh 3
– Anh Duy đẹp trai quá mày ơi!!
Và hàng ngàn các câu tương tự vậy, điều này làm cậu thấy…buồn nôn. Quay qua tìm nó, nó đã khuất trong đám bu quanh cậu, nhưng nó vẫn chưa đi, thấy đông vui quá nó định bước vào xem, thì một cô bạn hét lên ” Em iu anh” làm nó nổi da gà, nó khều cô ấy

– Bạn này, cái ”anh” đó là ai vậy ?
– Bạn không biết sao, anh Duy hot boy, người đẹp trai nhất trường này, hiếm khi anh ấy xuống căn tin lắm
– Ờ…- nó thở dài ngán ngắm, hót hót héo héo gì đó, nó không quan tâm, quay lưng đi thẳng.
Duy cố chen ra khỏi đó, nhưng bất lực, định làm người tốt một chút nhưng hình như ông trời không cho.
– Tránh ra – Duy không hét, cũng chẳng la nhưng nghe giọng cậu cũng đủ dựng tóc gáy, cùng thêm ánh mắt lạnh băng của Duy, cả đám tản ra ngay lập tức.
Tiết cuối là tiết tự học, nó đeo balo đi về luôn. Ghé vào siêu thị mau ít đồ, phải nấu cho anh nó ăn nữa. Nó đi lòng vòng ngắm nghía đồ, thấy một cái đồng hồ đeo tay nhìn đẹp cực, nó nhất định phải mua, hỏi anh bán hàng, thì ra là đồng hồ đôi, mua lẻ không được nó đành mua cả 2, cái này hư thì xài cái kia. Xoa cái đồng hồ mới, nó cười mà không biết, cái anh lúc nãy xịt máu mũi từ lúc nào.
Chap 5
Trời vẫn còn nắng, nó kéo sụp cái nón đen xuống, nó phải đi bộ vì xe nó đã hết phương cứu chữa theo lời bác sửa xe, nó cho bác ấy luôn. Quẹo vào một con hẻm nhỏ, để tránh nắng, sẵn đi tắt về nhà cho nhanh, nó chợt nhìn thấy một người ngồi dựa vào tường, đầu và vai trái bê bết máu, nó để ý vì người đó mặc đồng phục trường nó. Lại gần, là con trai
– Bạn à, có sao không vậy ? – nó cúi xuống
Người đó ngước lên nhìn nó, nó thấy tim mình ngừng đập trong 2 giây. Đôi mắt xanh nhìn nó, sóng mũi cao khẽ khịt khịt, gương mặt điển trai khẽ nhăn lại vì đau. Nó đã thoát khỏi cái tình trạng đó nhưng chỉ có cái tim đạp nhanh hơn.
– Bạn, đến bệnh viện đi!

Nó vừa nói xong, thì nghe loáng thoáng, tiếng của ai đó, chạy ra xem thì nó thấy một đám người, mặt mày khá bặm trợn, xăm tùm lum
– Tìm thằng đó cho tao, vừa mới đập nó mấy cây, nó đánh trả tao rồi bỏ chạy, tìm nó mau!!!- tên được xem là đại ca cầm cây mã tấu với vr mặt tức giận
– Thằng đó cao, mắt xanh, tóc đen,….- nó nghe rõ từng chữ, miêu tả y hệt cậu bạn kia
Nó thì đánh được, nhưng bọn chúng đông quá, với lại, cậu ấy lại đang bị thương nữa làm sao giờ? Nó chạy lại, nắm tay cậu kéo đi vào một góc tường, trốn đám kia, nó đứng ngoài cậu đứng phía trong.
Còn cậu, lúc ra về tìm nó đến gần con hẻm này thì bị một gậy vào gáy, đau nhưng cậu cố đứng vững, quay lại nhìn tên vừa đánh mình, tên đó cho cậu thêm một gậy vào trán, cậu thấy hơi choáng. Nhưng cũng bình tĩnh trả đòn, tuy không được nhanh do mất máu, rồi một đám đâu ra xông vào đánh cậu, đều dùng gậy gỗ hoặc mã tấu, cậu cũng chỉ là người cho dù giỏi cỡ nào cũng không đánh lại đám này, trước khi đánh lạc hướng bọn chúng để chạy đi, cậu nhìn lại mặt tên cầm đầu, là tên hôm trước bị cậu đánh tại hắn đánh, còn gây sự ở công ti cậu, giờ lại tìm cậu trả thù, hèn thật. Lúc cậu gặp nó, cậu rất ngạc nhiên sợ nó bị vạ lây, nhưng nó kéo cậu vào đây trốn, chắc nó cũng biết cậu đang bị gì rồi.!
Nó đưa cái nón, đội lên cho cậu, đẩy đẩy cậu vào trong góc. Nó không biết có một ánh mắt ấm áp đang nhìn mình. Lúc bọn kia gần tới, nó xoay người cậu ra ngoài, mặt đối mặt nó, nó sợ bọn kia sẽ nhìn thấy mặt cậu, nhón chân nhìn qua vai cậu, đám kia ngày càng tới gần nó không biết phải làm gì, thì nghe ”bóc”, máu trên đầu cậu nhỏ xuống tay nó, cậu mất máu nhiều rồi phải nhanh chóng đi thôi. Nó lấy cái khăn tay màu xanh, nhẹ nhàng thấm máu cho cậu, mắt chăm chú vào vết thương, nó xé đôi cái khăn, buộc lại cho dài, gỡ nón ra băng cầm máu cho cậu. Cậu nhìn nó với ánh mắt ấm áp, nó quay qua, mắt chạm mắt, nó bối rối quay đi, tiếp tục quan sát, đám kia đã tới rất gần, nó lắc lắc đầu rồi mím môi nói
– Này bạn, giả vờ ôm tôi đi, cho đám kia khỏi…- nó chưa dứt câu, cậu đã ôm chầm lấy nó, dựa hoàn toàn vào người nó, lưng nó sát tường.

– Ê, giả vờ thôi mà, làm gì mà ôm tôi chặt thế ? – nó thì thầm vào tai cậu
Cậu ôm nó chặt hơn, một phần vì cậu rất choáng, còn ”nhiều” phần kia thì cậu muốn ôm nó và phát hiện được hương oải hương rất dễ chịu trên người nó, cậu hít hà tóc nó, rồi lần xuống gáy làm nó run bắn lên nó nghĩ có phải nó đã sai khi cứu ngay đồ sàm sỡ.
Khi đám kia đi xa, nó đấy cậu ra, hắng giọng
– Đến bệnh viện đi!
Cậu chưa kịp trả lời nó, đã ngã xuống, cậu ngất vì mất máu, nó muốn đem cậu vô bệnh viện, nhưng đến tên cậu nó còn không biết, thủ tục sẽ rất rắc rối, thôi nhà nó gần hơn, đem về nhà nó cho chắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.