Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

Chương 6


Đọc truyện Tỷ Tỷ, Xin Ngươi – Chương 6


Đệ lục chương: “Thần thiếp làm không được a!”


Gần đây Chân Hoàn Truyện rất nổi tiếng.


Nổi tiếng không chỉ do đó là một bộ phim truyền hình, mà còn vì các diễn viên trong Chân Hoàn Truyện. Sau khi ầm ĩ một thời gian, trên internet thịnh hành một câu nói của Hoàng hậu trong Chân Hoàn Truyện: “Thần thiếp làm không được a!” Những lời này không chỉ nổi tiếng trên internet, mà trong cuộc sống cũng rất thịnh hành, đương nhiên khi rảnh rỗi truyền thông cũng hay lấy ra đùa.


Dù sao nghỉ hè cũng muốn nóng chết người, Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ cũng không có chỗ nào để chơi, Nhậm Bình Sinh còn có một lớp học vẽ, mỗi thứ 7 và chủ nhật đi học 40 phút, Nhậm Yên Vũ cả ngày ở nhà coi TV. Bởi vì Nhậm Bình Sinh thích xem tin tức, khi Nhậm Bình Sinh ở nhà Nhậm Yên Vũ không có cách nào khác cũng chỉ có thể cùng xem tin tức với Nhậm Bình Sinh, tin tức nàng xem không hiểu, thế nhưng điều khiển từ xa bị tỷ tỷ chiếm lấy, nàng lại không có lá gan phản kháng, cho nên chỉ có thể xem tin tức cùng Nhậm Bình Sinh.


Sáng sớm hôm nay, Nhậm Bình Sinh thức dậy ăn sáng sớm hơn một chút, muốn đi học rồi, TV cũng không quản. Đài truyền hình xã hội An Huy đúng lúc phát cái câu đang rất thịnh hành trên internet kia “Thần thiếp làm không được a!”


Ngay trước TV Nhậm Yên Vũ nhìn chăm chú.


Nhậm Bình Sinh ăn xong điểm tâm của mình, đem họa cụ bỏ hết vào cặp, “Tiểu Vũ, qua đây ăn sáng.” Nhậm Bình Sinh cơm nước xong quát như vậy.


“Dạ.” Nhậm Yên Vũ ngoan ngoãn đến ăn sáng, “Bái bai tỷ tỷ!” Cánh tay nhỏ bé lắc lắc.


“Ừm.” Nhậm Bình Sinh vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, căn dặn, “Quản gia không được cho Tiểu Vũ ăn nhiều kẹo. A di Triệu không được lén cho Tiểu Vũ uống nước ngọt, Vương thúc thúc cũng không được cho Tiểu Vũ ăn bánh kem.”


“Dạ, tiểu thư.”


“Ừm.” Sau khi căn dặn như vậy xong, tiểu thư Nhậm Bình Sinh vẻ mặt nghiêm túc leo lên xe của tài xế.


Ba người ở sau thở phào một hơi. Khí thế của tiểu thư đúng là người thường không thể chịu nổi. Hơn nữa, do mình cảm giác sai hay sao, nếu không tại sao lại cảm thấy cổ khí thế này gần đây càng lúc càng mạnh hơn?


Trên bản tin vẫn còn đang đùa “Thần thiếp làm không được a!” Nhậm Yên Vũ tay cầm muỗng nhỏ, ngồi trên ghế, đôi chân đung đưa đung đưa, đem đồ ăn đút cho mặt cho người cho tóc. Quản gia vừa quay đầu lại liền thấy bộ dạng đó của Nhậm Yên Vũ.


Là đang ăn cơm. . . hay là đang sáng tạo nghệ thuật?


“Ai da nhị tiểu thư à. . . sao người lại ăn thành như vậy a?” Bảo mẫu vô cùng bất đắc dĩ, tiến đến vừa giúp Nhậm Yên Vũ lau đồ ăn trên mặt trên người trên tóc, vừa cưng chiều nói, “Nhị tiểu thư ăn cơm có thể nghiêm túc chút không?” Đương nhiên nàng không có trông cậy Nhậm Yên Vũ sẽ nghe hiểu.


Chỉ thấy Nhậm Yên Vũ cầm muỗng nhỏ, đút đồ ăn vào miệng, thuận tiện làm rơi cái muỗng, quay qua bảo mẫu quát: “Nhưng mà thần thiếp làm không được a!”


“. . .” Nháy mắt bảo mẫu hóa đá.


Ôi mẹ ơi~ nhị tiểu thư có thể lưu loát nói được một câu như vậy quả thật bảo mẫu rất cảm động thế nhưng câu này thật 囧 a không thể nhận nổi! TV hại chết người a!


Lớp học vẽ của Nhậm Bình Sinh rất nhanh đã xong, về nhà ăn cơm cùng Nhậm Yên Vũ, xem TV, vẽ vẽ, sau đó buổi trưa đúng giờ đi ngủ một giấc ngon, một ngày cứ như vậy trôi qua.


Lúc cơm tối, quản gia cẩn thận đem bức vẽ của Nhậm Bình Sinh cất vào tập tranh riêng biệt. Bảo mẫu giúp Nhậm Yên Vũ mặc tã.

“Được rồi nhị tiểu thư.” Bảo mẫu thay xong tã, nói, “Nhị tiểu thư có buồn ngủ chưa?”


“Tỷ tỷ còn chưa ngủ. . .” Nhậm Yên Vũ nhìn Nhậm Bình Sinh.


“Tiểu thư còn muốn vẽ, nhị tiểu thư có thể đi ngủ trước nha.” Bảo mẫu ôm Nhậm Yên Vũ, nói.


“Nhưng mà thần thiếp làm không được a.” Nhậm Yên Vũ vẻ mặt đau khổ đáp.


“. . .” Bảo mẫu tiếp tục hóa đá. Những lời này thì nhị tiểu thư quả thật nhớ rõ a.


Nhậm Bình Sinh vẽ thật ra không có lâu, 20 phút là xong rồi. Sau khi vẽ xong nàng đem bút màu của mình, bút sáp, bút đánh dấu, giấy trắng thu thập gọn gàng, sau đó mới nói với Nhậm Yên Vũ: “Đi ngủ thôi.”


Từ nhỏ Nhậm Bình Sinh đã là đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ cần người khác giục đi ngủ, tới giờ ngủ thì ngủ, tới giờ thức thì thức, nên ăn cái gì thì ăn cái đó, không ăn cái gì thì không ăn cái đó, ngoan đến căn bản hoàn toàn không cần quản gia và bảo mẫu nhắc nhở. Con nít không cha mẹ lúc nào cũng sớm hiểu chuyện = =|||


“Ừm. . .” Nhậm Yên Vũ còn đang xem TV, thật ra nàng vẫn chưa muốn ngủ, thế nhưng tỷ tỷ nói ngủ nàng không dám không nghe. Nỗi sợ Nhậm Bình Sinh đã thâm căn cố đế trong lòng rồi, trở thành bản năng rồi, đúng là đứa trẻ đáng thương.


Nhậm Bình Sinh kéo Nhậm Yên Vũ bước từng bước nhỏ leo lên thang lầu, “Tiểu Vũ chậm muốn chết, nhanh lên có được không?” Tính tình nóng nảy Nhậm Bình Sinh ở phía trước oa oa quát.


“Nhưng mà thần thiếp làm không được a!” Nhậm Yên Vũ chăm chú bò, ủy khuất kêu lên.


“Nhanh lên! Không thôi hết buồn ngủ.”


Nhậm Yên Vũ bò lên lầu xong, chạy chậm theo Nhậm Bình Sinh đi vào phòng.


Leo lên giường!


Tiểu cẩn thận cẩn thận bò đến đầu giường, chuẩn bị ngủ.


“Không được ngủ chung với ta! Ngủ bên kia.” Nhậm Bình Sinh hung hăng ra lệnh.


“Đầu bên kia không tốt. . .” Nhậm Yên Vũ ủy khuất nhỏ giọng nói.


“Không tốt cũng phải ngủ!” Hung hăng tiếp tục ra lệnh.


“. . . Nhưng mà thần thiếp làm không được a. . .” Nhậm Yên Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm, chậm rãi bò đến đầu khác, nằm xuống.


“Không được tè dầm!”


“Bảo bảo có tã. . . không tè dầm.” Chu mông lên cho Nhậm Bình Sinh nhìn một chút.


“Ừ. . . ngủ đi.”


Hai đứa ngoan ngoãn đi ngủ, Nhậm Yên Vũ nhích nha nhích nha, rốt cuộc nhích tới bên chân Nhậm Bình Sinh, sau đó ôm lấy chân Nhậm Bình Sinh, nhắm mắt lại ngủ.

Nhưng mà Nhậm Bình Sinh co chân về. . .


“. . .” Nhậm Yên Vũ mò không thấy, vì vậy tiểu mỹ nữ tiếp tục nhích nha nhích nha, mò nha mò nha, một lần nữa mò lấy chân Nhậm Bình Sinh, gắt gao ôm lại, đi ngủ.


Sáng ngày hôm sau, Nhậm Bình Sinh phát hiện lại có con chuột gặm ngón chân mình.


“Nhậm Yên Vũ ngu ngốc! Không được ăn ngón chân ta!” Đầu ngón chân bị gặm ướt nhem, Nhậm Bình Sinh kéo Nhậm Yên Vũ, vô cùng tức giận mắng, lần sau nàng tuyệt đối tuyệt đối phải mang tất chân đi ngủ! Lời này nàng đã thề rất nhiều lần.


Nhậm Yên Vũ bị đánh thức đột ngột, oa lên khóc.


“Oa a a a. . .”


“Không được khóc! Không được khóc có biết hay không?! Không được gặm ngón chân của ta!”


“Oa a~ nhưng mà thần thiếp làm không được a!” Khóc lớn.


“Ngu ngốc a, làm không được không cho ngủ cùng ta!”


“Oa a a~ nhưng mà thần thiếp làm không được a!”


“Ngươi ngu ngốc a! Không được nói những lời này! Bốp!” Một chưởng lên mông, đáng tiếc hiện tại có chiếc tã, một chưởng của Nhậm Bình Sinh không cách nào phát huy được hết mười phần công lực.


“Oa a a a. . . tỷ tỷ. . . oa a a a a. . . nhưng mà thần thiếp làm không được a!”


Mới sáng sớm đã quá là bi ai, quản gia đứng dưới lầu nghe tiếng kêu rên trong phòng truyền ra, mồ hôi lạnh lăn tròn chảy xuống.


Cái này. . . rốt cuộc hắn có nên quản hay không quản?


“Oa a a a. . . Tỷ tỷ. . .”


“Không được khóc!”


Nhị tiểu thư có thể chết hay không a? Bị mắng chết hoặc là tự khóc tới chết? Vẫn là mình nên đi quản đúng không?


“Ngu ngốc ngu ngốc!”


“. . .” Nhưng mà giọng của tiểu thư. . . không dám lên thì làm sao bây giờ? Hay là báo cảnh sát? Chắc là báo cảnh sát. . .


Nhưng mà báo cảnh sát. . . tiểu thư mà biết thì càng thê thảm đúng không?


Trong buổi sáng, Nhậm Bình Sinh trên lầu rất tức giận, Nhậm Yên Vũ trên lầu rất ủy khuất, quản gia dưới lầu rất mâu thuẫn, bảo mẫu dưới lầu rất không biết nói gì. . .

Sáng sớm ở Nhậm gia, lúc nào cũng được định trước là không yên ổn. . .


Nhậm Bình Sinh mặc kệ Nhậm Yên Vũ, tự mình đi đến lớp học vẽ.


Nhậm Yên Vũ thút tha thút thít bám theo mông Nhậm Bình Sinh, không dám lên tiếng.


“Quản gia không được cho Tiểu Vũ ăn nhiều kẹo. A di Triệu không được lén cho Tiểu Vũ uống nước ngọt, Vương thúc thúc cũng không được cho Tiểu Vũ ăn bánh kem.” Sau khi nghìn bài một điệu căn dặn xong, Nhậm Bình Sinh thở phì phì đi mất, Nhậm Yên Vũ vẫn còn hức hức.


“Nhị tiểu thư. . . người làm gì mà tiểu thư lại tức giận vậy?” Sau khi Nhậm Bình Sinh đi bảo mẫu mới có lá gan đi hỏi Nhậm Yên Vũ nguyên nhân.


Nhậm Yên Vũ rất ủy khuất. “Tỷ tỷ. . . không cho gặm ngón chân. . .”


“. . .” Trong lúc nhất thời bảo mẫu không hiểu nổi.


“Nhưng mà thần thiếp làm không được a.” Bảo mẫu đã hoàn toàn không thể hiểu nổi.


“Tại sao nhị tiểu thư lại gặm ngón chân?! Không phải là ngón tay sao?!”


Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Chuyện gì xảy ra a?


“Ách. . . quản gia à.” Bảo mẫu cầu giúp đỡ.


Quản gia rất bất đắc dĩ, người ta nói ba nữ nhân một bàn kịch, nhưng mà trong nhà có hai tiểu quỷ. . . mười cái bàn kịch cũng bị phá hủy. Nhiệm vụ của phu nhân đúng là nghiêm trọng, “Nhị tiểu thư. . . ngoan, đừng khóc, chúng ta ăn cơm trước có được không?” Cơm nước xong rồi từ từ hỏi cho rõ ràng.


. . .


“Tỷ tỷ không cho bảo bảo chung giường. . . nhưng mà thần thiếp làm không được a.” Trong miệng có kẹo, tâm tình Nhậm Yên Vũ mới bình tĩnh lại một chút.


Chung giường?!


Bảo mẫu mất bình tĩnh rồi.


Nhị tiểu thư. . . lời của người có thể thuần khiết hơn một chút không? Thời đại này. . . thục nữ sao có thể đem hai chữ chung giường ra nói tùy tiện như vậy?


Bảo mẫu à, tiết tháo rớt kìa.


Quản gia nghiêm mặt hỏi: “Tại sao tiểu thư không chung giường với nhị tiểu thư?” Tiết tháo của ngài cũng rớt rồi sao quản gia? Có phải không vậy?


“Bảo bảo gặm ngón chân. . .”


Tại sao lại gặm ngón chân chuyện này làm người ta quá khó hiểu.


“Ngoan a nhị tiểu thư. . . Tiểu thư sẽ không có không cho nhị tiểu thư chung giường, tiểu thư nhẹ dạ, nhị tiểu thư năn nỉ xin tiểu thư là được. Không khóc không khóc. . .”


“Bảo bảo không ngủ đầu kia. . .”


“Đầu kia?” Tiểu thư? Rốt cuộc các ngươi ngủ kiểu gì vậy, hiếu kỳ quá làm sao bây giờ?


“Đầu kia mới gặm ngón chân. . .”

“. . .”


“. . .”


Nhậm gia tĩnh lặng, ai nấy đều đang trầm tư.


“Ta hiểu rồi!” Quản gia tỉnh ngộ, “Tiểu thư không cho nhị tiểu thư ngủ chung một đầu có phải không?”


“Đầu khác.” Nhậm Yên Vũ lặp lại.


“Thảo nào lại gặm ngón chân!” Bảo mẫu cũng tỉnh ngộ rồi.


“. . .”


“. . .”


Nhưng mà chuyện này phải làm sao bây giờ? Làm sao thuyết phục tiểu thư và nhị tiểu thư ngủ chung một đầu đây? Nhậm gia lại một lần nữa rơi vào trầm tư.


Mỗi sáng nhị tiểu thư đều khóc đi xuống không phải là cách a không phải là cách, thế nhưng khuyên tiểu thư. . . sẽ hi sinh nhất định sẽ hi sinh!


Đảo mắt nhìn Nhậm Yên Vũ! Nhị tiểu thư thực sự đáng yêu a không đành lòng nhìn nàng mỗi ngày đều khóc nhưng mà làm sao bây giờ đây? Quản gia mâu thuẫn! Rất mâu thuẫn!


Vì vậy sau khi Nhậm Bình Sinh đi học về, quản gia liều chết làm phụ đạo tâm lý cho Nhậm Bình Sinh.


“#$%%…”


“*&$#%…”


“Được rồi! Ta tạm thời tin tưởng.” Một giờ sau, Nhậm Bình Sinh miễn cưỡng trả lời.


“Tiểu thư~ ” Quản gia nội ngưu đầy mặt, làm một quản gia đúng là không dễ dàng a.


Vì vậy buổi tối khi đi ngủ, Nhậm Yên Vũ bạch bạch bò lên giường, “Tỷ tỷ, xin ngươi.” Lời này là bảo mẫu dạy, bảo nàng nhất định phải nói.


“Đi ngủ!” Nhậm Bình Sinh hung hăng tuyến bố.


“Bảo bảo đi ngủ. . .” Nhậm Yên Vũ rất vui vẻ, nhích nha nhích nha, nhích vào lòng Nhậm Bình Sinh, ôm cánh tay Nhậm Bình Sinh, chép chép miệng liền đi ngủ.


Vì vậy sáng sớm hôm sau, trên cánh tay Nhậm Bình Sinh đều là nước bọt.


“Nhậm Yên Vũ ngu ngốc!” Nhậm Bình Sinh rất tức giận, “Không được chảy nước miếng!”


“Nhưng mà thần thiếp làm không được a.” Nhậm Yên Vũ rất ủy khuất. Xu thế phong vũ dục lai*.
*Gió mưa muốn đến; sắp khóc :v


“Làm không được cái đầu ngươi a! Không được nói những lời này!”


#6Xx�u�


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.