Tỷ Tỷ, Xin Ngươi

Chương 5


Đọc truyện Tỷ Tỷ, Xin Ngươi – Chương 5

Đệ ngũ chương: “Ngu ngốc! Năm nay ngươi 2 tuổi rồi! Bánh kem cũng đã ăn rồi.”


Có thể nói, cuộc sống của Nhậm Bình Sinh chính là từ nhỏ đã bẻ cong tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta. Sau sự kiện đó Nhậm Yên Vũ không đồng ý làm vợ của mấy đứa nhóc khác nữa.


Trong lòng Nhậm Yên Vũ đáng yêu nghĩ, nàng đã là vợ của tỷ tỷ, đương nhiên không thể làm vợ người khác rồi (Thật ra là do không dám đấy có được hay không?). Hơn nữa, tỷ tỷ cũng đã nói, không được làm vợ của con trai, cho nên chỉ có thể làm vợ của tỷ tỷ. Hơn nữa, làm vợ của tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng có thể lấy kẹo từ trong cặp ra cho nàng ăn.


Ngôi sao nhỏ Nhậm Yên Vũ cứ như vậy biến thành chỉ có thể từ xa nhìn đến, không thể khinh nhờn trêu ghẹo tình nhân của quần chúng, mà Nhậm Bình Sinh cũng vì vậy mà biến thành bá vương không thể chọc đến trong lòng của tất cả tiểu quỷ.


Thời gian trôi qua, bầu không khí càng ngày càng nóng lên, đến lúc Nhậm Bình Sinh nghỉ hè. Bảo mẫu và quản gia một lần nữa nội ngưu đầy mặt, rốt cuộc a! Rốt cuộc cũng có người áp chế được nhị tiểu thư của bọn họ thôi khóc rồi!


Sắp sửa được nửa năm sống bên nhau, rốt cuộc Nhậm Bình Sinh đã chấp nhận sự thật mình có một muội muội, hơn nữa bây giờ Nhậm Yên Vũ trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cả ngày đều hớn hở chạy theo Nhậm Bình Sinh, sùng bái Nhậm Bình Sinh như là thần tượng, dùng lời Nhậm Yên Vũ mà nói, chỉ cần Nhậm Bình Sinh nói, nhất định là đúng. Thái độ đó khiến Nhậm Bình Sinh rất là đắc ý, cho nên cũng rất cam tâm tình nguyện cho Nhậm Yên Vũ lẽo đẽo đi theo.


Kỳ thực tuy Nhậm Bình Sinh có hơi tàn bạo một chút, tính khí tệ một chút, thế nhưng lúc nghiêm túc, Nhậm Bình Sinh cũng có thể tính là một tỷ tỷ tốt.


Sáng sớm đúng giờ sẽ gọi Nhậm Yên Vũ thức dậy, tránh cho nàng sinh tật ngủ nướng.


Sau khi thức dậy sẽ kiên trì giúp Nhậm Yên Vũ thay quần áo, trong nửa năm này, Nhậm Bình Sinh thông minh đã học được cách làm sao giúp người khác mặc và cởi quần áo, hơn nữa tốc độ đã nhanh hơn.


Sau khi mặc quần áo sẽ đưa Nhậm Yên Vũ xuống lầu ăn sáng, lúc tâm tình tốt sẽ cho Nhậm Yên Vũ một viên kẹo, hoặc là bánh kem. Cảm giác rất giống cho cún ăn.


Sau đó thừa dịp khí trời buổi sáng không quá nóng, sẽ đưa Nhậm Yên Vũ và bảo mẫu ra ngoài tản bộ.


“Tỷ tỷ. . .” Nhậm Yên Vũ hớn ha hớn hở đi theo Nhậm Bình Sinh, ánh mắt nhìn chiếc cặp trên lưng Nhậm Bình Sinh.


“Bây giờ không thể ăn, ăn nhiều sẽ sâu răng.”


“Dạ. . .” Ngoan ngoãn trả lời, nhưng ánh mắt vẫn còn chăm chú nhìn chiếc cặp của Nhậm Bình Sinh, bên trong có kẹo, ngọt ngọt ăn ngon, còn có rất nhiều thứ thần kỳ. Nhậm Yên Vũ nhìn chằm chằm, muốn được ăn kẹo, cảm giác nước bọt cũng nhỏ lộp độp xuống rồi.


Nhậm Bình Sinh thấy Nhậm Yên Vũ như vậy, trên gương mặt nho nhỏ là biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ai da da, ngươi xem ngươi, nước bọt cũng nhỏ xuống rồi.” Khinh bỉ như vậy, sau đó lại rất bất đắc dĩ nói rằng: “Chỉ có thể ăn một viên nha.” Nàng là tỷ tỷ, nên rộng lượng một chút.


Nhậm Yên Vũ nuốt nước bọt, lập tức gật đầu, “Ừm~ “


Nhậm Bình Sinh lấy một viên kẹo từ trong cặp mình ra, dùng tay lẫn miệng cố sức mở gói kẹo, sau đó đem viên kẹo dính đầy nước bọt của mình, bỏ vào miệng Nhậm Yên Vũ. Nhậm Yên Vũ cũng không để ý cái gì, lập tức vui vẻ ăn.

Nhậm Bình Sinh rất có ý thức bảo vệ môi trường, kéo Nhậm Yên Vũ đi tìm thùng rác, bỏ giấy gói kẹo trong tay mình vào thùng rác, sau đó dùng khăn lông lau nước bọt dính trên tay, sau khi lau khô cho mình, lại cầm khăn lông, lau nước bọt trên miệng Nhậm Yên Vũ.


Gần đây trong trường luôn dạy về ý thức bảo vệ môi trường, cho nên Nhậm Bình Sinh để trong cặp một chiếc khăn lông, lão sư nói nếu lau mặt có thể dùng khăn lông lau, như vậy bảo vệ môi trường~


“Ăn kẹo không được chảy dãi.” Nàng vừa cẩn thận lau, vừa rất trưởng thành căn dặn Nhậm Yên Vũ.


“Ừm.” Nhậm Yên Vũ ngoan ngoãn để Nhậm Bình Sinh lau nước bọt cho mình, chỉ lo nhấp viên kẹo trong miệng. Tỷ tỷ nói chỉ có thể ăn một viên, cho nên không thể nhấp quá nhanh, nếu không lâu lắm mới có thêm viên nữa.


Bảo bảo ăn mặc sạch sẽ vẻ mặt người lớn dạy dỗ bảo bảo áo hồng đang ăn kẹo bên cạnh. Chỉ thấy gương mặt của bảo bảo kia trắng trắng mập mập, mang theo chút phấn hồng, gương mặt nho nhỏ trơn nhẵn thế nhưng mơ hồ có thể thấy được đó là gương mặt trái xoan, đôi mắt tròn vo vì hốc mắt có hơi sâu, cộng thêm mái tóc gợn sóng, có hơi xoăn, nhìn sơ cực kỳ giống con lai. Nhưng mà loại này là con lai Nga cực phẩm!


Thật sự là nhìn. . . A a a a rất đáng yêu a!


Càng nhìn. . . A a a a vẫn là rất đáng yêu a!


Sau đó lại nhìn tương tác của hai tỷ muội!


A a a! Thật sự là quá tình thương mến thương rồi!


“Bảo bảo đáng yêu quá!”


“Tại sao mama lại không ở bên cạnh đây?” Trong lòng bảo mẫu chợt đau thương.


“Ai da, ngươi xem tỷ tỷ còn giúp muội muội lau mặt a!”


“Làn da tốt ghê, còn hồng hồng!”


“Ngươi xem muội muội nhìn như là con lai a!” Trên quảng trường từ từ rối loạn.


Nếu như lúc này bảo mẫu chỉ mang Nhậm Yên Vũ ra, quảng trường đã hoàn toàn rối loạn rồi, thế nhưng vì bên cạnh Nhậm Yên Vũ có một Nhậm Bình Sinh. . . nhớ lại sự kiện trước đó. . .


Các phụ huynh tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình lại sợ một tiểu quỷ 5 tuổi. . . tuyệt đối không thừa nhận!


Đúng là hết nói, các bà đi tới đâu nơi đó liền ầm ĩ! Đưa muội muội đi tản bộ, trong lòng Nhậm Bình Sinh hết sức xem thường.


Ở bên này trong lòng Nhậm Bình Sinh rất khó chịu, ở bên kia lại hoàn toàn không phát hiện nàng đang khó chịu, mấy cô gái váy ngắn đã cầm lấy di động bắt đầu vọt qua, cười tủm tỉm hỏi: “Bảo bảo thật đáng yêu a, bảo bảo bao nhiêu tuổi rồi?”

“5 tuổi.” Tuy trong lòng vô cùng khó chịu, đồng thời đã có điềm báo muốn nổi giận rồi, thế nhưng vì gia giáo tốt cho nên Nhậm Bình Sinh vẫn rất lễ phép trả lời các tỷ tỷ líu ríu trước mặt khiến nàng rất bực bội.


Tuy đối với Nhậm Bình Sinh từ khi chào đời còn chưa cai sữa đã bị Nhậm Thanh Nghiên vứt bỏ mà nói, gia giáo gì đó thật sự rất đáng lo.


“5 tuổi a~ 5 tuổi đã giỏi như thế a~~ thật là lợi hại nha.” Nữ sinh oa oa kêu, cầm lấy điện thoại tách tách chụp vài tấm ảnh Nhậm Bình Sinh.


Sau đó quay đầu qua hỏi Nhậm Yên Vũ, “Vậy bảo bảo bao nhiêu tuổi rồi?” Còn chưa đợi Nhậm Yên Vũ trả lời đã đưa camera lên tách tách chụp mấy tấm. Đáng yêu quá đáng yêu quá á á á! Tuy tỷ tỷ cũng đáng yêu, nhưng quả nhiên vẫn là con lai càng đáng yêu hơn~~ các nàng hưng phấn chụp, cứ như thế lập tức đẩy văng bảo mẫu ra khỏi hai đứa nhỏ.


Trong miệng Nhậm Yên Vũ vẫn còn ngậm kẹo, viên kẹo này thật vất vả nàng mới xin được, cho nên nàng vô cùng cẩn thận, chỉ sợ hé miệng ra thì rớt mất, vì vậy nàng cẩn thận đặt viên kẹo qua bên hông miệng, quay đầu lại vẻ mặt ngây thơ hỏi Nhậm Bình Sinh: “Tỷ tỷ. . . bảo bảo bao nhiêu tuổi?” Bởi vì trong miệng có kẹo, nói có hơi vất vả, cho nên lúc này nói hơi chậm.


“A~~ chịu không nổi rồi chịu không nổi rồi đáng yêu quá đi!”


“Đúng là đáng yêu đáng yêu! Bảo bảo nhìn qua đây.”


Nhậm Bình Sinh rất phiền một lần nữa giúp Nhậm Yên Vũ lau nước bọt vì vừa ngậm kẹo vừa nói không cẩn thận chảy xuống, nghiêm trang trả lời: “Ngu ngốc! Năm nay ngươi hai tuổi rồi! Bánh kem cũng đã ăn rồi.”


“Ừm.” Nhậm Yên Vũ biết được tuổi của mình, quay đầu lại giơ hai ngón tay lên, nói: “Bảo bảo 2 tuổi.” Ngón tay có hơi do dự giữa hai ngón và ba ngón. Rốt cuộc bao nhiêu mới là hai a? Phức tạp ghê~


“Ối trời ơi~ ” Vì vậy lại dẫn tới một trận chụp hình rối loạn, đem dáng vẻ không biết nên giơ hai hay ba ngón tay của Nhậm Yên Vũ chụp vô cùng nhiệt tình.


“Bảo bảo hai đứa tên là gì a?”


“Nhậm Bình Sinh.” Nhậm Bình Sinh kéo Nhậm Yên Vũ, phiền não nghĩ làm sao có thể rời khỏi đám tỷ tỷ kỳ quái này. Nàng nghe người ta nói tỷ tỷ nói nhiều như vậy đều trên 38! Vương Cường trong lớp nói với nàng như vậy.


“Vậy bảo bảo tên của cưng là gì?”


Nhậm Yên Vũ lại có chút bối rối, quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh, “Tỷ tỷ. . . bảo bảo tên là gì?” Trước đây nàng biết, thế nhưng hiện tại đã lâu không ai gọi tên nàng, nàng quên rồi. . . = = may là nhị tiểu thư ngài không bị đại tiểu thư làm ảnh hưởng mà tự cho rằng mình tên là ngu ngốc!


“Ngu ngốc! Ngươi tên Nhậm Yên Vũ! Sao ngay cả tên mình cũng không nhớ được!”


“Oa, tên này thật có ý thơ nha~ Yên Vũ Nhậm Bình Sinh*~ “
*Tên một tập thơ của Tô Thức


Các nữ sinh kích động kêu lên, “Hủ* quá nha~ nhưng rất xứng đúng không?”
*Mục nát; Hủ trong hủ nữ

Nhậm Yên Vũ lại bối rối, nàng há mồm hỏi Nhậm Bình Sinh: “Tỷ tỷ. . . cái gì gọi là hủ a. . .” Nói xong chữ A, bởi vì há miệng quá to, viên kẹo vẫn chưa ngậm hết trong miệng rốt cuộc cũng lọc cọc chạy theo nước bọt, rớt ra ngoài.


“. . .” Nhậm Yên Vũ nhìn viên kẹo rớt xuống đất. . . nàng còn chưa ăn xong a. . . không nỡ ăn nhanh, cứ như vậy rớt mất rồi.


“Ngu ngốc! Cho ngươi nói nhiều.” Nhậm Bình Sinh cũng rất tức giận. Rớt xuống đất rất không vệ sinh, nàng còn muốn nhặt lên, nhưng nghĩ lại thấy bẩn.


Bảo mẫu đứng ở phía sau, sắc mặt trắng bệch, tới rồi tới rồi. . . nhị tiểu thư lại muốn khóc rồi, tiểu thư à lúc này người có thể đừng nhặt kẹo đi bỏ thùng rác không a chuyện này để ta làm được rồi, nhị tiểu thư còn đang chờ người xử lý kìa!


“. . .” Gương mặt nhỏ nhắn của Nhậm Yên Vũ đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được nữa. “Oa a a a a. . . kẹo. . . Oa a a a. . . Tỷ tỷ!”


“É~~~ ” Thấy Nhậm Yên Vũ đột nhiên khóc lên, các nữ hài tử vốn đang vây xung quanh nhất thời không biết phải làm sao, “Bảo bảo đừng khóc, tỷ tỷ mua kẹo cho ngươi có được không?”


“Oa a a a. . . Tỷ tỷ. . .”


“Ây da da da, trong người các ngươi có kẹo không a!”


“Ta có mộc cục rượu đường!”


“Cái đó không thể cho con nít ăn!”


“Ta có chocolate. . . đối phó tạm trước đi.” Vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tiểu mỹ nữ gào khóc.


“Nhanh lấy ra.” Luống cuống tay chân mở chocolate ra, nhét vào miệng Nhậm Yên Vũ.


“. . .” Nhậm Yên Vũ nhấp nhấp môi. Đột nhiên “phèo” phun ra, “Oa a a a. . . không muốn cái này. . . tỷ tỷ!” Chocolate đối với tiểu quỷ mà nói, có lẽ hơi đắng.


Lúc này Nhậm Bình Sinh đã rất bất đắc dĩ dùng khăn giấy gói cục kẹo dưới đất lại, sau đó ném vào trong thùng rác, chạy về, thấy một đám nữ sinh vây quanh Nhậm Yên Vũ, nhất thời cơn tức giận trong lòng từ từ từ từ dâng lên.


Vốn có tính khí tiểu thư cho nên vì vậy mà vô cùng vô cùng hỏng bét, mãi giờ vẫn luôn nhịn, lúc này thế nào cũng không nhịn được nữa. Chỉ thấy nàng đi đến trước mặt Nhậm Yên Vũ, hô to một tiếng, “Nín ngay!”


“!”


Âm thanh này quá lớn, làm Nhậm Yên Vũ sợ, lập tức nghẹn khóc.


“. . .” Một tiếng gầm lên, khiến cho các nữ sinh đang vây xung quanh cũng không dám lên tiếng.


Nhậm Yên Vũ vẻ mặt ủy khuất, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, nước mũi chảy ra, nước mắt cũng ào ào, chỉ là không dám khóc thành tiếng. Nhậm Bình Sinh tức giận dùng khăn lông lau nước mắt nước mũi cho Nhậm Yên Vũ, ánh mắt hung hăng trừng các nữ sinh xung quanh.


“. . .”


“. . .”

Hào quang quỷ kiến sầu của tiểu đồng chí Nhậm quả nhiên là trời sinh, bị ánh mắt đó của nàng quét qua, các nữ sinh vốn vẫn ầm ĩ toàn bộ đều yên lặng.


Chỉ thấy Nhậm Bình Sinh vừa giúp đỡ Nhậm Yên Vũ lau nước mắt, vừa trừng đám nữ sinh kỳ quái kia, đợi đến khi nước mắt trên mặt Nhậm Yên Vũ đã lau khô, mới nói: “Tại sao ngươi lại ăn kẹo của mấy người kỳ quái này? Ăn sẽ biến thành ngu ngốc!” Nàng nói như vậy, kéo Nhậm Yên Vũ đi, mang theo bảo mẫu vẫn rất đau thương, bịch bịch bịch đi ra khỏi đám nữ sinh. Phút cuối cùng còn không quên trừng các nàng cái nữa, “Một đám kỳ cục! Ồn muốn chết!” Sau đó thì kéo Nhậm Yên Vũ đi.


“Tỷ tỷ. . . kẹo. . .”


“Đừng khóc nữa, một lát ta cho ngươi thêm một viên.”


“Ừm. . . đừng là cái kẹo kia. . . khó ăn. . .”


“Đó là chocolate, ngon.”


“Đắng. . .”


“Ừ, chocolate của bọn họ không thể ăn!”


Âm thanh trò chuyện dần dần xa, chỉ để lại các nữ sinh tay cầm di động, chết chân đứng đón gió.


“Tại sao. . . khi nãy trong nháy mắt ta có cảm giác mình bị giết rồi.” Nữ sinh 1.


“Ánh mắt đó. . . giống như chém ta một đao.” Nữ sinh 2.


“Tại sao ta lại thấy sợ?” Nữ sinh 3.


“Tại sao chúng ta lại sợ một tiểu quỷ 5 tuổi a?!” Kêu rên!


“Có một tỷ tỷ như vậy, muội muội thật đáng thương. . .”


——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Truyện này là chậm nhiệt. . .


Ý, vậy là đúng ý mình rồi 😂 


===
Có liên quan: 
Nhậm Bình Sinh = Mặc kệ đời
Nhậm Yên Vũ = Mặc kệ mưa bụi
Nhậm mama = Mặc kệ 2 đứa mày 😂 



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.