Đọc truyện Tỷ Tỷ, Xin Ngươi – Chương 7
Đệ thất chương: Cùng họ thì không thể kết hôn!
Sau đó nghỉ hè kết thúc, Nhậm Bình Sinh bắt đầu đến nhà trẻ. Nhậm Bình Sinh năm tuổi đã lên lớp chồi rồi. Mỗi ngày Nhậm Bình Sinh chăm chỉ học tập và Nhậm Yên Vũ mỗi ngày đều đi theo bảo mẫu ra ngoài làm yêu nghiệt hãm hại bách tính, thời gian trôi qua nhanh như ngồi hỏa tiễn.
Nháy mắt, một học kỳ lại sắp trôi qua, khí trời từ từ trở lạnh, nghỉ đông rất nhanh đã đến.
Hôm nay, tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta tiếp tục đi ra ngoài cùng bảo mẫu, gây nghiệt cho bách tính.
“Ai da Tiểu Vũ thật sự càng ngày càng đẹp~ ” Các Mama-chan cùng nhau vây đến, khen nức nở.
Trong lòng bảo mẫu rất đắc ý, tuy không phải con của mình thế nhưng đưa ra ngoài được khen như vậy, lúc nào cũng làm nàng nở mày.
“Ai da nếu như sau này ai có thể cưới được Tiểu Vũ làm vợ, đúng là vui muốn chết.”
“Thật sự là cưới về một đại mỹ nữ rồi. . .”
Bảo mẫu cũng cười rất hài lòng, “Sau này nhất định Tiểu Vũ sẽ có rất nhiều người theo đuổi.”
“Ai da. . . cửa Nhậm gia nhất định sẽ bị phá rồi.” Phụ nữ ở bên nhau đơn giản chỉ là nói tới những thứ này.
Một Mama-chan kéo con trai của mình đến, hỏi Nhậm Yên Vũ, “Tiểu Vũ à~ có muốn làm vợ của Tiểu Thạch nhà ta không?” Bên trong lời này đương nhiên có ý đùa giỡn.
Bảo mẫu ở bên cạnh bật cười, trong lòng đột nhiên nhớ tới chuyện trước khi nghỉ hè, đột nhiên toàn thân nổi da gà, chỉ thiếu giật bắn người lên thôi.
Nếu như để tiểu thư biết chuyện này. . . đột nhiên ma xui quỷ khiến nàng nghĩ như vậy. . .
Mình có chết hay không?! Sẽ đúng không nhất định sẽ đúng không?! Tuy tiểu thư không có ở đây, thế nhưng gần đây nhị tiểu thư vô cùng nghe lời a, làm chuyện gì cũng nói với tiểu thư. . . tính khí của tiểu thư lại. . . gần đây càng ngày càng kém.
Nghĩ tới đây bảo mẫu cười gượng, cố chịu đựng toàn thân nổi da gà, bồng Nhậm Yên Vũ về, chỉ sợ tiểu quỷ nào lại chiếm tiện nghi Nhậm Yên Vũ sự kiện vô cùng thê thảm trước lúc nghỉ hè lại xuất hiện.
“Bảo bảo không làm vợ của Tiểu Thạch. . .” Nhậm Yên Vũ bị bảo mẫu bồng, hai tay nắm đồ chơi, nói, “Bảo bảo phải làm vợ của tỷ tỷ.”
“Phì ha ha ha. . .”
“Ha ha ha. . .”
Lời này vừa nói ra, các Mama-chan đều cười vui vẻ.
Nhậm Yên Vũ không rõ chuyện gì xảy ra, thế nhưng bản thân bị cười, tâm tư vốn có chút tinh tế nhị tiểu thư cảm thấy ủy khuất.
“Nhị tiểu thư, người và tiểu thư là cùng giới, mà cùng giới thì không thể kết hôn.” Bảo mẫu bồng Nhậm Yên Vũ, cười giải thích.
Trong đầu Nhậm Yên Vũ chưa từng nghĩ tới việc mình không thể kết hôn với tỷ tỷ, đột nhiên bị bảo mẫu nói như vậy, mở to hai mắt. Trong khoảnh khắc ấy nàng nghĩ các loại đồ chơi và kẹo trong cặp của tỷ tỷ đều phải cho người khác rồi!
“A di gạt người!” Nàng cảm thấy giận. A di là người xấu nàng không muốn bị người xấu bồng! Nhị tiểu thư đến giờ vẫn rất nghe lời đột nhiên giãy giụa, sống chết không cho bảo mẫu bồng.
“Nhị tiểu thư?! Ai da nhị tiểu thư?! Người không nên quấy.” Bảo mẫu không nghĩ Nhậm Yên Vũ sẽ kháng cự như vậy, trong lúc nhất thời nàng không biết phải làm sao, lại không thể dùng cứng, chỉ có thể thả Nhậm Yên Vũ xuống đất, tiếp tục giải thích: “Nhị tiểu thư ngoan, a di nói thật, cùng giới tính không thể kết hôn, hơn nữa tiểu thư là tỷ tỷ của nhị tiểu thư nha~ ” Đương nhiên nàng không có hi vọng Nhậm Yên Vũ có thể hiểu rõ lời mình, chỉ là muốn trấn an để Nhậm Yên Vũ bình tĩnh trở lại.
“A di gạt người! Oa a a a a. . .”
“Nhị tiểu thư ~ nhị tiểu thư người đừng khóc. . .” Nhưng mà rất hiển nhiên, trấn an phản tác dụng, Nhậm Yên Vũ không những không bình tĩnh mà tâm tình nàng càng trở nên kích động, sau đó rốt cuộc “oa” một tiếng, gào lên khóc rống.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
“Nhị tiểu thư à. . .” Bảo mẫu thống khổ vạn phần, ôm đầu.
Thật vất vả xách con bé về nhà.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao nhị tiểu thư lại khóc tới như vậy?” Người còn chưa vào cửa, quản gia đã nghe được tiếng khóc của Nhậm Yên Vũ.
Bảo mẫu vẻ mặt thống khổ, không biết là nên theo góc nhìn của người nào mà bắt đầu giải thích chuyện này từ đầu đến cuối.
Nhậm Yên Vũ còn đang gào khóc. Mặc cho mọi người dỗ dành thế nào cũng đều không dỗ được.
Trong lúc nàng gào khóc quản gia gián đoạn nghe bảo mẫu vô cùng thống khổ kể lại sự tình từ đầu đến cuối.
“Cho nên, chỉ vì chuyện này, mà nhị tiểu thư khóc tới như vậy?” Quản gia rất thống khổ, nàng đã khóc rất lâu rồi a, dỗ không được, ầm ĩ đến đầu hắn đã phát đau, “Không phải tiểu thư đã nói rồi sao? Sau này không được nói đến việc làm vợ.”
“Ta cũng không ngờ chuyện lại biến thành như vậy, thế nhưng ngươi lại không thể làm nhị tiểu thư hiểu sai, lỡ như cuộc đời của nhị tiểu thư bởi vì chúng ta nói sai, mà đi lên con đường không chính đáng, vậy làm sao bây giờ a?”
“. . .” Bảo mẫu nói cũng có đạo lý. Hiện tại con bé cái gì cũng không hiểu, tuy không thể trông cậy nàng có thể hiểu cái gì, nhưng tốt xấu cũng không nên làm nàng hiểu lầm như vậy a?
“Nhị tiểu thư à. . .” Vì vậy quản gia nỗ lực thuyết phục Nhậm Yên Vũ.
“Thúc thúc. . . bảo bảo là vợ của tỷ tỷ. . . oa oa oa. . .” Nhậm Yên Vũ nói ra ủy khuất của mình, gương mặt khóc. . . lê hoa đái vũ*. . . ách. . . mưa này có hơi lớn, nhưng tốt xấu gì cũng lê hoa.
*Là cảnh hoa lê còn vương hạt mưa, hồi xưa dùng để hình dung dáng vẻ Dương Quý Phi khóc.
“Nhị tiểu thư, người và tiểu thư là cùng giới, nhị tiểu thư không thể làm vợ của tiểu thư.” Quản gia tận tình khuyên bảo.
“Oa a a a… Thúc thúc là người xấu.” Nhậm Yên Vũ tiếp tục khóc a khóc.
Họ nói cái gì nàng cũng nghe không vào, tất cả mọi người trên thế giới này đều là người xấu, không cho mình làm vợ của tỷ tỷ! Tất cả đều là người xấu!
“Đánh chết các ngươi!” Ngôi sao nhỏ tiểu mỹ nữ tiểu thục nữ Nhậm Yên Vũ nhị tiểu thư Nhậm gia đột nhiên mắng như vậy.
“!”
“!”
Nhị tiểu thư. . . vậy mà lại nói như vậy a! Quản gia nội ngưu đầy mặt, đau lòng.
“Nhị tiểu thư à. . .”
“Đánh chết các ngươi! Dùng gậy đánh chết các ngươi!” Nhậm Yên Vũ vô cùng tức giận, lớn tiếng phát tiết.
Quản gia đau lòng lúc này không có sức lực tiếp tục khuyên bảo nữa. Hắn bị nhị tiểu thư ghét bỏ rồi, hắn bị nhị tiểu thư đáng yêu như vậy ghét bỏ rồi. . . nhị tiểu thư à. . . tiểu thư ơi sao người còn chưa về? Quản gia thật buồn a. . .
Vì vậy Nhậm Bình Sinh đi học về chợt nghe trong nhà truyền ra tiếng Nhậm Yên Vũ tê tâm liệt phế khóc.
Nhậm Bình Sinh đứng ngoài cửa sắc mặt đột nhiên trầm xuống, “Chuyện gì xảy ra?” Nàng hỏi tài xế.
Tài xế thấy sắc mặt Nhậm Bình Sinh đột nhiên trầm xuống cũng đột nhiên giật nảy mình. Khí thế này quá hắc ám, hắn sợ, làm sao bây giờ? Thế nhưng vì quá mất mặt hắn không dám nói ra.
“Cái này. . . cái này thuộc hạ không biết.” Ôi mẹ ơi~ lời thoại trong phim hắn cũng nói ra rồi. . . Hiện tại là chủ nghĩa xã hội a tại sao hắn hoàn toàn không nhìn thấy ánh mặt trời chủ nghĩa?
“Hừ!” Nhậm Bình Sinh hừ lạnh một tiếng, sải bước chân nhỏ nhắn, đi vào.
“. . .” Đây là hừ lạnh hả? Tài xế ngây ngốc đứng đó, hóa đá a hóa đá đã thành thói quen.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu thư khí thế cường đại quỷ kiến sầu hoa lệ xuất hiện. Vừa vào phòng liền thấy Nhậm Yên Vũ ngồi trên đất, trước mặt là một đống điểm tâm, đang gào khóc, toàn thân quản gia tản ra hào quang âm u nhào vào một góc khóc thút thít, bảo mẫu ôm đầu bộ dạng muốn chết không xong.
“Tỷ tỷ~~ ” Nhậm Yên Vũ vừa thấy Nhậm Bình Sinh về liền vừa khóc vừa chạy vắt giò lên cổ. Gương mặt toàn là nước mắt nước mũi nước bọt toàn bộ đều lau lên bộ đồ của Nhậm Bình Sinh.
Nhậm Bình Sinh một tay ôm Nhậm Yên Vũ vào lòng.
Nói tới con người Nhậm tiểu đồng chí này, quả nhiên rất kỳ quái. Muội muội của mình nàng có việc thì bắt nạt, không có việc cũng bắt nạt, có thời gian là bắt nạt không có thời gian cũng bắt nạt, ăn no thì mắng vài câu, đói bụng lại mắng thêm câu nữa, lúc nào cũng chứng tỏ mình bạo lực. Tóm lại có thể nói là nàng đối với Nhậm Yên Vũ đã bạo lực tới cực điểm. Thế nhưng nàng bắt nạt Nhậm Yên Vũ là hoàn toàn có thể, nhưng tuyệt đối không cho người khác bắt nạt Nhậm Yên Vũ, cũng tuyệt đối không cho người khác chiếm tiện nghi dù chỉ chút xíu chút xíu của Nhậm Yên Vũ! Không thôi nhất định chết chắc chết chắc!
Cho nên bây giờ nàng thấy Nhậm Yên Vũ vậy mà lại khóc trong lúc nàng vắng mặt, cơn tức trong nháy mắt đã đến đỉnh. Nàng ôm Nhậm Yên Vũ vào lòng, ánh mắt nàng bắn ra tia chết chóc chỉ siêu nhân mới có, lướt qua cả căn phòng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai bắt nạt Yên Vũ?” Tuy chỉ mới có 5 tuổi, thế nhưng khí thế lạnh băng này tuyệt đối đã đến mức giới hạn của cơ thể!
“Tiểu thư. . . rốt cuộc người đã về rồi. . .” Bảo mẫu bộ dạng sống không bằng chết nhìn về phía Nhậm Bình Sinh, sau đó cũng không chịu thua kém bắt đầu khóc nức nở, “Tiểu thư à. . .”
Quản gia còn đang đau buồn ở bên kia, có lẽ không cách nào trả lời cho câu hỏi của nàng, đầu óc của bảo mẫu đã không còn bình thường nữa, Nhậm Bình Sinh không nghĩ nàng có thể bình thường trả lời vấn đề của mình. Vì vậy nàng nhìn Nhậm Yên Vũ trong lòng, từ trong cặp lấy ra chiếc khăn lông, giúp Nhậm Yên Vũ lau nước mắt nước mũi nước bọt, sau đó hỏi: “Yên Vũ, xảy ra chuyện gì?”
Nhậm Yên Vũ đã khóc quá mức, không cách nào dừng lại.
Nhậm Bình Sinh phát huy khí thế siêu mạnh của mình, bình tĩnh kéo Nhậm Yên Vũ đến sofa, bình tĩnh căn dặn: “A di, giúp ta lấy một ly sữa.” Sau đó tiếp tục lau gương mặt toàn là nước của Nhậm Yên Vũ.
Bảo mẫu ngả ngả nghiêng nghiêng đi vào bếp, bưng sữa đến.
Nhậm Bình Sinh đem sữa đút đến miệng Nhậm Yên Vũ, đợi Nhậm Yên Vũ vất vả trở về từ trong đau thương, nấc hức hức, mới hỏi: “Gì cơ?”
Haiz. . . trời lúc nắng lúc mưa a.
Nhậm Bình Sinh cảm thấy mình thật không dễ dàng, nói như thế nào a, rõ ràng trong nhà có nhiều người lớn như vậy, nhưng mà lúc nào có chuyện cũng muốn con nít như nàng giải quyết. . . thời đại này làm con nít thật không dễ dàng.
“Tỷ tỷ. . .” Nhậm Yên Vũ đã uống sữa, đã bình tĩnh lại, nàng hức hức nói: “Bọn họ nói. . . bảo bảo không thể. . . làm vợ tỷ tỷ. . . hức~ “
Nhậm Bình Sinh cau mày, không giải thích được: “Tại sao không thể làm vợ của ta?”
“Hức~ bọn họ nói ta và tỷ tỷ cùng giới, cùng giới là không thể kết hôn.”
“Cùng giới thì không thể kết hôn?” Nhậm Bình Sinh cau mày. Nhậm đại tiểu thư nàng là ai? Nàng thanh khiết thông minh, lập tức hiểu ra ý tứ bên trong, liền hiểu rõ nói: “Ừ. . . ta và ngươi là cùng họ*, chúng ta đều là họ Nhậm.”
*Đây là cùng giới 同性, đây là cùng họ 同姓, đều là đồng tính
“*Phụt*!”
“*Phụt**Phụt*!”
“*Phụt**Phụt**Phụt*!”
Trong đại sảnh một màn thổ huyết.
“Gì?” Nhậm Bình Sinh quay đầu nhìn các người lớn đều là bộ dạng hộc máu, “Làm sao vậy? Không đúng à?”
“Đúng.”
“Đúng đúng.”
“Đúng đúng đúng.”
Tiểu thư hai người là cùng họ, nhưng then chốt không phải là cùng họ a tiểu thư.
Nhậm Yên Vũ vừa nghe Nhậm Bình Sinh nói như vậy, lại muốn khóc, “Tỷ tỷ. . . hu hu hu. . . bọn họ nói cùng họ thì bảo bảo. . . sẽ không thể làm vợ của tỷ tỷ. . .”
“Hả? Hình như lão sư có từng nói qua. . .”
Nhậm Bình Sinh bối rối cau mày, tự hỏi.
Tiểu thư nhanh lên một chút hiểu ra đồng tính này không phải là đồng tính kia đi a tiểu thư.
Quản gia vẻ mặt chờ mong.
Rốt cuộc Nhậm Bình Sinh cũng nghĩ thông suốt rồi. “Không sao hết. . . tên là mẹ đặt, sau này bảo mẹ sửa lại, cho ngươi không họ Nhậm nữa là được.” Nàng nói, “Chúng ta sẽ không cùng họ nữa.”
“*Phụt*!”
“*Phụt**Phụt*!”
“*Phụt**Phụt**Phụt*!”
Trong đại sảnh Nhậm gia, những người còn chưa thể đứng lên đã một lần nữa thổ huyết tử trận.
“Thật ạ?” Nhậm Yên Vũ nghiêm túc hỏi.
“Ừ, thật.” Nhậm Bình Sinh rất nghiêm túc trả lời.
“Dạ. . . Tỷ tỷ thật tốt, hắc hắc hắc.” Nhậm Yên Vũ nín khóc mỉm cười.
“Hừ, dĩ nhiên rồi. Thế nhưng nếu ngươi không ngoan, ta sẽ không bảo mẹ đổi tên cho ngươi, ngươi sẽ không thể làm vợ ta.”
“Ừm ừm. . . bảo bảo sẽ ngoan, tỷ tỷ bảo mẹ đổi tên.”
“Rồi rồi, biết rồi. . .”
Tiểu thư. . . nghĩ là đồng tính kia thật hả? Thật hả? Thật hả?
“Quản gia ngươi làm sao vậy?”
“. . . Không có gì. . . tiểu thư. . . muốn ăn cơm tối chưa ạ?”
Nhậm Bình Sinh nghiêm túc gật đầu, bộ dạng người dày dạn kinh nghiệm nói: “Ừ, ngươi đi chuẩn bị đi.”
Nhậm Yên Vũ chớp chớp đôi mắt to, hỏi: “Tỷ tỷ. . . chừng nào mẹ mới về đổi tên cho ta?”
Nhậm Bình Sinh trầm tư nói: “Ừ, tết năm nay có lẽ nàng sẽ về.”
A~~~ kỳ thật rất muốn nói cho hai vị tiểu thư biết “同姓” và “同性” là khác nhau. . . thế nhưng làm vậy tiểu thư sẽ cảm thấy mất mặt, sẽ nổi giận. . . Quản gia suy nghĩ một chút, cảm thấy rất đáng xấu hổ là bản thân vậy mà lại không có gan.
A~~~ kỳ thật rất muốn nói cho hai vị tiểu thư biết “同姓” và “同性” là khác nhau. . . thế nhưng làm vậy nhị tiểu thư chắc chắn sẽ tiếp tục gào khóc, có thể sẽ khóc hai ngày không nín được. . . Bảo mẫu nghĩ như vậy, cảm thấy đầu của mình thật tình rất đau.
“Có lẽ thôi đi. . .”
Vì vậy mà để cho hai đứa này tiếp tục suy nghĩ lệch lạc như vậy sao hai vị? Tiết tháo của các ngươi để đâu rồi? Để đâu rồi?!