Twilight: Cứu Rỗi

Chương 5: Mùi Hương Lạ


Bạn đang đọc Twilight: Cứu Rỗi: Chương 5: Mùi Hương Lạ


Kế hoạch coi như thành công, mọi người đều tự động tản ra làm việc riêng. Nhân vật chính đi rồi thì nhân vật phụ ở lại làm gì. Carlisle đến bệnh viện vì ông có ca trực. Rosalie quyết định càn quét mấy cửa hàng thời trang và tất nhiên Emmett bị kéo ra khỏi nhà để làm culi bất đắc dĩ. Esme tranh thủ đi siêu thị mua thực phẩm nấu bữa tối cho Eleanor. Thế là thoáng chốc trong phòng khách còn mỗi Edward. Khụ khụ, xin lỗi, thêm bạn nhỏ Jasper đang ngồi góc tường tự kỷ vẽ vòng tròn nữa chứ. Edward bực mình, anh còn đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì bị ảnh hưởng bởi oán khí đang bốc lên ngùn ngụt của ai đó.
“Này, cậu không có việc gì làm à?” *Đá đá*
“Em bị Alice bỏ rơi!” *lờ đờ*
“Vậy thì cậu ra chỗ khác mà vẽ vòng tròn, đừng có ám quẻ ở đây!” Bộ cậu là người duy nhất bị bỏ lại đấy à! Anh cậu cũng đang đứng sờ sờ ở đây đây này!
Cuối cùng dưới ánh mắt khinh bỉ + tội nghiệp của Edward, bạn nhỏ đáng thương bị đuổi ra khỏi phòng khách.

Edward nhặt chiếc áo khoác vừa bị Eleanor ôm rồi đi về phòng riêng. Không biết vừa nãy cô ta ngủ có rớt nước miếng lên áo anh không nữa? Nhưng hình như cô ta có dùng nước hoa, liệu có bị ám mùi vào áo anh không? Với khứu giác nhạy bén, Edward lập tức nhận ra ngoài mùi quế và đàn hương quen thuộc ngoài ra còn có mùi hương lạ. Đó không phải là hương hoa hay mùi trái cây. Anh chưa ngửi thấy mùi này bao giờ nhưng hương thơm rất dễ chịu. Sự khó chịu của Edward khi chiếc áo yêu thích có mùi người khác bị giảm đi đáng kể.
Nằm vật ra giường Edward bắt đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra hôm nay. Đầu tiên là sự xuất hiện của Eleanor, sau đó…Được rồi anh thừa nhận, ngày hôm nay của anh toàn xoay quanh cô ta. Chỉ mới một ngày mà cô ta đã gây cho anh bao nhiêu ấn tượng, tốt xấu đều có. Trước tiên Eleanor là bán ma cà rồng, đặc biệt hiếm gặp. Sau đó là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt ấm áp. Tiếp theo là quỷ chết đói, con heo ngủ say đến mức trời sập chưa chắc đã tỉnh. Cuối cùng, cô ta cười trông rất đáng yêu, ngớ ngẩn nhưng vẫn đáng yêu, thu hút ánh mắt người khác. Edward lấy tay làm gối hồi tưởng lại lúc đó. Đôi mắt nâu lấp lánh ý cười tạo thành hình trăng khuyết. Khóe môi nhếch lên thành đường một cong duyên dáng. Còn…dừng dừng, sao anh lại nghĩ đến cô ta kia chứ. Edward lắc đầu như cố loại bỏ hình ảnh con nhỏ ngốc nghếch nào đó.
Lúc đó, ở căn phòng khác, con nhỏ ngốc nghếch nào đó đột nhiên hắt xì một cái. Alice nhìn cái vali đồ của Eleanor mà câm nín. Bên trong có laptop, mấy thứ đồ trang điểm, vài cuốn tiểu thuyết và hàng đống thứ linh tinh thập cẩm đủ loại khác nhưng tuyệt nhiên không có lấy một bộ quần áo nào.
“Bồ đừng nhìn mình như nhìn người tối cổ sống trong thời kỳ Đồ đá thế!” Eleanor trợn mắt. Cô vội đến đây nên không thể đem hết đồ theo được. Cô cũng oan ức lắm chứ bộ! Cứ làm như đó là toàn bộ gia sản của cô không bằng!
“Ella, bồ có hiểu đồ dùng cần thiết là gì không thế? Sao bồ có thể đem cả đống thứ hầm bà làng mà lại không đem ít nhất một bộ quần áo để thay cơ chứ?”
“Thì đều là đồ dùng cần thiết mà!” Eleanor yếu ớt kháng nghị. “Ví dụ như tiểu thuyết này! Mình đang đọc đến đoạn cao trào, không thể để lại được! Cái gối ôm này cũng thế! Không có nó mình không tài nào ngủ được!”
Alice triệt để bạo phát rồi! Không ngủ được? Vậy kẻ vừa nãy ngủ say như chết ở ghế sô pha là ai, từ trên trời rơi xuống à? Khi Alice quay người để gào thét một trận thì nạn nhân đã chẳng thấy đâu. Hóa ra nhờ phúc của ông bà tổ tiên mà Eleanor, người bình thường hay lơ ngơ như bò đeo nơ lại thông minh…nhầm, nhạy cảm đột xuất. Quay ra cô nàng đã vọt đến cuối phòng từ lúc nào không biết.
“Bồ lại đây ngay lập tức ình! Ủa, cái gì đây?” Alice đang gào thét thì tầm mắt bị một vật hấp dẫn, cầm cái hộp to bằng ba lần bàn tay cô lên, bên trên còn buộc ruy băng màu tím.
“À là nước hoa của một người bạn làm tặng mình.” Eleanor lập tức kéo sự chú ý của Alice đi chỗ khác, để cô nàng quên cái vụ vali đi.

“Ma cà rồng?” Alice đưa chiếc hộp cho Eleanor.
“Ừ. Cậu ấy rất có năng khiếu về phương diện này! Bồ ngửi thử coi?” Eleanor mở hộp. Bên trong có bốn lọ nước hoa rất đẹp. Cô lấy một lọ màu vàng nhạt rồi mở ra.
“Rất thơm, đây là nước hoa mà bồ dùng nè! Nó có tên là gì vậy?” Alice ngay lập tức thích loại nước hoa này, hương thoang thoảng mang lại cảm giác thoải mái, tràn đầy sức sống.
“Mùi hương của Nắng! Cậu ấy sống ở một nơi ẩm ướt, hầu như chưa từng tiếp xúc với ánh nắng. Một ngày cậu ấy hỏi mình: Nắng có mùi như thế nào? Khi ngửi mùi đó cảm giác ra sao? Mình trả lời rằng: Mùi của nắng bao gồm tất cả các mùi hương dễ chịu nhất. đem lại cảm giác ấm áp, vui vẻ và tràn đầy sức sống.”
“Bộ bồ thường ra ngoài nắng nhiều lắm hay sao mà miêu tả nghe hay dữ vậy? Ở Fork ít khi trời nắng lắm, mà có thì bọn mình cũng không ra ngoài vào ngày đó bao giờ.” Alice tò mò. Quả thật trước kia mỗi ngày Fork hửng nắng là bọn họ nghiễm nhiên được bùng học. Ai cũng chỉ loanh quoanh ở nhà, ngay cả Carlisle cũng trực vài ngày ở bệnh viện.
“Ừ mình từng đi qua mấy nước có khí hậu nhiệt đới, ở đó nắng suốt à. Trong mắt con người, mình chỉ là trắng quá mức cần thiết thôi, ra ngoài ánh sáng nên hơi lấp lánh. Cứ nhuộm tóc màu nhạt rồi bảo bị bạch tạng là qua hết.” Eleanor thao thao bất tuyệt. Chuyện gì chứ vụ này thì cô cứ gọi là kinh nghiệm đầy mình. Tóc giả, kính áp tròng đổi màu mắt, thuốc nhuộm, kính râm cô có hết, phong phú và đa dạng với nhiều chủng loại, màu sắc khác nhau. Nhờ đó mà sau từng ấy năm nhà Volturi chưa đụng được dù chỉ một sợi tóc của cô.
Đọt nhiên Alice quay ra nhìn cô chăm chú. “Thế bồ định ngày mai mặc cái gì hả?” Xong! Cô ấy đã quay lại vấn đề cái vali! “Bồ cần phải đi mua sắm một lượt mới được!”

“Sao mình không thể mượn tạm đồ của bồ chứ?” Eleanor rên rỉ.
“Bồ cao hơn mình nhiều, không vừa đâu. Bồ có thể chọn đi mua sắm với mình hoặc sang mượn đồ của Rose dùng tạm.”
“Quả nhiên cô đã bị nắm thóp! Alice!!! Mình còn tưởng bồ là người hiền lành dễ thương, ai ngờ bồ lại nham hiểm dữ vậy!!! Bồ lấy chị bồ ra hù mình!!!” Tất nhiên đoạn văn trên diễn ra dưới hình thức độc thoại nột tâm bởi vì bạn nhỏ nào đó đã hòn toàn bị áp bức.
Cuối cùng, Eleanor cũng phải chịu thua. Cô xuống lấy xe trong khi Alice đang hớn hở vì được đi mua sắm.
“Cạnh!” Ngay khi cô mở cửa phòng thì cánh cửa căn phòng đối diện cũng mở ra. Lúc đó Alice cũng đi ra nhìn thấy hai người đang trong trạng thái hóa đá trong khi mắt vẫn mở to trừng trừng nhìn nhau. Cô nén cười, thản nhiên nhìn hai người rồi ngây thơ thông báo. “Quên chưa nói, phòng hai người ở đối diện nhau. Rất thuận tiện cho việc giúp đỡ, trao đổi tình cảm phải không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.