Bạn đang đọc Twilight: Cứu Rỗi: Chương 6: Xui Xẻo
Chiếc Volvo màu bạc lướt nhanh qua khu rừng, tiến thẳng đến Port Angeles. Bầu không khí trong xe lúc này phải miêu tả bằng từ quỷ dị. Một người im lặng lái xe, một người vừa xem tạp chí vừa bình phẩm, người còn lại thì mặt mày khó chịu đầy bất mãn.
Edward không biết tại sao mình lại đồng ý làm tài xế hộ tống hai người kia đi mua sắm nữa. Lúc nãy anh vừa mở cửa phòng đã đụng phải cô ta. Đúng là xui xẻo hết mức, bị Alice lôi kéo + đe dọa khiến anh không thể từ chối. Mà đã đi cùng cô ta thì thôi đi đằng này có người lại mặt nặng mày nhẹ. Bộ cô ta nghĩ anh muốn đi lắm sao?
Eleanor mà biết Edward đang nghĩ gì thì cô chết liền. Đã lái xe thì tập chung vào chuyên môn đi, thỉnh thoảng quay sang nhìn cô làm gì? Đấy, lại nhìn, chỉ mình anh biết nhìn chắc? Eleanor trừng mắt đáp lại. Cô đã tức đến muốn ói cả máu ra rồi. Cứ tưởng được lái “bảo bối” lướt một vòng ai ngờ giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim làm hỏng chuyện tốt của cô. Eleanor chỉ biết ra khỏi nhà cần coi lịch Hoàng Đạo nhưng cô không biết giờ ra khỏi phòng cũng cần phải coi lịch nữa. Nếu không sao lại đụng đúng lúc anh ta cũng bước ra!
Đấy là với hai nhân vật chính thôi, còn khán giả đang phấn khích đằng sau lại có suy nghĩ hoàn toàn khác. Alice ngồi sau bị hai người còn đang mải liếc mắt đưa tình với nhau lơ đẹp. Mẹ đẻ là ta rất muốn hỏi: Cô thấy người ta liếc mắt đưa tình chỗ nào, rõ ràng ta viết là đang lườm nhau mà!!! Alice phẩy tay: Đều là đang nhìn đối phương cả, không phải sao! Mẹ đẻ vẫn tiếp tục: Lúc nãy ở phòng khách họ còn đá đểu nhau đó!!! Alice nhướn mày: Đó gọi là muốn gây sự chú ý với đối phương thôi. Mẹ đẻ kiên trì: Tôi thấy Ella vừa nãy còn trừng mắt với Edward nữa đó!!! Alice phũ phàng đáp lại: Cậu ấy muốn tỏ ra đáng yêu trước mặt Edward ấy mà. Mẹ đẻ: …..
Khi Edward rời khỏi bãi đỗ xe thì Alice đã sớm kéo Eleanor đi mất hút. Sau khoảng mười phút anh tìm được hai người họ đang chọn đồ. Thực ra có mỗi em gái anh tất bật chạy khắp nơi thôi, còn con sâu lười kia thì nhàn nhã ngồi chờ. Edward cũng ngồi xuống, việc này tốn thời gian đây . Chẳng hiểu sao Jasper lại có đủ kiên nhẫn chờ Alice chọn hết thứ này đến thứ khác sau đó trả tiền rồi xách đồ nhỉ?
Bỗng nhiên Ella đứng dậy, đi thẳng về phía cửa. Anh còn chưa kịp hỏi :”Cô đi đâu đấy?” thì cô ta quay đầu nhìn anh. Edward nhìn thấy một chiếc bánh cup cake chocolate với kem vani và hạt cầu vồng ở phía trên. Cô ta đói….Khoan khoan, đấy không phải là trọng điểm, trọng điểm là Ella để Edward đọc suy nghĩ của mình thay cho câu trả lời! Lười đến thế là cùng. Trong khi anh chàng đẹp trai nào đó vẫn còn đang chìm trong thế giới riêng của mình thì Ella đã đi mất rồi.
Alice sau khi chọn được một đống quần áo mới quay ra tìm Ella. Những ở ghế chỉ có mình Edward.
“Edward, Ella đâu?”
“Đi mua đồ ăn rồi.”
Đã một tiếng trôi qua, trời cũng bắt đầu sẩm tối mà không thấy bóng dáng Ella đâu. Alice sốt ruột cứ nhấp nha nhấp nhổm, Edward cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Để Alice ở lại cửa hàng chờ, Edward đi tìm Ella. Anh vừa đọc hết suy nghĩ của mấy người đi đường vừa hướng đến tiệm bánh.
Lúc đi ngang qua con hẻm, Edward bỗng dưng dừng lại. Một chiếc hộp màu hồng in logo của tiệm bánh nằm chỏng chơ dưới đất. Edward nhặt chiếc hộp lên, bên trong có 6 chiếc cup cake bị nát, có lẽ chiếc hộp đã bị ném mạnh. Vị chocolate, kem vani, hạt cầu vồng! Rốt cuộc thì con nhỏ ngốc nghếch đó đã xảy ra chuyện gì?
Ella ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào tường thở dốc. Bên cạnh cô là hai cái xác khômg đầu, trên người chúng là chiếc áo choàng mà cô không thể không nhận ra. Biểu tượng của Đội Cận Vệ thành Volterra.
Quỷ tha ma bắt, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của cô! Đang hớn hở vì mua được bánh thì gặp một toán côn đồ đang đánh nhau. Không dại gì mà đi thẳng, cô đi vòng vào một con hẻm gần đó. Đi được vài bước Ella đột nhiên quay người, ném mạnh hộp bánh về phía trước.
“Ái chà chà… Ai đây ta? Chẳng phải là bảo bối của Aro, Eleanor Grace sao?” Kẻ đó nhanh nhẹn tránh khỏi đường bay của “vật thể lạ”.
“Biến! Tôi không biết anh trở thành tay sai của nhà Volturi từ bao giờ vậy hả, Lambert?” Cô mỉa mai. Đây không phải là một câu hỏi cần đáp án.
“Cô quá khen, thật là một vinh dự to lớn cho tôi khi được hầu chuyện với người đẹp. Nhưng rất tiếc là tôi lại không có nhiều thời gian. Liệu quý cô đây có đồng ý về Volterra một chuyến với tôi hay không?” Lambert như một quý ông hoàn hảo, có thể khiến bất cứ cô gái nào mặt đỏ tim đập. Khuôn mặt nam tính kết hợp thân hình cao lớn, thu hút mọi ánh nhìn. Có cô gái nào mà không chết mê chết mệt mái tóc vàng chói lói một cách không cần thiết của anh ta, nhưng cô biết thừa bộ mặt thật của Lambert. Anh ta là kẻ ích kỷ, lạnh lùng, coi thường người khác, có thái độ đáng bị ăn đập mấy nghìn lần. Thậm chí, cô thừa nhận mình là một người hiền lành? nhẫn nại? và bao dung? cũng mấy lần suýt lao đến bóp chết hắn.
“Ta không đi thì có thể rời khỏi chỗ này sao, ngay cả tay sai cũng đem tới rồi còn gì! Lâu rồi không gặp, Heidi, bảo cả Demetri lộ mặt đi. Không có năng lực của hắn các người sao đã mò được đến tận đây.” Từ trong bóng tối xuất hiện hai người mặc áo choàng đen. Cô gái tóc vàng mà sự xinh đẹp có thể đem so sánh với Rosalie là Heidi, người đàn ông là Demetri. Mặc dù chiếm ưu thế về số lượng nhưng hai người vẫn rất căng thẳng. Eleanor Grace nhìn tưởng ngốc nghếch vô hại kia đã trốn thoát mấy trăm năm mà chưa một lần bị bắt gặp. Cô ta không đơn giản như bề ngoài. Cả hai người đều lặng lẽ nhìn Lambert.
“Ella, nói cho tôi biết Leila ở đâu, tôi sẽ rời đi ngay lập tức. Cô có thể rảnh tay mà xử lý hai người kia.” Lambert nhếch môi. Đây rõ ràng là đang uy hiếp cô ta. Anh chỉ cần biết tin tức của Leila còn việc hai kẻ kia là người của Aro anh cũng không quan tâm. Ella chắc chắn sẽ không để chúng sống sót trở về.
Heidi cùng Demetri đưa mắt nhìn nhau. Họ biết, một khi Lambert rời khỏi đây, họ chỉ có hai con đường. Là giết hay bị giết?
Ella nghe thế chỉ có thể lắc đầu thở dài. “Nếu muốn dể anh tìm được, cậu ấy đã chẳng phải biến mất không một dấu vết như thế. Anh biết thì làm được gì, Leila sẽ chịu gặp anh sao. Đừng nhìn cậu ấy thường ngày hiền lành, khi quyết định có thể tàn độc hơn bất cứ ai. Lambert, anh vẫn nên quên chuyện này thì hơn”
“Cô với Leila thật giống nhau, đều là người tuyệt tình! Ha ha ha ha…” Lambert ngẩng đầu cười to.
“Đúng là chúng tôi tuyệt tình nhưng không có nghĩa là trái tim chịu nghe theo lý trí. Thích một người cũng không phải dùng đầu óc, mà là dùng trái tim. Khi bị tổn thương, lý trí bảo buông tay nhưng trái tim lại bướng bỉnh không nghe lời. Sẽ có một ngày Leila quay lại nhìn anh, nhưng ngày đó đến sớm hay muộn thì còn tuỳ ở anh.” Ella nói một cách chậm rãi trên mặt cũng không có bất cứ biểu tình nào. “Khu ổ chuột tại London là một nơi ẩm ướt lại tối tăm, lần nào đến tôi cũng làm hỏng mấy đôi giầy, haizz”
“Cảm ơn.” Lambert ngay lập tức lao về phía Heidi, trước khi cô ta kịp phản ứng thì đã đầu một nơi thân một nơi rồi. Lambert vứt cái đầu xuống rồi đi mất hút. Lúc ngang qua còn chạm phải tay cô. Ella nhếch môi, đúng là cái đồ sĩ diện không muốn nợ nần ai bao giờ. Cô hít một hơi, quay đầu tươi cười với Demetri. Trong ánh sáng lập loè của ngọn đèn đường, nụ cười của cô quỷ dị đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Có mấy trăm năm không gặp, Eleanor càng trở nên xinh đẹp và ngoan độc hơn. Nguỵ trang bằng cái vẻ tươi cười ngớ ngẩn đó, cô ta thực sự là một khiến người yêu không được mà hận cũng chẳng xong. Demetri giương mắt nhìn cô gái đi về phía mình, chống cự thì có ích gì chứ. Lúc ngón tay cô đặt lên cổ anh, anh chợt nhớ thật lâu trước kia, có một ma cà rồng tàn sát cả đội Cận Vệ. Khi đứng trước mặt anh, cô không ra tay, chỉ nhìn. Trong đôi mắt giờ chỉ có sự lạnh lùng và oán hận. Trì hoãn chưa giết anh đã chạm tới cực hạn của cô rồi. Hôm nay cô muốn thi hành án luôn tại đây, không đau đớn, không oán hận chỉ có sự dứt khoát.