Twilight: Cứu Rỗi

Chương 4: Màn Giới Thiệu Muộn


Bạn đang đọc Twilight: Cứu Rỗi: Chương 4: Màn Giới Thiệu Muộn


“Ella, nghe lời chị. Ở đây không được tùy hứng, mọi việc phải nghe lời Carlisle. Có rắc rối gì phải lập tức báo cho người lớn, gặp nguy hiểm không được hành động thiếu suy nghĩ. Nếu có đánh nhau thì phải tìm cơ hội chạy đi, nghe chưa!”
Cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Tanya đi viết tờ giấy nhắn này. Ai mà biết cô lại ngủ gục ngay lúc đó cơ chứ. Có một ngày, bạn ngủ quên ở một nơi xa lạ, khi tỉnh dậy đã thành tâm điểm của năm người mười con mắt. Đã thế tay còn nắm chặt cái áo khoác mà nhìn kiểu gì cũng không phải của nữ chứ chưa nói đến mùi nước hoa đàn ông phảng phất. Là quế và đàn hương, chết tiệt! Đúng mùi cô thích! Quá mất mặt mà! Còn đâu hình tượng xinh đẹp lạnh lùng của cô cơ chứ!
Hình như bạn nhỏ của chúng ta không ý thức được hình tượng của mình đã sụp đổ từ lúc nào rồi.
“Vậy mấy người là nhóm ma cà rồng “ăn chay” nổi tiếng luôn chống đối lại nhà Volturi đó sao?” Nếu nhà Volturi lập bảng xếp hạng những ma cà rồng mà họ hận không thể bóp chết ngay lập tức, vị trí đầu tiên mà là của cô thì đứng thứ hai thảo nào cũng là nhà Cullen. Aro luôn có một sự khao khát đến mức ám ảnh với quyền lực. Ông ta luôn sợ hãi có một ngày sẽ bị ma cà rồng khác đẩy xuống giống như ông ta đã lật đổ triều đại trước. Sóng trước đổ đâu sóng sau đổ đấy mà lại!

“Không phải là chống đối, chỉ là chúng tôi có quan điểm sống khác với họ thôi.” Carlisle cảm thấy cần phải ngay lập tức sửa lại từ ngữ của cô gái. Cô không phải là trường hơp đầu tiên. Ai đã loan tin mà ma cà rồng nào đến đây cũng nói y như vậy!Carlisle dù có trăm cái miệng cũng không thể nào mà cãi hết được. Nhưng thừa hưởng những đức tính tốt đẹp khi là con người, gặp ai ông đều kiên nhẫn giải thích. Thật ra họ nghĩ như thế cũng không phải là không có lý do. Việc gia đình ông là cái gai trong mắt nhà Vulturi không phải là thông tin mới mẻ gì. Nhưng mấy chục năm nay họ đều nước sông không phạm nước giếng vậy mà lần này nhà Volturi lại phá vỡ ranh giới đó.
“Vậy sao? Nhưng nhà Volturi lại nghĩ khác đấy. Bọn họ có đầy đủ hồ sơ về tất cả các thành viên trong gia đình Cullen. Cái nào cũng không thể chi tiết và cụ thể hơn được, tôi cá thậm chí đến mọi người còn không biết cơ. Thật may là nhà Volturi quyết định lưu trữ thông tin bằng máy tính nếu không tôi lại phải đến Volterra một chuyến. Có thể nói tôi biết kha khá về nhà Cullen__”
“Cô nghĩ vậy?” Giọng nói lãnh đạm vang lên cắt ngang. Anh chàng đẹp trai có mái tóc màu đồng, khuôn mặt đẹp như tạc. Dáng người đẹp khỏi chê, nếu không vì hình tượng cô đã chạy đến xin số ngay. “Đừng tỏ ra cô hiểu chúng tôi lắm trong khi sự thật thì không.”
“Edward Cullen.” Eleanor nheo nheo mắt. Lục tìm trong trí nhớ mịt mờ đống thông tin về Edward Cullen mà cô đã nhét (chắc là) toàn bộ vào đầu. Quả thật phải mất một lúc cô mới nhận ra anh ta. Cái ảnh trong hồ sơ chắc là từ đời nảo đời nào rồi. “Anh không biết phép lịch sự tối thiểu trong khi giao tiếp là gì sao? Tôi không hi vọng bạn đời (giả) của mình lại là người bất lịch sự đến vậy. Và đặc biệt đừng có tùy tiện sử dụng năng lực của mình. Bị xâm nhập vào suy nghĩ chẳng phải là việc hay ho gì đấy còn chưa nói đến cảm giác cực kỳ khó chịu.”
Edward thở dài nhìn cô gái nhỏ đang phồng mang trợn mắt với mình. Mới đả kích cô ta một câu mà cô ta đã trả treo lại hai câu. Nói cô ta chín chắn thì con bé trở mặt vì mấy cái bánh lúc nãy là ai thế?

Carlisle thấy tình hình không ổn bèn ra hiệu cho Alice tiến lên. Khi đi qua Edward cô nàng còn mỉa mai anh: Làm tốt đấy!
***
Thực ra Eleanor không biết trong lúc mà cô ngủ, nhà Cullen đã mở một cuộc họp ngay tại phòng khách. Nội dung: làm cách nào để khiến Eleanor cảm thấy được chào đón ở đây. Mục đích: tạo ấn tượng ngay màn giới thiệu bằng sự thân thiện.
Ứng cử viên bị loại đầu tiên là Rosalie. Lý do ư? Nhìn lên trên là biết tại sao. Bọn họ cần sự thân thiện, thân thiện đó hiểu không? Người thứ hai bị loại là Emmett. Lý do: không phù hợp với yêu cầu đề bài. Người thứ ba bị loại là Jasper. Lý do: hai người đó có thể ngồi im lặng suốt mấy tiếng mà không nói nổi lời nào mất.

Nguồn cơn của sự việc, Edward bị đẩy lên phía trước. Nhưng anh không cam lòng chết một mình mà còn phải kéo theo mấy người còn lại xuống nước. Cứ như thế sau một hồi đùn đẩy họ đã vạch ra kế hoạch như sau:
Carlisle sẽ là người mở đầu và dẫn dắt câu chuyện. Tiếp theo Edward sẽ tiếp nhận và bày tỏ sự cảm kích vì sự giúp đỡ của Eleanor. Kế hoạch dự phòng (mà hầu hết các thành viên còn lại chắc chắn là có 90% phải dùng tới) là Alice. Kế hoạch cỏ vẻ hoàn hảo của họ lại bị đổ vỡ ngay khi Edward mở miệng. Từ khi nào mà câu nói châm chọc rõ ràng như thế đồng nghĩa với việc bày tỏ lòng biết ơn thế? Carlisle đang suy nghĩ có nên về Harvard kiểm tra một chút về cái bằng tốt nghiệp của Edward. Xem liệu có phải nó đe dọa giáo viên Ngữ Văn để không bị đánh trượt hay không? Chắc không phải đâu. Hay là lâu không đến trường nên quên kiến thức? Cái này còn có thể tin được! Phải chuẩn bị để ấy đứa đi học lại thôi.
***
Sau khi được giao nhiệm vụ, Alice lập tức tìm hiểu các cách làm quen trên mạng. Gạt qua hàng tá ý tưởng không phù hợp, cuối cùng cô cũng tìm thấy một ý tưởng tạm dược: “Bạn muốn bắt chuyện với một người nhưng không thể áp dụng mấy lời khuyên ngớ ngẩn ở bên trên?” Cô vội gật đầu như giã tỏi. “Vậy tại sao không thể bắt đầu câu chuyện bằng một lời khen dành cho đối phương?” Tìm ra rồi! Alice hài lòng tắt màn hình và không quên ấn Like.
Xem nào, nên bắt đầu với tính cách hay ngoại hình nhỉ? Tính cách? Thôi quên đi. Chẳng lẽ lại nói :”Wow! Không thể tin là bồ ngủ được ở nhà người lạ với cả đống tiếng ồn đủ loại đó nha!” Lúc đó mọi người sẽ nhìn cô như đứa tâm thần phân liệt mất. Ngoại hình thì sao? Alice chăm chú quan sát Eleanor từ bốn phương tám hướng. Đẹp? Ma cà rồng nào mà chẳng đẹp, kẻ có nhan sắc trung bình cũng ăn đứt khối diễn viên, người mẫu. Nói ra cô chẳng khác nào kẻ dở hơi. Tầm mắt của Alice chợt dừng lại ở hai gò má hồng hào đầy sức sống của Eleanor.

“Xin chào, mình là Alice. Chào mừng bạn đến Fork. Anh trai mình không giỏi trong việc…ờ…ừm…giao tiếp cho lắm, bạn đừng giận. Quả thật là mình chưa bao giờ nhìn thấy một ma cà rồng nào đặc biệt như bạn, tất nhiên là về bên ngoài thôi. Hai bên má bạn hồng hào y hệt con người vậy!” Alice cố mỉm cười một cách thân thiện nhất có thể. Ờ mà cũng chẳng phải cố, cô vốn rất thân thiện à nha!
“Chào bạn, Alice! Rất vui được làm quen với bạn. Về mặt giao tiếp, tim mình đi, mình đã.gặp nhiều người còn tệ hơn anh trai bạn nhiều. Thế nên đừng lo mình sẽ giận.” Eleanor cười thật tươi. May mà cô kịp nuốt cái câu :”Tại đánh phấn hơi quá tay” xuống họng. Cuối cùng cô cũng tìm ra người để chơi cùng rồi. Alice có vẻ thân thiện và dễ gần hơn anh trai của mình nhiều. Đùa chứ cô không định đến đây rồi ngày nào cũng ru rú trong nhà. Cô cần một người bạn kiêm luôn hướng dẫn viên du lịch. Nhờ cô nàng tóc vàng thì cô không dám. Cô có bị ngớ ngẩn cũng không dại dột mà chọc đến cô ta. Xin lỗi nhưng cô không có máu tự ngược. Còn gã bạn đời “hờ” của cô ý à? Loại, loại luôn! Đi cùng với anh ta chắc là cãi nhau nguyên buổi.
“Đi nào! Mình sẽ chỉ cho bồ phòng của bồ! Chúng ta cần phải trang trí lại một chút, sẽ thú vị lắm đây!”
Edward nhìn hai cô gái trưởng thành mà chẳng khác gì hai đứa bé kéo tay nhau, tung tăng đi về phía cầu thang. Cái nụ cười ngu ngốc trên mặt cô ta mọc ở đâu ra đấy? Anh và Alice là hai thái độ một trời một vực, cô ta có cần phải phân biệt đối xử như thế không hả?
Hình như ai đó đã quên sạch thái độ đáng ăn đập vừa rồi của mình. Anh không cho người ta vẻ mặt dễ nhìn mà lại muốn người ta đối xử tốt với anh. Bộ tưởng bở hay nằm mơ giữa ban ngày đó. À quên ma cà rồng không ngủ thì nằm mơ kiểu gì chứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.