Bạn đang đọc Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám – Chương 38: Chuyện kẻ trộm (6)
Tục ngữ nói rất đúng, không bột đố gột nên hồ, ngay cả Lâm Bảo Nhi trù nghệ hạng nhất, tuy nhiên phòng bếp tại Tật Phong trại căn bản là không có không gian để phát huy, thu thập hết nguyên liệu có được thì cũng làm xong ba món mặn một món canh.
Trên bàn ăn—-
“Xùy xụp…”
Mọi người đều vô cùng tập trung vùi đầu vào ăn.
” Lâm đại ca, trù nghệ của ngươi thật tốt” Nguyệt Mỹ Nhạn vừa ăn nhưng vẫn không quên dùng ánh mắt cực nóng liếc nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Vậy sao, cũng bình thường thơi” Lâm Bảo Nhi tiếp tục cúi đầu ăn, đôi mắt nhỏ nóng rực như muốn xuyên thấu làm cho nàng không tiêu hóa nổi.
“Này mà còn bình thường thôi à? Thế khi làm lần hai còn lợi hại tới trình độ nào a?” Đồng chí Nguyệt Bộ Xuân mở cái miệng dính đầy dầu mỡ cùng cơm đang nhai nhồm nhoàm ra hỏi một vấn đề lời vô ích và cực kỳ xứng đôi chỉ số thông minh của hắn.
“Ăn không nói chuyện!” Tật Phong ở một bên trừng mắt hắn, “Ăn!”
“Vâng! Lão đại!” Nguyệt Bộ Xuân cầm lên cái đĩa trước mắt cố sức gặm cạp.
Lâm Bảo Nhi âm thầm thè lưỡi, bộ máy tiêu hóa của người này nhất định rất tốt, ngay cả cái đĩa cũng ăn được sao? ? Thật sự là lợi hại!
Trải qua quá trình giám định có thể đưa ra kết luận là – Nguyệt gia huynh muội hai người không cùng loại với mình.
Ban đêm tại Tật Phong trại đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào. Các huynh đệ từ dưới chân núi trở về mang theo tiền công từng người, hăng hái bừng bừng ngồi vây quanh cùng một chỗ uống rượu bài bạc. Cảnh tượng ấy cũng thật đồ sộ.
Lâm Bảo Nhi ngồi chen chúc ỡ giữa mấy nam nhân lực lưỡng đầy mồ hôi mà cả người khó chịu.
“Làm sao vậy?” Tật Phong ngồi ở cách đó không xa quan tâm nhìn nàng một cái “Nhị đệ ngươi không sao chứ?”
“Ta thấy là hắn đang mặc cảm tự ti rồi”Nguyệt Bộ Xuân ở một bên nhỏ giọng nói thầm.
“Ta van ngươi, nếu muốn cho ta nghe thì nói lớn một chút, còn nếu không muốn ta nghe được thì dứt khoát đừng lên tiếng, ngươi không nói lời nào thì không có ai sẽ cho rằng thành người câm điếc đâu”Lâm Bảo Nhi liếc mắt nhìn hắn ” Coi như là đem ngươi bán, ta đoán rằng còn phải thối lại tiền cho người ta.”
“Ngươi. . .” Nguyệt Bộ Xuân cắn răng, tiểu tử mỏ nhọn lợi hại như thế này thì hắn lần đầu tiên gặp phải.
“Lâm đại ca ngươi thực sự là rất giỏi!” Nguyệt Mỹ Nhạn hướng về bên người Lâm Bảo Nhi nhích lại gần “Trước đây cha ta bình thường hay nói là ta cùng ca ta là hàng lỗ vốn, không nghĩ tới chuyện này ngươi cũng nhìn ra”Nói xong nàng càng tiến gần về Lâm Bảo Nhi.
“Ha ha ngươi thật hài hước”Lâm Bảo Nhi hướng về phía Nguyệt Mỹ Nhạn cười gượng hai tiếng, thừa dịp nàng sơ hở khi mê trai thì nhanh chóng xê dịch thân thể.
“Nhị đệ?” Tật Phong đột nhiên lại gần bên người Lâm Bảo Nhi quan sát “Ngươi choáng váng đầu sao?”
“A? Đúng vậy!” Lâm Bảo Nhi nhân cơ hội giả bộ bất tỉnh, một đầu tựa ở trên vai Tật Phong ” Chóng mặt, ngất xỉu, đại ca, ta xem ta là thiếu máu cơ tim, não cung ứng không đủ, cộng thêm đầu choáng vàng trong lòng sợ hãi.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Trong trại cũng không có lang trung, hay là ta cõng ngươi xuống núi?” Tật Phong trong mắt lo lắng thoạt nhìn cũng không giống như giả vờ.
Thật đúng là một sơn tặc thiện lương.
“Không có việc gì, ta trở về phòng nghỉ ngơi một chút là tốt rồi”Lâm Bảo Nhi “Hữu khí vô lực” trả lời.
“Hảo hảo! Ta đỡ ngươi trở về”Tật Phong đứng dậy đỡ lấy Lâm Bảo Nhi, hai người chậm từ từ hướng về sương phòng trong hậu viện. Ban đêm trong Tật Phong trại ánh lửa lòe lòe. Hầu như cách một khoảng cách thấy một cái đèn lồng, Lâm Bảo Nhi cùng Tật Phong đi với tốc độ con rùa hướng trở về phòng nàng.
“Như vậy đi có phải hay không hơi chậm?” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu có chút bất đắc dĩ nhìn Tật Phong.
“Ngươi bị bệnh mà, ta đi nhanh quá sợ ngươi chịu không nổi”Tật Phong vẻ mặt thiện lương làm cho Lâm Bảo Nhi thật không biết nói thế nào.
“Kỳ thực ta. . .”câu nói của Lâm Bảo Nhi ngưng lại “Đại ca người bề ngoài nhìn rất thô kệch phóng khoáng, không nghĩ tới lại săn sóc cẩn thận tỉ mỉ như thế nha, Mai Trúc của ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
“Nàng. . .”
Ánh trăng màu trắng bạc chảy xuôi trên mặt Tật Phong, mang theo thản nhiên thần bí “Nếu như ta có khả năng kiếm được càng nhiều tiền thì nàng sẽ hài lòng hơn.”
Tiền? Lâm Bảo Nhi tâm trạng sáng tỏ, trách không được hắn muốn làm sơn tặc, nghĩ đến nhất định là bị ái tình bức lên Lương Sơn.
Này nam nhân. . . Ai, đáng tiếc nha.