Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám

Chương 39: Âm mưu của Lục Thiên Diệc (1)


Bạn đang đọc Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám – Chương 39: Âm mưu của Lục Thiên Diệc (1)


“Đi, không đi, đi, không đi. . .”
Ngọn đèn trong phòng đã sắp cháy hết, ánh lửa mờ nhạt lúc sáng lúc tối.
Lâm Bảo Nhi tay chống thân thể tựa ở cạnh bàn, hai mắt vô thần nhìn đóa hoa trong tay, vừa nói vừa bứt cánh hoa.
Đến nơi đây đã được ba ngày rồi, ngày hôm qua Tật Phong đã thu được tiền của Chu Bách Vạn, đương nhiên tiền của phu nhân hắn cũng lấy được rồi.
Hiện tại trong sơn trại náo nhiệt, mọi người cũng không thèm đi làm thêm việc khác nữa, quả thật là tiền tài khiến người ta lười biếng.
Lâm Bảo Nhi đem hoa tươi bị nàng ngược đãi đến tàn tạ tiện tay ném xuống đất (tg: ko giữ vệ sinh, phạt tiền) người ở đây tuy rằng thô lỗ dã man, IQ dưới 0, trình độ giáo dục có hạn… ừm, ngoại trừ những điều này….. thì cũng không có ưu điểm gì.
Lâm Bảo Nhi ngẫm lại liệt kê của mình mà bật cười, cũng còn hơn hoàng cung, mối quan hệ của người ở đây thực sự rất đơn giản, nhưng mà… nàng không hề thuộc về nơi này, không phải sao?
Lâm Bảo Nhi từ ghế đứng lên đi từng bước vòng quanh phòng, phải rời đi thì cũng muốn đi chào hỏi Tật Phong một tiếng nhưng … cái tên si tình không cứu chữa được kia sáng sớm đã xuống núi đi tìm mối tình đầu Tình Nhi, không biết lúc nào mới trở về.
Xem ra nhanh nhất cũng phải đợi tới sáng ngày mai, nàng đã mất tích được vài ngày rồi, tiểu hoàng đế kia nhất định là rất giận dữ rồi, như thế trở lại không biết có bị chém đầu không nhỉ?
Nghĩ tới đây Lâm Bảo Nhi tự nhiên rùng mình một cái, A di đà phật, cầu trời phật phù hộ cho thí chủ Lục Thiên Diệc là người có tâm địa thiện lương. Còn không thì.. Răng rắc răng rắc!

“Thùng thùng!”
Tiếng đập cửa rất nhỏ đích vang lên.
“Ai vậy?” Lâm Bảo Nhi nhìn chằm chằm cánh cửa, sẽ không phải là người đó chứ?
“Lâm đại ca, là ta!”
Ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm của Nguyệt Mỹ Nhạn đã trải qua chỉnh sửa đặc biệt ngọt đến phát ớn.
Quả nhiên! Lâm Bảo Nhi lập tức nhảy lên trên giường, ôm lấy cái mền.
“Mỹ nhạn, ta đã ngủ rồi, ngươi nhảy có chuyện gì thì ngày mai nói đi.
“Sớm như vậy đã ngủ rồi sao? Người ta cố ý đem cho ngươi nước ấm để tắm, còn tưởng rằng….”
Nước tắm? Nhắc đến tắm thì Lâm Bảo Nhi lập tức phản xạ có điều kiện cảm thấy cả người ngứa ngáy. Nàng đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay vẫn ở cùng một chỗ với Tật Phong, căn bản cũng không có lúc nào được tự do, nàng nàng đã ba ngày không tắm rồi! Trời ạ! Chuyện này thật sự là quá nghiêm trọng rồi (Linh: 3 ngày ko tắm, hôi quá, dơ quá~.~)
“Ngươi đem nước đặt trước cửa đi” Lâm Bảo Nhi hướng về phía cửa lớn tiếng hô một câu, “Ta có thể sẽ cần dùng tới.”
“Vâng” Nguyệt Mỹ Nhạn ngoài cửa nghe lời đem thùng tắm đựng nước đặt trên mặt đất “Vậy ngươi phải nhớ dùng cho tốt, nước lạnh nhanh lắm.”
“Đã biết! Cảm ơn nhiều”.
Lâm Bảo Nhi từ trên giường xoay người xuống đất, nghiêng thân thể nghe ngóng tới khi xác định không ai ở ngoài cửa thì mới lặng lẽ tới cửa mở ra.
Một cái thùng tắm gỗ đầy nước siêu lớn ở ngay cửa ra vào, trong đêm đen vẫn bốc lên hơi nước rõ ràng.
Cái này… thể tích hình như có chút hơi khoa trương? Nàng thực sự không thể tưởng tượng được làm thế nào mà Nguyệt Mỹ Nhạn có thể đem cái thùng nước này tới. Nguyệt gia quả nhiên không giống người thường.
“Ba!” Ngay lúc Lâm Bảo Nhi đang ủ rũ tìm cách khiêng thùng tắm vào thì thình lình phía sau có người nhẹ nhàng vỗ vai nàng một cái.
“Ai nha má ơi!” Lâm Bảo Nhi bị dọa giật mình la lớn lên.
“Ngươi đứng sau ta làm cái gì vậy hả? Không đi cũng không….”

Câu nói kế tiếp còn chưa kịp ra khỏi miệng, nàng xoay lại sững sờ nhìn người trước mắt – hắn một thân bạch y như tuyết, trong đêm tối đen kịt.
“Vậy ngươi tưởng ai?” Tư Đồ Lăng An trên mặt mang theo vẻ mỉm cười không thay đổi nhìn nàng.
“Không nên hỏi lại. Tư Đồ Lăng An, trực tiếp trả lời vấn đề của ta đi, ngươi sao lại ở chỗ này? Lâm Bảo Nhi nghiêm trang nhìn, kinh thành đại thần có thể tùy ý rời kinh sao?
“Ta? Hiển nhiên là cũng giống như ngươi thôi, nghĩ tới đây vào rừng làm cướp thành khấu! Đầu năm nay, giá hàng tăng cao chỉ mỗi bổng lộc không đủ dùng, ta chỉ là chim khôn chọn cây mà làm tổ thôi.
“Ngươi lắm trò”Lâm Bảo Nhi nhìn hắn khinh bỉ, “Nguoi mà giống chim khôn sao? Ta xem ngươi chính là một con côn trùng có hại.”
Tư Đồ Lăng An nhìn Lâm Bảo Nhi thần bí cười cười “Côn trùng có hại là ta thế nhưng đi tới chỗ này cứu ngươi, không nghĩ tới thái độ của ngươi lại có thể… Ai, thật sự là khiến người nghe thương tâm rơi lệ, ta là đương sự thì càng thêm cực kỳ bi thương.”
Nhìn Tư Đồ Lăng An bộ dạng vô cùng đau đớn như kiểu biết vậy chẳng làm, Lâm Bảo Nhi nhịn không được cười cười “Ngươi tới cứu ta? Ngươi thế nào biết ta ở chỗ này? Mau kể sự thật đi!”
Nàng cũng không tin tưởng người này từ nghìn dặm xa xôi chạy tới cứu mình, hắn không thể biết trước mà kinh thành đến nơi đây rất xa.
“Quá trình không trọng yếu, ngươi chỉ cần biết rằng ta tới cứu ngươi là tốt rồi!”
Tư Đồ Lăng An con mắt dưới ánh trăng lóe ra sự u ám “Ngươi không nên hỏi nhiều như vậy, một câu thôi, đi hay không đi?”
“Đi!”
Lâm Bảo Nhi nhanh chóng trả lời, nàng đang lo nên rời khỏi rời khỏi thế nào, thì trên trời rớt xuống một cái bánh nhân đậu. Ông trời thật sự là bạn tốt mà. Hai chữ —— chú ý!
“Vậy đi thôi!”

Tư Đồ Lăng An vươn tay đem Lâm Bảo Nhi ôm vào lòng, nhảy lên một cái, thân thể bay vút lên cao. Thân ảnh hai người trong bóng đêm bay nhanh.
Gió lạnh “Sưu sưu” thổi qua tai Lâm Bảo Nhi, nàng bỗng nhiên nghĩ đến hai câu hát —
“Đao là cái gì dạng đao? Tơ vàng đại hoàn đao. Người là cái gì dạng người? Võ nghệ cao cường người.” (Linh: ta để nguyên như convert vì thấy vậy hay hơn)
Không nghĩ tới chính mình cũng có ngày được thử cảm giác “Võ nghệ cao cường”, thật sự là khiến người hưng phấn không ngớt chỉ là… Lâm Bảo Nhi gian nan chuyển động thân thể, Tư Đồ Lăng An đại sắc lang lại dám thừa dịp chiếm tiện nghi của nàng, móng vuốt sói dài nhỏ kia đem nàng ôm gắt gao làm cho hô hấp của nàng trở nên khó khăn.
“Ngươi. . . Tưởng mưu sát a?” Lâm Bảo Nhi có chút khó khăn phun ra một câu nói.
Tốc độ Tư Đồ Lăng An dần dần chậm lại, tay ôm Lâm Bảo Nhi cũng hơi buông lỏng ra một chút “Ta không phải cố ý không phải cố ý ôm chặt như vậy”Tư Đồ Lăng An nghiêm trang nói với nàng “Vừa rồi chúng ta còn đang trong phạm vi Tật Phong trại, ta phải cẩn thận một chút, những người đó không đơn giản như vậy như ngươi tưởng tượng đâu.”
“Vâng! Bọn họ rất phức tạp, ngươi mới đơn giản”Lâm Bảo Nhi bĩu môi coi thường “Ngươi nói hiện tại đã an toàn, vậy ngươi còn không thả ta xuống mau?”
“Ừm” Tư Đồ Lăng An bỗng dưng buông lỏng tay ra.
“Phanh!”
Lâm Bảo Nhi té xuống rất mạnh, cùng mặt đất thân mật thân mật tiếp xúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.