Bạn đang đọc Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám – Chương 37: Chuyện kẻ trộm (5)
Rau cải lộn xộn ở dưới đất, bên trong có mùi khó chịu, dao phay rỉ sét cùng với cái xẻng để loạn trên mặt bàn….
Lâm Bảo Nhi nhíu chặt lông mày, trong sơn trại này nhất định là một nữ nhân cũng không có, ừm, nhất định là vậy. Nếu không thì phòng bếp thế nào lại biến thành thế này?
“Này, Gọi ngươi đấy.”
Đang lúc Lâm Bảo Nhi suy nghĩ sự tình thì đằng sau bỗng nhiên truyền tới âm thanh của một nữ tử ngang ngược.
Ôi chao! Lâm Bảo Nhi giật mình, ở đây… Thực sự có nữ nhân?
Nàng hiếu kỳ quay đầu, lúc nhìn rõ ràng tướng mạo của người trước mắt thì Lâm Bảo Nhi thật sự không còn gì để nói, những kẻ trộm này quả nhiên là nhiều nhân tài.
Vị này thân hình cao lớn, một đầu tóc khô vàng như rơm rạ, trên khuôn mặt vàng vọt dài ngoằng thêm một đôi mắt xếch rất đặc sắc, mũi thật to không nhìn thấy sóng mũi, miệng nhỏ xíu, cười lên thì lộ ra hàm răng thưa thớt, trong kẽ răng còn xen kẽ vài miếng rau xanh xanh, vị này chắc là vừa ăn rau hẹ xào trứng gà…..
“Hỏi ngươi sao không nói? Tiểu tử ngươi…” Nhân vật ấy từ trên xuống dưới quan sát Lâm Bảo Nhi như quốc bảo thì cặp mắt xếch kia lập tức biến thành hai trái tim to như trái đào “Mỹ nam tử! khụ khụ”Nàng cố ý thanh thanh giọng nói “Vị công tử này, xin hỏi ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Vừa nói chuyện nàng còn không quên bày ra một bộ dạng xấu hổ.
“Ta….. Cái này….. Ta làm sao lại ở chỗ này đây? Ta cũng đang bực mình lắm, ta đi nhầm chỗ!” Lâm Bảo Nhi lui ra phía sau vài bước thì đụng vào bếp nấu phía sau, nàng bất đắc dĩ nhìn phía trước một chút, cánh cửa ngay đối diện thế nhưng….. Đại tỷ trước cửa hình như sẽ không dễ dàng để mình đi ra ngoài.
“A, đúng rồi, ta còn chưa có tự giới thiệu, ta là Nguyệt Mỹ Nhạn, Nguyệt trong ánh trăng xinh đẹp, Mỹ trong xinh đẹp như tiên còn Nhạn chính là trong chim sa cá lặn, không biết công tử xưng hô thế nào?” Nguyệt Mỹ Nhạn vẻ mặt mê trai nhìn Lâm Bảo Nhi, tay trái nâng má bày ra tạo hình của thiếu nữ mười tám xuân tâm động.
“Ta? Ta họ Lâm”Lâm Bảo Nhi nhìn cười cười “Xin hỏi xinh đẹp thiên tiên chim sa cá lặn…. Nguyệt Mỹ Nhạn tiểu thư, nơi này là phòng bếp Tật Phong trại sao?”
“Chán ghét! Tuy rằng ngươi nói đều là sự thật nhưng…. Ngươi như thế lộ liễu khen người ta, ái mộ người ta, người ta sẽ rất xấu hổ” Nguyệt Mỹ Nhạn nhăn nhó cúi đầu chà chà chân.
Trời xanh a, đất lớn a! Cửa nhà vị thần tiên nào không khóa chặt vậy? Thú cưng của ngươi đã chạy tới đây nè, nhanh tới bắt nó đi mau.
Lâm Bảo Nhi thật sự là không có gì để nói nữa.
“Há, trò chuyện thật vui vẻ nha”Tiểu Tam Nhi đắc ý bước tới, cợt nhả nhìn ta cùng Nguyệt Mỹ Nhạn.
“Ca”Nguyệt Mỹ Nhạn thấy hắn thì túm lấy cánh tay hắn vung vẩy “Trại chúng ta có người mới tới sao ca không nói cho người ta biết chứ? Chán ghét.”
“Không phải vừa gặp được sao? Tiểu Tam Nhi hướng về phía Lâm Bảo Nhi cười cười “Đây là muội muội của ta.”
“Muội muội ngươi?” Lâm Bảo Nhi nhìn hai người trước mắt “Tiểu Tam Nhi, ngươi cũng họ Nguyệt? Ta còn tưởng ngươi họ Tam”Lâm Bảo Nhi cố ý lớn tiếng nói.
“Xem ra chúng ta phải một lần nữa nhận thức một chút”Tiểu Tam Nhi tiêu sái quăng mái tóc dài một tháng không gội mang theo mùi chua ra phía sau “Tại hạ là Nguyệt Bộ Vân”
“Nhạc Bất Quần*” Lâm Bảo Nhi che miệng cười cười “Tiểu Tam Nhi, không, là Nguyệt Bộ huynh đệ, tên của ngươi thực sự là nghe rất tốt, rất rất tốt”
“Quá khen, quá khen! Cũng bất quá chính là so với tên của ngươi êm tai hơn một chút, một chút thôi. Đại ca của ta còn đang chờ cơm nước Lâm huynh đệ làm đây, không biết còn phải chờ bao lâu?”
“Cái này….” Lâm Bảo Nhi nhìn một chút tình huống trong phòng bếp “Sợ rằng phải lâu một chút vì điều kiện có hạn, ta cũng chỉ có thể làm hết sức.”
“Hảo, mau chóng a! Mỹ Nhạn không nên quấy rối người ta, ra đây ca có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Thế nhưng..” Nguyệt Mỹ Nhạn trăm ngàn không muốn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lâm Bảo Nhi “Lâm đại ca, ngươi chờ ta, ta lập tức sẽ trở lại!”
“Ơ ừ”Lâm Bảo Nhi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói khẽ ” Tốt nhất là vĩnh viễn cũng không quay lại.”