Đọc truyện Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 3 – Chương 27(2)
“…”
Diệp Anh lạnh lùng nhìn cô.
“Ha ha ha , ” Sâm Minh Mỹ kích động cười, “Nói tiếp đi! Cô nói tiếp đi! Cô không phải mới vừa rồi còn nói lời dí dỏm sao? Cô như thế nào có nghĩ tới nhà cô phá sản , cô cùng mẹ cô bị đuổi ra ngoài, mẹ cô mang theo cô, quỳ lạy trước mặt cha tôi, mẹ cô cầu xin cha tôi thu lưu bà ta, cha tôi một cước đem bà ta đá văng ra, bà ta ôm chặt chân cha tôi, khóc lóc cầu xin nói bà yêu cha tôi , không thể sống thiếu cha tôi, bà nguyện ý vì cha tôi mà làm trâu làm ngựa…”
“Cô câm miệng!”
Mảng tối chuyện cũ bao trùm lấy Diệp Anh, một màn kia sớm đã bị cô xóa bỏ, cô không thể nghĩ tiếp nữa, cô không được phép nghĩ tiếp! Cha tự tử, mẹ không những không hứng thú với việc điều tra nguyên nhân tử vong của cha, mà cũng không quan tâm vì cớ gì công ty đột nhiên phá sản, chỉ một lòng muốn đến bên Sâm Lạc Lãng. Mẹ đối Sâm Lạc Lãng lưu luyến si mê, cô mỗi lần đối mẹ đấu tranh, đổi lấy đều là mẹ ra sức đánh.
“Dạ Anh!”
“Cô là Dạ Anh!”
Roi vung lên, một roi lại một roi, đem cô lúc nhỏ đánh đến mình đầy thương tích, mẹ điên cuồng vặn vẹo gương mặt tràn ngập hận ý: “Mày vừa ra đời, mệnh lý đại sư liền nói, mày sinh ra chính là mang đến vận rủi đáng sợ nhất! Cha mày chết là bởi vì mày! Phá sản là bởi vì mày! Lạc Lãng không yêu ta, cũng là bởi vì mày! Chính mày hủy diệt hết tất cả! Nên là mày đi chết đi! Đi chết đi!”
“Ha ha ha !” Tham lam thưởng thức Diệp Anh giờ phút này biến sắc, Sâm Minh Mỹ thấp giọng nói, “Cô cũng cảm thấy ghê tởm đúng không, tiện thể nói cho cô biết , mỗi khi tôi nhìn đến mẹ cô như thế nào lại chẳng biết xấu hổ câu dẫn cha tôi, tôi liền cảm thấy ghê tởm, ác tâm tưởng phun!”
“Mẹ cô là một kẻ điên, cô biết không , tôi không phải kẻ điên, mẹ cô mới là người điên, ” nhìn sang hai bên, Sâm Minh Mỹ đảo mắt nói, “Cô biết vì cái gì mẹ cô suốt ngày đánh cô không? Bởi vì, tôi nói với mẹ cô, tôi chán ghét cô, bà đánh đập cô, tôi liền rất vui vẻ! Cho nên bà vì lấy lòng tôi, liền suốt ngày đánh cô, lấy roi đánh cô, đem cô đánh đến sống dở chết dở, tôi ở bên cạnh nhìn liền rất vui vẻ!”
“Diệp Anh? Dạ Anh? Ha ha ha , tôi thật ngu ngốc, tôi đã sớm nên nghĩ tới, lúc ấy mẹ cô cả ngày luôn miệng dùng để nguyền rủa cô , không phải là hai chữ này sao? Ha ha ha , vốn dĩ chính là tiểu công chúa Mạc gia, lại bị mẹ cô mỗi ngày ba bữa hướng chỗ nguy hiểm mà đánh, tôi thật là rất vui vẻ !”
Diệp Anh cả người lạnh lẽo.
Cô nhắm chặt mắt, không, không phải . Cô tự nhủ, đây chẳng qua là mẹ cô vì bên dưới kích thích tinh thần bắt đầu thất thường, những roi đó những mắng đó đều không phải từ ý mẹ. Mẹ làm cô bị thương, sau khi thanh tỉnh mẹ hối hận, sẽ ôm cô khóc, hai tay run run vì cô bôi thuốc.
Không.
Cô không cần nghe điều đó!
Cô không hận mẹ…
Mẹ chỉ là ngã bệnh, mẹ chỉ là một bệnh nhân!
Sâm Minh Mỹ cười gằn, nói tiếp: “Cô hận tôi nhất, không phải là tại tôi bỏ thuốc ngủ trong nước của cô, đem cô đưa lên giường cha tôi, đúng hay không? Ha ha ha , nhưng cô không biết là, đêm đó, cô ở bên trong liều mạng kêu khóc cầu cứu, mẹ của cô liền đứng ngoài cửa phòng ngủ! Cửa mở hé, mẹ cô liền đứng tại chỗ đó nhìn nghe, lúc đó trên mặt mẹ cô biểu tình khá đặc sắc, có muốn tôi miêu tả cho cô nghe…”
Ba —! Diệp Anh để lại một tát trên mặt Sâm Minh Mỹ!
Sâm Minh Mỹ bị đánh đến ngây ngốc, cô há miệng trố mắt trừng Diệp Anh, vài giây sau cô giống như điên cuồng thét lên muốn hướng Diệp Anh nhào đến: “Cô đánh tôi? Cô dám đánh tôi? !”
Nhưng bộ đồ trói buộc cùng dây thừng cao su khiến cho cô chỉ có thể cuồng loạn ở trên giường bệnh, hoàn toàn không cách nào đối Diệp Anh tạo ra bất cứ uy hiếp gì. Động tĩnh này khiến cho Tạ Thanh lập tức mở cửa phòng bệnh xem xét một lượt, sau đó lại đem cửa phòng đóng lại.
“Cô có muốn thử lại thử một lần xem tôi dám hay không?”
Diệp Anh lạnh giọng nói, bàn tay tuy nóng bỏng, đáy lòng lại là băng lãnh thấu xương. Những đó làm người ta buồn nôn dơ bẩn, cô cho rằng có thể cùng với thời gian trôi qua dần dần phai nhạt, lại phát hiện như ngàn vạn giòi bọ bám vào xương cốt, chưa bao giờ vùng thoát khỏi, vẫn tại chỗ đó, tận xương thịt hung hăng cắn cô.
Sâm Minh Mỹ vặn vẹo khuôn mặt một chút.
Máu tươi từ khóe miệng chảy ra, cô tặng cho Diệp Anh một cái cười lạnh: “Cho nên, cô quả nhiên là trăm phương ngàn kế . Cô thay tên đổi họ, từ ban đầu, cô xuất hiện ở trước mặt tôi, chính là vì trả thù tôi, đúng không? ! Cho nên, cô là cố ý cướp đi Việt Tuyên, lại cố ý cướp đi Việt Xán, cố ý cướp đi nhãn hiệu thời trang cao cấp của tôi, cướp đi lễ trao giải nổi bật Lawrence của tôi, cướp đi quán quân cuộc thi thời trang cao cấp Châu Á!
“Đây hết thảy đều là cô cố ý hãm hại tôi! Ha ha ha , khó trách bản thiết kế của cô liền dễ dàng bị trộm như vậy, cô là cố ý đặt trong ngăn kéo chờ người ta đến trộm, đúng không? ! Nếu như tôi không đến trộm, liền sẽ không đi sao chép cô, nếu như tôi không chép cô, như vậy liền tính cô so với tôi, lấy được quán quân, tôi cũng như cũ có thể làm nhà thiết kế, không đến mức bị cuốn vào gièm pha sao chép mất thanh danh!”
5181%+=