Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Tập 3

Chương 26(1)


Đọc truyện Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 3 – Chương 26(1)


Ngay lúc giới truyền thông sôi nổi đồn đoán, vụ án của Sâm Minh Mỹ liệu có vì tình trạng tinh thần của Sâm Minh Mỹ mà miễn trách nhiệm hình sự hay không, thì trên mạng đột nhiên xuất hiện một đoạn video kinh động hồn người!
Trên đoạn video ấy…
“Cô không nên tham dự cuộc thi! Nếu cô không tham dự, không thiết kế ra loạt liền thân đáng ghét kia thì đã không xảy ra chuyện gì!” Sâm Minh Mỹ hét lên.
“Tracy ngay từ đầu cũng là cô trăm phương nghìn kế đặt bên cạnh tôi, đúng không?” Diệp Anh lạnh lùng nhìn Sâm Minh Mỹ: “Cô bảo cô ấy giám sát nhất cử nhất động của tôi, sau đó vào thời khắc mấu chốt trộm thiết kế của tôi, nhưng lại đi nói là tôi sao chép cô, như vậy chẳng lẽ không phải là cô đã hãm hại tôi, mà là tôi hãm hại cô sao?”
“Đồ phản bội Tracy!” Sâm Minh Mỹ ôm đầu hét lên: “Miệng thì nói muốn báo đáp tôi, kết quả không kiên định được bao lâu đã bỏ trốn, nếu cô ta khăng khăng cô đã trộm thiết kế của tôi thì cô đã không dễ dàng trở mình như vậy!”
…. ….
Bang…
Sâm Minh Mỹ tức giận, hung hăng tát Diệp Anh.
…. ….
“Đồ tiện nhân! Đêm nay cô diễn tập đúng không? Tôi đã phái người đi cướp trang phục của cô! Hiện giờ toàn bộ tác phẩm dự thi cô vất vả làm ra đều đã là của tôi! Toàn bộ đã là của tôi! Ha ha ha ha!”
… …
Oán hận tiến gần Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ mở to mắt: “Tôi sẽ giết cô, giúp cô để lại một bức thư, nội dung bên trong là vì cô sao chép tôi, trong lòng áy náy bất an, hơn nữa vì cuộc thi đêm chung kết không hề có linh cảm sáng tạo, đêm ngày đau khổ, không chịu nổi những áp lực này, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn: chết! Lấy cái chết nhận tội với tôi! Lấy cái chết để xin tôi tha thứ…”
“Chỉ cần cô chết rồi, tất cả mọi thứ của cô, toàn bộ đều là của tôi! Chức quán quân là của tôi! Những thiết kế loạt liền thân xấu xí cô để lại, tôi thích dùng bao lâu thì dùng! Việt Xán vẫn tiếp tục yêu tôi! Việt Tuyên cũng sẽ yêu tôi! Tạ thị cũng là của tôi! Tất cả mọi thứ đều là của tôi! Hết thảy mọi thứ đều là của tôi…”
…. ….
“Tôi muốn để một mồi lửa thiêu đốt nơi này! Tôi muốn MK của cô biến thành tro bụi, chôn vùi cùng cô!”
…. ….
“Ha ha ha,” Trong làn khói dày đặc, hai mắt Sâm Minh Mỹ ánh lên sự điên cuồng, ngón tay nâng cằm Diệp Anh, thưởng thức dấu tay trên mặt cô, phì phò nói: “Một lúc nữa, cô sẽ bị ngất vì làn khói đặc này, đến lúc đó, tôi sẽ cởi bỏ dây thừng cho cô, để ngọn lửa từng tấc cắn nuốt khuôn mặt cô, ngón tay cô, thân thể cô. Chờ cô biến thành khói bụi, tôi xem cô còn lấy cái gì để đi dụ dỗ đàn ông, lấy cái gì để thiết kế thời trang, lấy cái gì để đối đầu với tôi!”Đoạn video này nghe nói do một viên cảnh sát trong cục cảnh sát không cẩn thận truyền ra ngoài. Hành động điên cuồng và ác độc như vậy của Sâm Minh Mỹ khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng lặng người, vô cùng sợ hãi! Tuy những tin tức trước đó đã sớm nói rõ chuyện Sâm Minh Mỹ phóng hỏa giết người, nhưng nghe thấy và tận mắt chứng kiến lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nội dung của đoạn video ấy nhanh chóng lan truyền trên mạng, khơi dậy làn sóng chưa từng có của toàn dân đòi trừng phạt Sâm Minh Mỹ!

Đã đến mức như thế này thì còn có thể do thần kinh không bình thường sao? Rõ ràng logic rất chặt chẽ! Ở đâu mà nói tinh thần chịu đả kích, nhất thời xúc động? Rõ ràng đây là âm mưu, có ý đồ toan tính!
Mưu đồ giết người rõ ràng như thế, sao có thể dùng lý do “thần kinh không bình thường” để thoải mái trốn tránh sự nghiêm trị của pháp luật? Nếu đối với hành vi độc ác đều không nghiêm trị, vậy pháp luật còn để làm gì?
Đối với đoạn clip này và những lời lên án dữ dội của dư luận, Sâm Lạc Lãng vừa yêu cầu giới truyền thông xóa bỏ đoạn clip, vừa giải thích rằng đoạn ghi hình này hoàn toàn chứng minh Sâm Minh Mỹ khi đó tinh thần không bình thường. Mấy vị chuyên gia tâm thần cũng viết bài trên weibo, đưa ra mấy hình ảnh về đôi môi Sâm Minh Mỹ run rẩy, đồng tử mắt co giãn, tiến hành phân tích tường tận, chứng minh Sâm Minh Mỹ lúc ấy quả thực không có đủ hành vi năng lực tỉnh táo.
Công chúng lại rơi vào nghi hoặc.
Thậm chí có vài chuyên gia thần kinh còn ở trên weibo đưa ra phân tích, chỉ ra Diệp Anh trong đoạn clip quá mức trấn tĩnh, từ toàn bộ thái độ của cô cho thấy biểu hiện hoàn toàn không giống với người bình thường rời vào nguy hiểm. Sau đó, mấy vị chuyên gia này đều không hẹn mà cùng đưa ra một kết luận kinh ngạc: Có lẽ người có mưu đồ tính toán không phải là Sâm Minh Mỹ, mà là Diệp Anh!
Có lẽ Diệp Anh đã sớm bố trí cạm bẫy này cho Sâm Minh Mỹ.
Dư luận dậy sóng.
Những bình luận weibo này được điên cuồng trích dẫn lại, trong nháy mắt những bình luận học thuật, phi học thuật ngập tràn, hình tượng nữ thần cao lãnh của Diệp Anh trong nháy mắt sụp đổ.
*****
Dưới bầu trời sao.
Quán rượu bên bờ biển.
“Thật quá đáng!”
Phan Đình Đình cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường, thì ra dư luận lại dễ dàng bị thao túng như thế sao? Mấy lời trên weibo của mấy vị chuyên gia thần kinh kia đã khiến đen trắng đảo điên, Sâm Minh Mỹ từ kẻ phóng hỏa giết người trở thành kẻ bị hại, còn Diệp Anh trở thành người phụ nữ xấu xa tâm cơ thâm trầm.
“Quả nhiên là công ty quan hệ ngoại giao đứng đầu trong nước…”
Phan Đình Đình cũng không thể không khâm phục, tiền nào của nấy, không hổ là công ty ngoại giao có tiếng nhất trong nước.
Bây giờ ngay cả cô cũng không thể không cân nhắc đánh giá.
Lúc ban đầu nhìn thấy đoạn clip kia, cô cho rằng Diệp Anh hoặc Việt Xán đã truyền ra ngoài, nhưng tình thế chuyển biến lúc sau khiến cô bắt đầu hoài nghi bên phía Sâm Lạc Lãng không biết bằng cách nào đã để lộ đoạn clip, sau đó dùng đoạn clip này bắt đầu công kích Diệp Anh. Bọn họ đã sớm có mưu tính.
Bầu trời đầy sao, trong đêm đen, tiếng sóng vỗ bờ từng đợt, đôi mắt Khổng Diễn Đình bỗng nhiên vừa ẩn chứa ý cười, vừa tràn đầy mờ ám nhìn về phía Phan Đình Đình.

“Cô cảm thấy có phải Diệp Anh đã sớm có mưu tính rồi không?”
“Đương nhiên không phải!”
Giọng nói vẫn chưa hạ thấp, Phan Đình Đình đã thấy do dự, nâng ly rượu lên suy nghĩ. Lẽ ra cô không nên hoài nghi Diệp Anh, nhưng cô với Diệp Anh đã quen biết thời gian dài như vậy, nếu nói Diệp Anh giống một bông hoa trắng ngây ngốc như Sâm Minh Mỹ là điều quá không thỏa đáng.
“Anh thấy…”
Phan Đình Đình mê man nhìn Khổng Diễn Đình.
“Tôi không có ý kiến gì cả.” Khổng Diễn Đình cười như gió xuân Giang Nam tháng ba: “Chỉ là tôi thấy có lẽ lần này, nữ thần của tôi đã thực sự gặp phải đối thủ rồi.”
*****
Như Khổng Diễn Đình dự đoán, tình thế phát triển rất nhanh, bên tư pháp đã mời một vị chuyên gia thần kinh đến tiến hành chẩn đoán chính xác trạng thái tinh thần của Sâm Minh Mỹ. Một tuần sau, vị chuyên gia thần kinh ấy tuyên bố Sâm Minh Mỹ quả thực có bệnh về thần kinh khá nghiêm trọng, không có năng lực chịu trách nhiệm hình sự.
Vài ngày sau, Sâm Minh Mỹ được chuyển từ cục cảnh sát sang bệnh viện tâm thần.
Phản ứng của công chúng khá đa dạng.
Có người nói phải tin tưởng vào phán đoán y khoa của sở tư pháp; có người nói, trong giám định y khoa, chuyện giở trò dối trá là điều quá dễ dàng; có người nói, hay là đợi sau khi vụ án của Sâm Minh
Mỹ chính thức thẩm tra thì hãy thảo luận, có lẽ Sâm Minh Mỹ căn bản chính là người bị hại, và Diệp Anh có thể không phải vô tội đáng thương như thế.
Một ngày sau khi Sâm Minh Mỹ được đưa vào viện tâm thần, Diệp Anh nhận được một cuộc điện thoại.
“Cô Diệp, xin chào!”
Vừa nhận điện thoại, nhân vật chủ chốt của đoàn đội quan hệ kia – cô Lệ Từ đã thân thiết chào hỏi, nói với Diệp Anh là muốn đại diện cho Sâm Lạc Lãng biểu đạt thiện ý với Diệp Anh. Ngài Sâm Lạc Lãng hoàn toàn không có ý gây ra bất kỳ thương tổn nào với cô Diệp Anh. Ngài Sâm Lạc Lãng nguyện ý bồi thường tất cả những tổn thất của cô Diệp Anh, cũng tình nguyện có những động thái tích cực đáp trả những chê trách hiện tại của dư luận với cô Diệp Anh, bảo vệ hình tượng tốt đẹp của cô Diệp Anh trong mắt công chúng.
Nghe xong những lời này, Diệp Anh nhàn nhạt cười, nói:
“Vậy điều ông ta muốn là gì?”

Trong điện thoại, Lệ Từ lập tức nói:
“Cô Diệp Anh, cô hiểu lầm rồi, ngài Sâm Lạc Lãng không hề cầu xin gì cả. Ngài ấy chỉ hi vọng nhỏ nhoi nếu cô có thời gian, có thể tới thăm hỏi cô Sâm Minh Mỹ một chút không. Mỗi lần thần trí thanh tỉnh, cô Sâm Minh Mỹ đều vì chuyện từng thương tổn cô mà thấy áy náy trong lòng, hi vọng có cơ hội gặp cô xin lỗi.”
Diệp Anh mỉm cười.
Không suy nghĩ quá lâu, cô mỉm cười nói:
“Được. Tôi cũng rất nguyện ý gặp mặt đón nhận lời xin lỗi của cô Sâm.”
****
Sáng nay, Diệp Anh lần đầu tiên bước vào bệnh viện tâm thần.
Để tránh đám phóng viên, cô vào bệnh viện từ phía cửa sau. Không giống như vẻ âm trầm đáng sợ hay xuất hiện trong phim ảnh, bệnh viện tâm thần trước mặt lại nhìn khá hiền hòa. Hậu viện ngập tràn ánh mặt trời và màu xanh, một số bệnh nhân đang tản bộ, mấy người bệnh đang ngồi trong góc, ngoại trừ ánh mắt thất thần, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dị thường nào.
Luật sư cảm kích nói:
“Cô Diệp, hôm nay thật sự khiến cô vất vả rồi. Từ khi cô Sâm nằm viện, mỗi ngày đều vô cùng hi vọng có thể gặp cô. Hơn nữa chúng tôi cũng mong sau khi chứng kiến tình trạng của cô Sâm, cô có thể bác bỏ một số tin không chính xác về tình trạng tinh thần của cô Sâm.” Mấy ngày nay, tin tức Sâm Minh Mỹ lấy cớ “thần kinh không ổn định” để trốn tránh trách nhiệm pháp luật lại dần dần nổi lên.
Diệp Anh cười nhạt không nói.
Đi cùng nhân viên bệnh viện, bệnh nhân và Tạ Thanh, Diệp Anh tiến vào bệnh viện tâm thần, tận mắt nhìn thấy những bệnh nhân mang vẻ mặt ngây ngốc đi qua đi lại, các bác sĩ và y tá tất bật công việc.
“Những bệnh nhân này bệnh tình đã khá ổn định, không có khuynh hướng bạo lực, chúng tôi sẽ cho họ không gian hoạt động nhiều hơn một chút, hi vọng bọn họ có thể sớm hồi phục.” Theo ánh nhìn của Diệp anh, nhân viên bệnh viện giải thích: “Còn những người bệnh có khả năng gây nguy hiểm, chúng tôi quản lý rất nghiêm khắc, phòng ngừa phát sinh tình huống ngoài ý muốn.”
Đến khu bệnh nặng, không khí nhất thời trở nên khác lạ.
Cửa ra vào có bảo vệ, cửa từng phòng đều được khóa chặt, thỉnh thoảng vài tiếng gào thét chói tai vọng tới. Hành lang âm u, không khí đẫm mùi ẩm mốc, tanh hôi. Nhân viên đi cùng trao đổi vài câu với bác sĩ, ý bảo bảo vệ mở cửa phòng bệnh 403.
“Hôm nay tình trạng cô Sâm khá ổn định, sáng sớm đã tiêm thuốc an thần, vừa nãy thần trí khá tỉnh táo, có thể nói chuyện đôi câu.” Cửa phòng bệnh được mở ra, bác sĩ nói: “Có điều cần chú ý không được kích động cô ấy, nếu không cô ấy có thể sẽ gây ra những hành động quá khích.”
Vừa mới thích ứng sự âm u của hành lang, ánh sáng trong phòng bệnh lúc này quá chói mắt khiến Diệp Anh phải lấy tay che mắt, chầm chậm nheo mắt nhìn.
Cả căn phòng trắng như tuyết.
Bốn phía là vách tường mềm đặc chế.
Một chiếc giường đặc chế bị cố định trên tường.

Trên giường bệnh, Sâm Minh Mỹ mặc một bộ quần áo bệnh nhân kẻ xanh trắng, hai ống tay áo xoắn buộc vào nhau kỳ quái khiến hai tay không thể tự do hoạt động. Ánh mắt Sâm Minh Mỹ ngây dại, đôi môi tựa như đang thầm thì ca hát, trên mặt đầy những vết máu mới cũ, mái tóc dài trước kia cũng bị cắt ngắn đến một tấc.
“Chúng tôi cũng không còn cách nào, chỉ cần để cô ấy tự do, cô ấy sẽ điên cuồng cào cấu mình, từ đầu đến toàn thân, chỗ nào cũng bị thương.” Bác sĩ giải thích: “Nhưng không cần lo lắng, hiện giờ cô Sâm đã mặc bộ quần áo bệnh nhân gò bó này, không thể làm hại đến bất kỳ ai.”
Tạ Thanh cẩn thận kiếm tra phòng bệnh từ trong ra ngoài, nghiên cứu bộ quần áo gò bó và đôi chân bị trói bởi dây thừng cao su của Sâm Minh Mỹ, sau đó mới gật đầu với Diệp Anh, lui ra khỏi phòng bệnh cùng bác sĩ và nhân viên bệnh viện, canh giữ bên ngoài phòng bệnh.
“Ông xác thực muốn đứng trong này để nghe sao?”
Diệp Anh nhìn luật sư của Sâm Minh Mỹ, vị luật sự đó do dự nhìn về phía Sâm Minh Mỹ, Sâm Minh Mỹ ngây dại nhìn Diệp Anh.
Luật sư cũng lui ra ngoài, cửa phòng bệnh đóng lại.
Đợi đến khi phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, Diệp Anh nhàn nhạt mỉm cười, nói:
“Có lời gì muốn nói thì nói đi.” Sâm Minh Mỹ vẫn ngây ngốc nhìn Diệp Anh, như thể không hề biết cô là ai. Diệp Anh cũng không sốt ruột, cô chầm chậm đến gần giường bệnh, nói:
“Tôi cho cô tổng cộng thời gian nửa tiếng. Luật sư của cô nói để tôi xem xét tình trạng hiện tại của cô. Ừm, trừ việc không nhìn thấy cô khóc lóc gào thét muốn gặp tôi, dáng vẻ này của cô đúng là vô cùng giống người bệnh tâm thần. Tự cào mặt mình thảm như này, đầu tóc cũng cạo thành ni cô, cô đã bao lâu rồi không soi gương, cô có biết mình đã xấu đến thê thảm không?”
Ánh mắt ngây ngốc chợt lóe lên tia hận.
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Diệp Anh bật cười, đưa tay nâng cằm Sâm Minh Mỹ, tựa như thưởng thức khuôn mặt Sâm Minh Mỹ: “Tóc cắt rồi có thể dài ra. Những vết thương trên mặt này, nhìn thì dọa người, nếu liền rồi cũng sẽ không để lại sẹo.”
“Chỉ có điều…” Ngón tay chậm chầm vỗ về vết máu ngang dọc trên mặt Sâm Minh Mỹ, Diệp Anh mỉm cười nói: “Ăn sáng xong tôi quên rửa tay rồi, sờ vào vết thương cô như này, không biết có để lại vi khuẩn nhiễm trùng không…”
Hoảng sợ tránh mặt, cả người Sâm Minh Mỹ lùi mạnh về phía sau.
“Ha ha.” Diệp Anh không nhìn được mỉm cười lắc đầu: “Thôi đi, bố cô mất nhiều tâm tư như vậy, tốn bao nhiêu tiền, kết quả cô chỉ có chút kỹ xảo vậy sao? Cô Lệ Từ gì đó không phải nên nhắc nhở cô sao, phải diễn ra vẻ hồn bay phách lạc, tinh thần sụp đổ mới có thể khiến tôi mềm lòng, để tôi đồng tình với cô. Chỉ có tôi sau khi ra khỏi đây nói vài câu với truyền thông về cô, cô mới có thể thoát khỏi sự trừng phạt của luật pháp, không phải sao? Sâm Minh Mỹ, rốt cuộc cô ngu xuẩn đến mức nào?”
“Diệp Anh!”
Dù sao đã bị nhìn thấu, Sâm Minh Mỹ quyết định mặc kệ, sự ngây dại trong mắt chuyển thành hận thù thấu xương, cô trừng mắt nhìn Diệp Anh, hận không thể hút máu ăn thịt:
“Không, cô không phải Diệp Anh, tôi đã biết cô là ai rồi!”
Đôi mắt Sâm Minh Mỹ đỏ ngầu, âm trầm nói:
“Cô mai danh ẩn tích, ha ha ha ha, bởi vì cô không dám để người ta biết thân phận thật sự của mình! Cô… chính là người cao cao tại thượng trước kia, sau này bị sa sút, lưu lạc đầu đường xó chợ, phải quỳ xuống cầu xin chúng tôi giữ cô lại, cô là kẻ ngay cả đến mẹ đẻ cũng vô cùng căm ghét, cô chính là tiểu công chúa của Mạc gia – Mạc Tường Vi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.