Đọc truyện Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 3 – Chương 28(3)
Mấy ngày này, Sâm Minh Mỹ mỗi ngày tưởng hàng đêm tưởng, suy nghĩ cẩn thận , rốt cuộc biết chính mình từng bước rơi vào bẫy như thế nào, càng lún càng sâu.
“Sau đó, cô cố ý để tôi cùng cô cùng nhau tiến vào vòng chung kết. Nếu như tôi không tham gia vòng chung kết, sự kiện sao chép chung quy là có nghi ngờ, tôi còn có cơ hội trở mình, nhưng tôi bị bức tại vòng chung kết cùng cô ganh đua cao thấp lần nữa! Cô rõ ràng biết tôi không phải là đối thủ của cô, cô còn đem tôi đẩy vào ngõ cụt, bức tôi không từ thủ đoạn chó cùng rứt giậu, bức tôi phạm phải tội danh phóng hỏa giết người! Cô ác, cô thật ác! Cô đường đường một tiểu công chúa, thủ đoạn của cô ác như vậy, Việt Tuyên có biết? ! Việt Xán có biết? ! Bọn họ có biết cô là lòng dạ độc ác, tâm địa rắn rết như vậy? !”
“Chúc mừng cô, cô rốt cuộc đã hiểu rõ.”
Diệp Anh đùa cợt cười, nói: “Khi đấu vòng loại bản thiết kế đúng là cố ý đặt trong ngăn kéo , cô có thể không phái người đi nhìn lén, cho dù nhìn lén , cô cũng có thể không đi sao chép! Cho dù sao chép , sự tình nhốn nháo, nhìn thấy tình thế không đúng, cô cũng có thể hoặc là hướng tôi giải thích, hoặc là nói năng thận trọng tạm lánh sự chú ý, chờ đợi ngày sau Đông Sơn tái khởi. Cho dù chúng ta cùng nhau tiến vào vòng chung kết, cô cũng có thể tuyên bố rời khỏi, hoặc là cô liền thành thật dùng tác phẩm của mình đến dự thi, thua lại thế nào, vòng chung kết nhiều nhà thiết kế như vậy đều không lấy đến quán quân!”
“Mỗi một bước, tôi đều cho cô cơ hội lựa chọn. Sâm Minh Mỹ, bức cô không phải tôi, mà là chính cô ghen tị, tham lam, bình thường, ngu xuẩn cùng ngoan độc!” Diệp Anh hờ hững cười , “Tựa như hôm nay, cô hẳn là nên thể hiện ra tinh thần thất thường dáng vẻ đáng thương , làm cho tôi mềm lòng, tha cô một mạng. Nhưng là cô không, cho dù đã là loại tình trạng này, cô vẫn là một dạng chó điên, không biết khống chế chính mình, vẫn là nhào tới muốn cắn tôi một cái! Sâm Minh Mỹ, cô cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cô sao?”
“Tôi không sợ cô!”
Sâm Minh Mỹ thần sắc hung hãn, thét chói tai nói: “Cha tôi đã trở lại!Ông liếc mắt liền nhìn ra thân phận thật sự của cô! Cha tôi yêu tôi nhất! Ông sẽ bảo vệ tôi! Tôi không có việc gì! Diệp Anh, mặc kệ cô là Diệp Anh, vẫn là Mạc Tường Vi, cô căn bản đấu không lại tôi! Trước kia chúng tôi có thể làm cho cha cô biết mẹ cô gièm pha, làm cho cha cô tự đi tìm chết, làm cho gia đình cô phá sản, làm cho mẹ cô chết, cho cô vào ngục giam! Hiện tại, cha tôi đã trở lại, ông sẽ rất nhanh có thể làm cho cô trở nên trắng tay! Tôi muốn nhìn cô đến cùng sẽ là cái kết cục gì! Tôi phải xem cô so với tôi thê thảm gấp trăm lần!”
“Sâm Lạc Lãng sao?”
Ánh mắt băng lãnh, Diệp Anh nói: “Rất tốt, tôi đã đợi ông ta rất lâu rồi.”
Thực tế, nếu như không phải cô cho rằng Sâm Lạc Lãng đã chết , có lẽ sẽ không đem tất cả hận ý đều đổ lên người Sâm Minh Mỹ.
“Khanh khách, cô chờ cha tôi làm gì?” Sâm Minh Mỹ cười tà ác , “Cô có phải hay không chờ ông ấy…”
Ba!
Diệp Anh tát một cái.
Đau đến thét chói tai, Sâm Minh Mỹ há mồm.
Ba!
Lại một cái tát trên mặt Sâm Minh Mỹ, cả khuôn mặt sưng đến mức giống đầu heo, Sâm Minh Mỹ ô ô tiếng rống, dĩ nhiên phát không ra thanh âm gì. Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tạ Thanh bước nhanh giành trước tiến vào, đảo tay khóa trái cửa, đem luật sư cùng nhân viên bệnh viện theo sau muốn xông tới cách trở ở ngoài cửa.
“Mở cửa! Mở cửa!”
Luật sư cùng nhân viên bệnh viện ở bên ngoài sốt ruột kêu.
“Đánh nữa sẽ xảy ra chuyện.”
Tạ Thanh giữ chặt cánh tay Diệp Anh.
Ngực xé toạc phẫn nộ, quá mấy giây, Diệp Anh mới rốt cuộc tỉnh táo lại. Khẽ run nắm ngón tay, cô băng thanh đối Sâm Minh Mỹ nói: ” Được, tôi sẽ cho cô biết, đem cái gì hạ thấp người phụ nữ!”
Đi ra khu bệnh nặng âm u, đi ra khu nội trú, đi vào trong hậu viện bệnh viện, cái kia vào đông phá lệ sáng lạn ánh nắng như bay vũ điểm điểm vết lốm đốm, Diệp Anh trong lòng băng lãnh, bên tai có tiếng luật sư Sâm Minh Mỹ nói chuyện, cô hờ hững đi tới, chỉ thấy chính mình là một khối cây khô bị đóng băng đã lâu, không cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ nào.
Góc sân vắng vẻ, có một người bệnh nhân lớn tuổi ngây ngốc ngồi tại dưới bóng cây, tóc xơ xác, cực gầy cực gầy, thật lâu vẫn không nhúc nhích. Diệp Anh dừng bước lại, hoảng hốt nhận ra, có lẽ cô cùng bệnh nhân này cũng không hề khác biệt, sống giống như là đã chết.
“Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư…”
Luật sư Sâm Minh Mỹ hô vài tiếng, Diệp Anh quay đầu, mắt nhìn hắn nói: “Sự việc Sâm Minh Mỹ, tôi sẽ tôn trọng phán quyết của pháp luật đối với cô ta. Về phần cái khác,tôi bất lực.” Luật sư đuổi theo còn muốn tiếp tục khẩn cầu, hi vọng cô có thể trước mặt truyền thông vì Sâm Minh Mỹ nói vài lời hay, Tạ Thanh đưa tay ngăn trở hắn.