Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Tập 3

Chương 25(4)


Đọc truyện Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 3 – Chương 25(4)

Hôm nay Khổng Diễn Đình chủ động mời cả Việt Xán và Diệp Anh, ngoài ra còn có Phan Đình Đình đi theo nữa. Vốn dĩ anh hi vọng không khí có thể vui vẻ thoải mái, ai ngờ hai người mới nói mấy câu, mùi thuốc súng đã nồng nặc.
“Nữ thần, muốn ăn gì nào?”
Khổng Diễn Đình cười tươi, chỉ mấy món Quảng Đông có tác dụng bổ dưỡng nhan sắc cho Diệp Anh, sau đó mỉm cười hỏi Phan Đình Đình: “Đại mỹ nhân, có kiêng gì không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Phan Đình Đình vẫn liếc nhìn Việt Xán và Diệp Anh, hờn dỗi nói: “Dạo này hơi nhiệt, da dẻ không tốt như trước nữa, để tôi chọn hai món giảm nhiệt đi.”
Sau đó là thời gian ăn cơm, Khổng Diễn Đình và Phan Đình Đình kẻ xướng người họa, không khí rốt cuộc cũng hòa hoãn đi nhiều. Khi Khổng Diễn Đình xúc động nhớ lại năm đó ở Ý, anh và Việt Xán vẫn còn sống trong ký túc xá trường, kể từ khi bị người khác bắt nạt, đến khi liều mạng, xưng bá trong trường, tình cảm mãnh liệt khi ấy khiến Phan Đình Đình ngấn nước mắt, Diệp Anh cũng cảm thấy xúc động.
Sau đó, đến lượt Phan Đình Đình tự hào kể lể, hiện giờ trong giới thời trang cô cũng có vị trí vững chắc, toàn bộ nữ minh tinh khác đều ghen tị vì cô có mắt nhìn, sớm dựa vào cây to là Diệp Anh.
“Đây chính là thực lực!”
Dưới chiếc đèn lồng đỏ mang phong cách cổ xưa, Phan Đình Đình đắc ý nói: “Ban đầu, khi bước vào cửa hàng MK vừa được khai trương không lâu, nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Diệp Anh, một cảm giác run rẩy kỳ lạ quấn chặt lấy tôi. Mỗi lần toàn thân tôi đột nhiên run rẩy như bị điện giật, tôi liền hiểu rõ mình đã gặp được quý nhân. Vì thế, tôi lập tức lựa chọn ôm lấy cây to này! Cho nên, tôi muốn nói cho họ biết, ghen tị cũng vô dụng, siêu năng lực dự cảm này, bọn họ có thể vượt qua tôi không?”
Nghiêng người ôm lấy cánh tay Diệp Anh, Phan Đình Đình nũng nịu nói:
“Bạn thân à, từ nay về sau, mình dựa dẫm vào cậu rồi, phải che chở cho mình đấy!”
Diệp Anh bị cô trêu chọc làm khóe miệng cong lên.
Nhìn thấy nụ cười của cô xuất hiện, đáy mắt Việt Xán nhất thời ấm áp lại, đường nét trên mặt cũng trở nên dịu dàng.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người cùng nhau bước ra khỏi căn phòng kiểu tư nhân.
Trăng lưỡi liềm đầu tháng sáng trong trên nền trời đêm.
Khổng Diễn Đình ôm vai Phan Đình Đình, hai người định cùng nhau đi uống rượu tiếp. Diệp Anh nhìn
Phan Đình Đình, thấy cô dựa vào vai Khổng Diễn Đình, mặt lộ vẻ thẹn thùng, Khổng Diễn Đình cũng cười như xuân xanh, nhìn như hai kẻ nhất kiến chung tình.
“Bye bye!”
Người trông xe lái chiếc Maserati màu hồng mới cứng đến, Khổng Diễn Đình đỏm dáng nhấc tay, đem chiếc xe chở Phan Đình Đình nhanh như chớp rời khỏi.
Diệp Anh ngồi vào xe Việt Xán.
Việt Xán thắt dây an toàn cho Diệp Anh, thắt dây an toàn cho mình, sau đó khởi động xe, chiếc xe bình ổn lăn bánh. Ngoài cửa xe, ánh trăng lưỡi liềm đầu tháng hiện lên trong màn đêm yên tĩnh, anh mở nhạc, tiếng nhạc chầm chậm vang vọng trong xe, xóa tan sự yên lặng giữa hai người.
“Cảm ơn.”
Một lúc lâu sau, Diệp Anh nói với Việt Xán.
Hai tay nắm chặt, tay lái suýt chút ngoặt vào góc nguy hiểm, Việt Xán vội vàng ổn định tay lái, lúng túng nhìn về phía cô. Đã lâu như vậy, cô đều lạnh lùng và đùa cợt anh, anh đã sớm quen, nhưng đột nhiên cô lại cảm ơn khiến lòng anh lo sợ.
“Cám ơn anh đã để tôi xử lý Sâm Lạc Lãng.”
Cô cụp mí mắt.
“Là chuyện này à?” Việt Xán cười khổ: “Nói thật, anh rất mâu thuẫn. Khi đó bên Ý đã xác nhận chuyện này, Sâm Lạc Lãng quả nhiên đã mua chuộc nha sĩ, dùng thi thể của ngư dân làm kế kim thiền thoát xác, mà tên trùm Mario vừa mới từ chỗ ẩn náu của Sâm Lạc Lãng bắt ông ta lại, muốn dựa theo luật lệ băng nhóm xử tử ông ta.”
“Anh đã giải quyết xong chỗ Mario?”
Từ những chuyện Khổng Diễn Đình kể lể trên bàn ăn, cô hiểu rõ Việt Xán và tên trùm xã hội đen ở Ý – Mario, có chút giao tình với nhau.
“Anh và Mario có chút giao dịch.” Việt Xán xoa xoa ấn đường: “Diệp Anh, quả thực anh vẫn không đồng tình cách làm của em. Để Sâm Lạc Lãng trở về không khác nào thả hổ về rừng, em không nên coi thường Sâm Lạc Lãng, ông ta không dễ đối phó. Hay là cứ để Mario xử lý ông ta, bọn chúng có thủ đoạn của mình.”
“Tôi sẽ không coi thường ông ta.”
Khẽ mỉm cười, Diệp Anh nói: “Tôi chờ đợi ngày này đã rất rất lâu, nhưng cũng không coi là đợi chờ vô ích, Sâm Minh Mỹ biến sự nghiệp của ông ta thành một đống nát bét, lại mang đến bao nhiêu phiền toái, ông ta sẽ nôn nóng xoay chuyển tình thế.” Nôn nóng sẽ dễ gây ra sai lầm.
“Đồng ý với anh, đừng chơi với lửa!”
Một tay giữ tay lái, tay kia Việt Xán đặt lên mu bàn tay Diệp Anh, nắm chặt lấy tay cô, ép cô nhìn về phía anh. Đáy mắt tràn ngập sự lo lắng, anh sợ cô sẽ bị như lần này, suýt nữa vùi thân trong biển lửa!Dưới làn mi đen láy, cô lặng lẽ nhìn anh vài giây, trả lời:
“Ừm, tôi đồng ý với anh.”
“Vì sao anh một chút cũng không tin thế?” Việt Xán chua xót lắc đầu: “Diệp Anh, em có biết anh thật sự rất sợ? Anh sợ anh chính tay anh đã đặt một con sói trước mặt em, nếu em…”
“Sẽ không đâu.”
Nắm lại bàn tay Việt Xán, Diệp Anh bình tĩnh nói. Ánh trăng sáng tỏ, cuối cùng cô cũng có thể làm chuyện cô đã đợi rất rất lâu, cô thực sự rất vui.
“Em hãy nhớ,” Mím chặt môi, Việt Xán nhìn con đường rộng trong đêm, chiếc đèn đỏ nơi ngã tư bật sáng, anh khàn khàn nói: “Nếu em chết, anh sẽ đi cùng em, chết cùng em.”

Lông mi Diệp Anh khẽ run lên.
“Sẽ không đâu.”
Cô cúi đầu, nhắc lại một lần nữa, không biết là nói cô sẽ không chết, hay là nói anh sẽ không chết cùng cô. Mái tóc dài đen như thác che giấu nửa khuôn mặt cô, ánh sáng phản chiếu trên cửa kính xe khiến khuôn mặt cô mờ ảo. Mà khi Việt Xán đã quyết tâm, đáy lòng anh cũng dần dần bình tĩnh lại. Khi xe dừng lại ở ngã tư đường, anh cầm tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay cô.
Đường phố đêm khuya.
Bên trong xe, sự yên lặng đến mức khiến người khác mê muội, Diệp Anh khẽ hít một hơi, bỗng nhiên bật cười, nói:
“Anh mua chiếc Maserati hồng cho Khổng Diễn Đình?”
“Tên đó cái gì cũng thích hồng.” Việt Xán cũng mỉm cười: “Bây giờ còn đỡ hơn đấy, trước kia quần áo của hắn cũng màu hồng, toàn bộ đồ đạc trong phòng đều màu hồng, hôm nay đồ Phan Đình Đình mặc cũng màu hồng nhỉ.”
“Đúng vậy!” Quả thực hôm nay Phan Đình Đình mặc một chiếc váy hồng, Diệp Anh cười vui vẻ: “Cho nên căn phòng tôi ở kia là do anh đặc biệt nói với anh ta đừng biến mọi thứ thành màu hồng, đúng không?”
“Ừ.” Việt Xán mỉm cười: “Nếu không em sẽ điên mất nhỉ?”
Lại tới một ngã tư nữa.
Chiếc xe vững vàng ngoặt về phía bên phải. Âm nhạc trong xe êm dịu, Diệp Anh nhìn khóe môi ẩn chứa nụ cười vui vẻ, đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước cũng vậy, khi đó chỉ cần cô mỉm cười với anh, chàng thiếu niên ấy sẽ vui vẻ đến mức cả người như bừng sáng lên.
Đáy lòng cô mềm lại: “Xin lỗi.”
Từ trước đến nay, anh vẫn luôn đơn giản như vậy, những điều anh muốn trước nay không nhiều.
Việt Xán quay đầu nhìn cô, nhìn thấy hai hàng lông mi cụp xuống và làn da trắng mịn của cô, anh đã hiểu cô muốn nói gì, tình cảm trong đáy lòng đột nhiên trào dâng như sóng biển, giọng nói của anh khàn khàn:
“Nói gì vậy, em… em càng hung dữ với anh, xấu xa với anh, mắng anh, anh càng vui vẻ; em càng khách sáo với anh, anh càng lo sợ.”
“Đồ thích ngược đãi.”
Liếc nhìn Việt Xán, Diệp Anh bất giác bật ra câu nói quen thuộc thời niên thiếu hay nói với anh. Nụ cười của Việt Xán dài đến tận mang tai, anh vừa lái xe vừa quay đầu nhìn cô, nụ cười sáng lạn: “Có thể bị em ngược đãi cả đời, anh cũng thỏa mãn!”
Cô bất lực lắc đầu, nói:
“Cổ phần Tạ thị, tôi muốn trả lại anh…”
“Em giữ lấy đi.” Việt Xán cắt ngang lời cô: “Từ khi chuyển giao cho em, Tạ thị đã không còn liên quan đến anh nữa, anh thấy nhẹ nhõm đi nhiều, quả thực cuộc sống rất vui vẻ.”
“Không sợ tôi sẽ khiến Tạ thị sụp đổ sao?”
“Vậy càng tốt, anh đã sớm nhìn nó không vừa mắt rồi!”
“Không sợ…” Cô ra vẻ nói đùa: “…tôi đem một phần cổ phần cho Việt Tuyên sao?”
“Những thứ đó đều là của em, em muốn cho ai thì cho.” Việt Xán liếc nhìn cô, nắm lấy tay trái cô, nụ cười lấp lánh như sao: “Cho dù em đem toàn bộ cổ phần tặng cho Việt Tuyên cũng không sao cả! Chỉ cần em vẫn ở đây, chỉ cần em vẫn bằng lòng bên anh.”
Bàn tay anh nóng bỏng, tựa như trong lòng bàn tay cô là trái tim nóng bỏng rạo rực của anh!
Trái tim Diệp Anh thắt lại. Cô quay mặt, không cách nào nhìn anh nữa.
Bên ngoài cửa xe là ánh đèn đường rực rỡ như sao, Việt Xán tựa như không hề nhận ra, nụ cười nơi khóe môi vẫn lóng lánh như sao, chỉ là bàn tay nắm chặt lấy tay cô, không để cô giãy giụa nữa.
*****
Đêm muộn.
Phòng bệnh.
Tạ Bình nhắm mắt tựa vào góc tường.
Dưới đèn bàn, Việt Tuyên tựa người vào giường, xem xét từng tập tài liệu chất đống, mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút, sau đó lại cố chấp tiếp tục xem xét và ký tên vào tài liệu. Chứng ù tai đã quấn lấy anh rất lâu, mọi thứ trong tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.
Khi tiếng di động vang lên, anh cầm điện thoại, cố gắng nhìn màn hình điện thoại mơ hồ. Khóe môi khẽ cười, Việt Tuyên nhấn nút nhận cuộc gọi, ôn hòa nói:
“Anh.”
Việt Tuyên cố gắng khiến giọng nói của mình nghe bình thường. Mà bên kia điện thoại, có vẻ Việt Xán đang lái xe, âm thanh truyền qua bluetooth có chút không rõ ràng:
“Tối nay, cô ấy hỏi về chuyện đoàn đội của Sâm Lạc Lãng…”
“Ừm.”

Việt Tuyên chăm chú lắng nghe, nếu không âm thanh kia sẽ rất mơ hồ, khó mà hiểu rõ.
“… Anh không nói với cô ấy là em đã nhắc anh chú ý đến giao thiệp giữa Sâm Lạc Lãng và đoàn đội.”
Tốc độ lái xe của Việt Xán có vẻ rất nhanh.
“Cảm ơn anh, anh trai.”
Cảnh vật trước mắt dần tối lại, Việt Tuyên cố gắng dựa vào thành giường, nụ cười nơi khóe môi vẫn không thay đổi. Anh biết, anh trai của anh là một người vô cùng tuân thủ ước định.”
“Loại cảm giác này thật không tốt!” Bên kia di động, Việt Xán phẫn nộ nói.
“Anh, em chỉ muốn nhắc nhở anh một chút, tất cả những chuyện khác đều do anh làm.” Việt Tuyên nhẹ nhàng nói, khẽ cười: “Mà cô ấy cũng chưa chắc sẽ cảm kích, đúng không?”
“Em nói không sai, cô ấy không hề cảm kích chút nào.”
Đêm muộn, trên đường rộng lớn, Việt Xán lái xe nhanh như chớp, vừa lắc đầu cười khổ, vừa kể lại sự tức giận của Diệp Anh khi ấy. Nụ cười của Việt Tuyên khe khẽ truyền qua điện thoại, mãi đến khi chúc nhau ngủ ngon, ngắt cuộc gọi, tâm tình Việt Tuyên dường như cũng vẫn rất tốt.
Bên ngoài phòng bệnh, trăng non đầu tháng.
Trước mắt là một màn đen như mực, Việt Tuyên dùng tay chầm chậm sờ, đặt điện thoại lên tủ đầu giường. Cơn đau đầu đến như dự định, anh lặng lẽ nằm xuống, trong lòng là một mảnh tĩnh lặng như ánh trăng.
*****
Sau sự kiện đoàn đội, hình tượng nho nhã nhân từ của Sâm Lạc Lãng bị ảnh hưởng, nhưng vẫn có một phần ủng hộ lên tiếng: coi như có sự can thiệp của đoàn đội ngoại giao, điều đó cũng chỉ chứng minh Sâm Lạc Lãng yêu thương con gái! Thân làm cha, vì con gái mà làm bất kỳ chuyện gì cũng là tấm lòng chung của người cha!
Hơn nữa, nghe nói việc Sâm Minh Mỹ đốt cửa hàng cũng vì thần kinh có chút vấn đề, không phải vì muốn làm hại Diệp Anh, chỉ là do Diệp Anh đêm đó trùng hợp tới cửa hàng mới gặp nguy hiểm. Người có chứng bệnh tâm thần đáng được thông cảm, hơn nữa cũng nên miễn trách nhiệm hình sự, công chúng không nên quá khắc nghiệt với Sâm Minh Mỹ, mà nên bao dung và bảo vệ hơn.
Giống như một cách chứng minh, sau đó giới truyền thông phát hiện những ngày gần đây, chuyên gia khoa tâm thần thường xuyên ra vào cục cảnh sát giam giữ Sâm Minh Mỹ.
“Bệnh tâm thần? Vậy mà bọn họ cũng nghĩ ra! Nếu nói là bệnh tâm thần thì không cần gánh vác trách nhiệm gì nữa! Cũng không cần nhận tội nữa! Sau đó sẽ nói trị bệnh khỏi rồi, có thể xuất hiện lại một lần nữa sao? Người ta còn muốn đồng tình và khoan dung cho cô ta sao? Hừ!”
Tự coi Diệp Anh là bạn thân, Phan Đình Đình đương nhiên cũng chung mối thù với cô. Từ khi Sâm Lạc Lãng sống lại, mấy ngày gần đây, cô thường nhìn thấy ông ta, nếu không phải sớm hiểu rõ ông ta, có lẽ Phan Đình Đình cũng cảm thấy Sâm Lạc Lãng phong độ hào hoa, là người đàn ông chín chắn hấp dẫn.
“Thủ đoạn nhiều thật! Bây giờ nên làm gì?”
Đứng trước gương, Phan Đình Đình vừa thử lễ phục, vừa lo lắng quay đầu hỏi Diệp Anh. Sau khi cửa hàng MK sửa chữa lại, trong lúc tạm thời đã sử dụng cửa hàng SÂM của Sâm Minh Mỹ, gỡ bỏ toàn bộ logo SÂM, đổi thành MK, chuyện này rõ ràng cũng có chút châm chọc.
Thấy George sửa lại kích thước lễ phục cho Phan Đình Đình, Diệp Anh mỉm cười, nói:
“Vậy phải xem bản lĩnh của Sâm Lạc Lãng rốt cuộc có bao nhiêu.”
“Nếu ông ta thật sự một tay che trời, tìm người chẩn đoán Sâm Minh Mỹ bị bệnh tâm thần, dễ dàng xóa bỏ mọi chuyện, chúng ta có thể làm gì đây?” Thấy Diệp Anh vẫn thờ ơ như cũ, Phan Đình Đình sốt ruột.
“Nên làm thế nào thì làm thế đấy.”
Cầm bút, Diệp Anh nhìn về tờ giấy trắng. Đã đạt được chức quán quân khu vực châu Á, tiếp theo cô nên chuẩn bị cho tuần lễ thời trang Paris. Nhưng những lo lắng trong lòng khiến cô không yên tĩnh, bản thiết kế vẫn không thể hạ bút.
Từ ngày rời khỏi bệnh viện của Việt Tuyên, cô chưa từng quay lại. Ban ngày thì không sao, cô có rất nhiều việc phải làm. Đến ban đêm yên tĩnh, nhìn chiếc chút vẽ màu xanh, nhìn đóa tường vi màu bạc khắc trên ấy, trong lòng cô lo lắng không yên, khó mà chìm vào giấc ngủ.
Như vậy không giống cô.
Đây không phải là cô.
Khi xuất hiện vấn đề, hoặc là đối diện với nó, giải quyết nó, hoặc là buông bỏ nó, quẳng nó ra sau.
Nắm lấy thời cơ, sát phạt quả quyết, đó mới là cô! Nhưng đối diện với Việt Tuyên…
Khi anh nhảy vào đám cháy, khi anh hết lần này tới lần khác dùng tính mạng của mình bảo vệ cô, cô sao có thể tin tưởng những lời nói dối đầy thương tổn của anh! Nhưng cô đã sớm từ bỏ sự kiêu ngạo, cô đã muốn cúi đầu, nhưng anh hết lần này tới lần khác đẩy cô ra!
Cô không muốn tình yêu như vậy!
Cho dù Việt Tuyên yêu cô, cô cũng không muốn thứ tình cảm đoán tới đoán lui như vậy. Cô muốn buông tay, cô không có thời gian và sức lực cho nó. Nhưng trái tim này tựa như đã không còn do cô định đoạt. Đêm muộn trầm lắng, vừa đau đớn vừa chua xót, vô số ý niệm điên cuồng trào lên: muốn chạy tới phòng bệnh, ép hỏi anh, thậm chí cưỡng hôn anh, ép anh phải nói anh yêu cô, anh vô cùng yêu cô, anh yêu cô đến mức vượt cả tưởng tượng của cô!
Suy nghĩ xấu hổ này không cách nào đè nén được, cô không ngờ mình lại nghĩ như vậy.
Lặng lẽ mỉm cười, Diệp Anh nhìn trang giấy trắng trước mặt.
“Việt Xán, anh nhìn cô ấy xem, hình như trong lòng cô ấy đã có dự tính, nhưng lại cố tình không nói, khiến người khác sốt ruột muốn chết!” Thấy Diệp Anh đã mang dáng vẻ không muốn nói nhiều, Phan Đình Đình ngồi đối diện với Diệp Anh, hờn dỗi nói.
“Cô ấy chính là như vậy đấy.”

Bất lực mỉm cười, Việt Xán đã sớm quen với chuyện này. Thấy cô lặng lẽ nhìn tờ giấy trắng, chiếc bút rất lâu vẫn không hạ xuống, anh cũng im lặng e sợ quấy rầy cô. Đột ngột, tiếng di động vang lên, anh vội vàng nhận điện thoại, đi sang một bên, nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
Thần sắc Việt Xán đột nhiên biến đổi.
Nhận thấy trong giọng nói của Việt Xán có sự lo lắng bất thường, Diệp Anh ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh nắm chặt điện thoại, mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn qua phía cô. Trong lòng căng thẳng, Diệp Anh chầm chậm đứng dậy, tai cô như ù đi, trực giác nói cho cô biết, là Việt Tuyên, Việt Tuyên đã xảy ra chuyện.
*****
Đường phố mùa đông.
Ầm…
Chiếc xe thể thao của Việt Xán gầm lên hướng về phía bệnh viện!
*****
Tuy nhiên, khi Việt Xán gấp gáp chạy vào phòng bệnh, thứ anh nhìn thấy không phải là cảnh Việt Tuyên đang được cấp cứu, không phải là Việt Tuyên đang hôn mê, mà là Việt Tuyên ngồi dựa đầu giường, đang phê duyệt tài liệu.
“Anh trai, anh tới rồi.”
Trời đông trong lạnh, Việt Tuyên lặng lẽ mỉm cười, buông chiếc bút trong tay, khép lại tập tài liệu, nhìn về phía Việt Xán càng lúc càng gần, đứng bên giường anh.
“Em…”
Thấy Việt Tuyên vẫn bình yên vô sự, trái tim vốn đang hoảng loạn của Việt Xán mới dần dần bình phục, anh mạnh mẽ dừng bước, mở to mắt, vừa rồi có người gọi điện nói với anh bệnh tình của Việt Tuyên có chuyển biến xấu, bác sĩ đang cấp cứu!
“…Em không sao?”
Thở hổn hển, Việt Xán không ngừng hỏi han.
“Không sao mà!”
Việt Tuyên lặng lẽ mỉm cười, nói với Việt Xán:
“Anh trai, anh ngồi đi.”
Có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm?
Nhìn Việt Tuyên trước mặt, Việt Xán nghi hoặc nghĩ, sau đó anh cau mày, cảm thấy tiêu cự nhìn của hai mắt Việt Tuyên dường như có chút không đúng.
“Mắt em làm sao vậy?”
“À, có lẽ nhìn chữ quá nhiều, nên có chút hoa mắt.” Đưa tay dụi dụi mắt, Việt Tuyên ấm áp mỉm cười, nhìn thấy cửa phòng bệnh còn một bóng hình nữa, nhưng phảng phất như cách một tầng sương mù, không giống Tạ Thanh, cũng không giống Tạ Phố, “Anh, anh còn mang người đến nữa, sao không vào ngồi?”
Vẻ mặt của Việt Xán lập tức trở nên kỳ quái:
“Em không nhìn rõ?”
Cửa phòng đóng lại, bóng dáng mờ ảo kia càng lúc càng đến gần Việt Tuyên, dần dần hiện rõ. Khi bóng dáng ấy sóng vai cùng Việt Xán, từ trong làn sương mù lộ rõ một đôi mắt đen lạnh băng xinh đẹp, đáy lòng Việt Tuyên ngưng đọng, đôi môi trắng bệch.
“… Em đến rồi.”
Lồng ngực như muốn nổ tung, Việt Tuyên nắm chặt tay ho vài cái, cố gắng đè ép cơn ho, khàn giọng chào hai người: “Sao đột ngột đều đến vậy? Bên ngoài lạnh không? Tuyết vẫn rơi sao? Hai người ngồi đi.” Vừa nói, Việt Tuyên vừa ra hiệu bảo hai người ngồi xuống sô pha, Việt Xán không để ý Việt Tuyên, tự ý kéo hai chiếc ghế lại, một cái cho Diệp Anh, một cái kéo lại gần, ngồi xuống gần bên giường của Việt Tuyên.
“Tuyết không rơi, không lạnh.”
Trả lời xong, Việt Xán nhìn tập tài liệu trên đùi Việt Tuyên, nhíu mày nói:
“Sức khỏe không tốt, sao còn xem làm gì? Em không cần mạng nữa sao? Bác sĩ nói thế nào, sức khỏe của em đã thành ra thế này, nhất định mỗi ngày phải nghỉ ngơi, mấy thứ này em hoàn toàn có thể giao cho Tạ Phố xử lý!”
“Anh trai, anh nói nhiều quá.”
Việt Tuyên ôn hòa oán trách, ánh mắt đầy dịu dàng. Việt Xán cũng mắng không được, chỉ khẽ mắng một câu, anh dứt khoát ôm lấy tập tài liệu, bỏ đến chỗ Việt Tuyên không thể đụng tới, sau đó rót cho Việt Tuyên một cốc nước ấm.
Bên giường bệnh, Diệp Anh vẫn trầm mặc, không nói tiếng nào.
Rời mắt khỏi bóng hình Việt Xán, Việt Tuyên dịu dàng nhìn về phía Diệp Anh.
Lông mi khẽ chớp, cô cuối cùng cũng nhìn về phía anh.
Ngoài cửa sổ là ánh nắng sáng trong của trời đông, chỉ là vừa yếu vừa lạnh, chiếu lên cơ thể tựa như đóa hoa dành dành bị đóng băng sau trận tuyết, cả người anh trong suốt yếu ớt như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ ra thành nghìn vạn mảnh tan dần trong không trung, đáy lòng cô bất giác sinh ra một dự cảm xấu, cô mở miệng muốn nói. Nhưng anh lại mỉm cười dịu dàng mà xa cách, chặn lại tất cả những cảm xúc của cô.
“Uống nước đi.”
Quay lại, đưa ly nước ấm cho Việt Tuyên, Việt Xán như không nhận thấy cơn sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, anh cẩn thận nhìn Việt Tuyên, nhíu mày nói:
“Ngày mai anh lại đi liên lạc với mấy bác sĩ nổi tiếng trong nước và ngoài nước, cho dù chưa rõ ràng, thì sức khỏe của em cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu bác sĩ hiện giờ không phát hiện ra vấn đề, không tìm được phương án tốt thì đổi người đi!”
“Anh trai, em đang định nói với anh.”
Tay cầm ly nước, Việt Tuyên rũ mắt:
“Vết thương lần này cũng không tính là quá nghiêm trọng, chỉ là bệnh hen biến chứng mới khiến tình hình cấp cứu lúc đó nguy hiểm. Hiện giờ vết thương đã tốt, mấy ngày nữa, sau khi xuất viện em định ra nước ngoài an dưỡng.”

Việt Xán giật mình, một lúc sau mới nói:
“Cũng tốt. Không khí và hoàn cảnh nước ngoài đều tốt hơn trong nước, em rời khỏi đây cũng có thể nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng tinh thần.”
“Ừm.”
“Đi Thụy Sĩ sao?” Việt Xán biết Tạ lão gia và Tạ Hoa Lăng hiện giờ đều đang ở Thụy Sĩ.
“Em định đi nước khác.” Ngón tay Việt Tuyên khẽ vuốt mép cốc: “Đợi cơ thể tĩnh dưỡng tốt, mới đi Thụy Sĩ, tránh cho họ khỏi lo lắng.”
“Vậy em muốn đi đâu?”
“Có thể đi Mỹ, hoặc châu Âu.” Việt Tuyên mỉm cười: “Cụ thể vẫn chưa quyết định, quyết định xong sẽ nói với… hai người.”
“Vậy em muốn đi bao lâu?” Quá nhiều thứ không hiểu, Việt Xán nhíu mày.
“Có thể vài tuần, có thể vài tháng.” Tay nắm chặt cốc nước, Việt Tuyên mỉm cười: “Nếu ở nước ngoài quen nếp, cũng có thể sẽ định cư ở đấy, không về nữa.”
Diệp Anh đột ngột ngẩng đầu.
“Việt Tuyên!”
Cả người Việt Xán cứng đờ, anh mở to mắt khó tin nhìn Việt Tuyên. Trong chớp mắt, anh bỗng nhiên hiểu được tâm tình của Việt Tuyên năm đó. Người thân bỏ đi, có thể không về nữa, đó không chỉ là khoảng cách mười mấy tiếng bay, mà còn là người thân máu mủ từ nay trời nam đất bắc.
“Xin lỗi, anh trai, em quá mệt rồi!”
Ngẩng đầu, đáy mắt Việt Tuyên ẩn chứa sự mệt mỏi rã rời. Anh mỉm cười với Việt Xán, ánh mắt chậm rãi nhìn tới Diệp Anh, anh cũng mỉm cười với cô:
“Chuyến này đi, có thể sẽ rất lâu. Lúc hai người kết hôn, nhớ gửi thiệp mời cho anh. Cho dù không thể đi, anh cũng chúc phúc hai người.”
“Anh…”
Trái tim đau đớn như muốn nổ tung, Diệp Anh chỉ cảm thấy cơ thể mình chao đảo dữ dội, cô nhìn chằm chằm Việt Tuyên, bên tai ù đi, mãi đến khi lý trí trở lại thân thể, cô hít một hơi thật sâu, đè nén tất cả cao ngạo, run rẩy nói:
“Việt Tuyên, em và Việt Xán không có…”
“Diệp Anh, Việt Xán rất yêu em.” Cắt ngang lời cô, Việt Tuyên ôn hòa mỉm cười: “Từ bảy năm trước, cho đến bây giờ, người yêu em nhất vẫn luôn là anh ấy.”
“Anh…”
Lồng ngực lạnh buốt, như bị một đao trí mạng đâm vào, đồng tử đen nhánh của Diệp Anh co lại, tựa như giãy giụa sắp chết.
“Anh đã buông bỏ tất cả.” Một lần nữa cắt ngang lời Diệp Anh, Việt Tuyên lặng lẽ mỉm cười, nhìn cô:
“Đợi anh đi rồi, hai người kết hôn đi.”
Hết lần này đến lần khác bị Việt Tuyên cắt ngang, có là người ngu ngốc cũng không thể không hiểu ý tứ của anh.
Cả người lạnh băng, Diệp Anh chầm chậm đứng dậy, cô như rơi vào hầm băng, rồi lại như bị đặt trên ngọn lửa mãnh liệt, cơ thể từng cơn lạnh, từng cơn nóng thay nhau ùa tới. Hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực cô, cô chỉ cảm thấy từ đầu đến chân run rẩy, tai ù đi, cô trừng mắt nhìn Việt Tuyên, ánh nhìn mờ đi, nói không ra tiếng: “Được…”
“Anh thật là tốt, anh đúng là rất giỏi!”
Câu nói mang theo sự tuyệt vọng và phẫn nộ, cô lập tức quay người, lao ra khỏi phòng bệnh.
Bang – cửa phòng bệnh sập lại mạnh mẽ.
“…”
Nhìn về phía cửa, thu hồi tầm mắt về phía Việt Tuyên đang trắng bệch như tờ giấy, trong lòng Việt Xán bối rối phức tạp, rất lâu sau mới nói:
“Tội gì em phải như vậy?”
Nắm chặt cốc nước trong tay, bờ môi trắng bệch không còn giọt máu, Việt Tuyên miễn cưỡng mỉm cười:
“…Anh, anh đi xem cô ấy thế nào, cô ấy một mình, không an toàn.”
Cuối cùng, Việt Xán cũng rời khỏi.
Trong phòng bệnh trống vắng.
Yên tĩnh đáng sợ.
Nhắm chặt mắt, trán lấm tấm mồ hồi, Việt Tuyên cúi đầu ho khan, càng ho càng dữ dội, anh cúi người, cả người bắt đầu run rẩy! Tạ Bình xông vào, tất cả các bác sĩ và y tá cũng chạy vào. Trước lúc Việt Xán và Diệp Anh tới, Việt Tuyên vừa trải qua một cơn phát tác hen nguy hiểm vô cùng, suýt chút không thể cứu được. Nhưng vào thời khắc Việt Xán và Diệp Anh tới, Việt Tuyên lại cố chấp chống đỡ, trước mặt hai người cố gắng ra vẻ bình an vô sự, cho dù cơ thể đau đớn đã khiến mồ hôi ứa ra ướt đẫm ga giường.
Thế giới trở nên hỗn độn…
Cơn đau ùn ùn kéo tới nhấn chìm anh…
Đôi môi tím tái, trong cơn đau đớn run rẩy, trong đôi đồng tử tối đen, nước mắt lặng lẽ trào ra, nhưng nếu còn một tia khả thi, sao anh có thể nguyện ý từ bỏ cô, cho dù đó là anh trai anh.
Nhưng…
Nếu anh nhất định sẽ chết, nếu sinh mệnh của anh chỉ còn lại nửa tháng ngắn ngủi, thậm chí vài ngày…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.