Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Tập 3

Chương 23(2)


Đọc truyện Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 3 – Chương 23(2)


Cuối cùng Diệp Anh vẫn đi tham dự đêm chung kết cuộc thi thời trang cao cấp châu Á được tổ chức tại Tokyo. Các nhân vật làm mưa làm gió trong giới thời trang châu Á, thậm chí trong giới thời trang quốc tế, đều tụ tập tại đây, đoàn xe của minh tinh và đám người mẫu tranh nhau khoe dáng, các đài truyền thông quốc tế đổ dồn tới.
Cuộc thi đêm đó đi hết từ cao trào này tới cao trào khác.
Các tác phẩm dự thi của nhà thiết kế Malaysia – Al-Mansur mang phong cách dân tộc, tác phẩm của Ngô Hiển Long – nhà thiết kế Singapore lại vô cùng đơn giản thanh khiết, nhà thiết kế Hàn Quốc – Kim Jung Huyn đưa ra một loạt các thiết kế theo phong cách punk đầy tính kim loại kỳ dị, khiến cả khán phòng vang lên những tiếng reo hò liên tiếp.
Nhà thiết kế Nhật Bản – Kyoko Fuka lại mang đến sự kết hợp giữa vẻ đẹp mỹ lệ tự nhiên của những cánh chim bay và tư tưởng Phật thiền, khiến những tác phẩm dự thi vô cùng kỳ ảo, ban giám khảo càng thêm tán thưởng, cả sân khấu ngập trong ánh đèn chớp máy ảnh.
Trên bục chữ T, sau màn biểu diễn của toàn bộ mười mấy nhà thiết kế quán quân các quốc gia, người cuối cùng xuất hiện chính là Diệp Anh đến từ Trung Quốc! Sau hơn hai giờ mong đợi, rốt cuộc đêm chung kết cũng chào đón màn cao trào cuối cùng.
Trong trận chung kết khu vực Trung Quốc, Diệp Anh đưa ra loạt thiết kế mang tính cách mạng, hoàn toàn phá vỡ quan niệm của giới thời trang rằng quần áo liền thân là đồ bảo hộ lao động, là thứ chỉ dành cho trẻ em, khiến giới thời trang thế giới kích động xôn xao! Cùng với đó là sự kiện sao chép cũng khiến giới thời trang kinh ngạc không ngừng, mãi đến hai ngày trước, sau khi bị cảnh sát bắt tại chỗ, Sâm Minh Mỹ đã thẳng thắn thừa nhận, sự thật mới được sáng tỏ.
Đêm chung kết không có Sâm Minh Mỹ.
Lúc này, giữa những tràng pháo tay như sấm, trên bục chữ T muôn vàn ánh sáng, quán quân khu vực Trung Quốc – nhà thiết kế Diệp Anh đã đưa ra những tác phẩm mới nhất của mình!
“Wow!”
“Wow!”
Cùng với sự xuất hiện của đám người mẫu, biển ánh đèn flash loang loáng điên cuồng không ngừng! Lần này, tác phẩm Diệp Anh đưa ra vẫn là loạt thiết kế liền thân, nhưng hoàn toàn không giống những tác phẩm trong đêm chung kết Trung Quốc lần trước. Nếu nói ý tưởng thiết kế liền thân trong đêm chung kết Trung Quốc đã đưa ra một khái niệm hoàn toàn mới về liền thân, thì đêm nay, những tác phẩm này của Diệp Anh có thể khiến nhân loại thấy được các loại khả năng thiết kế liên quan đến liền thân!
Chất liệu khác nhau!

Cắt may khác nhau!
Màu sắc họa tiết khác nhau!
Phong cách khác nhau!
Diệp Anh đêm nay đã cho mọi người thấy được một thế giới tràn ngập ý tưởng vô cùng mỹ lệ thuộc về loạt liền thân, nó đã mở ra một không gian hoàn toàn mới, đẹp khôn xiết! Trí tưởng tượng không gì sánh được kia, vẻ đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở, linh cảm mạnh đến mức khiến người ta không thể không bị thuyết phục đã làm tất cả mọi người trong hội trường kích động đứng dậy vỗ tay!Khi minh tinh nổi tiếng châu Á – Phan Đình Đình mặc bộ liền thân tơ lụa hoa văn đen trắng, tựa như nữ vương bước trên bục chữ T, trong ánh hào quang lung linh, tư thái xinh đẹp vô song ấy đã khiến cả hội trường điên cuồng!
Không cần ban giám khảo quyên bố quán quân đêm chung kết.
Không cần tranh cãi!
Kết cục này hoàn toàn xứng đáng!
Khi nhà thiết kế những tác phẩm này – Diệp Anh, tiếp theo đám người mẫu bước lên bục chữ T, những nhà thiết kế các nước khác cũng kích động từ hậu trường ào ra, dành cho cô cũng cái ôm nhiệt tình nhất.
*****
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi.
Trong phòng bệnh, Việt Xán mở TV, trên màn hình đang chiếu về cuộc thi chung kết nữ trang cao cấp châu Á đêm nay. Ống kính dừng lại ở Diệp Anh, cô đang được các nhà thiết kế khác nhiệt liệt ôm chúc mừng, trên mặt cô là nụ cười điềm đạm lịch sự, nhưng đáy mắt vẫn là vẻ xa cách.
“Vẫn lạnh lùng như vậy.”
Ánh mắt không thể rời khỏi khuôn mặt Diệp Anh trên màn hình TV, khóe môi Việt Xán cong lên, lời nói của anh có vẻ hài lòng, nhưng trong lòng lại vì cô mà vô cùng hãnh diện. Mãi đến khi quảng cáo, anh mới nhìn chai truyền dịch của Việt Tuyên, điều chỉnh tốc độ chảy một chút, rồi quay lại màn hình TV, mỉm cười:

“Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, rõ ràng kiêu ngạo đến mức bất kỳ ai cũng không dám đến gần. Khi đó anh còn trẻ, điên cuồng, cảm thấy cô gái này xấu tính như vậy, càng khó gần thì càng muốn đến gần. Sau này càng tiếp xúc với cô ấy rồi, anh lại càng cảm thấy cô ấy giống như một kho báu, cô ấy có tư cách kiêu ngạo, cô ấy nên kiêu ngạo như thế!”
Màn hình TV quay về cuộc thi.
Ban giám khảo đang khẩn trương tiến hành họp bàn lần cuối, đêm nay sẽ tuyên bố chức quán quân cuộc thi. Màn hình TV đang chiếu lại những tác phẩm đặc sắc của Diệp Anh, cuối cùng hình ảnh dừng lại trên người Diệp Anh phía sau hậu trường. Không giống những nhà thiết khác mang vẻ bất an, vẻ mặt cô rất thản nhiên, tựa như đối với cô, kết quả không hề hồi hộp chút nào.
“Mấy năm nay, cô ấy đã trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng con nguời cô ấy vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, chưa hề thay đổi.” Mỉm cười, Việt Xán như đang tự độc thoại: “Có lúc, anh thấy cô ấy là một sinh mệnh vô cùng ngoan cường, là một đóa tường vi đen ngay cả trong đêm tối cũng có thể bung hoa, cả người cô ấy gai góc, không từ bất kỳ thủ đoạn nào để leo lên sinh trưởng, cô ấy vô tâm vô phế, cô ấy sắt đá. Nhưng cho dù bị cô ấy đâm đến máu tươi đầm đìa, anh cũng vẫn như bị trúng độc, không thể rời khỏi cô ấy, anh đã bị ánh sáng của cô ấy làm lóa mắt, khiến đầu óc mê muội.”
Nhìn vẻ mặt không hề thay đổi của Diệp Anh trên màn hình TV, Việt Xán bất thần vài giây, khàn giọng nói nhỏ:
“… Cho nên, Việt Tuyên, anh không thể nhường cô ấy cho em.”
Ngoài cửa sổ tuyết mịn trong suốt.
Trong phòng bệnh, TV vang lên những âm thanh kích động nhiệt liệt, hình ảnh TV biến hóa, lúc sáng lúc tối. Nói xong những lời này, Việt Xán im lặng.
Khi anh biết Việt Tuyên bị thương nặng nguy hiểm đến tính mạng, khi anh lo lắng từ Ý ngồi máy bay riêng trong đêm trở về, khi anh nhìn thấy khuôn mặt cô đầy nước mắt trước cửa phòng cấp cứu…Anh cho rằng Việt Tuyên đã rời khỏi nhân thế.
Cảm giác đau khổ ấy như trời sụp xuống! Nhưng cũng chính thời khắc ấy, anh phát hiện anh tình nguyện dùng tất cả mọi thứ mình có để đổi lại sinh mạng của Việt Tuyên.
Sự hối hận và đau đớn ấy, cả cuộc đời này anh không muốn phải nếm trải nữa.Hôm ấy, đi đến trước phòng bệnh của Việt Tuyên, thời khắc bốn mắt nhìn nhau với Việt Tuyên, tất cả mọi thứ đã qua đều tựa như sương khói nhẹ nhàng bay hết, tất cả phảng phất như một cơn mộng.Ân oán trước kia đã không thể truy cứu.

Rốt cuộc là ai phụ ai, ai nợ ai, vào thời khắc ấy đã không còn quan trọng nữa. Hoảng hốt nhớ lại rất lâu trước kia, anh vẫn còn là chàng thiếu niên nghịch ngợm trốn học đi đánh nhau, mà cậu ấy vẫn chỉ là cậu bé ưu tú tái nhợt ngồi trên xe lăn. Anh đã từng thề phải mãi mãi bảo vệ em trai mình, không để em trai phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Chỉ là ngoại trừ cô.
Anh không muốn nghĩ sâu sa vì sao cô lại ở trước phòng bệnh của Việt Tuyên khóc đến tan nát như vậy. Vì cô là người anh yêu sâu đậm, anh muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cô, thế giới ấy không thể đón nhận thêm sự tồn tại của Việt Tuyên.
“Sắp trao giải rồi.”
Nằm trên giường bệnh, Việt Tuyên nhìn người dẫn chương trình đang tuyên bố kết quả cuộc thi, đáy mắt anh lộ ra ý cười ôn nhu, anh khẽ nói:
“Anh, em nghĩ chức quán quân nhất định thuộc về cô ấy. Đêm nay cô ấy quá tuyệt rồi!”
*****
“Chức quán quân chung kết cuộc thi thời trang cao cấp châu Á đêm nay…”
Nhạc nền sôi trào vang lên, những chùm sáng thay nhau chiếu rọi mười mấy nhà thiết kế trẻ đứng trên bục chữ T. Người dẫn chương trình cầm phong thư chứa kết quả đánh giá, mở phong thư trước sự nín thở của đám đông, hào hứng tuyên bố:
“Chính là người đã mang đến loạt thiết kế liền thân tuyệt sắc…”
Ánh sáng trắng tập trung trên người Diệp Anh
“… nhà thiết kế đến từ Trung Quốc – cô Diệp Anh!”
Trong không gian vang lên những tiếng vỗ tay và tán thưởng kích động! Vô số máy ảnh điên cuồng chụp Diệp Anh, ánh đèn flash tạo nên một biển chớp cuồn cuộn! Dưới sự ra hiệu của người dẫn chương trình, sau khi những nhà thiết kế khác nhiệt liệt ôm chúc mừng, Diệp Anh bước tới giữa bục chữ T, đón nhận những tràng pháo tay như thủy triều.
Theo trình tự chương trình, người dẫn chương trình đang định tuyên bố khách quý lên trao giải quán quân, bên sườn bục chữ T đột nhiên có người vội vàng chạy tới, thì thầm vài câu với người dẫn chương trình. Người dẫn chương trình lộ vẻ mặt kinh ngạc, khó tin nhìn nhân viên công vụ, xác nhận lại mấy lần mới một lần nữa kích động cầm lấy micro, cất giọng tuyên bố:
“Bây giờ, chúng ta xin mời một vị khách vô cùng quan trọng lên trao giải quán quân cho cô Diệp Anh! Vị khách quí này chính là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng hiện tay, ông chính là nhân vật đại biểu cho thời trang châu Á, ông đã dẫn dắt thời trang châu Á chiếm một vị trí trong giới thời trang quốc tế…”

Khẽ nhíu mày, bị bao bọc trong chùm sáng, Diệp Anh nhìn về phía người dẫn chương trình.
“… Giống như linh cảm thiết kế, ông cũng phóng khoáng, không gò bó, hành tung bất định, nửa năm trước thậm chí còn có tin ông đã qua đời trong tai nạn thuyền ở Ý!” Cười vài tiếng trêu chọc, người dẫn chương trình dùng tiếng Anh giới thiệu vị khách trao giải, các khách mời đến từ các nước châu Á dần dần đoán được vị khách này là ai, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, họ rung động kinh ngạc, tiếng bàn luận dần dần nổi lên!
“Đêm nay, nhà thiết kế có sức ảnh hưởng lớn tới thời trang châu Á này, sau một năm xa cách bục chữ T, sẽ đích thân đứng đây trao giải quán quân cho cô Diệp Anh!”Giọng trầm ấm của người dẫn chương trình đẩy không khí hiện trường lên cao trào, trong sự kinh ngạc của mọi người, một chùm sáng màu trắng rực rỡ chiếu rọi cuối bục chữ T.Sau tấm màn sân khấu là một bóng dáng nam tính thành thục tao nhã.Cả hội trường vang lên những tiếng thét chói tai!
“Tôi xin giới thiệu…”
Ánh sáng trắng lóa đến chói mắt.
Bóng dáng đen nổi lên.
Tựa như trong mỗi cơn ác mộng sâu thẳm, bóng đen ấy mỉm cười đầy xấu xa, ghê tởm, nó gào thét nhào tới, mang theo sự dơ bẩn như thể đến chết cũng không thể xóa bỏ!
Nhà thiết kế nổi tiếng châu Á…”
Tiếng gào thét và vỗ tay bao phủ không gian.
Trên bục chữ T.
Diệp Anh cứng đờ như khúc gỗ.
Chùm sáng trắng chói mắt ấy tan thành từng đốm sáng khiến người khác ghê tởm, thời gian như ngừng trôi, trong cơn ác mộng đã chôn vùi ấy, bóng dáng ấy vẫn to lớn dữ tợn như thế!
“…Ông Sâm Lạc Lãng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.