Đọc truyện Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 3 – Chương 22: Phần 8 (1)
Cô hết lần này đến lần khác tự nói với chính mình, thế giới này lạnh lùng như thế, không ai có thể tin tưởng, không ai có thể dựa dẫm…
Italia.
Đảo Sicilia.
Không khí họp mặt căng thẳng, ngập tràn mùi thuốc súng, qua hơn bốn tiếng đàm phán, tên trùm Mario lúc đầu vốn giận dữ hùng hổ cuối cùng cũng hài lòng, tám chín tên người Ý đi cùng hắn cũng không còn hung hăng, vung đao tuốt kiếm chỉ vào đầu Việt Xán nữa.
Cách đó không xa là biển cả.
Tiếng chim hải âu vang vọng.
Trên ban công, Mario mở một chai whisky, nâng chén uống cùng Việt Xán, hai người cùng hồi tưởng lại những chuyện tốt đẹp nhiều năm trước.
Lúc này, Tạ Phong vội vàng đi tới, cúi đầu nói thầm vài câu bên tai Việt Xán. Ly rượu rơi trên mặt đất, Việt Xán biến sắc, bật dậy, nhất thời hoảng hốt như người bị thương nặng.
*****
Trong một đêm phong vân biến động!
Cho tới giờ George vẫn không thể tin được mọi chuyện khủng khiếp giống như trên phim lại có thể xảy ra trong thực tế! Anh cho rằng trận chiến giữa Sâm Minh Mỹ và cô Diệp chính là trên bục chữ T, trong giới thời trang, nhưng anh không ngờ Sâm Minh Mỹ lại điên cuồng đến vậy!
Đêm qua, Sâm Minh Mỹ lừa Diệp Anh đến MK ở Ginza, không những thuê người đốt cửa hàng, mà còn muốn giết hại Diệp Anh! Nếu không phải nhị thiếu gia tới kịp, người bị thương nằm trong viện lúc này chính là cô Diệp! Hơn nữa, cảnh sát cho biết mấy tên đêm qua chặn xe của anh cũng là người do Sâm Minh Mỹ phái đến.
George cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu không phải Tạ Bình bên cạnh nhị thiếu gia dẫn người đến kịp, đánh đuổi được mấy tên kia, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lúc ấy mấy người đó đã cướp mất hai thùng chứa tác phẩm dự thi của cô Diệp, giả sử họ đem một mồi lửa, đốt hết hai thùng ấy, anh thật sự muốn chết đi cho xong!
Bây giờ, cảnh sát đã tìm được di thư của cô Diệp do Sâm Minh Mỹ ngụy tạo, bắt được những tên đốt cửa hàng và chặn xe anh, chứng cứ vô cùng xác thực, Sâm Minh Mỹ đã bị cảnh sát bắt giữ. Dư luận đương nhiên lại dấy lên một hồi phong ba, quần chúng kinh hãi, đám phóng viên đóng chốt trước bệnh viện của Diệp Anh và Việt Tuyên, cục cảnh sát giam giữ Sâm Minh Mỹ. Tất cả đều sôi nổi dự đoán liệu Diệp Anh có tham dự chung kết cuộc thi thời trang cao cấp châu Á đêm mai không!
Từ đêm đến sáng.
Trong bệnh viện, Việt Tuyên trúng đạn nằm trong phòng cấp cứu khoảng bốn tiếng, trong khoảng thời gian ấy có mấy lần rất nguy cấp. Lúc bác sĩ thông báo người nhà ký tên vào giấy cam đoan, Tạ Phố và Tạ Bình lo lắng trao đổi xem có nên thông báo cho Tạ Hoa Lăng đang ở Thụy Sĩ không, nhưng lại sợ bệnh tim của Tạ Hoa Lăng không chịu được đả kích này.
Diệp Anh lặng lẽ đón nhận giấy cam đoan, ký tên mình lên đó.
“Cô Diệp, mời cô đi cho!”
Tạ Bình rốt cuộc không kìm nén được phản cảm của mình, lạnh lùng cứng rắn đứng trước mặt cô, ngăn tầm nhìn của cô về phía phòng phẫu thuật.
“Cậu thái độ thế này là sao? Nhị thiếu gia bị thương, trong lòng cô Diệp nhất định rất khổ sở! Người gây nên chuyện này là Sâm Minh Mỹ, liên quan gì đến cô Diệp!” Sau khi hoàn thành khai nhận ở cục cảnh sát, George vội vàng chạy tới đây, anh rất bất mãn với thái độ của Tạ Bình. Mặc dù Tạ Bình dẫn người tới bảo vệ được tác phẩm dự thi, còn Tạ Phố đưa người tới MK ở Ginza, đánh nhau với đám người Sâm Minh Mỹ thuê, tranh thủ thời gian để xe cứu hỏa tới, nhưng dáng vẻ hung ác của Tạ Bình như thể đem hết mọi tội danh đổ lên đầu cô Diệp.
“Đủ rồi, đừng nói nữa!”
Tạ Phố nhíu mày, anh kéo Tạ Bình ra, nhìn về phía Diệp Anh sắc mặt tái nhợt, nói:
“Cô Diệp, cô nên nghỉ ngơi một chút.”
“…”
Đầu đau như muốn nổ tung, Diệp Anh thẫn thờ nhìn Tạ Phố, ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật. Chiếc đèn đỏ chiếu rọi dòng chữ “ĐANG PHẪU THUẬT”, từng phút từng giây thời gian tựa như giày vò, tí tách trôi qua.
Bên ngoài cửa kính, không biết tuyết đã rơi từ khi nào, từng bông trắng xóa.
Tuyết mùa đông năm nay vô cùng nhiều, và cũng vô cùng lạnh. Trong một đêm, tuyết lớn lại một lần nữa biến cả thế giới thành một màu trắng.
Ngồi trên ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, Diệp Anh hốt hoảng nghĩ, lần trước nhìn thấy Việt Tuyên cũng là ở bệnh viện này, cũng trên hành lang dài, cô cũng ngồi trên chiếc ghế dài dựa tường. Lần ấy, chiếc xe lăn của Việt Tuyên chầm chậm đi qua mặt cô, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt nhìn anh, cô cũng không có.
Cô run rẩy nhắm chặt mắt, cả người cũng từ từ run rẩy. Cô hết lần này đến lần khác nói với chính mình, thế giới này lạnh lùng như thế, không ai có thể tin tưởng, không ai có thể dựa dẫm. Vậy mà trong thời khắc nguy hiểm, người đó lại hết lần này đến lần khác bảo vệ cô, trong vụ tai nạn xe đã che chắn cô dưới thân người, trong làn khói đặc lại vì cô mà cản đạn…
Hai tay ôm mặt, cô cuộn người trên chiếc ghế dài, cơ thể run lên, cô đột nhiên vô cùng sợ hãi thế giới này, sợ sự tàn khốc của thế giới này, sợ khi chiếc đèn “ĐANG PHẪU THUẬT” tắt, bác sĩ sẽ nói với cô…
“Ra rồi!”
Đèn phẫu thuật tắt, Phan Đình Đình khẩn trương lên tiếng. Cô cùng George đi ra từ cục cảnh sát, sau đó vẫn luôn ở cạnh Diệp Anh, nhưng cô nghi ngờ Diệp Anh căn bản không hề biết đến sự tồn tại của cô. Diệp Anh lúc này hoàn toàn không giống một Diệp Anh vẫn luôn bình tĩnh lãnh đạm, mà là một người đang hoảng hốt run rẩy đến mức tự o bế chính mình lại.
Giường bệnh được đẩy ra.
Dưới chiếc chăn trắng là khuôn mặt tái nhợt của Việt Tuyên, anh tựa như đang lặng lẽ bất động nằm ngủ, ngay cả lông mi cũng không cử động. Trong đầu nổ ầm, sự ngột ngạt trong lồng ngực khiến mắt Diệp Anh tối sầm lại, cô run rẩy chạm vào ngón tay anh, vô cùng lạnh giá, lạnh đến mức như không có sinh mệnh.
…
Bên tai là tiếng ù ù, cô cố gắng lắng nghe, thanh âm càng lúc càng lớn, mãi đến khi có người nắm lấy bả vai cô, cô mới đột nhiên hiểu rõ anh vẫn sống, không chết, anh vẫn sống!
*****
Phòng giám hộ VIP.
Tích… Tích… Tích…
Các thiết bị giám sát vang lên tiếng hoạt động theo nhịp điệu, Việt Tuyên nằm hôn mê trên giường bệnh. Bác sĩ kiểm tra lại các thông số, điều chỉnh liều lượng thuốc, sau đó nói với Tạ Phố, Tạ Bình và Diệp Anh:
“Thật sự là kỳ tích, tình trạng sức khỏe của cậu Tạ vẫn không tốt, lần này bị trúng đạn vô cùng nguy hiểm, bệnh hen suyễn bộc phát, dẫn đến tình trạng xuất huyết, trong lúc phẫu thuật đã ba bốn lần trải qua cơn nguy hiểm. Nhưng cậu Tạ là người ý chí kiên cường nhất tôi từng thấy, chính ý chí nhất định phải sống đã cứu sống cậu ấy. Yên tâm đi, hiện giờ tình trạng đã tốt rồi, tôi tin không lâu nữa cậu ấy có thể tỉnh lại.”
Năm tiếng sau.
Trên giường bệnh, Việt Tuyên nhíu mày, trán rịn mồ hôi, lông mi khẽ động, Tạ Phố và Tạ Bình lập tức vây quanh, Diệp Anh bị họ chen đẩy về phía sau. Ngoài cửa hoa tuyết nhẹ bay, thời gian như chậm chầm dừng lại, khi Việt Tuyên cuối cùng cũng khe khẽ mở mắt, Diệp Anh run rẩy đưa hai tay hợp thành hình chữ thập, cảm tạ thần linh mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ tin tưởng.
“…”
Đôi môi trắng bệch, giọng nói của Việt Tuyên nhỏ đến mức không thể nghe rõ.
“Nhị thiếu gia?”
Tạ Phố cúi người xuống, cẩn thận nghe mấy lần, anh khẽ khàng nói với Việt Tuyên:
“Cô Diệp không bị thương, cô ấy ở đây.”
Nói xong, Tạ Phố quay người tránh ra. Không gian nhuốm màu yên tĩnh của tuyết trắng, Việt Tuyên nằm trên giường bệnh không thể nhìn rõ hình bóng kia, anh cố gắng nhìn qua, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một màn mờ ảo, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập. Tạ Bình đen mặt lại, kéo một chiếc ghế, đẩy Diệp Anh lên phía trước, để cô ngồi xuống gần sát bên giường Việt Tuyên:
“Nhị thiếu gia, cô ấy vẫn tốt, không hề tổn hại gì! Từ nay về sau cậu hay chú ý giữ gìn chính mình, cái đám lang sói kia…”
“Tạ Bình, để nhị thiếu gia nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài trước.”
Tạ Phố lập tức cắt đứt lời Tạ Bình, kéo ra khỏi phòng giám sát VIP.
Ngoài cửa, hoa tuyết như những tinh linh bay lượn.
Một màu trắng xóa.
“…”
Trên giường bệnh, Việt Tuyên cố gắng nhìn về phía Diệp Anh, anh lo lắng nhìn toàn thân cô, sau đó cẩn thận quan sát từ đầu, đến mái tóc, đến khuôn mặt, tay, eo, chân, ánh mắt mang theo sự thương xót vô cùng.
“… Đau không?”
Khàn giọng nói, đôi mắt anh dừng lại ở gò má đầy dấu tay in hằn. Cố gắng đưa tay ra, anh muốn chạm vào cô.
Ánh mắt Diệp Anh kỳ dị nhìn về phía anh:
“… Vì sao đến cứu tôi?”
Đợi rất lâu nhưng không đợi được câu trả lời của anh.
Run rẩy hít một hơi thật sâu, cô mím chặt môi, khàn khàn nói:
“Không phải anh đã nói anh không yêu tôi sao? Không phải đã nói: đối với anh, tôi chẳng qua chỉ là một vật phẩm có thể lợi dụng sao? Vì sao còn muốn cứu tôi? Hay anh vẫn còn muốn dùng tôi cho chuyện gì đó?”
Ngón tay trắng bệch sững lại trong không trung. Đáy mắt ảm đạm, Việt Tuyên cố gắng mỉm cười, khàn khàn:
“… Xin lỗi.”
Do anh biết chuyện quá muộn,. Anh vẫn luôn phái người theo dõi Sâm Minh Mỹ, từ khi Tạ Bình nhận được tin tức, anh cho rằng Sâm Minh Mỹ chỉ muốn cướp tác phẩm dự thi của cô, nhưng không ngờ Sâm Minh Mỹ lại to gan đến vậy. Khi anh đến được MK Ginza, nhìn thấy ngọn lửa hừng hực cháy, thời khắc ấy, cả thế giới của anh như sụp đổ, mà khi anh nhảy vào đám cháy, nhìn thấy cô vẫn còn sống, trái tim bỗng chốc nảy lên niềm vui khôn xiết!
“Xin lỗi?”
Ánh mắt Diệp Anh quỉ dị nhìn anh, cô run rẩy hít một hơi sâu:
“Anh có gì mà phải xin lỗi tôi? Một lần nữa anh lại cứu tôi. Nếu… Nếu anh không tiếc tính mạng mình để cứu tôi, và cũng không phải vì anh có tình cảm với tôi, vậy thì… chắc hẳn anh có toan tính. Điều anh muốn là gì? Cổ phần của Tạ thị sao?”
Trong nháy mắt, Việt Tuyên đau đến ứa máu, cổ họng anh ngòn ngọt mùi máu tanh.
Anh khó khăn hít thở vài hơi mới gắng gượng nghe thấy giọng nói của mình:
“… Diệp Anh.”
“Nói đi.” Diệp Anh lạnh lùng: “Anh muốn gì? Chỉ cần anh nói cho tôi, toàn bộ tôi đều đồng ý với anh. Bất kể là cổ phần Tạ thị, hay bất cứ chuyện gì các, chỉ cần anh nói, tôi sẽ cho anh.”
Giọng đặc khản lại, Việt Tuyên nói:
“… Anh không muốn gì cả.”
“Không muốn gì cả?” Diệp Anh nhìn Việt Tuyên: “Vậy anh đến cứu tôi làm gì? Vì sao anh không để tôi chết đi? Anh nói tôi chỉ là quân cờ anh dùng để đối phó với Việt Xán, vậy anh dùng tôi để lấy lại Tạ thị, dùng tôi để tiếp tục lợi dụng Việt Xán đi! Anh nói anh không yêu tôi đến thế, vậy anh để tôi chết đi! Anh còn cứu tôi làm gì?”
Khóe mắt trào lệ.
“Tôi thà rằng anh không đến cứu tôi…”
Hít một hơi sâu, Diệp Anh nở một nụ cười khó coi:
“Việt Tuyên, tôi ghét anh!”
Cô đi ra ngoài, một tiếng “bang” đóng chặt cửa phòng bệnh lại, dựa vào tường bên hành lang bệnh viện, nhất thời, cô không kìm nén được nước mắt tuôn trào.
Cô ghét mình như thế này!
Rõ ràng trong lòng cuồn cuộn như biển, rõ ràng cô muốn nghe thấy anh nói anh vẫn thích cô, anh vẫn yêu cô, cô muốn quên hết tất cả mọi chuyện trước kia, nhào vào lồng ngực anh! Nhưng cô lại điên cuồng cầm lấy một thanh đao đâm anh bị thương, khiến máu tươi của anh chảy đầm đìa, vậy mà trái tim cô cũng vỡ nát đổ máu!
Nước mắt rơi xuống hai gò má cô.
Cô đã điên rồi.
Cô và Sâm Minh Mỹ có gì khác nhau chứ!
Tiếng bước chân vội vàng từ phía cuối hành lang vọng đến, tiếng bước chân như bay, càng lúc càng gần, mãi đến khi có người đứng trước mặt cô lặng lẽ. Cô giận giữ lấy tay lau nước mắt dàn dụa, trước mắt là một khoảng mờ nước mông lung, bên ngoài cửa sổ là tuyết rơi dày đặc, bên bờ vai người kia còn đọng những bông tuyết chưa tan.
“Việt Tuyên…”
Trong mắt Việt Xán ngập tràn nỗi sợ hãi, giọng nói run rẩy, dáng vẻ phong trần tiều tụy vô cùng, anh hoảng sợ nhìn nước mắt ngập tràn trên mặt Diệp Anh.