Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Tập 3

Chương 12(1)


Đọc truyện Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 3 – Chương 12(1)


“Từ trước đến nay, anh chỉ yêu duy nhất một người con gái, cô ấy lạnh lùng và đầy gai nhọn…”
Một tuần sau đêm thi cuộc thi thời trang cao cấp châu Á khu vực Trung Quốc, sự kiện sao chép sau vài lần biến chuyển tình hình cuối cùng đã được ban tổ chức ra tuyên bố chính thức: Vì bằng chứng không đủ, cuộc thi không thể phân định giữa Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ, ai là tác giả, ai là kẻ sao chép. Để tránh đi đến quyết định sai lầm, cuộc thi đặc biệt cho phép hai nhà thiết kế cùng được tham gia trận chung kết khu vực châu Á, tiến tới một cuộc đua mới.
Quyết định này được đưa ra ở Tokyo – Nhật Bản. Trưởng ban tổ chức cuộc thi thời trang cao cấp châu Á cũng đồng thời tuyên bố trận chung kết khu vực châu Á sẽ diễn ra ở Nhật Bản, người giành chiến thắng sẽ đại diện cho lực lượng thiết kế trẻ khu vực châu Á tổ chức một buổi trình diễn thời trang tại Paris.
Trong buổi họp báo này, gần như tất cả những nhà thiết trẻ tham gia vòng hai của cuộc thi đều có mặt, có quán quân Nhật Bản vừa giành chiến thắng tối qua – Kyoko Fuka, nhà thiết kế của Hàn Quốc mang đậm phong cách punk nhận được nhiều chú ý – Kim Jung Hyun, nhà thiết kế Singapore Ngô Hiển Long, nhà thiết kế Malaysia Al-Mansur, trong đó cùng giành được nhiều sự chú ý nhất chính là Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ.
Buổi họp báo khởi động cho trận chung kết giới thiệu lại những tác phẩm thiết kế của các quán quân trong những tràng pháo tay cổ vũ. Đến khi giới thiệu tác phẩm của khu vực Trung Quốc, không khí có chút lúng túng. Các thí sinh và phóng viên của các nước khu vực đều nhận ra loạt thiết kế được giới thiệu trước của Diệp Anh hoàn toàn giống loạt thiết kế phía sau của Sâm Minh Mỹ.
Việc sắp xếp như vậy nhất định có ngầm ý nào đó!
Hiện trường có đến hơn nửa số phóng viên Trung Quốc đã lập tức đem những hình ảnh này truyền tải về nước.
Sau khi kết thúc buổi họp báo, đám phóng viên ào tới vây kín Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ, cố ý giữ hai nữ thiết kế trẻ liên quan đến sự kiện sao chép ở lại cùng nhau, khiến hai người phải sóng vai đứng cạnh nhau.
Vô số camera! Vô số microphone!
Các phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi…
“Cô Sâm, nữ vương Veka đã đứng ra làm chứng, ý tưởng thiết kế của cô Diệp Anh đã có từ trước cô, cô có gì để nói không?”
“Cô Sâm, chuyện cô Diệp Anh từng ngồi tù là do cô bịa đặt đúng không? Cô còn bằng chứng nào nữa không?”
“Cô Diệp, đối với chuyện cô Sâm Minh Mỹ tố cáo cô sao chép, nói cô từng ngồi tù, cô có muốn nói gì không?”
“Cô Sâm, cô và Tracy – trợ lý thiết kế của Diệp Ah từng là bạn học sao? Cô ấy bị cô mua chuộc nên mới đứng ra làm chứng tố cáo cô Diệp Anh đúng không?”
“…”
“…”
Ánh chớp máy ảnh loang loáng hết đợt này đến đợt khác, đám phóng viên các nước khác cũng ùa tới. Đứng giữa trung tâm, liên tiếp bị đám phóng viên đặt câu hỏi dồn dập, Sâm Minh Mỹ không thể tiếp tục duy trì phong thái tao nhã, khóe môi mím chặt, sắc mặt trắng xanh, sau khi trả lời ngắn gọn hai câu hỏi không liên can liền từ chổi tiếp tục trả lời.
“Cảm ơn đã cho tôi và cô Sâm cơ hội được tiếp tục tham gia cuộc thi.”
Trong ánh chớp máy ảnh loang loáng, Diệp Anh mặc một bộ váy trắng đơn giản, tóc mượt như nhung, cô mỉm cười nhìn thoáng qua Sâm Minh Mỹ cứng đờ bên cạnh, trả lời phóng viên:
“Chứng minh năng lực của một nhà thiết kế thời trang, cuối cùng vẫn phải dựa vào tác phẩm của cô ấy. Trong cuộc thi tiếp theo, thông qua những tác phẩm mới, hi vọng mọi người có thể hiểu rõ hơn năng lực của tôi.”
Ban tổ chức đặc biệt cử xe đến đón các nhà thiết kế về khách sạn, Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ được sắp xếp ngồi cùng trên một chiếc xe. Sau khi lên xe, Sâm Minh Mỹ vốn tâm tình đang hoảng loạn mãi mới phát hiện ra người ngồi bên ghế phụ lại chính là Việt Xán!
“… Xán!”
Từ sau đêm chung kết khu vực Trung Quốc, Sâm Minh Mỹ chưa hề gặp lại Việt Xán, điện thoại cũng không gọi được. Mặc dù biết hiện tại Việt Xán và Diệp Anh đã công khai yêu nhau, nhưng sự kích động trong lòng Sâm Minh Mỹ vẫn khó kìm chế lại, cả người cô nhào về phía trước, nắm chặt lấy cánh tay Việt Xán:
“Xán! Cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi!”
Khóe mắt cay cay, nước mắt cứ thế tuôn trào, Sâm Minh Mỹ đau lòng nói:
“Xán, vì sao anh không đến gặp em? Vì sao không nhận điện thoại của em? Em bị ức hiếp như vậy, sao anh lại để em một mình không quan tâm?”
“Ha ha.”
Trong xe, Diệp Anh cùng ngồi ở hàng ghế sau nhàn nhạt cười: “Sâm Minh Mỹ, không còn phóng viên nữa, nhất định cần phải tiếp tục diễn sao?”
“Cô…” Nhìn Diệp Anh đang gần trong gang tấc, nỗi hận cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực Sâm Minh Mỹ: “Rốt cuộc cô là ai? Vì sao cô phải hại tôi như vậy? Cô đã sao chép tác phẩm của tôi! Cô cướp mất người tôi yêu thương! Rốt cuộc cô là ma quỷ nơi nào? Vì sao phải làm vậy?”
“Tôi sao chép tác phẩm của cô?”
Nhắc lại một lần nữa, Diệp Anh nhíu mày nhìn Sâm Minh Mỹ, cô gái trước mắt không còn là hình ảnh mỹ nữ thanh tú ưu nhã như hoa bách hợp ra vào các buổi tiệc hoa lệ mà cô đã từng thu thập được từ trên báo. Đôi môi run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, đáy mắt điên cuồng, Sâm Minh Mỹ lúc này giống như kẻ bị vây chặt bên mép vực sụp đổ. Sau khi Việt Xán kéo hai tay Sâm Minh Mỹ ra, Sâm Minh Mỹ lại một lần nữa nắm chặt lấy tay anh, vẻ mặt ngập nước mắt tràn đầy vẻ cầu xin: “Xán…”
Diệp Anh thản nhiên thu hồi tầm mắt: “Cô cho là tôi sao chép cô, vì thế cô mới cầu xin Tạ lão gia, để ông ấy gây áp lực cho cuộc thi, hi vọng ông ấy có thể đuổi tôi khỏi cuộc thi, khiến cô trở thành quán quân Trung Quốc?”
“Đúng vậy!” Quay mặt lại, Sâm Minh Mỹ hung dữ nói: “Chức quán quân Trung Quốc vốn là của tôi! Cô đừng hòng lấy đi bất kỳ vật gì của tôi! Tạ lão giao đã đồng ý với tôi sẽ khiến cô rời khỏi cuộc thi này! Chức quán quân là của tôi! Của tôi!”
Nhưng… Sâm Minh Mỹ đột nhiên rùng mình, nhìn Diệp Anh với vẻ khó tin: “… Sao… Sao cô biết?”
Tạ lão gia đã đồng ý.
Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này, Tạ thị vốn là nhà tài trợ lớn, vì thế khi cô khóc lóc kể lể với Tạ lão gia rằng Diệp Anh đã sao chép lại còn vu oan cho cô, cô cầu xin Tạ lão gia nhất định phải giúp đỡ cô, buộc ban tổ chức đuổi Diệp Anh ra khỏi cuộc thi, lấy tư cách luật pháp nhận định Diệp Anh đã sao chép, trả lại trong sạch cho cô. Tất cả những điều này, Tạ lão gia vốn đã đồng ý với cô.

Nhưng… kết quả lại biến thành Diệp Anh và cô cùng nhau tiến vào trận chung kết khu vực châu Á!
“… Là anh?”
Như tỉnh ra từ trong mộng, Sâm Minh Mỹ run rẩy nhìn về phía Việt Xán vẫn luôn im lặng nãy giờ:
“… Xán, anh đã nói cho cô ta biết sao? Tạ lão gia đã đồng ý với em rồi. Anh… Anh vì muốn giúp cô ta mà đứng ra cản trở?… Vì cô ta, ngay cả lời Tạ lão gia anh cũng không nghe sao?”
Việt Xán lạnh lùng, lần nữa hất tay Sâm Minh Mỹ ra khỏi người.
Anh vô cùng chán ghét! Nếu không phải đã biết rõ chân tướng chuyện sao chép này, có lẽ anh cũng thực sự bị dáng vẻ khóc lóc kể lể đầy thống khổ của Sâm Minh Mỹ làm động lòng.
“Tạ lão gia sớm đã quy ẩn nhàn nhã ở Thụy Sỹ, không còn sức ảnh hưởng lớn với Tạ thị như trước.” Nhếch môi, Diệp Anh tựa hồ rất có kiên nhẫn giải thích cho Sâm Minh Mỹ: “Thật ra Việt Xán cũng đã niệm tình cũ, giúp cô cầu tình, nếu không ban tổ chức đã quyết định hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi của cô, và tuyên bố tôi là quán quân khu Trung Quốc.”
“Tôi không tin!”
Khi biết được Việt Xán quả đã nhúng tay vào chuyện này, Sâm Minh Mỹ hoàn toàn sụp đổ, không quan tâm mình vẫn đang trong xe, nhào tới phía Diệp Anh, ầm ĩ hét lên: “Cô là yêu tinh hại người! Tôi giết cô!”
Hai tay Sâm Minh Mỹ khua khoắng trước mặt Diệp Anh, mười ngón tay sắc nhọn như muốn cào rách mặt Diệp Anh! Lái xe sợ lên mức phanh gấp lại. Việt Xán giận dữ nhoài người về phía sau giữ chặt Sâm Minh Mỹ!
“Tỉnh lại đi!”
Sau khi lái xe phanh gấp, mọi người trong xe đều bị chấn động. Diệp Anh né tránh đôi tay hung ác của Sâm Minh Mỹ, thuận thế bắt lấy, bẻ cong hai tay khiến Sâm Minh Mỹ đau đớn kêu lên, nước mắt trào ra.
“Sâm Minh Mỹ, cô nghe cho rõ đây!” Diệp Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Sâm Minh Mỹ: “Bây giờ, tôi cho cô cơ hội cuối cùng!”
Diệp Anh nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Nếu cô còn lưu lại chút thông minh, thì hãy đi tuyên bố chính mình rút khỏi vòng thi tiếp theo! Nếu cô vẫn còn ngu xuẩn tham lam, không biết hối cải, khăng khăng nói tôi sao chép cô, vậy thì cô hãy chuẩn bị bước về phía chết đi! Tôi xem đến lúc ấy cô có thể lôi ra tác phẩm dự thi như thế nào!”
Mở cửa xe, không thèm nhìn phản ứng của Sâm Minh Mỹ, Diệp Anh nhanh chóng bước ra, để lại tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ.
Trời đang vào chiều, đường phố Tokyo hối hả, ánh mặt trời lạnh lẽo, cô hờ hững bước đi không mục đích, trong đầu trống rỗng. Ngã tư đường bên cạnh truyền đến tiếng âm nhạc xa lạ, cô không biết mình đã đi bao lâu, dần dần, cô ý thức được có một người từ đầu đến cuối vẫn luôn bên cạnh cô.
“Em mềm lòng rồi.”
Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm, khi cô vẫn còn đang thẫn thờ, Việt Xán đã đưa cốc cà phê nóng tới trước mặt cô. Cà phê vừa đắng vừa chát, cô lặng lẽ uống từng ngụm.
“Là cô ta tự tìm đường chết.” Cầm tay Diệp Anh, Việt Xán chầm chậm dắt cô đi đến một cửa hàng thời trang bên đường: “Không cần thông cảm cho cô ta. Sự điên khùng và suy sụp của cô ta là do chính cô ta tạo ra.”
Diệp Anh lạnh lùng nói: “Tôi nhớ cô ấy cũng từng là người phụ nữ của anh.”
“Khi đó…” Không để ý đến giọng châm biếm của cô, Việt Xán nắm chặt tay cô, lòng bàn tay anh nóng như lửa ấm: “Khi đó anh cho rằng sẽ không thể gặp lại em nữa, cô ta là vợ sắp cưới của Việt Tuyên, lại được ông nội cưng chiều…”
“Vì thế anh cũng đã từng có tình cảm thật với cô ta.” Diệp Anh vẫn lạnh lùng nói.
“Ha ha, em đang ghen sao?” Mỉm cười nắm lấy tay Diệp Anh, Việt Xán nhìn cô, thấy cô hoàn toàn không có ý trêu chọc, anh khẽ thở dài: “Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu duy nhất một người con gái, cô ấy lạnh lùng và đầy gai nhọn. Nhưng chỉ có ở cùng cô ấy, cảm giác hạnh phúc mới trôi chảy trong cơ thể anh.”
“Lời ngon tiếng ngọt, không biết đã lừa bao nhiêu cô gái.” Diệp Anh giễu cợt.
Sâm Minh Mỹ như vậy, Phan Đình Đình cũng vậy, những năm nay, qua các bài báo đã thu thập liên quan đến anh, những cô gái như vậy xếp thành đèn kéo quân, tai tiếng của anh cũng chưa bao giờ hết. Sao anh lại có thể cho rằng cô sẽ bị lừa vì mấy câu ngon ngọt của anh?
Trên đường phố Tokyo, bốn phía đều là những người xa lạ. Nắm tay cô, nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mặt, đáy lòng Việt Xán lại tràn ngập sự ấm áp và thỏa mãn. Cuối cùng anh cũng có thể cùng cô quang minh chính đại đứng giữa đám đông.
Cô không tin anh.
Nhưng anh không muốn dùng lời nói để cho cô biết rằng những năm này anh đã vì cô mà giữ mình thế nào, từ trái tim đến thể xác anh, từng tấc, từng phần, đều thuộc về cô.
Không có cô, đáy lòng anh chỉ tràn ngập nỗi hận và bóng tối. Ngôi nhà kính phủ đầy hoa tường vi là chỗ dựa duy nhất của anh.
Cô là một đóa tường vi lạnh băng.
Trước kia, anh có thể dần dần khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, hiện giờ anh cũng có thể. Có lẽ phải cần nhiều thời gian, có lẽ phải trải qua nhiều chuyện nữa, cô mới có thể một lần nữa chính thức đón nhận anh, tin tưởng anh, tin tưởng tình yêu của anh.
“Anh yêu em.”
Trên góc đường xa lạ, Việt Xán chỉ trả lời cô một câu, sau đó ánh mắt sáng lên, dẫn cô tới một cửa hàng búp bê vải ven đường. Giữa những con búp bê vải ấy, anh chọn lấy một con, mỉm cười đẩy cô đến trước gương, sau đó đặt con búp bê cạnh đầu cô.
Búp bê vải xinh xắn với khuôn mặt lạnh lùng.
So sánh với khuôn mặt của Diệp Anh trong gương quả thực đều có bộ dáng giống nhau. Nhìn trong gương, Diệp Anh không nhịn được lườm Việt Xán một cái, sau đó bật cười, đặt con búp bê vào lòng bàn tay vuốt ve. Đợi đến khi vẻ mặt cô cuối cùng cũng nhu hòa trở lại, Việt Xán đã trở nên si mê.
*****

“Bác gái! Bác gái nhất định giúp cháu!” Sau khi từ Nhật Bản trở về, Sâm Minh Mỹ mặt đầy nước mắt nhào tới trước mặt Tạ Hoa Lăng, ai oán khóc: “Tuyệt không thể để Diệp Anh tiếp tục tham gia cuộc thi! Đây là quỷ kế của cô ta và Việt Xán! Bác gái, cháu sai rồi, giờ cháu đã biết bác đúng, là cháu quá ngu ngốc, cháu đã sai hoàn toàn!”
Phòng ăn yên tĩnh.
Khi Tạ Hoa Lăng đang một mình ăn tối, Sâm Minh Mỹ đã xông vào. Nhìn thấy Sâm Minh Mỹ tiều tụy gầy yếu, đôi mắt đỏ ngầu đầy lệ và cơ thể run rẩy, Tạ Hoa Lăng thực sự hoảng hốt.
“Bác gái ! Việt Xán từ trước tới nay chưa từng yêu cháu! Ạnh ta hoàn toàn lừa gạt cháu! Anh ta lợi dụng cháu để làm tổn thương Việt Tuyên, lợi dụng cháu để lừa gạt sự tin tưởng của Tạ lão gia!” Quỳ gối trước mặt Tạ Hoa Lăng, Sâm Minh Mỹ khóc không thành tiếng: “Bác gái! Hiện giờ Việt Xán và Diệp Anh đã cấu kết với nhau, họ muốn đuổi cháu ra khỏi Tạ thị, muốn cướp đoạt sản nghiệp thời trang của Tạ thị từ tay bác và Tuyên!”
“Việt Xán và Diệp Anh…”
Đột nhiên Sâm Minh Mỹ hoảng sợ mở to mắt: “A, không chừng họ đã quen biết nhau từ trước! Không chừng Diệp Anh là do một tay Việt Xán an bài tới đây! Bác gái, bác nghĩ xem, vốn dĩ cháu và Tuyên đã đính hôn, lúc sắp kết hôn thì Việt Xán lại dụ dỗ cháu, sau đó là vụ tai nạn ne, sau đó Diệp Anh bỗng nhiên xuất hiện, rồi dụ dỗ Việt Tuyên! Tình cảm của cháu và Tuyên vốn dĩ rất tốt, kết quả bị Diệp Anh châm ngòi, Tuyên cũng không còn nghe lời bác như trước nữa…”
Càng nói càng cảm thấy những suy đoán này là thật, Sâm Minh Mỹ hoảng sợ run rẩy nắm lấy tay Tạ Hoa Lăng, khuôn mặt đầy nước mắt: “Bác gái, chúng ta mắc mưu rồi, chúng ta mắc mưu rồi!”
Tạ Hoa Lăng càng nghe càng hoảng hốt, cả người lảo đảo, miễn cưỡng nói: “Có thể là do cháu đoán mò.”
“Không!” Sâm Minh Mỹ hét lên: “Bác gái, bác nghĩ lại xem, bác nghĩ kỹ xem! Vụ tai nạn xe của Tuyên là do ai làm? Nếu Tuyên Xảy ra chuyện gì, ai là người được lợi nhất? Là Việt Xán! Lúc Tuyên xảy ra tai nạn, ai đã ở cạnh, ai đã đẩy anh ấy lên chiếc xe ấy? Là Diệp Anh! Hơn nữa bác còn nhớ không, khi Diệp Anh còn ở đây, tại phòng khách bên cạnh, chính mồm cô ta đã thừa nhận từng vào tù và vừa mới được thả! Nhưng hiện giờ cô ta lại không thừa nhận, thậm chí còn vu cáo là cháu hãm hại cô ta! Bác gái, bác nghĩ kỹ xem, người khác không biết chuyện này, nhưng bác biết, bác biết điều này rất rõ ràng!”
Tạ Hoa Lăng bật dậy.
Vì bật dậy nhanh quá, mắt bà tối lại, tay phải chống đỡ trên bàn mới có thể đứng vững, dụng cụ đồ ăn trên bàn va chạm loạng xoảng. Đúng vậy, không sai, từ sau tai nạn của Tuyên, từ khi Diệp Anh xuất hiện, tất cả dường như mất đi khống chế, phát triển theo chiều hướng đáng sợ.
Tạ gia to như vậy.
Rất lâu rồi đều vắng lặng, nhà ăn chỉ có một mình bà. Từ khi Việt Xán và Diệp Anh xuất hiện như một cặp đôi trước công chúng, sức khỏe của Tuyên cũng càng lúc càng…
“Bác gái! Cháu sao rồi, Minh Mỹ sai rồi!” Sâm Minh Mỹ khóc lóc ôm chặt lấy hai chân Tạ Hoa Lăng: “Cháu không dám cầu xin bác tha thứ cho cháu, nhưng không thể để họ tiếp tục như vậy được! Nhất định phải đuổi Diệp Anh đi! Phải đuổi cô ta đến cùng! Không thể để cô ta làm hại Tuyên, hại bác, hại cả tập đoàn Tạ thị như vậy!”
*****
Buổi sáng ngày hôm sau, hội đồng quản trị tập đoàn Tạ thị họp khẩn cấp.
“Vì những lời bịa đặt của giới truyền thông và dự luận mà chân tướng trong sự kiện sao chép của cuộc thi thời trang cao cấp châu Á bị đảo lộn.” Trong tình huống Việt Tuyên và Việt Xán đều vắng mặt, Tạ Hoa Lăng chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị lần này. Hôm nay bà mặc một bộ đồ màu đen, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này, Tạ thị chúng ta là người khởi xướng, cũng là nhà tài trợ chính, vậy vì sự công bằng, vì sự nghiêm chính, Tạ thị chúng ta sẽ yêu cầu cuộc thi đuổi Diệp Anh, lập tức xác nhận Sâm Minh Mỹ là quán quân duy nhất của Trung Quốc!”
Thành viên hội đồng quản trị nhìn nhau.
Họ đương nhiên biết về sự kiện sao chép ầm ĩ , ngày hôm qua ban tổ chức đã tuyên bố để Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ cùng tham gia vòng tiếp theo, vậy mà hôm nay Tạ Hoa Lăng lại yêu cầu cuộc thi thay đổi quyết định, chỉ để Sâm Minh Mỹ một mình tham gia.
Chuyện này…
Trên chiếc bàn bầu dục của phòng họp, Sâm Minh Mỹ ngồi bên phải Tạ Hoa Lăng. Đối mặt với những ánh mắt dị thường của thành viên hội đồng quản trị, vẻ mặt cô thản nhiên, không hề để tâm. Trận đấu với Diệp Anh, cô đã không còn hiếu chiến, cô cần dao sắc chặt mạnh, bất kể dùng tới mối quan hệ gì, chỉ cần đuổi Diệp Anh đi là được!
“Chuyện thứ hai…” Không cho các thành viên hội đồng quản trị cơ hội thảo luận, Tạ Hoa Lăng nói tiếp: “Diệp Anh của bộ phận thiết kế đã khai giả lý lịch, giấu diếm chuyện từng vào tù, đi ngược với qui định của công ty, vì vậy từ lúc này, lập tức khai trừ Diệp Anh khỏi chức vị phó tổng giám bộ phận thiết kế, đuổi khỏi công ty!
Ồn ào – Các thành viên hội đồng quản trị kinh ngạc!”Từ trước đến nay, anh chỉ yêu duy nhất một người con gái, cô ấy lạnh lùng và đầy gai nhọn…”
Một tuần sau đêm thi cuộc thi thời trang cao cấp châu Á khu vực Trung Quốc, sự kiện sao chép sau vài lần biến chuyển tình hình cuối cùng đã được ban tổ chức ra tuyên bố chính thức: Vì bằng chứng không đủ, cuộc thi không thể phân định giữa Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ, ai là tác giả, ai là kẻ sao chép. Để tránh đi đến quyết định sai lầm, cuộc thi đặc biệt cho phép hai nhà thiết kế cùng được tham gia trận chung kết khu vực châu Á, tiến tới một cuộc đua mới.
Quyết định này được đưa ra ở Tokyo – Nhật Bản. Trưởng ban tổ chức cuộc thi thời trang cao cấp châu Á cũng đồng thời tuyên bố trận chung kết khu vực châu Á sẽ diễn ra ở Nhật Bản, người giành chiến thắng sẽ đại diện cho lực lượng thiết kế trẻ khu vực châu Á tổ chức một buổi trình diễn thời trang tại Paris.
Trong buổi họp báo này, gần như tất cả những nhà thiết trẻ tham gia vòng hai của cuộc thi đều có mặt, có quán quân Nhật Bản vừa giành chiến thắng tối qua – Kyoko Fuka, nhà thiết kế của Hàn Quốc mang đậm phong cách punk nhận được nhiều chú ý – Kim Jung Hyun, nhà thiết kế Singapore Ngô Hiển Long, nhà thiết kế Malaysia Al-Mansur, trong đó cùng giành được nhiều sự chú ý nhất chính là Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ.
Buổi họp báo khởi động cho trận chung kết giới thiệu lại những tác phẩm thiết kế của các quán quân trong những tràng pháo tay cổ vũ. Đến khi giới thiệu tác phẩm của khu vực Trung Quốc, không khí có chút lúng túng. Các thí sinh và phóng viên của các nước khu vực đều nhận ra loạt thiết kế được giới thiệu trước của Diệp Anh hoàn toàn giống loạt thiết kế phía sau của Sâm Minh Mỹ.
Việc sắp xếp như vậy nhất định có ngầm ý nào đó!
Hiện trường có đến hơn nửa số phóng viên Trung Quốc đã lập tức đem những hình ảnh này truyền tải về nước.
Sau khi kết thúc buổi họp báo, đám phóng viên ào tới vây kín Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ, cố ý giữ hai nữ thiết kế trẻ liên quan đến sự kiện sao chép ở lại cùng nhau, khiến hai người phải sóng vai đứng cạnh nhau.
Vô số camera! Vô số microphone!
Các phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi…
“Cô Sâm, nữ vương Veka đã đứng ra làm chứng, ý tưởng thiết kế của cô Diệp Anh đã có từ trước cô, cô có gì để nói không?”
“Cô Sâm, chuyện cô Diệp Anh từng ngồi tù là do cô bịa đặt đúng không? Cô còn bằng chứng nào nữa không?”

“Cô Diệp, đối với chuyện cô Sâm Minh Mỹ tố cáo cô sao chép, nói cô từng ngồi tù, cô có muốn nói gì không?”
“Cô Sâm, cô và Tracy – trợ lý thiết kế của Diệp Ah từng là bạn học sao? Cô ấy bị cô mua chuộc nên mới đứng ra làm chứng tố cáo cô Diệp Anh đúng không?”
“…”
“…”
Ánh chớp máy ảnh loang loáng hết đợt này đến đợt khác, đám phóng viên các nước khác cũng ùa tới. Đứng giữa trung tâm, liên tiếp bị đám phóng viên đặt câu hỏi dồn dập, Sâm Minh Mỹ không thể tiếp tục duy trì phong thái tao nhã, khóe môi mím chặt, sắc mặt trắng xanh, sau khi trả lời ngắn gọn hai câu hỏi không liên can liền từ chổi tiếp tục trả lời.
“Cảm ơn đã cho tôi và cô Sâm cơ hội được tiếp tục tham gia cuộc thi.”
Trong ánh chớp máy ảnh loang loáng, Diệp Anh mặc một bộ váy trắng đơn giản, tóc mượt như nhung, cô mỉm cười nhìn thoáng qua Sâm Minh Mỹ cứng đờ bên cạnh, trả lời phóng viên:
“Chứng minh năng lực của một nhà thiết kế thời trang, cuối cùng vẫn phải dựa vào tác phẩm của cô ấy. Trong cuộc thi tiếp theo, thông qua những tác phẩm mới, hi vọng mọi người có thể hiểu rõ hơn năng lực của tôi.”
Ban tổ chức đặc biệt cử xe đến đón các nhà thiết kế về khách sạn, Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ được sắp xếp ngồi cùng trên một chiếc xe. Sau khi lên xe, Sâm Minh Mỹ vốn tâm tình đang hoảng loạn mãi mới phát hiện ra người ngồi bên ghế phụ lại chính là Việt Xán!
“… Xán!”
Từ sau đêm chung kết khu vực Trung Quốc, Sâm Minh Mỹ chưa hề gặp lại Việt Xán, điện thoại cũng không gọi được. Mặc dù biết hiện tại Việt Xán và Diệp Anh đã công khai yêu nhau, nhưng sự kích động trong lòng Sâm Minh Mỹ vẫn khó kìm chế lại, cả người cô nhào về phía trước, nắm chặt lấy cánh tay Việt Xán:
“Xán! Cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi!”
Khóe mắt cay cay, nước mắt cứ thế tuôn trào, Sâm Minh Mỹ đau lòng nói:
“Xán, vì sao anh không đến gặp em? Vì sao không nhận điện thoại của em? Em bị ức hiếp như vậy, sao anh lại để em một mình không quan tâm?”
“Ha ha.”
Trong xe, Diệp Anh cùng ngồi ở hàng ghế sau nhàn nhạt cười: “Sâm Minh Mỹ, không còn phóng viên nữa, nhất định cần phải tiếp tục diễn sao?”
“Cô…” Nhìn Diệp Anh đang gần trong gang tấc, nỗi hận cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực Sâm Minh Mỹ: “Rốt cuộc cô là ai? Vì sao cô phải hại tôi như vậy? Cô đã sao chép tác phẩm của tôi! Cô cướp mất người tôi yêu thương! Rốt cuộc cô là ma quỷ nơi nào? Vì sao phải làm vậy?”
“Tôi sao chép tác phẩm của cô?”
Nhắc lại một lần nữa, Diệp Anh nhíu mày nhìn Sâm Minh Mỹ, cô gái trước mắt không còn là hình ảnh mỹ nữ thanh tú ưu nhã như hoa bách hợp ra vào các buổi tiệc hoa lệ mà cô đã từng thu thập được từ trên báo. Đôi môi run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, đáy mắt điên cuồng, Sâm Minh Mỹ lúc này giống như kẻ bị vây chặt bên mép vực sụp đổ. Sau khi Việt Xán kéo hai tay Sâm Minh Mỹ ra, Sâm Minh Mỹ lại một lần nữa nắm chặt lấy tay anh, vẻ mặt ngập nước mắt tràn đầy vẻ cầu xin: “Xán…”
Diệp Anh thản nhiên thu hồi tầm mắt: “Cô cho là tôi sao chép cô, vì thế cô mới cầu xin Tạ lão gia, để ông ấy gây áp lực cho cuộc thi, hi vọng ông ấy có thể đuổi tôi khỏi cuộc thi, khiến cô trở thành quán quân Trung Quốc?”
“Đúng vậy!” Quay mặt lại, Sâm Minh Mỹ hung dữ nói: “Chức quán quân Trung Quốc vốn là của tôi! Cô đừng hòng lấy đi bất kỳ vật gì của tôi! Tạ lão giao đã đồng ý với tôi sẽ khiến cô rời khỏi cuộc thi này! Chức quán quân là của tôi! Của tôi!”
Nhưng… Sâm Minh Mỹ đột nhiên rùng mình, nhìn Diệp Anh với vẻ khó tin: “… Sao… Sao cô biết?”
Tạ lão gia đã đồng ý.
Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này, Tạ thị vốn là nhà tài trợ lớn, vì thế khi cô khóc lóc kể lể với Tạ lão gia rằng Diệp Anh đã sao chép lại còn vu oan cho cô, cô cầu xin Tạ lão gia nhất định phải giúp đỡ cô, buộc ban tổ chức đuổi Diệp Anh ra khỏi cuộc thi, lấy tư cách luật pháp nhận định Diệp Anh đã sao chép, trả lại trong sạch cho cô. Tất cả những điều này, Tạ lão gia vốn đã đồng ý với cô.
Nhưng… kết quả lại biến thành Diệp Anh và cô cùng nhau tiến vào trận chung kết khu vực châu Á!
“… Là anh?”
Như tỉnh ra từ trong mộng, Sâm Minh Mỹ run rẩy nhìn về phía Việt Xán vẫn luôn im lặng nãy giờ:
“… Xán, anh đã nói cho cô ta biết sao? Tạ lão gia đã đồng ý với em rồi. Anh… Anh vì muốn giúp cô ta mà đứng ra cản trở?… Vì cô ta, ngay cả lời Tạ lão gia anh cũng không nghe sao?”
Việt Xán lạnh lùng, lần nữa hất tay Sâm Minh Mỹ ra khỏi người.
Anh vô cùng chán ghét! Nếu không phải đã biết rõ chân tướng chuyện sao chép này, có lẽ anh cũng thực sự bị dáng vẻ khóc lóc kể lể đầy thống khổ của Sâm Minh Mỹ làm động lòng.
“Tạ lão gia sớm đã quy ẩn nhàn nhã ở Thụy Sỹ, không còn sức ảnh hưởng lớn với Tạ thị như trước.” Nhếch môi, Diệp Anh tựa hồ rất có kiên nhẫn giải thích cho Sâm Minh Mỹ: “Thật ra Việt Xán cũng đã niệm tình cũ, giúp cô cầu tình, nếu không ban tổ chức đã quyết định hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi của cô, và tuyên bố tôi là quán quân khu Trung Quốc.”
“Tôi không tin!”
Khi biết được Việt Xán quả đã nhúng tay vào chuyện này, Sâm Minh Mỹ hoàn toàn sụp đổ, không quan tâm mình vẫn đang trong xe, nhào tới phía Diệp Anh, ầm ĩ hét lên: “Cô là yêu tinh hại người! Tôi giết cô!”
Hai tay Sâm Minh Mỹ khua khoắng trước mặt Diệp Anh, mười ngón tay sắc nhọn như muốn cào rách mặt Diệp Anh! Lái xe sợ lên mức phanh gấp lại. Việt Xán giận dữ nhoài người về phía sau giữ chặt Sâm Minh Mỹ!
“Tỉnh lại đi!”
Sau khi lái xe phanh gấp, mọi người trong xe đều bị chấn động. Diệp Anh né tránh đôi tay hung ác của Sâm Minh Mỹ, thuận thế bắt lấy, bẻ cong hai tay khiến Sâm Minh Mỹ đau đớn kêu lên, nước mắt trào ra.
“Sâm Minh Mỹ, cô nghe cho rõ đây!” Diệp Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Sâm Minh Mỹ: “Bây giờ, tôi cho cô cơ hội cuối cùng!”
Diệp Anh nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Nếu cô còn lưu lại chút thông minh, thì hãy đi tuyên bố chính mình rút khỏi vòng thi tiếp theo! Nếu cô vẫn còn ngu xuẩn tham lam, không biết hối cải, khăng khăng nói tôi sao chép cô, vậy thì cô hãy chuẩn bị bước về phía chết đi! Tôi xem đến lúc ấy cô có thể lôi ra tác phẩm dự thi như thế nào!”
Mở cửa xe, không thèm nhìn phản ứng của Sâm Minh Mỹ, Diệp Anh nhanh chóng bước ra, để lại tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ.
Trời đang vào chiều, đường phố Tokyo hối hả, ánh mặt trời lạnh lẽo, cô hờ hững bước đi không mục đích, trong đầu trống rỗng. Ngã tư đường bên cạnh truyền đến tiếng âm nhạc xa lạ, cô không biết mình đã đi bao lâu, dần dần, cô ý thức được có một người từ đầu đến cuối vẫn luôn bên cạnh cô.
“Em mềm lòng rồi.”
Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm, khi cô vẫn còn đang thẫn thờ, Việt Xán đã đưa cốc cà phê nóng tới trước mặt cô. Cà phê vừa đắng vừa chát, cô lặng lẽ uống từng ngụm.

“Là cô ta tự tìm đường chết.” Cầm tay Diệp Anh, Việt Xán chầm chậm dắt cô đi đến một cửa hàng thời trang bên đường: “Không cần thông cảm cho cô ta. Sự điên khùng và suy sụp của cô ta là do chính cô ta tạo ra.”
Diệp Anh lạnh lùng nói: “Tôi nhớ cô ấy cũng từng là người phụ nữ của anh.”
“Khi đó…” Không để ý đến giọng châm biếm của cô, Việt Xán nắm chặt tay cô, lòng bàn tay anh nóng như lửa ấm: “Khi đó anh cho rằng sẽ không thể gặp lại em nữa, cô ta là vợ sắp cưới của Việt Tuyên, lại được ông nội cưng chiều…”
“Vì thế anh cũng đã từng có tình cảm thật với cô ta.” Diệp Anh vẫn lạnh lùng nói.
“Ha ha, em đang ghen sao?” Mỉm cười nắm lấy tay Diệp Anh, Việt Xán nhìn cô, thấy cô hoàn toàn không có ý trêu chọc, anh khẽ thở dài: “Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu duy nhất một người con gái, cô ấy lạnh lùng và đầy gai nhọn. Nhưng chỉ có ở cùng cô ấy, cảm giác hạnh phúc mới trôi chảy trong cơ thể anh.”
“Lời ngon tiếng ngọt, không biết đã lừa bao nhiêu cô gái.” Diệp Anh giễu cợt.
Sâm Minh Mỹ như vậy, Phan Đình Đình cũng vậy, những năm nay, qua các bài báo đã thu thập liên quan đến anh, những cô gái như vậy xếp thành đèn kéo quân, tai tiếng của anh cũng chưa bao giờ hết. Sao anh lại có thể cho rằng cô sẽ bị lừa vì mấy câu ngon ngọt của anh?
Trên đường phố Tokyo, bốn phía đều là những người xa lạ. Nắm tay cô, nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mặt, đáy lòng Việt Xán lại tràn ngập sự ấm áp và thỏa mãn. Cuối cùng anh cũng có thể cùng cô quang minh chính đại đứng giữa đám đông.
Cô không tin anh.
Nhưng anh không muốn dùng lời nói để cho cô biết rằng những năm này anh đã vì cô mà giữ mình thế nào, từ trái tim đến thể xác anh, từng tấc, từng phần, đều thuộc về cô.
Không có cô, đáy lòng anh chỉ tràn ngập nỗi hận và bóng tối. Ngôi nhà kính phủ đầy hoa tường vi là chỗ dựa duy nhất của anh.
Cô là một đóa tường vi lạnh băng.
Trước kia, anh có thể dần dần khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, hiện giờ anh cũng có thể. Có lẽ phải cần nhiều thời gian, có lẽ phải trải qua nhiều chuyện nữa, cô mới có thể một lần nữa chính thức đón nhận anh, tin tưởng anh, tin tưởng tình yêu của anh.
“Anh yêu em.”
Trên góc đường xa lạ, Việt Xán chỉ trả lời cô một câu, sau đó ánh mắt sáng lên, dẫn cô tới một cửa hàng búp bê vải ven đường. Giữa những con búp bê vải ấy, anh chọn lấy một con, mỉm cười đẩy cô đến trước gương, sau đó đặt con búp bê cạnh đầu cô.
Búp bê vải xinh xắn với khuôn mặt lạnh lùng.
So sánh với khuôn mặt của Diệp Anh trong gương quả thực đều có bộ dáng giống nhau. Nhìn trong gương, Diệp Anh không nhịn được lườm Việt Xán một cái, sau đó bật cười, đặt con búp bê vào lòng bàn tay vuốt ve. Đợi đến khi vẻ mặt cô cuối cùng cũng nhu hòa trở lại, Việt Xán đã trở nên si mê.
*****
“Bác gái! Bác gái nhất định giúp cháu!” Sau khi từ Nhật Bản trở về, Sâm Minh Mỹ mặt đầy nước mắt nhào tới trước mặt Tạ Hoa Lăng, ai oán khóc: “Tuyệt không thể để Diệp Anh tiếp tục tham gia cuộc thi! Đây là quỷ kế của cô ta và Việt Xán! Bác gái, cháu sai rồi, giờ cháu đã biết bác đúng, là cháu quá ngu ngốc, cháu đã sai hoàn toàn!”
Phòng ăn yên tĩnh.
Khi Tạ Hoa Lăng đang một mình ăn tối, Sâm Minh Mỹ đã xông vào. Nhìn thấy Sâm Minh Mỹ tiều tụy gầy yếu, đôi mắt đỏ ngầu đầy lệ và cơ thể run rẩy, Tạ Hoa Lăng thực sự hoảng hốt.
“Bác gái ! Việt Xán từ trước tới nay chưa từng yêu cháu! Ạnh ta hoàn toàn lừa gạt cháu! Anh ta lợi dụng cháu để làm tổn thương Việt Tuyên, lợi dụng cháu để lừa gạt sự tin tưởng của Tạ lão gia!” Quỳ gối trước mặt Tạ Hoa Lăng, Sâm Minh Mỹ khóc không thành tiếng: “Bác gái! Hiện giờ Việt Xán và Diệp Anh đã cấu kết với nhau, họ muốn đuổi cháu ra khỏi Tạ thị, muốn cướp đoạt sản nghiệp thời trang của Tạ thị từ tay bác và Tuyên!”
“Việt Xán và Diệp Anh…”
Đột nhiên Sâm Minh Mỹ hoảng sợ mở to mắt: “A, không chừng họ đã quen biết nhau từ trước! Không chừng Diệp Anh là do một tay Việt Xán an bài tới đây! Bác gái, bác nghĩ xem, vốn dĩ cháu và Tuyên đã đính hôn, lúc sắp kết hôn thì Việt Xán lại dụ dỗ cháu, sau đó là vụ tai nạn ne, sau đó Diệp Anh bỗng nhiên xuất hiện, rồi dụ dỗ Việt Tuyên! Tình cảm của cháu và Tuyên vốn dĩ rất tốt, kết quả bị Diệp Anh châm ngòi, Tuyên cũng không còn nghe lời bác như trước nữa…”
Càng nói càng cảm thấy những suy đoán này là thật, Sâm Minh Mỹ hoảng sợ run rẩy nắm lấy tay Tạ Hoa Lăng, khuôn mặt đầy nước mắt: “Bác gái, chúng ta mắc mưu rồi, chúng ta mắc mưu rồi!”
Tạ Hoa Lăng càng nghe càng hoảng hốt, cả người lảo đảo, miễn cưỡng nói: “Có thể là do cháu đoán mò.”
“Không!” Sâm Minh Mỹ hét lên: “Bác gái, bác nghĩ lại xem, bác nghĩ kỹ xem! Vụ tai nạn xe của Tuyên là do ai làm? Nếu Tuyên Xảy ra chuyện gì, ai là người được lợi nhất? Là Việt Xán! Lúc Tuyên xảy ra tai nạn, ai đã ở cạnh, ai đã đẩy anh ấy lên chiếc xe ấy? Là Diệp Anh! Hơn nữa bác còn nhớ không, khi Diệp Anh còn ở đây, tại phòng khách bên cạnh, chính mồm cô ta đã thừa nhận từng vào tù và vừa mới được thả! Nhưng hiện giờ cô ta lại không thừa nhận, thậm chí còn vu cáo là cháu hãm hại cô ta! Bác gái, bác nghĩ kỹ xem, người khác không biết chuyện này, nhưng bác biết, bác biết điều này rất rõ ràng!”
Tạ Hoa Lăng bật dậy.
Vì bật dậy nhanh quá, mắt bà tối lại, tay phải chống đỡ trên bàn mới có thể đứng vững, dụng cụ đồ ăn trên bàn va chạm loạng xoảng. Đúng vậy, không sai, từ sau tai nạn của Tuyên, từ khi Diệp Anh xuất hiện, tất cả dường như mất đi khống chế, phát triển theo chiều hướng đáng sợ.
Tạ gia to như vậy.
Rất lâu rồi đều vắng lặng, nhà ăn chỉ có một mình bà. Từ khi Việt Xán và Diệp Anh xuất hiện như một cặp đôi trước công chúng, sức khỏe của Tuyên cũng càng lúc càng…
“Bác gái! Cháu sao rồi, Minh Mỹ sai rồi!” Sâm Minh Mỹ khóc lóc ôm chặt lấy hai chân Tạ Hoa Lăng: “Cháu không dám cầu xin bác tha thứ cho cháu, nhưng không thể để họ tiếp tục như vậy được! Nhất định phải đuổi Diệp Anh đi! Phải đuổi cô ta đến cùng! Không thể để cô ta làm hại Tuyên, hại bác, hại cả tập đoàn Tạ thị như vậy!”
*****
Buổi sáng ngày hôm sau, hội đồng quản trị tập đoàn Tạ thị họp khẩn cấp.
“Vì những lời bịa đặt của giới truyền thông và dự luận mà chân tướng trong sự kiện sao chép của cuộc thi thời trang cao cấp châu Á bị đảo lộn.” Trong tình huống Việt Tuyên và Việt Xán đều vắng mặt, Tạ Hoa Lăng chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị lần này. Hôm nay bà mặc một bộ đồ màu đen, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này, Tạ thị chúng ta là người khởi xướng, cũng là nhà tài trợ chính, vậy vì sự công bằng, vì sự nghiêm chính, Tạ thị chúng ta sẽ yêu cầu cuộc thi đuổi Diệp Anh, lập tức xác nhận Sâm Minh Mỹ là quán quân duy nhất của Trung Quốc!”
Thành viên hội đồng quản trị nhìn nhau.
Họ đương nhiên biết về sự kiện sao chép ầm ĩ , ngày hôm qua ban tổ chức đã tuyên bố để Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ cùng tham gia vòng tiếp theo, vậy mà hôm nay Tạ Hoa Lăng lại yêu cầu cuộc thi thay đổi quyết định, chỉ để Sâm Minh Mỹ một mình tham gia.
Chuyện này…
Trên chiếc bàn bầu dục của phòng họp, Sâm Minh Mỹ ngồi bên phải Tạ Hoa Lăng. Đối mặt với những ánh mắt dị thường của thành viên hội đồng quản trị, vẻ mặt cô thản nhiên, không hề để tâm. Trận đấu với Diệp Anh, cô đã không còn hiếu chiến, cô cần dao sắc chặt mạnh, bất kể dùng tới mối quan hệ gì, chỉ cần đuổi Diệp Anh đi là được!
“Chuyện thứ hai…” Không cho các thành viên hội đồng quản trị cơ hội thảo luận, Tạ Hoa Lăng nói tiếp: “Diệp Anh của bộ phận thiết kế đã khai giả lý lịch, giấu diếm chuyện từng vào tù, đi ngược với qui định của công ty, vì vậy từ lúc này, lập tức khai trừ Diệp Anh khỏi chức vị phó tổng giám bộ phận thiết kế, đuổi khỏi công ty!
Ồn ào – Các thành viên hội đồng quản trị kinh ngạc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.