Đọc truyện Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 3 – Chương 11(3)
“Sao lại như vậy?”
Đứng trước mặt Thái Na, Sâm Minh Mỹ cau có hét lên!
“Chính cô đã nói với tôi, Diệp Anh từng ngồi tù! Chính Diệp Anh cũng đã thừa nhận cô ta từng ra khỏi tù! Vì sao? Vì sao giờ lại có chuyện này? Cô biết không, hiện giờ tất cả mọi người đều chê bai tôi, công kích tôi! Họ nói tôi tung tin đồn, nói tôi ghen tị với cô ta, tôi cố ý vu khống cô ta!”
Sâm Minh Mỹ hiện giờ không dám ra khỏi cửa.
Vô số phóng viên đứng trước cửa nhà cô, chỉ cần cô xuất hiện, ánh chớp từ máy ảnh và những câu hỏi sắc nhọn sẽ ào ào tới! Trên các kênh truyền thông, mạng xã hội, toàn bộ đều là những bình luận phản đối cô với những từ ngữ khó nghe khiến cô cảm thấy khiếp sợ!
“Cô ta đã mua chuộc được người nào đó, đúng không?” Âm thanh sắc nhọn bên tai, Sâm Minh Mỹ cả người run rẩy: “Phải vạch trần cô ta! Nhất định phải kéo tấm màn đen này xuống! Cô ta chắc chắn đã từng ngồi tù! Cô ta muốn lừa gạt sao, không dễ như vậy đâu!”
Nhìn khuôn mặt méo mó của sâm Minh Mỹ, Thái Na chán ghét nói: “Bình tĩnh lại đi. Diệp Anh chắc chắn đã từng ngồi tù là chuyện hoàn toàn đúng. Tôi đã sớm bảo cô nên chờ thêm chút nữa, thu thập toàn bộ chứng cứ, sau đó mới đưa ra tin này, ai bảo cô kích động quá sớm! Trước hết đừng vội vàng, nghĩ xem rốt cuộc mình đã sai ở chỗ nào!”
Thái Na đã từng nhắc nhở Sâm Minh Mỹ.
Nhưng cô ta cho rằng việc Tracy đứng ra làm chứng vẫn chưa hoàn toàn gây ra kích động cho đám đông, chỉ có để lộ ra tin tức Diệp Anh từng ngồi tù mới có thể áp đặt được tội danh của Diệp Anh. Vậy mà hôm nay, cuộc họp báo của Diệp Anh đã khiến dư luận nghiêng về một phía, hiện giờ bất luận Sâm Minh Mỹ có nói gì cũng không ai tin.
Ngu xuẩn!
Vừa nãy cô và đồng sự của công ty Nhật Bản đang họp, Sâm Minh Mỹ đội mũ đeo kính đen mang vẻ mặt đau đớn lại tùy ý xông vào phòng họp, nếu không phải vì cùng chung mục đích là người kia, Thái Na thật sự muốn đạp một phát, đá Sâm Minh Mỹ ra khỏi tầm mắt. Con người ngu xuẩn này so sánh với một Diệp Anh lạnh lùng thì đúng là kẻ trên trời người dưới đất!
“…Việt Xán.”
Vắt óc nghĩ, bỗng nhiên sắc mặt Sâm Minh Mỹ trắng bệch, đờ đẫn nói: “… Là Việt Xán, nhất định là Việt Xán…”
Buổi họp báo hôm nay, khi Diệp Anh bước ra ngoài, dưới ánh chớp loang loáng không ngừng từ máy ảnh của đám phóng viên, bóng dáng một người đàn ông cao lớn anh tuấn xuất hiện. Trong ánh nắng cuối thu, Việt Xán đi về phía Diệp Anh đang bị đám phóng viên vây quanh. Cơ thể anh cao lớn, khí chất cuồng dã, ngũ quan sắc nét hiện rõ vẻ bất kham, anh mạnh mẽ bước thẳng về phía Diệp Anh khiến đám phóng viên ồn ào cũng bất giác nhường đường cho anh.
Trong làn nắng lung linh, khi Diệp Anh ngẩng đầu nhìn thấy, Việt Xán liền nở một nụ cười trìu mến, sau đó đứng về phía sau cô, thân hình tựa như ngọn núi sừng sững phía sau Diệp Anh.
“Là Việt Xán!”
Ôm đầu, Sâm Minh Mỹ không thể kìm chế, gào ầm lên: “Cô ta đã mê hoặc Việt Xán, vì thế Việt Xán đã giúp cô ta che giấu ghi chép về chuyện ngồi tù! Là Việt Xán đã mua chuộc những người đó! Giấy chứng nhận kia là giả! Cô ta đã từng ngồi tù! Việt Xán đã giúp cô ta lừa gạt mọi người!”
“Việt Xán?”
Rút một điếu thuốc ra, Thái Na âm trầm nói: “Việt Xán không phải là người đàn ông của cô sao? Sâm đại tiểu thư à, cô không giữ được Việt Tuyên, hiện giờ ngay cả Việt Xán cũng giữ không nổi sao?”
“Cô ta là yêu tinh, cô ta là yêu quái…”
Cả người run rẩy, Sâm Minh Mỹ chưa từng hận một người nào đến vậy. Giờ phút này, nỗi hận của cô dành cho Diệp Anh còn vượt xa cả nỗi hận với “tiểu công chúa” của nhiều năm về trước. Diệp Anh đoạt mất Việt Tuyên của cô, đoạt mất danh tiếng của cô, hiện giờ lại cướp đi cả Việt Xán của cô!
Cô đã sớm biết Diệp Anh muốn quyến rũ Việt Xán. Lần trước, trong phòng ăn, Diệp Anh đã đưa mắt nhìn Việt Xán đầy quyến rũ. Tiệc rượu sau lễ trao giải Laurence, Diệp Anh đã cùng Việt Xán ở cùng nhau trong một căn phòng rất lâu.
Nhưng cô cho rằng Việt Xán sẽ không bị người phụ nữ lai lịch bất minh kia lừa gạt.
Cô biết Việt Xán vô cùng sắt đá. Những năm gần đây, tình cảm của Việt Xán dành cho cô vẫn luôn mông lung, thậm chí đến giờ anh cũng chưa từng thân thiết hôn cô! Nhưng Việt Xán ngày hôm nay, trước mặt giới truyền thông, lại ngang nhiên đi đến phía sau Diệp Anh, mỉm cười với Diệp Anh,vẻ mặt đầy trông đợi khi nhìn Diệp Anh…
“Tôi hận cô ta!”
Sâm Minh Mỹ trắng bệch mặt, hét lên chói tai: “Tôi hận cô ta! Tôi hận cô ta! Tôi muốn cô ta chết! Tôi muốn giết cô ta…”
Nghe những tiếng gào thét quỷ dị của Sâm Minh Mỹ, Thái Na hít một hơi thuốc, bực mình nói: “Trước tiên nên tìm bản ghi chép về chuyện ngồi tù của Diệp Anh. Nói không chừng cô ta cũng không phải tên là Diệp Anh, vì thế mới không hề có bất kỳ ghi chép nào về “Diệp Anh”?”
Ở đó, Diệp Anh trước sau vẫn được gọi bằng số hiệu: 02857.
Cùng với bước chuyển biến trong sự kiện sao chép, danh dự của Sâm Minh Mỹ chớp mắt tuột dốc, mà Diệp Anh sau khi trải qua giai đoạn cùng cực, danh tiếng và những mỹ từ dành cho cô bỗng vút tới trời xanh.
Thời trang nữ cao cấp của MK được đám đông quan tâm. Để đặt được một bộ lễ phục ở MK, các phu nhân quyền quý và nữ minh tinh phải tranh nhau đến mẻ đầu sứt trán. Khi Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục màu champagne xuất hiện trong buổi dạ hội từ thiện, không hề bất ngờ, một lần nữa cô lại xuất hiện trên tiêu đề các trang truyền thông giải trí!
Loạt thiết kế ÔM của Diệp Anh nhân sự kiện lần này lại càng được mở rộng danh tiếng, khiến lượng tiêu thụ tăng vọt, không chỉ bán chạy ở trong nước, mà ngay cả nữ giới ở Hàn Quốc và Nhật Bản cũng tới tấp đặt mua qua mạng, MK vì thế cũng thuận lợi mở chi nhánh ở Tokyo – Nhật Bản và Seoul – Hàn Quốc.
Sau buổi họp báo của Diệp Anh, tình cảm giữa cô và Việt Xán cũng chính thức công khai. Hôm ấy, đối mặt với đám phóng viên, Việt Xán đứng phía sau Diệp Anh, khi cô thản nhiên trả lời phóng viên, từ đầu đến cuối Việt Xán vẫn luôn chăm chú nhìn cô, tình cảm trong mắt dâng lên nồng đậm.
Hình ảnh này đã bị một phóng viên chụp được.
Và nhanh chóng lan truyền trên mạng internet.
Tuy mọi người đều biết hôn ước giữa Diệp Anh và Việt Tuyên, nhưng trong đêm chung kết cuộc thi thời trang cao cấp nữ châu Á, Việt Tuyên lại xuất hiện trên sân khấu của vị hôn thê cũ là Sâm Minh Mỹ, công khai phản bội lại tình cảm của Diệp Anh. Vì vậy, khi tình cảm của Diệp Anh và Việt Xán công khai đã nhận được vô số ủng hộ của nữ giới!
Vì sao con gái chỉ có thể bị động để mặc đàn ông lựa chọn? Người phụ nữ thành công độc thân đương nhiên cũng có thể tự do chọn lựa người đàn ông mình yêu.
Ngày hôm ấy, Việt Xán nắm tay Diệp Anh, đưa cô rời khỏi đám đông phóng viên vây quanh.
Từ hôm ấy, Việt Xán và Diệp Anh cùng nhau xuất hiện, hai người cùng ở trong một biệt thự bí ẩn trên lưng chừng núi khu ngoại ô. Ra vào công ty, đi kiểm tra MK, hai người đều như hình với bóng. Khi các phóng viên chặn đường hai người, hỏi Việt Xán có phải chuyện vui của hai người sắp đến không, Việt Xán nắm chặt tay Diệp Anh, mỉm cười thừa nhận có thể không lâu nữa sẽ có chuyện bui.
Kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, chiếc xe Bentley đen chầm chậm tiến vào nhà họ Tạ.
Thời tiết cuối thu càng lúc càng lạnh, cự tuyệt bất cứ ai đi cùng, Việt Tuyên đơn độc trên chiếc xe lăn tiến vào chiếc chòi màu trắng trong vườn hoa. Trời nhá nhem tối, nước từ bể bơi lăn tăn những tia sáng đỏ lấp lánh, anh lặng lẽ ngồi một mình, gió lạnh ngấm qua chiếc chăn trên đùi gối, tờ báo bị gió thổi khẽ phát ra tiếng động, trên đó là hình ảnh Việt Xán và Diệp Anh sánh vai bên nhau như một đôi tình nhân.
Trên chiếc chòi, những dải dây tường vi buông xuống.
Khu vườn không còn nhiều hoa, những chiếc lá um tùm ngày trước giờ đã vàng héo, chỉ còn trơ lại những cành cây khô khẽ rung động trong trời chiều chạng vạng cuối thu.
Phía xa, Tạ Phố và Tạ Bình đang lo lắng bất lực.
Rất lâu sau.
Trời dần tối.
Cả người ớn lạnh, Việt Tuyên cố gắng nhịn lại, nhưng cuối cùng cơn ho vẫn bật ra không ngừng lại được, hai gò má đỏ mừng, cả người cúi gập xuống.
“Nhị thiếu gia!”
“Nhị thiếu gia!”
Tạ Phố và Tạ Bình vội vàng lao tới.
Trận ho này càng lúc càng dữ dội, Việt Tuyên ho đến mức không thở nổi, sắc mặt dần tím lại, trong đầu anh mê man, mắt anh tối lại, đầu đau như muốn xé rách anh. Hình ảnh người trước mắt đan lồng vào nhau, càng lúc càng nhiều hình người lao tới quanh anh.
Nhưng anh biết, trong đó không có cô.
Bên tai ầm ầm, tầm mắt mơ hồ, anh nhắm chặt mắt, để mặc những người đó an bài cho cơ thể càng lúc càng run rẩy mãnh liệt của mình. Trong lòng anh đã nguội lạnh, không phải anh đã sớm quen rồi sao? Mỗi người từ khi sinh ra đến khi chết đi, có người sống lâu, cũng có người rất ngắn, chung quy cuối cùng cũng vẫn phải đi về một hướng.
Không cam lòng sao?
Có thể.
Anh… không phải chưa từng nghĩ qua, không phải anh chưa từng cố gắng và kỳ vọng.
Gió cuối thu không còn mang hương hoa, những dải dây tường vi đã khô héo, sinh mệnh của anh cũng từng được quãng thời gian ngắn ngủi kia thắp sáng. Cô gái xuất hiện từ trong biển hoa tường vi màu trắng nở rộ đã từng chỉ lên những ngôi sao trên trời, nói rằng cô ấy muốn một chiếc nhẫn còn sáng hơn cả những vì sao. Anh cuối cùng cũng đã đem chiếc nhẫn sáng hơn cả những vì sao ấy đeo lên ngón tay cô, mang tham niệm lớn nhất trong cuộc đời mình, hi vọng có thể vĩnh viễn giữ cô lại bên mình.
Trong không gian bỗng có hương vị ngọt ngào của chiếc bánh đậu đỏ. Rửa sạch sẽ hai tay, cô lại ngồi bên cạnh giường anh, ngọt ngào cười với anh: “Bây giờ, em muốn cho anh xem một trò ảo thuật!”
Vậy nhưng trước mắt anh vẫn là bóng tối đau đớn, ngón tay anh run rẩy nắm chặt thành xe lăn, thần trí dần dần bay xa, hình như thuốc vừa được đưa vào miệng, có người hét to bên tai anh. Nhưng đáy lòng Việt Tuyên rất rõ ràng, anh biết, trong tất cả những thanh âm đó, không hề có thanh âm của cô.
Không có ảo thuật.
Cô đã ở bên Việt Xán.
Cô đã trở về bên cạnh Việt Xán.
Vì anh muốn cô tin tưởng – anh không hề yêu cô như cô nghĩ.
*****
Sâm Minh Mỹ lúc này như một con thú bị thương, không dám ra ngoài, không dám mở TV, không dám lên mạng, cả ngày cô cố gắng gọi điện thoại, nhưng điện thoại của Việt Xán và Việt Tuyên đều không cách nào liên lạc được, mãi đến khi cô đột nhiên đoán ra, có lẽ họ đã cho cô vào black list.
Vì sao lại như vậy?
Mới cách đây không lâu, trong cuộc thi hôm trước, Việt Xán và Việt Tuyên còn vứt bỏ Diệp Anh, đứng bên cạnh cô, vinh quang và rực rỡ đều ở trên tay cô, vậy mà chớp mắt đã bị gió thổi không còn một mảnh!
Thái Na nhận điện thoại của cô cũng không hề kiên nhẫn. Sau khi cô thúc giục, Thái Na mới qua quýt nói đang bàn công việc với tập đoàn Nhật Bản, chuyện của Diệp Anh hai ngày nữa sẽ giúp cô điều tra.
Sâm Minh Mỹ chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này.
Ngồi trên thảm dưới chân giường, hung hăng cắn cổ tay mình, Sâm Minh Mỹ chưa từng tuyệt vọng như vậy. Cô bắt đầu điên loạn nhớ tới bố mình, nếu bố cô còn sống, tuyệt đối cô sẽ không bị bức đến bước đường cùng như vậy! Vì sao… Vì sao họ đều vứt bỏ cô và lựa chọn Diệp Anh? Vì sao một Diệp Anh như ma quỷ từ đâu đó xuất hiện lại cướp đi hết thảy của cô?
“A…”
Trong căn hộ, Sâm Minh Mỹ tuyệt vọng hét lên chói tai.
Đêm dài trầm lắng.
Ngây ngốc há miệng, Sâm Minh Mỹ bỗng nhảy dựng dậy, nắm lấy chiếc di động, gọi một số điện thoại từ Thụy Sỹ, khóc lóc mở miệng: “Ông nội! Là cháu, cháu là Minh Mỹ…”