Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Tập 3

Chương 13(2)


Đọc truyện Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 3 – Chương 13(2)

Trên chiếc bàn bầu dục của phòng họp, Sâm Minh Mỹ ngồi bên phải Tạ Hoa Lăng. Đối mặt với những ánh mắt dị thường của thành viên hội đồng quản trị, vẻ mặt cô thản nhiên, không hề để tâm. Trận đấu với Diệp Anh, cô đã không còn hiếu chiến, cô cần dao sắc chặt mạnh, bất kể dùng tới mối quan hệ gì, chỉ cần đuổi Diệp Anh đi là được!
“Chuyện thứ hai…” Không cho các thành viên hội đồng quản trị cơ hội thảo luận, Tạ Hoa Lăng nói tiếp: “Diệp Anh của bộ phận thiết kế đã khai giả lý lịch, giấu diếm chuyện từng vào tù, đi ngược với qui định của công ty, vì vậy từ lúc này, lập tức khai trừ Diệp Anh khỏi chức vị phó tổng giám bộ phận thiết kế, đuổi khỏi công ty!
Ào ào – Các thành viên hội đồng quản trị kinh ngạc!
Bọn họ đều đứng ngồi không yên. Từ khi Diệp Anh gia nhập bộ phận thiết kế, lĩnh vực thời trang của tập đoàn đã có những khởi sắc, doanh thu và lợi nhuận đều tăng lên đáng ngạc nhiên, thương hiệu MK càng ngày càng phát triển, thậm chí loạt thiết kế ÔM đưa ra thị trường đã khiến những con số trên các bảng báo cáo sáng sủa lên rất nhiều. Nhà thiết kế kiệt xuất như vậy, không nghĩ cách giữ lại mà muốn đem đẩy đi sao?
“Hoa Lăng à.” Tả lão gia vốn là người đã đi theo Tạ Hạc Phố lâu năm, cũng coi như trưởng bổi của Tạ Hoa Lăng. Dưới những ánh mắt cầu xin của hội đồng quản trị, ông là trưởng bối nên cũng cười cười nói: “Chuyện này ta cảm thấy không nên vội vàng. Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á diễn ra vào tháng sau, Tạ thị chúng ta có hai nhà thiết kế tham gia cũng là chuyện tốt! Đến khi cuộc thi có kết quả, chuyện ai sao chép ai tự nhiên sẽ rõ ràng, người có tài chúng ta nhất định phải giữ lại!”
Tả lão gia hòa nhã nhìn về phía Sâm Minh Mỹ: “Minh Mỹ à, cháu là hòn ngọc trên tay đại sư Lạc Lãng, gia đình đã có danh tiếng thiết kế, cuộc thi này chắc chắn cháu có thể chứng minh thực lực của mình! Chỉ cần Minh Mỹ có thể đạt được chức quán quân châu Á, những lời đồn đãi sẽ tan theo mây khói, đúng không? Ha ha ha ha!”
Sắc mặt Sâm Minh Mỹ cực kỳ khó coi.
Ánh mắt Tạ Hoa Lăng phức tạp nhìn Sâm Minh Mỹ, vẻ mặt bình thản ho khan một tiếng, cất lời với hội đồng quản trị: “Nếu đã có hai luồng ý kiến như vậy, lát nữa chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu dựa theo cổ phần.”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt già nua của Tả lão gia có chút khó kiềm chế. Những thành viên khác cũng mang vẻ ngượng ngập.
Cổ phần của tập đoàn Tạ thị chủ yếu trong tay Tạ gia, mà lúc này người có cổ phần cao nhất là Việt Tuyên, Việt Xán, Tạ lão gia đều không ở đây, số cổ phần của tất cả những người ngồi đây cộng lại đều không nhiều hơn Tạ Hoa Lăng. Có điều chuyện hôm nay rất lạ, hai anh em Việt Tuyên, Việt Xán đều không tham dự cuộc họp này.
Nghĩ đến đây, tất cả những thành viên hội đồng quản trị đều đã hiểu.
Hôm qua, Việt Xán và Diệp Anh tham gia buổi họp báo của cuộc thi thời trang cao cấp châu Á ở Nhật Bản, chắc còn chưa kịp trở về. Tạ Hoa Lăng chọn sáng nay để tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị đúng là có ý sâu xa. Còn về phần Việt Tuyên và Tạ lão gia đương nhiên là đứng về phía Tạ Hoa Lăng, nói không chừng cổ phần cũng do bà ta tạm thời nắm giữ.
Đột nhiên, cửa phòng khẽ mở, thư ký của Tạ Hoa Lăng có chút hoảng hốt chạy vào, thầm thì vài câu bên tai Tạ Hoa Lăng.
Sắc mặt Tạ Hoa Lăng biến đổi.
Cùng đó là tiếng bước chân của đoàn người phía xa vọng tới.
Bang!
Hai cánh cửa phòng họp mở toang!
Sâm Minh Mỹ và những thành viên quản trị cùng nhau quay đầu. Nhìn về phía tiếng động, Tạ Hoa Lăng như lâm vào đại địch, bà hất tay bảo thư ký rời đi, sắc mặt cau lại.
Cửa phòng họp mở rộng. Đi đầu là người có tướng mạo như thiếu niên – Tạ Phong, mọi người không hề lạ lẫm gì Tạ Phong, từ trước tới nay khi Việt Xán có việc không thể tham dự cuộc họp sẽ cử Tạ Phong thay anh tới họp. Kế tiếp là Tạ Thanh. Tạ Thanh là nhân viên bảo vệ của Việt Xán.
“Tôi rất tò mò cuộc họp mật quan trọng cỡ nào mà nhân dịp tôi vắng mặt lại tổ chức như vậy?” Dáng vẻ cao lớn mang vẻ áp bức, Việt Xán bước nhanh vào phòng họp.
Anh như cười như không nhìn một vòng hội đồng quản trị, ánh mắt quét qua sắc mặt trắng bệch của Sâm Minh Mỹ, rồi dừng lại trên người Tạ Hoa Lăng:
“Phó tổng, bà nên sa thải thư ký của mình đi, cuộc họp hội đồng quản trị có qui mô lớn như vậy mà lại quên thông báo cho tôi?”
Tạ Hoa Lăng trừng mắt nhìn Việt Xán: “Hừ, có lẽ khi Sandy thông báo cho cậu, cậu còn đang cùng người đàn bà nào đó làm chuyện phóng đãng, không chừng còn không thèm nhận điện thoại ấy!”
“Òa, thật sao?” Việt Xán cười rộ: “Vậy tôi phải kiểm tra nhật ký cuộc gọi mới được, chuyện này đơn giản ấy mà, đúng không?”
Tạ Hoa Lăng tức giận đến đỏ mặt. Nhất định đã có người để lộ tin tức, bà đã nhân dịp Việt Xán ở Nhật Bản không về kịp, hi vọng cuộc họp hội đồng quản trị sẽ xử lý xong xuôi mọi việc. Phẫn nộ nhìn mọi người, Tạ Hoa Lăng cảm thấy người nào cũng là kẻ phản bội. Mà lúc này, người phụ nữ mắt ngọc mày ngài, lạnh lùng như đóa tường vi bước vào sau Việt Xán… lại là Diệp Anh!
“Cô ta tới đây làm gì?”
Tạ Hoa Lăng giận tím mặt, bỗng đứng lên, đưa tay chỉ về phía Diệp Anh:

“Đây là cuộc họp hội đồng quản trị, cô có tư cách đi vào sao? Mau cút ra!”
Bà hận Diệp Anh, bà đã đánh giá sai, để cho một cô gái độc ác như vậy ở bên cạnh Tuyên, cướp mất trái tim Tuyên, làm hại Tuyên…
“Cô Sâm không phải thành viên hội đồng quản trị, chẳng phải cũng đã tới rồi sao?”
Nụ cười thoải mái trên môi, Việt Xán ôm bả vai Diệp Anh, đi về phía chiếc bàn bầu dục lớn.
Sâm Minh Mỹ cắn chặt môi, cúi đầu, chằm chằm nhìn tập tài liệu trên bàn. Chỗ ngồi của Tạ Hoa Lăng là vị trí của người chủ trì cuộc họp, bà thấy Việt Xán đi tới nhưng vẫn cố chấp bất động, không chuyển chỗ ngồi.
Mấy người bên trái Tạ Hoa Lăng lập tức đứng dậy.
Việt Xán lơ đãng ngồi sát bên Tạ Hoa Lăng. Diệp Anh ngồi phía bên kia Việt Xán, dường như tâm tình cô khá tốt, còn mỉm cười với Sâm Minh Mỹ. Sâm Minh Mỹ thấy vậy liền đanh mặt lại, như thể không nhìn thấy. Tạ Phong, Tạ Thanh đứng phía sau Việt Xán và Diệp Anh.
“Tôi vừa rồi hình như có nghe thấy ai đó nhắc đến hai chữ “Diệp Anh”.” Quét mắt nhìn hội trường, Việt Xán mỉm cười: “Đang bàn luận vấn đề gì vậy?”
Tạ Hoa Lăng giận tím mặt.
Sâm Minh Mỹ siết chặt ngón tay.
Trong không khí im lặng, Tả lão gia hắng giọng, kể lại những chuyện Tạ Hoa Lăng đã tuyên bố trước đó.
“Thì ra là vậy.” Nghe xong, Việt Xán mỉm cười, dựa lưng vào ghế nhìn Tạ Hoa Lăng: “Phó tổng, bà vẫn luôn một lòng bảo vệ cô Sâm, điều này có thể hiểu được. Nhưng việc mở một cuộc họp hội đồng quản trị phải dựa trên lập trường của tập đoàn, vì vậy xin bà đừng đem tình cảm cá nhân đặt lên trên lợi ích của công ty.”
“Cậu mới là kẻ công tư bất phân.” Tạ Hoa Lăng giận đến nghẹn ngực: “Ai mà không biết, cậu và Diệp Anh hiện giờ đang quấn lấy nhau, cậu bảo vệ cô ta, cậu muốn đem cả Tạ thị nhét vào túi hai người!”
“Đây là báo cáo thành tích của cô Diệp Anh sau khi vào Tạ thị.”
Dưới sự ra hiệu của Việt Xán, Tạ Phong phát tài liệu cho từng thành viên hội đồng quản trị, người cuối cùng nhận được tập tài liệu này là Tạ Hoa Lăng và Sâm Minh Mỹ. Việt Xán thản nhiên ngồi, mở tài liệu ra, như thể đang thưởng thức vẻ mặt của Tạ Hoa lăng, khẽ mỉm cưởi:
“Phó tổng, bà có thể xem một chút. Cô Diệp mới vào công ty chưa đến một năm, nhưng lợi nhuận đem lại cho công ty đã vượt qua tổng lợi nhuận trong vòng năm năm của cô Sâm Minh Mỹ. Năm năm này, bộ phận thời trang dưới sự quản lý của cô Sâm Minh Mỹ, thành tích bình thường, hạng mục thời trang nữ cao cấp không hề phát triển. Vậy mà cô Diệp Anhh mới gia nhập một thời gian ngắn, hạng mục thời trang của Tạ thị đã khởi sắc, không những có sức ảnh hưởng ở châu Á, mà còn tạo ra danh tiếng trong giới thời trang thế giới. Người tài hoa và thiên phú như vậy là hòn ngọc của Tạ thị chúng ta, là nhân tài chúng ta bằng mọi giá phải giữ lại!”
Sâm Minh Mỹ nắm chặt bàn tay.
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Trong tập tài liệu, những số liệu và biểu đồ đều vô cùng rõ ràng, các thành viên hội đồng quản trị đều sôi nổi hùa theo. Đứng dưới góc độ công ty, đừng nói đến chuyện phải giữ lại Diệp Anh, mà ngay cả vị trí cấp phó – trưởng bây giờ của Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh cũng nên đổi lại mới đúng.
Nhìn chằm chằm những con số trong tập tài liệu, bên tai là tiếng đồng tình phụ họa của hội đồng quản trị với Việt Xán, lửa giận lan trong ngực Tạ Hoa Lăng, bà vỗ bàn đứng dậy, lớn tiếng nói:
“Tôi không đồng ý!”
Phẫn nộ trừng mắt nhìn hội đồng quản trị, Tạ Hoa Lăng nói:
“Tập đoàn Tạ thị là do một tay bố tôi sáng lập, từ khi thành lập vẫn luôn mang tác phong chính trực minh bạch! Diệp Anh này…”
Tạ Hoa Lăng giận đến mức không kìm chế được chỉ Diệp Anh đang ngồi bên cạnh Việt Xán:
“…Cô ta bụng dạ khó lường, lai lịch không rõ ràng! Cô ta sao chép thiết kế của Sâm Minh Mỹ, không những không hối cải, còn táo tợn đổi trắng thay đen! Người có nhân phẩm như vậy, cho dù có thể mang lại bao nhiêu tiền cũng là điều sỉ nhục của Tạ thị, là mầm tai họa hại Tạ thị! Tạ thị tuyệt đối không dung những người như vậy! Tôi muốn sa thải cô ta! Ngay lập tức sa thải cô ta!”
Giữ Diệp Anh đang giận dữ lại, Việt Xán chậm rãi đứng dậy, anh nhìn Tạ Hoa Lăng:
“Phó tổng, sự phán đoán của bà càng ngày càng lợi hại đấy! Giữa Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ, cuối cùng là ai sao chép ai, chứng cứ đã hoàn toàn rõ ràng, trong lòng mọi người cũng có suy nghĩ riêng. Nếu bà để ý một chút, sẽ không nói ra những lời vu khống vô trách nhiệm ấy! Coi như bà còn muốn tự lừa mình dối người, vậy hãy đợi đến trận chung kết châu Á, xem cô Sâm Minh Mỹ bà vẫn luôn yêu thương có thể đưa ra loại tác phẩm như thế nào, khi ấy bà sẽ hiểu rõ! Đương nhiên, trừ phi bà không dám!”

Ánh mắt sắc như đao liếc qua Sâm Minh Mỹ, Việt Xán lạnh lùng cười:
“Trừ phi, đối với chuyện ai nhân phẩm tồi tệ, ai sao chép ai, bà đã rõ ràng minh bạch. Nếu không, sao lại vội vàng muốn thay Sâm Minh Mỹ trừ diệt Diệp Anh? Phó tổng, để tôi nhắc nhở bà, tuy Tạ thị là do một tay bố bà tạo nên, nhưng nó cũng là một công ty đã lên sàn, nó còn có những cổ đông và những người nắm giữ cổ phần khác ngoài bà, bà không thể vì lợi ích riêng tư mà tổn hại đến lợi ích của những người nắm giữ cổ phần khác!”
“Cậu…”
Tạ Hoa Lăng tức giận đến lảo đảo, lửa giận bùng lên, bà lớn tiếng:
“Tôi không nói nhảm với cậu! Tôi là cổ đông lớn của Tạ thị, chuyện này do tôi quyết định! Tôi muốn sa thải Diệp Anh! Tôi muốn cô ta lập tức cút khỏi Tạ thị! Tôi muốn cô ta không thể tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á! Cậu là cái thá gì mà cũng dám lên giọng với tôi! Cậu chẳng qua chỉ là nghiệt chủng! Cậu vốn dĩ không xứng mang họ Tạ! Mẹ cậu là đồ tiện nhân, cậu cũng là tiện chủng, bám lấy Tạ thị chúng tôi như đỉa đói, cậu ấp ủ toan tính gì chứ! Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần Tạ Hoa Lăng tôi vẫn còn, Tạ thị vẫn là của nhà chúng tôi! Tôi muốn thế nào thì chính là thế đó, một đồng của cậu cũng không có!”
Toàn bộ thành viên hội đồng quản trị bị kinh ngạc đến không nói ra lời.
Việt Xán lại mỉm cười rạng rỡ:
“Được, Tạ Phó tổng, bà nói rất hay! Nếu đã như vậy, tôi cũng vừa vặn có chuyện muốn tuyên bố, lúc này không bằng lúc khác, vậy hôm nay đi!”
Liếc mắt Tạ Phong sau lưng, Việt Xán hỏi:
“Đã thông báo cho Việt Tuyên chưa?”
“Rồi ạ, đã thông báo cho nhị thiếu giá.” Tạ Phong đáp: “chắc khoảng mười lăm phút nữa, nhị thiếu gia sẽ tới.”
“Tuyên?” Tạ Hoa Lăng kinh ngạc, đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ dị: “Cậu gọi Tuyên tới làm gì?” Chẳng lẽ Việt Xán muốn Việt Tuyên nói hộ chuyện Diệp Anh? Từ khi Việt Tuyên chia tay với Diệp Anh, sức khỏe càng lúc càng yếu. Tên tiểu tử xấu xa Việt Xán sẽ không ở trước mặt Tuyên giễu võ dương oai, kích động Tuyên chứ?
“Đợi một chút đi.”
Việt Xán thản nhiên ngồi xuống ghế, không để ý Tạ Hoa Lăng, mà cùng hội đồng quản trị trao đổi mấy đề án gần đây của tập đoàn Tạ thị. Quyền khống chế trong phòng họp bất giác đã nằm trong tay Việt Xán. Tạ Hoa Lăng vừa sốt ruột vừa tức giận, nhìn sắc mặt trắng bệch của Sâm Minh Mỹ, rồi lại liếc qua vẻ mặt thản nhiên của Diệp Anh, không biết khi Tuyên tới sẽ có cục diện như thế nào.
Nhưng.
Tuyên tới cũng tốt.
Từ bé đến lớn, bất kể tình huống như thế nào, Tuyên đều có thể xử lý vô cùng thỏa đáng. Đó chính là nguyên nhân mà mặc dù Tuyên ốm yếu nhưng vẫn nắm quyền lực trong tập đoàn Tạ thị.
Thời gian trôi qua.
“Bang!”
Khi cánh cửa phòng họp mở ra lần nữa, Tạ Bình đẩy Việt Tuyên ngồi trên xe lăn bước vào, Việt Xán, Tạ Hoa Lăng, Sâm Minh Mỹ và tất cả các thành viên hội đồng quản trị đều nhìn qua.
Buổi sáng đầu đông, phòng họp nhìn ra ngoài trời qua tấm cửa kính bao quanh, những tầng mây dày trên trời như những lớp bông trắng, từng đám hoa tuyết tung bay. Diệp Anh không ngẩng đầu lên, cô vẫn nhìn những con số trên tập tài liệu trước mặt, từng con số như đang nhảy nhót khiến cô không thể nhìn rõ ràng.
Bên cạnh vang lên tiếng xe lăn đi qua.
Cô nghe thấy giọng nói của Tạ Hoa Lăng, của Sâm Minh Mỹ, của thành viên hội đồng quản trị, nghe thấy tiếng lục đục chuyển chỗ ngồi, cảm nhận được hơi thở ẩm ướt như hoa dành dành lặng lẽ ngấm dần trong không khí, trái tim cô bỗng loạn nhịp. Nhắm mắt, cô điều chỉnh hơi thở, đang định nhìn về hướng đó.
Việt Xán ôm lấy bả vai cô.
Cô ngẩng đầu.
Bàn tay nóng rực giữ chặt vai cô, Việt Xán mỉm cười rạng rỡ với cô. Việt Xán chăm chú nhìn cô, nụ cười của anh rực rỡ sáng lạn, sau đó, tựa như tuyên bố quyền sở hữu, anh kéo cô lại gần, hôn một cái thật chặt bên gò má cô.

Không gian vang lên tiếng hít thở trầm trồ.
Một ánh mắt thâm thúy nhìn tới. Diệp Anh bị Việt Xán nhìn chằm chằm, không hề quay đầu nhìn lại, bên tai cô nghe thấy tiếng vỗ bàn giận dữ của Tạ Hoa Lăng:
“Đây là một cuộc họp! Chú ý giữ hình tượng của hai người!”
Cánh tay từ bả vai Diệp Anh trượt xuống, Việt Xán nắm lấy bàn tay Diệp Anh, mỉm cười rạng rỡ nói với Tạ Hoa Lăng đang tràn ngập giận dữ:
“Phó tổng, bà nói rất đúng. Chỉ là đôi khi tình cảm trỗi dậy, khó lòng kiềm chế.”
Tạ Hoa Lăng giận đến lảo đảo, bà biết rõ hành động này của Việt Xán là để kích động Việt Tuyên, mà bà lại không dám kích động Tuyên thêm. Mặt giận đến tái mét, Tạ Hoa Lăng phẫn nộ nói:
“Được, Việt Xán, nếu cậu đã huy động tìm cả Việt Tuyên đến, vậy bây giờ bắt đầu bỏ phiếu đi! Vẫn theo qui định cũ, bỏ phiếu dựa theo định mức cổ phần, xem có sa thải Diệp Anh, hay để cô ta tham dự cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, tất cả phụ thuộc vào kết quả bỏ phiếu!”
Cho đến hôm nay, bà tin Tuyên nhất định đã nhìn thấu chân tướng của Diệp Anh. Cổ phần của bà và Tuyên cộng lại, cho dù Việt Xán và tất cả thành viên hội đồng quản trị khác phản đối cũng không hề ảnh hưởng đến cục diện.
“Đừng vội.”
Việt Xán khẽ mỉm cười, anh nắm lấy bàn tay phải của Diệp Anh, ánh mắt lướt qua toàn phòng, nhìn qua khuôn mặt tức giận của Tạ Hoa Lăng, rồi dừng lại ở bóng hình Việt Tuyên đang lặng lẽ ngồi trên xe lăn: “Trời lạnh như vậy, bắt Việt Tuyên từ bệnh viện chạy tới đây, đương nhiên không phải chỉ vì chút chuyện nhỏ này. Hôm nay, trước cuộc họp toàn thể hội đồng quản trị, tôi có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”
Những bông tuyết bên ngoài cửa sổ càng lúc càng dày.
Từng bông bay bay, trong suốt lặng lẽ.
Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm.
Việt Tuyên trên xe lăn ngồi ở vị trí chủ tịch.
Hôm nay, anh mặc một chiếc áo khoác nhung màu xám, bên trong có thể nhìn thấy quần áo bệnh viện, trên đùi đắp một tấm chăn dày caro màu xám. Vì trời có tuyết nên trên mái tóc đen của anh còn đọng một ít tuyết đang chầm chậm tan, tỏa ra hơi lạnh lẽo.
Tạ Phong lần nữa phát tài liệu cho mọi người trong phòng họp.
Ngón tay trắng bệch như hoa dành dành mở tập tài liệu trên bàn, lúc Việt Tuyên cúi đầu xem nội dung tài liệu, đôi mi Diệp Anh khẽ run lên, cuối cùng cô cũng có thể lặng lẽ nhìn anh. Sức khỏe anh dường như còn yếu hơn cả lúc vô tình gặp bên bờ biển lần trước, đôi môi trắng bệch, trán hơi nhíu lại, làn da nhợt nhạt gần như trong suốt khiến hai hàng lông mày đen nhánh nổi lên đến rung động lòng người.
Tựa như những bông tuyết ngoài cửa, anh cũng có thể hòa vào cơn lạnh lẽo trắng xóa ấy, cùng tan chảy, cùng biến mất không dấu vết.
“Đây… Đây…”
Nhìn tập tài liệu vừa được phát tới, các thành viên hội đồng quản trị đều vô cùng kinh ngạc, họ hoảng hốt đến mức chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Tuy nói từ năm ngoái, cổ phần của tập đoàn Tạ thị đã có biến động khác thường, nhưng…
“Chuyện này là sao?”
Tạ Hoa Lăng vô cùng hoảng sợ, tay cầm tài liệu bắt đầu run rẩy, máu dồn lên thái dương đập dồn dập, bà giận dữ hướng về phía Việt Xán quát lên:
“Tôi không tin! Cổ phần của Tạ thị sao có tới năm mươi hai phần trăm ở tay cậu! Điều này tuyệt đối không thể! Cổ phần của Tạ thị trong tay bố tôi có ba mươi phần trăm, Việt Tuyên có mười phần trăm, tôi có năm phần trăm, còn các cổ đông nữa. Cho dù cậu thu mua cổ phần của toàn bộ các cổ đông khác, tôi không tin cậu có thể có tới năm mươi hai phần trăm!”
Sâm Minh Mỹ vừa kinh sợ vừa hoảng hốt.
Không.
Tuyệt đối không có khả năng này.
Đừng nói đến chuyện cổ phần mà Tạ Hoa Lăng vừa nói, bản thân cô biết trong tay bố cô – Sâm Lạc Lãng cũng có ba phần trăm cổ phần, và tuyệt đối không thể chuyển cho Việt Xán! Như vậy, chuyện Việt Xán có trong tay năm mươi hai phần trăm cổ phần của Tạ thị như trên tập tài liệu kia rốt cuộc là như thế nào?
Diệp Anh nhìn Việt Tuyên.
Không giống Tạ Hoa Lăng đang giận dữ gào thét, Việt Tuyên lúc này vẫn lặng im như vậy, tĩnh lặng như những bông tuyết đang bay bên ngoài cửa sổ, ánh mắt anh lặng lẽ nhìn những con số trên tập tài liệu, như thể anh đã biết trước kết cục như vậy.
Đứng sau đám lá rậm rạp, hết thảy đều như một giấc mộng hoang đường, bên tai vang lên tiếng sấm ầm ầm, khiến cô run rẩy tỉnh lại từ trong mộng.
“Đã hiểu rõ chưa?”

Nhìn khuôn mặt tái nhợt đờ đẫn của cô, Việt Xán tàn nhẫn nói:
“Đây mới là Việt Tuyên. Đây mới là Việt Tuyên chân chính.”
Lặng lẽ hít một hơi thật sâu, Diệp Anh bắt mình phải dời tầm mắt khỏi Việt Tuyên. Cô không rõ tại sao mình lại muốn để ý đến anh, trong khi anh đã nói những lời tàn khốc cay nghiệt như vậy.
“Phó tổng, nếu bà nghi ngờ các con số, hoan nghênh bà tiến hành điều tra.” Mỉm cười quay đầu nhìn Diệp Anh một chút, Việt Xán tiếp tục thưởng thức vẻ mặt của Tạ Hoa Lăng lúc này. Anh vui vẻ nói: “Vốn dĩ tôi cũng không đạt được nhiều cổ phần như vậy, nhưng ai ngờ, Tạ lão gia ở Thụy Sĩ đột nhiên muốn bán đi mười phần trăm cổ phần, tôi chỉ thuận tiện nhờ người thay tôi mua thôi.”
“Nói bậy!”
Tạ Hoa Lăng hoàn toàn không tin:
“Bố tôi sao có thể chuyển nhượng cổ phần được? Cho dù ông muốn chuyển nhượng, sao có thể không nói với tôi trước?”
“Ha ha, vậy phải hỏi đích thân Tạ lão gia thôi.” Việt Xán nhíu mày: “Có lẽ lão nhân gia có chuyện gì đó khó mở miệng, cần dùng tiền gấp, cho nên chỉ có thể âm thầm bán đi?”
Việt Tuyên nhíu mày.
Nghe ra ác ý trong lời nói, Tạ Hoa Lặng giận run người, ngón tay chỉ Việt Xán:
“Cậu… Cậu đã làm chuyện gì? Tôi sẽ lập tức gọi điện cho bố! Tôi nói cho cậu biết, Tạ Việt Xán, nếu cậu dám làm chuyện gì mờ ám với bố tôi, tôi tuyệt sẽ không tha cho cậu!” Nói xong, Tạ Hoa Lăng cầm di động, ngón tay run rẩy bấm số điện thoại, nhưng sau khi có kết nối chỉ nghe thấy một loạt những âm thanh báo bận.
Sắc mặt hội đồng quản trị biến đổi, họ thì thầm trao đổi ý kiến với nhau.
Sự tranh đấu quyền lực giữa đại thiếu gia Việt Xán và nhị thiếu gia Việt Tuyên đã ngấm ngầm ở đỉnh cao. Từ năm ngoái, sự chuyển động kỳ dị của cổ phần tập đoàn bọn họ ít nhiều đều biết. Họ cho rằng cổ phần của đại thiếu gia và nhị thiếu gia luôn trong trạng thái giằng co, nhưng không ngờ đại thiếu gia lại có thể nắm được năm mươi hai phần trăm cổ phần!
Đúng là quyền khống chế kiểm soát tuyệt đối!
Nhiều năm nay, quyền khống chế Tạ thị đều do chính tông Tạ gia nắm giữ, hiện giờ chẳng lẽ đã đến lúc đổi chủ sao?
“Có điều mấy ngày trước tôi đã đem năm mươi hai phần trăm cổ phần này chuyển nhượng rồi.” Thưởng thức vẻ mặt của mọi người, sau cơn hoảng hốt của hội đồng quản trị thoáng dịu lại, Việt Xán lại ném một quả bom khác, anh đứng dậy nhìn khắp phòng, mỉm cười: “Cho nên hôm nay chuyện quan trọng tôi muốn tuyên bố chính là…”
Sâm Minh Mỹ đột nhiên có một loại dự cảm đáng sợ!
Tạ Hoa Lăng nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, mạch máu trên thái dương dồn dập như muốn nổ tung.
“… Tất cả cổ phần, tôi đã chuyển nhượng không hoàn lại cho cô Diệp Anh!”
Hai mắt chăm chú nhìn Diệp Anh, Việt Xán mỉm cười với cô, anh cúi người, nắm lấy tay cô. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của hội đồng quản trị, Diệp Anh mỉm cười với Việt Xán, cô chậm rãi đứng dậy, sóng vai bên cạnh Việt Xán.
“Rất vui đã trở thành cổ đông quan trọng của tập đoàn Tạ thị.”
Thản nhiên mỉm cười, Diệp Anh nhìn khắp phòng, ánh mắt cô bỏ qua Việt Tuyên, dừng lại trên khuôn mặt của từng thành viên hội đồng quản trị. Có người ngạc nhiên nghi ngờ, có người mỉm cười hòa nhã, có người lại tỏ vẻ thờ ơ, mà trong mắt Sâm Minh Mỹ thì tràn ngập hận thù không che giấu!
“Tôi nghĩ tin tức này rất đột ngột, mọi người cần thời gian đón nhận.” Nụ cười của Diệp Anh cẩn trọng, lãnh đạm. “Cho nên, tôi đề nghị cuộc họp hội đồng quản trị sẽ lùi lại vào thứ hai tuần sau, lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận vấn đề thay đổi nhân sự trong nội bộ tập đoàn, ví dụ như chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của ngài Việt Tuyên, chức Phó tổng của bà Tạ Hoa Lăng, và chuyện đi hay ở của giám đốc bộ phận thiết kế – cô Sâm Minh Mỹ.”
Cả hội trường im lặng.
“Cô… Cô…”
Ngón tay run rẩy chỉ Diệp Anh, lồng ngực Tạ Hoa Lăng giận dữ sôi trào, bà không thể hít thở, sắc mặt tím lại, cả người cứ thế ngã xuống nền đất.
Rầm…
“A!” Sâm Minh Mỹ hét lên, hướng về phía Tạ Hoa Lăng ngất xỉu. Việt Tuyết cũng lập tức rời khỏi xe lăn, anh quỳ trên sàn, sắc mặt nhợt nhạt kiểm tra tình trạng của Tạ Hoa Lăng.
Phòng họp nhất thời hỗn loạn!
Người gọi xe cứu thương, người đi gọi nhân viên phòng y tế của tập đoàn tới, người hô mở cửa sổ thông gió. Nhưng trong tình huống cấp bách rối loạn đột ngột này, trong đáy lòng mỗi thành viên hội đồng quản trị đều hiểu rõ, tập đoàn Tạ thị chỉ e đã đến ngày chính biến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.