Đọc truyện Từng Bước, Từng Bước Quên Đi Anh – Chương 6: Ngoại Truyện Về Nhu Nhu
Ta tên là Hạ Nhu Nhu, cha mẹ ta vốn là nông dân ở một tỉnh nhỏ. Gia đình ngoại trừ ta là con lớn, còn có hai đứa em gái nhỏ hơn ta 10 tuổi.
Cuộc sống nông thôn cực khổ, con gái suốt ngày ra đồng làm nông, cũng chẳng thể được sống an nhàn. Vì thế từ nhỏ, ta đã được ba mẹ lo lắng đầy đủ mọi thứ để có thể học tập lên thành phố lớn để đổi đời
Thậm chí, hai đứa em ta cũng không thể đến trường vì cha mẹ chỉ có thể chi trả cho một đứa.
Cuộc sống của ta khá giả hơn nhiều cô gái khác trong thôn. Họ cũng có ước muốn đổi đời như ta, nhưng lại suy nghĩ rất thiếu thực tế, họ chọn con đường lấy chồng để mong cuộc sống thay đổi.
Nhưng đi 10 cô thì hết 9 cô là quay về thân tàn ma dại, người không ra người, thậm chí nhiều cô còn vác cả cái bụng bầu gần 9 tháng về nhà. Những cô gái khác thì theo mấy tên ma cô ra các thành phố khác để làm cái chuyện ai-cũng-biết-là-gì rồi đấy.
Lúc đầu cũng ra đâu sống rất tốt, được hai ba năm thì nhan sắc cũng phai tàn, cũng mang thân về quê, nhiều cô còn mang bệnh tật, người trong làng vẫn còn phong kiến, toàn bộ đều nhìn với ánh mắt khinh thường.
Ta thì khác, từ bé ba mẹ đã dạy cô biết những điều này, nên ít ra ngoại trừ việc đi học thật tốt, ta cũng ít khi nào xuất đầu lộ diện, ở nông thôn trị an không tốt, lỡ đâu ai đó giở trò với ta thì chẳng khác nào phí phạm ta tính toán rồi sao?
Ta rất thích gương mặt này của mình, quả thật nó đẹp hơn nhiều cô gái trong thôn, dù sao đó cũng là một lợi thế của mình, vì thế ta càng phải bảo dưỡng nó.
Ta ở lại thôn học hết bậc phổ thông, theo năng lực đăng ký vào một trường có tiếng trong thành phố.
Thật sự thì không phải trường này rất tốt, thậm chí học phí còn có chút hơi mắc, nhưng đay là trường có nhiều con nhà giàu theo học nhất, ta không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này được.
Khi theo học năm thứ nhất, bạn cùng phòng ký túc xá của ta lúc bấy giờ là Khả Tú, cô ta là con nhà giàu, nhưng lại ngây thơ, dễ bị lừa gạt, cô ta có một gã bạn trai mặt mày cũng khá đẹp, cũng là phú nhị đại chẳng kém.
Ở trường, đôi nam nữ của cô ta luôn rất được hoan nghênh vì trông rất giống tiên đồng ngọc nữ. Nhưng ta lại ta thấy cô ả ngốc nghếch dễ bị lừa gạt thì đúng hơn.
Từ lúc bắt gặp ta, ta đã thấy ánh mắt gã lóe lên những tia dâm tà, ta chợt hiểu, tiên đồng ngọc nữ cái gì, cũng là đàn ông vận động bằng nửa thân dưới thôi.
Sau đấy, ta và gã phát sinh quan hệ, thật sự thì lần đầu của ta cũng rất xứng đáng. Khi đấy, sau khi xong việc, gã đã tặng ta một chiếc xe sang trọng cùng một khu hộ chung cư.
Lần đầu ta, ta hiểu được qui luật của đồng tiền. Sau đó, gã thường quen hơi tìm đến ta, khi thì vô chừng giúp bạn gái về phòng, khi thì ghé thăm bạn gái bất chợt, chúng ta lén lút sau lưng cô ả một quãng thời gian dài.
Cô ả thậm chí rất khờ khạo, còn xem ta là chị em tốt, hay mua đồ cho ta, ta cũng ngại nhận, dù gì trong mắt ả, đấy cũng chỉ là những món đồ bình thường không đáng giá.
Nhưng chuyện cũng không kéo dài được bao lâu, con ngốc nuôi lâu dài cũng phải khôn ra một chút, ả dần để ý đến ta và gã bạn trai của ả, sau đó có một lần ả về phòng đột xuất, thấy ta và gã đang ôm nhau trên giường, cơ thể trần trụi lăn qua lăn lại
Mắt ả mở to không đáng tin, sau đó tát cho gã hai cái, còn quay lại trừng mắt với ta, nhưng ta mặt không đổi nhìn về ả, cái này là người tình ta nguyện, ta không có bắt ép gã lên giường với ta nghe.
Chuyện lần đó, ta cũng không định giải thích với ả, vậy mà ả lặng lẽ dọn đồ khỏi ký túc xá. Sau này ta nghe nói, ả đã chia tay bạn trai, nghỉ học và bỏ đi nước ngoài, gã bạn trai vẫn cố bám đuôi, nhưng cũng chẳng làm được gì.
Nghe đâu, qua một thời gian, người ta lại thấy gã ôm ấp một cô nàng sinh viên nào đó. Cũng may, gã không còn làm phiền đến ta nữa. Ta cũng chán thấy cái bản mặt văn vẻ của gã rồi, con đường tìm kim qui của ta lại lần nữa bắt đầu.
Bốn năm đại học, dựa vào nhan sắc cùng bản lĩnh của mình, ta cũng lấy được kha khá vốn liếng, xã hội hiện nay, việc có tiền lại quan trọng hơn tất cả, ta không hề phủ nhận việc mình là gái bán hoa.
Nhưng ít ra ta biết lợi thế của mình, biết nên dùng chúng như thế nào, chứ không phải cứ ngu xuẩn đứng đầy đường với giá rẻ mạt.
Việc sống và làm bạn gái một thời gian của một vài tên này, thi thoảng vài gã kia ghé thăm cũng là một chuyện rất bình thường với ta
Cuộc sống giờ đây của gia đình ta đã trở nên khá giả hơn, nhiều cô ả khi thấy ta đi xe hơi sang trọng về càng thêm trố mắt ra. Chúng nó đều đến hỏi ta cuộc sống trên này dễ đến vậy sao, chỉ cần mấy năm là đủ khiến người ta thay da đổi thịt?
Ta nực cười cho đám ngu xuẩn ấy, cuộc đời này không ai cho không ai cái gì, nhưng cùng một việc làm, nếu biết đầu tư lợi ích mang lại sẽ gấp đôi.
Ở thôn ta, lão ba ta đã sắp được mấy mảnh đất, giờ thì không cần phải tự thân xuống ruộng, cha ta thuê người giúp việc, cuộc sống cứ đến cuối tháng lại thu tiền, quả rất là an nhàn
Còn mẹ ta, tích góp một tí, liền mở được một của hàng bán quần áo tại quê, làm ăn nghe đâu cũng rất tốt, có nguồn thu nhập hàng ngày.
Còn hai đứa em ta, sau khi hoàn cảnh đã tốt hơn, ba mẹ ta liền cho chúng theo học tại một trường tư nhân quốc tế, dù đã bỏ học nhiều năm, nhưng với khả năng của chúng thì việc học tiếp cũng không có vấn đề gì.
Đôi khi, chúng sẽ qua thành phố ta đang sống, vòi vĩnh ta mua đồ hiệu hay dẫn chúng nó đi tham quan trường.
Thật sự thì chúng cũng chả lạ gì trường học, nhưng khi thấy ta trở nên sung sướng như vậy, tâm ma của tụi nó cũng bắt đầu nổi dậy. Muốn tìm một con đường mới đổi đời như ta, không thèm chịu cảnh ăn bám, có khi còn mong muốn cười vào mặt ta khi giàu có hơn.
Chúng nó sẽ không biết cái cực khổ khi bon chen ra ngoài xã hội khắc nghiệt này đâu. Sẽ không hiểu cái cảnh nửa đêm lạnh lẽo, chỉ vì một cú điện thoại của gã nào đó, ta phải lết ra ngoài chỉ để đi lên giường với gã, khi đó chúng đang còn vui vẻ trong chiếc giường êm ấm của mình. Vậy nên, ít nhất, chúng phải thử một lần mới hiểu cho tình cảnh của ta.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, trước khi ta tốt nghiệp không lâu, ta quen được một gã công tử rất giàu có. Nhưng vấn đề là gã rất ngây thơ, vẫn chưa hiểu phong tình là gì, dù ta thường dắt gã đến những quán bar nổi tiếng, nhưng gã cũng chả mấy sa đà.
Chuyện ta quen gã thật ra cũng là chuyện rất bất ngờ, khi đó, ta vẫn không biết gã là thiếu gia. Chỉ thấy gã đeo kính độ nặng, đầu tóc rối bời, thường cầm cuốn sách dày cộm đến lớp.
Có mấy cô nàng rất thích trêu đùa gã. Thường thì chúng sẽ hợp tác với nhau chặn đường cướp sách gã, sau đó xé sạch sẽ, rồi bỏ đi mặc gã đứng ngẩn ngơ.
Hoặc là đổ nước ngọt đầy bàn gã, gã vẫn không hề phản kháng, nhưng không ngồi vào chỗ, kì lạ là thầy cô vẫn không trách gã. Nhưng như vậy chỉ càng làm tụi nó ghét hơn, chúng nó thường nói sau lưng thầy cô ưu ái gã như thế chỉ vì gã là học sinh giỏi của trường, danh tiếng của gã sẽ cứu vớt cái trường học rách nát này. Ừ đúng là rách nát, tụi con nhà giàu vào đây chỉ có cái danh, học hành thì chả đâu vào đâu.
Thử hỏi danh tiếng này kiếm đâu ra. Mà trường này vốn coi trọng tiền tài danh lợi, không hiểu sau lại lọt được tên nghèo hèn này được. Cô vốn không phải kẻ khoái tọc mạch chuyện người khác, nên cô cũng không để ý lắm chuyện này. Nhưng không ngờ gã chính là định mệnh đời cô.
Ta thường đứng nhìn gã mỗi khi như vậy, không phải là ta đồng tình gì đâu, chỉ là ta đang mong chờ coi sức chịu đựng gã đến độ nào, khi nào gã sẽ cuốn gói khỏi cái trường này đây. Khi đó, ta vừa mới chia tay bạn trai, thật ra gã người thứ mấy ta cũng chả nhớ rõ nữa.
Lý do ta chia tay là gì à? Là mẹ của người đàn ông kia gặp ta, cho ta một số tiền kha khá, mong ta rời khỏi con trai bà, để hắn kết hôn với vị tiểu thư môn đăng hộ đối mà bà chọn. Ta lắc đầu cười, chuyện cẩu huyết chỉ xuất hiện trên tiểu thuyết vậy mà đổ lên đầu ta, thật mắc cười.
Ta lúc đó không cao thượng như nữ chính vô dụng đến thế, chia tay xong không nhận tiền, còn cao cả chìm đắm với lời tuyên ngôn cả đời không gặp lại, thật dại dột. Ta với hắn bên nhau bao lâu, nhận chút tiền đáng lẽ nên nhận, việc gì phải khắc khổ chính mình.
Đêm hôm đó, ta điện thoại cho hắn nói chia tay, gã hỏi nguyên nhân, ta nói gặp dịp thì bên nhau, yêu đương cũng đơn giản như việc đi mua sắm vậy. Lúc thích thì cho nó là vô giá, khi mua về, lại nhận ra không hợp với mình.
Hắn cũng chả phản ứng gì mạnh mẽ, ừ vài tiếng, dặn dò ta sống tốt này nọ, xon rồi còn chuyển khoản cho ta một chút tiền gọi là lệ phí. Sau đó, ta đem số tiền vốn có cộng thêm khoản ngày hôm nay, mở một quỹ tín dụng, gửi vào tất cả, vậy là ta lại càng thêm giàu có.
Dự định của ta khi có tiền trong tay, khi đó ta sẽ mở một cửa hàng đá quý sang trọng, làm bà chủ và có một gia đình hạnh phúc. Đời này ta lèo lái biết bao lâu, cuối cùng cũng có thể thư giãn.
Hôm sau khi ta gặp lại gã mọt sách đó, khuôn mặt vẫn không nhìn thấy con mắt nơi đâu, nhưng kì lạ hôm nay, gã đứng trước mặt ta, đưa bức thư cho ta. À, là thư tình, ta thầm nghĩ, với thân phận của gã cũng cả gan đeo đuổi ta cơ đấy. Kiểu như đóa hoa lài cắm bãi phân trâu, chuyện hài như vậy, vốn ta không nên tham dự.
Ta định liệng bức thư vào thùng rác, vừa lúc ấy, thì đám tiểu thư có tiếng trong trường vừa tiến tới cất tiếng gọi ta, ta cũng không tiện vứt nó đi. Ta không muốn, trong trường lại xuất hiện tin đồn gã mọt sách đeo đuổi ta.
Khi đó, giá cả ta sẽ bị hạ thấp, điều đó sẽ ảnh hưởng đến con đường câu được kim quy của ta. Ta bèn cất nó vào cặp, quay đầu lại, ta không thấy tên mọt sách đâu. Sau đó rất lâu, ta cũng không còn gặp gã, chuyện này ta bèn quên béng đi