Đọc truyện Từng Bước, Từng Bước Quên Đi Anh – Chương 5
Mười năm chờ đợi trông tin
Người về tay với tay cùng với ai…*
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ======
Vỗ vỗ ngực, cô tự an ủi mình đó chỉ là một cơn ác mộng thôi. Chuyện đó đã qua nhiều năm không nhớ lại, sao hôm nay lại trông thấy? Cô cần gặp bác sĩ tâm lý, dù đã bảo đảm cô đã hoàn toàn bình phục rồi cơ mà, sao vẫn còn ám ảnh, có thể cô cần thêm một quá trình điều trị.
Cô bước vào nhà tắm, hất nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo lại, cô trở về phòng, căn phòng trống trơn, đêm nay hắn không về, cô nhìn chiếc đồng hồ kêu tích tắc trên đầu giường, hơn 12 giờ đêm, cũng không phải là sớm
Cô cầm điện thoại, bấm một số máy không lưu, nhưng lại khiến cô không tài nào quên được
Điện thoại bắt máy, một giọng ngáy ngủ vang lên
_ Này bà tám, đêm hôm khuya khoắt mình không ngủ thì để người ta ngủ chứ.
_ Được thôi, tôi cho anh nghỉ cả tuần sau, đừng đến làm nữa
_ Thôi mà, bà chủ, lấy gì tôi sống đây nếu cô cho tôi nghỉ việc dài hạn như vậy.
_ ít ra anh còn nhớ tôi là bà chủ của anh
_ Mẹ kiếp, không biết kiếp trước tôi nợ cô cái gì nữa. Cô nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
_ Tôi … mới nằm mơ
_ Hửh?
_ Là hắn
Bên kia là một vài giây im lặng, không một âm thanh, hình như chỉ một chữ đủ khiến mỗi người rơi vào trầm tư
_ Có một chuyện tôi không biết nên nói với cô không. Nhưng cô cũng đừng lo lắng nữa, đó chỉ là ác mộng.
_ Đã có chuyện?
_ Ừ, ba năm trước, nhà tù của hắn ở đã bị cháy, xác hắn đã hóa thành tro
_ chết… hắn thật là chết?
_ Ừ tôi không gạt cô làm gì, khi tôi biết tin đã lại chỗ đó, chỉ còn lại một vài manh mỗi, nhưng xác thực là hắn.
_ Cũng tốt, hắn thật sự biến mất rồi. Còn những gã kia?
_ Cô yên tâm, đã có tôi sắp xếp theo ý cô, tất nhiên là không khiến cô thất vọng rồi.
_ Tốt, tốt, tốt lắm. Ha Ha
Cô cười mà trong lòng lạnh lẽo, thứ cô phải nhận bọn chúng phải trả đủ hết cho cô, không thiếu một đồng.
_ Tôi nói cô này, tôi với cô nhất định kiếp sau sẽ bị trả báo. Cô cũng nên tự cầu phúc cho mình đi
_ Ít ra bây giờ chưa phải lúc. Ngày mai xử lý giùm tôi một số việc. Ngủ ngon.
Tút… Tút… Tútttt
Đêm nay, có hai kẻ không ngủ được, vì lỗi lầm của chính mình
Sau khi tắt máy, cô không biết mình còn lo lắng điều gì, mọi thứ điều là quá khứ, tất cả cũng hết rồi, hắn đã chết. Còn giấc mơ? Đó cũng chỉ là mơ
Dù sao, cô cũng cần nghỉ ngơi, ngày mai lại là một ngày cô phải chiến đấu với nó.
*******************************************************************
Đến lúc cô tỉnh dậy, mặt trời cũng đã lên cao, cô theo thói quen chỉnh trang lại cơ thể, tóc búi thấp, quần áo công sở mặc lên người cô lại có một cảm giác rất không thích hợp, cô cũng đã già, cái oloại khí chất công sở gì đó tất không tới cô.
Cô vừa ra khỏi cửa thì gặp thím Khánh vào nhà, bà là người làm của gia đình này. Tất nhiên căn nhà lớn như vậy cô không thể quét dọn hết cho được, với lại chắc chắn cô không làm những chuyện này. Không những thế, còn một đống việc lặt vặt ở sau, cô không thể không có người giúp việc a.
Mẹ cô từ nhỏ đã nói tư chất cô vốn là lười biếng, an nhàn không làm lụng.
Thím Khánh vội chào cô, cũng không thân thiết gì,cô chủ nhà này vốn lạnh lùng, bà cũng không tiếp xúc nhiều, cũng chỉ là làm công ăn lương thôi.
Cô lái xe đi tới công ty, đứng trước tòa nhà lớn, nơi vốn thuộc về cô – Tập đoàn Nguyễn thị.
Cô tự tin bước vào thang máy dành riêng cho chủ tịch, lên tầng cao nhất của công ty. Cả tầng lầu chỉ có độc nhất là văn phòng của cô, nơi cô đứng trên đài cao nhìn xuống, nơi cô cảm thụ được tất cả mọi thứ cô đã giành được. Nhưng cũng chính là nơi cô cảm thấy cô đơn nhất.
_Thư ký Hoàng, lát đem cho tôi lịch của ngày hôm nay
_ Dạ, vâng thưa chủ tịch.
_ Hôm qua tôi không đến, công ty có xảy ra việc gì không?
_ Thưa mọi việc đều ổn ạ
_ Được rồi, cô kêu Tổng chế Phan vào gặp tôi.
_Vâng
Cô nhắc điện thoại phân phó mọi hồi, tâm trạng lại rơi vào trạng thái mông lung. Cũng đã 12 năm qua, biết bao chuyện đã xảy ra, ai cũng có kết cục của mình, còn mình cô vẫn an ổn ngồi đây. Phải nói là cô quá thông minh hay quá tuyệt tình đây?
Bỗng vào cửa có tiếng động, cô biết là hắn đến, mang ngữ điệu lười biếng nhếch lên
_ Vào đi
_ Hôm qua cô đi đâu vậy?
Một trang y phục chỉnh tề bước vào, cặp kính lưu loát trên mặt càng tăng thêm vẻ hứng thú. Không phải đã quen biết lâu, cô cũng không biết đằng sau con người tri thức ấy lại là bộ dạng ác quỷ cỡ nào. Tay gã đầy máu, cô từng thấy hắn mặt không đổi tim không run khi nhìn thấy người phụ nữ của mình bị ghìm chết. À không, người độc ác hơn là cô đây, cô đã đẩy cậu con trai thuần khiết năm nào trở thành loại người ngày hôm nay.
Ít nhiều, hắn cũng nợ cô một mạng, nên đời này tuyệt đối hắn phải lệ thuộc vào cô, nên chắc chắn cũng là người cô tin tưởng ít nhiều.
_ Hôm qua tôi có việc bận nhưng không sao
_ Cô kêu tôi vô đây làm gì?
_ Anh giúp tôi điều tra cô ả bên cạnh của Thành Ca cho tôi. tuyệt đối không để hắn phát hiện.
Hắn ngửa mắt ngạc nhiên, đúng là chuyêụn lạ nhe, kẻ thủ thân như ngọc cũng làm chuyện lăng nhăng này à. Nhưng đây vốn không phải việc hắn lo được.
_ Được rồi, mà hắn vốn không có scandal nào, sao cô lại dám chắc bên cạnh hắn có người?
_ Anh đừng quên, tôi là phụ nữ.
_ Cô sợ hắn đá cô ra khỏi nhà họ Thành à?
Hắn cười châm biếm cô, cuối cùng cũng biết sợ là gì.
_ Không, còn tiểu Khải thì tôi dám chắc, chí ít hắn sẽ không sinh được nữa. Tiểu Khải là người thừa kế duy nhất của nhà đó, họ không để tôi đi đâu.
_ Cô đã giở trò gì nữa?
_ Anh không biết có tiền là có tất cả à? Nhớ lần đụng xe của hắn không, tôi đã bỏ ít tiền để bác sĩ phẫu thuật thêm một cuộc tiểu phẫu nho nhỏ nữa. Ít nhất nếu tôi không nói ra, hắn cũng không biết hắn không thể sinh. cùng lắm chỉ là nghi ngờ chính mình không đủ cố gắng thôi.
Cô nhớ lại lần đó, là lần đầu tiên cô biết hắn có người phụ nữ khác, đêm hắn nhập viện cô cầm điện thoại hắn, phát hiện một tin nhắn đã bị xóa, gửi từ Nhu Nhu, cô bỗng nhớ ra cái tên này, là cô bé mấy năm trước đã từng làm thực tập trong công ty hắn, khi cô gặp Tiểu Nhu, cũng lắm cô ta chỉ mới 20, còn rất trẻ con, chính là cái khí chất non nớt ấy, thanh thuần ấy không tài nào làm cô quên được. Tin nhắn chỉ vọn vẹn 2 chữ ” Chờ anh”, cô đã hiểu, vị trí của cô đang bị uy hiếp. Cô không thể không suy tính cho bản thân mình. Vị bác sĩ khi nghe cô nói ra yêu cầu đó không thể không ngạc nhiên. Lúc đầu cũng không chấp nhận, nhưng ai có thể cưỡng được lược hấp dẫn của đồng tiền. Quả thật nó rất quyến rũ, có thể khiến gnười đánh mất lương tâm.
_ Cô đúng là tiểu nhân. Cô không sợ hắn phát hiện sẽ không tha thứ cho cô à?
_Yên tâm, Mộng Mộng tôi đây đã làm là lường trước hậu quả.
Mộng Mộng nhắm mắt dưỡng thần, quả là đàn ông, yêu thương cách mấy, vào hôn nhân cũng sẽ có chán ghét, cùng lắm là trốn ra ngoài ăn vụng. Cô không thích ảo tưởng có tình yêu chân thành, chỉ là hi vọng nếu có mèo mỡ ngoài kia, ít nhất là đừng cho cô biết, cô cũng sẽ không cố gắng tìm hiểu. Nhưng nếu sơ ý, thì hẳn là muốn bình yên cũng là điều không thể.
Thành Ca, chỉ đáng tiếc cho anh và cô tình nhân bé nhỏ, muốn thành uyên ương nhưng đã quên hỏi ý cô đây. Ăn chơi cũng đủ rồi, đến lúc nên bị thiên hạ dòm ngó.
_ À quên, anh tranh thủ gom tiền vốn lại cho tôi, càng nhiều càng tốt.
_ Được, nếu không còn gì căn dặn thì tôi đi làm đây.
Không cần cô gật đầu đồng ý, hắn bước nhanh ra khỏi phòng. Đúng là thà đắc tội tiểu nhân chớ đừng vô đàn bà, mà cô lại vừa là tiểu nhân cũng là loại đàn bà không đễ đụng. Chuyến này Thành Ca tiêu rồi, hắn đành chúc anh ta bình yên mấy ngày này thôi.
Ngày hôm sau, báo chí đồng loạt đăng tin lên trang nhất với chủ đề : ” Chủ tịch tập đoàn Thành Thế bao dưỡng tiểu mỹ nhân bên ngoài”
Đây quả thật là đề tài béo bở, bởi đó giờ giới truyền thông đều biết từ sau khi hai tập đoàn lớn Nguyễn – Thành liên hôn, chú rể là người thủ thân như ngọc, luôn yêu thương vợ con, chưa một lần dính tin đồn nào bên ngoài, có thể coi đây là người đàn ông hoàng kim của hàng vạn thiếu nữ.
Nhưng mà hôm qua, hầu hết các tờ báo lớn đều nhận được tập tin nạc danh không rõ người gửi, trong đó là toàn bộ tài liệu về những lần gặp gỡ, tư liệu rõ ràng về người phụ nữ “kim ốc tàng kiều” ấy.
Họ còn tô vẽ lên chuyện tình bi tráng giữa ba người. Nào là chủ tịch tập đoàn Thành Thế vì mê người tình trẻ đẹp mà ruồng rẫy vợ con, nào là thư kí tiểu tam xinh đẹp xuất hiện hớp hồn ông chủ, muôn vạn lời nói, kích thích đến tận mang tai, tất cả đều rõ ràng như ban ngày.
Trên mạng lại xuất hiện một đợt sóng mắng chửi tiểu tam,giành quyền lợi cho những bà vợ, nếu đây chỉ là một chuyện của một người bình thường thì chả nói gì, nhưng đây là chuyện của hai đại gia tộc, là một bộ phận đại diện cho tầng lớp cao cấp, nên rất được dư luận để mắt đến.
Cô cầm tờ báo buổi sáng, vừa uống một ngụm sữa tươi, vừa cười tủm tỉm, thì ra chuyện nhanh như vậy đã bị bại lộ.
Cô đưa tay rờ vào khuôn mặt người phụ nữ ấy, à.. thì ra…
Cô lắc đầu, cuối cùng cũng hiểu vì sao anh ta lại yêu thương cô ấy như vậy. Cũng chả trách. Nhưng đó đâu phải việc của cô, việc của cô bây giờ là giải quyết mớ hỗn độn này đây.
Cô lái xe ra cửa, quanh hàng rào đã có rất nhiều phóng viên đứng đợi sẵn, họ thấy xe cô chạy ra liền bám theo không ngừng
” Thành phu nhân, cô nghĩ sao chuyện chồng cô có tình nhân bên ngoài?”
“Thành phu nhân, cô dự định sẽ làm gì?”
“Thành phu nhân, cô có định gặp tiểu tam để nói chuyện phải trái không?”
” Thành phu nhân…”
Xung quanh cô không ngừng có ống quay chìa vào, còn có tiếng máy ảnh chụp liên tục, cô không trốn tránh, cô cũng không nhất thiết trả lời mấy câu hỏi này, cô quay đầu xe rồi chạy thẳng, không để ý đến đám phóng viên bám dai như đĩa đằng sau.
Cô quay trở lại Thành gia, sau khi cất xe vào gara, cô từ từ thả bộ đến phòng khách.
Hôm nay phòng khách đặc biệt đông người, chuyện của Thành ca bị phanh phui, lão phu nhân cũng mặt mày đanh lại, chứng tỏ trong lòng không được vui, cũng phải thôi, cái mà lòng mình luôn tự hào bị sụp dổ, có ăn thịt rồng cũng chưa chắc vui.
Cô nhìn khắp phòng, ngoại trừ Thành lão phu nhân ngồi ở giữa thì còn nhiều người khác, còn có tiểu Khải của cô đang ngồi nghịch đồ chơi dưới thảm.
Bên cạnh lão phu nhân là Thành Ca và tiểu tam vừa được biết đến sáng nay, bộ dạng tiểu tam khép nép tựa vào lòng thành ca, như nàng dâu nhỏ vừa bị ức hiếp. Cô cũng chỉ nhìn đến một nửa ánh mắt, vẻ ngoài cũng chỉ ljnh lùng vô tâm, nhưng thực chất lòng cô như bị ai đó nhéo một cái.
Thành Ca thấy cô vừa đến, cũng chỉ nhìn cô một cái, rồi quay lại siết chặt tiểu mỹ nhân trong lòng, cứ như cô sẽ ăn thịt người ta không bằng.
Vẻ mặt của anh ta cũng không tốt, thử nghĩ là mới bị la mắng qua.
Không khí lúc này nặng nề, cô nhìn cũng chỉ thấy có Tiểu Khải là bình yên nhất, quả là trể con vô ưu vô lo, không vướng bận nhiều như người lớn các cô.
_ Thưa mẹ, con vừa đến.
_ Mộng Mộng à, con đến rồi à, mau, mau ngồi xuống bên mẹ đây.- Thành lão phu nhân nở nụ cười bất đắc dĩ để chào đón con dâu, bà thật cảm thấy có lỗi vì chuyện mất mặt này mà kêu Thành ca về nhà, ai ngờ đứa con ngỗ nghịch này lại dẫn theo hồ ly tinh ra đây, còn bảo vệ nó nữa chứ, thật là tức chết bà cơ mà.
_ Thành Thành, con giải thích xem chuyện gì đang diễn ra vậy? – Giọng lão phu nhân lạnh lùng quay sang đôi nam nữ đang ôm nhau kia.
_ Như mẹ đã thấy, con chính là muốn ly hôn.- Thành Ca mặt không đổi, mắt vẫn nhìn về tiểu mỹ nhân, sau đó lại liến nhìn cô.
Cô lắc đầu, quả nhiên vẫn là không hiểu thời thế mà. Cứ ly hôn đi, anh có chắc là ly hôn được không đây.
Quả nhiên, khi Thành ca vừa nói xong, sắc mặt của lão phu nhân lại càng không tốt. Thành Ca thấy thế liền im lặng, cũng không dám nói thêm câu nào nữa, nhưng ánh mắt vẫn liếc qua Mộng Mộng.
Đối với cô, Thành Ca vẫn còn thuộc kiểu con đời thứ hai, chưa từng biết cực khổ là gì, nên chưa biết được cuộc sống xung quanh khăc nghiệt cỡ nào. Cũng là may mắn cho anh ta, có một bà mẹ quảng đại, giải quyết hết mọi chuyện.
Thường thì lão phu nhân sẽ phân phó người quản lý nghiệp vụ công ty, hắn có đến thì mọi thứ đều được sắp xếp đâu vào đấy, nên công việc của công ty luôn thuận buồm xuôi gió.
Cũng chính vì thế, anh ta chỉ là một con rối, bất kỳ lúc nào nếu mẹ anh ta biến mất, anh ta sẽ phải chịu cảnh không còn gì, đến lúc đó, anh ta vẫn ngây ngốc làm một thiên chi kiều tử ăn sung mặc sướng, thậm chí là có tiểu tam được cơ đấy.
Mẹ chồng cô ánh mắt không mấy hòa hoãn dán lên người tiểu mỹ nhân trong ngực Thành Ca, không khí bỗng lạnh lẽo
_ Bác Phúc, đưa tiểu thiếu gia lên phòng giùm tôi đi
_ Dạ vâng bà chủ
Quả thật chuyện của người lớn, trẻ con càng ít nghe càng tốt, dù gì cũng là chuyện không mấy tốt đẹp.
Mộng Mộng cuối người ôm bé vào lòng, khẽ vỗ đầu bé con
_ Cục cưng lên phòng, một lát mẹ sẽ lên chơi với con
_ Dạ mẹ
Nói rồi bé con nhào lên hôn một cái vào má cô, ánh mắt Thành ca bỗng xuất hiện một mảnh nhu tình, thậm chí, anh ta còn không biết, chỉ là không thể qua mặt được lão bà bà thôi. Bé con rất ngoan, đem theo đống đồ chơi, đi theo bác Phúc lên lầu. Lúc này, lão phu nhân mới cất giọng lạnh lẽo
_ Thành Ca, con ở ngoài nuôi hồ ly, mẹ không nói, con lại quá đáng đem ả về đây à?
_ Mẹ nói gì vậy, Nhu Nhu không phải là hồ ly.
_ Mẹ không biết, nhưng con lập tức bỏ ả cho mẹ
_ Không được, mẹ đừng ép con
Thành Ca càng ôm chặt tiểu tình nhân bé nhỏ vào lòng. Mộng Mộng nãy giờ im lặng quan sát cũng không thèm nói câu gì, cuối cùng mới lên tiếng
_ Thưa mẹ, chuyện này cũng đừng làm căng thẳng, không tốt cho cả hai nhà
_ Cũng là con nói có lý. Thành Ca, con xem Mộng Mộng mà suy nghĩ kĩ lại đi. Con còn gia đình, còn Tiểu Khải, còn mặt mũi nhà họ Thành con định làm sao?
_ Con sẽ cưới Nhu Nhu, công ty con vẫn lo, chỉ là tách ra, cũng kjhoong ảnh hưởng gì, thâm chí con sẽ nuôi Tiểu Khải, Nhu Nhu và con sẽ chăm sóc tốt cho nó.
_Nực cười, ở đâu ra cho con nói cái giọng đó.- Mặt lão phu nhân không còn huyết sắc, đạp mặt bàn thở gấp. Tay bà đặt lên ngực trái, vuốt vuốt vài cái. Vừa nãy xém chút bà lại lên cơn đau tim.
Thành Ca thấy vậy, cũng không nói nữa, yên lặng bỏ tiểu Nhu ra, chạy qua vỗ lưng cho bà.
_ Mẹ, để con nói chuyện với Thành Ca một lát, mẹ về phòng nghỉ chút đi ạ.- Mộng Mộng vội kêu người giúp việc dìu lão phu nhân lên phòng nghỉ ngơi.
_ Tôi cũng sẽ không ép buộc anh từ bỏ người tình bé nhỏ. Và tôi cũng sẽ đảm bảo, những chuyện như vậy tôi sẽ cật lực che giấu cho hai người. Với điều kiện….
_ Là gì?- Thành Ca không tin nổi, loại người như cô cũng có lúc nhúng nhường, nhưng đấy không phải lúc để suy nghĩ nhiều như vậy
_ Tôi với anh sẽ không ly hôn, nhưng tôi muốn một nửa số cổ phần của anh ở Thành Thế. Tôi không đảm bảo cho con tôi, lỡ sau này anh cùng tiểu mỹ nhân sinh ra một đứa bé khác, ảnh hưởng đến địa vị của con tôi, thì mặt mũi chúng tôi phải làm sao đây?
Cô mặt không thay đổi nói ra những lời đó, nhưng cũng đủ khiến Thành Ca ngạc nhiên, một nửa số cổ phần, không phải là hắn không thể cho, nhưng hắn tự thấy vì một người con gái, vậy cũng không đáng lắm.
Sắc mặt Thành Ca bắt đầu có chút tính toán, nhưng Mộng Mộng cũng không gấp, cô bắt đầu chuyển qua người của tiểu tam kia. Nâng một ánh mắt thấy chưa, người cô yêu thương đứng trước ngưỡng cửa tiền bạc, cũng chưa chắc đã chọn cô đầu tiên. Ha ha, trận này, là mộng Mộng cô thắng.
_ Thì ra anh vẫn còn yêu giang sơn hơn mỹ nhân, ha ha, vậy mà lúc nãy còn đòi ly hôn với tôi. Anh chắc cũng còn nhớ di chúc của ông nội phải không?
Mặt Thành ca lại càng xám xịt, nhớ lại trước khi mất, ông nội đã dặn dò trước cho Mộng Mộng, một tờ di chúc dính chặt hai người lại với nhau, nhưng hắn cũng chẳng biết tại sao ông nội lại xem trọng cô như vậy.
_ Được, tôi sẽ đưa cho cô một nửa số cổ phần, nhưng đứng tên của tiểu Khải.
_ Được, vậy thỏa thuận thành công. Chúc hợp tác vui vẻ, chồng thân ái ạ.
Cô đưa đôi tay thon dài nhưng không che được dấu vết của năm tháng ra, muốn bắt tay với anh, nhưng anh cũng không thèm nhìn đến.
Mộng mộng cũng không ngại, cô đi đến trước mặt tiểu Nhu, lấy tay nâng cầm cô ấy, chặc lưỡi hai cái
_ Quả thật, rất giống a…
Nhu Nhu đưa đôi mắt đẫm nước nhìn cô, thoáng một tia mơ hồ không hiểu, nhưng cô ( Mộng Mộng) cũng không quan tâm lắm. Cô lướt qua người Thành Ca, tiến từng bước lên cầu thang, để lại đôi nam nữ, mỗi người một phen tư vị. Cùng lắm, cô coi như dẫn trước một điểm vậy.