Bạn đang đọc Từng Bước Kinh Tâm Thứ Nữ Hoàng Hậu: Chương 3: Thứ Nữ
Một lát sau, tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên bốn phía, mọi người một bên cảm thán Phù Dung tiên tử quả nhiên danh bất hư truyền, còn nhóm nữ tử sau khi phục hồi lại tinh thần thì ghen tị nói với người bên cạnh: hôm nay là đại thọ của Lão thái quân, hát như vậy rõ ràng là không có ý tốt, phải mang ra trị tội. Nhưng những tiếng oán trách rất nhanh đã bị âm thanh khen ngợi của nhóm nam tử áp chế.
Y Phòng biết nàng đã thành công, nàng nhìn thấy được ánh mắt Hạ Vân Thâm không chỉ có cuồng nhiệt mà còn mang theo cả thương tiếc. Không thể nghi ngờ, nàng đã hấp dẫn được hắn, hiệu quả còn tốt hơn cả dự kiến, không chỉ thành công làm Hạ Vân Thâm nhớ lại đoạn thời gian bi thảm của Văn hoàng hậu trong lãnh cung, mà còn thành công gợi lên được dục vọng nguyên thuỷ nhất của một người nam nhân với một nữ nhân. Nhưng Y Phòng lại vô tình xem nhẹ một đạo ánh mắt của một người khác.
Biểu diễn xong, Y Phòng vốn định đi xuống, chỉ cần nàng trở về đợi con cá Hạ Vân Thâm này đến tìm nàng, Y Phòng biết Hạ Vân Thâm là người có ánh mắt lợi hại, hắn đã từng xem Hoa Phù Dung biểu diễn, tất nhiên sẽ nhận ra nàng không phải là Hoa Phù Dung, nên Y Phòng mới không chút do dự lựa chọn dùng mạng che mặt, không phải để Hoa Phù Dung chiếm tiện nghi của mình, ngược lại dung mạo được giấu sau mạng che sẽ gợi cho người ta có cảm giác hiếu kỳ, sẽ càng muốn đi tìm hiểu. Con người đối với những sự vật thần bí luôn tràn ngập tò mò, một khi trong lòng thấy hiếu kỳ thì sẽ bắt đầu dụng tâm tìm hiểu!
Nhưng cuối cùng Y Phòng cũng không thể đi xuống, bởi vì thiên tử ngồi trên đài cao kia, lúc nàng quỳ xuống đã giữ nàng lại, hơn nửa lại còn trảm đinh chặt sắt nói:
“Ngươi không phải Hoa Phù Dung!”
Khoé môi Hạ Kiệt khẽ nhếch, Hoa Phù Dung đã từng được truyền vào cung biểu diễn, ngoại trừ bởi vì thân phận ca kỹ của Hoa Phù Dung, nguyên nhân chân chính hắn không nạp Hoa Phù Dung vào cung cũng không phải hoàn toàn vì xuất thân của nàng ta. Hạ Kiệt đã từng chạm qua Hoa Phù Dung, đối với thân thể nàng ta hắn đương nhiên biết rõ. Hoa Phù Dung múa không được như vậy, Hoa Phù Dung không hát hay được như thế, Hoa Phù Dung cũng không có khả năng giống như nữ tử trên đài, nhất cử nhất động, hồn xiêu phách lạc, từng bước sinh liên!
Đối mặt với sự chất vấn đột nhiên của Hạ Kiệt, Y Phòng bình tĩnh trả lời, nàng nhận ra vị thiên tử này cũng không hẳn là có ác ý, đành đi bước nào thì tính bước đó vậy.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ Đậu Y Phòng.”
“Hửm? Thần nữ?”
Môi mỏng khẽ nhếch hiện ra độ cong ái muội, dù Y Phòng quỳ rất xa nhưng vẫn cảm giác được một đạo ánh mắt sắc bén mà dụ hoặc đang đặt trên người nàng, làm cho lòng nàng vô cùng bất an. Y Phòng nghĩ, có lẽ nàng đã xem nhẹ vị đế vương này, Hạ Vân Thâm tuy có thể sống dưới thế lực của Hạ Kiệt mười năm, nhưng Hạ Kiệt là do tiên đế hao hết tâm cơ mưu tính thuận lợi lên được ngôi vị, hơn nữa chỉ dựa vào di chiếu của tiên đế trong tay mà đã thu hồi lại được quyền lực, nam nhân này sao có thể đơn giản!
Đậu Uy thấy tình huống này, ngoại trừ tức giận Y Phòng không biết nặng nhẹ mà nói thật thân phận của nàng ra, cũng sợ Hạ Kiệt sẽ vì trên tập thư ghi tên Hoa Phù Dung mà trị tội khi quân, chẳng sợ tội danh này vô cùng hoang đường. Vì thế vội vàng nói:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, vốn là sẽ do Hoa Phù Dung biểu diễn, thế nhưng Hoa Phù Dung đột nhiên ngất xỉu, vì sợ làm tổ mẫu mất vui, mới để thứ nữ vi thần lên đài hiến nghệ, nếu có chỗ nào mạo phạm, thỉnh Hoàng thượng khai ân bỏ qua cho thứ nữ không hiểu quy củ.”
Thứ nữ! thứ nữ! Y Phòng quỳ trên mặt đất, tay nắm chặt góc váy, khinh thường thứ nữ sao? Ở hiện đại nàng cũng từng rất chán ghét kẻ thứ ba. Nhưng thời đại này không giống như vậy. Thời đại này, nam nhân muốn cưới thiếp thất để nhiều con nhiều phúc, đến khi đứa trẻ được sinh ra thì lại khinh thường! Cái này là đạo lý gì? con vợ cả là kim tôn ngọc quý, thứ xuất thì ti tiện, ngay cả tư cách học lễ nghi cũng không có!
Y Phòng đương nhiên biết Đậu Uy chỉ ra thân phận thứ nữ của nàng là vì muốn nói ọi người biết nguyên nhân hắn để cho nàng lên đài hiến nghệ, không phải hắn xem thường nữ nhi mình, mà là đứa con do thiếp sinh ra vốn chính là tiện lưu! Nhưng thứ xuất thì sao? Nàng… Đậu Y Phòng, đã chết qua một lần, kiếp này sẽ không bao giờ chấp nhận số mệnh nữa!
“Nữ nhi Đậu ái khanh?” Hạ Kiệt nhẹ xoay xoay ly rượu trong tay, cười nói: “Ái khanh quả nhiên chí hiếu, vì để mừng thọ Lão thái quân, thế nhưng để cho nữ nhi lên đài hiến nghệ.”
Lời Hạ Kiệt nói ra người phía dưới hiển nhiên đều có thể nghe được sự châm chọc trong đó, Đại Hạ chú trọng thân phận khác biệt giữa đích thứ, nhưng dù thế nào thì nữ nhi thứ xuất cũng được sinh ra trong hào môn thế gia, tốt xấu gì tương lai cũng là vật hồi môn của nữ nhi con chính thê, bây giờ lại cho lên sân khấu múa hát mua vui như ca kỹ thế này, thật sự là chuyện rất mất mặt.
Y Phòng nghe thấy lời này, âm thầm cười lạnh một tiếng. Hừ! một đám người dối trá, nhiều thứ xuất như vậy, còn không phải đều do đám nam nhân ngựa đực các ngươi sản xuất ra hay sao!
Cảm nhận được ánh mắt của Đậu Uy đang nhìn nàng, tựa hồ là trách cứ tất cả việc này là lỗi của nàng, nhưng Y Phòng cũng không thèm để tâm, hôm nay cá nàng muốn câu cũng không phải là Đậu Uy!
“Hồi bẩm Hoàng thượng, cơ thiếp trong phủ gia phụ trên trăm người, tỷ muội thần nữ nhiều vô số, thần nữ có thể có cơ hội hiến nghệ mừng thọ Thái tổ mẫu, thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
Lời tuy nói thế nhưng trong mắt Y Phòng lại dâng lên một tầng sương mù, cánh môi hồng nhạt khẽ run rẩy, nhẹ cắn chặt môi dưới, tiếng nói dịu dàng mềm yếu nhưng lại mang theo ẩn nhẫn và kiên cường.
Dựa theo quy củ, Y Phòng không thể ngẩng đầu diện kiến quân nhan, nàng cúi đầu tạo ra một độ cong hoàn mỹ khiến cho dung mạo thanh lệ dưới sa mỏng dần ẩn hiện, nước mắt lăn dài trên má, cánh môi hồng khẽ mím chặt, châu hoa trên đầu hơi run, làm cho người ta cảm giác được nàng đang run rẩy.
Đối mặt với một tuyệt đại giai nhân yếu đuối đang cố gắng kiên cường như cậy, các nam nhân đều đứng ngồi không yên. Trong lòng vô cùng áy náy chỉ muốn đến bảo hộ che chở giai nhân.
Bọn họ làm sao có thể chế nhạo một nữ tử đáng thương như vậy? Nàng chỉ là một nữ nhi khuê các trong sạch, lên đài hiến nghệ đã đủ khó khăn, dường như đây cũng không phải là do nàng tự nguyện. Nếu không như vậy thì nàng cũng sẽ không uỷ khuất khổ sở như bây giờ. Đậu hầu gia háo sắc, cơ thiếp trong phủ nhiều vô số, nhưng là nam nhân muốn có giai nhân làm bạn bên cạnh thì cũng là một chuyện thanh nhã, thế nhưng bắt buộc thứ nữ làm chuyện hèn hạ đê tiện của ca kỹ như vậy cũng thật là quá đáng. Nhìn Đậu Y Phòng xem, thoạt nhìn cũng chỉ là tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi, rõ ràng là bị ép buộc, còn phải cố gắng kiên cường gánh lấy trách nhiệm về mình.
Người đôi khi chỉ nhìn mặt ngoài rồi phán đoán mà luôn xem nhẹ nguyên nhân ẩn giấu bên trong, sau đó vội vàng đưa ra kết luận đồng tình với kẻ yếu. Hiện tại Y Phòng cũng đang lợi dụng tâm lý này của mọi người.
Nhìn xem một thứ nữ không hề có địa vị và một Đậu Hầu gia có quyền to thế mạnh, mọi người sẽ tin ai?
Nhận lấy đồng tình cũng không đáng xấu hổ nhưng ngay cả đồng tình cũng không nhận được mới thật đáng buồn!