Bạn đang đọc Từng Bước Kinh Tâm Thứ Nữ Hoàng Hậu: Chương 4: Mưu Kế Biến
Hạ Kiệt mím môi cười, hắn tựa hồ là người duy nhất không bị tư thái điềm đạm đáng yêu của Y Phòng ảnh hưởng, hắn quay đầu, nhìn về phía những người đang nghị luận rồi chuyển mắt đến Đậu Uy đang xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt nói:
“Đậu ái khanh, ngươi sao lại có thể buộc nữ nhi hiến nghệ như vậy?”
“Hoàng thượng, vi thần…. ……” Đậu Uy gấp gáp muốn giải thích nhưng Y Phòng đã dành trước một bước.
Y Phòng đương nhiên sẽ không để cho Đậu Uy nói hết chân tướng chuyện này ra, nàng nhận ra Hạ Kiệt so với trong tưởng tượng còn khó đối phó hơn rất nhiều. Chí ít sắc đẹp với hắn mà nói là hoàn toàn vô dụng, nam nhân này tâm vững như thiết thạch, lạnh lẽo như băng hàn. Cho dù vừa rồi khi hắn xem nàng khiêu vũ trong nháy mắt nàng nhìn thấy trong mắt hắn dục vọng chiếm hữu chợt loé mà qua. Nhưng Y Phòng cũng không nghĩ rằng Hạ Kiệt lúc này sẽ thương hương tiếc ngọc.
Không phải là ham muốn chiếm hữu mà là đoạt lấy, đó chính là một loại hứng thú khi đứng trước con mồi của mình, ai có thể thủ hạ lưu tình với một con mồi đây?
Xem thái độ của Hạ Kiệt, Y Phòng đoán trong lòng hắn đang nghi ngờ nàng, hoài nghi tất cả việc hôm nay không phải là ngẫu nhiên. Đương nhiên, xuất phát từ bản năng đế vương, có lẽ Hạ Kiệt sẽ cho rằng tất cả việc này đều do Đậu gia hoặc là người khác có tâm an bày, mục đích chính là dùng nàng mê hoặc Hạ Vân Thâm hoặc chính là hắn. Tóm lại, Hạ Kiệt đã nhận định đây là một âm mưu, việc nàng phải làm bây giờ chính là chứng thực âm mưu này. Nhưng là một phiên bản âm mưu khác.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, tất cả việc ngày hôm nay đều là do Y Phòng tự nguyện, thật sự không liên quan tới gia phụ.” Y Phòng chắp hai tay, cả người phủ phục xuống đất, ở Đại Hạ đây là một lễ tiết rất nặng, đầu nàng cúi thấp xuống đất biểu đạt thành tâm của nàng.
“Ừm, vậy vì sao ngươi lại hát khúc nhạc như vậy trong ngày đại thọ ?”
Quả nhiên sẽ truy hỏi, bàn tay giấu trong tay áo âm thầm nắm chặt, nàng đoán không sai, Hạ Kiệt là một người rất đa nghi, hắn bây giờ đang hoài nghi nàng!
Y Phòng âm thầm hít sâu mấy lần, sau đó ngẩng đầu, thần sắc nàng bình tĩnh nhìn thẳng quân vương.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần nữ hát khúc nhạc này, hết thảy đều có nguyên do, thần nữ không dám khi quân, chỉ kính xin Hoàng thượng lắng nghe lời thần nữ, sau đó có giận có phạt, sẽ do thần nữ một mình gánh vác.”
“Nói đi.” Hạ Kiệt không chút để ý gật đầu, đồng thời chú ý tới phía dưới bên trái, sắc mặt Hạ Vân Thâm vừa rồi đã thay đổi mấy lần, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, tươi cười có chút ý vị thâm trường.
“Mẹ ruột của Y Phòng là tiểu thiếp thứ mười bảy của hầu phủ, người vốn là tam nữ nhi con chính thê của Hoa gia ở Nam Sơn.”
Y Phòng nói đến đây, quanh thân nàng bỗng nhiễm một tầng bi thương, đôi mắt xinh đẹp cũng trở nên lạnh lùng, tầm mắt nàng dừng lại trên người Đậu Uy, trong mắt nàng dường như có một nửa hận, còn có một nữa bất đắc dĩ. Đôi mắt xinh đẹp trong suốt ẩn chứa nhiều tình cảm phức tạp cộng thêm lời Y Phòng vừa rồi, nhất thời làm cho người ta chấn động thật lớn, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hai cha con nàng, âm thanh nghị luận nho nhỏ vang lên, đường đường là đích nữ của Hoa gia sao có thể trở thành tiểu thiếp Đậu hầu phủ. Ngay cả người vốn không chút để ý Hạ Kiệt cũng bị hấp dẫn buông ly rượu xuống.
Dưới sa mỏng, dung nhan thanh lệ tuyệt sắc nhẹ mỉm cười, như hoa lê không rảnh.
“Hai mươi ba năm trước, mẫu thân ra ngoài đạp thanh tình cờ gặp gia phụ, sau đó tâm sinh ái mộ, hứa hẹn tam sinh chi minh, phụ thân hứa rằng sẽ cưới mẫu thân làm bình thê, cùng chung tôn vinh với đại phu nhân, nhưng mà…….”
Ngữ khí Y Phòng dần trở nên sắc bén, nàng nhìn Đậu Uy ánh mắt tràn ngập phẫn hận cùng không cam lòng.
“Nhưng Ngoại tổ phụ không đồng ý, Ngoại tổ phụ khi đó biết trong phủ phụ thân cơ thiếp sớm đã nhiều vô số, e sợ mẫu thân bị uỷ khuất. Mà phụ thân hứa với mẫu thân có thể đến hầu phủ thành hôn trước, sau đó sẽ trở về thỉnh tội với Ngoại tổ phụ sau. Ai ngờ rằng, sau khi đến hầu phủ, thế nhưng đại phu nhân cùng phụ thân dùng danh nghĩa được hạ sính lễ thì là vợ, không sính lễ thì là thiếp, buộc mẫu thân cúi đầu làm thiếp, hơn nữa còn giam lỏng trong phủ không cho liên lạc với Ngoại tổ phụ đến khi hoàn thành lễ nạp thiếp, kể từ khi đó xem mẫu thân như nô tỳ trong phủ, sau khi sinh đại ca mẫu thân mới được thả ra. Nhưng cho dù là vậy, mẫu thân vẫn nhớ mãi không quên hẹn ước ngày xưa, dù cho phụ thân đã lãng quên người, mẫu thân ngày ngày vẫn luôn hi vọng phụ thân có thể hồi tâm chuyển ý.”
Cả người Y Phòng run rẩy, khấu đầu trên đất một cái rồi nói:
“Hoàng thượng… mẫu thân thần nữ hiện nay đã u sầu thành bệnh, bệnh tình trầm trọng, thần nữ biết mình là vãn bối, nữ nhi không nên nói xấu cha, nhưng thần nữ hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân. Cho nên hôm nay khi thần nữ nghe được Hoa Phù Dung đột nhiên ngã bệnh không thể đến biểu diễn trong thọ yến, vì muốn phụ thân đến thăm mẫu thân, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, thần nữ biết hát bi khúc thế này trong đại thọ Nội tổ mẫu là bất hiếu bất nghĩa, việc này thần nữ sẽ tự mình lĩnh phạt, chỉ là thỉnh cầu Hoàng thượng thứ tội, kính xin đừng trách phạt Đậu gia.”
Lời này của Y Phòng thật quyết tuyệt, cũng có chỗ mạo phạm đến chữ “hiếu” mà ở Đại Hạ thì lại rất xem trọng hiếu đạo. Nhưng giờ phút này, tựa hồ không có người nào muốn trách cứ nàng. Quả thật khi nghĩ đến hành vi của Đậu Uy, rồi nghĩ đến lý do Y Phòng làm như vậy thì cũng là hợp tình hợp lý. Đại Hạ xem trọng “lễ”, có sính lễ mới làm vợ, không sính tức làm thiếp chính là cổ lễ, nữ tử bỏ trốn theo về thì hoàn toàn không thể làm chính thê. Nhưng Đại Hạ cũng rất xem trọng chữ “nghĩa”, Đậu Uy đã vi phạm thề hứa trước, lừa người ta đến sau lại lấy “lễ” không thực hiện lời hứa, hành vi như vậy đúng là rất vô sỉ.
Riêng Đậu Uy cũng bị lời nói Y Phòng khơi gợi lại ký ức trước đây nay sớm đã mơ hồ. Làm một người nam nhân, không thể không nói, mặc dù Y Phòng chỉ trích hắn bất nghĩa trước công chúng nhưng khi nghe nói Hoa Phiêu Linh đến lúc này vẫn luôn nhớ đến hắn, trong nội tâm hắn trước đây chưa từng có cảm giác tự hào như thế, đồng thời trong lòng hắn cũng thấy thật áy náy, đối với Y Phòng có thêm vài phần thương tiếc, cũng không còn muốn trách cứ nữa.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, mọi người lại nhớ lại từ khúc Y Phòng đã hát
“Từ sau khi ly biệt, mỗi ngày song rơi lệ
Lệ rơi mãi không nguôi, lưu lại bao nhiêu sầu
Sầu tại ngày xuân cũ, cảnh xưa đã không còn
Sầu tại ngày thu xưa, hoa rơi theo dòng nước
Năm đó kim ốc tại, nay trở thành hư không
Chỉ thấy tân nhân cười, không thấy người cũ khóc
Triều nghe thấy máy dệt thanh, mộ gặp tây sau núi
Duy oán phương tấc, thế nào được tự do
Tóc đen đã thành bụi, lệ cũng chảy thành sông
Nguyện ngàn chén ẩm, nhất chẩm hoàng lương du
Đáng thương hoa đào mặt, ngày ngày một rõ gầy yếu
Ngọc phu không khỏi y, băng cơ gió lạnh thấu xương
Phấn má thiếp hoàng cũ, nga mi khổ ưu sầu
Phương tâm khóc dục toái, gan ruột đoạn như hủ
Do nhớ dưới ánh trăng minh, không thấy hồng vũ tay áo
Không nghe thấy sở ca, cố nhẫn mà lệ vẫn rơi dài
Tâm thường hàm quân vương, long thể an khang phủ
Dạ yến đừng thường khai, uống thả cửa làm nóng rượu
Thướt tha có khi tẫn, cam tuyền khóa tân tú
Tố nhan cũng tẫn hoan, quân vương mang cười xem
Ba ngàn khiếp phong lưu, Minh triều oán bạch thủ
Ngoái đầu nhìn lại trăm mị hưu, độc thượng đích tôn lâu
Luân hồi ứng có khi, hận kêu vô tình chú
Thiếp thân Minh đức đế, quân không vì nữ nhi tình
Lúc đó lại tàng kiều, đích tôn không còn nữa
Lục cung phấn đại khí, tam sinh vọng tình lâu”
Tuy rằng ở thời không xa lạ này không có người nào biết điển cố Trường Môn Phú, nhưng từ trong từ khúc mọi người cũng có thể cảm nhận được bi thương tuyệt vọng của một nữ tử si tình. Dẫu rằng từ khúc chỉ là câu chuyện của một vị hoàng hậu xa lạ, nhưng ai có thể chỉ trích một nữ tử thâm tình như vậy đây. Thế nên có thể lý giải nữ tử trên đài sao lại dùng thủ khúc này để giãi bày tâm sự của mẫu thân nàng.
Biến hoá của mọi người sớm đã nằm trong dự tính, Y Phòng người bố cục sớm đã bình tĩnh quỳ trên đất.
Mà ánh mắt Hạ Vân Thâm nhìn Y Phòng thêm vài phần thương tiếc, ít đi vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Chỉ có Hạ kiệt, sau một thoáng trầm ngâm thì bỗng nhiên đứng dậy. Mọi người đồng loạt nhìn hắn, nam tử có địa vị cao nhất Đại Hạ, nhìn long bào màu tím đang từng bước đi xuống đài, gương mặt mang theo ý cười, ánh mắt lợi hại nhìn về phía nữ tử vẫn đang quỳ gối trên đài – Đậu Y Phòng!
Y Phòng nắm chặt làn váy cẩm bào, tim đập mạnh, nàng có thể cảm nhận được hơi thở nam tính kia đang càng ngày càng gần, nghe thấy tiếng bước chân đang bước đến gần nàng, Y Phòng lúc này không dám ngẩng đầu, nam nhân đang từng bước tới gần này vẫn chưa hoàn toàn tin nàng.
“Đậu Y Phòng.”
Thanh âm lạnh lẽo không chứa bất kỳ cảm xúc nào, đôi hài thêu tơ vàng dừng lại trước Y Phòng, từ trên cao nhìn xuống, nàng cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương, Y Phòng theo quy củ không ngẩng đầu chỉ lên tiếng đáp lại.
Đột nhiên, có một bàn tay to lớn bắt lấy cánh tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng từ trên đất lên, chỉ trong nháy mắt, Y Phòng đã trầm tĩnh lại, trên mặt nàng mang theo hoảng hốt biểu hiện giống như mọi nữ tử nên có lúc này. Nàng mạnh ngẩng đầu, có chút thất thần.
Không thể phủ nhận, đây là một nam nhân vô cùng yêu mỵ, Y Phòng cho là nàng đã luyện thành phong tình tuyệt đỉnh nhưng nam nhân này thế nhưng còn hơn nàng một bậc!
Y Phòng xinh đẹp, có hơn một phần thanh thuần. Còn Hạ Kiệt, vô luận là gương mặt tinh xảo, hay bạc môi mỏng khẽ nhếch đều ẩn chứa phong tình vạn chủng, tự nhiên thiên thành, nhất là ánh mắt tà lãnh khí phách câu hồn kia. Y Phòng khẳng định, chỉ cần nam nhân này muốn, hắn có thể câu hết hồn phách tất cả nữ tử trong thiên hạ!
Chống lại đôi mắt hàm chứa ý cười phức tạp đang chăm chú nhìn vào mắt nàng, ánh mắt hắn lợi hại sắc bén như đao cơ hồ muốn cắt linh hồn nàng thành từng mảnh đem ra phân tích. Y Phòng tận lực ổn định hô hấp đồng thời trong đầu hiện ra bố chữ kỳ phùng địch thủ.
Đây là một nam nhân nguy hiểm, cũng xứng là đối thủ của nàng. Giờ khắc này Y Phòng quyết định sửa đổi kế hoạch, Hạ Vân Thâm tuyệt đối không phải là đối thủ của nam nhân trước mắt này, mục tiêu của nàng nên thay đổi!
Y Phòng biết, Hạ Kiệt không mở miệng, hắn chính là đang thăm dò nàng. Nàng nỗ lực bỏ qua hơi thở nam tính phả trên mặt mang theo cảm giác vô cùng mờ ám hiện giờ. Y Phòng lần lượt hồi tưởng lại cuộc sống đau khổ mười năm qua, cố gắng nhớ lại mẫu thân nằm trên giường buồn bã rơi lệ, khúc nhạc ai oán bi thương cùng với thi từ bất đắc dĩ nàng vừa hát.
Nghĩ đến những chuyện đã qua, trước mắt nàng bỗng trở nên mơ hồ, đôi mắt dâng lên nhàn nhạt sương mù, không nhiều lắm nhưng tuyệt đối chân thật, có hận Đậu gia, có thương cảm ẫu thân, có bất đắc dĩ bước lên con đường này, cũng có kiên trì tiếp tục bước tiếp.
Ánh mắt không thể lừa được người, muốn cho người khác tin tưởng một lời nói dối, nhất định phải lừa được chính mình trước. Y Phòng hoàn toàn đem chính nàng dung nhập vào trong những cảm xúc rối rắm này, sau đó thông qua đôi mắt biểu lộ cảm xúc ra ngoài.