Bạn đang đọc Từng Bước Kinh Tâm Thứ Nữ Hoàng Hậu: Chương 2: Phượng Hoàng Vũ
Trong Tùng Hạc viện, thịnh yến đã sớm bắt đầu, xung quanh giăng đèn kết hoa, thảm nhung trải dài lối đi. Đại thọ tám mươi của Lão thái quân, dĩ nhiên là sẽ mời gánh hát nổi tiếng nhất trong kinh thành đến biểu diễn.
Nhóm đích nữ con chính thê của các phòng Hầu phủ đang vây quanh lão thái thái nói chuyện phiếm làm cho lão thái thái vui vẻ không thôi.
Còn nhóm nam tử thì ngồi bên trái, ngồi đầu đương nhiên là Thái tử, Thái tử thay mặt Hoàng đế đích thân đến tặng lễ mừng thọ Lão thái quân, hiển nhiên là thiên ân sâu nặng, mọi người trên dưới Ðậu gia đều thấy vẻ vang.
Nghe kịch xong, vốn sẽ đến lượt Phù Dung tiên tử lên đài, nhưng không ngờ lại có người đến báo tin rằng Phù Dung tiên tử đột nhiên ngất xỉu, Ðậu tổng quản nghe không khỏi phát hoảng.
“Sao lại thế này?” Ðậu Uy một bên nói chuyện, một bên liếc nhìn Hạ Vân Thâm đang ngồi trên ghế cao, thấy thần sắc trên mặt hắn vẫn bình thường, mới thoáng yên tâm một chút.
Đậu tổng quản lau mồ hôi: “Hồi bẩm Hầu gia, lão nô cũng không biết sao lại như vậy, người đến báo tin nói là bất tỉnh, đại phu hiện đang bắt mạch, chắc là bây giờ không thể lên đài biểu diễn ngay được.”
Đậu Uy dậm chân một cái: “Phế vật, mau tìm người thay thế, thái tử vẫn còn đang chờ. Nhớ kỹ, tìm người ít nhất tài nghệ phải sánh ngang với Hoa Phù Dung rồi hẳn đưa lên đài biểu diễn, đừng có đánh mất thể diện của Hầu phủ.”
Đậu tổng quản có chút khó xử nói: “Hầu gia, cái này… thật ra trong phủ có người có thể sánh ngang với Phù Dung tiên tử, nhưng không biết có được hay không?”
Ðậu Uy đánh qua một cái: “Ðến giờ này rồi còn có cái gì mà không được.”
Đậu tổng quản nghĩ đến Đậu Tổ Niên đưa hắn một trăm lượng bạc, tuy rằng không hiểu Y Phòng vì sao lại hạ mình bỏ đi thân phận nữ nhi thứ xuất của Hầu phủ, trăm phương nghìn kế phải lên đài hiến nghệ, nhưng vẫn đánh liều nói.
“Hầu gia, nô tài nghe nói nữ nhi của Hoa di nương giỏi ca múa, khó có người sánh kịp, người xem có được hay không……” Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Đậu tổng quản vẫn có chút sợ hãi, ca kỹ thân phận đê tiện, cửu tiểu thư tuy rằng là thứ xuất, dẫu không được xem trọng nhưng chung quy vẫn là huyết mạch của Hầu gia, ngộ nhỡ Hầu gia tức giận…
Nào biết đâu rằng Ðậu tổng quản cũng đã lo lắng thừa, Ðậu Uy vuốt vuốt râu cười nói: “Không sao, không sao, nàng cũng chỉ là đứa con do thiếp sở sinh, đi lên hát một chút thì sao. Ta sao lại quên nương nàng năm đó cũng rất giỏi ca múa, nàng chắc cũng sẽ không kém với nương nàng, ngươi mau đi gọi nàng đến, bảo nàng nhanh một chút!”
Ðậu tổng quản được chỉ thị sảng khoái như vậy, mới yên tâm chạy đến mặt sau sân khấu nói cho Y Phòng biết.
“Vốn lão nô còn sợ Hầu gia tức giận, không nghĩ đến Hầu gia lại có thể thông cảm cho tấm lòng hiếu thuận của cửu tiểu thư, suy nghĩ một lúc mới đồng ý .”
Trong lòng Y Phòng cười lạnh, cái gì mà tấm lòng hiếu thuận, nói thật dễ nghe, chẳng qua là cho rằng đứa con gái của thiếp đã bị thất sủng này lên đài biểu diễn không cho là có gì quan trọng mà thôi. Nghĩ là vậy, song trên mặt Y Phòng vẫn bình tĩnh nghiêng người lui qua một bên nhường Ðậu Tổ Niên thưởng mười hai lượng bạc tiền báo tin cho Ðậu tổng quản rồi cho hắn rời đi.
Y Phòng cẩn thận ngẫm lại Phượng Hoàng vũ nàng đã chuẩn bị mấy ngày nay, nhẹ nhấc váy, trao cho Ðậu Tổ Niên bên cạnh một ánh mắt an ủi rồi mới xoay người, chậm rãi bước lên đài, nàng vừa đứng trên đài, phía dưới liền yên tĩnh lại.
Không phải bởi vì nhìn thấy Y Phòng xinh đẹp mà là vì danh tiếng của Phù Dung tiên tử mọi người vốn mong chờ đã lâu. Giờ phút này, trông thấy phong tư yểu điệu, tao nhã tự nhiên của nàng, lại nhìn dáng người thướt tha kia, sớm đã có người kiềm chế không được mà hô to.
Y Phòng bình tĩnh đứng trên đài, không kiêu ngạo cũng không tự ti, dung mạo được che bởi một tầng sa mỏng làm tăng thêm vài phần thần bí. Những người chưa gặp Phù Dung tiên tử hiển nhiên không thể nhận ra. Nhưng Hạ Vân Thâm đang ngồi trên ghế cao lại cảm thấy có chút không đúng, hắn từng gặp qua Hoa Phù Dung trong cung, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại không có khí chất tao nhã, bình tĩnh thong dong như vậy. Hạ Vân Thâm không khỏi hứng thú nheo mắt lại, đối với trận thọ yến nhàm chán này hắn bỗng thấy có chút mong chờ.
Vũ khúc hôm nay Y Phòng sẽ múa chính là Phượng Hoàng vũ và hát bài “Trường Môn phú”(1), nhưng Trường Môn phú sẽ cải biến lại một chút, nàng thăm dò được, thái tử Hạ Vân Thâm không phải là con ruột của hoàng thượng, mà là con trai của tiên đế (vị vua đã qua đời)
Trước đây, Thái thượng hoàng(*) khi tuổi già rất sủng ái Huệ Phi, vốn ý định truyền ngôi lại cho Cảnh vương con trai nhỏ của Huệ phi, nhưng sức khoẻ khi đó không thể tiếp tục kiên trì được nữa, Cảnh vương tuổi vẫn còn quá nhỏ không thể cầm quyền được. Thái thượng hoàng đành phải truyền ngôi lại cho con trưởng, để lại ý chỉ, sau khi hắn trăm tuổi trưởng tử(**) phải truyền lại ngôi vị cho ấu đệ, huynh chung đệ cập(***). Tiên đế lúc sinh thời, tức là Cảnh vương nếu rời đi nhân thế thì sẽ truyền ngôi vị lại cho huynh đệ trong họ. Tức là nếu Cảnh vương kế vị mà trưởng tử con trai tiên đế vẫn còn thì sẽ truyền ngôi lại cho trưởng tử, nếu trưởng tử mất thì ngôi vị hoàng đế sẽ do con trai Cảnh Vương kế thừa. (ta choáng TT, đoạn này làm ta xoắn hết cả não)
(*) Thái thượng hoàng:
(**) trưởng tử: con trai trưởng
(***) Huynh chung đệ cập: nghĩa là anh chết em kế tục
Thái thượng hoàng quả nhiên đã hao tâm tổn trí rất nhiều, nhưng cũng gián khiến ối quan hệ của thái tử và hoàng thượng lâm vào thế như nước với lửa như hiện nay. Điều làm cho Y Phòng quyết định lựa chọn đặt cược trên người Hạ Vân Thâm, chính là vì dưới sự chấp chính của Hoàng đế, trong tình huống nguy hiểm như vậy mà Hạ Vân Thâm vẫn có thể bình an sống qua mười năm, tâm cơ người này không thể nói là không sâu, theo như tình huống trước mắt, Hạ Vân Thâm so với hoàng đế Hạ Kiệt, tối thiểu cũng đã thắng được một bậc!
Đã quyết định mục tiêu, tất cả những điều liên quan đến Hạ Vân Thâm, Y Phòng đều đã tìm hiểu tỉ mỉ. Mẫu thân Hạ Văn Thâm, Văn Hoàng hậu năm đó là biểu muội tiên đế, hai người từng thề non hẹn biển nhưng kết cục lại bị biếm lãnh cung, nếu không phải Hạ Vân Thâm vẫn còn có thân phận trưởng tử, chỉ sợ Văn hoàng hậu ngay cả tánh mạng cũng không giữ được, nhưng đến cuối cùng Văn hoàng hậu vẫn buồn phiền mà chết. Đánh rắn dập đầu(*), tình cảm của Hạ Vân Thâm với mẹ ruột vô cùng thâm hậu, một khúc “Trường môn phú” hiển nhiên có thể đánh sâu vào nơi yếu ớt nhất trong nội tâm hắn, tranh thủ sự đồng tình từ hắn, hơn nữa còn có dung mạo của nàng, Y Phòng tin tưởng, cho dù không thể khiến Hạ Vân Thâm vừa gặp đã yêu nhưng nàng cũng sẽ gợi lên được hứng thú của hắn, nàng có thể chắc chắn điều này. Chỉ cần có thể tiếp cận được Hạ Vân Thâm, nàng sẽ có cơ hội!
(*) Đánh rắn dập đầu: nghĩa đen là trị đứt nọc kẻ ác, nghĩa là đánh địch phải đánh vào điểm yếu của địch.
Y Phòng đang chuẩn bị hiến vũ, phía ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một bóng người vội vàng chạy đến, cao giọng nói: “Lão thái quân, Hầu gia… hoàng thượng… hoàng thượng tới.”
Tất cả mọi người đều nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị nghênh đón hoàng đế, người có địa vị cao quý nhất Đại Hạ, ngay cả chủ nhân buổi tiệc Lão thái quân cũng run rẩy được người nâng đứng dậy. Theo ánh mắt kích động của Lão thái quân, Hoàng đế một thân thường phục, bên người đơn giản chỉ có mười mấy thị vệ, vừa nhìn thấy Hạ Kiệt mọi người đồng loạt quỳ xuống.
Hạ Vân Thâm một thân trang phục xanh nhạt thêu hình đám mây, cung kính hành lễ: “Nhi thần tham kiến Hoàng thúc.”
Hạ Kiệt khẽ cười tay nhẹ nâng Hạ Vân Thâm dậy, nội thị bên người liền nói: “Hoàng thượng có chỉ, mọi người miễn lễ.”
Hạ Kiệt cũng không đặt quá nhiều chú ý trên người Hạ Vân Thâm lâu, lập tức đi lên phía chủ vị ngồi xuống nói: “Phía dưới định biểu diễn sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng hàm chứa uy nghiêm nhất thời làm ọi người phục hồi lại tinh thần, Đậu Uy vô cùng cảm động khi Hạ Kiệt đích thân đến, sớm nói không nên lời, lúc này nghe thấy thế, vội nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, đúng là đang chuẩn bị biểu diễn.”
Hạ Kiệt cười cười nói: “Vậy bắt đầu đi.”
Dứt lời cũng không nói thêm gì nữa, đem ánh mắt chuyển đến trên sân khấu kịch, dường như lúc hắn tiến vào, giống như chưa từng gây ra dao động gì lớn cả.
Lúc này trong lòng Y Phòng vô cùng hồi hộp, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Làm sao bây giờ? Hạ Kiệt đến hiển nhiên nằm ngoài dự kiến của nàng. Vẫn nên làm theo kế hoạch hát khúc “Trường Môn Phú” không? Trường Môn Phú có thể khiến Hạ Vân Thâm nhớ tới mẹ ruột thì cũng sẽ làm Hạ Kiệt hiểu lầm nàng từ trong lời hát ám chỉ Huệ phi hồng nhan hoạ thuỷ mới đoạt được sủng ái của Thái thượng hoàng. Ngộ nhỡ vẫn còn chưa khiến Hà Vân Thâm chú ý thì đã chọc giận Hạ Kiệt, bây giờ nàng phải làm sao mới đúng đây? Lúc này nàng vẫn chưa thể chết được.
Nhưng nếu như tuỳ tiện hát một khúc qua loa, miễn cưỡng cho qua chuyện, sau ngày hôm nay Đậu vương thị nhất định sẽ phát hiện nàng hối lộ bà tử thả nàng ra ngoài, sau này xuống tay sẽ càng không lưu tình, đừng nói cơm thừa canh cặn, ngay cả tính mạng của nương cũng khó giữ, còn có khát vọng cả đời của ca ca cũng sẽ không thực hiện được nữa, chính nàng cũng phải nhận mệnh gả vào phủ hầu tước.
Không, mười năm, nàng xuyên không đến nơi này được mười năm, là ca ca cùng mẫu thân cho nàng ấm áp, giúp nàng can đảm sống tiếp. Nàng khổ luyện nhiều năm như vậy cũng không phải hôm nay để cho tất cả cố gắng trước đây tan thành mây khói. Thôi vậy, dốc hết toàn lực đổ một ván bạc cuối cùng này, cùng lắm thì một mất một còn, thắng thì là nàng may mắn, thất bại, nàng cũng không tổn hao gì, tính sao thì cục diện này cũng không phải không thể vãn hồi, đành nghe theo ý trời vậy, nếu như bị Đậu vương thị ép buộc thì nàng đành bỏ đi tôn nghiêm mà sống tiếp thôi!
Sau khi đã hạ quyết tâm, trong lòng Y Phòng bình tĩnh hơn rất nhiều, nhẹ vén tay áo thi lễ cảm tạ ân điển rồi đứng lên, bước vào tư thế chuẩn bị múa Phượng Hoàng vũ, nhạc công rất phối hợp bắt đầu tấu nhạc, tiếng hát phiêu miểu nhẹ nhàng ngân xa, tiếng ca của nàng thanh nhã nhẹ nhàng, có chút lạnh nhạt, nhưng lại ẩn chứa nồng đậm đau thương cùng tuyệt vọng.
Y Phòng phất tay, cẩm y vũ động, đầy trời ánh vàng, lúc này mọi người dường như trông thấy Phượng Hoàng đang bay lượn trên bầu trời không vươn bụi trần, từ trên cao nhìn xuống thương sinh. Mà tiếng ca Y Phòng càng làm cho hình ảnh Phượng Hoàng phi vũ xuất trần đến cực điểm.
Tiếng ca nhẹ nhàng xa xăm mang theo nồng đậm thê lương, kể lên câu chuyện xưa bi thương của một thiếu nữ si tình dành ột nam tử đã quyết tuyệt quay lưng bỏ đi. Tiếng hát kia thấm vào ruột gan, thâm nhập vào phế phủ mỗi người. Y Phòng vừa hát vừa xoay tròn, Phượng hoàng dục hoả, từng lời, từng lời ai oán triền miên, kể ọi người nghe có một nữ tử cả đời si tình mang theo vô tận không cam lòng cùng tuyệt vọng.
Y Phòng múa, xinh đẹp tới cực điểm, mị hoặc tới cực điểm, mềm mại tới cực điểm, linh hoạt tới cực điểm. Y Phòng hát, vô tận triền miên, vô tận ai oán, vô tận thâm tình, thâm hận tới cực điểm cũng vô hạn thâm tình. Khoảnh khắc này, không ai có thể kháng cự lại nữ tử với ngàn vạn biến hoá như vậy, nàng đem tất cả cảm xúc hoà lẫn vào nhau.
Làn váy màu vàng bắt đầu tung bay, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Y Phòng, bên tai vang vọng tiếng hát, trong mắt là Phượng Hoàng niết bàn. Mà trong số những người bị hấp dẫn còn bao gồm cả Hạ Kiệt và Hạ Vân Thâm.
Một khúc hoàn thành, cả sảnh đường yên tĩnh, không hề nghi ngờ Y Phòng đã thành công. Đến khi Y Phòng đình chỉ xoay tròn phủ phục trên đài, không có người nào thốt ra tiếng, bên tai nàng chỉ nghe được tiếng hô hấp của mọi người.
Một lát sau, tiếng trầm trồ khen ngợi nổi lên bốn phía, mọi người một bên cảm thán Phù Dung tiên tử quả nhiên danh bất hư truyền, nhóm nử tử sau khi phục hồi lại tinh thần thì ghen tị nói với người bên cạnh, hôm nay là đại thọ của Lão thái quân, hát như vậy rõ ràng là không có ý tốt, phải mang ra trị tội. Nhưng những tiếng oán trách rất nhanh đã bị âm thanh khen ngợi của nhóm nam tử áp chế.
Y Phòng biết nàng đã thành công, nàng nhìn thấy được ánh mắt Hạ Vân Thâm nhìn nàng không chỉ có cuồng nhiệt mà còn mang theo thương tiếc. Không hề nghi ngờ, nàng đã hấp dẫn được Hạ Vân Thâm, hiệu quả còn tốt hơn cả dự kiến, không chỉ thành công làm Hạ Vân Thâm nhớ lại đoạn thời gian bi thảm của Văn hoàng hậu trong lãnh cung, mà còn thành công gợi lên được dục vọng nguyên thuỷ nhất của một người nam nhân với một nữ nhân. Nhưng Y Phòng lại vô tình xem nhẹ một đạo ánh mắt của một người khác.
Chú thích
(1)Tương truyền rằng Hiếu Vũ Trần Hoàng hậu, tự Trần A Kiều, là thanh mai trúc mã của Hán Vũ Đế, nhưng khi Hán Vũ Đế say mê sắc đẹp của Vệ Tử Phu dần lạnh nhạt với Trần A Kiều và đày nàng ra cung Trường Môn, sống lẻ loi chốn thâm cung, nàng lấy làm đau đớn cho tình cảnh của chính mình. Không biết làm thế nào để tỏ hết nỗi lòng để mong nhà vua hồi tâm chuyển ý se lại mối tơ duyên. Nghe Tư Mã Tương Như có tài văn chương, nàng nhờ người đem 100 lượng vàng đến nhờ Tư Mã Tương Như viết một bài phú để dâng quân vương, Tương Như bằng lòng.
Bài phú nhan đề là “Trường môn phú”, rất hay, lời lẽ vô cùng ai oán.
Trường Môn Phú (Phú cung Trường Môn)
Tác giả: Tư Mã Tương Như
Bản dịch của Điệp luyến hoa
Có một nàng giai nhân, bồi hồi đi lại mãi thôi.
Hồn vảng vất mà không về, vóc hình khô héo đơn côi.
Từng hứa sớm đi mà tối lại, vui yến tiệc mà quên nhau.
Lòng đoạn tuyệt mà chẳng đoái hoài, cùng ai hợp ý tâm đầu.
Thiếp nhớ nhung mà âu sầu, vẫn giữ một mối thành tâm.
Chờ chiếu cố mà tiếp kiến, được lời ngọc mà chịu vâng.
Nghe tiếng hư mà tưởng thực, ở ly cung tại Thành Nam.
Bữa đạm bạc mà tự soạn, nhưng người từng chẳng muốn giá lâm.
Chỉ một mình mà trầm tư, trời nổi gió mà ầm ầm.
Lên đài lan mà trông xa, chỉ thất vọng mà bần thần.
Mây bốn phía mà che khuất, trời âm u mà xa xăm.
Nghe sấm dậy mà râm ran, ngỡ tiếng người ra thăm.
Nơi khuê phòng mà gió lộng, thổi màn lay động bâng khuâng.
Cành quế đan mà rối rít, hương nồng đượm mà toả lan.
Công tụ hội mà ôn tồn, vượn đen hót mà dài ngân.
Phí thuý chấp cánh mà họp bầy, phượng loan lượn bắc rồi nam.
Tâm sầu muộn mà không nguôi, tà khí thổi mà lạnh lùng.
Xuống đài lan mà nhìn quanh, bồi hồi dạo chốn thâm cung.
Chính điện cao chọc trời, thảy nguy ngất trong không trung.
Dừng chân đứng dưới mái đông, nhìn tinh vi lộng lẫy khôn cùng.
Đẩy cửa ngọc lay động khuyên vàng, tiếng vang vang vọng tựa chuông rung.
Trạm khắc mộc lan làm rui, trang trí văn hạnh làm rường.
Vô số cột được bài trí, xếp đan xen mà linh lung.
Lấy gỗ quý mà làm đầu, dựng rải rác trong phòng không.
Có thể lấy gì so sánh, núi Tích Thạch sừng sững giương.
Năm sắc cùng nhau tương chiếu, ánh toả xán lạn huy hoàng.
Xếp đá hoa trên nền gạch, tựa mai rùa vẽ hoa văn.
Treo lụa bạch làm màn che, rủ tơ Sở làm dây chăng.
Nâng then cửa bước ung dung, ngắm Khúc Đài sao mênh mông.
Hạc trắng kêu nghe thảm thiết, chim lẻ trên cành mỏi trông.
Trời hoàng hôn lòng đứt tuyệt, một mình buồn bã phòng không.
Trăng cao soi bóng lẻ loi, đêm thanh tàn chốn thâm cung.
Lấy đàn biến tấu nhã khúc, giải nỗi sầu mà lại chẳng xong.
Chuyển theo âm chuỷ lưu loát, tiếng nhẹ nhàng mà du dương.
Suốt khúc đàn tỏ tâm tình, bao ý mạnh mẽ trào dâng.
Chung quanh buồn rơi lệ, nước mắt chảy ướt dọc ngang.
Nén lòng lại thêm nghẹn ngào, xỏ giày đứng dậy bàng hoàng.
Nâng tay áo mà che mặt, hối lỗi xưa để tai ương.
Mặt mũi nào mà xuất hiện, lòng tủi thẹn lại lên giường.
Vò cỏ thơm mà làm gối, đệm trải lan mà ngát hương.
Vừa thành giấc mà mộng tưởng, phách tới bên cạnh quân vương.
Hoảng sợ tỉnh mà không thấy, hồn như mất gì kinh hoàng.
Nghe gà gáy mà sầu bi, dậy ngước nhìn trăng sáng trong.
Xem các sao la liệt xếp, Tất, Mão ló tại phương đông.
Ngóng trong sân ảm đạm, tựa tiết thu phủ dày sương.
Đêm đằng đẵng như năm dài, nhớ bứt rứt mà chẳng thể nguôi lòng.
Hết đi rồi đứng đợi sáng, bình minh dần toả bừng bừng.
Thần thiếp trộm buồn tủi, đến già chẳng dám quên quân vương