Bạn đang đọc Từng Bước Kinh Tâm Thứ Nữ Hoàng Hậu: Chương 12: Hận
Lời nói trảm đinh chặt sắt, vừa nói xong Hạ Kiệt đã lui lại đứng xa ba bước, vẻ mặt lạnh nhạt đến mức khiến Y Phòng hồ nghi nam nhân mới vừa gần gũi với nàng vừa rồi không phải là hắn.
“Nếu ái phi đã nhận mình xử trí đúng tội, không thẹn với lương tâm, vậy việc này giao cho ái phi xử trí.”
Hạ Kiệt khó có khi nói dài như vậy, Y Phòng chống lại ánh mắt của hắn, khẽ nhún người hành lễ, tư thái nàng tao nhã đúng chuẩn lễ nghi cung đình:
“Thần thiếp tuân chỉ.”
“Hoàng thượng!”
Phương quý nhân thê lương gọi một tiếng, đôi mắt quyến rũ nay đẫm nước mắt, không thể tin nhìn Hạ Kiệt, chính mình khổ tâm lâu như vậy mới an bày được tuồng kịch này lại không thể ngờ kết cục sẽ là như thế này.
Hạ Kiệt nhíu mày vươn tay, thái giám hầu hạ bên cạnh đã lâu biết ý hắn cung kính dâng lên khăn gấm. Hạ Kiệt lấy khăn tay nhẹ nhàng lau vệt nước trên áo bào, cũng vừa vặn đúng ngay vị trí vệt nước mắt vừa rồi Phương quý nhân quỳ dưới chân hắn khóc lóc rơi dính vào.
Phương quý nhân mở to miệng nỗ lực không để cho tiếng khóc truyền ra ngoài. Nhóm phi tần còn lại thì vui sướng khi người gặp hoạ, chỉ riêng Y Phòng là yên lặng nhíu mày.
Hạ Kiệt lau xong, tựa hồ vẫn có chút không vừa lòng, ghét bỏ ném khăn xuống đất phân phó: “Hồi cung.”
Y Phòng nhìn theo bóng lưng Hạ Kiệt rời đi, cao cao tại thượng, sừng sững như vị thần.
Hạ Kiệt đi rồi cả người Phương quý nhân xụi lơ trên đất gào khóc, gương mặt tỉ mỉ trang điểm sớm đã nhoè nhoẹt nước mắt đâu còn dáng vẻ mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều vừa rồi. Mỹ nhân nếu khóc lê hoa mang vũ sẽ làm người ta thương tiếc, nhưng nếu khóc giống như người đàn bà chanh chua đanh đá chỉ khiến người ta nhìn mà sợ.
Y Phòng nhìn dáng vẻ chật vật của Phương quý nhân lúc này, không biết vì sao tự nhiên lại nghĩ đến một ngày nào đó nàng cũng cũng sẽ khóc giống như vậy không biết Hạ Kiệt có phải sẽ trực tiếp biếm nàng vào lãnh cung hay không?
Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, Y Phòng liền lắc đầu thầm nhủ: nghĩ chuyện này làm gì? Nàng vào đây vì muốn có được tâm Hạ Kiệt, từng bước đều cẩn thận, dĩ nhiên sẽ không thể giống như Phương quý nhân, đánh giá địa vị chính mình quá cao nên mới rơi vào kết cục thảm hại như bây giờ. Đậu Y Phòng, sẽ không thất bại, cũng không được phép thất bại!
“Nếu Hoàng thượng đã có ý chỉ, Phương quý nhân dựa theo ý bản cung lúc trước, ở trong tẩm cung tư quá, trong thời gian tư quá tất cả người lục cung không được phép đến thăm hỏi!”
Y Phòng vừa dứt lời, vô số ánh mắt đánh giá đều tránh đi nơi khác.
Ý chỉ này bề ngoài xem như là cô lập Phương quý nhân nhưng kỳ thực cũng là bảo hộ nàng ta. Từ xưa đến nay trong cung vẫn luôn tranh đấu rất lợi hại, không ít người vẫn thường hay bỏ đá xuống giếng, phi tần sau khi bị thất thế đều sẽ bị giẫm đạp, hiện tại không cho phép người đến thăm hỏi Phương quý nhân, hiển nhiên những ngày kế tiếp của Phương quý nhân sẽ an bình thoải mái hơn rất nhiều.
Phương quý nhân vốn đã có chuẩn bị tâm lý Y Phòng sẽ nhân cơ hội này giẫm chết nàng, nhưng khi nghe thấy ý chỉ này thân thể nàng cứng đờ ngẩng đầu oán hận nhìn Y Phòng, không hiểu nữ nhân này lúc này sao lại có thể tốt bụng như vậy? Nàng rơi xuống hoàn cảnh này chẳng phải đều là do một tay nàng ta tạo thành hay sao?
Y Phòng xem như không thấy ánh mắt oán hận của Phương quý nhân, chính là nghiêm túc nhìn lướt qua nhóm người Lệ chiêu nghi thẳng đến khi các nàng thừa nhận lời của nàng, nhóm phi tần không cam lòng không tình nguyện lên tiếng đáp ứng, gương mặt Y Phòng lúc này mới dịu lại gật gật đầu.
Y Phòng dẫn đầu rời đi để lại nhóm người Lệ Chiêu nghi không cam lòng phía sau, hôm nay không thể làm cho Y Phòng vứt bỏ tư cách chưởng quản lục cung, sau này cũng không có cơ hội đến nhục nhã Phương quý nhân. Nhìn thái độ Hạ Kiệt hôm nay rõ ràng là che chở Y Phòng. Y Phòng hiện tại giống như mặt trời ban trưa, hiển nhiên cũng không có người dám ngang nhiên chống đối lại nàng, mọi người đều theo sau Y Phòng rời đi.
Trong Toàn Cơ cung to lớn chỉ còn lại Phương quý nhân đang khóc không ngừng, trong lòng mang đầy bi thương, dùng ánh mắt phẫn hận oán độc nhìn theo bóng lưng thướt tha bình thản của Y Phòng đang rời khỏi.